Chương 43
Phan Truc Ly
19/09/2024
Cuộc sống là những chặn được dài vô tận, nếu có một người bạn cùng đồng hành thì còn đòi hỏi gì hơn được nữa, hãy sống cho thật hạnh phúc.
Hàn Lịch ngồi nhìn người con gái anh đã từng trao trọn trái tim mình cho cô ấy giờ đây chỉ còn là quá khứ! Doanh Doanh nhìn anh với ánh mắt đượm buồn, cô nói:
- Xin anh hãy chuyển lời xin lỗi của em đến bên Khả Ái, xém chút nữa là em đã giết chết một mạng người rồi! Em xin lỗi! ...
Doanh Doanh khóc không ngừng,
- Đây là lần cuối tôi đến gặp cô! Tôi muốn giữ lại những kí ức tốt đẹp về cô, một kỷ niệm đẹp và hạnh phúc nhưng giờ tôi thấy hối hận vì điều đó, tôi đã và đang cho cô rất rất nhiều cơ hội nhưng chính bản thân cô đã ném nó đi thật xa, lợi dụng cả ông nội Hàn đưa vào kế hoạch của mình, và cô đã chạm đến giới hạn của tôi đó là đụng vào
Khả Ái, cô hãy ở trong này mà suy nghĩ lại tất cả những việc mình đã làm, tôi sẽ để cho luật sư làm việc với cô.
Hàn Lịch mấy ngày qua gần như không ngủ, anh ở bệnh viện suốt, hôm nay đã là ngày thứ 3 sau phẫu thuật mà
Khả Ái vẫn chưa tỉnh, An Nhi được Lý Hân và ông nội Hàn chăm sóc rất chu đáo, phải gạt con bé bảo là mẹ đi công tác vài tuần mới về mà con bé cứ bắt điện thoại cho mẹ suốt, cũng may nhờ Lý Hân lấy điện thoại của mẹ
Khả Ai ra bảo là do đi gấp nên mẹ quên cầm điện thoại theo nên không thể điện thoại cho mẹ được, con bé mới chịu thôi.
Tuấn Vỹ vừa từ phòng phẫu thuật ra đúng lúc gặp Hàn Lịch đang ngồi ngoài hành lang nhìn thằng bạn mới mấy ngày mà ốm hẳn đi, hai mắt thầm quần, anh liền nói:
- Cậu có nên cho mắt mình nghĩ ngơi vài giờ không? Tình trạng Khả Ái đang tiến triển rất tốt, không có gì đáng ngại cả, cậu cứ yên tâm nghĩ đi, có tồi ở đây rồi.
Hàn Lịch lắc đầu nói:
Không, tôi muốn ở bên cạnh cô ấy!Vậy thì ra kia nằm, đừng có mà lúc cô ấy tỉnh lại thì phải chăm ngược lại cho cậu, Mac có đem canh gà hầm đến kìa, cậu uống hết cái đó mới có sức mà ở lại đây với cô ấy.Hai người còn đang đôi co qua lại thì Khả Ái cất giọng yếu ớt ngăn hai người lại:
- Nằm ngủ mà vẫn còn nghe tiếng hai người cãi nhau rất rõ đấy! Không thể nào mà ngủ tiếp được ....
Hàn Lịch như không tin vào mắt mình, anh nắm lấy tay cô áp lên hai má cười nói:
- Rốt cuộc em cũng chịu thức!
Tuấn Vỹ đi đến kiểm tra lại cho cô thêm lần nữa, anh cười nói:
- Ổn rồi nằm thêm vài ngày là có thể xuất viện về rồi! Tính xem Hàn Lịch mở party khi nào đây?
- Ha... ha... ha... chỉ cần vợ tôi khỏe thì mở tiệc lúc nào chả được!
Khả Âi ho khang vài tiếng cô nói:
- Khu... khụ... khụ... cái gì mà vợ con chứ! Em mới ngủ có 1 giấc thôi mà lên chức từ khi nào vậy!
Tuấn Vỹ cười rõ to nói:
- Ha.... ha... có cái thằng sợ không cưới kịp Khả Ái nên đưa mục sư vào bệnh viện làm lễ và đeo nhẫn cho em rồi kia kìa!
Lúc này Khả Ái mới nhìn đến bàn tay đã có một chiếc nhẫn đang yên vị trên đó cô không khỏi cười khổ nói:
- Anh lại đeo gông vào cổ cho em nữa rồi, mới thoát ra giờ lại phải mang vào! Hai...za
Khả Ái nằm thêm vài ngày nữa thì cô cũng được về nhà, vừa gặp An Nhi xon bé đã chạy ào đến ôm chầm lấy mẹ, nức nở nói:
- Sao mẹ đi công tác mà không mang theo điện thoại, lần sau phải nhớ mang theo đấy, An Nhi nhớ mẹ rất nhiều!
Khả Ái đã nghe Lý Hân tường thuật lại mọi chuyện sơ qua nên cô cũng đã hiểu phần nào liền cười nói:
- Con gái, mẹ yêu và nhớ con gái nhiều lắm!
Hàn Lịch ngồi nhìn người con gái anh đã từng trao trọn trái tim mình cho cô ấy giờ đây chỉ còn là quá khứ! Doanh Doanh nhìn anh với ánh mắt đượm buồn, cô nói:
- Xin anh hãy chuyển lời xin lỗi của em đến bên Khả Ái, xém chút nữa là em đã giết chết một mạng người rồi! Em xin lỗi! ...
Doanh Doanh khóc không ngừng,
- Đây là lần cuối tôi đến gặp cô! Tôi muốn giữ lại những kí ức tốt đẹp về cô, một kỷ niệm đẹp và hạnh phúc nhưng giờ tôi thấy hối hận vì điều đó, tôi đã và đang cho cô rất rất nhiều cơ hội nhưng chính bản thân cô đã ném nó đi thật xa, lợi dụng cả ông nội Hàn đưa vào kế hoạch của mình, và cô đã chạm đến giới hạn của tôi đó là đụng vào
Khả Ái, cô hãy ở trong này mà suy nghĩ lại tất cả những việc mình đã làm, tôi sẽ để cho luật sư làm việc với cô.
Hàn Lịch mấy ngày qua gần như không ngủ, anh ở bệnh viện suốt, hôm nay đã là ngày thứ 3 sau phẫu thuật mà
Khả Ái vẫn chưa tỉnh, An Nhi được Lý Hân và ông nội Hàn chăm sóc rất chu đáo, phải gạt con bé bảo là mẹ đi công tác vài tuần mới về mà con bé cứ bắt điện thoại cho mẹ suốt, cũng may nhờ Lý Hân lấy điện thoại của mẹ
Khả Ai ra bảo là do đi gấp nên mẹ quên cầm điện thoại theo nên không thể điện thoại cho mẹ được, con bé mới chịu thôi.
Tuấn Vỹ vừa từ phòng phẫu thuật ra đúng lúc gặp Hàn Lịch đang ngồi ngoài hành lang nhìn thằng bạn mới mấy ngày mà ốm hẳn đi, hai mắt thầm quần, anh liền nói:
- Cậu có nên cho mắt mình nghĩ ngơi vài giờ không? Tình trạng Khả Ái đang tiến triển rất tốt, không có gì đáng ngại cả, cậu cứ yên tâm nghĩ đi, có tồi ở đây rồi.
Hàn Lịch lắc đầu nói:
Không, tôi muốn ở bên cạnh cô ấy!Vậy thì ra kia nằm, đừng có mà lúc cô ấy tỉnh lại thì phải chăm ngược lại cho cậu, Mac có đem canh gà hầm đến kìa, cậu uống hết cái đó mới có sức mà ở lại đây với cô ấy.Hai người còn đang đôi co qua lại thì Khả Ái cất giọng yếu ớt ngăn hai người lại:
- Nằm ngủ mà vẫn còn nghe tiếng hai người cãi nhau rất rõ đấy! Không thể nào mà ngủ tiếp được ....
Hàn Lịch như không tin vào mắt mình, anh nắm lấy tay cô áp lên hai má cười nói:
- Rốt cuộc em cũng chịu thức!
Tuấn Vỹ đi đến kiểm tra lại cho cô thêm lần nữa, anh cười nói:
- Ổn rồi nằm thêm vài ngày là có thể xuất viện về rồi! Tính xem Hàn Lịch mở party khi nào đây?
- Ha... ha... ha... chỉ cần vợ tôi khỏe thì mở tiệc lúc nào chả được!
Khả Âi ho khang vài tiếng cô nói:
- Khu... khụ... khụ... cái gì mà vợ con chứ! Em mới ngủ có 1 giấc thôi mà lên chức từ khi nào vậy!
Tuấn Vỹ cười rõ to nói:
- Ha.... ha... có cái thằng sợ không cưới kịp Khả Ái nên đưa mục sư vào bệnh viện làm lễ và đeo nhẫn cho em rồi kia kìa!
Lúc này Khả Ái mới nhìn đến bàn tay đã có một chiếc nhẫn đang yên vị trên đó cô không khỏi cười khổ nói:
- Anh lại đeo gông vào cổ cho em nữa rồi, mới thoát ra giờ lại phải mang vào! Hai...za
Khả Ái nằm thêm vài ngày nữa thì cô cũng được về nhà, vừa gặp An Nhi xon bé đã chạy ào đến ôm chầm lấy mẹ, nức nở nói:
- Sao mẹ đi công tác mà không mang theo điện thoại, lần sau phải nhớ mang theo đấy, An Nhi nhớ mẹ rất nhiều!
Khả Ái đã nghe Lý Hân tường thuật lại mọi chuyện sơ qua nên cô cũng đã hiểu phần nào liền cười nói:
- Con gái, mẹ yêu và nhớ con gái nhiều lắm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.