Chương 15
Gió
06/06/2013
- Này, Trần Linh Chi, cậu làm sao vậy? - Thấy bạn mình đầy vẻ tức giận, Mẫn Nhi quay ra hỏi thăm
- Hừ, tức chết mình mà, cái tên Minh đó, đúng là muốn mình tức chết đây mà.
- Hả? Minh nào? Sao vậy? - Chi quen người nào tên là Minh sao? Sao cô không biết nhỉ.
- Thì là cái tên Minh, bạn của Phong nhà cậu ý
Mẫn Nhi không để ý đến ba chữ "Phong nhà cậu", đến gần Chi hỏi - Ý cậu là anh Minh sao ? Sao vậy ? Anh ấy chọc tức gì cậu hay sao ?
- Cái tên chết bầm đó, rõ ràng là hắn ta xô vào mình, lại mắng mình chứ. Đạo lí gì thế không biết nữa.
- Chuyện là như thế nào ? Mình chả hiểu cái gì cả.
- Hừ, sáng hôm nay, mình đi ra khỏi cửa chả hiểu bước chân trái hay phải nữa. Mình đang trên đường đến trường thì tự dưng một cái xe oto ở đâu chui ra, thế là mình phanh không kịp, nên bánh xe mới chạm nhẹ vào xe hắn thôi. Ai ngờ đâu, tự dưng hắn mắng mình là không có mắt, lớn mà không biết đi xe đạp. Làm gì có ai vô lý như vậy chứ. Cái tên trăng hoa kia đang chở cô người yêu trên xe, nên mới muốn lên mặt với mình đây mà. Hừ.
- À, ra là vậy. Thế sau rồi thế nào nữa ?
- Còn thế nào nữa, mình với hắn ta đứng đó, ch*i nhau một trận. Hắn đã sai lại còn mắng mình nào là đồ xấu xí, nào là đồ không biết đi xe đạp. Tức chết mình mà. Nếu không phải vì sắp muộn giờ học, mình đã đứng đấy đánh nhau với hắn ta rồi
- Haha, để khi nào mình sẽ nói với anh ấy xin lỗi cậu
- Hừ, mình thèm vào lời xin lỗi đó.
- Thôi đi cô nương, đừng tức nữa, mình mời cậu bữa trưa, được không ?
- Ít ra như thế cũng là hạ hỏa cô nương đây chút ít. - Nhìn Mẫn Nhi, Linh Chi mới nở nụ cười rồi chợt nhớ ra, hỏi Nhi - À đúng rồi, Noel thế nào ? Anh ta có thích quà cậu tặng không ?
- Ừhm, anh ấy thích lắm - Mẫn Nhi hơi ngượng ngùng nói. Không nói thì thôi, nói ra thì lại làm cô cảm thấy thật xấu hổ
- Thế hắn ta có tặng cậu cái gì không ? Mau kể lại cho mình nghe, mình hồi hộp lắm rồi đó.
Rồi Mẫn Nhi kể lại chuyện ngày hôm đó cho Linh Chi nghe, chợt trong lớp vang lên tiếng thét của một người con gá:i - Cái gì cơ ? Anh ta muốn… ?
Chợt tiếng thét đó im bặt. Hóa ra cô bạn Linh Chi của chúng ta đã bị Mẫn Nhi bịt miệng lại, Mẫn Nhi nhìn xung quanh, gương mặt đỏ bừng, khẽ gắt với Chi : -Cậu làm sao vậy ? Nhỡ đâu mọi người nghe thấy thì sao ?
- Ai, mình xin lỗi, xin lỗi. Anh ta muốn đưa cậu về giới thiệu với gia đình thật sao ?
- Ừhm, nhưng cậu có thấy như thế là quá nhanh hay không ? Bọn minh mới quen với nhau chỉ hơn một năm chút ít mà thôi, như vậy không phải là quá nhanh rồi đó chứ ?
- Nhanh cái gì mà nhanh ? Như vậy chứng tỏ anh ta rất yêu cậu nên mới dẫn cậu về nhà ra mắt mọi người đó. Người ta đã tặng cậu cả nhẫn rồi, giờ còn đưa cậu về nhà nữa, còn gì bằng. Nói thật đi, cậu có hạnh phúc không ?
- Tât nhiên là hạnh phúc rồi, mình chỉ thấy, mọi thứ quá nhanh, như mình không nắm chắc được vậy - Mẫn Nhi cười hạnh phúc, nhưng trong lòng cô vẫn có chút bất an
- Cậu hạnh phúc như vậy là tốt rồi, mình chỉ mong vậy thôi. Không biết khi nào thì hạnh phúc của mình mới đến đây.
- Chi này, cậu có nghĩ tới thử làm quen với người khác hay không ? - Mẫn Nhi hỏi nhỏ
- Tìm ở đâu ra cơ chứ ? - Linh Chi nhìn bầu trời xanh, cô cũng muốn tìm một khoảng trời cho riêng mình lắm chứ, nhưng chỉ là chưa tìm thấy mà thôi. Nhìn Chi có vẻ ngổ ngáo, nóng nảy, nhưng thực ra cô lại là một người nhạy cảm, nội tâm sâu sắc. Có lẽ là vì quá khứ đã biến đổi cô thành người như bây giờ.
- Thì… - Mẫn Nhi ấp úng
- Nhi à, cảm ơn cậu đã quan tâm mình như vậy. Có người bạn như cậu, mình cũng đã thấy rất vui rồi.
- Đồ Linh Chi ngốc, mình là bạn cậu, không quan tâm cậu thì quan tâm ai ?
- Thì Phong nhà cậu chứ ai ?
- Ai… ai nói anh ý là "Phong nhà mình" cơ chứ ? - Giờ mới để ý đến ba chữ này, Mẫn Nhi ngượng ngùng nói
- Chà chà, lúc nãy còn âm thầm thừa nhận, giờ đã phủ nhận ngay được rồi kìa.
- Này, cái con bé chết tiệt này nữa chứ. Cậu chán sống rồi phải không ?
- Mình hãy còn yêu đời lắm
Rồi hai người con gái, một chạy trốn, một đuổi theo, rượt đuổi trong hành lang trường. Đang chạy bỗng Linh Chi va phải một lồng ngực rắn chắc : - Ai u… đứa nào mà chạy lung tung trong trường vậy ?
- A… anh Minh ?
- Em gái nhỏ ? - Minh thấy Mẫn Nhi, rồi nhìn người vừa xô vào mình, chỉ tay về phía mặt cô gái kia nói - Không biết đi xe ?
- Anh nói cái gì đấy ? Tên điên kia ?
Tiếng quát này của Chi thu hút sự chú ý của mọi người trong trường. Nhiều ánh mắt nhìn cô nảy lửa, nếu ánh mắt có thể giết người thì có lẽ giờ này trên người Chi đã thủng lỗ chỗ rồi. Nhưng điều này cũng chả khiến cô quan tâm nhiều, cái Chi đang quan tâm đến bây giờ là cái con người trước mắt mình đây, một kẻ nóng nảy, xốc nổi.
- Cô nói ai là đồ điên vậy hả ?
- Tôi không nói anh, là anh tự nhận lấy
- A.. em gái nhỏ, con bé không biết đi xe này là gì của em ?
- Tôi là bạn cô ấy. - Chi không để cho Nhi trả lời, ngắt giọng của Minh
- Em gái nhỏ, tránh xa cái con bé này ra. - Nói rồi anh quay về phía Chi nói - Cô đừng làm hỏng em gái nhỏ của tôi.
- Này này, anh đang nói cái quỷ gì vậy, chúng tôi chơi với nhau đã hơn chục năm rồi, có hỏng thì cô ấy cũng đã hỏng từ sớm rồi. - Chi gắt lên với anh, tay cô giữ lấy tay kia của Nhi.
Mẫn Nhi thấy hai người cãi nhau mà cảm thấy ngạc nhiên. Bạn cô, Trần Linh Chi sau cuộc tình mấy năm trước chưa từng đụng tới con trai, đừng nói tới là cãi nhau như vậy. Như hiểu ra điều gì, Mẫn Nhi mỉm cười, cô thầm mong cho bạn mình biết nắm giữ lấy tình cảm này. Tuy cô khôn biết Chi có thích Minh hay không, nhưng đây là dấu hiệu tốt.
- Ai, Phong gọi em, em đi trước, hai người cứ tiếp tục nhé.
Hai người kia cũng chẳng để ý đến cô, tiếp tục làm đôi oan gia.
**
- Phong này, anh thấy Minh và Chi có hợp với nhau không ? - Ngồi bên cạnh anh, Mẫn Nhi hỏi
- Chi ? Cô bạn của em phải không ?
- Ừhm
- Minh là người hay đùa cợt, có lẽ không hợp - Anh vuốt vuốt tóc cô nói
- Nhưng em lại thấy hai người khá hợp nhau. Anh không biết đâu, trước đây Chi là một người rất hoạt bát. Cô ấy từng yêu một chàng trai trong lớp em, cậu ta khá nổi tiếng trong trường cấp II. Hai người yêu nhau được một thời gian thì cậu ta chia tay cô ấy rồi bay sang Mĩ. Cậu ta bảo cậu ta thực ra cũng rất thích Linh Chi, nhưng cậu muốn sang Mĩ du học và lập nghiệp bên đó, nên bảo Chi đừng đợi cậu ấy. Nhưng cô ấy không nghe, có lân cậu ấy sang Mĩ tìm người con trai đó, lại thấy anh ta đang dắt tay một cô gái Việt Nam khác. Lúc này Chi mới thực sự tỉnh ngộ, thực sự dứt bỏ mối tình này. Em mong rằng cô ấy có thể tiếp nhận người khác. - Rồi cô quay sang anh nói - Anh, sau này nếu chia tay em thì không được lấy lí do là có người khác đâu đấy.
- Em là người ngốc nhất anh từng thấy. Không ai lại bảo bạn trai mình tìm lí do để chia tay như em cả. Chúng ta sẽ mãi bên nhau, không rời.
- Ừhm.
- À, thứ 7 này, 5h chiều anh sẽ đón em - Anh đổi chủ đề, anh không thích cô quá để tâm đến chuyện người khác mà quên mất chuyện của bọn họ
- Để làm gì ?
Anh trừng mắt nhìn cô : -Lâm Mẫn Nhi, đừng nói với anh là em đã quên chuyện gặp bố mẹ anh
Mỗi khi anh gọi cả họ và tên của cô có nghĩa là anh đang tức giận, cô cũng biết vậy nên cười cười lấy lòng.
- AAAA… Đúng rồi. sao em lại có thể quên chuyện này cơ chứ ? Bố mẹ anh thích gì ? Em có cần mang theo gì đên không ?... - Cô đang định nói tiếp thì anh đã ngắt lời cô nói
- Em chỉ cần là em, không cần mang theo gì cả. Chỉ cần là chính bản thân em là được rồi. Họ nhìn em như thế nào, anh không quan tâm, chỉ cần anh yêu em là được rồi.
- Nhưng họ là bố mẹ của anh, nếu họ không thích em, nhỡ đâu sẽ phản đối chuyện chúng ta thì sao ?
- Họ sẽ không quan tâm đến chuyện của anh đâu. - Anh nói, trong mắt toát lên sự cô đơn
- Họ có quan tâm đến anh, chỉ là không thể hiện ra thôi. Anh vẫn con có em mà. - Cô vòng tay ôm lấy anh, như muốn xua đi sự cô đơn trong lòng anh
- Phải, anh vẫn còn em bên cạnh. - Nếu như có một ngày cô biến mất khỏi cuộc đời của anh, có lẽ anh sẽ không sống nổi trong sự cô đơn này mất.
- Hừ, tức chết mình mà, cái tên Minh đó, đúng là muốn mình tức chết đây mà.
- Hả? Minh nào? Sao vậy? - Chi quen người nào tên là Minh sao? Sao cô không biết nhỉ.
- Thì là cái tên Minh, bạn của Phong nhà cậu ý
Mẫn Nhi không để ý đến ba chữ "Phong nhà cậu", đến gần Chi hỏi - Ý cậu là anh Minh sao ? Sao vậy ? Anh ấy chọc tức gì cậu hay sao ?
- Cái tên chết bầm đó, rõ ràng là hắn ta xô vào mình, lại mắng mình chứ. Đạo lí gì thế không biết nữa.
- Chuyện là như thế nào ? Mình chả hiểu cái gì cả.
- Hừ, sáng hôm nay, mình đi ra khỏi cửa chả hiểu bước chân trái hay phải nữa. Mình đang trên đường đến trường thì tự dưng một cái xe oto ở đâu chui ra, thế là mình phanh không kịp, nên bánh xe mới chạm nhẹ vào xe hắn thôi. Ai ngờ đâu, tự dưng hắn mắng mình là không có mắt, lớn mà không biết đi xe đạp. Làm gì có ai vô lý như vậy chứ. Cái tên trăng hoa kia đang chở cô người yêu trên xe, nên mới muốn lên mặt với mình đây mà. Hừ.
- À, ra là vậy. Thế sau rồi thế nào nữa ?
- Còn thế nào nữa, mình với hắn ta đứng đó, ch*i nhau một trận. Hắn đã sai lại còn mắng mình nào là đồ xấu xí, nào là đồ không biết đi xe đạp. Tức chết mình mà. Nếu không phải vì sắp muộn giờ học, mình đã đứng đấy đánh nhau với hắn ta rồi
- Haha, để khi nào mình sẽ nói với anh ấy xin lỗi cậu
- Hừ, mình thèm vào lời xin lỗi đó.
- Thôi đi cô nương, đừng tức nữa, mình mời cậu bữa trưa, được không ?
- Ít ra như thế cũng là hạ hỏa cô nương đây chút ít. - Nhìn Mẫn Nhi, Linh Chi mới nở nụ cười rồi chợt nhớ ra, hỏi Nhi - À đúng rồi, Noel thế nào ? Anh ta có thích quà cậu tặng không ?
- Ừhm, anh ấy thích lắm - Mẫn Nhi hơi ngượng ngùng nói. Không nói thì thôi, nói ra thì lại làm cô cảm thấy thật xấu hổ
- Thế hắn ta có tặng cậu cái gì không ? Mau kể lại cho mình nghe, mình hồi hộp lắm rồi đó.
Rồi Mẫn Nhi kể lại chuyện ngày hôm đó cho Linh Chi nghe, chợt trong lớp vang lên tiếng thét của một người con gá:i - Cái gì cơ ? Anh ta muốn… ?
Chợt tiếng thét đó im bặt. Hóa ra cô bạn Linh Chi của chúng ta đã bị Mẫn Nhi bịt miệng lại, Mẫn Nhi nhìn xung quanh, gương mặt đỏ bừng, khẽ gắt với Chi : -Cậu làm sao vậy ? Nhỡ đâu mọi người nghe thấy thì sao ?
- Ai, mình xin lỗi, xin lỗi. Anh ta muốn đưa cậu về giới thiệu với gia đình thật sao ?
- Ừhm, nhưng cậu có thấy như thế là quá nhanh hay không ? Bọn minh mới quen với nhau chỉ hơn một năm chút ít mà thôi, như vậy không phải là quá nhanh rồi đó chứ ?
- Nhanh cái gì mà nhanh ? Như vậy chứng tỏ anh ta rất yêu cậu nên mới dẫn cậu về nhà ra mắt mọi người đó. Người ta đã tặng cậu cả nhẫn rồi, giờ còn đưa cậu về nhà nữa, còn gì bằng. Nói thật đi, cậu có hạnh phúc không ?
- Tât nhiên là hạnh phúc rồi, mình chỉ thấy, mọi thứ quá nhanh, như mình không nắm chắc được vậy - Mẫn Nhi cười hạnh phúc, nhưng trong lòng cô vẫn có chút bất an
- Cậu hạnh phúc như vậy là tốt rồi, mình chỉ mong vậy thôi. Không biết khi nào thì hạnh phúc của mình mới đến đây.
- Chi này, cậu có nghĩ tới thử làm quen với người khác hay không ? - Mẫn Nhi hỏi nhỏ
- Tìm ở đâu ra cơ chứ ? - Linh Chi nhìn bầu trời xanh, cô cũng muốn tìm một khoảng trời cho riêng mình lắm chứ, nhưng chỉ là chưa tìm thấy mà thôi. Nhìn Chi có vẻ ngổ ngáo, nóng nảy, nhưng thực ra cô lại là một người nhạy cảm, nội tâm sâu sắc. Có lẽ là vì quá khứ đã biến đổi cô thành người như bây giờ.
- Thì… - Mẫn Nhi ấp úng
- Nhi à, cảm ơn cậu đã quan tâm mình như vậy. Có người bạn như cậu, mình cũng đã thấy rất vui rồi.
- Đồ Linh Chi ngốc, mình là bạn cậu, không quan tâm cậu thì quan tâm ai ?
- Thì Phong nhà cậu chứ ai ?
- Ai… ai nói anh ý là "Phong nhà mình" cơ chứ ? - Giờ mới để ý đến ba chữ này, Mẫn Nhi ngượng ngùng nói
- Chà chà, lúc nãy còn âm thầm thừa nhận, giờ đã phủ nhận ngay được rồi kìa.
- Này, cái con bé chết tiệt này nữa chứ. Cậu chán sống rồi phải không ?
- Mình hãy còn yêu đời lắm
Rồi hai người con gái, một chạy trốn, một đuổi theo, rượt đuổi trong hành lang trường. Đang chạy bỗng Linh Chi va phải một lồng ngực rắn chắc : - Ai u… đứa nào mà chạy lung tung trong trường vậy ?
- A… anh Minh ?
- Em gái nhỏ ? - Minh thấy Mẫn Nhi, rồi nhìn người vừa xô vào mình, chỉ tay về phía mặt cô gái kia nói - Không biết đi xe ?
- Anh nói cái gì đấy ? Tên điên kia ?
Tiếng quát này của Chi thu hút sự chú ý của mọi người trong trường. Nhiều ánh mắt nhìn cô nảy lửa, nếu ánh mắt có thể giết người thì có lẽ giờ này trên người Chi đã thủng lỗ chỗ rồi. Nhưng điều này cũng chả khiến cô quan tâm nhiều, cái Chi đang quan tâm đến bây giờ là cái con người trước mắt mình đây, một kẻ nóng nảy, xốc nổi.
- Cô nói ai là đồ điên vậy hả ?
- Tôi không nói anh, là anh tự nhận lấy
- A.. em gái nhỏ, con bé không biết đi xe này là gì của em ?
- Tôi là bạn cô ấy. - Chi không để cho Nhi trả lời, ngắt giọng của Minh
- Em gái nhỏ, tránh xa cái con bé này ra. - Nói rồi anh quay về phía Chi nói - Cô đừng làm hỏng em gái nhỏ của tôi.
- Này này, anh đang nói cái quỷ gì vậy, chúng tôi chơi với nhau đã hơn chục năm rồi, có hỏng thì cô ấy cũng đã hỏng từ sớm rồi. - Chi gắt lên với anh, tay cô giữ lấy tay kia của Nhi.
Mẫn Nhi thấy hai người cãi nhau mà cảm thấy ngạc nhiên. Bạn cô, Trần Linh Chi sau cuộc tình mấy năm trước chưa từng đụng tới con trai, đừng nói tới là cãi nhau như vậy. Như hiểu ra điều gì, Mẫn Nhi mỉm cười, cô thầm mong cho bạn mình biết nắm giữ lấy tình cảm này. Tuy cô khôn biết Chi có thích Minh hay không, nhưng đây là dấu hiệu tốt.
- Ai, Phong gọi em, em đi trước, hai người cứ tiếp tục nhé.
Hai người kia cũng chẳng để ý đến cô, tiếp tục làm đôi oan gia.
**
- Phong này, anh thấy Minh và Chi có hợp với nhau không ? - Ngồi bên cạnh anh, Mẫn Nhi hỏi
- Chi ? Cô bạn của em phải không ?
- Ừhm
- Minh là người hay đùa cợt, có lẽ không hợp - Anh vuốt vuốt tóc cô nói
- Nhưng em lại thấy hai người khá hợp nhau. Anh không biết đâu, trước đây Chi là một người rất hoạt bát. Cô ấy từng yêu một chàng trai trong lớp em, cậu ta khá nổi tiếng trong trường cấp II. Hai người yêu nhau được một thời gian thì cậu ta chia tay cô ấy rồi bay sang Mĩ. Cậu ta bảo cậu ta thực ra cũng rất thích Linh Chi, nhưng cậu muốn sang Mĩ du học và lập nghiệp bên đó, nên bảo Chi đừng đợi cậu ấy. Nhưng cô ấy không nghe, có lân cậu ấy sang Mĩ tìm người con trai đó, lại thấy anh ta đang dắt tay một cô gái Việt Nam khác. Lúc này Chi mới thực sự tỉnh ngộ, thực sự dứt bỏ mối tình này. Em mong rằng cô ấy có thể tiếp nhận người khác. - Rồi cô quay sang anh nói - Anh, sau này nếu chia tay em thì không được lấy lí do là có người khác đâu đấy.
- Em là người ngốc nhất anh từng thấy. Không ai lại bảo bạn trai mình tìm lí do để chia tay như em cả. Chúng ta sẽ mãi bên nhau, không rời.
- Ừhm.
- À, thứ 7 này, 5h chiều anh sẽ đón em - Anh đổi chủ đề, anh không thích cô quá để tâm đến chuyện người khác mà quên mất chuyện của bọn họ
- Để làm gì ?
Anh trừng mắt nhìn cô : -Lâm Mẫn Nhi, đừng nói với anh là em đã quên chuyện gặp bố mẹ anh
Mỗi khi anh gọi cả họ và tên của cô có nghĩa là anh đang tức giận, cô cũng biết vậy nên cười cười lấy lòng.
- AAAA… Đúng rồi. sao em lại có thể quên chuyện này cơ chứ ? Bố mẹ anh thích gì ? Em có cần mang theo gì đên không ?... - Cô đang định nói tiếp thì anh đã ngắt lời cô nói
- Em chỉ cần là em, không cần mang theo gì cả. Chỉ cần là chính bản thân em là được rồi. Họ nhìn em như thế nào, anh không quan tâm, chỉ cần anh yêu em là được rồi.
- Nhưng họ là bố mẹ của anh, nếu họ không thích em, nhỡ đâu sẽ phản đối chuyện chúng ta thì sao ?
- Họ sẽ không quan tâm đến chuyện của anh đâu. - Anh nói, trong mắt toát lên sự cô đơn
- Họ có quan tâm đến anh, chỉ là không thể hiện ra thôi. Anh vẫn con có em mà. - Cô vòng tay ôm lấy anh, như muốn xua đi sự cô đơn trong lòng anh
- Phải, anh vẫn còn em bên cạnh. - Nếu như có một ngày cô biến mất khỏi cuộc đời của anh, có lẽ anh sẽ không sống nổi trong sự cô đơn này mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.