Chương 16
Gió
06/06/2013
Sáng thứ 7,
Mẫn Nhi dậy sớm vệ sinh nhà cửa, rồi cô lên phòng, muốn chọn bộ quần áo
để đến nhà Lâm Phong. Nhưng chọn hơn nửa ngày mà cô không biết nên mặc
bộ nào, cuối cùng đành gọi điện cho Phong đến sớm để hỗ trợ cô.
Khi bước vào trong phòng Mẫn Nhi, Lâm Phong bị choáng bởi những bộ quần áo mà Mẫn Nhi rải trên giường
- Anh xem em nên mặc thế nào? Cha mẹ anh thích kiểu con gái như thế nào vậy?
- Anh không phải đã bảo em rồi sao? Em đừng quá cầu kì việc này, cứ mặc như bình thường là được.
- Không được, lần này khác. Đi gặp bề trên sao có thể xuềnh xoàng được.
- Vậy thử cái váy trắng kia đi - Vừa nói anh vừa chỉ về phía một chiếc váy trắng vẫn đang được treo trong tủ
- Anh không nhắc thì em cũng suýt quên. Anh đợi em, em thử đã.
Chỉ vài phút sau, Mẫn Nhi từ phòng tắm bước ra. Trên người cô là chiếc váy trắng đến đầu gối tuy nhiên mặc váy vào mùa đông có chút lạnh. Ở cô như toát lên một vẻ thuần khiết, dịu dàng. Anh hơi thất thần vài giây rồi ngay lập tức lấy lại tinh thần. Anh biết chắc cô mặc màu trắng là đẹp nhất mà. Thấy cô hơi co rụt lại, anh đến bên cô, ôm cô rồi đưa cô đến trước gương.
- Mặc như vậy là được rồi, em khoác thêm cái này vào nữa là được.
Vừa nói anh vừa khoác lên người cô chiếc áo khoác màu trắng cô hay dùng.
- Oa, không ngờ anh cũng có mắt thẩm mĩ ghê. Chắc trước đây hay mua cho bạn gái, có phải không? - Cô bĩu môi nói
- Anh có thể coi em đây đang ghen hay không? - Anh nhéo nhéo đôi má của cô. Nhìn gương mặt khi ghen của cô, anh cảm thấy vui vẻ, hiếm khi được thấy vẻ mặt này của bạn gái mình.
- Anh nói lung tung gì vậy? - Mặt cô đỏ lên, cô mới không thèm ghen với người ta nhé - Em nói cho anh biết, em trước cũng được người khác mua đồ cho nhé, đàn ông nhé. Hừ.
- Mẫn Nhi, anh có thể hỏi câu này được không? - Anh nhìn cô nói, ánh mắt toát lên vẻ gian tà
- Ừhm
- Người đàn ông đó là ba em phải không?
- Hả? Sao.. sao anh lại biết?
- Hừ, trước giờ em làm gì có người yêu nào khác ngoài anh, thì làm gì còn ai có thể mua đồ cho em nữa chứ. Tính lừa anh sao? Không dễ thế đâu. - Anh hừ mũi vài cái, rồi lại chế giễu cô.
- Ai nói với anh là không có.- Cô vênh mặt lên nói với anh
- Vậy em nói tên họ ra xem nào.
- Ừ, thì là… là…- Trong lúc nhất thời làm sao mà cô có thể nghĩ ra một cái tên giả nào, lại còn là tên con trai nữa chứ.
- Đừng cố làm anh ghen, lúc đó anh sẽ cho em biết tay. Trước mặt anh mà nói tên người con trai nào khác, anh sẽ không vui. - Anh lấy ngón tay chỉ chỉ lên mũi cô.
- Ai quan tâm chứ
-Được rồi, em không quan tâm được sao? - Anh lên giọng hỏi lại cô
- Anh… anh là đồ….- Vốn không hay ch*i người, cô cũng không biết nên nói gì nữa
- Đồ gì? Em thử nói xem, xem anh phạt em như thế nào?
- Hừ không nói chuyện với anh nữa. Anh xuống nhà, đợi em.
- Sao lại phải xuống nhà, anh ngồi đây cũng được.- Nói rồi anh ngồi thẳng xuống giường của Nhi, không kiêng nể gì hết
Mẫn Nhi cũng mặc kệ anh, tự mình ngồi xuống trước bàn trang điểm. Lâm Phong ngồi sau cô, mải mê ngắm cô trong gương. Trong gương là một khuôn mặt dễ nhìn, đáng yêu. Làn da trắng nõn, đôi mắt to tròn khiến người con gái trong gương càng thêm dễ thương. Sống mũi không phải là cao nhưng lại thẳng, đôi môi hình trái tim lại khiến cô có nét quyến rũ. Tóc cô dài, thẳng, được nhuộm màu hạt dẻ. Mái tóc dài đến thắt lưng, để buông tự do khiến cô thêm phần xinh đẹp.
Nhận thấy ánh mắt anh nhìn mình, Mẫn Nhi cảm thấy hơi ngượng ngùng. Đây là lần đầu tiên anh nhìn chằm chăm mình như vậy, nên cô tất nhiên là cảm thấy xấu hổ rồi.
Đợi nửa tiếng sau, sau khi cô hoàn tất mọi thứ, soi gương lại mình thấy tất cả đều ổn mới quay lại với anh rồi nói: -Bây giờ chúng ta đi được không?
- Cũng sắp đến giờ hẹn mọi người rồi, chúng ta nên đi thôi.
- Trông em như vậy được chứ?
- Tất nhiên, bạn gái của anh lúc nào cũng được hết. - Anh hôn lên trán cô rồi dắt tay cô đi xuống nhà.
Ngồi trong xe mà Mẫn Nhi cứ hồi hộp không thôi. Đây là lần đầu tiên cô đi gặp bố mẹ bạn trai của mình, không có kinh nghiệm nên đầu óc cứ hỗn loạn, cảm thấy cả người đều run rẩy. Rồi cảm nhận được có bàn tay nắm lấy tay cô, truyền cho cô hơi ấm, Mẫn Nhi mới thấy yên tâm phần nào
- Yên tâm đi, có anh ở đây, họ cũng chả ăn thịt được em đâu.
- Haha.- Biết anh đang trêu đùa để mình vui, cô cũng cười lên cho anh thấy.
Xe đi vào một con đường rộng, đến trước cổng một khu biệt thự rộng lớn. Chiếc cổng cao, to đó tự động mở, Phong đưa xe vào bên trong, đỗ trước cửa chính của nhà. Anh xuống xe, dắt tay Mẫn Nhi theo. Rồi cô thấy anh ném chìa khóa xe cho một chàng trai mặc đồng phục, người đó nhận lấy chìa khóa rồi ngồi lên xe, đưa vào ga-ra. Cô biết anh là công tử, thiếu gia con nhà giàu, nhưng chỉ là không biết nhà anh lại to đến như vậy, giàu có đến thế, ngay cả người hầu cũng có.
Khi cô bước vào nhà, cô chỉ cảm thấy choáng ngợp. Căn nhà này quá đẹp, được bày trí tỉ mỉ. Có nét cổ điển, lại có nét hiện đại. Người bày trí căn nhà này hẳn là phải rất am hiểu nghệ thuật mới có thể lam nên tác phẩm như thế này.
Được anh kéo vào, cô chỉ biết đi theo đằng sau. Rồi đột nhiên một bóng người lao ra, ôm lấy Lâm Phong
- Anh, sao lại lâu như vậy mới về.
Mẫn Nhi nhìn kĩ người đó mới phát hiện ra đó là cô gái tranh chiếc vòng với cô. Mặt cô hơi trắng ra, cô không biết sao người này lại ở đây, có quan hệ gì với Lâm Phong. Nhận thấy điểm kì lạ của Mẫn Nhi, Phong kéo cô gái kia về phía cô rồi giới thiệu:
- Nhi, đây là em gái anh, Nguyễn Lâm Trang.
Nghe thấy hai chữ “em gái”, mặt Nhi lại hơi đỏ, cô lại đi tưởng em gái của anh có quan hệ mờ ám với anh
- Chào bạn, mình là Lâm Trang. Chúng ta cùng tuổi.
- Chào bạn, mình là Mẫn Nhi.
- Đã nghe kể về bạn từ lâu.
- ?
- Từ anh trai mình chứ sao.
Rồi Lâm Trang kéo Mẫn Nhi theo mình, mặc kệ ông anh đi đằng sau.
Vậy là cô lại có thêm một người bạn mới. Hai người nói chuyện có vẻ hợp nhau, nên cũng quên mất trong này vẫn còn một người con trai nữa.
- Trang, mau lên trên gọi bố mẹ xuống đi chứ.
- A, phải rồi, để em gọi họ xuống.
Lúc đi xuống, hai bố mẹ của Lâm Phong, ông Nguyễn Lâm Thành và bà Lê Phương Mai nhìn thấy có một cô gái đang ngồi trong phòng khách, người đó đưa lưng về phía họ. Họ cũng biết hôm nay con trai của bọn họ sẽ đưa bạn gái về ra mắt gia đình nên cũng ăn mặc chỉn chu.
- Anh, bố mẹ xuống rồi.
Mẫn Nhi nghe thấy vậy, đứng bật dậy, rồi xoay người lại về phía họ. Khi nhìn thấy mặt cô gái này, cả ông Thành và bà Mai vẻ mặt đều biến đổi. Ông Thành thì ngạc nhiên còn bà Mai thì không chỉ có ngạc nhiên mà còn hoảng hốt rồi cả phẫn hận.
Lâm Phong nhìn thấy vậy thì cũng không biết nên làm gì, anh biết, bọn họ cuối cùng cũng sẽ phải gặp nhau, còn Lâm Trang thì lo lắng, chỉ mong rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra hết. Chỉ có duy nhất Mẫn Nhi không hiểu gì.
Khi bước vào trong phòng Mẫn Nhi, Lâm Phong bị choáng bởi những bộ quần áo mà Mẫn Nhi rải trên giường
- Anh xem em nên mặc thế nào? Cha mẹ anh thích kiểu con gái như thế nào vậy?
- Anh không phải đã bảo em rồi sao? Em đừng quá cầu kì việc này, cứ mặc như bình thường là được.
- Không được, lần này khác. Đi gặp bề trên sao có thể xuềnh xoàng được.
- Vậy thử cái váy trắng kia đi - Vừa nói anh vừa chỉ về phía một chiếc váy trắng vẫn đang được treo trong tủ
- Anh không nhắc thì em cũng suýt quên. Anh đợi em, em thử đã.
Chỉ vài phút sau, Mẫn Nhi từ phòng tắm bước ra. Trên người cô là chiếc váy trắng đến đầu gối tuy nhiên mặc váy vào mùa đông có chút lạnh. Ở cô như toát lên một vẻ thuần khiết, dịu dàng. Anh hơi thất thần vài giây rồi ngay lập tức lấy lại tinh thần. Anh biết chắc cô mặc màu trắng là đẹp nhất mà. Thấy cô hơi co rụt lại, anh đến bên cô, ôm cô rồi đưa cô đến trước gương.
- Mặc như vậy là được rồi, em khoác thêm cái này vào nữa là được.
Vừa nói anh vừa khoác lên người cô chiếc áo khoác màu trắng cô hay dùng.
- Oa, không ngờ anh cũng có mắt thẩm mĩ ghê. Chắc trước đây hay mua cho bạn gái, có phải không? - Cô bĩu môi nói
- Anh có thể coi em đây đang ghen hay không? - Anh nhéo nhéo đôi má của cô. Nhìn gương mặt khi ghen của cô, anh cảm thấy vui vẻ, hiếm khi được thấy vẻ mặt này của bạn gái mình.
- Anh nói lung tung gì vậy? - Mặt cô đỏ lên, cô mới không thèm ghen với người ta nhé - Em nói cho anh biết, em trước cũng được người khác mua đồ cho nhé, đàn ông nhé. Hừ.
- Mẫn Nhi, anh có thể hỏi câu này được không? - Anh nhìn cô nói, ánh mắt toát lên vẻ gian tà
- Ừhm
- Người đàn ông đó là ba em phải không?
- Hả? Sao.. sao anh lại biết?
- Hừ, trước giờ em làm gì có người yêu nào khác ngoài anh, thì làm gì còn ai có thể mua đồ cho em nữa chứ. Tính lừa anh sao? Không dễ thế đâu. - Anh hừ mũi vài cái, rồi lại chế giễu cô.
- Ai nói với anh là không có.- Cô vênh mặt lên nói với anh
- Vậy em nói tên họ ra xem nào.
- Ừ, thì là… là…- Trong lúc nhất thời làm sao mà cô có thể nghĩ ra một cái tên giả nào, lại còn là tên con trai nữa chứ.
- Đừng cố làm anh ghen, lúc đó anh sẽ cho em biết tay. Trước mặt anh mà nói tên người con trai nào khác, anh sẽ không vui. - Anh lấy ngón tay chỉ chỉ lên mũi cô.
- Ai quan tâm chứ
-Được rồi, em không quan tâm được sao? - Anh lên giọng hỏi lại cô
- Anh… anh là đồ….- Vốn không hay ch*i người, cô cũng không biết nên nói gì nữa
- Đồ gì? Em thử nói xem, xem anh phạt em như thế nào?
- Hừ không nói chuyện với anh nữa. Anh xuống nhà, đợi em.
- Sao lại phải xuống nhà, anh ngồi đây cũng được.- Nói rồi anh ngồi thẳng xuống giường của Nhi, không kiêng nể gì hết
Mẫn Nhi cũng mặc kệ anh, tự mình ngồi xuống trước bàn trang điểm. Lâm Phong ngồi sau cô, mải mê ngắm cô trong gương. Trong gương là một khuôn mặt dễ nhìn, đáng yêu. Làn da trắng nõn, đôi mắt to tròn khiến người con gái trong gương càng thêm dễ thương. Sống mũi không phải là cao nhưng lại thẳng, đôi môi hình trái tim lại khiến cô có nét quyến rũ. Tóc cô dài, thẳng, được nhuộm màu hạt dẻ. Mái tóc dài đến thắt lưng, để buông tự do khiến cô thêm phần xinh đẹp.
Nhận thấy ánh mắt anh nhìn mình, Mẫn Nhi cảm thấy hơi ngượng ngùng. Đây là lần đầu tiên anh nhìn chằm chăm mình như vậy, nên cô tất nhiên là cảm thấy xấu hổ rồi.
Đợi nửa tiếng sau, sau khi cô hoàn tất mọi thứ, soi gương lại mình thấy tất cả đều ổn mới quay lại với anh rồi nói: -Bây giờ chúng ta đi được không?
- Cũng sắp đến giờ hẹn mọi người rồi, chúng ta nên đi thôi.
- Trông em như vậy được chứ?
- Tất nhiên, bạn gái của anh lúc nào cũng được hết. - Anh hôn lên trán cô rồi dắt tay cô đi xuống nhà.
Ngồi trong xe mà Mẫn Nhi cứ hồi hộp không thôi. Đây là lần đầu tiên cô đi gặp bố mẹ bạn trai của mình, không có kinh nghiệm nên đầu óc cứ hỗn loạn, cảm thấy cả người đều run rẩy. Rồi cảm nhận được có bàn tay nắm lấy tay cô, truyền cho cô hơi ấm, Mẫn Nhi mới thấy yên tâm phần nào
- Yên tâm đi, có anh ở đây, họ cũng chả ăn thịt được em đâu.
- Haha.- Biết anh đang trêu đùa để mình vui, cô cũng cười lên cho anh thấy.
Xe đi vào một con đường rộng, đến trước cổng một khu biệt thự rộng lớn. Chiếc cổng cao, to đó tự động mở, Phong đưa xe vào bên trong, đỗ trước cửa chính của nhà. Anh xuống xe, dắt tay Mẫn Nhi theo. Rồi cô thấy anh ném chìa khóa xe cho một chàng trai mặc đồng phục, người đó nhận lấy chìa khóa rồi ngồi lên xe, đưa vào ga-ra. Cô biết anh là công tử, thiếu gia con nhà giàu, nhưng chỉ là không biết nhà anh lại to đến như vậy, giàu có đến thế, ngay cả người hầu cũng có.
Khi cô bước vào nhà, cô chỉ cảm thấy choáng ngợp. Căn nhà này quá đẹp, được bày trí tỉ mỉ. Có nét cổ điển, lại có nét hiện đại. Người bày trí căn nhà này hẳn là phải rất am hiểu nghệ thuật mới có thể lam nên tác phẩm như thế này.
Được anh kéo vào, cô chỉ biết đi theo đằng sau. Rồi đột nhiên một bóng người lao ra, ôm lấy Lâm Phong
- Anh, sao lại lâu như vậy mới về.
Mẫn Nhi nhìn kĩ người đó mới phát hiện ra đó là cô gái tranh chiếc vòng với cô. Mặt cô hơi trắng ra, cô không biết sao người này lại ở đây, có quan hệ gì với Lâm Phong. Nhận thấy điểm kì lạ của Mẫn Nhi, Phong kéo cô gái kia về phía cô rồi giới thiệu:
- Nhi, đây là em gái anh, Nguyễn Lâm Trang.
Nghe thấy hai chữ “em gái”, mặt Nhi lại hơi đỏ, cô lại đi tưởng em gái của anh có quan hệ mờ ám với anh
- Chào bạn, mình là Lâm Trang. Chúng ta cùng tuổi.
- Chào bạn, mình là Mẫn Nhi.
- Đã nghe kể về bạn từ lâu.
- ?
- Từ anh trai mình chứ sao.
Rồi Lâm Trang kéo Mẫn Nhi theo mình, mặc kệ ông anh đi đằng sau.
Vậy là cô lại có thêm một người bạn mới. Hai người nói chuyện có vẻ hợp nhau, nên cũng quên mất trong này vẫn còn một người con trai nữa.
- Trang, mau lên trên gọi bố mẹ xuống đi chứ.
- A, phải rồi, để em gọi họ xuống.
Lúc đi xuống, hai bố mẹ của Lâm Phong, ông Nguyễn Lâm Thành và bà Lê Phương Mai nhìn thấy có một cô gái đang ngồi trong phòng khách, người đó đưa lưng về phía họ. Họ cũng biết hôm nay con trai của bọn họ sẽ đưa bạn gái về ra mắt gia đình nên cũng ăn mặc chỉn chu.
- Anh, bố mẹ xuống rồi.
Mẫn Nhi nghe thấy vậy, đứng bật dậy, rồi xoay người lại về phía họ. Khi nhìn thấy mặt cô gái này, cả ông Thành và bà Mai vẻ mặt đều biến đổi. Ông Thành thì ngạc nhiên còn bà Mai thì không chỉ có ngạc nhiên mà còn hoảng hốt rồi cả phẫn hận.
Lâm Phong nhìn thấy vậy thì cũng không biết nên làm gì, anh biết, bọn họ cuối cùng cũng sẽ phải gặp nhau, còn Lâm Trang thì lo lắng, chỉ mong rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra hết. Chỉ có duy nhất Mẫn Nhi không hiểu gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.