Chương 1:
Đại Cô Nương Lãng
31/03/2022
Ngoài cửa sổ mọc lên mấy bụi hoa quế, lá xanh biêng biếc xen lẫn với những nụ hoa lấm tấm như những hạt gạo. Những đóa hoa đầu mùa lặng lẽ toả hương, dẫn dụ lũ đom đóm nhàn nhã vượt tường bay đến.
“Hứa Nhị gia có yêu cầu gì xin cứ nói!" Thương nhân đến từ ba tỉnh miền Đông Bắc trở nên lo lắng, khẩu âm cũng trở nên rõ rệt hơn.
Tuy trong đầu không coi trọng mấy người làm ăn phương Nam tính toán nhỏ nhặt này, nhưng cũng không thể làm gì được. Miệng ông ta thở ra một vòng khói về phía mặt cô gái đang châm nha phiến. Khuôn mặt tròn của cô gái lẩn khuất giữa đám khói, toát lên dáng vẻ xinh đẹp. Ông ta âm thầm đưa tay bắt lấy bộ ngực cô gái mà xoa nắn, vừa gầy vừa bé, cơ thể như một con gà nhỏ hay một đứa nhóc, làm người ta hứng thú không nổi.
Hứa Ngạn Khanh thu tầm mắt trở về, khóe miệng nở ra một nụ cười nhàn nhạt. Một làn gió nhẹ lướt qua tấm màn lụa mỏng màu xanh nhạt trên cửa sổ, tựa như có thể nghe thấy tiếng ngâm nga điệu Tây Bì. Đây là nhà riêng của Trần Quân Nam bạn anh.
Hôm nay, ở đây tổ chức tiệc mừng thọ tám mươi tuổi cho Trần lão thái gia, anh đến vừa là để chúc thọ mà cũng nhân tiện bàn việc làm ăn. Năm ngoái, anh vận chuyển tơ lụa Giang Nam cùng đồ thêu Tô Châu ra quan ngoại, gửi đến chỗ phu nhân của người được gọi là "Đông Bắc Vương" Trương Đại soái một bộ sườn xám thêu phượng và mẫu đơn. Mấy món hàng tơ lụa gấm vóc tinh xảo nho nhỏ, cùng với hộp phấn trứng ngỗng Dương Châu, dầu hoa quế; còn cả đầy ắp một rương phấn son và tượng búp bê đất sét Huệ Sơn thì cho mấy tiểu thư và mấy bà vợ lẽ, ai nấy đều vô cùng vui mừng. Trương Đại soái tự mình chọn ra mấy gian hàng ở mặt tiền khu trung tâm thành phố sầm uất, giao cho anh kinh doanh, ngoài hai phần lợi nhuận thì chỉ cần thêm chút quà hiếm lạ cho các bà các cô trong nhà vui vẻ là được.
Hứa Ngạn Khanh đều sảng khoái đáp ứng. Gần nửa năm nay, việc kinh doanh bên đó cũng đã khởi sắc, anh cũng không rành quan tâm đến nữa, đang muốn tìm người địa phương thay mặt quản lý công việc, Trương Đại soái đề cử ông chủ Vương.
Việc đàm phán cũng dần đi đến hồi kết, nhưng Hứa Ngạn Khanh bỗng dưng có chút do dự, làm cho vị thương nhân rối rắm, lòng như lửa đốt. Ngoài hành lang phía trước vọng đến một loạt tiếng bước chân, Trần Quân Nam vén mành nghiêng người bước vào, thấy Hứa Ngạn Khanh vẫn như vậy, điềm nhiên gạt nắp chum uống trà.
Anh ta không khỏi lắc đầu, mở miệng cười "Cho tôi được đến làm chân hòa giải. Ông chủ Vương mỗi dịp cuối năm đưa thêm 100 củ nhân sâm già, 400 tấm da chồn, 800 cân cá tầm, 300 viên đông châu, ngoài ra, da hươu, hải sâm Thanh Dương cũng tùy tiện đưa một ít, ông xem có được không?"
Ông chủ Vương sớm đã sức cùng lực kiệt, vỗ đùi cắn răng mà nói “Bốn bể là anh em, Hứa Nhị gia cùng họ Vương tôi sau này cũng không thể xem nhau như người xa lạ, lần này nhượng bộ một chút thật sự đáng giá."
Hứa Ngạn Khanh ném cho Trần Quân Nam một cái liếc mắt. Trần Quân Nam thấy thì liền hiểu, đi đến chiếc bàn dài bằng gỗ lim bên cạnh cửa sổ, kéo ngăn kéo viền vàng, lấy ra hai bản giấy bọc gấm hoa, bên trên viết chi chít những dòng chữ nhỏ. Người hầu cầm một cái đĩa vuông sơn mài màu đen, bên trong có bút mực và một hộp dấu đỏ tròn nhỏ màu xanh lá khảm xà cừ. Đưa đến trước mặt ông chủ Vương "Đây là hai bàn hợp đồng đã soạn thảo, ông là khách quý, trước hết mời xem qua. Nếu không có vấn đề gì chỉ cần ký tên đồng ý là được, sau đó đến Hứa Nhị gia."
Ông chủ Vương theo đó mà làm, rồi đưa lại bàn hợp đồng đến trước mặt Hứa Ngạn Khanh. Hứa Ngạn Khanh nâng tay áo, đặt bút ký tên, ngón tay phải điểm chỉ. Cô hầu gái vội vàng bưng cái thau đồng đựng nước nóng đến cho anh rửa tay. Trần Quân Nam xem lại hai bản hợp đồng, giao lại cho mỗi người một bản, xem như thỏa thuận thành công.
Ông chủ Vương khen ngợi “Họ Vương tôi là thương nhân nửa đời chìm nổi, hợp đồng ký qua nhiều vô số. Nói đến chữ viết, Hứa Nhị gia xưng thứ hai thì không ai dám đứng thứ nhất."
Trần Quân Nam gật đầu cười sang sảng “Ánh mắt của ông xem vậy mà tinh tường. Chữ viết của Hứa Nhị gia mẫu mực tao nhã, bút lực mạnh, lại có phong thái của Đồng Triệu. Nếu không phải Đại gia gặp chuyện, sản nghiệp gia đình không ai trông coi, có lẽ Nhị gia đã đi theo con đường làm quan, trở thành một nhân vật danh tiếng vang dội chốn Kim Mã Ngọc Đường."
Ông chủ Vương như được khai sáng, cảm phục mà chắp tay vái lạy “Sớm đã nghe nhắc đến, ở phương Nam có một người làm ăn từng thi Đình đỗ đến Tam giáp", hóa ra lại là Hứa Nhị gia. Họ Vương tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, thất lễ, thất lễ.”
“Hứa Nhị gia có yêu cầu gì xin cứ nói!" Thương nhân đến từ ba tỉnh miền Đông Bắc trở nên lo lắng, khẩu âm cũng trở nên rõ rệt hơn.
Tuy trong đầu không coi trọng mấy người làm ăn phương Nam tính toán nhỏ nhặt này, nhưng cũng không thể làm gì được. Miệng ông ta thở ra một vòng khói về phía mặt cô gái đang châm nha phiến. Khuôn mặt tròn của cô gái lẩn khuất giữa đám khói, toát lên dáng vẻ xinh đẹp. Ông ta âm thầm đưa tay bắt lấy bộ ngực cô gái mà xoa nắn, vừa gầy vừa bé, cơ thể như một con gà nhỏ hay một đứa nhóc, làm người ta hứng thú không nổi.
Hứa Ngạn Khanh thu tầm mắt trở về, khóe miệng nở ra một nụ cười nhàn nhạt. Một làn gió nhẹ lướt qua tấm màn lụa mỏng màu xanh nhạt trên cửa sổ, tựa như có thể nghe thấy tiếng ngâm nga điệu Tây Bì. Đây là nhà riêng của Trần Quân Nam bạn anh.
Hôm nay, ở đây tổ chức tiệc mừng thọ tám mươi tuổi cho Trần lão thái gia, anh đến vừa là để chúc thọ mà cũng nhân tiện bàn việc làm ăn. Năm ngoái, anh vận chuyển tơ lụa Giang Nam cùng đồ thêu Tô Châu ra quan ngoại, gửi đến chỗ phu nhân của người được gọi là "Đông Bắc Vương" Trương Đại soái một bộ sườn xám thêu phượng và mẫu đơn. Mấy món hàng tơ lụa gấm vóc tinh xảo nho nhỏ, cùng với hộp phấn trứng ngỗng Dương Châu, dầu hoa quế; còn cả đầy ắp một rương phấn son và tượng búp bê đất sét Huệ Sơn thì cho mấy tiểu thư và mấy bà vợ lẽ, ai nấy đều vô cùng vui mừng. Trương Đại soái tự mình chọn ra mấy gian hàng ở mặt tiền khu trung tâm thành phố sầm uất, giao cho anh kinh doanh, ngoài hai phần lợi nhuận thì chỉ cần thêm chút quà hiếm lạ cho các bà các cô trong nhà vui vẻ là được.
Hứa Ngạn Khanh đều sảng khoái đáp ứng. Gần nửa năm nay, việc kinh doanh bên đó cũng đã khởi sắc, anh cũng không rành quan tâm đến nữa, đang muốn tìm người địa phương thay mặt quản lý công việc, Trương Đại soái đề cử ông chủ Vương.
Việc đàm phán cũng dần đi đến hồi kết, nhưng Hứa Ngạn Khanh bỗng dưng có chút do dự, làm cho vị thương nhân rối rắm, lòng như lửa đốt. Ngoài hành lang phía trước vọng đến một loạt tiếng bước chân, Trần Quân Nam vén mành nghiêng người bước vào, thấy Hứa Ngạn Khanh vẫn như vậy, điềm nhiên gạt nắp chum uống trà.
Anh ta không khỏi lắc đầu, mở miệng cười "Cho tôi được đến làm chân hòa giải. Ông chủ Vương mỗi dịp cuối năm đưa thêm 100 củ nhân sâm già, 400 tấm da chồn, 800 cân cá tầm, 300 viên đông châu, ngoài ra, da hươu, hải sâm Thanh Dương cũng tùy tiện đưa một ít, ông xem có được không?"
Ông chủ Vương sớm đã sức cùng lực kiệt, vỗ đùi cắn răng mà nói “Bốn bể là anh em, Hứa Nhị gia cùng họ Vương tôi sau này cũng không thể xem nhau như người xa lạ, lần này nhượng bộ một chút thật sự đáng giá."
Hứa Ngạn Khanh ném cho Trần Quân Nam một cái liếc mắt. Trần Quân Nam thấy thì liền hiểu, đi đến chiếc bàn dài bằng gỗ lim bên cạnh cửa sổ, kéo ngăn kéo viền vàng, lấy ra hai bản giấy bọc gấm hoa, bên trên viết chi chít những dòng chữ nhỏ. Người hầu cầm một cái đĩa vuông sơn mài màu đen, bên trong có bút mực và một hộp dấu đỏ tròn nhỏ màu xanh lá khảm xà cừ. Đưa đến trước mặt ông chủ Vương "Đây là hai bàn hợp đồng đã soạn thảo, ông là khách quý, trước hết mời xem qua. Nếu không có vấn đề gì chỉ cần ký tên đồng ý là được, sau đó đến Hứa Nhị gia."
Ông chủ Vương theo đó mà làm, rồi đưa lại bàn hợp đồng đến trước mặt Hứa Ngạn Khanh. Hứa Ngạn Khanh nâng tay áo, đặt bút ký tên, ngón tay phải điểm chỉ. Cô hầu gái vội vàng bưng cái thau đồng đựng nước nóng đến cho anh rửa tay. Trần Quân Nam xem lại hai bản hợp đồng, giao lại cho mỗi người một bản, xem như thỏa thuận thành công.
Ông chủ Vương khen ngợi “Họ Vương tôi là thương nhân nửa đời chìm nổi, hợp đồng ký qua nhiều vô số. Nói đến chữ viết, Hứa Nhị gia xưng thứ hai thì không ai dám đứng thứ nhất."
Trần Quân Nam gật đầu cười sang sảng “Ánh mắt của ông xem vậy mà tinh tường. Chữ viết của Hứa Nhị gia mẫu mực tao nhã, bút lực mạnh, lại có phong thái của Đồng Triệu. Nếu không phải Đại gia gặp chuyện, sản nghiệp gia đình không ai trông coi, có lẽ Nhị gia đã đi theo con đường làm quan, trở thành một nhân vật danh tiếng vang dội chốn Kim Mã Ngọc Đường."
Ông chủ Vương như được khai sáng, cảm phục mà chắp tay vái lạy “Sớm đã nghe nhắc đến, ở phương Nam có một người làm ăn từng thi Đình đỗ đến Tam giáp", hóa ra lại là Hứa Nhị gia. Họ Vương tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, thất lễ, thất lễ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.