Chương 2:
Đại Cô Nương Lãng
31/03/2022
Hứa Ngạn Khanh vừa lau mấy giọt nước đọng trên ngón tay, vừa nói vài câu khiêm nhường, ba người lại nói chuyện một hồi. Ánh trăng chiếu qua khóm hoa bên cửa sổ, bóng cây đung đưa, hai ống nha phiến cũng đã gần hết.
Trần Quân Nam thấy ông chủ Vương tinh thần phấn chấn, đôi mắt hiện lên vẻ lấp lánh, bèn hiểu ý. Anh ta giơ tay vỗ hai cái, con hầu chờ ngoài cửa đã lâu theo đó bước vào. Chiếc chiếu trúc trải trên giường thấp, trên gối là hình mấy con uyên ương đỏ tươi, hương trầm nồng đậm. Rèm khẽ buông lơi, lại bị Trần Quân Nam vén lên, nói rằng ánh trăng ngoài cửa sổ như biển bạc, cảnh đêm đẹp vậy không thể phụ lòng.
Anh ta dụi tắt hai bấc đèn, trong phòng mờ tối hẳn đi, hai ba bước khiêng chiếc ghế bập bênh kê trước cửa sổ. Lần đầu ông chủ Vương thấy việc này, vô cùng kinh ngạc nên hỏi "Tay vịn của ghế này quá nhỏ và dài, dùng làm gì được?"
“Tất nhiên nó có chỗ thần kỳ." Trần Quân Nam cười khẽ, lại thấp giọng nói "Bây giờ tới mua vui không phải gái điếm, mà là người trong gánh hát Tứ Hỷ đến biểu diễn mừng thọ lão thái gia, trong đó có một tiểu Hoa Đán, nghệ danh Kiều Hỷ, kiêm đánh đàn tỳ bà, cũng có sở trường về đàn từ."
Ông chủ Vương vừa run rẩy vừa mừng rỡ, lúc ở bữa tiệc nghe hát, ông ta đã có ấn tượng sâu sắc với Kiều Hỷ, hóa trang vừa diễm lệ vừa mê hoặc lòng người, mắt đưa mày đánh càng thêm kiều mị, cái eo mềm như liễu, cong cong đung đưa, hết sức dụ hoặc người ta. Bàn tay to dày của ông ta vỗ mạnh lên bả vai Trần Quân Nam "Ai cũng nói ông chủ Trần hiểu nhất là nhìn thấu lòng người, quả nhiên không phải nói quá.”
Trần Quân Nam hơi dời bước chân, không lộ biểu cảm gì chỉ vuốt lại nếp nhăn trên áo, một bên lại mỉm cười nói nhỏ "Tuy cô ta không phải gái điếm, cũng không phải gái trinh sạch sẽ, nhưng lại hiểu chút thủ đoạn phong tình, mong ông chủ Vương không chê."
Ông chủ Vương lắc đầu, chưa kịp nói gì thì có người hầu bẩm báo "Cô Kiều Hỷ tới."
Trần Quân Nam nhận việc đưa người vào phòng, chỉ nghe tiếng mành cửa xào xạc vang dội, một cô gái bước vào. Mái tóc đen như mực chải thành búi, màu vẽ trên mặt đã tẩy sạch. Lông mày cũng không còn nét vẽ, chỉ có chút nước nhỏ giọt, làm gương mặt càng trắng nhợt hơn. Tà áo xanh tay ngắn, không mặc váy, chỉ có lớp quần lụa hồng, đôi giày đỏ thêu bọc lấy bàn chân xinh xẻo thanh tú, càng lộ ra một vẻ quyến rũ.
Kiều Hỷ vội nhìn trộm ba người trong phòng, nhận ra được hết. Hứa Nhị gia cúi đầu dùng trà thản nhiên như thường, không có vẻ vui buồn. Dáng người Trần Quân Nam thật cao, mặt mày anh tuấn, vẻ phong lưu hào phóng bẩm sinh. Kể cả thương nhân họ Vương vùng Quan Đông kia cũng có tướng mạo oai phong, lưng hùm vai gấu, lộ rõ vẻ cao lớn khôi ngô, trong lòng cô ta hết sức vừa lòng.
Cô ta lớn lên trong một gia đình cứng nhắc cổ hủ, mẹ mất sớm, vì không chịu nổi đòn roi đau đớn của người cha nghiêm khắc, nên chạy trốn khỏi nhà với một bà cô cùng thôn. Không ngờ bà cô kia thấy cô ta dung mạo xinh đẹp, giọng ca véo von, nên ra giá trăm lượng bạc bán cho một nghệ sĩ giang hồ. Nghệ sĩ giang hồ đó lại mời các sư phụ nổi danh dạy cô ta các kỹ thuật của Hoa Đán, hai năm đã thành tài, dựng gánh hát rong ở Huy Châu, cũng rất được những người mê Kinh kịch yêu thích.
Năm Kiều Hỷ mười bốn tuổi, bị tên tuần cảnh họ Lý nhìn trúng, đưa cho nghệ sĩ giang hồ một số tiền lớn, đoạt lấy tấm thân xử nữ. Thê tử của Lý tuần cảnh lại là một con sư tử Hà Đông, thả tiếng gió, ý đồ xúi giục kẻ xấu huỷ dung, hủy giọng hát của cô ta. Chẳng rõ cô ta nghe được phong thanh từ đâu nên trốn chạy, từ đó chuyển qua hai ba gánh hát chui, cuối cùng dừng chân ở đoàn Tứ Hỷ. Gặp lúc được khách quý chọn trúng, cô ta cũng âm thầm bán da thịt kiếm chút tiền phòng thân, chủ gánh Tứ Hỷ được chia chút thịt vụn nên cũng nhắm mắt bỏ qua cho cô ta.
Lúc này cô ta nhìn về phía Trần Quân Nam, cúi người thi lễ. Trần Quân Nam cho người hầu lui ra, nâng cằm cô ta lên, liếm láp đôi môi đỏ, lại khinh nhờn hỏi "Tối nay ba người làm cô, có chịu được không?".
Kiều Hỷ hơi le lưỡi, nhưng lại liếc mắt đưa tình về phía ông chủ Vương, vẻ phóng túng trong lời nói "Phải nhờ các ngài thương tiếc mới được!"
"Đồ lẳng lơ, đã biết cô nhất định sẽ chịu mà!" Trần Quân Nam ôm cô ta một cái, đi mấy bước vứt người lên giường thấp, lại nhìn về phía ông chủ Vương, cười thỏa mãn "Còn chưa tới hưởng sung sướng, ông định chờ đến khi nào?"
Trần Quân Nam thấy ông chủ Vương tinh thần phấn chấn, đôi mắt hiện lên vẻ lấp lánh, bèn hiểu ý. Anh ta giơ tay vỗ hai cái, con hầu chờ ngoài cửa đã lâu theo đó bước vào. Chiếc chiếu trúc trải trên giường thấp, trên gối là hình mấy con uyên ương đỏ tươi, hương trầm nồng đậm. Rèm khẽ buông lơi, lại bị Trần Quân Nam vén lên, nói rằng ánh trăng ngoài cửa sổ như biển bạc, cảnh đêm đẹp vậy không thể phụ lòng.
Anh ta dụi tắt hai bấc đèn, trong phòng mờ tối hẳn đi, hai ba bước khiêng chiếc ghế bập bênh kê trước cửa sổ. Lần đầu ông chủ Vương thấy việc này, vô cùng kinh ngạc nên hỏi "Tay vịn của ghế này quá nhỏ và dài, dùng làm gì được?"
“Tất nhiên nó có chỗ thần kỳ." Trần Quân Nam cười khẽ, lại thấp giọng nói "Bây giờ tới mua vui không phải gái điếm, mà là người trong gánh hát Tứ Hỷ đến biểu diễn mừng thọ lão thái gia, trong đó có một tiểu Hoa Đán, nghệ danh Kiều Hỷ, kiêm đánh đàn tỳ bà, cũng có sở trường về đàn từ."
Ông chủ Vương vừa run rẩy vừa mừng rỡ, lúc ở bữa tiệc nghe hát, ông ta đã có ấn tượng sâu sắc với Kiều Hỷ, hóa trang vừa diễm lệ vừa mê hoặc lòng người, mắt đưa mày đánh càng thêm kiều mị, cái eo mềm như liễu, cong cong đung đưa, hết sức dụ hoặc người ta. Bàn tay to dày của ông ta vỗ mạnh lên bả vai Trần Quân Nam "Ai cũng nói ông chủ Trần hiểu nhất là nhìn thấu lòng người, quả nhiên không phải nói quá.”
Trần Quân Nam hơi dời bước chân, không lộ biểu cảm gì chỉ vuốt lại nếp nhăn trên áo, một bên lại mỉm cười nói nhỏ "Tuy cô ta không phải gái điếm, cũng không phải gái trinh sạch sẽ, nhưng lại hiểu chút thủ đoạn phong tình, mong ông chủ Vương không chê."
Ông chủ Vương lắc đầu, chưa kịp nói gì thì có người hầu bẩm báo "Cô Kiều Hỷ tới."
Trần Quân Nam nhận việc đưa người vào phòng, chỉ nghe tiếng mành cửa xào xạc vang dội, một cô gái bước vào. Mái tóc đen như mực chải thành búi, màu vẽ trên mặt đã tẩy sạch. Lông mày cũng không còn nét vẽ, chỉ có chút nước nhỏ giọt, làm gương mặt càng trắng nhợt hơn. Tà áo xanh tay ngắn, không mặc váy, chỉ có lớp quần lụa hồng, đôi giày đỏ thêu bọc lấy bàn chân xinh xẻo thanh tú, càng lộ ra một vẻ quyến rũ.
Kiều Hỷ vội nhìn trộm ba người trong phòng, nhận ra được hết. Hứa Nhị gia cúi đầu dùng trà thản nhiên như thường, không có vẻ vui buồn. Dáng người Trần Quân Nam thật cao, mặt mày anh tuấn, vẻ phong lưu hào phóng bẩm sinh. Kể cả thương nhân họ Vương vùng Quan Đông kia cũng có tướng mạo oai phong, lưng hùm vai gấu, lộ rõ vẻ cao lớn khôi ngô, trong lòng cô ta hết sức vừa lòng.
Cô ta lớn lên trong một gia đình cứng nhắc cổ hủ, mẹ mất sớm, vì không chịu nổi đòn roi đau đớn của người cha nghiêm khắc, nên chạy trốn khỏi nhà với một bà cô cùng thôn. Không ngờ bà cô kia thấy cô ta dung mạo xinh đẹp, giọng ca véo von, nên ra giá trăm lượng bạc bán cho một nghệ sĩ giang hồ. Nghệ sĩ giang hồ đó lại mời các sư phụ nổi danh dạy cô ta các kỹ thuật của Hoa Đán, hai năm đã thành tài, dựng gánh hát rong ở Huy Châu, cũng rất được những người mê Kinh kịch yêu thích.
Năm Kiều Hỷ mười bốn tuổi, bị tên tuần cảnh họ Lý nhìn trúng, đưa cho nghệ sĩ giang hồ một số tiền lớn, đoạt lấy tấm thân xử nữ. Thê tử của Lý tuần cảnh lại là một con sư tử Hà Đông, thả tiếng gió, ý đồ xúi giục kẻ xấu huỷ dung, hủy giọng hát của cô ta. Chẳng rõ cô ta nghe được phong thanh từ đâu nên trốn chạy, từ đó chuyển qua hai ba gánh hát chui, cuối cùng dừng chân ở đoàn Tứ Hỷ. Gặp lúc được khách quý chọn trúng, cô ta cũng âm thầm bán da thịt kiếm chút tiền phòng thân, chủ gánh Tứ Hỷ được chia chút thịt vụn nên cũng nhắm mắt bỏ qua cho cô ta.
Lúc này cô ta nhìn về phía Trần Quân Nam, cúi người thi lễ. Trần Quân Nam cho người hầu lui ra, nâng cằm cô ta lên, liếm láp đôi môi đỏ, lại khinh nhờn hỏi "Tối nay ba người làm cô, có chịu được không?".
Kiều Hỷ hơi le lưỡi, nhưng lại liếc mắt đưa tình về phía ông chủ Vương, vẻ phóng túng trong lời nói "Phải nhờ các ngài thương tiếc mới được!"
"Đồ lẳng lơ, đã biết cô nhất định sẽ chịu mà!" Trần Quân Nam ôm cô ta một cái, đi mấy bước vứt người lên giường thấp, lại nhìn về phía ông chủ Vương, cười thỏa mãn "Còn chưa tới hưởng sung sướng, ông định chờ đến khi nào?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.