Chương 29:
Đại Cô Nương Lãng
16/09/2024
Trong căn phòng nhỏ phía sau đài biểu diễn, hai chiếc bàn dài được kê sát nhau ở giữa, một dàn đào kép ngồi một hàng, mặt hướng về phía gương đồng vẽ mặt. Người sai vặt đang chạy đôn chạy đáo bưng nước đưa y phục, bị một Võ Sinh chuẩn bị lên sàn diễn nên lúng túng tay chân, gọi lại, nhờ cắm hộ anh ta cái cờ trên lưng.
"Thiên Hỷ vừa hát 'Hội đình' xong, Tam lão gia tự mình đóng vai Vương Tam công, thay cô ấy cởi chiếc yếm thắm trước ngực ra, để lộ cảnh xuân trước mắt, lại hôn hôn ve vuốt bộ ngực trần. Ông ta ngồi bên dưới dỗ dành vén chiếc váy đỏ của cô ấy lên mà sờ soạng vào giữa hai chân..."
Diệp thị ngồi xếp bằng trên chiếc ghế dài, vểnh tai nghe nha đầu ngốc thầm thì, lại cắn răng cười cười, rồi lại mắng: "Tất cả đều do Huy Ban vào Kinh gây ra tai vạ, giờ càng lúc càng nhiều gánh muốn vào Kinh kiếm tiền nên cũng không dễ dàng. Vì tranh thủ lợi lộc lại biến tấu ra mấy màn trăng gió chơi bời, ôm ấp hôn hít, khỏa thân khoe người, từ ngữ dung tục đến không có điểm dừng. Trời sinh đàn ông hễ có tiền lại bắt đầu đam mê những thứ này, thực sự là xã hội suy đồi, lòng người không đổi..."
Chị ta ngừng lời, nghe thấy tiếng vén mành, nhìn thấy Quế Hỷ cầm trên tay chiếc khăn trùm đầu. Chiếc khăn bọc lại phồng lên làm cái bụng con chim hỉ thước thêu bên trên tròn vo. Một bên mặt cô vừa đỏ vừa sưng, vẻ mặt lại bình thản. Đi theo sau là Kiều Tứ sắc mặt giận dữ.
Trong mắt Diệp thị chỉ có chiếc khăn trên tay cô, tươi cười rạng rỡ: "Quế Hỷ thực sự có tiền đồ, ngoan, mau đưa cái bọc khăn đến đây. Nhìn xem, bọn họ thưởng cô cũng nhiều thật đấy."
Nha đầu ngốc phấn khởi phụ họa: "Không phải vải vóc tơ lụa thì cũng là đầy ắp tiền đồng, hoặc son phấn, trâm cài trân châu phỉ thúy, có khi là một cái gậy ngọc như ý cũng không chừng!"
Mấy Đán Sinh ngồi gần đấy cũng dỏng tai mà nghe, mặt cũng không thèm vẽ, đồng loạt nhìn sang bằng cặp mắt hâm mộ.
Kiều Tứ thở hổn hển mấy tiếng, ánh mắt hung ác, bĩu môi cười lạnh nhạt với Quế Hỷ: "Không phải cô có chí khí lắm sao? Sao bây giờ im re không lên tiếng? Còn không mau mở ra cho mọi người mở mang tầm mắt?"
Diệp thị thu lại nụ cười, cầm cái tẩu thuốc đi đến phía cái ghế dài gõ gõ tàn thuốc rơi ra. Từng tiếng gõ như đánh thẳng vào lòng người.
Quế Hỷ nhếch môi, nhìn Kiều Tứ: "Không phải bà lớn cũng thưởng bạc sao? Tôi có thể không nhận đồng nào."
Cô đặt cái bọc khăn xuống bàn, mở ra.
Những người ở đây đều có thể nói là từng vào nam ra bắc, lúc này lại không dám tin vào mắt mình.
Cả một đống trút ra tạo nên âm thanh xào xạc, là cơ man kẹo hoa quế, được bọc trong giấy kính trong suốt thành những khối hình bầu dục, phát ra ánh sáng lóng lánh, tựa như những khối sáp ong màu mỡ gà.
Hương vị ngọt ngào thơm phưng phức xộc vào mũi mọi người.
"Đây đều là Hứa Nhị gia thưởng." Cô cầm lấy một viên ném cho nha đầu ngốc. Cô bé nhận lấy, liếc mắt nhìn Diệp thị và Kiều Tứ đang đen mặt, rồi dũng cảm lột giấy gói ra ngậm vào miệng: "Ngọt ơi là ngọt!"
Diệp thị nắm lấy cái tẩu thuốc, ném lên không trung rồi vun vút lao về phía bắp chân Quế Hỷ.
Còn chưa kịp chạm vào chân đã nghe thấy tiếng người hỏi: "Đây là đang làm gì đó?"
Người đến là một người đàn ông thấp gầy, có đôi mắt cá sưng vù, không phải ai khác mà chính là kẻ gọi người đến lầu phía đông ca diễn, người thân cận bên cạnh Tam gia, Hứa Hải.
Hắn nhìn về phía Kiều Tứ nói: "Bên chỗ Tam gia thiếu một Hoa Đán, hát không được..."
Đúng lúc nhìn thấy Quế Hỷ ăn vận đúng kiểu Hoa Đán, xinh đẹp một vẻ ngây thơ thuần khiết đang đứng bên cạnh, hắn bất chợt thấy sảng khoái, bước đến vài bước rồi nắm ống tay áo cô dẫn đi.
Diệp thị hoang mang bối rối té từ trên ghế xuống, bước lên trước, căng thẳng nói: "Như vậy không hay lắm, cô ấy phải diễn cho các phu nhân xem."
Chị ta lại chỉ vào nửa gương mặt cô: "Nhìn cái mặt sưng sỉa tím đỏ kia, chỉ sợ làm mất hứng Tam gia thôi, tôi chọn người khác lanh lẹ cho các ngài."
"Người lanh lẹ các người giữ lấy mà dùng!" Hắn không nhịn được: "Tam gia chỉ đích danh cô này. Tiền thưởng tất nhiên không thiếu phần mọi người."
Quế Hỷ thừa dịp hỗn loạn hất tay hắn ra: "Phiền ngài cho tôi ít thời gian sửa sang lại mặt mũi đã!"
"Thiên Hỷ vừa hát 'Hội đình' xong, Tam lão gia tự mình đóng vai Vương Tam công, thay cô ấy cởi chiếc yếm thắm trước ngực ra, để lộ cảnh xuân trước mắt, lại hôn hôn ve vuốt bộ ngực trần. Ông ta ngồi bên dưới dỗ dành vén chiếc váy đỏ của cô ấy lên mà sờ soạng vào giữa hai chân..."
Diệp thị ngồi xếp bằng trên chiếc ghế dài, vểnh tai nghe nha đầu ngốc thầm thì, lại cắn răng cười cười, rồi lại mắng: "Tất cả đều do Huy Ban vào Kinh gây ra tai vạ, giờ càng lúc càng nhiều gánh muốn vào Kinh kiếm tiền nên cũng không dễ dàng. Vì tranh thủ lợi lộc lại biến tấu ra mấy màn trăng gió chơi bời, ôm ấp hôn hít, khỏa thân khoe người, từ ngữ dung tục đến không có điểm dừng. Trời sinh đàn ông hễ có tiền lại bắt đầu đam mê những thứ này, thực sự là xã hội suy đồi, lòng người không đổi..."
Chị ta ngừng lời, nghe thấy tiếng vén mành, nhìn thấy Quế Hỷ cầm trên tay chiếc khăn trùm đầu. Chiếc khăn bọc lại phồng lên làm cái bụng con chim hỉ thước thêu bên trên tròn vo. Một bên mặt cô vừa đỏ vừa sưng, vẻ mặt lại bình thản. Đi theo sau là Kiều Tứ sắc mặt giận dữ.
Trong mắt Diệp thị chỉ có chiếc khăn trên tay cô, tươi cười rạng rỡ: "Quế Hỷ thực sự có tiền đồ, ngoan, mau đưa cái bọc khăn đến đây. Nhìn xem, bọn họ thưởng cô cũng nhiều thật đấy."
Nha đầu ngốc phấn khởi phụ họa: "Không phải vải vóc tơ lụa thì cũng là đầy ắp tiền đồng, hoặc son phấn, trâm cài trân châu phỉ thúy, có khi là một cái gậy ngọc như ý cũng không chừng!"
Mấy Đán Sinh ngồi gần đấy cũng dỏng tai mà nghe, mặt cũng không thèm vẽ, đồng loạt nhìn sang bằng cặp mắt hâm mộ.
Kiều Tứ thở hổn hển mấy tiếng, ánh mắt hung ác, bĩu môi cười lạnh nhạt với Quế Hỷ: "Không phải cô có chí khí lắm sao? Sao bây giờ im re không lên tiếng? Còn không mau mở ra cho mọi người mở mang tầm mắt?"
Diệp thị thu lại nụ cười, cầm cái tẩu thuốc đi đến phía cái ghế dài gõ gõ tàn thuốc rơi ra. Từng tiếng gõ như đánh thẳng vào lòng người.
Quế Hỷ nhếch môi, nhìn Kiều Tứ: "Không phải bà lớn cũng thưởng bạc sao? Tôi có thể không nhận đồng nào."
Cô đặt cái bọc khăn xuống bàn, mở ra.
Những người ở đây đều có thể nói là từng vào nam ra bắc, lúc này lại không dám tin vào mắt mình.
Cả một đống trút ra tạo nên âm thanh xào xạc, là cơ man kẹo hoa quế, được bọc trong giấy kính trong suốt thành những khối hình bầu dục, phát ra ánh sáng lóng lánh, tựa như những khối sáp ong màu mỡ gà.
Hương vị ngọt ngào thơm phưng phức xộc vào mũi mọi người.
"Đây đều là Hứa Nhị gia thưởng." Cô cầm lấy một viên ném cho nha đầu ngốc. Cô bé nhận lấy, liếc mắt nhìn Diệp thị và Kiều Tứ đang đen mặt, rồi dũng cảm lột giấy gói ra ngậm vào miệng: "Ngọt ơi là ngọt!"
Diệp thị nắm lấy cái tẩu thuốc, ném lên không trung rồi vun vút lao về phía bắp chân Quế Hỷ.
Còn chưa kịp chạm vào chân đã nghe thấy tiếng người hỏi: "Đây là đang làm gì đó?"
Người đến là một người đàn ông thấp gầy, có đôi mắt cá sưng vù, không phải ai khác mà chính là kẻ gọi người đến lầu phía đông ca diễn, người thân cận bên cạnh Tam gia, Hứa Hải.
Hắn nhìn về phía Kiều Tứ nói: "Bên chỗ Tam gia thiếu một Hoa Đán, hát không được..."
Đúng lúc nhìn thấy Quế Hỷ ăn vận đúng kiểu Hoa Đán, xinh đẹp một vẻ ngây thơ thuần khiết đang đứng bên cạnh, hắn bất chợt thấy sảng khoái, bước đến vài bước rồi nắm ống tay áo cô dẫn đi.
Diệp thị hoang mang bối rối té từ trên ghế xuống, bước lên trước, căng thẳng nói: "Như vậy không hay lắm, cô ấy phải diễn cho các phu nhân xem."
Chị ta lại chỉ vào nửa gương mặt cô: "Nhìn cái mặt sưng sỉa tím đỏ kia, chỉ sợ làm mất hứng Tam gia thôi, tôi chọn người khác lanh lẹ cho các ngài."
"Người lanh lẹ các người giữ lấy mà dùng!" Hắn không nhịn được: "Tam gia chỉ đích danh cô này. Tiền thưởng tất nhiên không thiếu phần mọi người."
Quế Hỷ thừa dịp hỗn loạn hất tay hắn ra: "Phiền ngài cho tôi ít thời gian sửa sang lại mặt mũi đã!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.