Chương 30:
Đại Cô Nương Lãng
16/09/2024
Diệp thị đánh cho Kiều Tứ một ánh mắt, Kiều Tứ không tình nguyện mà lấy một xâu tiền nhét vào tay áo Hứa Hải, cười theo: "Tiểu Hoa Đán này là người thân thiết của Ngọc Lâm, trụ cột của gánh Tứ Hỷ, tính tình cương trực. Ngọc Lâm lúc này đang còn diễn xướng trong cung, được Thái Hậu thưởng thức. Nếu cô ấy gặp chuyện không may, con kiến hôi như tôi lại bị bóp chết mất. Mong ngài nói đôi lời với Tam lão gia, chơi thì chơi nhưng giữ lại cho cô ấy một thân trong sạch.”
"Còn là gái trinh sao?" Hứa Hải nửa tin nửa ngờ, nhìn thấy Diệp thị gật đầu như gà mổ thóc, lần mò cân đo đong đếm xâu tiền trong tay, mắt híp lại, khóe môi cong lên, không nói lời nào.
Kiều Tứ cắn răng, lại nhét thêm một xâu tiền nữa vào tay hắn. Lúc này Hứa Hải mới nói: "Chuyện này tôi cũng chỉ có thể cố hết sức mà nói, còn lại thì phải tự cô ta cầu phúc."
Thấy sắc mặt Kiều Tứ hơi biến, hắn lại vỗ vỗ vai trấn an: "Tam lão gia cũng không phải phường ăn tạp. Ánh mắt ngài ấy còn cao hơn trời. Nhớ năm đó, bà Ba đẹp nổi tiếng Hàng Châu, dì nhỏ cũng là ngựa gầy Dương Châu (1), đều là đại mỹ nhân đẹp tựa Tây Thi Điêu Thuyền. Ngày thường chơi đùa với phường đào hát, cũng đều là ngươi tình ta nguyện, tiền trao cháo múc. Còn nếu là trinh nữ không nguyện ý, trong lòng ngài ấy hẳn cũng có cân nhắc."
Kiều Tứ và Diệp thị nghe vậy cũng cười lên.
Quế Hỷ chậm chạp đánh thêm chút phấn vào chỗ gò má.
Nha đầu ngốc cầm một cái kẹp hình hoa sen đính trân châu, giúp cô cố định lại mớ tóc đang tán loạn sau mang tai, nhỏ giọng nói: "Tam lão gia không phải người đứng đắn, chắc chắn sẽ bị hôn môi, sờ ngực, kéo váy."
Quế Hỷ im lặng trong chốc lát rồi mới nói: "Sao cô biết được những chuyện này?"
Nha đầu ngốc lưỡng lự một hồi: "Bà chủ bảo tôi đi theo giám sát không cho mấy cô Thiên Hỷ lén lút giấu tiền thưởng. Tôi lén chọt cửa sổ mà nhìn trộm bên trong."
Quế Hỷ "ừ" một tiếng, nhìn về phía cái gương đồng cười, nhưng trong mắt lại ánh lên nỗi thê lương chua xót.
Cô sửa sang lại mặt mũi, rồi cũng không để ý đến Kiều Tứ Diệp thị, chỉ cúi đầu đi theo Hứa Hải ra cửa trước. Chân vừa rời khỏi, âm thanh ê a hát xướng vừa còn nghe, giờ cũng mất hút.
Trong vườn có một con đường lót gạch lún phún cỏ xanh, dài hun hút cô quạnh. May mắn là cách mười mấy bước chân lại có một ngọn đèn lồng đỏ soi sáng hai hàng ngô đồng ven đường. Một cây lá vàng, rơi theo gió, như những cánh hoa trôi dạt rồi sà xuống mặt đất, tạo nên âm thanh xào xạc, tựa như tiếng lòng bất an đang đập thình thịch.
Cách cửa viện không xa có một cái lò than, bên trên đang nấu thuốc, xì xèo tỏa ra hơi nóng. Một người phụ nữ đang ngồi xổm trên đất, tay cầm chiếc quạt lá, quạt lửa phành phạch. Bóng đêm phủ xuống đôi vai gầy, cũng phủ mờ đi đường chân mày của chị ta.
Hứa Hải dừng lại, chắp tay hành lễ: "Đại phu nhân lại đang sắc thuốc cho Đại gia à? Sao không ở trong viện? Mấy việc tay chân này cứ để cho người hầu làm thôi."
Phùng thị ngẩng đầu: "Sắc ở trong viện thì vào phòng toàn là mùi thuốc đắng. Nhị gia không nói ra miệng, nhưng Đại gia lại khó chịu trách mắng. Người hầu cả ngày bận rộn không ngơi tay, tôi để họ đi nghỉ rồi."
Hứa Hải khen: "Đại phu nhân lòng như Bồ tát, Đại gia nhất định sớm ngày bình phục."
"Cảm tạ lời chúc của ông." Phùng thị cười một tiếng, lại nhìn đến Quế Hỷ đang đứng cạnh hắn, có chút kỳ quái hỏi: "Đây không phải là tiểu Hoa Đán vừa ca diễn khi nãy sao? Ông dẫn cô ta đi đâu thế?"
Hứa Hải đáp lại: "Tam gia Ngũ gia đang mở tiệc tiếp khách ở lầu phía đông. Không khí vắng lặng quá, sai tôi đến dẫn cô ấy sang ca hát giúp vui cho thêm phần náo nhiệt!"
Phùng thị hiền lành khuyên nhủ: "Hát hai màn rồi để cô ấy về thôi. Tuổi còn nhỏ cũng đáng thương."
Hứa Hải chỉ cười không nói, chắp tay cáo từ, không trì hoãn nữa mà dẫn Quế Hỷ đi thẳng về phía trước.
Xuyên qua Nguyệt môn, phía đối diện là một tòa nhà hai tầng. Tầng dưới không thắp đèn, cửa đóng chặt, nhìn có vẻ tối tăm đáng sợ.
Trên lầu hai thì đèn đuốc sáng choang, vang vọng một điệu Tây Bì, Nhị Hoàng kết hợp, âm thanh mơ hồ không rõ.
Nhìn mấy cái bóng hắt lên trên cánh cửa sổ giấy, có cao có thấp, có béo có gầy, câu vai bá cổ, xiêu xiêu vẹo vẹo, tựa như một đám hổ đói chực chờ bổ vào ăn thịt người.
------------
(1) Ngựa gầy: là một ngành công nghiệp biến dạng vào thời nhà Minh và Thanh. Những tên đầu nậu đầu tư tiền để mua những cô gái xinh đẹp xuất thân trong các gia đình nghèo, sau đó đào tạo họ cầm kỳ thi họa, rồi bán cho những người giàu có để làm lẻ hoặc bán vào kỹ viện. Vì những người phụ nữ này xuất thân nghèo khó, quá gầy gò, ốm yếu, nên được gọi là "Ngựa gầy". Thời nhà Minh, nhà Thanh, "ngựa gầy" mang lại những khoản lợi nhuận kếch xù. Đêm đầu tiên bán được hơn chục lạng; cưới về làm vợ có thể đến 1500 lạng. Thời đó, các thương nhân buôn bán muối ở Dương Châu độc quyền vận chuyển muối trong nước, trở nên giàu có nhanh chóng nên lúc bấy giờ, ngành "công nghiệp ngựa gầy" ở Dương Châu là nổi tiếng nhất.
"Còn là gái trinh sao?" Hứa Hải nửa tin nửa ngờ, nhìn thấy Diệp thị gật đầu như gà mổ thóc, lần mò cân đo đong đếm xâu tiền trong tay, mắt híp lại, khóe môi cong lên, không nói lời nào.
Kiều Tứ cắn răng, lại nhét thêm một xâu tiền nữa vào tay hắn. Lúc này Hứa Hải mới nói: "Chuyện này tôi cũng chỉ có thể cố hết sức mà nói, còn lại thì phải tự cô ta cầu phúc."
Thấy sắc mặt Kiều Tứ hơi biến, hắn lại vỗ vỗ vai trấn an: "Tam lão gia cũng không phải phường ăn tạp. Ánh mắt ngài ấy còn cao hơn trời. Nhớ năm đó, bà Ba đẹp nổi tiếng Hàng Châu, dì nhỏ cũng là ngựa gầy Dương Châu (1), đều là đại mỹ nhân đẹp tựa Tây Thi Điêu Thuyền. Ngày thường chơi đùa với phường đào hát, cũng đều là ngươi tình ta nguyện, tiền trao cháo múc. Còn nếu là trinh nữ không nguyện ý, trong lòng ngài ấy hẳn cũng có cân nhắc."
Kiều Tứ và Diệp thị nghe vậy cũng cười lên.
Quế Hỷ chậm chạp đánh thêm chút phấn vào chỗ gò má.
Nha đầu ngốc cầm một cái kẹp hình hoa sen đính trân châu, giúp cô cố định lại mớ tóc đang tán loạn sau mang tai, nhỏ giọng nói: "Tam lão gia không phải người đứng đắn, chắc chắn sẽ bị hôn môi, sờ ngực, kéo váy."
Quế Hỷ im lặng trong chốc lát rồi mới nói: "Sao cô biết được những chuyện này?"
Nha đầu ngốc lưỡng lự một hồi: "Bà chủ bảo tôi đi theo giám sát không cho mấy cô Thiên Hỷ lén lút giấu tiền thưởng. Tôi lén chọt cửa sổ mà nhìn trộm bên trong."
Quế Hỷ "ừ" một tiếng, nhìn về phía cái gương đồng cười, nhưng trong mắt lại ánh lên nỗi thê lương chua xót.
Cô sửa sang lại mặt mũi, rồi cũng không để ý đến Kiều Tứ Diệp thị, chỉ cúi đầu đi theo Hứa Hải ra cửa trước. Chân vừa rời khỏi, âm thanh ê a hát xướng vừa còn nghe, giờ cũng mất hút.
Trong vườn có một con đường lót gạch lún phún cỏ xanh, dài hun hút cô quạnh. May mắn là cách mười mấy bước chân lại có một ngọn đèn lồng đỏ soi sáng hai hàng ngô đồng ven đường. Một cây lá vàng, rơi theo gió, như những cánh hoa trôi dạt rồi sà xuống mặt đất, tạo nên âm thanh xào xạc, tựa như tiếng lòng bất an đang đập thình thịch.
Cách cửa viện không xa có một cái lò than, bên trên đang nấu thuốc, xì xèo tỏa ra hơi nóng. Một người phụ nữ đang ngồi xổm trên đất, tay cầm chiếc quạt lá, quạt lửa phành phạch. Bóng đêm phủ xuống đôi vai gầy, cũng phủ mờ đi đường chân mày của chị ta.
Hứa Hải dừng lại, chắp tay hành lễ: "Đại phu nhân lại đang sắc thuốc cho Đại gia à? Sao không ở trong viện? Mấy việc tay chân này cứ để cho người hầu làm thôi."
Phùng thị ngẩng đầu: "Sắc ở trong viện thì vào phòng toàn là mùi thuốc đắng. Nhị gia không nói ra miệng, nhưng Đại gia lại khó chịu trách mắng. Người hầu cả ngày bận rộn không ngơi tay, tôi để họ đi nghỉ rồi."
Hứa Hải khen: "Đại phu nhân lòng như Bồ tát, Đại gia nhất định sớm ngày bình phục."
"Cảm tạ lời chúc của ông." Phùng thị cười một tiếng, lại nhìn đến Quế Hỷ đang đứng cạnh hắn, có chút kỳ quái hỏi: "Đây không phải là tiểu Hoa Đán vừa ca diễn khi nãy sao? Ông dẫn cô ta đi đâu thế?"
Hứa Hải đáp lại: "Tam gia Ngũ gia đang mở tiệc tiếp khách ở lầu phía đông. Không khí vắng lặng quá, sai tôi đến dẫn cô ấy sang ca hát giúp vui cho thêm phần náo nhiệt!"
Phùng thị hiền lành khuyên nhủ: "Hát hai màn rồi để cô ấy về thôi. Tuổi còn nhỏ cũng đáng thương."
Hứa Hải chỉ cười không nói, chắp tay cáo từ, không trì hoãn nữa mà dẫn Quế Hỷ đi thẳng về phía trước.
Xuyên qua Nguyệt môn, phía đối diện là một tòa nhà hai tầng. Tầng dưới không thắp đèn, cửa đóng chặt, nhìn có vẻ tối tăm đáng sợ.
Trên lầu hai thì đèn đuốc sáng choang, vang vọng một điệu Tây Bì, Nhị Hoàng kết hợp, âm thanh mơ hồ không rõ.
Nhìn mấy cái bóng hắt lên trên cánh cửa sổ giấy, có cao có thấp, có béo có gầy, câu vai bá cổ, xiêu xiêu vẹo vẹo, tựa như một đám hổ đói chực chờ bổ vào ăn thịt người.
------------
(1) Ngựa gầy: là một ngành công nghiệp biến dạng vào thời nhà Minh và Thanh. Những tên đầu nậu đầu tư tiền để mua những cô gái xinh đẹp xuất thân trong các gia đình nghèo, sau đó đào tạo họ cầm kỳ thi họa, rồi bán cho những người giàu có để làm lẻ hoặc bán vào kỹ viện. Vì những người phụ nữ này xuất thân nghèo khó, quá gầy gò, ốm yếu, nên được gọi là "Ngựa gầy". Thời nhà Minh, nhà Thanh, "ngựa gầy" mang lại những khoản lợi nhuận kếch xù. Đêm đầu tiên bán được hơn chục lạng; cưới về làm vợ có thể đến 1500 lạng. Thời đó, các thương nhân buôn bán muối ở Dương Châu độc quyền vận chuyển muối trong nước, trở nên giàu có nhanh chóng nên lúc bấy giờ, ngành "công nghiệp ngựa gầy" ở Dương Châu là nổi tiếng nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.