Chương 40:
Đại Cô Nương Lãng
16/09/2024
Hứa Ngạn Khanh nhìn thấy trong sân viện có một bụi hoa quế nở muộn.
Có mấy con đom đóm cuối thu vẫn theo hương vượt tường mà đến, vài ba con bướm lớn cũng không cam lòng chịu vắng vẻ, lao vào mảng giấy bọc cửa sổ tạo ra những âm thanh xào xạc.
"Thức ăn khuya... Hoành thánh chiên đây! Canh huyết gà vịt (1)... Phở nước lèo đây (2)...!" Giọng của người bán hàng rong văng vẳng, từ xa vọng tới đã cảm nhận được đầy ắp hương vị khói lửa. Anh nghe thấy tiếng rút chốt cửa ken két. Ngọn đèn dầu tờ mờ treo trong sân nhà bị hành lang gió lùa làm cho lay động. Một bóng người trên tay cầm cái chén sứ lướt qua.
Anh không thích không khí âm u tịch mịch của nhà cũ.
Xoay người nhìn về phía Quế Hỷ vẫn đang quỳ thẳng lưng, hơi nhíu mày: "Em đứng dậy đi!"
Đợi cô tìm ghế ngồi yên chỗ, Hứa Ngạn Khanh mới trầm giọng nói tiếp: "Bạch nguyệt quang của ta đi học ở trường nữ Hoàng Thành, đại Võ Sinh của em ở Hoàng cung diễn xướng, sau này sẽ gặp lại, chỉ là không phải ngay lập tức. Lần này nạp Quế Hỷ là việc phải làm, để em không phải chịu nhục, cũng vì bảo vệ danh dự Hứa gia. Đây là việc bất đắc dĩ sau khi suy tính thiệt hơn. Em không cần bận tâm, tất cả chỉ là diễn trò. Đợi khi chuyện bầu Hội trưởng Thương hội lắng xuống, ta sẽ mang em vào Kinh... Đưa em về lại bên người Kiều Ngọc Lâm."
Quế Hỷ trợn tròn mắt, hơi không dám tin, Hứa Ngạn Khanh nhếch miệng: "Tính tình ta như gió mát trăng thanh, không bao giờ làm những chuyện ép buộc người khác. Hỏi em lần nữa, sắp xếp như vậy em có bằng lòng?"
Sao lại có thể không bằng lòng... Vốn là đường cùng, giờ lại có cách vẹn cả đôi đường. Cô lấy hết dũng khí ra mà trả lời: "Nhị gia nói miệng không có bằng chứng, phải ký tên làm chứng mới được!"
Hứa Ngạn Khanh vui vẻ, chưa nói việc anh không thèm viết, xem như có viết cho cô, thì con nhóc không biết chữ, đọc thế nào được?
"Đừng thách thức tính nhẫn nại của ta..." Anh chắp tay sau lưng, lại gần Quế Hỷ, cúi đầu nhìn cô, ánh mắt sâu hun hút, giọng nói rõ ràng: "Ta vốn chán ghét loại người được voi đòi tiên, tự cho mình thông minh."
Quế Hỷ nuốt nước bọt, dáng vẻ này của anh thực sự dọa người, cô cũng lập tức nhượng bộ, cắn môi nhỏ nhẹ: "Không viết... thì không viết thôi! Nhị gia bộ dạng ngay thẳng, chắc chắn sẽ không lừa gạt cô gái nhỏ như em!"
Đáy mắt Hứa Ngạn Khanh vụt lên một nụ cười, anh xoay người đi về phía cửa, lại nói: "Em rửa mặt chải đầu sửa sang lại một chút, tôi ở hành lang phía trước chờ... Dẫn em sang gặp mẹ."
Anh vén rèm bước ra, nghênh đón một trận gió thu mát lành. Má Triệu đưa nước vào phòng, thấy bốn bề vắng lặng. Hứa Ngạn Khanh gọi Hứa Cẩm đến bên người, thấp giọng dặn dò: "Viết thư gửi đến Kinh thành cho Diêu Liêm, bảo hắn đi điều tra Võ Sinh Kiều Ngọc Lâm, tôi muốn tin tức chính xác, đừng có mà phao tin giả."
Quế Hỷ chải đầu trước gương, nhìn thấy má Triệu bưng nước đi vào. Cô liếc mắt nhìn thấy vết thương trên gò má bà ấy, do lúc tranh chấp mà lỡ tay tự làm mình bị thương, lại dùng chiếc lược hình trăng lưỡi liềm chải gọn mấy sợi tóc trên trán, lộ ra vầng trán trắng nõn, thuận tiện rửa mặt.
"Má Triệu, chuyện buổi sáng thực là có lỗi, là do tôi tức giận." Cô đứng dậy đi đến trước chậu đồng, cúi người khom lưng, hai tay vốc nước rửa mặt mũi. Vẻ mặt má Triệu hơi buông lỏng một chút, bà ấy đi đến chỗ mép giường gỗ sưa có hai cánh tủ chứa quần áo, lấy ra chiếc áo màu hồng củ sen (3) và chiếc váy lụa màu xanh vỏ đậu vẩy hoa cho cô: "Bà lớn thích con gái ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, màu đỏ màu xanh thì tiết chế một chút."
Quế Hỷ đáp lời. Bình thường vẫn trang điểm như lúc diễn kịch, cô nhìn bột màu đỏ mới pha trong lòng bàn tay, suy nghĩ một chút lại đi rửa, chỉ quét lên mặt một tầng phấn trứng ngỗng mịn màng, trên môi bôi một ít son rồi mím lại nhẹ nhàng. Má Triệu cảm giác quá nhạt nhòa, nên lấy ra một chiếc kẹp dài có hình bướm và khắc hoa văn từ trong hộp trang sức, cho cô cài lên tóc mai, mới thấy hài lòng.
Hứa Ngạn Khanh chợt nghe tiếng mành cửa khua loạn, nhìn Quế Hỷ ngoan ngoãn rũ mắt đi ra, thấy anh thì ngượng ngùng cười một tiếng. Đáy lòng anh bỗng sinh ra chút tình ý dịu dàng, yết hầu khẽ lăn, ôn hòa nói: "Đi thôi!"
----------
(1): Canh huyết gà vịt: Canh huyết gà và vịt là một món ăn có nguồn gốc từ Thượng Hải, sử dụng máu của thịt gà và vịt làm nguyên liệu chính. Được tạo bởi một người bán hàng rong từ Thượng Hải, và được mô tả là có vị chua và cay, được xem như một thực phẩm lành mạnh có giá trị dược liệu ở Thượng Hải.
(2): Phở nước lèo: 粉汤诶 là một món ăn dùng với nước lèo có phần tinh bột tương tự như bún phở miến. Tuy nhiên, không có tài liệu nào cho thấy bún là nguồn gốc từ Trung Quốc, trong khi đó, có rất nhiều tài liệu chỉ ra sự tương đồng của bánh phở trong món Phở Việt Nam với loại bánh tinh bột có màu trắng của Trung Quốc. Trong đó phải kể đến lý giải về nguồn gốc Phở là do một đầu bếp Việt làm cho quân đội Pháp nghĩ ra để phục vụ cho những người lính Việt đi lính cho Pháp không ăn được thức ăn Tây. Ông dùng xương ninh và thịt bò, bánh mua ở chợ Tàu và tạo nên món Phở. Mỗi ngày nổi lửa, ông đều gọi “Feu!” (lửa- tiếng Pháp), làm cho món ăn đó được gọi theo là Phở. Nguồn gốc thứ hai của Phở là từ món Ngưu nhục phấn (牛肉粉) của Trung Quốc. Đây là một món ăn xuất xứ từ Quảng Đông Trung Quốc.
Có mấy con đom đóm cuối thu vẫn theo hương vượt tường mà đến, vài ba con bướm lớn cũng không cam lòng chịu vắng vẻ, lao vào mảng giấy bọc cửa sổ tạo ra những âm thanh xào xạc.
"Thức ăn khuya... Hoành thánh chiên đây! Canh huyết gà vịt (1)... Phở nước lèo đây (2)...!" Giọng của người bán hàng rong văng vẳng, từ xa vọng tới đã cảm nhận được đầy ắp hương vị khói lửa. Anh nghe thấy tiếng rút chốt cửa ken két. Ngọn đèn dầu tờ mờ treo trong sân nhà bị hành lang gió lùa làm cho lay động. Một bóng người trên tay cầm cái chén sứ lướt qua.
Anh không thích không khí âm u tịch mịch của nhà cũ.
Xoay người nhìn về phía Quế Hỷ vẫn đang quỳ thẳng lưng, hơi nhíu mày: "Em đứng dậy đi!"
Đợi cô tìm ghế ngồi yên chỗ, Hứa Ngạn Khanh mới trầm giọng nói tiếp: "Bạch nguyệt quang của ta đi học ở trường nữ Hoàng Thành, đại Võ Sinh của em ở Hoàng cung diễn xướng, sau này sẽ gặp lại, chỉ là không phải ngay lập tức. Lần này nạp Quế Hỷ là việc phải làm, để em không phải chịu nhục, cũng vì bảo vệ danh dự Hứa gia. Đây là việc bất đắc dĩ sau khi suy tính thiệt hơn. Em không cần bận tâm, tất cả chỉ là diễn trò. Đợi khi chuyện bầu Hội trưởng Thương hội lắng xuống, ta sẽ mang em vào Kinh... Đưa em về lại bên người Kiều Ngọc Lâm."
Quế Hỷ trợn tròn mắt, hơi không dám tin, Hứa Ngạn Khanh nhếch miệng: "Tính tình ta như gió mát trăng thanh, không bao giờ làm những chuyện ép buộc người khác. Hỏi em lần nữa, sắp xếp như vậy em có bằng lòng?"
Sao lại có thể không bằng lòng... Vốn là đường cùng, giờ lại có cách vẹn cả đôi đường. Cô lấy hết dũng khí ra mà trả lời: "Nhị gia nói miệng không có bằng chứng, phải ký tên làm chứng mới được!"
Hứa Ngạn Khanh vui vẻ, chưa nói việc anh không thèm viết, xem như có viết cho cô, thì con nhóc không biết chữ, đọc thế nào được?
"Đừng thách thức tính nhẫn nại của ta..." Anh chắp tay sau lưng, lại gần Quế Hỷ, cúi đầu nhìn cô, ánh mắt sâu hun hút, giọng nói rõ ràng: "Ta vốn chán ghét loại người được voi đòi tiên, tự cho mình thông minh."
Quế Hỷ nuốt nước bọt, dáng vẻ này của anh thực sự dọa người, cô cũng lập tức nhượng bộ, cắn môi nhỏ nhẹ: "Không viết... thì không viết thôi! Nhị gia bộ dạng ngay thẳng, chắc chắn sẽ không lừa gạt cô gái nhỏ như em!"
Đáy mắt Hứa Ngạn Khanh vụt lên một nụ cười, anh xoay người đi về phía cửa, lại nói: "Em rửa mặt chải đầu sửa sang lại một chút, tôi ở hành lang phía trước chờ... Dẫn em sang gặp mẹ."
Anh vén rèm bước ra, nghênh đón một trận gió thu mát lành. Má Triệu đưa nước vào phòng, thấy bốn bề vắng lặng. Hứa Ngạn Khanh gọi Hứa Cẩm đến bên người, thấp giọng dặn dò: "Viết thư gửi đến Kinh thành cho Diêu Liêm, bảo hắn đi điều tra Võ Sinh Kiều Ngọc Lâm, tôi muốn tin tức chính xác, đừng có mà phao tin giả."
Quế Hỷ chải đầu trước gương, nhìn thấy má Triệu bưng nước đi vào. Cô liếc mắt nhìn thấy vết thương trên gò má bà ấy, do lúc tranh chấp mà lỡ tay tự làm mình bị thương, lại dùng chiếc lược hình trăng lưỡi liềm chải gọn mấy sợi tóc trên trán, lộ ra vầng trán trắng nõn, thuận tiện rửa mặt.
"Má Triệu, chuyện buổi sáng thực là có lỗi, là do tôi tức giận." Cô đứng dậy đi đến trước chậu đồng, cúi người khom lưng, hai tay vốc nước rửa mặt mũi. Vẻ mặt má Triệu hơi buông lỏng một chút, bà ấy đi đến chỗ mép giường gỗ sưa có hai cánh tủ chứa quần áo, lấy ra chiếc áo màu hồng củ sen (3) và chiếc váy lụa màu xanh vỏ đậu vẩy hoa cho cô: "Bà lớn thích con gái ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, màu đỏ màu xanh thì tiết chế một chút."
Quế Hỷ đáp lời. Bình thường vẫn trang điểm như lúc diễn kịch, cô nhìn bột màu đỏ mới pha trong lòng bàn tay, suy nghĩ một chút lại đi rửa, chỉ quét lên mặt một tầng phấn trứng ngỗng mịn màng, trên môi bôi một ít son rồi mím lại nhẹ nhàng. Má Triệu cảm giác quá nhạt nhòa, nên lấy ra một chiếc kẹp dài có hình bướm và khắc hoa văn từ trong hộp trang sức, cho cô cài lên tóc mai, mới thấy hài lòng.
Hứa Ngạn Khanh chợt nghe tiếng mành cửa khua loạn, nhìn Quế Hỷ ngoan ngoãn rũ mắt đi ra, thấy anh thì ngượng ngùng cười một tiếng. Đáy lòng anh bỗng sinh ra chút tình ý dịu dàng, yết hầu khẽ lăn, ôn hòa nói: "Đi thôi!"
----------
(1): Canh huyết gà vịt: Canh huyết gà và vịt là một món ăn có nguồn gốc từ Thượng Hải, sử dụng máu của thịt gà và vịt làm nguyên liệu chính. Được tạo bởi một người bán hàng rong từ Thượng Hải, và được mô tả là có vị chua và cay, được xem như một thực phẩm lành mạnh có giá trị dược liệu ở Thượng Hải.
(2): Phở nước lèo: 粉汤诶 là một món ăn dùng với nước lèo có phần tinh bột tương tự như bún phở miến. Tuy nhiên, không có tài liệu nào cho thấy bún là nguồn gốc từ Trung Quốc, trong khi đó, có rất nhiều tài liệu chỉ ra sự tương đồng của bánh phở trong món Phở Việt Nam với loại bánh tinh bột có màu trắng của Trung Quốc. Trong đó phải kể đến lý giải về nguồn gốc Phở là do một đầu bếp Việt làm cho quân đội Pháp nghĩ ra để phục vụ cho những người lính Việt đi lính cho Pháp không ăn được thức ăn Tây. Ông dùng xương ninh và thịt bò, bánh mua ở chợ Tàu và tạo nên món Phở. Mỗi ngày nổi lửa, ông đều gọi “Feu!” (lửa- tiếng Pháp), làm cho món ăn đó được gọi theo là Phở. Nguồn gốc thứ hai của Phở là từ món Ngưu nhục phấn (牛肉粉) của Trung Quốc. Đây là một món ăn xuất xứ từ Quảng Đông Trung Quốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.