Tình Yêu Của Hứa Nhị Gia

Chương 41:

Đại Cô Nương Lãng

16/09/2024

Mẹ Hứa thấy má Lý định đặt chén đĩa lên chiếc bàn tròn, vội vàng lên tiếng: "Lấy giấy bóng kính trải ra đã!"

Khăn trải bàn là con trai thứ bảy Ngạn Lâm vượt biển mang về cho bà, dù chất liệu chỉ là loại vải tầm thường, vẽ đồng lúa chín vàng rực, có ba bà nông dân khom người cúi đầu gặt lúa.

Những người đã thấy đều nói thật là đồ hiếm, khen mấy câu ánh mắt bà thật là tốt, lòng ham hư vinh của bà được thỏa mãn nên hết sức quý trọng. Thời gian trôi qua, cái khăn trải bàn này nhìn vẫn mới nguyên như trước.

Má Lý đành phải ngồi xổm xuống mở ngăn kéo dưới cùng ra. Bà ta mập mạp to béo cả người tròn xoe, nắm chặt lấy chiếc khoen đồng đính trên ngăn mà kéo, chẳng biết kẹt ở chỗ nào, làm sao cũng không suy suyển. Lại nghe mẹ Hứa ngồi một bên lải nhải, mắm môi mắm lợi hít một hơi sâu, cố sức liều mạng kéo một cái như con nít bú sữa mẹ, một hơi rắm bắn ra từ đáy quần, lại nghe tiếng động loảng xoảng, mảnh vụn văng tung tóe, cuối cùng lộ ra nửa tấm giấy bóng kính bên trong.

"Chắc chắn là con nhỏ Xuân Mai kia lười biếng, giấy bóng kính dùng xong cũng không gấp lại tử tế, cứ thế vo tròn một cục nhét vào..." Má Lý thở hổn hển vịn lấy cạnh bàn than phiền. Lông mày mẹ Hứa nhăn chặt lại, lấy chiếc khăn tay lau mồ hôi che mũi, mùi hương thật là kinh dị quá.

Hoành thánh chiên và canh tiết vịt bốc hơi nóng hổi cuối cùng cũng đặt lên bàn, mẹ Hứa mới chịu động đũa. Mành cửa lại động một cái, bà tức giận nói: "Ai đó?" Muốn ăn bữa khuya thôi mà cũng không xong.

Xuân Mai ló đầu vào bẩm: "Nhị lão gia mang theo..." Cô ta không biết phải gọi thế nào, miệng lưỡi nhanh nhẹn chuyển sang từ ngữ mơ hồ: "... cô Quế Hỷ tới gặp Phu nhân, muốn bàn bạc chuyện lấy vợ bé với ngài ạ."

"Mau dọn đi!" Mẹ Hứa hạ giọng thúc giục, má Lý một tay bưng bát canh tiết vịt, một tay cầm đĩa hoành thánh chiên, kẽ ngón tay kẹp đũa và muôi múc canh, hai ba bước chạy đến kệ gỗ gụ cạnh giường, đặt vào sâu bên trong kệ.

Mẹ Hứa còn đang thúc giục bà ta dọn tấm giấy bóng kính đi, đã nghe ngoài hành lang có tiếng bước chân, mành cửa được vén lên, Hứa Ngạn Khanh dẫn Quế Hỷ đi vào phòng hành lễ.

Mẹ Hứa cảm giác được tầm mắt của con trai hai và đào kép kia, chẳng biết vô tình hay cố ý quét qua tấm giấy bóng kính trên bàn, đáy lòng hơi héo cả đi, chỉ sợ anh (cô) thấy mình không có mắt thẩm mỹ, không có phong thái chủ mẫu, cả sảnh đường lộng lẫy lại bị tấm giấy bóng trải bàn đại sát phong cảnh.

Bà muốn giải thích là đồ tốt ở phía dưới, lại cảm thấy có hơi cố quá thành quá cố, lại có vẻ mình không rộng rãi. Suy tới nghĩ lui, một lúc ngắn ngủi mà sống lưng đã đổ mồ hôi.

Hứa Ngạn Khanh ho một tiếng không nặng không nhẹ, làm bà giật mình tỉnh táo lại.

"Tay con bị thương, không cần phải vội mang cô ấy tới gặp ta. Ngày mai cũng được mà." Miệng bà nói, ánh mắt liếc về phía Quế Hỷ, nhìn từ chân lên đầu, rồi lại từ đầu xuống chân, dừng một chút trên đôi giày gấm màu anh thảo, thêu hoa mơ trắng, tua rua tím nhạt, tuy khá thanh tú, nhưng chân lại là tự nhiên không bó.

Quế Hỷ vốn là đào hát, am hiểu nhất là nhìn mặt đoán ý, thấy bà nhìn chằm chằm chân mình, biết không hợp với quy củ nhà giàu, có chút mất tự nhiên, lặng lẽ rụt chân về sau một chút.



"Lấy vợ bé là một trong bốn chuyện vui của đời người, con trai không chờ được, biết đã muộn rồi mà vẫn còn tới quấy rầy mẹ nghỉ ngơi." Hứa Ngạn Khanh ngồi trên ghế, dửng dưng đáp lời.

Mẹ Hứa "À" một tiếng, dường như lúc này mới qua cơn mê man, cười một tiếng với Quế Hỷ, nói rất ôn hòa: "Cô tên là gì ấy nhỉ?"

Quế Hỷ chưa kịp mở miệng, đã nghe Hứa Nhị gia nói: "Quế Hỷ, Quế trong hoa quế, Hỷ trong yêu thích."

Quế Hỷ hơi bĩu bĩu môi, không phải yêu thích nha, là Hỷ trong vui mừng.

(喜欢: hỷ hoan = yêu thích

喜庆: hỷ khánh = vui mừng

Cùng là 1 chữ thôi nhưng em Quế không biết chữ ạ:)) )

Mẹ Hứa suy nghĩ một chút rồi nói: "Quế Hỷ là nghệ danh hát xướng thôi?! Hay đổi cái tên khác phù hợp hơn."

"Không cần, gọi Quế Hỷ rất thuận miệng." Hứa Ngạn Khanh mỉm cười: "Về phần họ thì theo ta là được."

Lòng mẹ Hứa nghẹn lại chút nhưng không biểu lộ, ngoắc tay gọi Quế Hỷ ngồi xuống bên cạnh mình, thân thiết kéo tay cô qua, tuy ngón tay trắng nõn mảnh mai như cọng hành, lại có vài vết chai mong mỏng.

Giọng điệu gây khó dễ của bà vừa phải, Hứa Ngạn Khanh nghe loáng thoáng không rõ, lại lọt được vào tai Quế Hỷ: "Hứa gia mấy đời danh tiếng vang dội, vừa có Trạng nguyên lại cả Đại thần, nhà tầm thường không thể sánh được. Tổ huấn gia quy trong phủ hơn trăm điều, đối với phu nhân trong hậu trạch hết sức nghiêm khắc, không được tự do buông tuồng như cô ở gánh hát giang hồ. Những quy củ này ta sẽ bảo má Triệu dạy dỗ đầy đủ cho cô, phải nghe cẩn thận học nghiêm túc, nếu không ngày sau phải chịu phạt thì đừng trách ta không thương cô."

Quế Hỷ thầm nghĩ phu nhân nhà giàu nhìn nhân hậu từ ái, từng lời từng chữ đều mang theo lưỡi dao, may mà chỉ cần theo Nhị gia diễn kịch thôi, nghĩ vậy cô khéo léo gật đầu: "Phu nhân răn dạy rất phải, Quế Hỷ nhất định sẽ cùng má Triệu học quy củ trong phủ, để Nhị gia được nở mày, không làm cho Phu nhân mất mặt."

Mẹ Hứa nghe mà ngẩn ngơ, giây lát sau gượng cười nói: "Như vậy rất tốt!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tình Yêu Của Hứa Nhị Gia

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook