Chương 8:
Đại Cô Nương Lãng
15/09/2024
Hứa Ngạn Khanh vén mành tiến vào phòng, mẹ cả anh ngồi bên trong mặc đồ sam màu trắng, bên ngoài khoác chiếc áo màu thiên thanh thêu tiên hạc, trên tóc cắm một cây vân trâm phúc thọ bằng vàng đính đá quý. Tuy tâm trạng đang khó chịu cũng không che mờ được dáng vẻ phú quý mặt mũi hồng hào.
Tạ phu nhân thấy anh đi vào, vội vàng kéo cô gái bên cạnh đứng lên, giới thiệu cô ấy tên là Tạ Phương, cháu gái họ rất gần bên nhà ngoại.
Hứa Ngạn Khanh chẳng ý kiến gì, chắp tay vái chào bà ta, hàn huyên đôi câu rồi ngồi xuống chiếc ghế hoa lê trước cửa sổ, vẻ mặt vô cùng bình thản.
Mẹ Hứa thấy con trai tới thì thu bớt vẻ bực dọc, chỉ trưng ra bộ mặt cứng đơ dùng trà.
Trong phòng bỗng chốc yên tĩnh, tầm mắt mấy người đều không hẹn mà gặp cùng nhìn về phía chậu sen đá bên bệ cửa sổ. Ánh dương buổi sớm vàng ươm, nhẹ nhàng chiếu lên những cánh hoa dày mập, biến màu xanh biếc thành màu vàng quả mơ.
May mà người hầu bưng khay tám ô vuông sơn màu hải đường đi vào, bên trong ngay ngắn bày quả trám cam thảo, táo ngâm đường, bánh quế, bánh quất, mứt gừng, các loại ô mai, đặt lên trên chiếc bàn giữa Tạ phu nhân và Tạ Phương.
Tạ phu nhân nói trong miệng có hai chiếc răng sâu, không được ăn đồ chua đồ ngọt, Tạ Phương muốn lấy quả trám cam thảo để ăn, bị bà dì hung dữ trợn mắt nhìn, đành phải rút tay về.
Chiếc đồng hồ tráng men treo trên tường bỗng đổ chuông báo giờ, Hứa Ngạn Khanh lấy đồng hồ bỏ túi ra nhìn một cái. Tạ phu nhân hiểu rằng anh rất bận, lúc này định cáo từ, đành nhắm mắt giành nói: "Lời vừa rồi của bà thông gia đều có lý. Ngạn Khanh có điều kiện tốt như vậy, đừng nói Vương Lý Triệu Tiết đều là danh môn thế gia, mà cả Cách Cách trong Kinh thành, cậu ấy muốn kết hôn với ai chẳng phải chỉ cần mở miệng nói một câu thôi sao. Tôi cũng thường nói con gái lớn nhà tôi có thể gả cho Ngạn Khanh là phúc vận tu được từ kiếp trước. Con gái vô tài là có đức, đọc sách cho lắm viết chữ cho nhiều, chẳng bằng người chỉ cần qua mức mù chữ là được."
Bà ta thở dài: "Không dám giấu nhà thông gia, tôi xin nói thẳng, giờ đây vinh quang của Tạ gia đều dựa vào Tam gia chống đỡ. Ngay cả lão thái gia cũng nghe lời hắn. Chẳng nói đến tôi chỉ là đàn bà, ngay cả cha nó cũng không nói gì được. Con gái lớn tính tình bướng bỉnh cứ muốn học thêm một năm, chờ tốt nghiệp xong mới chịu trở về lập gia đình, lại có Tam gia ra mặt cho nó chỗ dựa, bà nói xem chúng tôi còn có thể làm thế nào!"
Mẹ Hứa nghe mà cười giận, Tạ phu nhân nhìn mặt đoán ý, hạ giọng xuống thật thấp: "Tôi và lão gia đã thương lượng, nếu quả thật Ngạn Khanh không chờ được, vậy cứ nạp vợ lẽ trước cũng là phải đạo." Chỉ vào Tạ Phương nói: "Cháu gái bên ngoại của tôi mới vừa cập kê, tuy không biết chữ nhưng tính tình nhu thuận, tướng mạo đàng hoàng, là chị em từ nhỏ tình như thủ túc với con gái lớn nhà chúng tôi. Sau này hai đứa sống chung cũng sẽ hòa thuận. Nếu nhà thông gia đồng ý thì có thể tranh thủ làm luôn việc này trong mấy ngày tới cho tiện."
Bà ta nghiêng đầu gọi Tạ Phương tới hành lễ.
Tạ Phương cầm khăn tay tới gần làm lễ, đại loại là đã biết nguyên do nên trên trán phủ một tầng mồ hôi, giọng lí nhí: "Chúc phu nhân bình an!"
Ánh mắt của mẹ Hứa quan sát cô ấy từ trên xuống dưới, mặt tròn đầy đặn có phúc tướng, dáng người đẫy đà, hai bầu ngực rung rinh loáng thoáng, eo nhỏ cực kỳ, cuối cùng ánh mắt rơi xuống ba tấc gót sen dưới ống quần: "Chân bó thật là tốt..."
Mi tâm Tạ phu nhân giãn ra, cười nói: "Chân nó là tự tay tôi bó đấy, cũng đã mời người xem qua số mạng cùng Ngạn Khanh, là vượng tài vượng việc kéo dài hương khói!"
Mẹ Hứa nghe cũng có chút động tâm, nhìn về phía Hứa Ngạn Khanh một chút. Tạ phu nhân thầm thúc vào lưng Tạ Phương: "Đi, đi, đến cho Ngạn Khanh nhìn cháu kỹ một chút."
Tạ Phương trộm liếc về phía bóng dáng nghiêng nghiêng yên lặng ngồi trên ghế kia, mặt mũi bỗng chốc ửng đỏ lên như mảnh vải, nghĩ đến việc có thể cùng chung chăn gối, đêm ngày bên nhau với người đàn ông cao lớn như vậy, trái tim đập bình bịch như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Mũi chân cô ấy vừa mới chuyển động, Hứa Ngạn Khanh lại đột nhiên đứng lên, đi tới.
Tạ phu nhân thấy anh đi vào, vội vàng kéo cô gái bên cạnh đứng lên, giới thiệu cô ấy tên là Tạ Phương, cháu gái họ rất gần bên nhà ngoại.
Hứa Ngạn Khanh chẳng ý kiến gì, chắp tay vái chào bà ta, hàn huyên đôi câu rồi ngồi xuống chiếc ghế hoa lê trước cửa sổ, vẻ mặt vô cùng bình thản.
Mẹ Hứa thấy con trai tới thì thu bớt vẻ bực dọc, chỉ trưng ra bộ mặt cứng đơ dùng trà.
Trong phòng bỗng chốc yên tĩnh, tầm mắt mấy người đều không hẹn mà gặp cùng nhìn về phía chậu sen đá bên bệ cửa sổ. Ánh dương buổi sớm vàng ươm, nhẹ nhàng chiếu lên những cánh hoa dày mập, biến màu xanh biếc thành màu vàng quả mơ.
May mà người hầu bưng khay tám ô vuông sơn màu hải đường đi vào, bên trong ngay ngắn bày quả trám cam thảo, táo ngâm đường, bánh quế, bánh quất, mứt gừng, các loại ô mai, đặt lên trên chiếc bàn giữa Tạ phu nhân và Tạ Phương.
Tạ phu nhân nói trong miệng có hai chiếc răng sâu, không được ăn đồ chua đồ ngọt, Tạ Phương muốn lấy quả trám cam thảo để ăn, bị bà dì hung dữ trợn mắt nhìn, đành phải rút tay về.
Chiếc đồng hồ tráng men treo trên tường bỗng đổ chuông báo giờ, Hứa Ngạn Khanh lấy đồng hồ bỏ túi ra nhìn một cái. Tạ phu nhân hiểu rằng anh rất bận, lúc này định cáo từ, đành nhắm mắt giành nói: "Lời vừa rồi của bà thông gia đều có lý. Ngạn Khanh có điều kiện tốt như vậy, đừng nói Vương Lý Triệu Tiết đều là danh môn thế gia, mà cả Cách Cách trong Kinh thành, cậu ấy muốn kết hôn với ai chẳng phải chỉ cần mở miệng nói một câu thôi sao. Tôi cũng thường nói con gái lớn nhà tôi có thể gả cho Ngạn Khanh là phúc vận tu được từ kiếp trước. Con gái vô tài là có đức, đọc sách cho lắm viết chữ cho nhiều, chẳng bằng người chỉ cần qua mức mù chữ là được."
Bà ta thở dài: "Không dám giấu nhà thông gia, tôi xin nói thẳng, giờ đây vinh quang của Tạ gia đều dựa vào Tam gia chống đỡ. Ngay cả lão thái gia cũng nghe lời hắn. Chẳng nói đến tôi chỉ là đàn bà, ngay cả cha nó cũng không nói gì được. Con gái lớn tính tình bướng bỉnh cứ muốn học thêm một năm, chờ tốt nghiệp xong mới chịu trở về lập gia đình, lại có Tam gia ra mặt cho nó chỗ dựa, bà nói xem chúng tôi còn có thể làm thế nào!"
Mẹ Hứa nghe mà cười giận, Tạ phu nhân nhìn mặt đoán ý, hạ giọng xuống thật thấp: "Tôi và lão gia đã thương lượng, nếu quả thật Ngạn Khanh không chờ được, vậy cứ nạp vợ lẽ trước cũng là phải đạo." Chỉ vào Tạ Phương nói: "Cháu gái bên ngoại của tôi mới vừa cập kê, tuy không biết chữ nhưng tính tình nhu thuận, tướng mạo đàng hoàng, là chị em từ nhỏ tình như thủ túc với con gái lớn nhà chúng tôi. Sau này hai đứa sống chung cũng sẽ hòa thuận. Nếu nhà thông gia đồng ý thì có thể tranh thủ làm luôn việc này trong mấy ngày tới cho tiện."
Bà ta nghiêng đầu gọi Tạ Phương tới hành lễ.
Tạ Phương cầm khăn tay tới gần làm lễ, đại loại là đã biết nguyên do nên trên trán phủ một tầng mồ hôi, giọng lí nhí: "Chúc phu nhân bình an!"
Ánh mắt của mẹ Hứa quan sát cô ấy từ trên xuống dưới, mặt tròn đầy đặn có phúc tướng, dáng người đẫy đà, hai bầu ngực rung rinh loáng thoáng, eo nhỏ cực kỳ, cuối cùng ánh mắt rơi xuống ba tấc gót sen dưới ống quần: "Chân bó thật là tốt..."
Mi tâm Tạ phu nhân giãn ra, cười nói: "Chân nó là tự tay tôi bó đấy, cũng đã mời người xem qua số mạng cùng Ngạn Khanh, là vượng tài vượng việc kéo dài hương khói!"
Mẹ Hứa nghe cũng có chút động tâm, nhìn về phía Hứa Ngạn Khanh một chút. Tạ phu nhân thầm thúc vào lưng Tạ Phương: "Đi, đi, đến cho Ngạn Khanh nhìn cháu kỹ một chút."
Tạ Phương trộm liếc về phía bóng dáng nghiêng nghiêng yên lặng ngồi trên ghế kia, mặt mũi bỗng chốc ửng đỏ lên như mảnh vải, nghĩ đến việc có thể cùng chung chăn gối, đêm ngày bên nhau với người đàn ông cao lớn như vậy, trái tim đập bình bịch như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Mũi chân cô ấy vừa mới chuyển động, Hứa Ngạn Khanh lại đột nhiên đứng lên, đi tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.