Chương 9:
Đại Cô Nương Lãng
15/09/2024
Hứa Ngạn Khanh cũng không hề nhìn Tạ Phương, dáng vẻ chẳng hứng thú gì.
Anh cười với Tạ phu nhân một tiếng, rồi cong khóe môi nói với mẹ Hứa: "Lấy vợ nạp đức, lấy lẽ nạp sắc. Dung mạo của vợ bé chỉ cần xinh đẹp quyến rũ vừa mắt con là được, xuất thân hay gia thế thì không thể cưỡng cầu, còn phải phiền mẹ lựa chọn cho kỹ mới được." Rồi anh chuyển đề tài: "Con từ Dương Châu chúc thọ Trần gia, đi cả đêm mới về, trên đường khá vất vả mệt mỏi, xin phép cáo từ trước."
Mẹ Hứa thấy vành mắt anh hiện lên chút màu xanh, đau lòng thúc giục: "Nhanh đi nghỉ ngơi thôi con, sáng sớm mẹ bảo phòng bếp nổi lửa chưng tổ yến, chắc giờ đã mềm nhừ đậm đặc rồi, mẹ sẽ bảo má Triệu đưa đến cho con."
Hứa Ngạn Khanh gật đầu, vái chào Tạ phu nhân, đi ra khỏi phòng.
Tạ Phương cứng đờ, mặt đỏ bừng quay lại ghế ngồi, đầu ngón tay ra sức vặn vẹo chiếc khăn lụa.
Cả người Tạ phu nhân như bị kiến bò, sắc mặt lại vẫn bình tĩnh, lòng ngập tràn mùi vị gì đó không thể nói ra.
Biểu hiện của Hứa Ngạn Khanh ở bên ngoài những năm nay, dù bà ta chỉ ở trong hậu trạch cũng biết rõ cả. Anh không giống với lũ con em nhà giàu quần áo lụa là ăn chơi. Khi anh cả còn được việc, anh chuyên tâm học hành thi cử. Sau khi anh cả bị liệt, anh dứt khoát gác lại bút nghiên chống đỡ chuyện làm ăn của gia tộc. Tuy những lúc xã giao khó tránh khỏi phải ra vào những nơi rượu chè ca xướng, nhưng luôn giữ mình chưa bao giờ tùy ý phong lưu.
Lúc đám phu nhân nhà giàu các bà ở trà viên chơi Bài cửu nghe ca diễn, lời mẹ Hứa vô tình hay cố ý cũng thể hiện ra, hiểu được Hứa Ngạn Khanh vẫn là một thân trong sạch.
(Bài cửu/ Bài cẩu/ Pai gow là một trò chơi đánh bạc của Trung Quốc, được chơi với một bộ gồm 32 quân domino Trung Quốc.)
Đáy lòng Tạ phu nhân cũng rất vui vẻ, thầm dương dương đắc ý. Bà ta sống nửa đời người nhìn thấu lòng dạ ma quỷ chốn hào môn. Nếu không phải khăng khăng một lòng muốn cưới con gái nhà bà ta, thì ai lại chịu đựng nhẫn nhịn cả mấy năm như thế.
Rồi nghĩ đến cô con gái mình lần này như con thiêu thân, làm mẹ Hứa giận dữ phẫn nộ, lời âm dương quái khí rất nhanh đã truyền tới tai bà ta. Bà ta còn có thể làm thế nào được nữa, đành thương lượng với chồng rồi tìm Tạ Phương tới bồi tội.
Vốn bà ta còn hy vọng Hứa Ngạn Khanh sẽ đường đường chính chính cự tuyệt đề nghị lấy vợ bé, đằng nào cũng chịu đựng mấy năm rồi, thêm một năm nửa năm nữa cũng đâu phải việc quá khó.
Nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ khi nãy còn phủ trên chậu hoa, giờ đã leo lên mái hiên. Thời gian ấy mà, con người bảo nó trôi thật chậm, thật ra lại có thể rất nhanh. Trong Hí khúc chẳng phải cũng hát "Thời gian như tên bay tháng ngày tựa thoi đưa" đó sao...
Ai dè Hứa Ngạn Khanh kia lại một lời đồng ý luôn chuyện lấy vợ bé, còn chê Tạ Phương không đủ xinh đẹp... Làm cho Tạ phu nhân không kịp trở tay, hy vọng càng nhiều thất vọng càng sâu. Thế gian này một khi đàn ông đã thay lòng, ngay cả thời gian cũng chẳng thể đuổi kịp.
Bà ta liếc mắt nhìn Tạ Phương đang xoắn nát cả khăn tay, thấp giọng ho khan một tiếng. Dù có bị mất mặt thẹn thùng túng quẫn khổ sở đến đâu cũng không được thể hiện ra. Danh môn khuê tú phải có khí chất thùy mị thanh cao, có nghiến nát hàm răng cũng phải âm thầm nuốt ngụm máu xuống.
Vẻ mặt của mẹ Hứa trái lại rất thoải mái, cười cười phân phó người hầu thêm hai thìa bối mẫu sơn trà vào trong chén trà của Tạ phu nhân, để bổ phổi giải nhiệt bớt ho.
Lại quan sát Tạ Phương từ trên xuống dưới, nhìn mặt cô ấy, bộ ngực, rồi cái mông đẫy đà tròn trịa, là tướng sinh đẻ cực tốt.
Trong đầu bà chợt nảy một ý, nuốt lời châm chọc đã ở bên mép vào trong, giọng nói chầm chậm mang vẻ chân thành: "Ngạn Khanh trẻ tuổi không hiểu chuyện, chỉ biết con gái đẹp vừa mắt, lại không hiểu cái nhìn truyền thống của lớp người già chúng ta. Con gái phải xem khung xương lớn hông đủ to, sinh con dưỡng cái kéo dài hương khói cho gia đình mới là chính đạo."
"Chẳng phải vậy sao!" Tạ phu nhân than thở, trong mắt lại hiện lên một tia hậm hực: "Mỹ nhân đẹp đẽ rực rỡ, hơn nửa là nhìn được mà chẳng dùng được. Tôi đây đào tim móc phổi, rút ruột rút gan lo nghĩ cho nhà thông gia." Bà ta đưa ngón tay gầy gò xương xẩu lên miêu tả thân hình của Tạ Phương như tính toán, nói tiếp: "Cháu tôi cũng là con gái nhà đứng đắn được yêu chiều, các bà các chị đến nhà Đặng phu nhân đánh bài, ai thấy mà không khen nó một câu phúc tướng cực kỳ đâu, còn bảo phải làm mối cho người khác làm vợ cả. Tôi tận tình khuyên bảo thuyết phục nó làm lẽ cho Ngạn Khanh, thế mà không biết cảm kích, uổng cho tôi đây ăn củ cải ướp muối còn phải bận tâm."
Bà ta vốn muốn nói là chó cắn Lữ Động Tân, không hiểu được ý tốt của người khác, nghĩ ngợi một hồi hay là thôi đi.
-----
*Ăn củ cải ướp muối còn phải bận tâm: ẩn dụ chỉ những kẻ tọc mạch không hiểu chân tướng mà lo nghĩ vô ích, làm người ta chán ghét; gần giống Lo bò trắng răng.
Chó cắn Lữ Động Tân, không hiểu lòng người tốt: Đây là điển tích về Lữ (Lã) Động Tân và Cẩu Diễu, ý nói Lữ Đông Tân làm việc tốt nhưng bị hiểu lầm là có ý xấu.
Anh cười với Tạ phu nhân một tiếng, rồi cong khóe môi nói với mẹ Hứa: "Lấy vợ nạp đức, lấy lẽ nạp sắc. Dung mạo của vợ bé chỉ cần xinh đẹp quyến rũ vừa mắt con là được, xuất thân hay gia thế thì không thể cưỡng cầu, còn phải phiền mẹ lựa chọn cho kỹ mới được." Rồi anh chuyển đề tài: "Con từ Dương Châu chúc thọ Trần gia, đi cả đêm mới về, trên đường khá vất vả mệt mỏi, xin phép cáo từ trước."
Mẹ Hứa thấy vành mắt anh hiện lên chút màu xanh, đau lòng thúc giục: "Nhanh đi nghỉ ngơi thôi con, sáng sớm mẹ bảo phòng bếp nổi lửa chưng tổ yến, chắc giờ đã mềm nhừ đậm đặc rồi, mẹ sẽ bảo má Triệu đưa đến cho con."
Hứa Ngạn Khanh gật đầu, vái chào Tạ phu nhân, đi ra khỏi phòng.
Tạ Phương cứng đờ, mặt đỏ bừng quay lại ghế ngồi, đầu ngón tay ra sức vặn vẹo chiếc khăn lụa.
Cả người Tạ phu nhân như bị kiến bò, sắc mặt lại vẫn bình tĩnh, lòng ngập tràn mùi vị gì đó không thể nói ra.
Biểu hiện của Hứa Ngạn Khanh ở bên ngoài những năm nay, dù bà ta chỉ ở trong hậu trạch cũng biết rõ cả. Anh không giống với lũ con em nhà giàu quần áo lụa là ăn chơi. Khi anh cả còn được việc, anh chuyên tâm học hành thi cử. Sau khi anh cả bị liệt, anh dứt khoát gác lại bút nghiên chống đỡ chuyện làm ăn của gia tộc. Tuy những lúc xã giao khó tránh khỏi phải ra vào những nơi rượu chè ca xướng, nhưng luôn giữ mình chưa bao giờ tùy ý phong lưu.
Lúc đám phu nhân nhà giàu các bà ở trà viên chơi Bài cửu nghe ca diễn, lời mẹ Hứa vô tình hay cố ý cũng thể hiện ra, hiểu được Hứa Ngạn Khanh vẫn là một thân trong sạch.
(Bài cửu/ Bài cẩu/ Pai gow là một trò chơi đánh bạc của Trung Quốc, được chơi với một bộ gồm 32 quân domino Trung Quốc.)
Đáy lòng Tạ phu nhân cũng rất vui vẻ, thầm dương dương đắc ý. Bà ta sống nửa đời người nhìn thấu lòng dạ ma quỷ chốn hào môn. Nếu không phải khăng khăng một lòng muốn cưới con gái nhà bà ta, thì ai lại chịu đựng nhẫn nhịn cả mấy năm như thế.
Rồi nghĩ đến cô con gái mình lần này như con thiêu thân, làm mẹ Hứa giận dữ phẫn nộ, lời âm dương quái khí rất nhanh đã truyền tới tai bà ta. Bà ta còn có thể làm thế nào được nữa, đành thương lượng với chồng rồi tìm Tạ Phương tới bồi tội.
Vốn bà ta còn hy vọng Hứa Ngạn Khanh sẽ đường đường chính chính cự tuyệt đề nghị lấy vợ bé, đằng nào cũng chịu đựng mấy năm rồi, thêm một năm nửa năm nữa cũng đâu phải việc quá khó.
Nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ khi nãy còn phủ trên chậu hoa, giờ đã leo lên mái hiên. Thời gian ấy mà, con người bảo nó trôi thật chậm, thật ra lại có thể rất nhanh. Trong Hí khúc chẳng phải cũng hát "Thời gian như tên bay tháng ngày tựa thoi đưa" đó sao...
Ai dè Hứa Ngạn Khanh kia lại một lời đồng ý luôn chuyện lấy vợ bé, còn chê Tạ Phương không đủ xinh đẹp... Làm cho Tạ phu nhân không kịp trở tay, hy vọng càng nhiều thất vọng càng sâu. Thế gian này một khi đàn ông đã thay lòng, ngay cả thời gian cũng chẳng thể đuổi kịp.
Bà ta liếc mắt nhìn Tạ Phương đang xoắn nát cả khăn tay, thấp giọng ho khan một tiếng. Dù có bị mất mặt thẹn thùng túng quẫn khổ sở đến đâu cũng không được thể hiện ra. Danh môn khuê tú phải có khí chất thùy mị thanh cao, có nghiến nát hàm răng cũng phải âm thầm nuốt ngụm máu xuống.
Vẻ mặt của mẹ Hứa trái lại rất thoải mái, cười cười phân phó người hầu thêm hai thìa bối mẫu sơn trà vào trong chén trà của Tạ phu nhân, để bổ phổi giải nhiệt bớt ho.
Lại quan sát Tạ Phương từ trên xuống dưới, nhìn mặt cô ấy, bộ ngực, rồi cái mông đẫy đà tròn trịa, là tướng sinh đẻ cực tốt.
Trong đầu bà chợt nảy một ý, nuốt lời châm chọc đã ở bên mép vào trong, giọng nói chầm chậm mang vẻ chân thành: "Ngạn Khanh trẻ tuổi không hiểu chuyện, chỉ biết con gái đẹp vừa mắt, lại không hiểu cái nhìn truyền thống của lớp người già chúng ta. Con gái phải xem khung xương lớn hông đủ to, sinh con dưỡng cái kéo dài hương khói cho gia đình mới là chính đạo."
"Chẳng phải vậy sao!" Tạ phu nhân than thở, trong mắt lại hiện lên một tia hậm hực: "Mỹ nhân đẹp đẽ rực rỡ, hơn nửa là nhìn được mà chẳng dùng được. Tôi đây đào tim móc phổi, rút ruột rút gan lo nghĩ cho nhà thông gia." Bà ta đưa ngón tay gầy gò xương xẩu lên miêu tả thân hình của Tạ Phương như tính toán, nói tiếp: "Cháu tôi cũng là con gái nhà đứng đắn được yêu chiều, các bà các chị đến nhà Đặng phu nhân đánh bài, ai thấy mà không khen nó một câu phúc tướng cực kỳ đâu, còn bảo phải làm mối cho người khác làm vợ cả. Tôi tận tình khuyên bảo thuyết phục nó làm lẽ cho Ngạn Khanh, thế mà không biết cảm kích, uổng cho tôi đây ăn củ cải ướp muối còn phải bận tâm."
Bà ta vốn muốn nói là chó cắn Lữ Động Tân, không hiểu được ý tốt của người khác, nghĩ ngợi một hồi hay là thôi đi.
-----
*Ăn củ cải ướp muối còn phải bận tâm: ẩn dụ chỉ những kẻ tọc mạch không hiểu chân tướng mà lo nghĩ vô ích, làm người ta chán ghét; gần giống Lo bò trắng răng.
Chó cắn Lữ Động Tân, không hiểu lòng người tốt: Đây là điển tích về Lữ (Lã) Động Tân và Cẩu Diễu, ý nói Lữ Đông Tân làm việc tốt nhưng bị hiểu lầm là có ý xấu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.