Chương 27: Bí mật ân oán
Selena Huỳnh
04/07/2016
Những tia nắng cuối ngày đã bắt đầu bị bóng tối nuốt chửng. Ánh hoàng hôn trên biển vô cùng đẹp và lung linh, một khung cảnh thật lãng mạn nhưng vẫn đượm một chút buồn. Hoàng hôn là vậy.
Trên trời xanh những chú chim từng đàn từng đàn bay về tổ sau một ngày kiếm ăn ở khắp mọi nơi. Những cánh cò trắng lượn trên mặt biển hệt như một bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp. Nếu hỏi vì sao biển về chiều lại đẹp đến thế? Thì chỉ có một câu trả lời, bởi nó là sự hòa hợp giữa màu cam ửng đỏ của hoàng hôn và mặt biển trong xanh gợn sóng.
Một buổi chiều đi bơi làm Thiên Linh mỏi hết cả người. Lịch trình bị thay đổi, hôm nay chỉ là đi tắm biển một buổi, đến tối ngày mai mới tổ chức cắm trại. Top 20 hơi thất vọng nhưng vui chơi cả buổi chiều hôm nay thì không còn ai phàn nàn việc đổi lịch trình, miễn vui là được.
Hoàng hôn cũng đã tắt nhường chỗ cho màn đêm yên tĩnh. Sau một buổi đi bơi vui vẻ nhưng không kém phần mệt mỏi ai trở về phòng nấy. Riêng Ái Quỳnh cứ muốn qua ngủ chung cùng Thiên Linh với lý do... sợ ma, nó không còn cách nào trước bộ dạng cầu xin thê thảm của cô bạn nên gật đầu đồng ý đại. Phòng chỉ có một cái giường, Ái Quỳnh mà ngủ chung không biết có chứa nổi hai đứa không? Huống chi nếu đêm hôm khuya khoắt Quỳnh ngủ mớ vung tay vung chân đá nó thì khổ dữ lắm.
Hải Dương muốn về phòng nhưng Ái Quỳnh một mực không cho, nhất quyết kéo cậu qua phòng nó. Quỳnh đi đâu cũng muốn Dương đi theo, giống như để cậu rời mắt nhỏ một cm thì sẽ không gặp lại nữa vậy.
Hiện nay, khi Mặt trăng cũng đã lên ở chân trời, một ngày chuẩn bị khép lại. Trong phòng 51, Thiên Linh ở một nơi, Ái Quỳnh ở một nẻo... chat với nhau.
Hải Dương chỉ biết lắc đầu. Đi chơi mang theo laptop thì không nói gì, hai người ở ngay cạnh nhau, quay đầu lại cũng thấy nhau, mở miệng nói một câu người kia cũng nghe thấy vậy mà mỗi người một nơi với cái laptop của mình online nói chuyện. Tiết kiệm calo quá vậy, mở miệng sẽ chết à?
Thiên Địa Linh Linh: "Mày thấy cái laptop này của tao thế nào?"
Tiểu Quỳnh Dễ Thương: "Xấu tệ!" Nhỏ còn kèm theo một hình mặt cười ngộ nghĩnh.
Thiên Linh tức xì khói. Gì chứ? Cái laptop này là hàng hiệu, là vật trao đổi của ba nó lần trước, trị giá đến hai mươi ba triệu, không phải ai cũng có đâu.
Nó lườm Ái Quỳnh rồi lại gõ mười ngón tay trên bàn phím.
Thiên Địa Linh Linh: "Mày là đồ mắt không có thẩm mĩ. Cái của mày mới xấu tệ đó"
Hai chiếc laptop của Thiên Linh và Ái Quỳnh đều là hàng hiệu, trị giá đều trên hai mươi triệu. Cái của Thiên Linh màu bạc óng ánh, còn của Quỳnh là màu đỏ cá tính.
Ái Quỳnh không chịu thua.
Tiểu Quỳnh Dễ Thương: "Mắt mày có thẩm mĩ à? Mắt mày bị lé hay sao mà dám chê bé yêu của tao hả?"
Thiên Địa Linh Linh: "Mắt mày lé thì có, mắt mày bị quạ ăn sạch rồi đó, máy tao xịn hơn máy mày"
Tiểu Quỳnh Dễ Thương: "Mắt mày bị quạ ăn thì có, đồ mắt lé, tai to, đầu như trái nho" Quỳnh còn kèm theo hình lêu lêu cực dễ thương.
Thiên Linh gõ mạnh trên bàn phím. Con Ái Quỳnh này muốn đấu khẩu chứ gì? Nó sẵn sàng tiếp đến cùng.
Thiên Địa Linh Linh: "Đầu mày to mà sao óc như hạt trái nho thế? Nói cho mà biết nè, tao đây là nữ sinh dễ thương nhất khối, con nhỏ Tiên Mỹ cũng chỉ được xách dép cho tao thôi, tao có ý muốn thi hoa hậu đó mày nhưng chưa chịu đăng ký thôi, tao mà đăng ký là khỏi cần thi cho mất công cũng rinh vương niệm được nữa"
- Ặc! Khụ khụ khụ... - Ái Quỳnh ho sặc sụa sau khi đọc xong dòng tin do nó gửi qua.
- Sao hả? - Thiên Linh thoát khung chat đóng laptop hả hê nhìn cô bạn vừa cười vừa ho.
Tài năng nói móc cũng như tựa xướng của Thiên Linh đứng nhì thì không ai dám tranh đứng nhất. Thời học cấp II cũng vì tài nói móc trêu chọc người khác mà nó được "người đó" chú ý đến. Nhưng sau khi sự việc đó xảy ra nó đã giấu nhẹn tài năng bẩm sinh vào một góc cơ thể, nó không muốn khơi lại quá khứ.
- Thôi, mày ở đó mà cười đến quy tiên đi, tao đi hóng gió đây. - Bỏ chiếc laptop lên bàn nó đứng dậy khoát áo chuẩn bị ra ngoài.
- Cậu định đi đâu? - Dương bỏ cuốn sách xuống hỏi nó.
- Mình đi hóng gió một lát.
*
Cơn gió đêm thổi nhè nhẹ làm gợn lên những ngọn sóng lăn tăn. Về đêm cảnh vật đều chìm trong bóng tối, thế giới ban đêm thật lạnh lẽo và u buồn như tất cả những tội ác đều được hiện diện về đêm khuya. Mặt trăng đã lên cao chíu xuống mặt biển những tia sáng vàng vọt nhưng yếu ớt. Những đám mây trôi bồng bềnh không nhìn thấy rõ chỉ biết nó vẫn trôi như thế và không bao giờ ngừng lại.
Biển về đêm hiện lên một cảnh sắc mới, không hứa hẹn những điều tốt đẹp an lành và đầy ắp hy vọng như bình minh rực sáng, không buồn bã sầu thảm như hoàng hôn chiều tà, đó là một bức tranh lãng mạn, một bức tranh màu sắc lung linh. Nó như gợi cho ta về một kỷ niệm khó phai của quá khứ, dù đã lâu hay chỉ mới hôm qua cũng đều là ký ức được mỗi người lưu giữa.
Có lẽ sẽ không ai có thể quên được quá khứ của bản thân, quá khứ, kỷ niệm đó là những thứ mà những người trong cuộc đều muốn quên đi, xóa những hình bóng không còn tồn tại nữa ra khỏi trái tim mình để mỗi đêm hình bóng đó sẽ không còn là giấc mơ đeo bám khôn nguôi.
Tối nay nhiệt độ dường như xuống thấp, biết vậy nó đã không đi ra ngoài, cứ tưởng nhiệt độ bên ngoài không khác gì trong phòng nhưng nó đã lầm.
Biển thổi những ngọn gió lạnh thấu xương vào gương mặt đã nhăn nhó từ bao giờ. Thiên Linh chưa bao giờ ra biển vào buổi tối mà chỉ đi một mình, bởi nó sợ... ma. Trong tâm thức Thiên Linh vốn không coi thứ mà ai cũng sợ hãi với cái tên "ma" đó nhưng nó vẫn sợ như bao người bình thường. Ý nghĩ không bao giờ theo kịp hành động và sự thật.
Trăng đêm nay không sáng và tròn như đêm rằm trung thu nhưng vẫn chíu sáng một vùng trời tăm tối. Nó thở ra một hơi dài, chán ngắt! Chẳng có gì thú vị đáng coi, trăng không đẹp thì biển làm sao mà lung linh được. Nó thất vọng định đi về thì... một bóng người ngồi trên bãi biển làm nó chú ý.
Thiên Linh nuốt nước bọt, ánh trăng không sáng nhưng vẫn có thể thấy rõ cảnh vật. Không phải chứ? Đó không phải là... là... ma... ma chứ? Nó xui thật mà, sao tự nhiên ở trong phòng chăn ấm nệm êm còn có hai người bạn cùng trò chuyện không chịu lại chạy ra đây hóng gió. Nó theo phản xạ tự nhiên lùi hai bước, cầu trời đó không phải thứ mà nó cho là không tồn tại.
Thiên Linh vẫn đứng im không di chuyển, nó cau mày dồn hết thị lực nhìn chằm chằm cái bóng giống người đó. Đó... không phải ma! Nó chắc chắn như vậy, cảm giác của nó luôn luôn chân thật không sai bao giờ, nó không có chứng cứ nào để xác định cái bóng đó là người nhưng linh cảm mách bảo cho nó biết, đó là người và là người nó quen biết.
Lần này thì nó chắc chắn đó không phải ma cỏ quỷ quái gì. Thiên Linh tiến lên vài bước. Gió lại mang hơi lạnh phả vào mặt nó lạnh buốt. Bóng dáng này thật quen thuộc, nó bước chầm chậm về phía người đó.
- Cô làm gì như ăn trộm thế hả? - Giọng nói quen thuộc như không thể quen thuộc hơn cất lên phá tan sự tĩnh mịch của đêm khuya.
Thiên Linh giật mình dừng hẳn lại, bây giờ nó chỉ cách hắn chừng năm bước chân. Linh thở phào nhẹ nhõm, linh tính của nó quả không hề sai, sao này nhất định dù trong trường hợp gì cũng phải tin tưởng không suy nghĩ thêm gì.
Nó lấy lại bình tĩnh, tên này muốn hù chết người ta hay sao mà cất tiếng đúng lúc thế? Nó không ngần ngại bước đến bên hắn ngồi xuống, hôm nay tên tắc kè này cũng có nhã hứng ghê nhỉ. Hoàng Thiên im lặng hướng mắt về một hướng không xác định, có lẽ nơi dừng chân của đôi mắt đó sẽ là "thiên đường".
Ngồi hẳn xuống bãi cát mịn, Thiên Linh hướng mắt nhìn mặt biển sóng vỗ nhè nhẹ vào bờ rồi từ từ lùi dần xuống và cứ như thế. Ánh trăng yếu ớt làm nổi bật hai con người với những tâm trạng riêng.
Hoàng Thiên và Thiên Linh chẳng ai nói với ai câu nào, đây là thời khắc những ký ức mà họ ngầm giấu trong tim tràn về. Cơn gió thổi qua làm tung bay mái tóc để xõa của Thiên Linh, mái tóc mềm mại bay bay trong gió. Đã rất rất lâu nó không có cảm giác này, biển như gợi về cho ta những điều tưởng chừng như đã cuốn trôi theo dòng nước.
- Cô quen Hải Dương khi nào? - Thiên đột nhiên lên tiếng hỏi.
Nó thoát khỏi dòng suy nghĩ bâng quơ quay lại nhìn Thiên. Dưới ánh trăng mờ mờ gương mặt không chút tì vết hiện lên cũng thật mờ ảo, ánh mắt nhìn xa xăm chứa những nỗi buồn ăn mòn xương cốt theo thời gian, nỗi đau hắn giấu bấy lâu hiện ra dưới trăng thật rõ ràng. Khuôn mặt đẹp trên từng đường nét cũng đượm buồn nhưng vẻ đẹp trời phú vẫn không lưu mờ. Thiên Linh không ngờ cũng có lúc một Dương Vũ Hoàng Thiên mạnh mẽ, cao ngạo, bạn gái không đếm xuể lại thể hiện ra ngoài nhiều nỗi buồn như thế.
- Cậu ấy là bạn tôi, tôi quen cậu ta trước anh một ngày.
Hắn im lặng sau khi nghe câu trả lời từ nó. Hải Dương cũng đã từng là bạn, là người em trai hắn rất yêu quý. Dù cho ân oán giữa cả hai quá lớn đi chăng nữa thì tình bạn, tình anh em cả hai đều biết rõ, đã bao lần Hoàng Thiên muốn trở lại là người bạn, người anh thân thiết của Hải Dương nhưng có lẽ cậu không cho hắn cái quyền đó. Hải Dương hận Thiên, hận đến tận xương tủy.
Thiên Linh quay đầu nhìn Hoàng Thiên, hắn vẫn không nói gì lặng lẽ nhìn mặt biển. Trong đầu nó lại hiện lên những câu hỏi mà từ lâu nó muốn mở miệng hỏi hắn hoặc Hải Dương, nó có nên hỏi hắn hay không? Lỡ vô tình chạm vào nỗi niềm sâu thẳm của hắn thì Linh thật sự sẽ có lỗi lắm, nó không muốn khơi nguồn nỗi buồn của người khác.
Biển vẫn gợn sóng lăn tăn... Gió vẫn thổi những cơn lạnh buốt... Trăng vẫn sáng một vùng trời nhỏ nhoi... Hai trái tim riêng biệt vẫn hiện diện những nỗi niềm... Và... tình yêu đã đi về phương nào...
- Hoàng Thiên! Tôi hỏi anh một câu được không? - Thiên Linh e dè hỏi, nó rất muốn biết một chuyện mà nó không có câu trả lời.
- Tôi nói không nghe cô hỏi à? - Đây xem như là một lời đồng ý.
Nó thở ra một hơi, xin lỗi trước nhé Hoàng Thiên! Nếu lỡ nó hỏi vấn đề đó làm hắn buồn thì thật lòng xin lỗi, bản năng tò mò vẫn không ngăn nổi nó cất tiếng hỏi hắn.
- Anh... và... Hải Dương... ấy... rốt cuộc là... là... ơ.. là có... ân oán gì... vậy? Có thể... cho tôi biết được không?
Gương mặt buồn và không biểu cảm đó vẫn không thể hiện điều gì. Ân oán? Hắn và Hải Dương? Nỗi đau lại hiện về một cách rõ nét, hắn đã cố chôn giấu và cố quên lãng nhưng không thể, hắn không trách nó đã khơi dậy ký ức buồn đó bởi có bao giờ hắn quên được nó đâu.
Thiên Linh im lặng, nó không chắc hắn sẽ trả lời nhưng nó không hối hận khi đã cất tiếng hỏi.
- Năm đó tôi là một nam sinh lớp chín, một cái tuổi chưa đủ để gọi là trưởng thành. Tôi được những nữ sinh trong trường hết lần này đến lần khác theo đuổi nhưng tất cả đều bị tôi từ chối thẳng thừng. Cách đó một năm tôi đã bị một người con gái lừa cho thê thảm, cô ta là một con cáo già, tôi yêu cô ta, tôi cũng không biết rõ thứ tình cảm của mình. Mười bốn tuổi tôi biết yêu là gì đâu, tôi cho cô ta thứ mà cô ta muốn, đáp ứng tất cả yêu cầu của cô ta không nói hai lời, lúc đó tôi không biết đó có phải là tình yêu nhưng khi thấy những đứa con trai khác lảng vảng quanh cô ấy tôi đã rất tức giận, tôi không muốn cô ấy tiếp xúc thân mật với kẻ khác, đó là yêu sao?
Thiên Linh giật mình, thật sự không ngờ hắn lại tình nguyệt kể cho nó nghe. Không ngờ hắn lại biết yêu "trước tuổi" như vậy, nó hơi mỉm cười, không phải nó cũng đã vậy sao?
Hắn ngừng lại một lúc rồi nói tiếp:
- Thế đấy, một tình yêu dại khờ, một thứ tình cảm đầu đời chẳng là gì cả, tôi mê muội vào thứ tình cảm đó. Tình yêu làm mờ mắt con người đến vậy sao? Lúc ấy tôi cứ tưởng mình yêu cô ta nhưng là tôi đã lầm, đó không phải tình yêu đó đơn thuần là tình cảm đầu đời không hơn không kém. Cho là tôi thích cô ta đi nhưng cô ta chỉ thích quyền lực trong tay tôi, thích vẻ bề ngoài của tôi. Và tất cả cũng chỉ là một vỡ kịch. Hừ! Thật nhục nhã, tôi đã cho mình là kẻ thông minh, sẽ không ai lừa được tôi nhưng tuổi trẻ vẫn bồng bột nông nổi. Người con gái tôi cho mình là trao trọn trái tim lại phản bội tôi một cách tàn nhẫn. Tôi hận, tôi hận cô ta và cũng hận chính mình. Cũng từ ngày cô ta phản bội quay lưng bỏ đi không nuối tiếc tôi trở thành con người khác, ít nói và ít tiếp xúc hơn, cho đến khi năm tôi lớp chín, cũng là một năm sau đó, một người con gái đã làm nỗi hận và trái tim bị tổn thương của tôi đập lại những nhịp tình yêu.
Hoàng Thiên lại dừng lại như nếm trải lại từng nỗi đau hắn đã từng trải qua. Thiên Linh vẫn im lặng và tập trung nghe hắn nói.
Hắn nhìn bầu trời vàng vọt và những vì sao lơ lửng...
- Cô ấy tên Bảo An, tôi ấy hơn tôi một tuổi. Tôi không biết bản thân từ khi nào đã yêu cô ấy, tôi biết đó không chỉ là tình cảm rung động đầu đời nữa mà đó là tình yêu thật sự. Năm ấy Hải Dương vừa chuyển đến trường tôi được vài tháng, tôi và cậu ta tình cờ gặp mặt trong một vài lần và sau đó trở thành bạn bè cũng như anh em, lúc ấy tôi và Hoài Phúc cũng là bạn thân, tôi quen Phúc trước khi gặp người con gái nham hiểm đó. Ba chúng tôi làm cho những học sinh trong trường ganh tị bởi sự hòa đồng không tách rời của chúng tôi. Như thế đấy và tôi cũng đã quen Bảo An qua sự giới thiệu của Hoài Phúc. Tình cảm của tôi và cô ấy đã nảy sinh rất nhanh và rất mạnh mẽ, Bảo An cũng yêu tôi không kém. Trong thời gian đó Hoài Phúc và Hải Dương có lẽ cũng đã nảy sinh tình cảm với Bảo An, họ không nói ra nhưng tôi nhận ra qua hành động và sự quan tâm vượt mức của cả hai. Tôi lặng im không nói gì bởi tôi tin tình yêu của mình.
Thiên Linh gật gật đầu, thì ra Hải Dương đã quen Hoàng Thiên từ trước mà còn là bạn thân nhưng sao cả hai lại hận nhau đến vậy? Thiên Linh vẫn tò mò điều đó hơn cả.
- Tất cả tưởng chừng như đã là hạnh phúc nhưng cho đến một ngày, một ngày cuối cấp Bảo An hẹn tôi ra một công viên chọn một nơi yên tĩnh, gương mặt cô ấy lúc đó rất lạ, có chút buồn và tuyệt vọng, bình thường cô ấy là người lạc quan sẽ chẳng buồn như vậy nếu không có lý do. Tôi thật sự không thể ngờ nổi một sự thật, Bảo An... cô ấy... bị... ung thư máu thời kỳ cuối. Khi cô ấy đưa giấy khám của bác sĩ cho tôi thì tim tôi không còn đập bình thường nữa, từng dòng chữ như mũi dao nhọn đâm vào tim tôi không nương tình. Cô tin không? Lúc ấy tôi đã khóc, trong suốt mười lăm năm tôi chưa bao giờ rơi một giọt lệ vậy mà... Sự thật bất ngờ đó Bảo An không cho tôi nói với ai bao gồm cả Hải Dương và Hoài Phúc. Dù cô ấy có sắp rời khỏi thế gian này, rời khỏi tôi thì dù còn một ngày, một giờ, một phút, một giây tôi vẫn sẽ ở bên chăm sóc cho cô ấy. Có lẽ Bảo An không muốn tôi cứ bỏ việc học mà chăm sóc cho cô ấy nên cô ấy đã đóng một vỡ kịch với một tên đàn ông giàu có khác trước mặt tôi, Dương và Phúc. Tôi rất tức giận, hàng ngàn mạch máu như nóng ran, tôi biết cô ấy không tình nguyện làm việc đó bởi cô ấy nghĩ cho tôi nhưng lúc đó tôi không còn tự chủ được nữa. Hải Dương, Hoài Phúc nghĩ tôi nổi điên vì nhìn thấy Bảo An thân mật với người con trai khác nhưng họ làm sao mà hiểu tôi đã đau khổ đến ngường nào...
Lúc này Hoàng Thiên đã thật sự không còn là Hoàng Thiên, nỗi đau này y như nỗi đau năm xưa không phai nhạt được chút nào. Nó cắn môi nhìn Thiên, trái tim lại đập những nhịp mạnh, không ngờ hắn cũng có một ký ức bi thảm đến vậy, nếu so với nó thì đau hơn gấp trăm lần.
Thiên cố đè ném tâm trạng nói tiếp:
- Một ngày Bảo An hẹn tôi đến một nơi, đó là nơi tôi và cô ấy đã trao nhau lời yêu. Hôm đó tôi cũng đã rơi lệ, cô ấy không còn thời gian nữa, mấy chữ đó cứ lởn vởn trong đầu như trêu ngươi tôi. Sau lần gặp mặt cuối cùng đó, vài hôm sau tôi nhận được tin Bảo An... đã qua đời. Tôi đã lái xe với tốc độ tối đa không nể tình ai trên đường đến nhà Bảo An nhưng khi vừa mới mở cửa ra Hải Dương đã xông đến nước mắt đã rơi đầy túm lấy cổ áo tôi. Cậu ta nói tôi là thủ phạm đã giết Bảo An, thật nực cười! Tại sao tôi lại giết cô ấy chứ? Giết người mình thương yêu, giết người sắp chết sao? Hải Dương nói tôi vì tức giận khi thấy Bảo An thân mật với người khác, phản bội tôi nên mới ra tay sát hại cô ấy. Cô thấy buồn cười không? Tôi chẳng lẽ cả một niềm tin cũng không có huống chi tôi biết rõ nguyên nhân cô ấy làm như vậy. Ngay sau đó tôi biết được cô ấy chết là do bị đâm phải, thì ra Hải Dương nghĩ tôi làm. Hải Dương nói sẽ mãi mãi không bao giờ tha thứ cho tôi, cậu ta khẳng định cậu ta yêu Bảo An không thua gì tôi. Cũng từ đó cậu ta hận tôi. Sau khi đám tang của Bảo An hoàn thành, Hải Dương bỏ đi không chút tung tích, trước khi đi cậu ta đến gặp tôi nói những lời tuyệt tình và chẳng để tôi được giải thích dù chỉ một lời. Cậu ta bỏ đi từ đó.
- Vậy tại sao chị Bảo An của anh lại chết do bị đâm chứ? - Thiên Linh cất tiếng hỏi.
- Hừ! Tôi có cho người điều tra, tên đàn ông được Bảo An thuê diễn vợ kịch đó đột nhiên mất tích không dấu vết, tôi biết được sau khi án mạng xảy ra hắn đã đặt vé máy bay đi nước ngoài. Đến giờ vẫn không biết được tung tích. Tôi cá hắn là kẻ đã giết Bảo An, đừng để tôi tìm được nếu không... tôi sẽ khiến hắn sống không bằng chết!
Từng lời nói như lưỡi dao sắc bén. Hoàng Thiên yêu Bảo An nhiều đến thế sao? Thiên Linh quay lai nhìn hắn, sự phẫn nộ đã giảm bớt, trên khuôn mặt đẹp đẽ lại hiện lên một nỗi buồn. Tình yêu đã làm con người không còn biết đúng sai, Hải Dương cũng vì yêu Bảo An nên thế. Thật không thể ngờ một người lăng nhăng đào hoa như hắn lại trải qua một mối tình vừa đẹp vừa đau đến vậy.
Nghe những lời chia sẽ của hắn Thiên Linh lại trách Hải Dương, tại sao cậu lại hồ đồ như vậy? Vì một phút đau khổ và những điều chưa chắc đã đúng mà căm hận Hoàng Thiên. Giờ thì điều thắc mắc không thể lý giải được đã có câu trả lời, có như vậy nó mới biết Hoàng Thiên chưa hẳn là một người lăng nhăng và ngạo mạn, cậu cũng từng biết yêu và cũng từng biết "đau" là gì. Thiên Linh cũng đã từng biết cảm giác đó nhưng nó chắc chắn không bằng nỗi đau của hắn.
Hoàng Thiên quay sang nhìn Thiên Linh, hắn không biết tại sao mình lại nói những điều này cho nó nghe, nói những điều hắn đã cất giấu trong tim bấy lâu tâm sự cho một người con gái bình thường, không là gì của hắn.
Ánh trăng vẫn sáng soi một vùng trời, mặt biển đã phẳng lặng hơn. Trên bãi cát vàng có hai con người mang trong tim những cảm xúc của riêng nhau nhưng đều liên quan đến thứ gọi là "tình yêu", tình yêu đầu đời.
Trên trời xanh những chú chim từng đàn từng đàn bay về tổ sau một ngày kiếm ăn ở khắp mọi nơi. Những cánh cò trắng lượn trên mặt biển hệt như một bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp. Nếu hỏi vì sao biển về chiều lại đẹp đến thế? Thì chỉ có một câu trả lời, bởi nó là sự hòa hợp giữa màu cam ửng đỏ của hoàng hôn và mặt biển trong xanh gợn sóng.
Một buổi chiều đi bơi làm Thiên Linh mỏi hết cả người. Lịch trình bị thay đổi, hôm nay chỉ là đi tắm biển một buổi, đến tối ngày mai mới tổ chức cắm trại. Top 20 hơi thất vọng nhưng vui chơi cả buổi chiều hôm nay thì không còn ai phàn nàn việc đổi lịch trình, miễn vui là được.
Hoàng hôn cũng đã tắt nhường chỗ cho màn đêm yên tĩnh. Sau một buổi đi bơi vui vẻ nhưng không kém phần mệt mỏi ai trở về phòng nấy. Riêng Ái Quỳnh cứ muốn qua ngủ chung cùng Thiên Linh với lý do... sợ ma, nó không còn cách nào trước bộ dạng cầu xin thê thảm của cô bạn nên gật đầu đồng ý đại. Phòng chỉ có một cái giường, Ái Quỳnh mà ngủ chung không biết có chứa nổi hai đứa không? Huống chi nếu đêm hôm khuya khoắt Quỳnh ngủ mớ vung tay vung chân đá nó thì khổ dữ lắm.
Hải Dương muốn về phòng nhưng Ái Quỳnh một mực không cho, nhất quyết kéo cậu qua phòng nó. Quỳnh đi đâu cũng muốn Dương đi theo, giống như để cậu rời mắt nhỏ một cm thì sẽ không gặp lại nữa vậy.
Hiện nay, khi Mặt trăng cũng đã lên ở chân trời, một ngày chuẩn bị khép lại. Trong phòng 51, Thiên Linh ở một nơi, Ái Quỳnh ở một nẻo... chat với nhau.
Hải Dương chỉ biết lắc đầu. Đi chơi mang theo laptop thì không nói gì, hai người ở ngay cạnh nhau, quay đầu lại cũng thấy nhau, mở miệng nói một câu người kia cũng nghe thấy vậy mà mỗi người một nơi với cái laptop của mình online nói chuyện. Tiết kiệm calo quá vậy, mở miệng sẽ chết à?
Thiên Địa Linh Linh: "Mày thấy cái laptop này của tao thế nào?"
Tiểu Quỳnh Dễ Thương: "Xấu tệ!" Nhỏ còn kèm theo một hình mặt cười ngộ nghĩnh.
Thiên Linh tức xì khói. Gì chứ? Cái laptop này là hàng hiệu, là vật trao đổi của ba nó lần trước, trị giá đến hai mươi ba triệu, không phải ai cũng có đâu.
Nó lườm Ái Quỳnh rồi lại gõ mười ngón tay trên bàn phím.
Thiên Địa Linh Linh: "Mày là đồ mắt không có thẩm mĩ. Cái của mày mới xấu tệ đó"
Hai chiếc laptop của Thiên Linh và Ái Quỳnh đều là hàng hiệu, trị giá đều trên hai mươi triệu. Cái của Thiên Linh màu bạc óng ánh, còn của Quỳnh là màu đỏ cá tính.
Ái Quỳnh không chịu thua.
Tiểu Quỳnh Dễ Thương: "Mắt mày có thẩm mĩ à? Mắt mày bị lé hay sao mà dám chê bé yêu của tao hả?"
Thiên Địa Linh Linh: "Mắt mày lé thì có, mắt mày bị quạ ăn sạch rồi đó, máy tao xịn hơn máy mày"
Tiểu Quỳnh Dễ Thương: "Mắt mày bị quạ ăn thì có, đồ mắt lé, tai to, đầu như trái nho" Quỳnh còn kèm theo hình lêu lêu cực dễ thương.
Thiên Linh gõ mạnh trên bàn phím. Con Ái Quỳnh này muốn đấu khẩu chứ gì? Nó sẵn sàng tiếp đến cùng.
Thiên Địa Linh Linh: "Đầu mày to mà sao óc như hạt trái nho thế? Nói cho mà biết nè, tao đây là nữ sinh dễ thương nhất khối, con nhỏ Tiên Mỹ cũng chỉ được xách dép cho tao thôi, tao có ý muốn thi hoa hậu đó mày nhưng chưa chịu đăng ký thôi, tao mà đăng ký là khỏi cần thi cho mất công cũng rinh vương niệm được nữa"
- Ặc! Khụ khụ khụ... - Ái Quỳnh ho sặc sụa sau khi đọc xong dòng tin do nó gửi qua.
- Sao hả? - Thiên Linh thoát khung chat đóng laptop hả hê nhìn cô bạn vừa cười vừa ho.
Tài năng nói móc cũng như tựa xướng của Thiên Linh đứng nhì thì không ai dám tranh đứng nhất. Thời học cấp II cũng vì tài nói móc trêu chọc người khác mà nó được "người đó" chú ý đến. Nhưng sau khi sự việc đó xảy ra nó đã giấu nhẹn tài năng bẩm sinh vào một góc cơ thể, nó không muốn khơi lại quá khứ.
- Thôi, mày ở đó mà cười đến quy tiên đi, tao đi hóng gió đây. - Bỏ chiếc laptop lên bàn nó đứng dậy khoát áo chuẩn bị ra ngoài.
- Cậu định đi đâu? - Dương bỏ cuốn sách xuống hỏi nó.
- Mình đi hóng gió một lát.
*
Cơn gió đêm thổi nhè nhẹ làm gợn lên những ngọn sóng lăn tăn. Về đêm cảnh vật đều chìm trong bóng tối, thế giới ban đêm thật lạnh lẽo và u buồn như tất cả những tội ác đều được hiện diện về đêm khuya. Mặt trăng đã lên cao chíu xuống mặt biển những tia sáng vàng vọt nhưng yếu ớt. Những đám mây trôi bồng bềnh không nhìn thấy rõ chỉ biết nó vẫn trôi như thế và không bao giờ ngừng lại.
Biển về đêm hiện lên một cảnh sắc mới, không hứa hẹn những điều tốt đẹp an lành và đầy ắp hy vọng như bình minh rực sáng, không buồn bã sầu thảm như hoàng hôn chiều tà, đó là một bức tranh lãng mạn, một bức tranh màu sắc lung linh. Nó như gợi cho ta về một kỷ niệm khó phai của quá khứ, dù đã lâu hay chỉ mới hôm qua cũng đều là ký ức được mỗi người lưu giữa.
Có lẽ sẽ không ai có thể quên được quá khứ của bản thân, quá khứ, kỷ niệm đó là những thứ mà những người trong cuộc đều muốn quên đi, xóa những hình bóng không còn tồn tại nữa ra khỏi trái tim mình để mỗi đêm hình bóng đó sẽ không còn là giấc mơ đeo bám khôn nguôi.
Tối nay nhiệt độ dường như xuống thấp, biết vậy nó đã không đi ra ngoài, cứ tưởng nhiệt độ bên ngoài không khác gì trong phòng nhưng nó đã lầm.
Biển thổi những ngọn gió lạnh thấu xương vào gương mặt đã nhăn nhó từ bao giờ. Thiên Linh chưa bao giờ ra biển vào buổi tối mà chỉ đi một mình, bởi nó sợ... ma. Trong tâm thức Thiên Linh vốn không coi thứ mà ai cũng sợ hãi với cái tên "ma" đó nhưng nó vẫn sợ như bao người bình thường. Ý nghĩ không bao giờ theo kịp hành động và sự thật.
Trăng đêm nay không sáng và tròn như đêm rằm trung thu nhưng vẫn chíu sáng một vùng trời tăm tối. Nó thở ra một hơi dài, chán ngắt! Chẳng có gì thú vị đáng coi, trăng không đẹp thì biển làm sao mà lung linh được. Nó thất vọng định đi về thì... một bóng người ngồi trên bãi biển làm nó chú ý.
Thiên Linh nuốt nước bọt, ánh trăng không sáng nhưng vẫn có thể thấy rõ cảnh vật. Không phải chứ? Đó không phải là... là... ma... ma chứ? Nó xui thật mà, sao tự nhiên ở trong phòng chăn ấm nệm êm còn có hai người bạn cùng trò chuyện không chịu lại chạy ra đây hóng gió. Nó theo phản xạ tự nhiên lùi hai bước, cầu trời đó không phải thứ mà nó cho là không tồn tại.
Thiên Linh vẫn đứng im không di chuyển, nó cau mày dồn hết thị lực nhìn chằm chằm cái bóng giống người đó. Đó... không phải ma! Nó chắc chắn như vậy, cảm giác của nó luôn luôn chân thật không sai bao giờ, nó không có chứng cứ nào để xác định cái bóng đó là người nhưng linh cảm mách bảo cho nó biết, đó là người và là người nó quen biết.
Lần này thì nó chắc chắn đó không phải ma cỏ quỷ quái gì. Thiên Linh tiến lên vài bước. Gió lại mang hơi lạnh phả vào mặt nó lạnh buốt. Bóng dáng này thật quen thuộc, nó bước chầm chậm về phía người đó.
- Cô làm gì như ăn trộm thế hả? - Giọng nói quen thuộc như không thể quen thuộc hơn cất lên phá tan sự tĩnh mịch của đêm khuya.
Thiên Linh giật mình dừng hẳn lại, bây giờ nó chỉ cách hắn chừng năm bước chân. Linh thở phào nhẹ nhõm, linh tính của nó quả không hề sai, sao này nhất định dù trong trường hợp gì cũng phải tin tưởng không suy nghĩ thêm gì.
Nó lấy lại bình tĩnh, tên này muốn hù chết người ta hay sao mà cất tiếng đúng lúc thế? Nó không ngần ngại bước đến bên hắn ngồi xuống, hôm nay tên tắc kè này cũng có nhã hứng ghê nhỉ. Hoàng Thiên im lặng hướng mắt về một hướng không xác định, có lẽ nơi dừng chân của đôi mắt đó sẽ là "thiên đường".
Ngồi hẳn xuống bãi cát mịn, Thiên Linh hướng mắt nhìn mặt biển sóng vỗ nhè nhẹ vào bờ rồi từ từ lùi dần xuống và cứ như thế. Ánh trăng yếu ớt làm nổi bật hai con người với những tâm trạng riêng.
Hoàng Thiên và Thiên Linh chẳng ai nói với ai câu nào, đây là thời khắc những ký ức mà họ ngầm giấu trong tim tràn về. Cơn gió thổi qua làm tung bay mái tóc để xõa của Thiên Linh, mái tóc mềm mại bay bay trong gió. Đã rất rất lâu nó không có cảm giác này, biển như gợi về cho ta những điều tưởng chừng như đã cuốn trôi theo dòng nước.
- Cô quen Hải Dương khi nào? - Thiên đột nhiên lên tiếng hỏi.
Nó thoát khỏi dòng suy nghĩ bâng quơ quay lại nhìn Thiên. Dưới ánh trăng mờ mờ gương mặt không chút tì vết hiện lên cũng thật mờ ảo, ánh mắt nhìn xa xăm chứa những nỗi buồn ăn mòn xương cốt theo thời gian, nỗi đau hắn giấu bấy lâu hiện ra dưới trăng thật rõ ràng. Khuôn mặt đẹp trên từng đường nét cũng đượm buồn nhưng vẻ đẹp trời phú vẫn không lưu mờ. Thiên Linh không ngờ cũng có lúc một Dương Vũ Hoàng Thiên mạnh mẽ, cao ngạo, bạn gái không đếm xuể lại thể hiện ra ngoài nhiều nỗi buồn như thế.
- Cậu ấy là bạn tôi, tôi quen cậu ta trước anh một ngày.
Hắn im lặng sau khi nghe câu trả lời từ nó. Hải Dương cũng đã từng là bạn, là người em trai hắn rất yêu quý. Dù cho ân oán giữa cả hai quá lớn đi chăng nữa thì tình bạn, tình anh em cả hai đều biết rõ, đã bao lần Hoàng Thiên muốn trở lại là người bạn, người anh thân thiết của Hải Dương nhưng có lẽ cậu không cho hắn cái quyền đó. Hải Dương hận Thiên, hận đến tận xương tủy.
Thiên Linh quay đầu nhìn Hoàng Thiên, hắn vẫn không nói gì lặng lẽ nhìn mặt biển. Trong đầu nó lại hiện lên những câu hỏi mà từ lâu nó muốn mở miệng hỏi hắn hoặc Hải Dương, nó có nên hỏi hắn hay không? Lỡ vô tình chạm vào nỗi niềm sâu thẳm của hắn thì Linh thật sự sẽ có lỗi lắm, nó không muốn khơi nguồn nỗi buồn của người khác.
Biển vẫn gợn sóng lăn tăn... Gió vẫn thổi những cơn lạnh buốt... Trăng vẫn sáng một vùng trời nhỏ nhoi... Hai trái tim riêng biệt vẫn hiện diện những nỗi niềm... Và... tình yêu đã đi về phương nào...
- Hoàng Thiên! Tôi hỏi anh một câu được không? - Thiên Linh e dè hỏi, nó rất muốn biết một chuyện mà nó không có câu trả lời.
- Tôi nói không nghe cô hỏi à? - Đây xem như là một lời đồng ý.
Nó thở ra một hơi, xin lỗi trước nhé Hoàng Thiên! Nếu lỡ nó hỏi vấn đề đó làm hắn buồn thì thật lòng xin lỗi, bản năng tò mò vẫn không ngăn nổi nó cất tiếng hỏi hắn.
- Anh... và... Hải Dương... ấy... rốt cuộc là... là... ơ.. là có... ân oán gì... vậy? Có thể... cho tôi biết được không?
Gương mặt buồn và không biểu cảm đó vẫn không thể hiện điều gì. Ân oán? Hắn và Hải Dương? Nỗi đau lại hiện về một cách rõ nét, hắn đã cố chôn giấu và cố quên lãng nhưng không thể, hắn không trách nó đã khơi dậy ký ức buồn đó bởi có bao giờ hắn quên được nó đâu.
Thiên Linh im lặng, nó không chắc hắn sẽ trả lời nhưng nó không hối hận khi đã cất tiếng hỏi.
- Năm đó tôi là một nam sinh lớp chín, một cái tuổi chưa đủ để gọi là trưởng thành. Tôi được những nữ sinh trong trường hết lần này đến lần khác theo đuổi nhưng tất cả đều bị tôi từ chối thẳng thừng. Cách đó một năm tôi đã bị một người con gái lừa cho thê thảm, cô ta là một con cáo già, tôi yêu cô ta, tôi cũng không biết rõ thứ tình cảm của mình. Mười bốn tuổi tôi biết yêu là gì đâu, tôi cho cô ta thứ mà cô ta muốn, đáp ứng tất cả yêu cầu của cô ta không nói hai lời, lúc đó tôi không biết đó có phải là tình yêu nhưng khi thấy những đứa con trai khác lảng vảng quanh cô ấy tôi đã rất tức giận, tôi không muốn cô ấy tiếp xúc thân mật với kẻ khác, đó là yêu sao?
Thiên Linh giật mình, thật sự không ngờ hắn lại tình nguyệt kể cho nó nghe. Không ngờ hắn lại biết yêu "trước tuổi" như vậy, nó hơi mỉm cười, không phải nó cũng đã vậy sao?
Hắn ngừng lại một lúc rồi nói tiếp:
- Thế đấy, một tình yêu dại khờ, một thứ tình cảm đầu đời chẳng là gì cả, tôi mê muội vào thứ tình cảm đó. Tình yêu làm mờ mắt con người đến vậy sao? Lúc ấy tôi cứ tưởng mình yêu cô ta nhưng là tôi đã lầm, đó không phải tình yêu đó đơn thuần là tình cảm đầu đời không hơn không kém. Cho là tôi thích cô ta đi nhưng cô ta chỉ thích quyền lực trong tay tôi, thích vẻ bề ngoài của tôi. Và tất cả cũng chỉ là một vỡ kịch. Hừ! Thật nhục nhã, tôi đã cho mình là kẻ thông minh, sẽ không ai lừa được tôi nhưng tuổi trẻ vẫn bồng bột nông nổi. Người con gái tôi cho mình là trao trọn trái tim lại phản bội tôi một cách tàn nhẫn. Tôi hận, tôi hận cô ta và cũng hận chính mình. Cũng từ ngày cô ta phản bội quay lưng bỏ đi không nuối tiếc tôi trở thành con người khác, ít nói và ít tiếp xúc hơn, cho đến khi năm tôi lớp chín, cũng là một năm sau đó, một người con gái đã làm nỗi hận và trái tim bị tổn thương của tôi đập lại những nhịp tình yêu.
Hoàng Thiên lại dừng lại như nếm trải lại từng nỗi đau hắn đã từng trải qua. Thiên Linh vẫn im lặng và tập trung nghe hắn nói.
Hắn nhìn bầu trời vàng vọt và những vì sao lơ lửng...
- Cô ấy tên Bảo An, tôi ấy hơn tôi một tuổi. Tôi không biết bản thân từ khi nào đã yêu cô ấy, tôi biết đó không chỉ là tình cảm rung động đầu đời nữa mà đó là tình yêu thật sự. Năm ấy Hải Dương vừa chuyển đến trường tôi được vài tháng, tôi và cậu ta tình cờ gặp mặt trong một vài lần và sau đó trở thành bạn bè cũng như anh em, lúc ấy tôi và Hoài Phúc cũng là bạn thân, tôi quen Phúc trước khi gặp người con gái nham hiểm đó. Ba chúng tôi làm cho những học sinh trong trường ganh tị bởi sự hòa đồng không tách rời của chúng tôi. Như thế đấy và tôi cũng đã quen Bảo An qua sự giới thiệu của Hoài Phúc. Tình cảm của tôi và cô ấy đã nảy sinh rất nhanh và rất mạnh mẽ, Bảo An cũng yêu tôi không kém. Trong thời gian đó Hoài Phúc và Hải Dương có lẽ cũng đã nảy sinh tình cảm với Bảo An, họ không nói ra nhưng tôi nhận ra qua hành động và sự quan tâm vượt mức của cả hai. Tôi lặng im không nói gì bởi tôi tin tình yêu của mình.
Thiên Linh gật gật đầu, thì ra Hải Dương đã quen Hoàng Thiên từ trước mà còn là bạn thân nhưng sao cả hai lại hận nhau đến vậy? Thiên Linh vẫn tò mò điều đó hơn cả.
- Tất cả tưởng chừng như đã là hạnh phúc nhưng cho đến một ngày, một ngày cuối cấp Bảo An hẹn tôi ra một công viên chọn một nơi yên tĩnh, gương mặt cô ấy lúc đó rất lạ, có chút buồn và tuyệt vọng, bình thường cô ấy là người lạc quan sẽ chẳng buồn như vậy nếu không có lý do. Tôi thật sự không thể ngờ nổi một sự thật, Bảo An... cô ấy... bị... ung thư máu thời kỳ cuối. Khi cô ấy đưa giấy khám của bác sĩ cho tôi thì tim tôi không còn đập bình thường nữa, từng dòng chữ như mũi dao nhọn đâm vào tim tôi không nương tình. Cô tin không? Lúc ấy tôi đã khóc, trong suốt mười lăm năm tôi chưa bao giờ rơi một giọt lệ vậy mà... Sự thật bất ngờ đó Bảo An không cho tôi nói với ai bao gồm cả Hải Dương và Hoài Phúc. Dù cô ấy có sắp rời khỏi thế gian này, rời khỏi tôi thì dù còn một ngày, một giờ, một phút, một giây tôi vẫn sẽ ở bên chăm sóc cho cô ấy. Có lẽ Bảo An không muốn tôi cứ bỏ việc học mà chăm sóc cho cô ấy nên cô ấy đã đóng một vỡ kịch với một tên đàn ông giàu có khác trước mặt tôi, Dương và Phúc. Tôi rất tức giận, hàng ngàn mạch máu như nóng ran, tôi biết cô ấy không tình nguyện làm việc đó bởi cô ấy nghĩ cho tôi nhưng lúc đó tôi không còn tự chủ được nữa. Hải Dương, Hoài Phúc nghĩ tôi nổi điên vì nhìn thấy Bảo An thân mật với người con trai khác nhưng họ làm sao mà hiểu tôi đã đau khổ đến ngường nào...
Lúc này Hoàng Thiên đã thật sự không còn là Hoàng Thiên, nỗi đau này y như nỗi đau năm xưa không phai nhạt được chút nào. Nó cắn môi nhìn Thiên, trái tim lại đập những nhịp mạnh, không ngờ hắn cũng có một ký ức bi thảm đến vậy, nếu so với nó thì đau hơn gấp trăm lần.
Thiên cố đè ném tâm trạng nói tiếp:
- Một ngày Bảo An hẹn tôi đến một nơi, đó là nơi tôi và cô ấy đã trao nhau lời yêu. Hôm đó tôi cũng đã rơi lệ, cô ấy không còn thời gian nữa, mấy chữ đó cứ lởn vởn trong đầu như trêu ngươi tôi. Sau lần gặp mặt cuối cùng đó, vài hôm sau tôi nhận được tin Bảo An... đã qua đời. Tôi đã lái xe với tốc độ tối đa không nể tình ai trên đường đến nhà Bảo An nhưng khi vừa mới mở cửa ra Hải Dương đã xông đến nước mắt đã rơi đầy túm lấy cổ áo tôi. Cậu ta nói tôi là thủ phạm đã giết Bảo An, thật nực cười! Tại sao tôi lại giết cô ấy chứ? Giết người mình thương yêu, giết người sắp chết sao? Hải Dương nói tôi vì tức giận khi thấy Bảo An thân mật với người khác, phản bội tôi nên mới ra tay sát hại cô ấy. Cô thấy buồn cười không? Tôi chẳng lẽ cả một niềm tin cũng không có huống chi tôi biết rõ nguyên nhân cô ấy làm như vậy. Ngay sau đó tôi biết được cô ấy chết là do bị đâm phải, thì ra Hải Dương nghĩ tôi làm. Hải Dương nói sẽ mãi mãi không bao giờ tha thứ cho tôi, cậu ta khẳng định cậu ta yêu Bảo An không thua gì tôi. Cũng từ đó cậu ta hận tôi. Sau khi đám tang của Bảo An hoàn thành, Hải Dương bỏ đi không chút tung tích, trước khi đi cậu ta đến gặp tôi nói những lời tuyệt tình và chẳng để tôi được giải thích dù chỉ một lời. Cậu ta bỏ đi từ đó.
- Vậy tại sao chị Bảo An của anh lại chết do bị đâm chứ? - Thiên Linh cất tiếng hỏi.
- Hừ! Tôi có cho người điều tra, tên đàn ông được Bảo An thuê diễn vợ kịch đó đột nhiên mất tích không dấu vết, tôi biết được sau khi án mạng xảy ra hắn đã đặt vé máy bay đi nước ngoài. Đến giờ vẫn không biết được tung tích. Tôi cá hắn là kẻ đã giết Bảo An, đừng để tôi tìm được nếu không... tôi sẽ khiến hắn sống không bằng chết!
Từng lời nói như lưỡi dao sắc bén. Hoàng Thiên yêu Bảo An nhiều đến thế sao? Thiên Linh quay lai nhìn hắn, sự phẫn nộ đã giảm bớt, trên khuôn mặt đẹp đẽ lại hiện lên một nỗi buồn. Tình yêu đã làm con người không còn biết đúng sai, Hải Dương cũng vì yêu Bảo An nên thế. Thật không thể ngờ một người lăng nhăng đào hoa như hắn lại trải qua một mối tình vừa đẹp vừa đau đến vậy.
Nghe những lời chia sẽ của hắn Thiên Linh lại trách Hải Dương, tại sao cậu lại hồ đồ như vậy? Vì một phút đau khổ và những điều chưa chắc đã đúng mà căm hận Hoàng Thiên. Giờ thì điều thắc mắc không thể lý giải được đã có câu trả lời, có như vậy nó mới biết Hoàng Thiên chưa hẳn là một người lăng nhăng và ngạo mạn, cậu cũng từng biết yêu và cũng từng biết "đau" là gì. Thiên Linh cũng đã từng biết cảm giác đó nhưng nó chắc chắn không bằng nỗi đau của hắn.
Hoàng Thiên quay sang nhìn Thiên Linh, hắn không biết tại sao mình lại nói những điều này cho nó nghe, nói những điều hắn đã cất giấu trong tim bấy lâu tâm sự cho một người con gái bình thường, không là gì của hắn.
Ánh trăng vẫn sáng soi một vùng trời, mặt biển đã phẳng lặng hơn. Trên bãi cát vàng có hai con người mang trong tim những cảm xúc của riêng nhau nhưng đều liên quan đến thứ gọi là "tình yêu", tình yêu đầu đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.