Chương 28: Mới chỉ là bắt đầu
Selena Huỳnh
04/07/2016
Thiên Linh về phòng khi kim đồng hồ đã điểm 10h, tâm sự hắn chia sẽ với nó đã thật sự đi vào trái tim nó...
Hoàng Thiên vẫn im lặng nhìn bầu trời xa xăm, có lẽ chẳng ai biết suy nghĩ hiện giờ của hắn, chỉ có bản thân hắn mới hiểu. Và cũng không ai có thể gỡ nút thắt trong lòng hắn, bản thân hắn phải tự tay tháo nút thắt trong lòng mình để ngày mai là một ngày tràn ngập ánh nắng...
Trong bóng đêm, một người vẫn luôn dõi theo hai người trên bãi cát. Hai hàm răng khẽ ma sát vào nhau thật đáng sợ, tất cả những gì người đó đã làm suốt thời gian qua bay đi không dấu vết sao? Không bao giờ có chuyện đó, mãi mãi không bao giờ.
Kẻ đó quay người cất bước nhẹ nhàng không một tiếng động, người đó như một bóng ma vô hình đang từng ngày từng giờ nấp sau bóng tối dõi theo những hành động của ai đó và sẽ ra tay bất cứ lúc nào.
"Dưới ánh trăng... mọi thứ... thật mờ ảo..."
...
Một ngày nữa lại bắt đầu...
Phòng 51.
Mặt trời đã lên đến đỉnh đầu mà Thiên Linh vẫn ung dung chùm chăn kín mít ngủ ngon lành. Ngày bình thường nó tự nhiên sẽ biết thức sớm nhưng bây giờ vẫn đang trong thời gian dã ngoại, nó không bao giờ thức sớm để uổng giấc ngủ ngàn vàng đâu.
Cốc... cốc...
Có tiếng gõ cửa bên ngoài. Thiên Linh hơi nhíu mày nhưng vẫn không lết xuống giường ra mở cửa, mặc kệ, ai gõ thì lát mỏi tay sẽ tự nghĩ thôi, không cần nó phải đích thân ra "mời vô uống trà".
Tiếng gõ cửa ngày càng nhiều và mạnh hơn, người ngoài kia bắt đầu mất kiên nhẫn rồi.
- Nguyễn Hoàng Thiên Linh kia! Mày chết trong đó rồi hả? Ra mở cửa cho tao coi! - Giọng nói quen thuộc dội thẳng vào tai Thiên Linh.
Nó từ từ mở mắt, là Ái Quỳnh, mới sáng sớm đã phá giấc ngủ của nó rồi, thật là. Thiên Linh vẫn chùm chăn khỏi đầu tiếp tục nhắm mắt ngủ, là Ái Quỳnh thì nó không sợ nữa.
Ái Quỳnh bực bội định đá cửa xông thẳng vào xem Thiên Linh còn ngủ đến bao giờ thì Hải Dương cản lại, đá cửa khách sạn là phá hoại tài sản của người ta đó. Ái Quỳnh không thể làm chuyện lỗ mãn như vậy.
- Thiên Linh, gần 9h rồi đó, cậu còn định ngủ đến bao giờ?
Công nhận Hải Dương nói chuyện nghe êm tai thiệt. Thiên Linh kéo chăn ra dụi dụi mắt nhìn xuống đồng hồ đeo tay của mình. Cũng gần 9h rồi chứ con sớm chán gì đâu. Nó vươn vai ngoáp một cái rồi ngồi dậy xuống giường vào toilet.
Ái Quỳnh, Hải Dương vẫn bị nó "bơ" đứng trơ trơ trước cửa phòng như bảo vệ canh ăn trộm. Quỳnh cứ nghĩ tới đó là tức xì khói, con nhỏ này là bạn của Quỳnh sao? Tự nhiên bỏ bạn bè ngoài này, ít nhất cũng phải ra mở cửa mời tụi nhỏ vào phòng chứ. Nhưng trong lòng ai kia thì đâu nghĩ nhiều đến việc đó.
Thiên Linh vươn vai thêm lần nữa xua đi cơn buồn ngủ còn đeo bám, nó đã thay một bộ đồ khác để thoải mái hơn một chút, mặc pygiama ngủ cũng nóng nực lắm chứ. Mái tóc lòa xòa như ổ quạ đã được chải chuốt cẩn thận buộc cao. Trong nó bây giờ có sức sống hơn lúc mới thức rồi. Thiên Linh hơi khựng lại nhìn ra cửa, ôi không! Hình như nó quên một việc quan trọng.
Linh phi một mạch ra cửa vặn ổ khóa mở cửa, lần này không bị Ái Quỳnh mắng cho một trận thì thế giới thay đổi 360 độ rồi.
Quả không nằm ngoài dự đoán...
- Con kia! Sao mày để tao và Dương đứng ngoài chờ như canh cửa phòng cho mày vậy?
Nó cười trừ lùi về sau vài bước phòng thủ.
- Sorry sorry! Tao quên mà, tao cũng vừa mới thức nên thần trí không được sáng suốt cho lắm. - Nó cười hề hề.
Ái Quỳnh lườm Thiên Linh mấy cái rồi ngồi phịch xuống giường nó xoa xoa hai chân. Đứng cũng khá là lâu nên chân nhỏ cứng gần như tượng đá rồi, cũng tại Thiên Linh hết, nhỏ không tính sổ đã là "nhân từ" lắm rồi.
Thiên Linh thấy vậy cũng ngồi xuống cạnh cô bạn xoa chân phụ Ái Quỳnh, đó là hành động chứng tỏ nó rất biết lỗi và rất muốn sửa chữa lỗi lầm.
- Ơ... Thiên Linh... Đi bơi... sao cậu mặc cái này? - Dương gãi đầu nhìn Thiên Linh từ trên xuống dưới.
Quỳnh cũng dừng lại quay qua nhìn Thiên Linh. Nó thì nhìn Hải Dương và Ái Quỳnh không hiểu, có ai nói với nó là đi bơi đâu.
- Hai cậu có nói với mình là sẽ đi bơi đâu.
- Vậy mày mau đi thay đồ đi, chuẩn bị đi bơi đó.
Thiên Linh gật gật đầu rồi nhìn lại Ái Quỳnh, đi bơi? Hơ... nói là đi bơi mà Quỳnh mặc đồ còn shock hơn cả nó nữa mà. Áo phông thêu đầy những hoa văn chói mắt, chữ viết chằng chịt xen lẫn với những hình thù quái dị, áo này không biết Ái Quỳnh mua ở đâu nữa, mà không biết có cái shop nào bán áo phông "đời mới" này không? Có bán cũng chỉ bán được cho mỗi Quỳnh rồi sau đó đóng cửa. Kết hợp với áo phông là quần jean xanh ngang đầu gối. Đi bơi mặc cái này sao?
- Lát tao về phòng thay.
Ái Quỳnh như đọc được suy nghĩ của Thiên Linh bèn "chữa cháy", nhỏ không có vấn đề về thần kinh khi mà đi bơi lại mặc mấy thứ đồ này.
- Nhớ mặc bikini đó mày. - Quỳnh trêu chọc.
Thiên Linh đang đứng dậy thì khựng lại ngay lập tức, nó còn suýt té xỉu. Cái gì mà bikini? Nó quay lại nhìn Quỳnh bằng ánh mắt nảy lửa.
- Hê hê, đừng nóng, đứng nóng. Mày muốn mặc gì thì mặc nhưng phải phù hợp biết chưa, tao về phòng đây.
Quỳnh nói rồi đứng dậy hít một hơi sâu đi ra. Hải Dương mỉm cười nháy mắt với Thiên Linh rồi cũng đi ra ngoài.
***
Ánh nắng không mấy gay gắt của buổi sáng mùa đông rất thích hợp cho việc đi bơi. Mặt biển gợn sóng lăn tăn xô vào bãi cát. Nước ở biển Nha Trang rất trong và xanh, phong cảnh xung quanh cũng rất hữu tình, nơi đây luôn thu hút nhiều du khách từ mọi nơi đến tham quan cũng như tắm biển.
Top 20 đã có mặt trên bãi biển, đa số đều là nữ, nam cũng chỉ có ba bốn người, đề nghị tắm biển này cũng do Tiên Mỹ đưa ra. Hoàng Thiên không biết đi đâu, từ sớm đã lái xe rời khỏi khách sạn, hắn không trả phòng hay mang theo hành lý đi nên chắc chắn hắn không phải bỏ về giữa chừng, nhưng không ai biết Thiên đi đâu, có lẽ hắn không muốn đi chơi cùng mọi người hay vì... một lý do khác.
Thiên Linh cũng nhận ra thiếu đi một thành viên, không biết nó đoán đúng hay không nhưng lý do hắn bỏ đi đâu đó chắc có liên quan đến nỗi buồn mà hắn đã tâm sự với nó tối hôm qua. Hắn không còn tâm trạng để vui chơi cùng mọi người nên lái xe đi đâu đó thư giản tinh thần. Thời gian này hắn cần sự yên tĩnh để vỗ về trái tim đang thổn thức của mình, cũng như nỗi đau đó cũng cần thời gian để quên đi.
Hôm nay Tiên Mỹ rất đẹp, cô ta không son phấn hay bất cứ thứ đồ trang điểm nào trên gương mặt. Màu sắc có thể tô điểm thêm nhan sắc cho con người nhưng khi con người sống với vẻ đẹp tự nhiên của mình vẫn là đẹp nhất, không có thứ gì sánh bằng. Tiên Mỹ mặc bikini trong rất quyến rũ, vòng eo vừa vặn với đường cong hoàn mỹ, làn da trắng mịn không tì vết, đôi chân thon dài trắng mịn ngọc ngà, mái tóc xoăn nhẹ được búi cao, trong ánh nắng vẻ đẹp kiêu sa càng bộc lộ rõ hơn. Tiên Mỹ là hotgirl số một của trường, là hoa khôi của trường, cô ta không thể làm lưu mờ hình tượng mà chỉ có thể nâng cao nó hơn.
Ái Quỳnh cũng không kém, bikini nhưng "kín đáo" và lịch sự hơn Tiên Mỹ nhiều. Vóc dáng của nhỏ có thể không bằng Tiên Mỹ nhưng vẻ đẹp của Quỳnh cũng không thua kém bất kỳ ai. Từ trước đến nay nhỏ rất ít khi sử dụng son phấn chỉ trừ những lần theo ba mẹ đi dự tiệc. Ái Quỳnh cũng có quan niệm rất giống Thiên Linh về nhan sắc là: tự nhiên mới là đẹp nhất. Mà sự thật cũng đã chứng minh như vậy, hôm nay Quỳnh cũng không thua Tiên Mỹ là bao đâu.
Riêng trong nhóm nữ, Thiên Linh là người mặc lịch sự nhất: váy bơi dài gần đến đầu gối, áo bơi khá mỏng dài quá ngực, để lộ một phần bụng. Người ngoài nhìn vào có thể nói Thiên Linh không có mắt thẩm mĩ hay không có đầu óc, đi bơi nên mặc thoải mái một chút nhưng... Thiên Linh không phải cô gái thích khoe khoang vẻ đẹp bên ngoài của mình cho thiên hạ xem, mục đích của đi bơi là tận hưởng làn nước trong lành và vui chơi cùng bạn bè đâu phải phục vụ việc khác.
Cả đám chia "ranh giới", nam bơi bên trái, nữ bơi bên phải, nước sông không phạm nước giếng, chỗ ai nấy bơi. Thiên Linh bơi không được giỏi phải nói là bơi dở nhưng không phải nói nó không biết bơi, Thiên Linh biết bơi nhưng thuộc hàng kém, nó bơi có phần ngượng ngùng và khó khăn. Do ngày xưa khi tập bơi nó đã bơi được nhưng cần tập luyện thường xuyên để bơi tốt hơn nhưng vào thời gian đó nó bỏ tập giữa chừng nên bơi không tốt cho lắm.
- Cậu cứ bơi như rùa thế, như vậy cản trở chúng tôi lắm đó! - Tiên Mỹ đến trước mặt Thiên Linh cằn nhằn.
Nó bỏ ngoài tai những lời nói đó của Tiên Mỹ tiếp tục bơi với chiếc phao của mình. Tiên Mỹ có ý cản trở kéo tay Thiên Linh làm suýt nữa nó buông chiếc phao "cứu mạng" của mình ra.
- Cậu làm gì vậy? Buông ra coi!
- Tôi nói thật nhé, cá với cậu trong trường chỉ mỗi mình cậu bơi dở như vậy, cậu bơi như rùa phối hợp chó như vậy thì mất mặt chết được.
Thiên Linh trợn mắt nhìn cô nàng hotgirl, ý cô ta nói là nó bơi chậm như rùa và phối hợp với động vật trên cạn hả? Đáng ghét! Rốt cuộc cô ta muốn gì ở nó đây?
- Thì sao nào? Chết cậu sao? Tôi bơi như vậy đó, cậu tình nguyện tập bơi cho tôi không?
Tiên Mỹ chớp chớp mắt, đưa tay vuốt mái tóc hơi ươn ướt của mình.
- Ok! Tôi sẽ tập bơi cho cậu, nhưng không phải vì cậu mà là vì toàn trường đó.
Thiên Linh kinh ngạc nhìn Tiên Mỹ không chớp mắt, không phải chứ? Đây là Trịnh Hà Tiên Mỹ luôn đối đầu với nó về mọi lĩnh vực sao? Cô ta làm gì có lòng tốt như vậy? Không có âm mưu đấy chứ?
Tiên Mỹ vẫn ung dung ngắm trời mây nước chờ câu trả lời của nó.
- Không tin tôi? Vậy kệ cậu, tôi sẽ kêu mọi người bơi trước bỏ cậu lại một mình. - Tiên Mỹ nói rồi quay đầu định bơi đi.
- Ơ nè... cậu không có mưu kế đó chứ?
Tiên Mỹ quay lại cười ha hả với Thiên Linh như đây là trò vui nhất cô ta từng xem.
- Tôi mưu kế với cậu cái gì? Đồ thiếu đầu óc, cậu xếp hạng hai bằng cách gì thế?
- Ơ... được! Xem như tin cậu một lần nhưng nếu cậu dám làm gì tôi quyết không tha cho cậu. - Thiên Linh đe dọa.
- Ok!
...
Tiên Mỹ kéo Thiên Linh đến một nơi khá xa so với mọi người, nơi đó khá vắng vẻ và gần như không có ai đến bơi ở đấy. Thiên Linh quan sát xung quanh, linh tính mách bảo nó không nên ở lại nơi này sẽ có nguy hiểm.
- Nè! Sao lại tập bơi ở đây? Cậu...
- Cậu điên hả? Chứ cậu muốn tập ở giữa chốn đông người sao? Để tất cả nhìn thấy cảnh hay ho khi cậu bỏ phao hả? Tôi cũng không muốn để mọi người thấy tôi tập bơi cho cậu, như vậy tôi còn là gì nữa hả? - Mỹ nói như muốn mắng thẳng vào mặt Linh.
Thiên Linh nhăn mặt, cô ta nói cũng đúng, nếu nó bỏ phao ra chắc chắn không đứng vững trong nước sẽ ngã lên ngã xuống như vậy không khác gì làm trò cười cho thiên hạ, nó cũng không muốn như vậy. Hai là nếu Tiên Mỹ để mọi người chứng kiến một hotgirl, đại tiểu thư xinh đẹp đi tập bơi cho một người bạn cùng khối, họ sẽ nghĩ gì đây? Một tiểu thư sang trọng lại hạ mình trở thành "cô giáo" dạy bơi hả? Với một người như Tiên Mỹ cô ta không bao giờ để mọi người nhìn mình với con mắt khác.
Nó không nói gì thêm im lặng để Tiên Mỹ tập bơi cho mình, nó cũng không tin Tiên Mỹ dám làm gì nó giữa thanh thiên bạch nhật.
Tập được một thời gian cũng khá lâu Thiên Linh đã bơi được tốt hơn trước một chút nhưng vẫn còn ngượng nghịu lắm. Do say mê vì mình sắp bơi tốt như bạn bè Thiên Linh gần như không còn quan tâm đến xung quanh và... có lẽ nó không biết... càng ngày nó càng đi xa bờ - nơi mực nước không quá sâu hơn...
- Tôi mệt rồi cậu tự bơi đi, dạy cho cậu đúng là tốn công sức thật. - Tiên Mỹ đứng lại thở gấp.
Thiên Linh gật đầu, dù sao nó cũng bơi đỡ hơn trước rồi, tự bơi chắc cũng không sao. Nghĩ thế nó một mình bơi về phía trước và... càng ngày càng xa khu vực mực nước nông...
- ÁAAAAAA! - Nó hoảng sợ hét lên.
Nó không ngờ mình đã bơi ra rất xa bờ và nơi vừa bơi đến là một vực nước trũng khá là sâu. Thiên Linh hoảng hốt không biết nên làm gì, chân nó bắt đầu tê cứng và gần như không cử động được. Nó cảm thấy mình đang bắt đầu bị nước nhấn chìm, nó không ngừng vung tay loạn xạ, chân đạp nước mạnh cố gắng bơi lên... Thiên Linh sắp làm được, lúc nó cảm thấy mình đã bơi lên được thì...
Không phải chứ? Một cánh tay với những móng nhọn đẩy nó xuống... Là chuyện gì đây? Sức mạnh của nó không thể chống cự lại người đó, Thiên Linh cố sức giãy giục nhưng bất lực, kẻ đó sức mạnh chắc cũng chỉ hơn Thiên Linh một vài phần. Nếu nó không ở thế bị động và người kia ở thế chủ động thì phần thắng sẽ nghiêng về nó cao hơn nhưng... không phải như nó nghĩ.
Người đó vẫn cố sức nhấn nó xuống nước, lúc này đầu óc Thiên Linh không còn nghĩ được gì, nó đang rất sợ hãi.
Thân thể nó bắt đầu yếu đi và mềm nhũn, nó không còn sức kháng cự nữa, không thể? Nhưng nó làm được gì bây giờ, nó đã đuối sức rồi. Gương mặt Thiên Linh đã bị nhấn chìm trong nước, nó có thể cảm nhận cái lạnh của nước xung quanh mình. Ngột thở, quả thật rất nghẹt thở và khó chịu, nó không nín thở lâu được trong nước nên ngay sau đó nó không còn cảm nhận được gì...
Đúng! Nó đã bất tỉnh. Nhưng trước khi Thiên Linh hoàn toàn bất tỉnh nó vẫn nghe loáng thoáng bên tai giọng một người con gái, cô ta nói...
- Đây mới chỉ là bắt đầu, Thiên Linh ạ.
Hoàng Thiên vẫn im lặng nhìn bầu trời xa xăm, có lẽ chẳng ai biết suy nghĩ hiện giờ của hắn, chỉ có bản thân hắn mới hiểu. Và cũng không ai có thể gỡ nút thắt trong lòng hắn, bản thân hắn phải tự tay tháo nút thắt trong lòng mình để ngày mai là một ngày tràn ngập ánh nắng...
Trong bóng đêm, một người vẫn luôn dõi theo hai người trên bãi cát. Hai hàm răng khẽ ma sát vào nhau thật đáng sợ, tất cả những gì người đó đã làm suốt thời gian qua bay đi không dấu vết sao? Không bao giờ có chuyện đó, mãi mãi không bao giờ.
Kẻ đó quay người cất bước nhẹ nhàng không một tiếng động, người đó như một bóng ma vô hình đang từng ngày từng giờ nấp sau bóng tối dõi theo những hành động của ai đó và sẽ ra tay bất cứ lúc nào.
"Dưới ánh trăng... mọi thứ... thật mờ ảo..."
...
Một ngày nữa lại bắt đầu...
Phòng 51.
Mặt trời đã lên đến đỉnh đầu mà Thiên Linh vẫn ung dung chùm chăn kín mít ngủ ngon lành. Ngày bình thường nó tự nhiên sẽ biết thức sớm nhưng bây giờ vẫn đang trong thời gian dã ngoại, nó không bao giờ thức sớm để uổng giấc ngủ ngàn vàng đâu.
Cốc... cốc...
Có tiếng gõ cửa bên ngoài. Thiên Linh hơi nhíu mày nhưng vẫn không lết xuống giường ra mở cửa, mặc kệ, ai gõ thì lát mỏi tay sẽ tự nghĩ thôi, không cần nó phải đích thân ra "mời vô uống trà".
Tiếng gõ cửa ngày càng nhiều và mạnh hơn, người ngoài kia bắt đầu mất kiên nhẫn rồi.
- Nguyễn Hoàng Thiên Linh kia! Mày chết trong đó rồi hả? Ra mở cửa cho tao coi! - Giọng nói quen thuộc dội thẳng vào tai Thiên Linh.
Nó từ từ mở mắt, là Ái Quỳnh, mới sáng sớm đã phá giấc ngủ của nó rồi, thật là. Thiên Linh vẫn chùm chăn khỏi đầu tiếp tục nhắm mắt ngủ, là Ái Quỳnh thì nó không sợ nữa.
Ái Quỳnh bực bội định đá cửa xông thẳng vào xem Thiên Linh còn ngủ đến bao giờ thì Hải Dương cản lại, đá cửa khách sạn là phá hoại tài sản của người ta đó. Ái Quỳnh không thể làm chuyện lỗ mãn như vậy.
- Thiên Linh, gần 9h rồi đó, cậu còn định ngủ đến bao giờ?
Công nhận Hải Dương nói chuyện nghe êm tai thiệt. Thiên Linh kéo chăn ra dụi dụi mắt nhìn xuống đồng hồ đeo tay của mình. Cũng gần 9h rồi chứ con sớm chán gì đâu. Nó vươn vai ngoáp một cái rồi ngồi dậy xuống giường vào toilet.
Ái Quỳnh, Hải Dương vẫn bị nó "bơ" đứng trơ trơ trước cửa phòng như bảo vệ canh ăn trộm. Quỳnh cứ nghĩ tới đó là tức xì khói, con nhỏ này là bạn của Quỳnh sao? Tự nhiên bỏ bạn bè ngoài này, ít nhất cũng phải ra mở cửa mời tụi nhỏ vào phòng chứ. Nhưng trong lòng ai kia thì đâu nghĩ nhiều đến việc đó.
Thiên Linh vươn vai thêm lần nữa xua đi cơn buồn ngủ còn đeo bám, nó đã thay một bộ đồ khác để thoải mái hơn một chút, mặc pygiama ngủ cũng nóng nực lắm chứ. Mái tóc lòa xòa như ổ quạ đã được chải chuốt cẩn thận buộc cao. Trong nó bây giờ có sức sống hơn lúc mới thức rồi. Thiên Linh hơi khựng lại nhìn ra cửa, ôi không! Hình như nó quên một việc quan trọng.
Linh phi một mạch ra cửa vặn ổ khóa mở cửa, lần này không bị Ái Quỳnh mắng cho một trận thì thế giới thay đổi 360 độ rồi.
Quả không nằm ngoài dự đoán...
- Con kia! Sao mày để tao và Dương đứng ngoài chờ như canh cửa phòng cho mày vậy?
Nó cười trừ lùi về sau vài bước phòng thủ.
- Sorry sorry! Tao quên mà, tao cũng vừa mới thức nên thần trí không được sáng suốt cho lắm. - Nó cười hề hề.
Ái Quỳnh lườm Thiên Linh mấy cái rồi ngồi phịch xuống giường nó xoa xoa hai chân. Đứng cũng khá là lâu nên chân nhỏ cứng gần như tượng đá rồi, cũng tại Thiên Linh hết, nhỏ không tính sổ đã là "nhân từ" lắm rồi.
Thiên Linh thấy vậy cũng ngồi xuống cạnh cô bạn xoa chân phụ Ái Quỳnh, đó là hành động chứng tỏ nó rất biết lỗi và rất muốn sửa chữa lỗi lầm.
- Ơ... Thiên Linh... Đi bơi... sao cậu mặc cái này? - Dương gãi đầu nhìn Thiên Linh từ trên xuống dưới.
Quỳnh cũng dừng lại quay qua nhìn Thiên Linh. Nó thì nhìn Hải Dương và Ái Quỳnh không hiểu, có ai nói với nó là đi bơi đâu.
- Hai cậu có nói với mình là sẽ đi bơi đâu.
- Vậy mày mau đi thay đồ đi, chuẩn bị đi bơi đó.
Thiên Linh gật gật đầu rồi nhìn lại Ái Quỳnh, đi bơi? Hơ... nói là đi bơi mà Quỳnh mặc đồ còn shock hơn cả nó nữa mà. Áo phông thêu đầy những hoa văn chói mắt, chữ viết chằng chịt xen lẫn với những hình thù quái dị, áo này không biết Ái Quỳnh mua ở đâu nữa, mà không biết có cái shop nào bán áo phông "đời mới" này không? Có bán cũng chỉ bán được cho mỗi Quỳnh rồi sau đó đóng cửa. Kết hợp với áo phông là quần jean xanh ngang đầu gối. Đi bơi mặc cái này sao?
- Lát tao về phòng thay.
Ái Quỳnh như đọc được suy nghĩ của Thiên Linh bèn "chữa cháy", nhỏ không có vấn đề về thần kinh khi mà đi bơi lại mặc mấy thứ đồ này.
- Nhớ mặc bikini đó mày. - Quỳnh trêu chọc.
Thiên Linh đang đứng dậy thì khựng lại ngay lập tức, nó còn suýt té xỉu. Cái gì mà bikini? Nó quay lại nhìn Quỳnh bằng ánh mắt nảy lửa.
- Hê hê, đừng nóng, đứng nóng. Mày muốn mặc gì thì mặc nhưng phải phù hợp biết chưa, tao về phòng đây.
Quỳnh nói rồi đứng dậy hít một hơi sâu đi ra. Hải Dương mỉm cười nháy mắt với Thiên Linh rồi cũng đi ra ngoài.
***
Ánh nắng không mấy gay gắt của buổi sáng mùa đông rất thích hợp cho việc đi bơi. Mặt biển gợn sóng lăn tăn xô vào bãi cát. Nước ở biển Nha Trang rất trong và xanh, phong cảnh xung quanh cũng rất hữu tình, nơi đây luôn thu hút nhiều du khách từ mọi nơi đến tham quan cũng như tắm biển.
Top 20 đã có mặt trên bãi biển, đa số đều là nữ, nam cũng chỉ có ba bốn người, đề nghị tắm biển này cũng do Tiên Mỹ đưa ra. Hoàng Thiên không biết đi đâu, từ sớm đã lái xe rời khỏi khách sạn, hắn không trả phòng hay mang theo hành lý đi nên chắc chắn hắn không phải bỏ về giữa chừng, nhưng không ai biết Thiên đi đâu, có lẽ hắn không muốn đi chơi cùng mọi người hay vì... một lý do khác.
Thiên Linh cũng nhận ra thiếu đi một thành viên, không biết nó đoán đúng hay không nhưng lý do hắn bỏ đi đâu đó chắc có liên quan đến nỗi buồn mà hắn đã tâm sự với nó tối hôm qua. Hắn không còn tâm trạng để vui chơi cùng mọi người nên lái xe đi đâu đó thư giản tinh thần. Thời gian này hắn cần sự yên tĩnh để vỗ về trái tim đang thổn thức của mình, cũng như nỗi đau đó cũng cần thời gian để quên đi.
Hôm nay Tiên Mỹ rất đẹp, cô ta không son phấn hay bất cứ thứ đồ trang điểm nào trên gương mặt. Màu sắc có thể tô điểm thêm nhan sắc cho con người nhưng khi con người sống với vẻ đẹp tự nhiên của mình vẫn là đẹp nhất, không có thứ gì sánh bằng. Tiên Mỹ mặc bikini trong rất quyến rũ, vòng eo vừa vặn với đường cong hoàn mỹ, làn da trắng mịn không tì vết, đôi chân thon dài trắng mịn ngọc ngà, mái tóc xoăn nhẹ được búi cao, trong ánh nắng vẻ đẹp kiêu sa càng bộc lộ rõ hơn. Tiên Mỹ là hotgirl số một của trường, là hoa khôi của trường, cô ta không thể làm lưu mờ hình tượng mà chỉ có thể nâng cao nó hơn.
Ái Quỳnh cũng không kém, bikini nhưng "kín đáo" và lịch sự hơn Tiên Mỹ nhiều. Vóc dáng của nhỏ có thể không bằng Tiên Mỹ nhưng vẻ đẹp của Quỳnh cũng không thua kém bất kỳ ai. Từ trước đến nay nhỏ rất ít khi sử dụng son phấn chỉ trừ những lần theo ba mẹ đi dự tiệc. Ái Quỳnh cũng có quan niệm rất giống Thiên Linh về nhan sắc là: tự nhiên mới là đẹp nhất. Mà sự thật cũng đã chứng minh như vậy, hôm nay Quỳnh cũng không thua Tiên Mỹ là bao đâu.
Riêng trong nhóm nữ, Thiên Linh là người mặc lịch sự nhất: váy bơi dài gần đến đầu gối, áo bơi khá mỏng dài quá ngực, để lộ một phần bụng. Người ngoài nhìn vào có thể nói Thiên Linh không có mắt thẩm mĩ hay không có đầu óc, đi bơi nên mặc thoải mái một chút nhưng... Thiên Linh không phải cô gái thích khoe khoang vẻ đẹp bên ngoài của mình cho thiên hạ xem, mục đích của đi bơi là tận hưởng làn nước trong lành và vui chơi cùng bạn bè đâu phải phục vụ việc khác.
Cả đám chia "ranh giới", nam bơi bên trái, nữ bơi bên phải, nước sông không phạm nước giếng, chỗ ai nấy bơi. Thiên Linh bơi không được giỏi phải nói là bơi dở nhưng không phải nói nó không biết bơi, Thiên Linh biết bơi nhưng thuộc hàng kém, nó bơi có phần ngượng ngùng và khó khăn. Do ngày xưa khi tập bơi nó đã bơi được nhưng cần tập luyện thường xuyên để bơi tốt hơn nhưng vào thời gian đó nó bỏ tập giữa chừng nên bơi không tốt cho lắm.
- Cậu cứ bơi như rùa thế, như vậy cản trở chúng tôi lắm đó! - Tiên Mỹ đến trước mặt Thiên Linh cằn nhằn.
Nó bỏ ngoài tai những lời nói đó của Tiên Mỹ tiếp tục bơi với chiếc phao của mình. Tiên Mỹ có ý cản trở kéo tay Thiên Linh làm suýt nữa nó buông chiếc phao "cứu mạng" của mình ra.
- Cậu làm gì vậy? Buông ra coi!
- Tôi nói thật nhé, cá với cậu trong trường chỉ mỗi mình cậu bơi dở như vậy, cậu bơi như rùa phối hợp chó như vậy thì mất mặt chết được.
Thiên Linh trợn mắt nhìn cô nàng hotgirl, ý cô ta nói là nó bơi chậm như rùa và phối hợp với động vật trên cạn hả? Đáng ghét! Rốt cuộc cô ta muốn gì ở nó đây?
- Thì sao nào? Chết cậu sao? Tôi bơi như vậy đó, cậu tình nguyện tập bơi cho tôi không?
Tiên Mỹ chớp chớp mắt, đưa tay vuốt mái tóc hơi ươn ướt của mình.
- Ok! Tôi sẽ tập bơi cho cậu, nhưng không phải vì cậu mà là vì toàn trường đó.
Thiên Linh kinh ngạc nhìn Tiên Mỹ không chớp mắt, không phải chứ? Đây là Trịnh Hà Tiên Mỹ luôn đối đầu với nó về mọi lĩnh vực sao? Cô ta làm gì có lòng tốt như vậy? Không có âm mưu đấy chứ?
Tiên Mỹ vẫn ung dung ngắm trời mây nước chờ câu trả lời của nó.
- Không tin tôi? Vậy kệ cậu, tôi sẽ kêu mọi người bơi trước bỏ cậu lại một mình. - Tiên Mỹ nói rồi quay đầu định bơi đi.
- Ơ nè... cậu không có mưu kế đó chứ?
Tiên Mỹ quay lại cười ha hả với Thiên Linh như đây là trò vui nhất cô ta từng xem.
- Tôi mưu kế với cậu cái gì? Đồ thiếu đầu óc, cậu xếp hạng hai bằng cách gì thế?
- Ơ... được! Xem như tin cậu một lần nhưng nếu cậu dám làm gì tôi quyết không tha cho cậu. - Thiên Linh đe dọa.
- Ok!
...
Tiên Mỹ kéo Thiên Linh đến một nơi khá xa so với mọi người, nơi đó khá vắng vẻ và gần như không có ai đến bơi ở đấy. Thiên Linh quan sát xung quanh, linh tính mách bảo nó không nên ở lại nơi này sẽ có nguy hiểm.
- Nè! Sao lại tập bơi ở đây? Cậu...
- Cậu điên hả? Chứ cậu muốn tập ở giữa chốn đông người sao? Để tất cả nhìn thấy cảnh hay ho khi cậu bỏ phao hả? Tôi cũng không muốn để mọi người thấy tôi tập bơi cho cậu, như vậy tôi còn là gì nữa hả? - Mỹ nói như muốn mắng thẳng vào mặt Linh.
Thiên Linh nhăn mặt, cô ta nói cũng đúng, nếu nó bỏ phao ra chắc chắn không đứng vững trong nước sẽ ngã lên ngã xuống như vậy không khác gì làm trò cười cho thiên hạ, nó cũng không muốn như vậy. Hai là nếu Tiên Mỹ để mọi người chứng kiến một hotgirl, đại tiểu thư xinh đẹp đi tập bơi cho một người bạn cùng khối, họ sẽ nghĩ gì đây? Một tiểu thư sang trọng lại hạ mình trở thành "cô giáo" dạy bơi hả? Với một người như Tiên Mỹ cô ta không bao giờ để mọi người nhìn mình với con mắt khác.
Nó không nói gì thêm im lặng để Tiên Mỹ tập bơi cho mình, nó cũng không tin Tiên Mỹ dám làm gì nó giữa thanh thiên bạch nhật.
Tập được một thời gian cũng khá lâu Thiên Linh đã bơi được tốt hơn trước một chút nhưng vẫn còn ngượng nghịu lắm. Do say mê vì mình sắp bơi tốt như bạn bè Thiên Linh gần như không còn quan tâm đến xung quanh và... có lẽ nó không biết... càng ngày nó càng đi xa bờ - nơi mực nước không quá sâu hơn...
- Tôi mệt rồi cậu tự bơi đi, dạy cho cậu đúng là tốn công sức thật. - Tiên Mỹ đứng lại thở gấp.
Thiên Linh gật đầu, dù sao nó cũng bơi đỡ hơn trước rồi, tự bơi chắc cũng không sao. Nghĩ thế nó một mình bơi về phía trước và... càng ngày càng xa khu vực mực nước nông...
- ÁAAAAAA! - Nó hoảng sợ hét lên.
Nó không ngờ mình đã bơi ra rất xa bờ và nơi vừa bơi đến là một vực nước trũng khá là sâu. Thiên Linh hoảng hốt không biết nên làm gì, chân nó bắt đầu tê cứng và gần như không cử động được. Nó cảm thấy mình đang bắt đầu bị nước nhấn chìm, nó không ngừng vung tay loạn xạ, chân đạp nước mạnh cố gắng bơi lên... Thiên Linh sắp làm được, lúc nó cảm thấy mình đã bơi lên được thì...
Không phải chứ? Một cánh tay với những móng nhọn đẩy nó xuống... Là chuyện gì đây? Sức mạnh của nó không thể chống cự lại người đó, Thiên Linh cố sức giãy giục nhưng bất lực, kẻ đó sức mạnh chắc cũng chỉ hơn Thiên Linh một vài phần. Nếu nó không ở thế bị động và người kia ở thế chủ động thì phần thắng sẽ nghiêng về nó cao hơn nhưng... không phải như nó nghĩ.
Người đó vẫn cố sức nhấn nó xuống nước, lúc này đầu óc Thiên Linh không còn nghĩ được gì, nó đang rất sợ hãi.
Thân thể nó bắt đầu yếu đi và mềm nhũn, nó không còn sức kháng cự nữa, không thể? Nhưng nó làm được gì bây giờ, nó đã đuối sức rồi. Gương mặt Thiên Linh đã bị nhấn chìm trong nước, nó có thể cảm nhận cái lạnh của nước xung quanh mình. Ngột thở, quả thật rất nghẹt thở và khó chịu, nó không nín thở lâu được trong nước nên ngay sau đó nó không còn cảm nhận được gì...
Đúng! Nó đã bất tỉnh. Nhưng trước khi Thiên Linh hoàn toàn bất tỉnh nó vẫn nghe loáng thoáng bên tai giọng một người con gái, cô ta nói...
- Đây mới chỉ là bắt đầu, Thiên Linh ạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.