Tình Yêu Của Thiên Thần

Chương 37: Đổ oan

Selena Huỳnh

06/07/2016

Sau kỳ nghỉ Tết dài hai tuần, học sinh trường Trung học phổ thông Quang Hải lại trở về với việc học và kỳ thi cuối kỳ cũng sắp đến gần. Mọi người lại trở về công việc bận rộn thường ngày.

Ba Thiên Linh đã về nước sau kỳ công tác dài hạn, nó rất vui, cũng mấy tháng không được gặp ba, dù bên ngoài không nói ra nhưng nó vui mừng tột độ. Mẹ nó cũng rất vui, bảo nó chiều về sớm sẽ nấu một bữa thịnh soạn xem như buổi hợp mặt gia đình.

Sáng nay, ba nó phải đến công ty sớm, định nài nĩ ba mình đưa đến trường nhưng nó chưa kịp nói, ba nó đã đi mất. Trong lòng giấu một nỗi thất vọng. Ăn sáng xong, nó đạp xe đến trường như thường lệ.

Cây cối đâm chồi nảy lộc, xanh mơn mởn. Những băng ron trang trí trên đường vẫn lung linh như những ngày Tết, những câu chúc mừng năm mới cứ tưởng chỉ mới treo lên. Một năm đã bắt đầu, Thiên Linh cũng thêm một tuổi mới, tâm tình cũng cao hơn một bậc.

Nó vừa đạp xe vừa ca hát vui vẻ, vẫn là bài Because I Love You quen thuộc.

- Á! Nè! Cẩn thận!

Một người con trai trẻ tuổi đột nhiên lao ra đường, Thiên Linh không kịp phanh xe, thế là xe và người đều ngã xuống đường, người kia cũng bị nó đụng phải.

Người đi đường nhìn họ vừa tò mò vừa lo lắng nhưng không ai tốt bụng ra tay giúp đỡ. Con người cũng có những điểm rất vô tâm, ví dụ như trường hợp xảy ra như cơm bữa này.

Có người đi bộ bảo họ nhanh đứng lên, như thế sẽ cản trở người khác. Thiên Linh bực bội, lườm lườm những người xa lạ xung quanh. Thật bực mình, không đỡ nó dậy còn nói gì chứ, có giỏi thì ngã như nó thử xem. Nó chống tay đứng lên, tiêu tan bộ đồng phục, chiếc áo sơ mi trắng bị dính bụi, bẩn hết một khoảng bên hông, tay nó cũng hơi trầy xước, bộ váy cũng rách một đường nhưng không đáng kể. Sao nó lại xui xẻo thế chứ.

Người con trai kia cũng vội đứng lên, ánh mắt trầm buồn.

Thiên Linh liếc người hại mình "thê thảm" như thế này. Cậu ta chắc nhiều lắm cũng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, gương mặt còn rất trẻ, sóng mũi cao, đôi môi mỏng, hàng mi dài, ấn tượng nhất là đôi mắt đen buồn bã. Thiên Linh liếc một lượt cậu thanh niên đó, đột nhiên nhận ra, đồng phục cậu ta mặc là của trường trung học kỹ thuật. Nó hơi bĩu môi, nghe nói đám học sinh trong trường kỹ thuật toàn là một đám ăn chơi, không coi việc học tập là gì, nhưng tên này nhìn qua cũng rất thư sinh nho nhã, không giống học sinh quậy phá chút nào.

Thiên Linh còn chưa tiêu hóa hết suy nghĩ của mình thì cậu ta đột ngột bước lên ôm chầm nó. Nó giật nảy mình không biết nên làm gì. Những người xung quanh ngạc nhiên, mở to mắt nhìn nó và cậu ta. Mặt Thiên Linh nhanh chóng biến đổi. Nó nghĩ chắc chắn đây là tên thần kinh, vừa trốn khỏi bệnh viện tâm thần. Nghĩ đến đây, cơ thể nó run lên, không phải chứ? Một tên tâm thần bất bình thường đang ôm chặt nó sao.

- Nè! Anh làm gì vậy? Buông tôi ra! Ê nè!

Thiên Linh cố sức đẩy mạnh cậu thanh niên nọ ra, gương mặt cậu ta vẫn u ám như cũ.

- Anh bị điên à? Tôi đâu có quen anh. Tránh đi chỗ khác giùm. - Nó cau mày nói rồi dựng chiếc xe đạp lên.

- Cô à... Tôi... - Cậu thanh niên ấm úng, mặt cúi xuống, không thể nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt cậu ta.

Thiên Linh đang định lên xe đạp đi, không ngờ giọng nói cậu ta lại làm nó dừng bước. Giọng nói hơi khàn khàn như sắp khóc, trong đó còn ẩn chứa một chút buồn, tuyệt vọng. Thiên Linh đột nhiên rùng mình, không phải cậu ta định chọn nó làm đối tượng "chơi đùa" đấy chứ. Nó không đạp đi, đứng im một lúc.

- Tôi... có thể nói chuyện... với cô một chút được không?

Đôi mắt nó nhanh chóng mở to. Cậu ta muốn nói chuyện với nó? Đùa sao? Họ không quen biết dù chỉ một chút, nó đi ra đường nhiều như vậy, người ngoài đường cũng nhiều vô số kể nhưng nó chưa bao giờ gặp cậu ta lần nào, vậy mà trông cậu ta như quen nó từ lâu.

- Xin lỗi! Tôi còn phải đi học.

Nó nói dứt khoát rồi lên xe, chuẩn bị đạp đi.

Một tiếng nấc nhẹ nhàng vang lên, tim Thiên Linh đập lệch một nhịp, chân nó cũng dừng lại ngay lập tức, đôi mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc. Anh chàng phía sau nó... đang khóc sao? Không dám tin. Thiên Linh quay đầu lại, gương mặt hơi cúi xuống nên không nhìn rõ biểu hiện của cậu ta nhưng Thiên Linh vẫn loáng thoáng nhìn thấy giọt lệ đang lăn dài trên má cậu ta.

Thiên Linh nuốt nước bọt, nó đang nằm mơ sao, nếu nằm mơ thì nhanh tỉnh dậy đi, sự việc này quá ngoài dự liệu, quá sức tưởng tượng của người bình thường. Nó đưa tay nhéo má mình một cái, quả nhiên đau, đây là sự thật. Thiên Linh mặt xéo mẹo nhìn cậu ta.

- Rốt cuộc anh muốn gì?

Cậu ta vẫn đứng im, đôi vai gầy hơi run lên. Những người đi đường đều ngoái đầu nhìn lại, một đứa con trai đang đứng yên một chỗ cúi đầu thấp xuống, phía trước, không xa là một cô gái tóc buộc cao đang đứng tần ngần nhìn cậu thanh niên phía đối diện. Vô số người lướt qua họ đều không khỏi tò mò hỏi vài câu.

Thiên Linh nghiến răng, bọn họ lo làm việc của mình đi chứ, tò mò thái quá rồi. Không kiềm được, Thiên Linh dựng xe bên gốc cây, khóa cẩn thận rồi lôi cậu thanh niên đó đi một mạch. Thật là xui xẻo.

Đi một đoạn khá xa, đến một cây cầu đi bộ nhỏ, Thiên Linh mới dừng lại. Cậu thanh niên kia vẫn đứng im cúi đầu không dám ngẩn lên.



- Này! Anh hại tôi rồi đó biết chưa? Bây giờ thì rốt cuộc có chuyện gì? Tôi và anh không quen biết, sao lại muốn nói chuyện với tôi?

Người thanh niên kia vẫn im như hến không lên tiếng. Thiên Linh tức đến đỏ cả mặt, tóc tai sắp dựng hết cả lên, cậu ta làm nó sắp trễ giờ học rồi.

Đang định bỏ mặt cậu ta, thì giọng nói trầm thấp ấy lại vang lên:

- Bạn gái tôi không cần tôi nữa, cô ta nói không muốn nhìn thấy tôi nữa, tôi đã vui sướng biết bao không ngờ... không nhờ... tình yêu là vậy sao? - Cậu ta vừa nói vừa nấc nghẹn.

Bờ môi Thiên Linh hơi nhếch lên, lại là chuyện tình cảm chẳng ra sao. Một đứa con trai "đầu đội trời, chân đạp đất" mà lại yếu đuối rơi nước mắt trước tình yêu sao? Thiên Linh thật sự không dám tin, nếu như con trai toàn thế giới đều "mít ướt" thế này thì không biết sẽ ra sao.

- Cái gì?! Cậu khóc về chuyện tàm phào này ấy hả? Thật là... - Thiên Linh cười bất lực, nó không thích loại con trai chỉ vì một chút chuyện vặt mà khóc lóc ỉ oi.

- Cô có thể... tâm... sự cùng tôi không? Tôi... không còn thiết sống nữa.

Cậu ta bắt đầu khóc thét lên, bộ dạng vô cùng thê thảm, trái tim Thiên Linh bỗng đọng lòng thương xót, lại một người nữa vì tình yêu mà đau khổ, rốt cuộc tình yêu là thứ gì mà lại làm khổ con người ta như vậy.

- Nè nè! Anh không được làm chuyện ngớ ngẩn nha, có gì từ từ giải quyết, chết thì làm được gì hả?

Cậu thanh niên đưa tay áo lau nước mắt nhưng không biết vì sao nó lại chảy ra mãi, nó nhăn mặt. Đột nhiên cậu ta lại ôm chầm lấy Thiên Linh, cái ôm này còn chặt hơn khi nãy nhiều. Tiếng nấc của cậu ta lọt vào tai Thiên Linh, nó bỗng đọng lòng, một người con trai vì người yêu bỏ rơi mà khóc thảm thiết như vậy, dù trái tim nó có làm bằng đá cũng tan chảy ngay tức thì. Thiên Linh cắn cắn môi, bấc giác đưa tay lên vỗ vỗ lưng an ủi cậu ta.

Người con trai hơi ngạc nhiên khi Thiên Linh làm hành động này, cậu càng ôm chặt Thiên Linh hơn, nó như cọng cỏ cứu sinh của cậu, giúp cậu xua tan nỗi buồn... Đôi môi kia bỗng nhếch lên một nụ cười tự đắt, Thiên Linh không bao giờ nhìn thấy nụ cười và vẻ mặt hoàn toàn khác đó.

- Cô có thể ở lại với tôi được không? Tôi không còn biết lấy ai để giải bày tâm sự cả, có được không? Xem như tôi cầu xin cô đó.

Thiên Linh nhanh chóng buông cậu ta ra, vẻ mặt hơi lưỡng lự, dù nó thật sự thương tình cảnh của cậu ta nhưng nó còn việc học, huống hồ chi hai người không hề quen biết, nó không khẳng định cậu ta không có ý đồ nào khác.

Thiên Linh ngước lên, bất chợt chạm phải đôi mắt đầy bi thương đó, lòng nó lại trùng xuống, sao nó có cảm giác biểu cảm trong đôi mắt ấy quen thuộc đến vậy. Đúng! Hai năm trước cô cũng đã từng là chủ nhân của đôi mắt buồn ấy. Đôi mày dài hơi chau lại, tự đáy lòng trào dâng một cảm giác khó tả, vừa cảm thấy thương xót vừa cảm thấy có chút không tin. Đôi mắt ấy dù buồn, dù u khuất thật nhưng nó có cảm giác không chân thật, cảm giác đó vô cùng khó nói thành lời. Thiên Linh hoài nghi nhìn cậu ta khá lâu.

Cậu ta cũng không ngần ngại nhìn thẳng vào mắt Thiên Linh, hai bên khóe mắt vẫn còn đọng một ít nước mắt còn xót lại.

- Làm ơn đi, tôi không tìm được ai để tâm sự cả, điều tôi cần bây giờ là sự an ủi của một người. Cô có thể từ chối, bởi cô còn việc học. Tôi đi đây, cảm ơn cô. - Ánh mắt cậu ta thoáng qua một tia thất vọng, cậu buồn bã quay đầu.

Thiên Linh ngước đầu, ngẫm nghĩ lại lời nói của cậu ta.

- Khoan đã! - Thiên Linh đột nhiên lên tiếng.

Bước chân của cậu thanh niên nọ cũng khựng lại nhưng cậu không quay đầu, bởi nếu quay đầu nụ cười trên môi sẽ không kiềm được mà bật ra.

- Cũng chỉ mới đầu kỳ hai, việc học của tôi chắc không bị ảnh hưởng. Nếu anh đã như vậy rồi, tôi không phải là kẻ vô tâm. Được! Tôi đồng ý là "thùng rác" để cậu trút gánh nặng, nhưng... phải trả ơn tôi đàng hoàng đó.

Thiên Linh hơi khựng lại, nhưng cũng may đã nói hết câu, câu nói "phải trả ơn tôi đàng hoàng đó" làm nó nhớ tới Hoàng Thiên, lúc hắn đồng ý làm "bạn trai" của nó đã nói câu này, không ngờ nó lại áp dụng lên người sắp mang ơn mình. Hình bóng của Hoàng Thiên đột nhiên hiện ra, nụ cười trên môi Thiên Linh cũng dần hiện rõ.

Cậu thanh niên kia vui mừng, quay đầu lại, bước tới nắm lấy đôi tay mềm mại của Thiên Linh.

- Cảm ơn cô, cảm ơn cô rất nhiều, vô cùng cảm ơn cô!

Thiên Linh cười tươi, lúc này trong đầu nó chỉ toàn là hình ảnh và những câu nói không ra sao của Hoàng Thiên, không để ý đến sắc mặt của người đối diện, nó không thể nhìn thấy trong mắt cậu ta không còn vẻ bi thương nữa, hoàn toàn tan biến như chưa từng xuất hiện.

Thiên Linh cùng ngồi với người con trai xa lạ nói chuyện, cậu ta tâm sự với nó rất nhiều chuyện, khi nhắc đến cô bạn gái của mình thì bật khóc, Thiên Linh luống cuống giơ tay giơ chân không biết làm gì, không ngờ hành động của nó lại làm cậu ta cười.

Đây là lần đầu tiên nó nói chuyện, tâm sự, an ủi một người con trai không quen biết chút gì, dù có hơi không quen, cảm giác là lạ làm nó không mấy tự nhiên nhưng nó cũng vui khi làm được chút chuyện cho người khác. An ủi cậu ta xong cũng đã chín giờ hơn, cậu ta mời cô đi ăn gà rán, Thiên Linh không chần chừ, gật đầu ngay lập tức.

Trên đường về, tâm trạng dù có vui vẻ nhưng sao nó vẫn cảm thấy không ổn, có gì đó không đúng. Lắc đầu mấy cái, nó đạp xe về nhà. Một học sinh ngoan ngoãn, đứng đầu khối lại nghỉ học ngay ngày đầu tiên của kỳ hai, quả là không đúng nhưng gần như nó không bận tâm chuyện này. Ngày mai khi đến trường nó sẽ giải thích với cô chủ nhiệm sao, chắc không thành vấn đề.



Thật ra con người ta đều có một điểm yếu, chính là tin tưởng người khác quá đáng. Thiên Linh không hề biết, niềm vui của nó sắp vụt tắt, đại họa sắp giáng xuống đầu nó. Một centimet sai lầm hôm nay đã dẫn đến hậu quả nó có mơ cũng không nghĩ ra.

* * *

Hôm sau, tâm trạng Thiên Linh vô cùng thoải mái. Ăn sáng xong, nó như thường lệ đạp xe đến trường. Trong lòng đột nhiên nổi lên một cảm giác bất an lạ thường. Nó không suy nghĩ nhiều, chỉ nghĩ chắc bản thân sợ việc nghỉ học hôm qua sẽ làm thầy cô không còn tin tưởng nó nữa. Với cái suy nghĩ ấy, nó thả lỏng tinh thần, tốc độ đạp nhanh hơn, nó muốn đến trường nhanh một chút.

Vừa gửi xe ở nhà xe xong, lúc vừa bước ra, Thiên Linh hơi khựng lại, có gì đó rất bất thường. Nó quay đầu nhìn xung quanh, bạn bè đang nhìn nó thì thầm bàn tán, gương mặt biểu cảm vô cùng kỳ lạ. Thiên Linh chau mày, chẳng lẽ hôm qua khi nó nghỉ đã xảy ra chuyện gì chấn động liên quan đến nó, hay thành tích học tập tụt dốc không phanh?

Lắc đầu với đám suy nghĩ vớ vẩn, Thiên Linh nhìn đám học sinh lén lút như ăn trộm bằng ánh mắt tò mò rồi đi thẳng lên lớp.

Bước chân vào lớp, lại là cảm giác kỳ lạ đó, toàn bộ ánh mắt của các bạn đổ dồn về phía nó, một đám nữ sinh lớp nó đang tụ tập quanh Ái Quỳnh, cũng là chỗ ngồi của nó, thấy nó bước vào đều quay lại nhìn.

Thiên Linh chú ý đến những ánh mắt đang nhìn mình, có chút gì đó không tin nổi trong mắt họ. Đám nữ sinh nhanh chóng giải tán, tản sang bàn khác, tụm đầu thì thầm to nhỏ gì đó. Thiên Linh nhìn biểu cảm lạ lẫm đó, bình thường khi nó đến lớp, không mười bạn lên tiếng chào hỏi thì cũng gần nửa lớp đồng thanh chào buổi sáng, hôm nay không như thế, rất lạ, không khí lớp học trở nên mờ ám lạ thường.

Thiên Linh quay sang Ái Quỳnh, ánh mắt nhỏ nhìn nó cũng vô cùng lạ, có sự khinh bỉ rõ ràng. Ái Quỳnh không nói câu nào quay mặt đi hướng khác.

Nó đã biết có chuyện chẳng lành, chắc chắn liên quan đến nó, bàn tay đang buông thõng bỗng run lên.

- Thiên Linh... - Hải Dương ngồi phía trên nhìn nó, ánh mắt thoáng qua tia buồn bã.

- Nói cho mình biết đi! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao mọi người lại lạ như vậy?

Hải Dương nhìn Thiên Linh, ánh mắt không giống đám bạn trong lớp, vừa xót xa vừa như buồn thay nó.

Ái Quỳnh đột nhiên đập mạnh tay xuống bàn, thu hút thêm sự chú ý của cả lớp.

- Cậu còn hỏi nữa hả? Đi mà xem đi! Đi mà xem thành quả của cậu sau một ngày nghỉ học kìa! Đồ mất nết!

Sắc mặt Thiên Linh biến đổi ngay lập tức, những âm thanh xung quanh bắt đầu rối loạn, tai nó như không còn nghe được âm thanh gì nữa. Người bạn thân thiết của nó không ngờ lại phun ra những lời như vậy, những lời quá tuyệt tình. Đặc biệt là ba chữ cuối cùng, nó như nhấn Thiên Linh xuống đáy vực sâu thăm thẳm, hai tay cô run lên, không tự chủ định bắt lấy Ái Quỳnh hỏi rõ, cũng may Hải Dương nhanh chóng ngăn lại.

Nó nhìn Hải Dương như cầu cứu sự trợ giúp cuối cùng, Hải Dương không né tránh mà ngược lại nhìn thẳng vào mắt Thiên Linh, nắm chặt lấy bàn tay run rẩy của nó.

- Mình dẫn cậu xuống bảng tin.

Hải Dương nói rồi đỡ Thiên Linh, cùng nó ra khỏi lớp.

Vô số học sinh đang tụ tập trước bảng thông tin xì xầm bàn tán, một bạn nhìn thấy Thiên Linh thì vội vàng nói gì đó với đám đông. Đám học sinh nhanh chóng tản ra, Thiên Linh nhìn chằm chằm biểu cảm của bọn họ, chắc chắn chuyện này rất nghiêm trọng, rốt cuộc là gì.

Đứng trước bảng tin to lớn của trường, Thiên Linh từ từ nhìn lên, cánh tay bấc giác run lên, mồ hôi cũng dần chảy xuống.

Gương mặt Thiên Linh rất nhanh đã thay đổi, dòng chữ quá vô tình, tay nó bất chợt cuộn chặt, nước mắt từ từ chảy ra. Hải Dương đứng lên cạnh im lặng, tay cậu vẫn nắm chặt tay nó không buông.

Trên tấm bảng sừng sững là tấm ảnh cậu thanh niên hôm qua ôm chặt Thiên Linh trên cầu, tiếp đó là những hình ảnh vui vẻ giữa họ. Thiên Linh hoàn toàn suy sụp, nhìn xuống hàng chữ bên dưới.

"Thiên tài số một trường ta - Nguyễn Hoàng Thiên Linh thân mật với "người tình bí ẩn" bỏ học ngay ngày đầu tiên của học kỳ hai"

Tim Thiên Linh đập nhanh hơn khi nhìn xuống dòng chữ nhỏ bên dưới.

"Thật không tưởng tượng được một thiên tài lại có vụ bê bối đến như vậy, không biết sau lưng thiên hạ còn làm trò gì đáng ngạc nhiên hơn không. Nhưng tôi chắc cô ta đã mọi người thất vọng rồi, vì sao ư? Vì cô ta là kẻ không xứng đáng đứng vị trí thứ hai trong cuộc thi tuyển chọn học sinh xuất sắc vừa qua. Cô ta là kẻ gian lận, không tôn trọng nội quy. Còn vì sao tôi nói vậy thì hãy đến tìm tôi, chứng cứ trong tay tôi.

Bên dưới còn chú thích một cái tên: "Trịnh Hà Tiên Mỹ"

Thiên Linh không đứng vững. Cô ta... đổ oan cho nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tình Yêu Của Thiên Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook