Chương 36: Ngày cuối năm vui vẻ
Selena Huỳnh
06/07/2016
Thiên Linh hậm hực, "hứ" một tiếng rồi bỏ đi. Dù hắn không làm chuyện gì quá đáng để nó phải căm ghét tận xương tủy nhưng không hiểu sao khi nhìn thấy hắn, nó vẫn cảm thấy tim gan như nóng lên. Đúng là khó hiểu.
- Ê nè! Cô nói đi là đi à? Ít nhất cũng phải cảm ơn tôi một tiếng chứ? Làm người đừng vô văn hóa như vậy.
Thiên Linh vẫn không phản ứng gì, tiếp tục bước đi, kệ để cho hắn tự độc thoại một mình, chán rồi sẽ tự động nghỉ thôi.
Hoàng Thiên liếc nhìn Thiên Linh vẫn ung dung ngắm trời ngắm mây, không có dấu hiệu phản bác lời nói chăm chọc của hắn, hôm nay nó lạ thật, chẳng nhẽ lúc nãy bị dọa, hồn lìa khỏi xác rồi? Hoàng Thiên nhăn mặt suy nghĩ.
Bây giờ cũng không về nhà được, nó đã bỏ lỡ chuyến xe buýt lúc nãy, đúng là quá xui xẻo, cứ như gặp hắn thì ngày đó nó sẽ sống không yên ổn vậy. Thiên Linh định quay lại xem hắn còn ngồi ở đó không nhưng sự kiêu ngạo quá lớn ngăn, không cho nó quay lại, nó mà quay đầu lại không phải sẽ bị hắn cười vào mặt sao? Nhìn dòng xe cộ tấp nập bên ngoài, Thiên Linh thở dài, mới đầu năm đầu tháng đã xui xẻo.
- Đang nghĩ gì đó? - Giọng nói của hắn văng vẳng bên tai làm nó giật mình, thót tim.
Quay đầu lại, đúng là âm hồn không tan, hắn suốt ngày cứ làm nó sợ chết khiếp, tim muốn ngừng đập ngay tại chỗ. Thiên Linh bực mình quay đi chỗ khác, quyết định phớt lờ Hoàng Thiên.
Không biết nó đã đi được bao lâu chỉ biết hiện tại chân nó cực kỳ mỏi, gần như không nhấc lên được nữa. Nó chạy tới băng ghế đá trên vỉ hè, ngồi xuống. Đi kiểu này không phải là cách hay, nhà nó còn cách chỗ này hơn một km. Thiên Linh khóc không ra nước mặt.
Hoàng Thiên vẫn đi theo nó từ nãy đến giờ, thấy nó dừng lại ngồi xuống cùng ngồi xuống theo.
- Anh làm ơn tránh xa tôi ra! - Thiên Linh vừa đấm đấm cái chăn tê cứng vừa nghiến răng nói.
Hắn không trả lời nhìn nó chăm chăm.
Nhiều người đi đường qua lại đều phải ngoái đầu lại nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ, cũng có những ánh mắt thèm muốn của mấy cô gái. Thiên Linh vốn dĩ không quan tâm chuyện bị người ta nghĩ gì, con người sinh ra không phải để làm hài lòng tất cả mọi người, nó không việc gì phải quan tâm đến suy nghĩ của người khác, nó nghĩ gì về mình mới là quan trọng.
Dưới những ánh mắt không hề che dấu chút biểu cảm nào, Hoàng Thiên chỉ biết tránh mặt đi chỗ khác. Hắn thường ra ngoài vui chơi, vào bar, quen biết vô số người, mối quan hệ xã hội cũng rất rộng rãi, ra đường không ít người biết tới tên hắn nhưng hắn chưa bao giờ ra đường đi dạo bao giờ, cả chạy vài vòng tập thể dục buổi sáng cũng không. Bây giờ bị nhiều người như vậy nhòm ngó với đủ loại ánh mắt khác nhau hắn mới biết thì ra bên ngoài còn có những con người hắn không biết.
Thiên Linh nhận ra được sự khó chịu của người ngồi cạnh mình, bấc giác cười to. Cũng không biết nó nghĩ gì mà lại vô cớ phá lên cười nhưng nhìn hắn "chịu khổ" nó cảm thấy vui sướng vô cùng.
Hoàng Thiên liếc xéo Thiên Linh mấy cái, nhưng vẫn không nói gì.
Cười xong, nó tiếp tục đấm bóp hai cái chân tội nghiệp của mình. Còn mười mấy tiếng đồng hồ nữa là bước sang một năm mới, cứ tưởng hôm nay mọi chuyện sẽ bình an vô sự, nó được vui vẻ mà sống nốt ngày cuối cùng trong năm này nhưng ông trời không toại nguyện cho nó, thật là bất công, một năm qua nó chịu khổ chưa đủ sao?
Ngồi ở đó gần một tiếng đồng hồ, giữa hai người vẫn giữ một khoảng im lặng riêng, không ai chịu mở miệng dù chỉ một câu. Chân Thiên Linh cũng đã đỡ hơn nhiều nhưng nếu đi nữa thì không phải nó tự chuốc lấy khổ tiếp sao, đành ngồi im "ngắm xe cộ qua lại" với Hoàng Thiên vậy.
Đột nhiên trong đầu hiện ra vô số câu hỏi, mà những câu hỏi đó đều liên quan đến Hoàng Thiên, nó không tiện, phải nói là ngại hỏi hắn những vấn đề tế nhị. Thiên Linh miễn cưỡng bỏ hết tự tôn gì đó sang một bên, quay sang bắt chuyện với hắn.
- Anh không đi chơi với bạn gái à? Theo tôi nãy giờ không phải tốn nhiều thời gian của anh lắm sao?
Hoàng Thiên hơi ngạc nhiên khi một cô gái có lòng kiêu ngạo cao lại chịu vứt bỏ nó mà quay sang nói chuyện với hắn. Hoàng Thiên nhìn Thiên Linh chăm chăm.
- Cũng tại cô mà tôi không đi gặp bạn gái được đó, lỗi là tại cô, biết chưa?
Thiên Linh bĩu môi, quay phắt mặt sang hướng khác, vờ không thèm quan tâm nhưng miệng vẫn liên thuyên.
- Cứ như mọi chuyện đều là lỗi của tôi vậy, anh đổ tội vô cớ cho tôi đó.
Hoàng Thiên chỉ mỉm cười. Những lúc ở cạnh nó, những buồn phiền trong cuộc sống bỗng tan biến, không biết từ lúc nào, hắn luôn khao khát được ở gần Thiên Linh, trò chuyện, tâm sự cùng nó, dù nó có nói những lời khó nghe, chăm chọc, hắn cũng vẫn thấy rất vui. Bình thường, khi muốn quên đi một chuyện hắn sẽ tìm một cô gái chăn dài quyến rũ nào đó làm bạn gái, như thế có thể vơi đi một phần nào nỗi buồn nhưng kể từ cái đêm hôm ấy. Đêm mà nó và hắn cùng ngồi cạnh nhau trên bãi biển, mỗi người một cảm xúc, một suy nghĩ nhưng họ cùng ngắm chung một bầu trời đầy sao. Khi nó ấm úng hỏi hắn chuyện của năm xưa, vốn dĩ đối với người khác hắn không bao giờ kể về câu chuyện năm đó nhưng không hiểu khi ấy hắn nghĩ gì, hắn chỉ biết, lúc ấy hắn rất tin tưởng nó, tin rằng nó sẽ là người lắng nghe câu chuyện đó thật tỉ mỉ. Và đúng như hắn nghĩ, Thiên Linh không hề nói lời nào hay tò mò thái quá. Có lẽ kể từ đó hắn bắt đầu tin tưởng cô gái Nguyễn Hoàng Thiên Linh này.
Hắn mãi chạy theo những suy nghĩ về Thiên Linh mà không biết nó đang nhìn hắn không rời mắt. Dù không phải lần đầu nhìn hắn ở cự ly gần, cũng không phải gần đầu ngắm nhìn gương mặt hoàn hảo ấy nhưng nó nhận ra một điều, khi hắn tập trung suy nghĩ một điều gì đó, gương mặt sẽ trở nên thâm trầm và đẹp hơn rất nhiều.
Bỗng nhiên hắn quay sang, bốn mắt nhìn nhau, thời khắc ấy nó không biết nên phản ứng thế nào cho phải, không biết có phải lần đầu tiên hay không nhưng đây có lẽ là lần đầu mắt của hai người chạm nhau, chắc cũng là lần đầu nó nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn. Thiên Linh ngại ngùng quay đi, đã rất lâu cảm giác được nhìn vào mắt một người con trai gần như đã bị nó chôn sâu nhưng không ngờ hôm nay, nó lại được nếm trải cảm giác ấy, có chút quen thuộc nhưng cũng rất lạ lẫm.
Mặt Thiên Linh bỗng chốc đỏ lên, nó nhanh lắc mạnh đầu, xua đi những suy nghĩ quái gở của mình.
Cả hai lại im lặng, mỗi người một suy nghĩ.
- Hoàng Thiên à... ơ... Anh cùng tôi đến cô nhi viện của thành phố được không, đã lâu tôi không đến đó.
Thật sự Thiên Linh rất nhớ tụi nhỏ trong cô nhi viện, dù lần đi cách đây vài tháng làm nó sợ hãi lũ kẻ ma mãnh nhưng bây giờ nó lại cảm thấy nhớ chúng, muốn được nhìn lũ trẻ chạy đến, vây quanh cùng nó thảo luận nên chơi trò gì rồi cùng nhau chơi vui vẻ. Dù không biết Hoàng Thiên có đồng ý không nhưng nó vẫn muốn thử đề nghị một lần.
Hắn lại một lần nữa ngạc nhiên quay sang nhìn nó, thoáng nhận ra gương mặt hơi đo đỏ, ngượng ngùng của Thiên Linh, hắn khẽ mỉm cười.
- Được thôi! Dù gì nhà tôi cũng là một trong những chủ đầu tư của cô nhi viện đó, từ khi xây xong tôi vẫn chưa có cơ hội đi xem.
Thiên Linh gật gật đầu, đầu vẫn không quay lại.
Hoàng Thiên đứng lên, gọi điện thoại cho ai đó.
Một lúc sau, một chiếc xe BMW trắng chạy đến. Hồn Thiên Linh vẫn để trên mây nên không biết, đến khi Hoàng Thiên gọi nó mới biết "mình vẫn còn đang ở thời nguyên thủy", bèn cười tươi theo hắn lên xe.
Hoàng Thiên tiện tay đóng cửa cho nó, Thiên Linh cười cười tỏ ý cảm ơn.
- Đến cô nhi viện. - Hoàng Thiên nói điểm đến với ông tài xế nhìn cũng rất già dặn nhưng cũng chỉ độ trên dưới bốn mươi lăm là cùng.
Suốt đoạn đường đi, Thiên Linh vẫn không nói lời nào, hình như đây không phải là tính cách của nó. Hai năm qua nó luôn sống trong lớp vỏ bọc do mình tự tạo ra, đã rất lâu nó chưa sống thật với mình. Từ khi sự việc "tình cảm" năm đó xảy ra, nó đã quyết định thay đổi bản thân, do năm ấy quá ngông cuồng, quậy phá, tâm tư không sâu xa nên chuyện đó mới xảy ra. Ba mẹ nó rất lo lắng khi đột nhiên nó biến thành một người khác, tạo cho mình một lớp mặt nạ hoàn hảo của một học sinh ngoan ngoãn giỏi giang, thời gian đầu rất khó thích ứng nhưng nó luôn phấn đấu vì lớp vỏ ấy, đến bây giờ nó đã rất hoàn hảo.
Chưa đầy mười lăm phút, chiếc xe đã dừng lại trước cổng cô nhi viện. Thiên Linh nhìn ra từ cửa xe, một khu nhà mới toang được xây phía sau, mới mấy tháng trước nó đến đây, khu nhà đó vẫn còn xây vậy mà đã giờ đã xong và đẹp như vậy.
Hoàng Thiên mở cửa xe bước xuống, nó cũng mở cửa bước xuống theo.
Hoàng Thiên đi trước, nó đi sau. Quang cảnh vẫn không thay đổi gì nhiều, chỉ là mấy hàng cây trong chậu đã lớn hơn một chút, xanh tươi hơn một chút.
Cô quản lý cô nhi viện, rất quen thân với mẹ Thiên Linh vội vàng chạy ra. Cô ta cũng rất quý mến Thiên Linh, lần nào đến cũng khen nó ngày càng đẹp ra.
- Ô! Đây không phải cậu chủ của tập đoàn Dương Vũ sao? Lâu rồi không gặp cậu. - Cô quản lý tươi cười với Hoàng Thiên.
Hắn cũng cười cười đáp lễ, mắt vẫn nhìn ngó xung quanh.
- Thiên Linh sao lại đi cùng cậu chủ Dương gia vậy? - Cô quản lý nháy mắt, có ý trêu chọc Thiên Linh.
Thiên Linh cười tươi.
- Hoàng Thiên là đàn anh trên con một lớp, cô đừng nghĩ linh tinh.
Cô quản lý cũng không nói gì thừa thải thêm. Cô dẫn Hoàng Thiên đi thăm khu nhà mới xây, hắn không quan tâm mấy đến công việc của tập đoàn nhà mình, khi khu nhà xây xong cũng đã có giam đốc phụ trách công trình đến thẩm định xem xét, đó không phải việc của hắn.
- Chị Thiên Linh!
Đám trẻ đang chơi đùa trên sân thấy Thiên Linh đến thì vô cùng mừng rỡ, vui hơn bắt được vàng, chạy đến vây quanh Thiên Linh như kiến bu mồi, nó cũng rất vui mừng, mấy tháng không gặp mà lũ trẻ này cũng đã lớn hơn nhiều rồi.
Hoàng Thiên nhìn lũ trẻ vây quanh Thiên Linh rất thân thiện cũng bấc giác mỉm cười vui vẻ, nhìn Thiên Linh đứng giữa lũ trẻ trông rất trẻ con, nụ cười trên môi nó cũng rất đáng yêu, y như những đứa trẻ kia.
Cô quản lý hết nhìn Hoàng Thiên rồi lại nhìn Thiên Linh, ánh mắt ánh lên một cảm xúc vui mừng lẫn lộn. Nở một nụ cười, dặn dò hắn, nó và lũ trẻ vài câu rồi rời đi.
Lũ trẻ vẫn dính lấy Thiên Linh không rời, còn có đứa tinh nghịch nhéo má nó rồi bật cười ha hả trông rất vui vẻ.
- Dám nhéo chị hả? Cậu toi mạng với tôi rồi!
Thiên Linh giơ nanh múa vuốt đuổi theo đứa bé vừa nhéo mình, cả đám đứng tụm một chỗ vỗ tay nồng nhiệt, cỗ vũ cho cuộc chơi "mèo đuổi chuột" của hai người.
- Đứng lại! Không chạy thoát chị đâu! Đứng lại mau, nhận lỗi chị đây sẽ tha tội chết cho. Nè! Quỷ nhỏ! Chị nói có nghe rõ không hả?!
Hoàng Thiên đứng dựa vào gốc cây, khoanh tay đứng xem trò vui. Thiên Linh đuổi cậu bé chạy quanh gốc cây Hoàng Thiên đứng, hắn nhanh chóng trở thành tâm của vòng tròn để hai người rượt đuổi.
Tốc độ Thiên Linh rượt đứa bé càng nhanh. Lũ trẻ càng ngày càng hô to, vỗ tay ngày càng lớn. Cậu bé kia vừa chạy vừa giở mặt quỷ trêu Thiên Linh, nó cũng lè lưỡi trêu lại cậu bé, chị em rượt nhau vô cùng ăn ý.
- Á!!
Thiên Linh vấp phải hòn đá dưới chân, ngã nhào xuống đất. Trong lúc mặt mũi chuẩn bị nổ đom đóm, một vòng tay quen thuộc lại ôm lấy nó, tim Thiên Linh bỗng đập lệch một nhịp.
Cảnh tượng chỉ xuất hiện trong truyện cổ tích hiện ngay trước mặt lũ trẻ, chúng há hốc mồm, cả cậu bé bị nó đuổi lúc nãy cũng ngừng lại, đứng ngay bên cạnh Thiên Linh và Hoàng Thiên nhìn không chợp mắt. Trẻ con thật không nên nhìn thấy cảnh này chút nào.
Thiên Linh hé hé mắt, gương mặt hoàn mỹ quen thuộc hiện ra rất gần, cơ thể bỗng run lên một chút, mắt nó mở to nhìn Hoàng Thiên. Hắn hơi đỏ mặt nhanh chóng bỏ nó ra.
- Á! Ui da!
Thiên Linh theo đà ngã xuống đất, đau điếng, dù bãi đất phía sau này có cỏ nhưng té xuống cũng rất đau. Thiên Linh nhăn mặt, khóc không ra nước mắt.
- Dương Vũ Hoàng Thiên! Anh là tên đáng ghét! Sao lại buông tay vậy hả?
Hắn ngượng ngùng đỡ nó lên, Thiên Linh gạt phắt tay hắn, tự mình đứng nay, mấy năm nay nó luôn tâm niệm, dù có té đau đến cỡ nào cũng tự đứng vậy, không cần sự giúp đỡ của bất kỳ ai, dù kẻ đó có ý tốt hay xấu.
Lũ trẻ vẫn đứng im một chỗ như tượng không nhúc nhích, cảnh tượng vừa nãy quả thật ngoài sức tưởng tượng của trẻ con. Lúc Thiên Linh sắp ngã xuống đất, Hoàng Thiên đã nhanh tay đỡ lấy nó, một tay đỡ đằng sau eo Thiên Linh, một tay giữ lấy cánh tay nó, cảnh tượng này rất dễ bị nhầm là hôn nhau. Cũng may nụ hôn đầu của cả hai vẫn còn nguyên vẹn.
Sau đó vài phút, lũ trẻ bắt đầu cao hứng, đòi chơi trò cô dâu chú rể, và bắt Thiên Linh làm cô dâu, Hoàng Thiên là chú rể. Một bé gái còn chạy vào phòng lấy ra một vòng hoa công chúa kéo Thiên Linh ý bảo nó ngồi xuống rồi đặt lên đầu nó, chiếc vòng bé tí chỉ bằng hai ngón tay cái ghép lại, đặt lên đầu Thiên Linh rất ngộ nghĩnh, y như kẻ lên cơn.
Cả đám cười rộ lên trước hành động của cô bé kia và bộ mặt tò mò của Thiên Linh, cả Hoàng Thiên cũng cười theo.
Lũ trẻ bày ra rất nhiều trò chơi, Thiên Linh luôn là nhân vật chính trong các trò chơi, nó chơi cũng rất hưng phấn, vui vẻ, không khác gì một đứa bé, đôi lúc còn chọc một vài đứa bé suýt khóc cũng may có Hoàng Thiên "dụ dỗ" nên chúng mới chịu im.
- Bây giờ chúng ta chơi "Hãy khai thật" nha! Đây là trò chơi chị tự nghĩ ra đó. - Thiên Linh vui tươi ngồi giữa đám trẻ con nói.
Lũ trẻ nhìn nhau rồi nhìn Thiên Linh gật đầu lia lịa. Thiên Linh phổ biến trò chơi, nói lũ trẻ hãy đưa ra một câu hỏi với ai đó trong đây, người kia phải trả lời thật lòng, nếu không sẽ bị cả nhóm trừng phạt.
Một cô bé có má lúm đồng tiền rất dễ thương giơ tay hỏi đầu tiên.
- Chị Thiên Linh và anh Hoàng Thiên là gì của nhau vậy ạ?
Lũ trẻ nghe câu hỏi xong bắt đầu hô to, bắt Thiên Linh và Hoàng Thiên phải trả lời ngay.
- Anh ấy là đàn anh lớp trên của chị, trẻ con không nên nghĩ lung tung.
Đám trẻ bắt đầu thay phiên hỏi nhau. Đến lượt Thiên Linh, nó chần chừ một lát rồi chỉ ngay cậu bé lúc nãy vừa nhéo má nó, dịp trả thù rất tuyệt vời đây mà.- Em phải khai thật với chị. Em... có tè dầm hay không?
Cả đám "Ồ!" lên một tiếng rõ to. Cậu bé gục mặt xuống đất, không dám nhìn lên. Hoàng Thiên ngồi cạnh Thiên Linh nhéo nó một cái, ý nói nó hỏi câu thái quá rồi.
- Anh bênh vực gì chứ! Tránh sang một bên cho tôi.
Bị tụi nhỏ xung quanh cùng "áp lực và đe dọa" từ Thiên Linh, cuối cùng cậu bé cũng chịu gật đầu nhưng cái gật đầu rất nhẹ.
Cả đám chơi rất vui vẻ, chủ đề của mỗi trò chơi đều xoay quanh hai nhân vật chính - Thiên Linh, Hoàng Thiên. Nó cũng không ngần ngại chơi hết sức vui vẻ. Đây là lần đầu tiên Hoàng Thiên chơi cùng lũ trẻ con nhưng hắn cũng vui không kém Thiên Linh. Thật ra cuộc sống còn nhiều thứ mà hắn vẫn chưa biết được, còn có những niềm vui hắn chưa bao giờ trải nghiệm.
Ngày cuối cùng của năm cũ trôi qua trong niềm vui của lũ trẻ tội nghiệp tại cô nhi viện, Thiên Linh và cả đại thiếu gia lăng nhăng có tiếng như Hoàng Thiên. Khoảng thời gian cuối cùng của năm này, thật đáng trân trọng biết bao.
- Ê nè! Cô nói đi là đi à? Ít nhất cũng phải cảm ơn tôi một tiếng chứ? Làm người đừng vô văn hóa như vậy.
Thiên Linh vẫn không phản ứng gì, tiếp tục bước đi, kệ để cho hắn tự độc thoại một mình, chán rồi sẽ tự động nghỉ thôi.
Hoàng Thiên liếc nhìn Thiên Linh vẫn ung dung ngắm trời ngắm mây, không có dấu hiệu phản bác lời nói chăm chọc của hắn, hôm nay nó lạ thật, chẳng nhẽ lúc nãy bị dọa, hồn lìa khỏi xác rồi? Hoàng Thiên nhăn mặt suy nghĩ.
Bây giờ cũng không về nhà được, nó đã bỏ lỡ chuyến xe buýt lúc nãy, đúng là quá xui xẻo, cứ như gặp hắn thì ngày đó nó sẽ sống không yên ổn vậy. Thiên Linh định quay lại xem hắn còn ngồi ở đó không nhưng sự kiêu ngạo quá lớn ngăn, không cho nó quay lại, nó mà quay đầu lại không phải sẽ bị hắn cười vào mặt sao? Nhìn dòng xe cộ tấp nập bên ngoài, Thiên Linh thở dài, mới đầu năm đầu tháng đã xui xẻo.
- Đang nghĩ gì đó? - Giọng nói của hắn văng vẳng bên tai làm nó giật mình, thót tim.
Quay đầu lại, đúng là âm hồn không tan, hắn suốt ngày cứ làm nó sợ chết khiếp, tim muốn ngừng đập ngay tại chỗ. Thiên Linh bực mình quay đi chỗ khác, quyết định phớt lờ Hoàng Thiên.
Không biết nó đã đi được bao lâu chỉ biết hiện tại chân nó cực kỳ mỏi, gần như không nhấc lên được nữa. Nó chạy tới băng ghế đá trên vỉ hè, ngồi xuống. Đi kiểu này không phải là cách hay, nhà nó còn cách chỗ này hơn một km. Thiên Linh khóc không ra nước mặt.
Hoàng Thiên vẫn đi theo nó từ nãy đến giờ, thấy nó dừng lại ngồi xuống cùng ngồi xuống theo.
- Anh làm ơn tránh xa tôi ra! - Thiên Linh vừa đấm đấm cái chăn tê cứng vừa nghiến răng nói.
Hắn không trả lời nhìn nó chăm chăm.
Nhiều người đi đường qua lại đều phải ngoái đầu lại nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ, cũng có những ánh mắt thèm muốn của mấy cô gái. Thiên Linh vốn dĩ không quan tâm chuyện bị người ta nghĩ gì, con người sinh ra không phải để làm hài lòng tất cả mọi người, nó không việc gì phải quan tâm đến suy nghĩ của người khác, nó nghĩ gì về mình mới là quan trọng.
Dưới những ánh mắt không hề che dấu chút biểu cảm nào, Hoàng Thiên chỉ biết tránh mặt đi chỗ khác. Hắn thường ra ngoài vui chơi, vào bar, quen biết vô số người, mối quan hệ xã hội cũng rất rộng rãi, ra đường không ít người biết tới tên hắn nhưng hắn chưa bao giờ ra đường đi dạo bao giờ, cả chạy vài vòng tập thể dục buổi sáng cũng không. Bây giờ bị nhiều người như vậy nhòm ngó với đủ loại ánh mắt khác nhau hắn mới biết thì ra bên ngoài còn có những con người hắn không biết.
Thiên Linh nhận ra được sự khó chịu của người ngồi cạnh mình, bấc giác cười to. Cũng không biết nó nghĩ gì mà lại vô cớ phá lên cười nhưng nhìn hắn "chịu khổ" nó cảm thấy vui sướng vô cùng.
Hoàng Thiên liếc xéo Thiên Linh mấy cái, nhưng vẫn không nói gì.
Cười xong, nó tiếp tục đấm bóp hai cái chân tội nghiệp của mình. Còn mười mấy tiếng đồng hồ nữa là bước sang một năm mới, cứ tưởng hôm nay mọi chuyện sẽ bình an vô sự, nó được vui vẻ mà sống nốt ngày cuối cùng trong năm này nhưng ông trời không toại nguyện cho nó, thật là bất công, một năm qua nó chịu khổ chưa đủ sao?
Ngồi ở đó gần một tiếng đồng hồ, giữa hai người vẫn giữ một khoảng im lặng riêng, không ai chịu mở miệng dù chỉ một câu. Chân Thiên Linh cũng đã đỡ hơn nhiều nhưng nếu đi nữa thì không phải nó tự chuốc lấy khổ tiếp sao, đành ngồi im "ngắm xe cộ qua lại" với Hoàng Thiên vậy.
Đột nhiên trong đầu hiện ra vô số câu hỏi, mà những câu hỏi đó đều liên quan đến Hoàng Thiên, nó không tiện, phải nói là ngại hỏi hắn những vấn đề tế nhị. Thiên Linh miễn cưỡng bỏ hết tự tôn gì đó sang một bên, quay sang bắt chuyện với hắn.
- Anh không đi chơi với bạn gái à? Theo tôi nãy giờ không phải tốn nhiều thời gian của anh lắm sao?
Hoàng Thiên hơi ngạc nhiên khi một cô gái có lòng kiêu ngạo cao lại chịu vứt bỏ nó mà quay sang nói chuyện với hắn. Hoàng Thiên nhìn Thiên Linh chăm chăm.
- Cũng tại cô mà tôi không đi gặp bạn gái được đó, lỗi là tại cô, biết chưa?
Thiên Linh bĩu môi, quay phắt mặt sang hướng khác, vờ không thèm quan tâm nhưng miệng vẫn liên thuyên.
- Cứ như mọi chuyện đều là lỗi của tôi vậy, anh đổ tội vô cớ cho tôi đó.
Hoàng Thiên chỉ mỉm cười. Những lúc ở cạnh nó, những buồn phiền trong cuộc sống bỗng tan biến, không biết từ lúc nào, hắn luôn khao khát được ở gần Thiên Linh, trò chuyện, tâm sự cùng nó, dù nó có nói những lời khó nghe, chăm chọc, hắn cũng vẫn thấy rất vui. Bình thường, khi muốn quên đi một chuyện hắn sẽ tìm một cô gái chăn dài quyến rũ nào đó làm bạn gái, như thế có thể vơi đi một phần nào nỗi buồn nhưng kể từ cái đêm hôm ấy. Đêm mà nó và hắn cùng ngồi cạnh nhau trên bãi biển, mỗi người một cảm xúc, một suy nghĩ nhưng họ cùng ngắm chung một bầu trời đầy sao. Khi nó ấm úng hỏi hắn chuyện của năm xưa, vốn dĩ đối với người khác hắn không bao giờ kể về câu chuyện năm đó nhưng không hiểu khi ấy hắn nghĩ gì, hắn chỉ biết, lúc ấy hắn rất tin tưởng nó, tin rằng nó sẽ là người lắng nghe câu chuyện đó thật tỉ mỉ. Và đúng như hắn nghĩ, Thiên Linh không hề nói lời nào hay tò mò thái quá. Có lẽ kể từ đó hắn bắt đầu tin tưởng cô gái Nguyễn Hoàng Thiên Linh này.
Hắn mãi chạy theo những suy nghĩ về Thiên Linh mà không biết nó đang nhìn hắn không rời mắt. Dù không phải lần đầu nhìn hắn ở cự ly gần, cũng không phải gần đầu ngắm nhìn gương mặt hoàn hảo ấy nhưng nó nhận ra một điều, khi hắn tập trung suy nghĩ một điều gì đó, gương mặt sẽ trở nên thâm trầm và đẹp hơn rất nhiều.
Bỗng nhiên hắn quay sang, bốn mắt nhìn nhau, thời khắc ấy nó không biết nên phản ứng thế nào cho phải, không biết có phải lần đầu tiên hay không nhưng đây có lẽ là lần đầu mắt của hai người chạm nhau, chắc cũng là lần đầu nó nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn. Thiên Linh ngại ngùng quay đi, đã rất lâu cảm giác được nhìn vào mắt một người con trai gần như đã bị nó chôn sâu nhưng không ngờ hôm nay, nó lại được nếm trải cảm giác ấy, có chút quen thuộc nhưng cũng rất lạ lẫm.
Mặt Thiên Linh bỗng chốc đỏ lên, nó nhanh lắc mạnh đầu, xua đi những suy nghĩ quái gở của mình.
Cả hai lại im lặng, mỗi người một suy nghĩ.
- Hoàng Thiên à... ơ... Anh cùng tôi đến cô nhi viện của thành phố được không, đã lâu tôi không đến đó.
Thật sự Thiên Linh rất nhớ tụi nhỏ trong cô nhi viện, dù lần đi cách đây vài tháng làm nó sợ hãi lũ kẻ ma mãnh nhưng bây giờ nó lại cảm thấy nhớ chúng, muốn được nhìn lũ trẻ chạy đến, vây quanh cùng nó thảo luận nên chơi trò gì rồi cùng nhau chơi vui vẻ. Dù không biết Hoàng Thiên có đồng ý không nhưng nó vẫn muốn thử đề nghị một lần.
Hắn lại một lần nữa ngạc nhiên quay sang nhìn nó, thoáng nhận ra gương mặt hơi đo đỏ, ngượng ngùng của Thiên Linh, hắn khẽ mỉm cười.
- Được thôi! Dù gì nhà tôi cũng là một trong những chủ đầu tư của cô nhi viện đó, từ khi xây xong tôi vẫn chưa có cơ hội đi xem.
Thiên Linh gật gật đầu, đầu vẫn không quay lại.
Hoàng Thiên đứng lên, gọi điện thoại cho ai đó.
Một lúc sau, một chiếc xe BMW trắng chạy đến. Hồn Thiên Linh vẫn để trên mây nên không biết, đến khi Hoàng Thiên gọi nó mới biết "mình vẫn còn đang ở thời nguyên thủy", bèn cười tươi theo hắn lên xe.
Hoàng Thiên tiện tay đóng cửa cho nó, Thiên Linh cười cười tỏ ý cảm ơn.
- Đến cô nhi viện. - Hoàng Thiên nói điểm đến với ông tài xế nhìn cũng rất già dặn nhưng cũng chỉ độ trên dưới bốn mươi lăm là cùng.
Suốt đoạn đường đi, Thiên Linh vẫn không nói lời nào, hình như đây không phải là tính cách của nó. Hai năm qua nó luôn sống trong lớp vỏ bọc do mình tự tạo ra, đã rất lâu nó chưa sống thật với mình. Từ khi sự việc "tình cảm" năm đó xảy ra, nó đã quyết định thay đổi bản thân, do năm ấy quá ngông cuồng, quậy phá, tâm tư không sâu xa nên chuyện đó mới xảy ra. Ba mẹ nó rất lo lắng khi đột nhiên nó biến thành một người khác, tạo cho mình một lớp mặt nạ hoàn hảo của một học sinh ngoan ngoãn giỏi giang, thời gian đầu rất khó thích ứng nhưng nó luôn phấn đấu vì lớp vỏ ấy, đến bây giờ nó đã rất hoàn hảo.
Chưa đầy mười lăm phút, chiếc xe đã dừng lại trước cổng cô nhi viện. Thiên Linh nhìn ra từ cửa xe, một khu nhà mới toang được xây phía sau, mới mấy tháng trước nó đến đây, khu nhà đó vẫn còn xây vậy mà đã giờ đã xong và đẹp như vậy.
Hoàng Thiên mở cửa xe bước xuống, nó cũng mở cửa bước xuống theo.
Hoàng Thiên đi trước, nó đi sau. Quang cảnh vẫn không thay đổi gì nhiều, chỉ là mấy hàng cây trong chậu đã lớn hơn một chút, xanh tươi hơn một chút.
Cô quản lý cô nhi viện, rất quen thân với mẹ Thiên Linh vội vàng chạy ra. Cô ta cũng rất quý mến Thiên Linh, lần nào đến cũng khen nó ngày càng đẹp ra.
- Ô! Đây không phải cậu chủ của tập đoàn Dương Vũ sao? Lâu rồi không gặp cậu. - Cô quản lý tươi cười với Hoàng Thiên.
Hắn cũng cười cười đáp lễ, mắt vẫn nhìn ngó xung quanh.
- Thiên Linh sao lại đi cùng cậu chủ Dương gia vậy? - Cô quản lý nháy mắt, có ý trêu chọc Thiên Linh.
Thiên Linh cười tươi.
- Hoàng Thiên là đàn anh trên con một lớp, cô đừng nghĩ linh tinh.
Cô quản lý cũng không nói gì thừa thải thêm. Cô dẫn Hoàng Thiên đi thăm khu nhà mới xây, hắn không quan tâm mấy đến công việc của tập đoàn nhà mình, khi khu nhà xây xong cũng đã có giam đốc phụ trách công trình đến thẩm định xem xét, đó không phải việc của hắn.
- Chị Thiên Linh!
Đám trẻ đang chơi đùa trên sân thấy Thiên Linh đến thì vô cùng mừng rỡ, vui hơn bắt được vàng, chạy đến vây quanh Thiên Linh như kiến bu mồi, nó cũng rất vui mừng, mấy tháng không gặp mà lũ trẻ này cũng đã lớn hơn nhiều rồi.
Hoàng Thiên nhìn lũ trẻ vây quanh Thiên Linh rất thân thiện cũng bấc giác mỉm cười vui vẻ, nhìn Thiên Linh đứng giữa lũ trẻ trông rất trẻ con, nụ cười trên môi nó cũng rất đáng yêu, y như những đứa trẻ kia.
Cô quản lý hết nhìn Hoàng Thiên rồi lại nhìn Thiên Linh, ánh mắt ánh lên một cảm xúc vui mừng lẫn lộn. Nở một nụ cười, dặn dò hắn, nó và lũ trẻ vài câu rồi rời đi.
Lũ trẻ vẫn dính lấy Thiên Linh không rời, còn có đứa tinh nghịch nhéo má nó rồi bật cười ha hả trông rất vui vẻ.
- Dám nhéo chị hả? Cậu toi mạng với tôi rồi!
Thiên Linh giơ nanh múa vuốt đuổi theo đứa bé vừa nhéo mình, cả đám đứng tụm một chỗ vỗ tay nồng nhiệt, cỗ vũ cho cuộc chơi "mèo đuổi chuột" của hai người.
- Đứng lại! Không chạy thoát chị đâu! Đứng lại mau, nhận lỗi chị đây sẽ tha tội chết cho. Nè! Quỷ nhỏ! Chị nói có nghe rõ không hả?!
Hoàng Thiên đứng dựa vào gốc cây, khoanh tay đứng xem trò vui. Thiên Linh đuổi cậu bé chạy quanh gốc cây Hoàng Thiên đứng, hắn nhanh chóng trở thành tâm của vòng tròn để hai người rượt đuổi.
Tốc độ Thiên Linh rượt đứa bé càng nhanh. Lũ trẻ càng ngày càng hô to, vỗ tay ngày càng lớn. Cậu bé kia vừa chạy vừa giở mặt quỷ trêu Thiên Linh, nó cũng lè lưỡi trêu lại cậu bé, chị em rượt nhau vô cùng ăn ý.
- Á!!
Thiên Linh vấp phải hòn đá dưới chân, ngã nhào xuống đất. Trong lúc mặt mũi chuẩn bị nổ đom đóm, một vòng tay quen thuộc lại ôm lấy nó, tim Thiên Linh bỗng đập lệch một nhịp.
Cảnh tượng chỉ xuất hiện trong truyện cổ tích hiện ngay trước mặt lũ trẻ, chúng há hốc mồm, cả cậu bé bị nó đuổi lúc nãy cũng ngừng lại, đứng ngay bên cạnh Thiên Linh và Hoàng Thiên nhìn không chợp mắt. Trẻ con thật không nên nhìn thấy cảnh này chút nào.
Thiên Linh hé hé mắt, gương mặt hoàn mỹ quen thuộc hiện ra rất gần, cơ thể bỗng run lên một chút, mắt nó mở to nhìn Hoàng Thiên. Hắn hơi đỏ mặt nhanh chóng bỏ nó ra.
- Á! Ui da!
Thiên Linh theo đà ngã xuống đất, đau điếng, dù bãi đất phía sau này có cỏ nhưng té xuống cũng rất đau. Thiên Linh nhăn mặt, khóc không ra nước mắt.
- Dương Vũ Hoàng Thiên! Anh là tên đáng ghét! Sao lại buông tay vậy hả?
Hắn ngượng ngùng đỡ nó lên, Thiên Linh gạt phắt tay hắn, tự mình đứng nay, mấy năm nay nó luôn tâm niệm, dù có té đau đến cỡ nào cũng tự đứng vậy, không cần sự giúp đỡ của bất kỳ ai, dù kẻ đó có ý tốt hay xấu.
Lũ trẻ vẫn đứng im một chỗ như tượng không nhúc nhích, cảnh tượng vừa nãy quả thật ngoài sức tưởng tượng của trẻ con. Lúc Thiên Linh sắp ngã xuống đất, Hoàng Thiên đã nhanh tay đỡ lấy nó, một tay đỡ đằng sau eo Thiên Linh, một tay giữ lấy cánh tay nó, cảnh tượng này rất dễ bị nhầm là hôn nhau. Cũng may nụ hôn đầu của cả hai vẫn còn nguyên vẹn.
Sau đó vài phút, lũ trẻ bắt đầu cao hứng, đòi chơi trò cô dâu chú rể, và bắt Thiên Linh làm cô dâu, Hoàng Thiên là chú rể. Một bé gái còn chạy vào phòng lấy ra một vòng hoa công chúa kéo Thiên Linh ý bảo nó ngồi xuống rồi đặt lên đầu nó, chiếc vòng bé tí chỉ bằng hai ngón tay cái ghép lại, đặt lên đầu Thiên Linh rất ngộ nghĩnh, y như kẻ lên cơn.
Cả đám cười rộ lên trước hành động của cô bé kia và bộ mặt tò mò của Thiên Linh, cả Hoàng Thiên cũng cười theo.
Lũ trẻ bày ra rất nhiều trò chơi, Thiên Linh luôn là nhân vật chính trong các trò chơi, nó chơi cũng rất hưng phấn, vui vẻ, không khác gì một đứa bé, đôi lúc còn chọc một vài đứa bé suýt khóc cũng may có Hoàng Thiên "dụ dỗ" nên chúng mới chịu im.
- Bây giờ chúng ta chơi "Hãy khai thật" nha! Đây là trò chơi chị tự nghĩ ra đó. - Thiên Linh vui tươi ngồi giữa đám trẻ con nói.
Lũ trẻ nhìn nhau rồi nhìn Thiên Linh gật đầu lia lịa. Thiên Linh phổ biến trò chơi, nói lũ trẻ hãy đưa ra một câu hỏi với ai đó trong đây, người kia phải trả lời thật lòng, nếu không sẽ bị cả nhóm trừng phạt.
Một cô bé có má lúm đồng tiền rất dễ thương giơ tay hỏi đầu tiên.
- Chị Thiên Linh và anh Hoàng Thiên là gì của nhau vậy ạ?
Lũ trẻ nghe câu hỏi xong bắt đầu hô to, bắt Thiên Linh và Hoàng Thiên phải trả lời ngay.
- Anh ấy là đàn anh lớp trên của chị, trẻ con không nên nghĩ lung tung.
Đám trẻ bắt đầu thay phiên hỏi nhau. Đến lượt Thiên Linh, nó chần chừ một lát rồi chỉ ngay cậu bé lúc nãy vừa nhéo má nó, dịp trả thù rất tuyệt vời đây mà.- Em phải khai thật với chị. Em... có tè dầm hay không?
Cả đám "Ồ!" lên một tiếng rõ to. Cậu bé gục mặt xuống đất, không dám nhìn lên. Hoàng Thiên ngồi cạnh Thiên Linh nhéo nó một cái, ý nói nó hỏi câu thái quá rồi.
- Anh bênh vực gì chứ! Tránh sang một bên cho tôi.
Bị tụi nhỏ xung quanh cùng "áp lực và đe dọa" từ Thiên Linh, cuối cùng cậu bé cũng chịu gật đầu nhưng cái gật đầu rất nhẹ.
Cả đám chơi rất vui vẻ, chủ đề của mỗi trò chơi đều xoay quanh hai nhân vật chính - Thiên Linh, Hoàng Thiên. Nó cũng không ngần ngại chơi hết sức vui vẻ. Đây là lần đầu tiên Hoàng Thiên chơi cùng lũ trẻ con nhưng hắn cũng vui không kém Thiên Linh. Thật ra cuộc sống còn nhiều thứ mà hắn vẫn chưa biết được, còn có những niềm vui hắn chưa bao giờ trải nghiệm.
Ngày cuối cùng của năm cũ trôi qua trong niềm vui của lũ trẻ tội nghiệp tại cô nhi viện, Thiên Linh và cả đại thiếu gia lăng nhăng có tiếng như Hoàng Thiên. Khoảng thời gian cuối cùng của năm này, thật đáng trân trọng biết bao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.