Chương 17: Tôi sẽ chơi tới cùng
Selena Huỳnh
04/07/2016
VÙ!!
Một âm thanh mà tôi cực kỳ dị ứng khi đang đi trên đường. Đúng! Đó là tiếng xe chạy, chẳng có gì để chú ý đến nếu như nó không chạy xoẹt qua tôi với một tốc độ chóng mặt và kinh khủng làm tôi ngã chưa kịp hiểu ra sự việc.
Chiếc xe đạp điện thân yêu bây giờ trở thành đáng ghét, nó ngã đè lên chân tôi đau điếng, may là chưa gãy như hồi nhỏ nếu không tôi có chết cũng không đi xe điện nữa.
Thật bực mình, không biết cái tên tài xế nào mà đáng ghét thế, đường rộng thế kia không đi sao phải ép sát vào tôi mà đi chứ, còn chạy với tốc độ vượt quá giới hạn nữa chứ. Bộ nghĩ đây là đường cao tốc hay đường đua à? Đây là khu vực gần trường học, chạy như vậy giao thông không tống cổ vô tù cũng uổng. Thiệt bực cả mình, mới sáng sớm đã gặp thần xui.
Tôi vừa đỡ chiếc xe điện tội nghiệp lên thì một chiếc BMW xám lạ hoắc dừng lại trước mặt. Ai đây mà rãnh quá vậy?
Cánh cửa trước volant từ từ mở ra, một chàng trai cũng rất đẹp trai không thua gì Hoàng Thiên và cũng rất rất quen với tôi bước ra. Tôi đứng hình tại chỗ, đây... là...
- Cậu làm sao vậy? - Chàng trai bước tới với vẻ ngỡ ngàng rồi đỡ tôi dậy.
Ôi mẹ ơi! Tôi biết nhà Hải Dương rất giàu có, tôi cũng quen cậu ta được hai tháng trời nhưng chưa lần nào tôi thấy bộ dạng hiện nay của cậu ta. Hôm nay Dương đẹp trai ra phết, mái tóc đen được chải chuốt tỉ mỉ, làn da trắng, đôi mắt nâu hơi hơi khác thường... Nói tóm lại hôm nay Hải Dương có gì đó bất thường.
Tôi vẫn trưng bộ mặt nai tơ ngơ ngác nhìn cậu bạn. Dương chớp chớp mắt nhìn tôi ra vẻ khó hiểu rồi nở một nụ cười hình bán nguyệt tuyệt đẹp.
- Cậu làm gì nhìn mình dữ vậy? Mà cậu có sao không? - Cậu ta hỏi có vẻ rất lo lắng cho tôi.
Tôi thoát khỏi cái nhìn kỳ lạ với Dương, thật mất mặt quá.
- Ơ... mình không sao...
Dương gật gật đầu.
- Nè lên xe đi! - Hải Dương lại cất tiếng.
Tôi vừa phủi xong đám bụi dính trên bộ đồng phục xinh xắn do cái xe chết tiệc kia gây ra, nghe Dương nói xong tôi suýt té ngửa, hết tên Hoàng Thiên tắc kè hống hách giờ đến cậu bạn thân à?
- Nè! - Dương quơ quơ tay trước mặt tôi.
Tôi quay lại nhìn Hải Dương. Nếu tôi đi với cậu ấy thì xe tôi làm sao? Đừng có như tên Hoàng Thiên hôm bữa nhé, xe tôi thì cũng an toàn yên vị trong nhà gửi xe của trường nhưng làm sáng đó tôi lết bộ cả mấy cây số tới trường lấy.
- Cậu đừng lo, lên nhanh đi!
Không để tôi phản ứng gì thêm Dương đẩy tôi lên xe. Yên vị trên ghế phụ cạnh ghế điều khiển mà tôi than thầm trong lòng, sao tôi luôn bị đàn áp vậy nè. Bây giờ tôi mới nhận ra, giữa Thiên và Dương có một điểm rất giống nhau, đó là luôn luôn lôi tôi đi như búp bê. Hừ! Sao tôi có thể là búp bê của hai tên này được chứ.
Một lúc sau chúng tôi cũng tới trường, hôm nay là lần đầu tiên tôi đi với Hải Dương nên không quen lắm. Chiếc xe chạy thẳng vào nhà gửi xe và nhanh chóng yên vị. Học sinh toàn trường đều phải ngoái đầu nhìn.
Dương bước xuống xe lập tức thu hút bao ánh mắt ngưỡng mộ của bọn con gái có máu hám trai. Đúng là, tôi cũng đẩy cửa bước xuống. Những ánh mắt kia thay đổi ngay sau đó, tất cả đều quay sang nhìn tôi với vô số thái độ nhưng đa phần rất ganh tị với tôi. Đúng là chỉ toàn nghĩ lung tung, quá rỗi hơi.
Dương chỉ nở một nụ cười tựa sao trên trời đêm làm bọn con gái suýt ngất (trừ tôi). Ngay khi tôi và Hải Dương chuẩn bị lên lớp thì một chiếc BMW đen bóng quen thuộc dừng lại ngay cạnh xe Dương. Đám đông vây quanh chúng tôi lại càng hào hứng. Tôi bất giác đưa tay lên trán, làm như siêu sao thế giới không bằng, tôi mà còn ở lại đây chắc sẽ nghẹt thở mất.
Từ chiếc xe BMW đen Hoàng Thiên lạnh lùng bước ra, dáng vẻ lành lạnh kiêu ngạo của hắn giữ chân tôi trốn khỏi đây. Thiên quay qua nhìn Dương và tôi, ôi chao! Hai người này có ân oán mà. Dương cũng đáp lại Thiên bằng ánh mắt ngập hận thù. Tôi đứng ở giữa như nạn nhân vô tội...
Đám con gái cứ đứng vây quanh tạo thành một vòng tròn khép kín, kiểu này trốn sao đây?
- Cậu vẫn không nghe những gì tôi nói? - Hoàng Thiên cất tiếng phá vỡ bầu không khí căn thẳng giữa hai người.
Dương vẫn nhìn Thiên như muốn ăn tươi nuốt sống hắn, nỗi hận với Thiên lớn đến vậy sao? Tôi chớp chớp mắt vừa nhìn Thiên rồi lại quay sang Dương, hai tên này như địch thủ ngàn năm vậy. Tôi có thể cảm nhận được sát khí đang bao trùm nơi đây. Đám đông nhiều chuyện kia cũng im bật không ai dám hé răng nửa lời.
- Tôi lấy gì để tin anh? Hai năm! 730 ngày qua không một giây phút nào tôi không nhớ đến ngày đó. Ngày cô ấy vĩnh viễn rời xa cuộc đời này...
"Ngày cô ấy vĩnh viễn rời xa cuộc đời này" Hình như ân oán giữa hai người họ có liên quan tới tình yêu nhưng sự việc này còn là một điều bí mật, tôi nhất định phải tìm ra mới được, tôi không rõ như những người trong cuộc kia nhưng tôi biết, đừng bao giờ để hận thù làm mờ mối quan hệ giữa con người với con người. "Hận" chỉ càng làm ta thêm đau khổ, trở thành nô lệ không thể thoát ra khỏi "thù hận".
- Rồi tôi sẽ chứng minh cho cậu thấy điều tôi nói là sự thật. - Thiên lạnh lùng nhìn thẳng Dương.
Hải Dương không nói gì chỉ nở một nụ cười nửa miệng thách thức.
Bộp bộp!
Tiếng vỗ tay thích thú vang lên phá tan bầu không khí nghẹt thở và đẫm mùi thuốc súng. Tất cả đều đồng loạt hướng về phía phát ra tiếng vỗ tay đó. Đám đông hơi kinh ngạc, nhanh chóng tản ra hai phía nhường đường.
Cô gái xinh đẹp uốn uốn sợi tóc trên tay rồi bắn về phía mọi người một nụ cười, cô ta tiến về phía chúng tôi. Tôi chu môi quay đi hướng khác, lại là con vịt mà giả thiên nga đây mà.
- Sao đông vui vậy? - Tiên Mỹ lên tiếng quét một lượt ba chúng tôi.
Không gian lại im lặng. Bốn chúng tôi - những thiên tài trong trường chỉ còn thiếu mỗi Ái Quỳnh đang hội tụ tại đây. Nhưng tôi chẳng muốn nhìn thấy cô nàng hot girl kia tí nào.
- Anh Hoàng Thiên trưa đi ăn với em được không? - Tiên Mỹ ra giọng dịu ngọt như mật ong nhẹ nhàng nắm tay hắn nói.
- Khụ khụ...
Tôi không kiềm chế nổi mà bất giác ho lên mấy tiếng. Kệ vậy, tôi đã quyết định mặc cái danh hiệu mình đang có, Tiên Mỹ muốn gây chiến tôi cũng không ngần ngại đáp trả cô ta.
Hoàng Thiên, Hải Dương, Tiên Mỹ và tất cả những kẻ lo chuyện bao đồng có mặt ở đây đều đồng loạt quay lại nhìn tôi như sinh vật trên sao Hỏa. Tôi không đáp lại họ mà chỉ đáp lại Mỹ một cái nhìn thách thức.
Tiên Mỹ biết ý đồ của tôi liền nghếch mép khinh khinh nhưng không dám cho ai thấy.
- Thiên Linh à! Cậu bị bệnh sao? Nghiêm trọng không?
Ý cô ta muốn tôi bị bệnh sao? Được thôi, là cô ta muốn đó nha.
- Ô! Cảm ơn cậu quan tâm, tôi bị bệnh đấy! Cũng không nghiêm trọng lắm đâu chỉ là có cơn gió độc thổi qua làm tôi ho thôi mà. - Tôi nói giọng chế nhiễu.
Thiên và Dương hướng mắt về tôi, từ đó đến nay họ chưa bao giờ thấy tôi như vậy mà.
Nàng hot girl tức đỏ cả mặt nhưng vẫn cố giữ hình tượng, tôi đã không lo hình tượng thì cô ta lo gì, đúng là chỉ biết hung hăng trước tôi.
- Không biết cơn gió độc nào mà độc thế?
- Ôi! Tôi cũng chẳng thèm để ý nó đâu, bên ngoài thì có vẻ rất mát mẻ êm ái đó nhưng bên trong thì độc vô cùng.
Tiên Mỹ tức đầu muốn bốc cả khói. Tôi là muốn cô ta như vậy đó, không ai trị cô ta thì để tôi ra tay nghĩa hiệp. Không để cô ả ra dáng dịu dàng cho mọi người thấy được, tôi phải lột bộ mặt gian ác của cô ta trước toàn trường.
Tiên Mỹ có vẻ không chịu thua, buông tay Thiên bước tới chỗ tôi.
- Cậu cũng ghê thật, hôm trước nghe đâu thiên tài đi học cùng Hoàng Thiên, hôm nay lại chuyển đối tượng, đi với Hải Dương. Tôi khâm phục cậu đó.
Không ngờ cô ả lại dùng đến chiêu này, ghê thật. Tất cả những đứa con gái vây quanh hướng tia nhìn đáng sợ về phía tôi, tôi hơi run run, nhưng mắc gì tôi phải sợ chứ. Bọn họ nhìn tôi như muốn ăn sống ngay lập tức.
- Không ngờ thiên tài nổi tiếng không lo việc yêu đương lại có thể cặp với hai hotboy nổi tiếng nhất trường. Tôi không được như cậu. - Tiên Mỹ lại châm dầu vào lửa.
Hoàng Thiên nhìn cô ta bằng ánh mắt rất đáng sợ, eo ơi! Lỡ máu ác quỷ của hắn nổi lên tất cả chỉ có thể về với ông bà tổ tiên. Hải Dương cũng nhìn chăm chăm cô ta nhưng không hề đáng sợ nổi gai óc như hắn.
- Cậu đang biến hóa sự thật à? Tôi với Dương là bạn thân, sáng nay tôi gặp tai nạn trên đường tình cờ gặp cậu ấy.
- Vậy còn với anh Thiên thì sao?
Tôi búng ánh nhìn về phía hắn, lần này phải xin lỗi hắn trước rồi.
- Tại anh ta thôi, tự nhiên dở chứng lôi tôi lên xe làm tôi không kịp phản ứng. Trách tôi được à?
Thiên trừng mắt nhìn tôi, tiêu rồi! Xong hôm nay chắc chắn hắn sẽ không tha cho tôi đâu. Tiên Mỹ vẫn giữ vẻ bình thản hơi thách thức về phía tôi.
- Ô thế hả? Cậu thật gian manh.
Hả? Nói tôi gian manh, không biết ai gian hơn ai, cô ta đang tự nói chính mình đó.
TÙNG... TÙNG...!!
Tiếng trống báo hiệu vào học vang lên giữa không gian yên tĩnh đến kỳ lạ trên sân trường, bình thường bây giờ phải rất nhộn nhịp. Đám đông cũng nhận ra liền từ từ tản ra.
Tiên Mỹ nghếch môi rồi thong thả bước đi. Lúc cô ta lướt qua tôi, tôi vội nắm tay cô ta giữ lại rồi thì thầm vào tai Mỹ:
- Tôi sẽ chơi với cậu tới cùng.
Nàng hot girl liếc tôi nở nụ cười thách thức rồi giật tay mình ra yểu điệu bước lên lớp.
- Đi thôi. - Hải Dương bước tới nhắc nhở.
Tôi cười cười rồi cùng Dương lên lớp, hôm nay thiếu Ái Quỳnh đúng là thiệt thòi, lên lớp tôi phải kể chuyện vui vừa rồi cho nó nghe mới được.
* * *
Trên lan can dãy khối 11 một chàng trai mỉm cười nhìn Hoàng Thiên đang lạnh lùng đi lên.
- Rồi một ngày tôi sẽ bắt cậu trả giá, gấp trăm ngàn lần nỗi đau của cô ấy năm xưa...
Một âm thanh mà tôi cực kỳ dị ứng khi đang đi trên đường. Đúng! Đó là tiếng xe chạy, chẳng có gì để chú ý đến nếu như nó không chạy xoẹt qua tôi với một tốc độ chóng mặt và kinh khủng làm tôi ngã chưa kịp hiểu ra sự việc.
Chiếc xe đạp điện thân yêu bây giờ trở thành đáng ghét, nó ngã đè lên chân tôi đau điếng, may là chưa gãy như hồi nhỏ nếu không tôi có chết cũng không đi xe điện nữa.
Thật bực mình, không biết cái tên tài xế nào mà đáng ghét thế, đường rộng thế kia không đi sao phải ép sát vào tôi mà đi chứ, còn chạy với tốc độ vượt quá giới hạn nữa chứ. Bộ nghĩ đây là đường cao tốc hay đường đua à? Đây là khu vực gần trường học, chạy như vậy giao thông không tống cổ vô tù cũng uổng. Thiệt bực cả mình, mới sáng sớm đã gặp thần xui.
Tôi vừa đỡ chiếc xe điện tội nghiệp lên thì một chiếc BMW xám lạ hoắc dừng lại trước mặt. Ai đây mà rãnh quá vậy?
Cánh cửa trước volant từ từ mở ra, một chàng trai cũng rất đẹp trai không thua gì Hoàng Thiên và cũng rất rất quen với tôi bước ra. Tôi đứng hình tại chỗ, đây... là...
- Cậu làm sao vậy? - Chàng trai bước tới với vẻ ngỡ ngàng rồi đỡ tôi dậy.
Ôi mẹ ơi! Tôi biết nhà Hải Dương rất giàu có, tôi cũng quen cậu ta được hai tháng trời nhưng chưa lần nào tôi thấy bộ dạng hiện nay của cậu ta. Hôm nay Dương đẹp trai ra phết, mái tóc đen được chải chuốt tỉ mỉ, làn da trắng, đôi mắt nâu hơi hơi khác thường... Nói tóm lại hôm nay Hải Dương có gì đó bất thường.
Tôi vẫn trưng bộ mặt nai tơ ngơ ngác nhìn cậu bạn. Dương chớp chớp mắt nhìn tôi ra vẻ khó hiểu rồi nở một nụ cười hình bán nguyệt tuyệt đẹp.
- Cậu làm gì nhìn mình dữ vậy? Mà cậu có sao không? - Cậu ta hỏi có vẻ rất lo lắng cho tôi.
Tôi thoát khỏi cái nhìn kỳ lạ với Dương, thật mất mặt quá.
- Ơ... mình không sao...
Dương gật gật đầu.
- Nè lên xe đi! - Hải Dương lại cất tiếng.
Tôi vừa phủi xong đám bụi dính trên bộ đồng phục xinh xắn do cái xe chết tiệc kia gây ra, nghe Dương nói xong tôi suýt té ngửa, hết tên Hoàng Thiên tắc kè hống hách giờ đến cậu bạn thân à?
- Nè! - Dương quơ quơ tay trước mặt tôi.
Tôi quay lại nhìn Hải Dương. Nếu tôi đi với cậu ấy thì xe tôi làm sao? Đừng có như tên Hoàng Thiên hôm bữa nhé, xe tôi thì cũng an toàn yên vị trong nhà gửi xe của trường nhưng làm sáng đó tôi lết bộ cả mấy cây số tới trường lấy.
- Cậu đừng lo, lên nhanh đi!
Không để tôi phản ứng gì thêm Dương đẩy tôi lên xe. Yên vị trên ghế phụ cạnh ghế điều khiển mà tôi than thầm trong lòng, sao tôi luôn bị đàn áp vậy nè. Bây giờ tôi mới nhận ra, giữa Thiên và Dương có một điểm rất giống nhau, đó là luôn luôn lôi tôi đi như búp bê. Hừ! Sao tôi có thể là búp bê của hai tên này được chứ.
Một lúc sau chúng tôi cũng tới trường, hôm nay là lần đầu tiên tôi đi với Hải Dương nên không quen lắm. Chiếc xe chạy thẳng vào nhà gửi xe và nhanh chóng yên vị. Học sinh toàn trường đều phải ngoái đầu nhìn.
Dương bước xuống xe lập tức thu hút bao ánh mắt ngưỡng mộ của bọn con gái có máu hám trai. Đúng là, tôi cũng đẩy cửa bước xuống. Những ánh mắt kia thay đổi ngay sau đó, tất cả đều quay sang nhìn tôi với vô số thái độ nhưng đa phần rất ganh tị với tôi. Đúng là chỉ toàn nghĩ lung tung, quá rỗi hơi.
Dương chỉ nở một nụ cười tựa sao trên trời đêm làm bọn con gái suýt ngất (trừ tôi). Ngay khi tôi và Hải Dương chuẩn bị lên lớp thì một chiếc BMW đen bóng quen thuộc dừng lại ngay cạnh xe Dương. Đám đông vây quanh chúng tôi lại càng hào hứng. Tôi bất giác đưa tay lên trán, làm như siêu sao thế giới không bằng, tôi mà còn ở lại đây chắc sẽ nghẹt thở mất.
Từ chiếc xe BMW đen Hoàng Thiên lạnh lùng bước ra, dáng vẻ lành lạnh kiêu ngạo của hắn giữ chân tôi trốn khỏi đây. Thiên quay qua nhìn Dương và tôi, ôi chao! Hai người này có ân oán mà. Dương cũng đáp lại Thiên bằng ánh mắt ngập hận thù. Tôi đứng ở giữa như nạn nhân vô tội...
Đám con gái cứ đứng vây quanh tạo thành một vòng tròn khép kín, kiểu này trốn sao đây?
- Cậu vẫn không nghe những gì tôi nói? - Hoàng Thiên cất tiếng phá vỡ bầu không khí căn thẳng giữa hai người.
Dương vẫn nhìn Thiên như muốn ăn tươi nuốt sống hắn, nỗi hận với Thiên lớn đến vậy sao? Tôi chớp chớp mắt vừa nhìn Thiên rồi lại quay sang Dương, hai tên này như địch thủ ngàn năm vậy. Tôi có thể cảm nhận được sát khí đang bao trùm nơi đây. Đám đông nhiều chuyện kia cũng im bật không ai dám hé răng nửa lời.
- Tôi lấy gì để tin anh? Hai năm! 730 ngày qua không một giây phút nào tôi không nhớ đến ngày đó. Ngày cô ấy vĩnh viễn rời xa cuộc đời này...
"Ngày cô ấy vĩnh viễn rời xa cuộc đời này" Hình như ân oán giữa hai người họ có liên quan tới tình yêu nhưng sự việc này còn là một điều bí mật, tôi nhất định phải tìm ra mới được, tôi không rõ như những người trong cuộc kia nhưng tôi biết, đừng bao giờ để hận thù làm mờ mối quan hệ giữa con người với con người. "Hận" chỉ càng làm ta thêm đau khổ, trở thành nô lệ không thể thoát ra khỏi "thù hận".
- Rồi tôi sẽ chứng minh cho cậu thấy điều tôi nói là sự thật. - Thiên lạnh lùng nhìn thẳng Dương.
Hải Dương không nói gì chỉ nở một nụ cười nửa miệng thách thức.
Bộp bộp!
Tiếng vỗ tay thích thú vang lên phá tan bầu không khí nghẹt thở và đẫm mùi thuốc súng. Tất cả đều đồng loạt hướng về phía phát ra tiếng vỗ tay đó. Đám đông hơi kinh ngạc, nhanh chóng tản ra hai phía nhường đường.
Cô gái xinh đẹp uốn uốn sợi tóc trên tay rồi bắn về phía mọi người một nụ cười, cô ta tiến về phía chúng tôi. Tôi chu môi quay đi hướng khác, lại là con vịt mà giả thiên nga đây mà.
- Sao đông vui vậy? - Tiên Mỹ lên tiếng quét một lượt ba chúng tôi.
Không gian lại im lặng. Bốn chúng tôi - những thiên tài trong trường chỉ còn thiếu mỗi Ái Quỳnh đang hội tụ tại đây. Nhưng tôi chẳng muốn nhìn thấy cô nàng hot girl kia tí nào.
- Anh Hoàng Thiên trưa đi ăn với em được không? - Tiên Mỹ ra giọng dịu ngọt như mật ong nhẹ nhàng nắm tay hắn nói.
- Khụ khụ...
Tôi không kiềm chế nổi mà bất giác ho lên mấy tiếng. Kệ vậy, tôi đã quyết định mặc cái danh hiệu mình đang có, Tiên Mỹ muốn gây chiến tôi cũng không ngần ngại đáp trả cô ta.
Hoàng Thiên, Hải Dương, Tiên Mỹ và tất cả những kẻ lo chuyện bao đồng có mặt ở đây đều đồng loạt quay lại nhìn tôi như sinh vật trên sao Hỏa. Tôi không đáp lại họ mà chỉ đáp lại Mỹ một cái nhìn thách thức.
Tiên Mỹ biết ý đồ của tôi liền nghếch mép khinh khinh nhưng không dám cho ai thấy.
- Thiên Linh à! Cậu bị bệnh sao? Nghiêm trọng không?
Ý cô ta muốn tôi bị bệnh sao? Được thôi, là cô ta muốn đó nha.
- Ô! Cảm ơn cậu quan tâm, tôi bị bệnh đấy! Cũng không nghiêm trọng lắm đâu chỉ là có cơn gió độc thổi qua làm tôi ho thôi mà. - Tôi nói giọng chế nhiễu.
Thiên và Dương hướng mắt về tôi, từ đó đến nay họ chưa bao giờ thấy tôi như vậy mà.
Nàng hot girl tức đỏ cả mặt nhưng vẫn cố giữ hình tượng, tôi đã không lo hình tượng thì cô ta lo gì, đúng là chỉ biết hung hăng trước tôi.
- Không biết cơn gió độc nào mà độc thế?
- Ôi! Tôi cũng chẳng thèm để ý nó đâu, bên ngoài thì có vẻ rất mát mẻ êm ái đó nhưng bên trong thì độc vô cùng.
Tiên Mỹ tức đầu muốn bốc cả khói. Tôi là muốn cô ta như vậy đó, không ai trị cô ta thì để tôi ra tay nghĩa hiệp. Không để cô ả ra dáng dịu dàng cho mọi người thấy được, tôi phải lột bộ mặt gian ác của cô ta trước toàn trường.
Tiên Mỹ có vẻ không chịu thua, buông tay Thiên bước tới chỗ tôi.
- Cậu cũng ghê thật, hôm trước nghe đâu thiên tài đi học cùng Hoàng Thiên, hôm nay lại chuyển đối tượng, đi với Hải Dương. Tôi khâm phục cậu đó.
Không ngờ cô ả lại dùng đến chiêu này, ghê thật. Tất cả những đứa con gái vây quanh hướng tia nhìn đáng sợ về phía tôi, tôi hơi run run, nhưng mắc gì tôi phải sợ chứ. Bọn họ nhìn tôi như muốn ăn sống ngay lập tức.
- Không ngờ thiên tài nổi tiếng không lo việc yêu đương lại có thể cặp với hai hotboy nổi tiếng nhất trường. Tôi không được như cậu. - Tiên Mỹ lại châm dầu vào lửa.
Hoàng Thiên nhìn cô ta bằng ánh mắt rất đáng sợ, eo ơi! Lỡ máu ác quỷ của hắn nổi lên tất cả chỉ có thể về với ông bà tổ tiên. Hải Dương cũng nhìn chăm chăm cô ta nhưng không hề đáng sợ nổi gai óc như hắn.
- Cậu đang biến hóa sự thật à? Tôi với Dương là bạn thân, sáng nay tôi gặp tai nạn trên đường tình cờ gặp cậu ấy.
- Vậy còn với anh Thiên thì sao?
Tôi búng ánh nhìn về phía hắn, lần này phải xin lỗi hắn trước rồi.
- Tại anh ta thôi, tự nhiên dở chứng lôi tôi lên xe làm tôi không kịp phản ứng. Trách tôi được à?
Thiên trừng mắt nhìn tôi, tiêu rồi! Xong hôm nay chắc chắn hắn sẽ không tha cho tôi đâu. Tiên Mỹ vẫn giữ vẻ bình thản hơi thách thức về phía tôi.
- Ô thế hả? Cậu thật gian manh.
Hả? Nói tôi gian manh, không biết ai gian hơn ai, cô ta đang tự nói chính mình đó.
TÙNG... TÙNG...!!
Tiếng trống báo hiệu vào học vang lên giữa không gian yên tĩnh đến kỳ lạ trên sân trường, bình thường bây giờ phải rất nhộn nhịp. Đám đông cũng nhận ra liền từ từ tản ra.
Tiên Mỹ nghếch môi rồi thong thả bước đi. Lúc cô ta lướt qua tôi, tôi vội nắm tay cô ta giữ lại rồi thì thầm vào tai Mỹ:
- Tôi sẽ chơi với cậu tới cùng.
Nàng hot girl liếc tôi nở nụ cười thách thức rồi giật tay mình ra yểu điệu bước lên lớp.
- Đi thôi. - Hải Dương bước tới nhắc nhở.
Tôi cười cười rồi cùng Dương lên lớp, hôm nay thiếu Ái Quỳnh đúng là thiệt thòi, lên lớp tôi phải kể chuyện vui vừa rồi cho nó nghe mới được.
* * *
Trên lan can dãy khối 11 một chàng trai mỉm cười nhìn Hoàng Thiên đang lạnh lùng đi lên.
- Rồi một ngày tôi sẽ bắt cậu trả giá, gấp trăm ngàn lần nỗi đau của cô ấy năm xưa...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.