Chương 19
Đào Tĩnh Văn
11/06/2014
Tiêu Phàm cảm thấy Vệ Đằng thẳng thắng như thế rất đáng yêu, cậu ta không biết nói dối, trong lòng nghĩ sao thì nói vậy, tính cách bộc trực khiến người ta ngưỡng mộ. còn mình nói chuyện với cậu ta cứ vòng vo tam quốc,xem ra không được lỗi lạc cho lắm.
Tiêu Phàm theo sau Vệ Đằng, bất giác mỉm cười, thực sự không hiểu nổi một người vui tính, hoạt bát như cậu ta lại thích một đứa lạnh băng, vô vị như mình?
Lúc hai bàn tay đan vào nhau, Tiêu Phàm cảm nhận được sự căng thẳng và vui sướng của Vệ Đằng, bởi vậy mới tìm cơ hội rút tay ra.
Tiêu Phàm không phải tên ngốc, cũng không phải loại mù mờ về chuyện tình cảm, dĩ nhiên hiểu được tâm ý của Vệ Đằng.
Nếu như vài ngày trước còn đoán rằng Vệ Đằng chỉ là quá nhiệt tình niềm nở thì bây giờ có thể khẳng định trăm phần trăm cậu ta có tình cảm với mình.
Làm gì có ai cầm tay bạn mình lại giả vờ như không có chuyện gì, trong khi vành tai lại đỏ ửng lên.
Vệ Đằng, cậu thật không biết diễn kịch.
Chỉ tiếc, tôi không thể đáp ứng tình yêu mà cậu mong muốn, vì thế nhân lúc chưa muộn phải dập tắt ý định đó, như vậy mới tốt cho cậu.
Hai người bước bên nhau, không nói gì, Vệ Đằng nhìn đông ngó tây, mặt mày vẫn hết sức phấn khởi.
Đột nhiên có một quả bóng lăn đến bên chân, Vệ Đằng dừng bước, cúi xuống nhặt bóng.
“Anh ơi, bóng của em!”, một cô nhóc côt tóc đuôi gà chạy tới, khuôn mặt tỏ vẻ lo lắng.
“Của em à?”,thấy đối phương gật đầu, Vệ Đằng toét miệng cười “Em thử gọi, xem nó có trả lời không?”
“Đây…đây là bóng của em mà.”
“Ai bảo thế, rõ ràng là bóng của anh.”
Tiêu Phàm sầm mặt đứng nhìn Vệ Đằng trêu chọc cô bé, thầm than trách, em gái cậu lớn được như hôm nay quả không dễ dàng gì.
Vệ Đằng trêu chọc trẻ con cảm thấy rất vui vẻ, nhưng dưới cái nhìn của Tiêu Phàm hành động ấy thật ấu trĩ, ngớ ngẩn.
Nếu sau này có con, mình sẽ là ông bố nghiêm túc bị các con ghét bỏ mất.
Ý nghĩ kỳ quặc này nảy ra trong đầu làm Tiêu Phàm ngẩn người, lúc quay đầu lại thì thấy cô bé đang khóc rất uất ức, Vệ Đằng quỳ xuống dỗ dành:
“Ngoan nào, đừng khóc nữa, còn khóc nữa là anh sẽ ném em xuống hồ, chỗ kia có một cái hồ, trong hồ có cá mập đó.”
Cô bé càng khóc dữ hơn.
“Không khóc nữa!” vệ Đằng tức lên làm cô bé sợ tái mặt, vội chạy lại ôm chân Tiêu Phàm, “Chú ơi, cái anh kia bắt nạt con”.
Bầu không khí giữa hai người dường như đông đặc lại.
Cô bé ngơ ngác nhìn ông chú nét mặt sầm sì bên trái, rồi lại nhìn anh chàng đang cười đần bên phải, vội nhặt quả bóng chạy đi.
“Cô nhóc gọi tôi là anh, gọi anh là chú.” Vệ Đằng không sợ chết lặp lại một lần nữa.
Nét mặt bực bội, “Thế cậu có cần gọi thêm một tiếng ‘chú’nữa không?”, Tiêu Phàm nén lại một câu, quay lưng bỏ đi.
Vệ Đằng đứng sững, biết Tiêu Phàm đang giận, vội vàng đuổi theo kéo tay áo anh lại, “Giận rồi à?”, nhưng Tiêu Phàm mặc kệ.
“Giận gì mới được chứ? Trông anh chững chạc hơn là chuyện tốt mà! Đâu có giống tôi, chẳng có chút nam tính nào cả.”
“Đừng giận nữa, thấy tức thì tìm con bé đánh cho một trận.”
Vệ Đằng giật tay áo lại, Tiêu Phàm xoay người bắt gặp một khuôn mặt đang tươi cười rạng rỡ.
Bốn mắt nhìn nhau, đột nhiên, không gian tĩnh lặng.
“Được rồi, đi về thôi.” Một lúcn lâu sau, Tiêu Phàm vỗ nhẹ lên vai Vệ Đằng , nói khẽ.
Vệ Đằng đi theo sau Tiêu Phàm giữa khu vui chơi ồn ào náo nhiệt, con tim cậu lại loạn nhịp.
Vừa nãy nhìn thẳng vào con mắt anh ta, tưởng chừng có thể hiểu rỏ tất thảy, đôi mắt sâu thăm thẳm ấy, giống như một hồ nước huyền bí sâu hút, khiến người ta muốn tìm đến tận cùng.
Thực ra hồn phách cậu đã sớm bị hút vào trong đôi mắt ấy rồi.
Than ôi, vô phương cứu chữa.
Hai người trở về sớm hơn dự tính, đúng giờ tan tầm cuối ngày, xe bus không còn chỗ ngồi nữa.
Bám vào tay vịn đứng cạnh nhau, mỗi lần xe bus phanh lại hay quẹo phải, rẽ trái, cơ thể hai người lại có dịp tiếp xúc với nhau. Lúc bác tài phanh gấp, Vệ Đằng tựa vào lồng ngực Tiêu Phàm,trái tim cậu đập điên cuồng, cánh tay Tiêu Phàm nhẹ nhàng đỡ lấy lưng cậu, Vệ Đẳng cảm thấy ở chỗ tiếp xúc nóng như bị lửa thiêu, đầu óc mơ mơ màng màng.
Chờ mãi mới đến một trạm dừng quan trọng, cả đống người xuống xe, có một chỗ trống, Tiêu Phàm để Vệ Đằng ngồi xuống, còn anh bám vào thành ghế bên cạnh.
Vệ Đằng cảm thấy khung cảnh thật ấm áp, ngọt ngào.
Tiêu Phàm thật ra rất biết quan tâm người khác, rất tử tế dịu dàng, những người bị sự lạnh lùng của anh ta làm cho phát hoảng sẽ không bao giờ cảm nhận được sự ấm áp của anh ta.
Đang lúc đờ đẫn trong hạnh phúc, đột nhiên di động của Tiêu Phàm vang lên.
Đó là tiếng chông rất đặc biệt, thanh thoát, êm ái, nhưng Tiêu Phàm nghe thấy âm thanh ấy lại chau mày.
“Kính Văn.”
Vệ Đằng giật thót, làm bộ không để ý quay ra nhìn cửa sổ, ngóng tai lên nghe.
“Thủ tục xong xuôi đâu đấy mình sẽ gửi giấy tờ qua cho cậu, bao giờ cậu về?”.
“Học kỳ sau à?”
Im lặng kéo dài, đầu dây bên kia hình như đang giải thích gì đó, sau đó Tiêu Phàm thở dài một hơi, ân cần hỏi: “Sức khỏe cậu thế nào?”.
“Xuất viện rồi phải chú ý giữ gìn sức khỏe. đừng có đày đọa bản thân rồi bắt tôi đi lượm xác cậu.”
“Tôi à…” ánh mắt Tiêu Phàm lướt về phía Vệ Đằng, khe khẽ cười “Tôi sống rất tốt.”
Nói xong cúp máy luôn.
Vệ Đằng cảm nhận nụ cười của Tiêu Phàm phản chiếu trên ô kính đượm nét chua xót.
Trong lòng bỗng dấy lên nỗi buồn.
Trực giác cho cậu biết, sự quan tâm mà Tiêu Phàm dành cho Diệp Kính Văn không hề đơn giản.
Theo lý mà nói, anh ấy thích Lâm Vi, Diệp Kính Văn và Lâm Vi là một đôi, vì thế có thể coi Diệp Kính Văn là tình địch của anh ấy.
Có ai lại đối xử tốt với tình địch như thế? Lúc hỏi về sức khỏe, anh ấy còn tỏ ra rất lo lắng.
Hai người từng là bạn hợp tác ăn ý, đám con gái lắm chuyện còn đặt biệt danh cho họ là hắc bạch song lang.
Chẳng lẽ bởi vì là bạn bè, nên cho dù có thể trở thành tình địch vẫn có thể thản nhiên quan tâm đối phương như thế này sao?
Vệ Đằng nghĩ không ra, không thèm nghĩ nữa, tóm lại Tiêu Phàm thích ai là chuyện của anh ấy, mình thích anh ấy là chuyện của mình, mình sẽ cố gắng giúp anh ấy quên sạch chuyện trong quá khứ.
Sẽ không để cho nụ cười của anh ấy cô đơn và giả tạo như hồi nãy nữa.
Về đến trường, Vệ Đằng đăng nhập nick QQ lên thông báo thu hoạch trong ngày cho bạn chí cốt biết, cậu và Tiêu Phàm đã nắm tay nhau, không phải cố tình đâu.
Ngưu San San nói: “Đừng nóng vội, hồi xưa tớ và Châu Vũ nhùng nhà nhùng nhằng hơn nửa học kỳ mới nắm tay nhau, trong tình yêu nhanh hay chậm không quan trọng”.
Châu Vũ nói: “Trong tình yêu quan trọng nhất là quá trình theo đuổi, cảm giác rung động ban đầu, cơn say mê theo đuổi người ta, những điều đó đáng để cậu hồi tưởng, nhâm nhi cả đời. nếu cậu ngày đầu mà đã hạ được thành lũy thì gọi gì là tình yêu nữa, cái đó thiên hạ gọi là tình một đêm.”
Bị hai người bạn chí cốt giáo huấn cho một tràng về lí luận tình yêu, sự hăm hở phấn chấn của Vệ Đằng lại đầy ắp, dũng khí ngút trời, niềm tin tràn trề, cậu nghĩ về cách đánh tan vẻ ngoài lạnh băng của Tiêu Phàm.
Sau đó tấn công trái tim anh ấy.
Theo đuổi một người là một quá trình tấn công tuần tự.
Số lần hẹn hò quá nhiều sẽ khiến người ta phản cảm, quá ít lại không có ảnh hưởng gì.
Còn phải để ý thời gian biểu của người ta, không thể quấy rầy lúc người ta bận rộn, để lại ấn tượng không tốt.
Vệ Đằng mấy ngày không đi tìm Tiêu Phàm, Tiêu Phàm thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ chắc cậu ta đã biết đường rút lui rồi.
Ai dè, chiều chủ nhật đang định lên mạng tìm vài thứ thì nhận được điện thoại của Vệ Đằng.
“Tiêu Phàm à, tôi…tôi là Vệ Đằng.”
Bên kia phát ra tiếng thở hồng hộc, Tiêu Phàm nhíu mày, “Cậu bị đau dạ dày à?”.
“Phải phải, anh đến sân vận động được không? Tôi …”
“Tôi đến ngay đây.”
Tiêu Phàm cúp máy, vội thay quần áo, lao ra khỏi cửa, còn quên tắt máy tính.
Xuống dưới sân ký túc, tim đập có phần loạn nhịp, Tiêu Phàm hít một hơi, cố trấn tĩnh lại. không biết tại sao, nghe thấy giọng cầu cứu của cậu ta, đầu óc anh liền trống rỗng, chỉ muốn bay ngay đến bên.
Người như Vệ Đằng, lúc nào cũng hi hi ha ha, không bao giờ cầu xin người khác, một khi đã phải gọi điện cầu cứu tức là tình hình rất nghiêm trọng, chắc đau đớn không chịu nổi.
Lao đi như tên bắn, lúc đến sân vận động, toàn thân anh đã ướt đẫm mồ hôi, chỉ thấy Vệ Đằng mặt mày tươi tắn bước đến.
“Tốc độ của anh ngang với thánh thần! tôi còn sợ anh không đến kịp cơ.”
Tiêu Phàm nhắm mắt lại, cố nuốt ý định đập cho cậu ta một phát, trầm giọng nói: “Không phải cậu bị đau dạ dày sao?”
Vệ Đằng ngơ ngác, lấy tay sờ gáy, “Tôi là Vệ Đằng mà…”
Tiêu Phàm biết mình hiểu nhầm, “hừ” một tiếng, quay người định bỏ đi thì bị Vệ Đằng giữ lại.
“Này, sao vừa đến lại đi làm gì?”
“Có chuyện gì ?”
“Trường tổ chức cuộc thi chạy việt dã, lẽ ra tôi cùng với người bạn cùng phòng tham gia nhưng đột nhiên cậu ta lại bị đau bụng. khỉ thật, không có bạn đồng hành thì không thể tham gia.”
“Tìm tôi chỉ vì chuyện này thôi sao?”, Tiêu Phàm cố nén cơn giận, tỏ ra bình tĩnh hỏi.
“Cuối tuần rồi, hoạt động này rất có ý nghĩa, người tham gia đông khủng khiếp, tôi phải xếp hàng một giờ mới đến lượt đó.” Vệ Đằng rất kích động, sau khi nhìn khuôn mặt lạnh te của Tiêu Phàm mới cúi đầu ủ rũ, “Nếu anh không muốn tham gia, tôi tìm người khác vậy, xin lỗi.”
Tiêu Phàm im lặng một lúc, sau đó khẽ nói: “Không sao, tham gia cũng được.”
Vệ Đằng lập tức hớn hở cười.
Tiêu Phàm không biết vì sao mình giận, rõ ràng tên cậu ta có hai nghĩa, bản thân hiểu nhầm không thể trách cậu ta được.
Có lẽ giận bản thân, trước giờ rất giỏi không chế cảm xúc, hôm nay lại nóng nảy hấp tấp như thế, nghe thấy cậu ta bị đau là chạy như điên đến đây, kết quả thấy cậu ta hoàn toàn khỏe mạnh, còn rủ mình tham gia trò chơi dở hơi hết sức nào đó, thấy mình thật ngốc nghếch.
Sao lại… nhận lời cùng cậu ta chơi trò vô vị này?
Theo Vệ Đằng đến khu vực đăng ký, Tiêu Phàm thấy gân xanh đã nổi hết trên trán mình.
“A? Anh Tiêu Phàm?”, cô gái phụ trách đăng ký danh sách thân mật chào hỏi Tiêu Phàm.
“Chào em.”
“Lâu quá không gặp, em cứ nghĩ anh học nghiên cứu sinh bận rộn quá, không có thời gian đi đâu.”
“Em vẫn trong Ban chấp hành Đoàn sao?”
“Vâng, bây giờ em hoạt động ở Ban tuyên truyền, hôm nay cùng với tám đoàn thể khác tổ chức hoạt động, em phụ trách cuộc thi chạy việt dã.”
Tiêu Phàm hiển nhiên không có hứng thú với mấy thứ này, chỉ gật đầu một cái, bắt đầu điền vào tờ đơn đăng ký.
Cách cô gái đó nhìn Tiêu Phàm khiến Vệ Đằng cảm thấy khó chịu.
Đứng bên cạnh xếp hàng với Tiêu Phàm, Vệ Đằng cuối cùng không nhịn được bèn lên tiếng, “Cô gái ban nãy…?”
“Sinh viên năm ba khoa Luật, hồi trước hoạt động trong Ban chấp hành Đoàn nên tôi quen.”
“Ờ”, Vệ Đằng ngẩng đầu đáp lại một tiếng, sau đó quay đầu nhìn về phía khu vực đăng ký, cô gái đó cũng đang nhìn hai người, cười rất tươi.
Quả là một mỹ nữ, thân hình đẹp không chê vào đâu được, mái tóc dài mượt buộc sau gáy, mặc chiếc váy liền thân màu trắng, lúc mỉm cười lộ ra lúm đồng tiền rất duyên dáng.
Nhưng trong lòng Vệ Đằng lại không cảm thấy dễ chịu, từ bé đến giờ, cậu ghét nhất là kiểu con gái thế này, thấy giả dối hết sức, những cô gái thuộc loại này cũng vô cùng ghét Vệ Đằng, cho rằng cậu là đồ lưu manh, không hề có khí chất của bạch mã hoàng tử.
Hai bên đều không ưu nhau.
Nhưng hôm nay cậu còn không ưa cô gái kia hơn.
Mặc dù ngoại hình đáp ứng mẫu thục nữ kinh điển, mắt to, môi nhỏ, tóc dài, da trắng nhưng nhìn rất chướng mắt.
Vệ Đằng nhìn cô ta lần nữa,lúc quay đầu lại thì phát hiện Tiêu Phàm đang nghiêm túc nhìn mình.
“Ha, đến lượt chúng ta rồi kìa.” Ánh mắt của Tiêu Phàm làm Vệ Đằng lạnh hết cả sống lưng, cậu vội nhìn ra chỗ khác, cầm số thứ tự đi về phía vạch xuất phát.
Tiêu Phàm theo sau Vệ Đằng, bất giác mỉm cười, thực sự không hiểu nổi một người vui tính, hoạt bát như cậu ta lại thích một đứa lạnh băng, vô vị như mình?
Lúc hai bàn tay đan vào nhau, Tiêu Phàm cảm nhận được sự căng thẳng và vui sướng của Vệ Đằng, bởi vậy mới tìm cơ hội rút tay ra.
Tiêu Phàm không phải tên ngốc, cũng không phải loại mù mờ về chuyện tình cảm, dĩ nhiên hiểu được tâm ý của Vệ Đằng.
Nếu như vài ngày trước còn đoán rằng Vệ Đằng chỉ là quá nhiệt tình niềm nở thì bây giờ có thể khẳng định trăm phần trăm cậu ta có tình cảm với mình.
Làm gì có ai cầm tay bạn mình lại giả vờ như không có chuyện gì, trong khi vành tai lại đỏ ửng lên.
Vệ Đằng, cậu thật không biết diễn kịch.
Chỉ tiếc, tôi không thể đáp ứng tình yêu mà cậu mong muốn, vì thế nhân lúc chưa muộn phải dập tắt ý định đó, như vậy mới tốt cho cậu.
Hai người bước bên nhau, không nói gì, Vệ Đằng nhìn đông ngó tây, mặt mày vẫn hết sức phấn khởi.
Đột nhiên có một quả bóng lăn đến bên chân, Vệ Đằng dừng bước, cúi xuống nhặt bóng.
“Anh ơi, bóng của em!”, một cô nhóc côt tóc đuôi gà chạy tới, khuôn mặt tỏ vẻ lo lắng.
“Của em à?”,thấy đối phương gật đầu, Vệ Đằng toét miệng cười “Em thử gọi, xem nó có trả lời không?”
“Đây…đây là bóng của em mà.”
“Ai bảo thế, rõ ràng là bóng của anh.”
Tiêu Phàm sầm mặt đứng nhìn Vệ Đằng trêu chọc cô bé, thầm than trách, em gái cậu lớn được như hôm nay quả không dễ dàng gì.
Vệ Đằng trêu chọc trẻ con cảm thấy rất vui vẻ, nhưng dưới cái nhìn của Tiêu Phàm hành động ấy thật ấu trĩ, ngớ ngẩn.
Nếu sau này có con, mình sẽ là ông bố nghiêm túc bị các con ghét bỏ mất.
Ý nghĩ kỳ quặc này nảy ra trong đầu làm Tiêu Phàm ngẩn người, lúc quay đầu lại thì thấy cô bé đang khóc rất uất ức, Vệ Đằng quỳ xuống dỗ dành:
“Ngoan nào, đừng khóc nữa, còn khóc nữa là anh sẽ ném em xuống hồ, chỗ kia có một cái hồ, trong hồ có cá mập đó.”
Cô bé càng khóc dữ hơn.
“Không khóc nữa!” vệ Đằng tức lên làm cô bé sợ tái mặt, vội chạy lại ôm chân Tiêu Phàm, “Chú ơi, cái anh kia bắt nạt con”.
Bầu không khí giữa hai người dường như đông đặc lại.
Cô bé ngơ ngác nhìn ông chú nét mặt sầm sì bên trái, rồi lại nhìn anh chàng đang cười đần bên phải, vội nhặt quả bóng chạy đi.
“Cô nhóc gọi tôi là anh, gọi anh là chú.” Vệ Đằng không sợ chết lặp lại một lần nữa.
Nét mặt bực bội, “Thế cậu có cần gọi thêm một tiếng ‘chú’nữa không?”, Tiêu Phàm nén lại một câu, quay lưng bỏ đi.
Vệ Đằng đứng sững, biết Tiêu Phàm đang giận, vội vàng đuổi theo kéo tay áo anh lại, “Giận rồi à?”, nhưng Tiêu Phàm mặc kệ.
“Giận gì mới được chứ? Trông anh chững chạc hơn là chuyện tốt mà! Đâu có giống tôi, chẳng có chút nam tính nào cả.”
“Đừng giận nữa, thấy tức thì tìm con bé đánh cho một trận.”
Vệ Đằng giật tay áo lại, Tiêu Phàm xoay người bắt gặp một khuôn mặt đang tươi cười rạng rỡ.
Bốn mắt nhìn nhau, đột nhiên, không gian tĩnh lặng.
“Được rồi, đi về thôi.” Một lúcn lâu sau, Tiêu Phàm vỗ nhẹ lên vai Vệ Đằng , nói khẽ.
Vệ Đằng đi theo sau Tiêu Phàm giữa khu vui chơi ồn ào náo nhiệt, con tim cậu lại loạn nhịp.
Vừa nãy nhìn thẳng vào con mắt anh ta, tưởng chừng có thể hiểu rỏ tất thảy, đôi mắt sâu thăm thẳm ấy, giống như một hồ nước huyền bí sâu hút, khiến người ta muốn tìm đến tận cùng.
Thực ra hồn phách cậu đã sớm bị hút vào trong đôi mắt ấy rồi.
Than ôi, vô phương cứu chữa.
Hai người trở về sớm hơn dự tính, đúng giờ tan tầm cuối ngày, xe bus không còn chỗ ngồi nữa.
Bám vào tay vịn đứng cạnh nhau, mỗi lần xe bus phanh lại hay quẹo phải, rẽ trái, cơ thể hai người lại có dịp tiếp xúc với nhau. Lúc bác tài phanh gấp, Vệ Đằng tựa vào lồng ngực Tiêu Phàm,trái tim cậu đập điên cuồng, cánh tay Tiêu Phàm nhẹ nhàng đỡ lấy lưng cậu, Vệ Đẳng cảm thấy ở chỗ tiếp xúc nóng như bị lửa thiêu, đầu óc mơ mơ màng màng.
Chờ mãi mới đến một trạm dừng quan trọng, cả đống người xuống xe, có một chỗ trống, Tiêu Phàm để Vệ Đằng ngồi xuống, còn anh bám vào thành ghế bên cạnh.
Vệ Đằng cảm thấy khung cảnh thật ấm áp, ngọt ngào.
Tiêu Phàm thật ra rất biết quan tâm người khác, rất tử tế dịu dàng, những người bị sự lạnh lùng của anh ta làm cho phát hoảng sẽ không bao giờ cảm nhận được sự ấm áp của anh ta.
Đang lúc đờ đẫn trong hạnh phúc, đột nhiên di động của Tiêu Phàm vang lên.
Đó là tiếng chông rất đặc biệt, thanh thoát, êm ái, nhưng Tiêu Phàm nghe thấy âm thanh ấy lại chau mày.
“Kính Văn.”
Vệ Đằng giật thót, làm bộ không để ý quay ra nhìn cửa sổ, ngóng tai lên nghe.
“Thủ tục xong xuôi đâu đấy mình sẽ gửi giấy tờ qua cho cậu, bao giờ cậu về?”.
“Học kỳ sau à?”
Im lặng kéo dài, đầu dây bên kia hình như đang giải thích gì đó, sau đó Tiêu Phàm thở dài một hơi, ân cần hỏi: “Sức khỏe cậu thế nào?”.
“Xuất viện rồi phải chú ý giữ gìn sức khỏe. đừng có đày đọa bản thân rồi bắt tôi đi lượm xác cậu.”
“Tôi à…” ánh mắt Tiêu Phàm lướt về phía Vệ Đằng, khe khẽ cười “Tôi sống rất tốt.”
Nói xong cúp máy luôn.
Vệ Đằng cảm nhận nụ cười của Tiêu Phàm phản chiếu trên ô kính đượm nét chua xót.
Trong lòng bỗng dấy lên nỗi buồn.
Trực giác cho cậu biết, sự quan tâm mà Tiêu Phàm dành cho Diệp Kính Văn không hề đơn giản.
Theo lý mà nói, anh ấy thích Lâm Vi, Diệp Kính Văn và Lâm Vi là một đôi, vì thế có thể coi Diệp Kính Văn là tình địch của anh ấy.
Có ai lại đối xử tốt với tình địch như thế? Lúc hỏi về sức khỏe, anh ấy còn tỏ ra rất lo lắng.
Hai người từng là bạn hợp tác ăn ý, đám con gái lắm chuyện còn đặt biệt danh cho họ là hắc bạch song lang.
Chẳng lẽ bởi vì là bạn bè, nên cho dù có thể trở thành tình địch vẫn có thể thản nhiên quan tâm đối phương như thế này sao?
Vệ Đằng nghĩ không ra, không thèm nghĩ nữa, tóm lại Tiêu Phàm thích ai là chuyện của anh ấy, mình thích anh ấy là chuyện của mình, mình sẽ cố gắng giúp anh ấy quên sạch chuyện trong quá khứ.
Sẽ không để cho nụ cười của anh ấy cô đơn và giả tạo như hồi nãy nữa.
Về đến trường, Vệ Đằng đăng nhập nick QQ lên thông báo thu hoạch trong ngày cho bạn chí cốt biết, cậu và Tiêu Phàm đã nắm tay nhau, không phải cố tình đâu.
Ngưu San San nói: “Đừng nóng vội, hồi xưa tớ và Châu Vũ nhùng nhà nhùng nhằng hơn nửa học kỳ mới nắm tay nhau, trong tình yêu nhanh hay chậm không quan trọng”.
Châu Vũ nói: “Trong tình yêu quan trọng nhất là quá trình theo đuổi, cảm giác rung động ban đầu, cơn say mê theo đuổi người ta, những điều đó đáng để cậu hồi tưởng, nhâm nhi cả đời. nếu cậu ngày đầu mà đã hạ được thành lũy thì gọi gì là tình yêu nữa, cái đó thiên hạ gọi là tình một đêm.”
Bị hai người bạn chí cốt giáo huấn cho một tràng về lí luận tình yêu, sự hăm hở phấn chấn của Vệ Đằng lại đầy ắp, dũng khí ngút trời, niềm tin tràn trề, cậu nghĩ về cách đánh tan vẻ ngoài lạnh băng của Tiêu Phàm.
Sau đó tấn công trái tim anh ấy.
Theo đuổi một người là một quá trình tấn công tuần tự.
Số lần hẹn hò quá nhiều sẽ khiến người ta phản cảm, quá ít lại không có ảnh hưởng gì.
Còn phải để ý thời gian biểu của người ta, không thể quấy rầy lúc người ta bận rộn, để lại ấn tượng không tốt.
Vệ Đằng mấy ngày không đi tìm Tiêu Phàm, Tiêu Phàm thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ chắc cậu ta đã biết đường rút lui rồi.
Ai dè, chiều chủ nhật đang định lên mạng tìm vài thứ thì nhận được điện thoại của Vệ Đằng.
“Tiêu Phàm à, tôi…tôi là Vệ Đằng.”
Bên kia phát ra tiếng thở hồng hộc, Tiêu Phàm nhíu mày, “Cậu bị đau dạ dày à?”.
“Phải phải, anh đến sân vận động được không? Tôi …”
“Tôi đến ngay đây.”
Tiêu Phàm cúp máy, vội thay quần áo, lao ra khỏi cửa, còn quên tắt máy tính.
Xuống dưới sân ký túc, tim đập có phần loạn nhịp, Tiêu Phàm hít một hơi, cố trấn tĩnh lại. không biết tại sao, nghe thấy giọng cầu cứu của cậu ta, đầu óc anh liền trống rỗng, chỉ muốn bay ngay đến bên.
Người như Vệ Đằng, lúc nào cũng hi hi ha ha, không bao giờ cầu xin người khác, một khi đã phải gọi điện cầu cứu tức là tình hình rất nghiêm trọng, chắc đau đớn không chịu nổi.
Lao đi như tên bắn, lúc đến sân vận động, toàn thân anh đã ướt đẫm mồ hôi, chỉ thấy Vệ Đằng mặt mày tươi tắn bước đến.
“Tốc độ của anh ngang với thánh thần! tôi còn sợ anh không đến kịp cơ.”
Tiêu Phàm nhắm mắt lại, cố nuốt ý định đập cho cậu ta một phát, trầm giọng nói: “Không phải cậu bị đau dạ dày sao?”
Vệ Đằng ngơ ngác, lấy tay sờ gáy, “Tôi là Vệ Đằng mà…”
Tiêu Phàm biết mình hiểu nhầm, “hừ” một tiếng, quay người định bỏ đi thì bị Vệ Đằng giữ lại.
“Này, sao vừa đến lại đi làm gì?”
“Có chuyện gì ?”
“Trường tổ chức cuộc thi chạy việt dã, lẽ ra tôi cùng với người bạn cùng phòng tham gia nhưng đột nhiên cậu ta lại bị đau bụng. khỉ thật, không có bạn đồng hành thì không thể tham gia.”
“Tìm tôi chỉ vì chuyện này thôi sao?”, Tiêu Phàm cố nén cơn giận, tỏ ra bình tĩnh hỏi.
“Cuối tuần rồi, hoạt động này rất có ý nghĩa, người tham gia đông khủng khiếp, tôi phải xếp hàng một giờ mới đến lượt đó.” Vệ Đằng rất kích động, sau khi nhìn khuôn mặt lạnh te của Tiêu Phàm mới cúi đầu ủ rũ, “Nếu anh không muốn tham gia, tôi tìm người khác vậy, xin lỗi.”
Tiêu Phàm im lặng một lúc, sau đó khẽ nói: “Không sao, tham gia cũng được.”
Vệ Đằng lập tức hớn hở cười.
Tiêu Phàm không biết vì sao mình giận, rõ ràng tên cậu ta có hai nghĩa, bản thân hiểu nhầm không thể trách cậu ta được.
Có lẽ giận bản thân, trước giờ rất giỏi không chế cảm xúc, hôm nay lại nóng nảy hấp tấp như thế, nghe thấy cậu ta bị đau là chạy như điên đến đây, kết quả thấy cậu ta hoàn toàn khỏe mạnh, còn rủ mình tham gia trò chơi dở hơi hết sức nào đó, thấy mình thật ngốc nghếch.
Sao lại… nhận lời cùng cậu ta chơi trò vô vị này?
Theo Vệ Đằng đến khu vực đăng ký, Tiêu Phàm thấy gân xanh đã nổi hết trên trán mình.
“A? Anh Tiêu Phàm?”, cô gái phụ trách đăng ký danh sách thân mật chào hỏi Tiêu Phàm.
“Chào em.”
“Lâu quá không gặp, em cứ nghĩ anh học nghiên cứu sinh bận rộn quá, không có thời gian đi đâu.”
“Em vẫn trong Ban chấp hành Đoàn sao?”
“Vâng, bây giờ em hoạt động ở Ban tuyên truyền, hôm nay cùng với tám đoàn thể khác tổ chức hoạt động, em phụ trách cuộc thi chạy việt dã.”
Tiêu Phàm hiển nhiên không có hứng thú với mấy thứ này, chỉ gật đầu một cái, bắt đầu điền vào tờ đơn đăng ký.
Cách cô gái đó nhìn Tiêu Phàm khiến Vệ Đằng cảm thấy khó chịu.
Đứng bên cạnh xếp hàng với Tiêu Phàm, Vệ Đằng cuối cùng không nhịn được bèn lên tiếng, “Cô gái ban nãy…?”
“Sinh viên năm ba khoa Luật, hồi trước hoạt động trong Ban chấp hành Đoàn nên tôi quen.”
“Ờ”, Vệ Đằng ngẩng đầu đáp lại một tiếng, sau đó quay đầu nhìn về phía khu vực đăng ký, cô gái đó cũng đang nhìn hai người, cười rất tươi.
Quả là một mỹ nữ, thân hình đẹp không chê vào đâu được, mái tóc dài mượt buộc sau gáy, mặc chiếc váy liền thân màu trắng, lúc mỉm cười lộ ra lúm đồng tiền rất duyên dáng.
Nhưng trong lòng Vệ Đằng lại không cảm thấy dễ chịu, từ bé đến giờ, cậu ghét nhất là kiểu con gái thế này, thấy giả dối hết sức, những cô gái thuộc loại này cũng vô cùng ghét Vệ Đằng, cho rằng cậu là đồ lưu manh, không hề có khí chất của bạch mã hoàng tử.
Hai bên đều không ưu nhau.
Nhưng hôm nay cậu còn không ưa cô gái kia hơn.
Mặc dù ngoại hình đáp ứng mẫu thục nữ kinh điển, mắt to, môi nhỏ, tóc dài, da trắng nhưng nhìn rất chướng mắt.
Vệ Đằng nhìn cô ta lần nữa,lúc quay đầu lại thì phát hiện Tiêu Phàm đang nghiêm túc nhìn mình.
“Ha, đến lượt chúng ta rồi kìa.” Ánh mắt của Tiêu Phàm làm Vệ Đằng lạnh hết cả sống lưng, cậu vội nhìn ra chỗ khác, cầm số thứ tự đi về phía vạch xuất phát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.