Tình Yêu Đau Dạ Dày

Chương 20

Đào Tĩnh Văn

11/06/2014

Cuộc thi lần này đơn giản nhưng rất thú vị, chỉ cần một tấm bản đồ và một chiếc la bàn.

Chỉ dẫn được đặt nhiều điểm trong khuôn viên trường, bên cạnh chỉ dẫn có sẵn con dấu. người chơi phải căn cứ vào vị trí trên bản đồ tìm ra vật chỉ dẫn, sau đó dùng con dấu ấn lên tờ giấy trên tay.

Nói thì dễ nhưng để tìm ra lại rất khó.

Mấy năm nay Vệ Đằng ngao du khắp chốn, xem bản đồ chuẩn không cần chỉnh, cách dùng la bàn thì rõ nhưng lòng bàn tay, tiếng pháo khai cuộc vừa vang lên, liền lôi Tiêu Phàm lao đến mục tiêu thứ nhất.

Trời nắng chang chang, hai người chạy như bay, mồ hôi tuôn ra như tắm.

Tiêu Phàm hối hận vô cùng về quyết định nông nổi của mình, chạy cùng cậu ta, thật là ngớ ngẩn.

Dù cũng có nhiều chàng trai khác đang chạy thục mạng, nhưng bên cạnh là bạn gái của họ, còn mình thì biết gọi là gì?

Tiêu Phàm lắc đầu, hất văng ý nghĩ kỳ cục này đi, tiếp tục cùng Vệ Đằng chạy vòng quanh sân trường.

Nhờ vào sự thông thạo bản đồ của Vệ Đằng cùng óc phán đoán chính xác của Tiêu Phàm, hai người nhanh chóng tìm ra được tám vật chỉ dẫn.

Còn lại hai vật chỉ dẫn có điểm số cao nhất, đường đi dĩ nhiên cũng xa nhất.

Vệ Đằng liếc qua bản đố, cúi đấu nhìn đồng hồ, còn năm phút, phải bỏ một thứ.

“Tôi mới chuyển đến, chưa thông thạo lắm, anh nói xem nên đi hướng nào?”, Vệ Đằng đột nhiên hỏi.

Tiêu Phàm không nhận ra sự bất thường trong câu nói của Vệ Đằng,ghé vào nhìn bản đồ, “Cái bên trái này, chắc là phía sau của thư viện”.

“Ồ,được rồi.” Vệ Đằng tay cầm bản đồ chạy về phía thư viện, được vài bước phát hiện Tiêu Phàm vẫn đứng nguyên tại chỗ liền dừng lại, nhìn anh dò hỏi.

“Đi về bên phải.” Tiêu Phàm cười, chạy về hướng ngược lại, Vệ Đằng ngơ ngác một chút rồi bám sát anh ta, “Không đi đến thư viện sao?”

“Xa như vậy, không kịp.”

“Anh nói là ở thư viện mà.”

“Thì chính là ở thư viện.” Tiêu Phàm so vai tỏ vẻ vô tội, “Nhưng tôi có nói phải đến thư viện đâu”.

Vệ Đằng ngẩn người, buồn bã cúi đầu, lại bị anh ta chơi một vố rồi, chọc tôi vui lắm hay sao?

Tiêu Phàm cảm thấy trêu chọc Vệ Đằng rất thú vị, nhìn bộ dạng cúi đầu hờn dỗi theo sau của cậu ta, nỗi u uất trong lòng tan thành mây khói.

Ngay sau đó đã đến địa điểm cuối cùng. Vệ Đằng nhìn ngó bốn phương, “ở đâu thế?”.

“Bên kia.”

Vệ Đằng nhìn về hướng ánh mắt Tiêu Phàm, chỉ thấy vật chỉ dẫn quen thuộc được đặt trong bụi cỏ, đang tính nhảy vào thì bị Tiêu Phàm giữ lại, chỉ cho cậu thấy tấm biển bên cạnh.

“Ai giẫm lên cỏ sẽ bị phạt mười tệ.”

Vệ Đằng cũng biết sợ, thu ngay chân lại.

“Làm sao đây?”

“Lấy cành cây khều ra.” Tiêu Phàm nói xong liền nhặt môt cành cây từ bụi cỏ gần đó.

Vệ Đằng thấy rất khâm phục,Tiêu Phàm đúng là ngọa hổ tang long, mắt tinh như cú, cành cây bị che kín thế mà anh ta cũng thấy được.

“Để tôi.” Vệ Đằng xung phong lập công, cầm cành cây, kiễng chân câu chiếc túi bóng đựng con dấu.

Hừ…hơi xa, kiễng thêm tí nữa, không câu được, lại kiễng thêm tý nữa…

Tiêu Phàm đang đứng bên cạnh quan sát, chân trái Tiêu Phàm đang chơi vơi trong không trung, toàn bộ trọng lượng cơ thể dồn hết lên các ngón bàn chân phải, người nghiêng về phía trước 45°, ra sức câu chiếc túi.

Đột nhiên nhớ đến hôm trên tàu hỏa, cậu ta nằm bẹp trên giường, chổng mông lên trời, người cong như con tôm rang, bất giác thở dài, khả năng uốn dẻo của cậu ta thật đáng nể, có thể tùy ý cong bên này ưỡn bên nọ, giống như bùn nhão, tính đàn hồi thì khỏi chê.

Nhìn thấy Vệ Đằng nghiêng ngả như sắp ngã, Tiêu Phàm định chạy lại giúp cậu ta một tay thì nghe thấy âm thanh thảm thiết, sau đó là một tiếng “rầm” to đùng.

Vệ Đằng ngã song soài trên nền cỏ.



Một lúc sau, thấy tay cậu ta túm lấy cỏ, hai chân cựa quậy, đầu gối thúc về phía trước, mông cong lên, trông như cún con đang nghịch ngợm, tiếc là loay hoay hồi lâu vẫn không dậy được.

Tiêu Phàm nhịn cười đến đau cả bụng, chạy đến nắm tay cậu ta, nhẹ nhàng kéo lên, suýt nữa cậu ta lao vào lòng anh.

“Không sao chứ?”, Tiêu Phàm ân cần hỏi. Vệ Đằng đỏ ửng tai, cúi đầu im lặng.

“Sao thế?”, Tiêu Phàm tiếp tục hỏi.

Vệ Đằng lắc đầu nói, “Không sao…”

Tiêu Phàm khẽ nâng cằm cậu lên.

Mặt Vệ Đằng dính một mảng bùn lớn, trên bùn có cả cỏ, bởi cỏ ở đây thường xuyên được tưới nước nên bùn lúc nào cũng ướt, chảy nhoe nhoét trên mặt cậu, tạo thành những vệt kỳ quái, giống khe rãnh sau cơn mưa, trông thật bẩn thỉu.

“Ha ha…”

Tiêu Phàm phì cười, tiếng cười nghe rất dịu dàng. Anh cười được hai tiếng thì thấy cổ Vệ Đằng đỏ bừng liền không cười nữa, rút một chiếc khăn tay từ trong túi áo, đang định đưa cho cậu ta thì thấy vết bùn sắp chảy xuống đến môi cậu.

Tiêu Phàm mỉm cười giơ tay ra, dùng ngón cái lau vết bùn ấy đi.

Chỗ tiếp xúc nóng bừng khiến Vệ Đằng đờ đẫn, cử chỉ đáng ngờ này… làm cậu đột nhiên cảm thấy, Tiêu Phàm đối với cậu không phải là không có tình ý.

Anh ấy trêu chọc mình bởi vì cũng hơi thích mình, chẳng qua bản thân anh ấy chưa nhận ra mà thôi.

Nghĩ đến đây, tâm trạng vui vẻ trở lại, cầm lấy khăn tay của Tiêu Phàm, quệt quệt vài phát vết bùn đã sạch bong.

Tiêu Phàm kinh ngạc tổng kết, quả là nhóc con lớn lên từ bùn đất, cách lau mặt rất “có kinh nghiệm” và “đẳng cấp”.

Hai người định bỏ đi thì đằng sau có tiếng gọi.

Quay người lại, Vệ Đằng trợn tròn mắt, còn Tiêu Phàm thì nhìn cậu ra chiều thích thú.

“Cậu kia, giẫm vào cỏ phải phạt tiền.” hóa ra là nhân viên bảo vệ.

Đến chuyện này cũng chịu sự giám sát của nhân viên bảo vệ, cái trường khỉ gió gì không biết. vệ Đằng chửi thầm trong bụng, mò xuống túi áo, chợt nhớ ra lúc sáng đi quên mang theo ví, đành ngượng ngùng đứng yên tại chỗ cúi đầu gãi tai.

Tiêu Phàm thong thả rút ví ra, lấy tiền đưa cho nhân viên bảo vệ, mỉm cười nói: “Xin lỗi, khi nãy bạn tôi…bị trượt chân”.

“Ờ, lần sau chú ý”, bảo vệ nói đoạn cầm tiền phạt, hiên ngang đi mất.

Vệ Đằng ở phía sau “hừ” một tiếng, quay đầu thì bắt gặp Tiêu Phàm đang mỉm cười nhìn mình.

Vốn đã đẹp trai chết người rồi, còn cười nữa chứ,cứ tiếp tục quyến rũ tôi thế này thì đừng trách tôi lao vào anh đó. Vệ Đằng tự dặn lòng phải bình tĩnh, rồi nở nụ cười tươi tắn với Tiêu Phàm.

“Cười cái gì? Cuộc thi còn chưa hoàn thành đó.” Tiêu Phàm lên tiếng.

Vệ Đằng vội nhìn đồng hồ, chết tiệt, quá giờ rồi, lập tức phóng như tên lửa.

Tiêu Phàm khẽ thở dài, tên ngốc này đúng là lòng dạ thẳng như ruột ngựa.

Hai người đến được điểm cuối cùng thì đã quá giờ, bị trừ không ít điểm, nhưng vật chỉ dẫn cũng tìm được không ít, chung cuộc vẫn giữ chức quán quân.

Cô gái xinh đẹp đó nhìn thấy Tiêu Phàm liền mỉm cười chạy đến, “Bọn anh giỏi thật, trong thời gian ngắn như thế mà tìm được những chín vật chỉ dẫn”.

“Còn phải nói, tôi ra tay cơ mà”, Tiêu Phàm cười tươi.

“Người này là…?”

“Bạn”, Tiêu Phàm đáp.

Tim Vệ Đằng như bị đâm một nhát, các dây thần kinh đau nhức.

“Anh à, em có vài chuyện muốn nói với anh, lúc nào anh có thời gian rảnh?”

“Trưa nay, chúng ta cùng đi ăn cơm nhé.”

“Tiêu Phàm, tôi về trước đây”, Vệ Đằng bỗng lên tiếng.



“Hả, bạn không ở lại lĩnh giải thưởng sao?”, cô nàng ngờ vực nhìn cậu.

“Tiêu Phàm, anh nhận giải thưởng nhé, ha ha.” Vệ Đằng cố nặn ra một nụ cười rồi quay lưng đi mất. Tiêu Phàm cũng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào lưng cậu, khe khẽ thở dài.

Về đến ký túc, Vệ Đằng muốn đi tắm, ai dè Châu Ngư vẫn đang trong nhà vệ sinh.

“Khỉ thật, bị đau bụng hay bị tắc ruột mà giờ vẫn chưa xong?”, Vệ Đằng đạp cửa một cái.

“Ôi…”, giọng nói thều thào, “Bụng…mình … đau”.

“Trời, đau bụng hả, nghe cứ như có bầu rồi ấy.” Vệ Đằng càu nhàu, đi đun ít nước nóng, sau đó xuống lầu mua thuốc.

Về đến nơi thì thấy Châu Ngư nằm vật trên bàn, nhìn cậu bằng cặp mắt oán thán.

“Này, đừng có nhìn mình bằng ánh mắt bị chồng ruồng bỏ đấy, mình chẳng làm gì cậu cả.” Vệ Đằng cầm cốc nước ấm đưa cho cậu ta, sau đó lấy thuốc mới mua ra, “Xin lỗi nhé huynh đệ, lúc sáng còn tưởng cậu chỉ đau bụng tí tẹo, không ngờ lại nghiêm trọng thế này”.

“Không…sao…không chết được.” Châu Ngư trợn mắt lên, trông như con cá đang giãy giụa những giây cuối đời.

“Thật là không sao chứ?”

“Ôi ôi…”, cậu ta bắt đầu rên rỉ.

Vệ Đằng lập tức cõng Châu Ngư đi bệnh viện.

Xét nghiệm xong mới biết là bị ngộ độc thức ăn ở mức độ nhẹ.

May mà không nghiêm trọng, Vệ Đằng thở phào nhẹ nhõm.

Châu Ngư cảm kích: “Người anh em à, chỉ có ba từ để miêu tả về cậu: bậc trượng phu.”

Vệ Đằng ngồi bên mép giường cười nói: “Thôi đi, sao mình có thể thấy chết không cứu chứ, phải không?”

“Hi hi, nói thật thì mình thấy cậu rất xứng đáng là người anh em tốt, rất có nghĩa khí, xã hội bây giờ ai cũng lo cho mình, phóng khoáng thoải mái như cậu đúng là rất hiếm có.”

Châu Ngư hết lời ca ngợi, Vệ Đằng chỉ cười không nói, cả một buổi chiều cậu túc trực trong bệnh viện nửa bước không rời.

Truyền nước xong, Vệ Đằng đỡ Châu Ngư đi về ký túc xá.

Thực tế đúng như Châu Ngư nói, phúc đức lắm mới có thể kết giao với một người bạn như Vệ Đằng. cậu ta sẽ hết lòng đối tốt với bạn, không cần bạn trả ơn hay đáp lại.

Tỉ dụ mỗi lần đi du lịch cậu ta đều mang quà về cho bạn bè, nhưng chưa bao giờ bắt ai phải mua quà cho mình; sau bữa cơm cũng rất vui vẻ trả tiền, không tính toán so đo xem số lần trả tiền của ai nhiều hơn, bạn mình bị ốm thì nhất định đến bệnh viện thăm nom, còn bản thân đau dạ dày cũng không bao giờ để bạn bè phải lo lắng.

Cậu ta kết bạn rất tùy hứng, thây hợp nhãn là được, không quan tâm đến hoàn cảnh xuất thân, có lúc đối với người lạ ngồi chung một chuyến tàu cũng có thể nói chuyện ăn ý, sau thì để lại địa chỉ liên lạc, thấy nick QQ sáng liền nhảy vào ngay để hỏi han tình hình.

Tính cách thẳng thắn, phóng khoáng ấy khiến người ta dẹp bỏ tâm ký đề phòng nghi kỵ, thậm chí có thể nói ra những chuyện tận sâu đáy lòng.

Tiêu Phàm có mục đích mới nói ra những tâm sự thầm kín, còn Châu Ngư thì hoàn toàn do tin tưởng.

“Vệ Đằng, thật sự thì, gần đây mình thích một cô gái”, vào phòng, Châu Ngư bỗng cười khanh khách nói.

“Chả trách gần đây cậu cứ thậm thà thậm thụt, nói thật đi, hôm qua đi ăn cái gì với người ta mà hôm nay đau bụng?”

“Mình không quen ăn đồ Tây, nhưng cô ấy là đại tiểu thư, không thể mời cô ấy đi ăn canh cay Tứ Xuyên được, đành phải…”

“Chà chà, tiểu tử nhà ngươi hơi bị được đấy, nhắm được thiên kim tiểu thư nhà nào thế?”

“Hi hi, mỹ nữ khoa Luật, tên là Kỳ Quyên.”

Cái tên này nghe quen quá. Vệ Đằng chau mày suy nghĩ, đúng rồi, là bạn tốt của Nam Nam, Kỳ Quyên học ở khoa Luật, lịch học của Tiêu Phàm cũng từ tay cô ấy mà ra…

Vệ Đằng khoái trá vỗ vai Châu Ngư, “Con mắt nhà ngươi hơi bị được đó! Cô nàng này nuột, đã tiến triển đến đâu rồi?”

“Mời cô ấy ăn được mấy bữa cơm, cũng thân nhau chút đỉnh.” Châu Ngư đột nhiên gục đầu, rầu rĩ nói, “Mình nghe nói hồi trước cô ấy có người yêu rồi, hai người thi vào hai trường đại học khác nhau, vì khoảng cách quá xa nên mới chia tay, hình như cô ấy vẫn còn lưu luyến.”

“Sợ gì chứ, chả phải là chia tay rồi sao?”

“Thì thế.” Ánh mắt Châu Ngư bừng sáng, “Mình định tỏ tình với cô ấy, chỉ có hai khả năng đồng ý hoặc từ chối, tỏ tình rồi vẫn còn một nửa cơ hội, không tỏ tình thì chả có cơ hội nào cả.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tình Yêu Đau Dạ Dày

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook