Chương 67
Đào Tĩnh Văn
11/06/2014
Vệ Đằng đột nhiên phát hiện, phương pháp đối phó với Tiêu Phàm chính là biểu hiện thờ ơ một chút, không quan tâm một chút, hắn sẽ cười đến đặc biệt dịu dàng, nguẩy đuôi sói với bạn đặc biệt tốt.
Bạn nếu chủ động dán qua, trên mặt viết đầy những thứ em yêu anh đến chết được, hắn ngược lại ngạo mạn thối tha, đuôi vểnh lên như lão cao.
Mặt nóng đi dán mông lạnh không phải chuyện tốt, mình mặt lạnh dán vào mông lạnh, dán cùng nhau, nhiệt độ thích hợp mới thoải mái.
Tiêu Phàm xem thấy suy nghĩ của Vệ Đằng, khóe miệng Vệ Đằng không nhịn được nở nụ cười, đã sớm bán đứng chủ nhân.
Vệ Đằng à, em không biết ánh mắt là cửa sổ tâm hồn sao? Em không dừng lại ở đôi mắt, cả gương mặt em đều là cửa sổ, trong lòng nghĩ gì đều viết hết lên mặt.
Tiêu Phàm đột nhiên dịu dàng nói: “Vệ Đằng, đợi anh tháo thạch cao ra rồi, chuyện đầu tiên cần làm chính là ôm em.”
Mặt Vệ Đằng đột ngột đỏ bừng, “Anh anh anh anh…anh cũng quá háo sắc đi.”
Tiêu Phàm cười xấu xa: “Anh là nói ôm đơn thuần thôi, em cho rằng thế nào?”
“Em đi mua cơm!!” Vệ Đằng thét lớn một tiếng, xoay người bỏ chạy, lần này ngược lại hay lắm, cả vành tai cả cổ đều đỏ bừng.
Sau khi rửa mặt xong, Vệ Đằng mang cháo ra, từng muỗng từng muỗng đút cho Tiêu Phàm ngồi đối diện, ngược lại ánh mắt luôn nhìn chằm chằm vào băng vải trên tay hắn, không dám nhìn hắn.
Cho nên thường xuyên đem cháo đút lên mặt, lên lỗ mũi Tiêu Phàm…
“Vệ Đằng, em có thể đút xong trước rồi hãy xấu hổ không? Mặt anh bị em dùng cháo bôi hết một lớp rồi.”
". . ."
“Vệ Đằng, em đừng lườm anh, hại anh đột nhiên muốn hôn em.”
". . ."
Vệ Đằng giận đến đặt chén cháo xuống, tránh xa Tiêu Phàm, đến ngồi trên chiếc ghế sa lon bên cạnh.
Thiếu chút nữa đã quên mất, tên này là sói! Hắn chính là phe phẩy cái đuôi mỉm cười với bạn, cũng không thay đổi được bản chất lang sói của hắn…
Bất quá, nhìn gương mặt bị cháo bôi của hắn, Vệ Đằng cũng không nhịn được phải nở nụ cười.
Lé mắt nhìn chiếc di động bên cạnh, Vệ Đằng đột nhiên nói: “Hôm nào đó em mua cho anh dây treo tốt hơn cái đó một chút nha, món đồ rẻ tiền đó móc cùng chiếc di động đắt tiền, anh không cảm thấy không phù hợp à?”
Tiêu Phàm cười khẽ, “Đó là vật anh trân trọng nhất, em không được ném lung tung.”
Vệ Đằng liếc nhìn mảnh kim loại đã bị gỉ sét, đến chữ cũng không nhìn rõ, hít hít mũi, “Sau này em sẽ đối xử tốt với anh.”
"Ừ."
“Chính là ừ thôi sao, không có chút ý cảm động à?”
“Em đối tốt với anh là chuyện tất nhiên mà, anh không phải là bà xã bản chính của em sao?”
Vệ Đằng giống như đang suy nghĩ gì đó, hồi lâu sau cúi đầu xuống: “Đó cũng là bà xã đáng sợ nhất thiên hạ, ăn sạch ông xã luôn…”
Qua hai ngày, thạch cao trên cánh tay Tiêu Phàm cuối cùng có thể tháo ra.
Vệ Đằng đi theo hắn đến khoa chỉnh hình tháo băng, cúi đầu buồn buồn không vui.
Tiêu Phàm, nếu như lúc ấy không phải là Diệp Kính Huy cố ý tạo khổ nhục kế, nếu như lúc ấy là thật, nếu như tốc độ xe rất nhanh…
Cái nếu như phía sau Vệ Đằng không nói ra miệng.
Tiêu Phàm cười cười, rất nhiều sự việc, lúc gặp phải không có nhiều thời gian ngẫm nghĩ như vậy, hành động sẽ nhanh hơn suy nghĩ.
Bây giờ nghĩ lại, mặc dù có chút sợ hãi, sợ rằng lúc ấy nếu anh thật sự xảy ra chuyện, bị tàn phế, hoặc bị chết, em sẽ làm thế nào đây…
Nhưng khi ấy, trong đầu một mảnh trống rỗng, không nhịn được vọt qua.
Con người không thể cả đời luôn luôn lý trí.
Con người luôn có lúc điên cuồng vọng động.
Tiêu Phàm lý trí, sẽ vì Vệ Đằng mà kích động một lần, điên cuồng một hồi.
Không nhịn được trong nháy mắt kia mới thật sự là tình cảm sâu sắc nhất, chân thực nhất, trực tiếp nhất trong nội tâm.
Sau khi tháo bỏ thạch cao, trên hành lang bệnh viện, Tiêu Phàm ôm chặt lấy Vệ Đằng, Vệ Đằng cũng ôm chặt lại hắn, vùi đầu trong hõm cổ của hắn, hít một hơi thật sâu, ngửi mùi hương quen thuộc trên cơ thể hắn.
Trên cơ thể hắn vốn chỉ mang hương khí lạnh buốt, bây giờ ôm nhau, cảm thấy toàn thân đều ấm áp.
Hai cơ thể vừa khớp như thế, tựa như hai nửa vòng tròn ghép lại cùng nhau.
Thật tốt, chúng ta đều còn sống, còn khỏe mạnh, còn có một đôi tay mạnh mẽ, có thể ôm lấy người mình yêu nhất.
Vệ Đằng và Tiêu Phàm cùng nhau ngồi taxi về nhà, trên đường, điện thoại Tiêu Phàm đột nhiên vang lên.
Sau khi nhận điện, Tiêu Phàm hạ giọng xuống.
"Kính Văn. . ."
Vệ Đằng quay đầu nhìn ngoài cửa sổ làm bộ như chẳng quan tâm, lỗ tai lại dựng lên nghe hắn nói chuyện.
Không ngờ tay lại đột nhiên bị nắm giữ, ngón tay thon dài khô ráo của Tiêu Phàm xuyên qua kẽ tay lồng cùng mười ngón tay của Vệ Đằng, còn cố ý trêu chọc nắm chặt buông lỏng.
Vệ Đằng bóp hắn một cái, bên đầu kia điện thoại truyền đến tiếng cười thật thấp của Diệp Kính Văn, “Cánh tay cậu có thể cử động rồi à? Mấy ngày nay không gọi điện cho cậu, sợ cậu dùng chân tiếp nhận, tư thế quá bất nhã.”
Tiêu Phàm cười khẽ trả lời, "Ừ, tớ không có việc gì nữa, hôm nay mới vừa tháo bỏ mớ thạch cao phiền toái đó.”
“Nghe nói các cậu cũng làm lành rồi?”
“Làm sao cậu biết?”
“Anh tớ nói, anh ấy ở bệnh viện có người quen mà.”
Tiêu Phàm quay đầu, vừa lúc nhìn Vệ Đằng cũng quay đầu lại, Vệ Đằng trừng hắn một cái, quay đầu đi chỗ khác.
“Cái gì? Cậu muốn qua đây?” Tiêu Phàm cau mày, Vệ Đằng cũng nhíu mày, hừ một tiếng.
“Cuối tuần à, cậu tới tìm anh hai cậu?” Tiêu Phàm khe khẽ thở dài, "Được rồi, đến lúc đó lại điện thoại cho tớ, tạm biệt.”
Sau khi Tiêu Phàm cúp điện thoại, quay đầu mỉm cười bất đắc dĩ với Vệ Đằng, “Diệp Kính Văn muốn đi qua đây tìm anh hắn, hình như có việc.”
“Em nghe được mà, tới đây thì tới, liên quan cái quái gì đến em.”
Nhắc tới Diệp Kính Văn, Vệ Đằng liền nghiến răng trèo trẹo, hận không thể lột lớp da sói của hắn ra, nhớ tới khuôn mặt tươi cười tà ác của hắn ta, còn có hình ảnh dựa vào Tiêu Phàm, trong lòng Vệ Đằng lại dâng khí chua.
“Ghen à?” Tiêu Phàm hỏi thật dịu dàng, tay vươn tới chọt chọt vào mặt Vệ Đằng.
Tài xế bất ngờ thắng xe, dọa Vệ Đằng nhảy dựng.
“A, hai vị, đến rồi.”
Tiêu Phàm cười cười, bàn tay móc ví tiền trong túi Vệ Đằng ra, lấy một tờ nhân dân tệ đưa cho tài xế.
Vệ Đằng trợn mắt, hắc, con người này thật tự nhiên nha, cầm tiền của mình cứ như cầm tiền của hắn vậy, móng vuốt thò tới, vẻ mặt như không có chuyện gì móc ví tiền ra, sau đó lại thản nhiên trả về.
Cách làm “không phân biệt anh-em” của hắn như vậy, trong lòng Vệ Đằng cũng nói không rõ là cảm giác gì.
Bởi vì không có thang máy cho tầng thấp, cầu thang cũng hơi chật, hai người đành một trước một sau đi tới.
Tiêu Phàm mỗi lần ngẩng đầu, thứ nhìn thấy đều là cái mông vểnh to to của Vệ Đằng.
Cuối cùng đến được lầu 5, Vệ Đằng dừng lại, "Được rồi, đưa Phật tiễn đến tận nơi, anh vào đi, em lên lầu.”
Tiêu Phàm mỉm cười.
Vệ Đằng quát lên: “Bảo anh đi vào, anh cười cái rắm gì.”
“A, em vừa ăn giấm, mắt trừng đặc biệt lớn nha.”
Vệ Đằng giận đến lườm hắn: “Em mới không thèm ăn giấm, em đau răng.”
“Trước kia, lúc em cười đến cực kỳ khó coi, khóe miệng co quắp, em nói bị đau răng, anh tin.”
Thanh âm Tiêu Phàm thật ấm áp, Vệ Đằng lắng nghe, khóe miệng lại giật giật.
"Nhưng bây giờ, anh sẽ không hờ hững sơ ý như vậy nữa, Cái gì đau răng, em rõ ràng là ghen, trong lòng không thoải mái."
Vệ Đằng im lặng, một hồi lâu sau nhếch miệng cười: "Con mắt của anh có thể nhìn thấu a, chuyện gì cũng chả thể lừa nổi anh.”
Kỳ thực là do mặt em trong suốt, trong lòng nghĩ gì đều bày ra cả.
“Được rồi, đi vào đi, hôm nay anh đột nhiên rất muốn nấu cơm cho em.” Tiêu Phàm đưa tay sờ sờ tóc Vệ Đằng, vẫn giống như trong trí nhớ, dựng thẳng đứng, cứng rắn, đâm như con nhím.
“Oh, đã lâu rồi em không ăn cơm anh nấu…”
“Thời gian trước chẳng phải là đưa sườn cho em sao?”
Đều bị Ngưu San San cướp đi rồi!
Lời của Vệ Đằng bị nghẹn trong cổ họng, không dám nói.
“Oh… không chỉ sườn, đồ anh làm em đều thích ăn, hắc hắc. . ."
Vệ Đằng mặt dày mỉm cười cợt nhã, Tiêu Phàm quả thật là đối với hắn không có biện pháp.
Bạn nếu chủ động dán qua, trên mặt viết đầy những thứ em yêu anh đến chết được, hắn ngược lại ngạo mạn thối tha, đuôi vểnh lên như lão cao.
Mặt nóng đi dán mông lạnh không phải chuyện tốt, mình mặt lạnh dán vào mông lạnh, dán cùng nhau, nhiệt độ thích hợp mới thoải mái.
Tiêu Phàm xem thấy suy nghĩ của Vệ Đằng, khóe miệng Vệ Đằng không nhịn được nở nụ cười, đã sớm bán đứng chủ nhân.
Vệ Đằng à, em không biết ánh mắt là cửa sổ tâm hồn sao? Em không dừng lại ở đôi mắt, cả gương mặt em đều là cửa sổ, trong lòng nghĩ gì đều viết hết lên mặt.
Tiêu Phàm đột nhiên dịu dàng nói: “Vệ Đằng, đợi anh tháo thạch cao ra rồi, chuyện đầu tiên cần làm chính là ôm em.”
Mặt Vệ Đằng đột ngột đỏ bừng, “Anh anh anh anh…anh cũng quá háo sắc đi.”
Tiêu Phàm cười xấu xa: “Anh là nói ôm đơn thuần thôi, em cho rằng thế nào?”
“Em đi mua cơm!!” Vệ Đằng thét lớn một tiếng, xoay người bỏ chạy, lần này ngược lại hay lắm, cả vành tai cả cổ đều đỏ bừng.
Sau khi rửa mặt xong, Vệ Đằng mang cháo ra, từng muỗng từng muỗng đút cho Tiêu Phàm ngồi đối diện, ngược lại ánh mắt luôn nhìn chằm chằm vào băng vải trên tay hắn, không dám nhìn hắn.
Cho nên thường xuyên đem cháo đút lên mặt, lên lỗ mũi Tiêu Phàm…
“Vệ Đằng, em có thể đút xong trước rồi hãy xấu hổ không? Mặt anh bị em dùng cháo bôi hết một lớp rồi.”
". . ."
“Vệ Đằng, em đừng lườm anh, hại anh đột nhiên muốn hôn em.”
". . ."
Vệ Đằng giận đến đặt chén cháo xuống, tránh xa Tiêu Phàm, đến ngồi trên chiếc ghế sa lon bên cạnh.
Thiếu chút nữa đã quên mất, tên này là sói! Hắn chính là phe phẩy cái đuôi mỉm cười với bạn, cũng không thay đổi được bản chất lang sói của hắn…
Bất quá, nhìn gương mặt bị cháo bôi của hắn, Vệ Đằng cũng không nhịn được phải nở nụ cười.
Lé mắt nhìn chiếc di động bên cạnh, Vệ Đằng đột nhiên nói: “Hôm nào đó em mua cho anh dây treo tốt hơn cái đó một chút nha, món đồ rẻ tiền đó móc cùng chiếc di động đắt tiền, anh không cảm thấy không phù hợp à?”
Tiêu Phàm cười khẽ, “Đó là vật anh trân trọng nhất, em không được ném lung tung.”
Vệ Đằng liếc nhìn mảnh kim loại đã bị gỉ sét, đến chữ cũng không nhìn rõ, hít hít mũi, “Sau này em sẽ đối xử tốt với anh.”
"Ừ."
“Chính là ừ thôi sao, không có chút ý cảm động à?”
“Em đối tốt với anh là chuyện tất nhiên mà, anh không phải là bà xã bản chính của em sao?”
Vệ Đằng giống như đang suy nghĩ gì đó, hồi lâu sau cúi đầu xuống: “Đó cũng là bà xã đáng sợ nhất thiên hạ, ăn sạch ông xã luôn…”
Qua hai ngày, thạch cao trên cánh tay Tiêu Phàm cuối cùng có thể tháo ra.
Vệ Đằng đi theo hắn đến khoa chỉnh hình tháo băng, cúi đầu buồn buồn không vui.
Tiêu Phàm, nếu như lúc ấy không phải là Diệp Kính Huy cố ý tạo khổ nhục kế, nếu như lúc ấy là thật, nếu như tốc độ xe rất nhanh…
Cái nếu như phía sau Vệ Đằng không nói ra miệng.
Tiêu Phàm cười cười, rất nhiều sự việc, lúc gặp phải không có nhiều thời gian ngẫm nghĩ như vậy, hành động sẽ nhanh hơn suy nghĩ.
Bây giờ nghĩ lại, mặc dù có chút sợ hãi, sợ rằng lúc ấy nếu anh thật sự xảy ra chuyện, bị tàn phế, hoặc bị chết, em sẽ làm thế nào đây…
Nhưng khi ấy, trong đầu một mảnh trống rỗng, không nhịn được vọt qua.
Con người không thể cả đời luôn luôn lý trí.
Con người luôn có lúc điên cuồng vọng động.
Tiêu Phàm lý trí, sẽ vì Vệ Đằng mà kích động một lần, điên cuồng một hồi.
Không nhịn được trong nháy mắt kia mới thật sự là tình cảm sâu sắc nhất, chân thực nhất, trực tiếp nhất trong nội tâm.
Sau khi tháo bỏ thạch cao, trên hành lang bệnh viện, Tiêu Phàm ôm chặt lấy Vệ Đằng, Vệ Đằng cũng ôm chặt lại hắn, vùi đầu trong hõm cổ của hắn, hít một hơi thật sâu, ngửi mùi hương quen thuộc trên cơ thể hắn.
Trên cơ thể hắn vốn chỉ mang hương khí lạnh buốt, bây giờ ôm nhau, cảm thấy toàn thân đều ấm áp.
Hai cơ thể vừa khớp như thế, tựa như hai nửa vòng tròn ghép lại cùng nhau.
Thật tốt, chúng ta đều còn sống, còn khỏe mạnh, còn có một đôi tay mạnh mẽ, có thể ôm lấy người mình yêu nhất.
Vệ Đằng và Tiêu Phàm cùng nhau ngồi taxi về nhà, trên đường, điện thoại Tiêu Phàm đột nhiên vang lên.
Sau khi nhận điện, Tiêu Phàm hạ giọng xuống.
"Kính Văn. . ."
Vệ Đằng quay đầu nhìn ngoài cửa sổ làm bộ như chẳng quan tâm, lỗ tai lại dựng lên nghe hắn nói chuyện.
Không ngờ tay lại đột nhiên bị nắm giữ, ngón tay thon dài khô ráo của Tiêu Phàm xuyên qua kẽ tay lồng cùng mười ngón tay của Vệ Đằng, còn cố ý trêu chọc nắm chặt buông lỏng.
Vệ Đằng bóp hắn một cái, bên đầu kia điện thoại truyền đến tiếng cười thật thấp của Diệp Kính Văn, “Cánh tay cậu có thể cử động rồi à? Mấy ngày nay không gọi điện cho cậu, sợ cậu dùng chân tiếp nhận, tư thế quá bất nhã.”
Tiêu Phàm cười khẽ trả lời, "Ừ, tớ không có việc gì nữa, hôm nay mới vừa tháo bỏ mớ thạch cao phiền toái đó.”
“Nghe nói các cậu cũng làm lành rồi?”
“Làm sao cậu biết?”
“Anh tớ nói, anh ấy ở bệnh viện có người quen mà.”
Tiêu Phàm quay đầu, vừa lúc nhìn Vệ Đằng cũng quay đầu lại, Vệ Đằng trừng hắn một cái, quay đầu đi chỗ khác.
“Cái gì? Cậu muốn qua đây?” Tiêu Phàm cau mày, Vệ Đằng cũng nhíu mày, hừ một tiếng.
“Cuối tuần à, cậu tới tìm anh hai cậu?” Tiêu Phàm khe khẽ thở dài, "Được rồi, đến lúc đó lại điện thoại cho tớ, tạm biệt.”
Sau khi Tiêu Phàm cúp điện thoại, quay đầu mỉm cười bất đắc dĩ với Vệ Đằng, “Diệp Kính Văn muốn đi qua đây tìm anh hắn, hình như có việc.”
“Em nghe được mà, tới đây thì tới, liên quan cái quái gì đến em.”
Nhắc tới Diệp Kính Văn, Vệ Đằng liền nghiến răng trèo trẹo, hận không thể lột lớp da sói của hắn ra, nhớ tới khuôn mặt tươi cười tà ác của hắn ta, còn có hình ảnh dựa vào Tiêu Phàm, trong lòng Vệ Đằng lại dâng khí chua.
“Ghen à?” Tiêu Phàm hỏi thật dịu dàng, tay vươn tới chọt chọt vào mặt Vệ Đằng.
Tài xế bất ngờ thắng xe, dọa Vệ Đằng nhảy dựng.
“A, hai vị, đến rồi.”
Tiêu Phàm cười cười, bàn tay móc ví tiền trong túi Vệ Đằng ra, lấy một tờ nhân dân tệ đưa cho tài xế.
Vệ Đằng trợn mắt, hắc, con người này thật tự nhiên nha, cầm tiền của mình cứ như cầm tiền của hắn vậy, móng vuốt thò tới, vẻ mặt như không có chuyện gì móc ví tiền ra, sau đó lại thản nhiên trả về.
Cách làm “không phân biệt anh-em” của hắn như vậy, trong lòng Vệ Đằng cũng nói không rõ là cảm giác gì.
Bởi vì không có thang máy cho tầng thấp, cầu thang cũng hơi chật, hai người đành một trước một sau đi tới.
Tiêu Phàm mỗi lần ngẩng đầu, thứ nhìn thấy đều là cái mông vểnh to to của Vệ Đằng.
Cuối cùng đến được lầu 5, Vệ Đằng dừng lại, "Được rồi, đưa Phật tiễn đến tận nơi, anh vào đi, em lên lầu.”
Tiêu Phàm mỉm cười.
Vệ Đằng quát lên: “Bảo anh đi vào, anh cười cái rắm gì.”
“A, em vừa ăn giấm, mắt trừng đặc biệt lớn nha.”
Vệ Đằng giận đến lườm hắn: “Em mới không thèm ăn giấm, em đau răng.”
“Trước kia, lúc em cười đến cực kỳ khó coi, khóe miệng co quắp, em nói bị đau răng, anh tin.”
Thanh âm Tiêu Phàm thật ấm áp, Vệ Đằng lắng nghe, khóe miệng lại giật giật.
"Nhưng bây giờ, anh sẽ không hờ hững sơ ý như vậy nữa, Cái gì đau răng, em rõ ràng là ghen, trong lòng không thoải mái."
Vệ Đằng im lặng, một hồi lâu sau nhếch miệng cười: "Con mắt của anh có thể nhìn thấu a, chuyện gì cũng chả thể lừa nổi anh.”
Kỳ thực là do mặt em trong suốt, trong lòng nghĩ gì đều bày ra cả.
“Được rồi, đi vào đi, hôm nay anh đột nhiên rất muốn nấu cơm cho em.” Tiêu Phàm đưa tay sờ sờ tóc Vệ Đằng, vẫn giống như trong trí nhớ, dựng thẳng đứng, cứng rắn, đâm như con nhím.
“Oh, đã lâu rồi em không ăn cơm anh nấu…”
“Thời gian trước chẳng phải là đưa sườn cho em sao?”
Đều bị Ngưu San San cướp đi rồi!
Lời của Vệ Đằng bị nghẹn trong cổ họng, không dám nói.
“Oh… không chỉ sườn, đồ anh làm em đều thích ăn, hắc hắc. . ."
Vệ Đằng mặt dày mỉm cười cợt nhã, Tiêu Phàm quả thật là đối với hắn không có biện pháp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.