Chương 68
Đào Tĩnh Văn
11/06/2014
Tiêu Phàm ở trong bếp nấu cơm, Vệ Đằng muốn giúp đỡ, kết quả bị ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Phàm quét về.
Nghiêm cấm Vệ Đằng bước chân vào bếp một bước.
Vệ Đằng vẻ mặt căm hận chạy đến phòng khách, mở TV chỉnh âm thanh đặc biệt lớn, nhìn dáng vẻ bận rộn của Tiêu Phàm mặc tạp dề làm đâu vào đấy trong bếp, cơn giận của Vệ Đằng hoàn toàn tiêu mất.
Bà xã này rất tốt, quả nhiên là mơ ước hồi trẻ của mình, biết nấu cơm, yêu sạch sẽ, mỉm cười rất dịu dàng…
Ngoại trừ ba điều này, những cái khác so với mình nghĩ đều trái ngược hoàn toàn.
Tỷ như thời gian hắn hành hạ mình trên giường… kia quả thật là hình phạt tàn khốc, mặc dù đã lâu không cùng hắn thân thiết… hai diễn viên chính trong TV đang hôn nhau đắm đuối, Vệ Đằng nghĩ tới nghĩ lui, mặt lại hơi nóng lên.
Tiêu Phàm nhanh chóng làm xong thức ăn, từng đĩa từng đĩa bưng ra, hấp dẫn đến mức khiến nước miếng của Vệ Đằng chảy ròng ròng.
Hai người ngồi đối diện nhau ăn cơm, Vệ Đằng thỉnh thoảng ngẩng đầu, nhìn thấy bộ dáng Tiêu Phàm tao nhã cầm đũa gắp thức ăn, trái tim lại nhảy loạn một trận.
Vội vàng cúi đầu dùng sức gặm sườn kho, lang thôn hổ yết ăn cơm, Vệ Đằng đột nhiên nhớ tới một chuyện.
"Ai, Châu Vũ đâu?”
Tiêu Phàm chỉ cảm thấy không hiểu gì cả, nhún nhún vai không thèm để ý: “Anh làm sao biết được.”
“Em nhớ hôm đó cậu ấy đến phòng bếp, ngày thứ hai anh tỉnh dậy có nhìn thấy cậu ấy không?”
"Không có."
“Kỳ quái, cậu ấy muốn đi sao không nói một tiếng…”
Kỳ thực vào lúc này, Châu vũ đáng thương đang nằm trên giường hồi tưởng cảnh tượng kinh khủng thấy được vào đêm đó.
Vệ Đằng sau khi lên giường liền ngủ thiếp đi rất nhanh, chỉ thấy Tiêu Phàm đột nhiên mở mắt, nhếch nhếch khóe môi, nhìn chằm chằm vào Vệ Đằng đang nằm bên cạnh y, sau đó nghiêng đầu… hôn cậu ấy.
Vệ Đằng mơ mơ màng màng vẫn còn rên rỉ ư ư a a, Tiêu Phàm hài lòng hôn hắn một lần, cuối cùng còn quan tâm thay hắn liếm liếm đôi môi, sau đó cử động thân thể để Vệ Đằng nằm ngủ trên người mình.
Tiếp đó Tiêu Phàm ngẩng đầu, hướng mình mỉm cười, Châu vũ bị dọa sợ đến nỗi vội vàng đóng cửa lại, chạy trốn lên lầu.
Chỉ cảm thấy tất cả lông măng phía sau lưng đều dựng thẳng lên.
Vệ Đằng à, người anh em tớ đây thật đồng tình với cậu, con sói nhà cậu ăn cậu không nhả xương, đem cậu bán cậu còn giúp người ta đếm tiền!
Lúc Vệ Đằng lên lầu nhìn thấy Châu Vũ, chỉ thấy Châu Vũ không rõ vì sao sầm mặt.
“Sao cậu đột nhiên biến mất vậy?”
“Eh, thấy một vài chuyện, bóng đèn tớ đây quá sáng thôi.”
"Cái gì a?"
“Này, cậu có từng mơ thấy Tiêu Phàm hôn cậu chưa?”
Vệ Đằng đỏ mặt, nói chuyện này với bạn thân vẫn là việc rất khó khăn nha, “Hình như… có đi…”
"Mấy lần?"
"Rất nhiều lần."
“Oh, cậu tự cầu nhiều phúc đi.”
“Cậu có ý gì?” Nhìn bóng lưng Châu Vũ, Vệ Đằng vô cùng khó hiểu, nhưng lúc Châu Vũ đóng cửa lại, hít một hơi thật sâu, mở cửa sổ ra quát: “Vệ Đằng, cậu là tên ngu xi! Ngủ giống như heo bị người ta ăn cũng không biết! Làm anh em của cậu tớ thật MD thay cậu mất mặt!”
Vệ Đằng không nghe thấy, ngược lại là Tiêu Phàm ở lầu dưới mở cửa ra hóng mát nghe được.
Tiêu Phàm nhếch khóe môi nhẹ nhàng cười một tiếng, thấp giọng nói: “Cậu ấy ngủ quả thật giống heo chết, kỳ thực điều này cũng không có gì không tốt, dễ dàng cho tôi gây án mà.”
Buổi tối Vệ Đằng và Châu Vũ, Ngưu San San cùng nhau xem ti vi, Ngưu San San ôm một bao cốm lớn vui vẻ nhai nhai, Châu Vũ liên tục dùng ánh mắt khinh thường nhìn Vệ Đằng.
Vệ Đằng không nhìn bọn họ, tự mình chăm chú xem trận bóng.
Hồi lâu sau Ngưu San San thở dài, nói: “Tối nay không khí bất thường nha, các cậu cãi nhau nhau à?”
Châu Vũ tiếp tục khinh thường Vệ Đằng, Vệ Đằng khinh thường trở lại.
“Vệ Đằng, cậu không thể chừa chút tâm nhãn à? Đưa vào hang sói sờ lông sói, còn tưởng là mình đang sờ thảm nhung sao?”
Vệ Đằng một câu “Liên quan quái gì đến cậu.” ngăn Châu Vũ trở lại.
Hồi lâu sau, Vệ Đằng mới xoay cổ, thấp giọng nói: “Tớ biết y thích trêu chọc tớ chơi, tớ cũng thích y trêu chọc tớ, cậu cảm thấy kỳ quái?”
Châu Vũ há hốc mồm không nói được gì, Ngưu San San lại nhận câu nói: “Không kỳ quái, phương thức ở chung giữa các cậu nên là như vậy, đấu không lại hắn, cứ để cho hắn trêu chọc đi.”
“Dù sao ở cùng nhau vui vẻ là được, so đo nhiều như vậy làm gì.” Vệ Đằng nhếch miệng cười cười, thuận tiện lườm Châu Vũ một cái.
Châu Vũ hừ lạnh, nói thầm: “Ngủ say bị người ta lợi dụng, bản thân cũng không biết, tớ cũng lười nói với cậu.”
Mặt Vệ Đằng đỏ lên: “Tớ chính là ngủ say như chết, trở ngại cậu à?!”
Nhưng trong lòng cũng đang hoài nghi, Châu Vũ hôm đó phải chăng đã thấy cái gì? Tiêu Phàm chẳng lẽ hèn hạ vô sỉ đến mức thừa dịp mình ngủ say đã làm chuyện gì đó khiến nhân thần cộng phẫn sao?
Sáng sớm hôm sau, Vệ Đằng khó được lại dậy sớm, đi mua bữa ăn sáng lập tức mua bốn phần.
Sau khi để lại trên bàn hai phần cho đồng đản, xuống lầu tìm Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm mới vừa thức dậy, áo ngủ thùng thình khoác bên hông, khuôn ngực rắn rỏi lộ cả ra ngoài, một mảnh cảnh xuân chợt tiết.
Vệ Đằng cúi đầu không dám nhìn hắn, trong lòng cũng đang mắng MD, tên sắc lang này sáng sớm liền quyến rũ người, ông đây còn chưa ăn cơm nha, anh cứ làm cho người ta phun máu trước hay sao.
Tiêu Phàm cũng là dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra, ngồi đối diện Vệ Đằng tao nhã cắn bánh mì, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhàn nhạt liếc hắn một cái, sau đó nhẹ nhàng mỉm cười.
Nhịp tim Vệ Đằng đập không khống chế được, cắn bánh mì từng miếng từ miếng rồi uống sữa tươi.
Thình lình nghe Tiêu Phàm nói: “Cái ly trống không rồi, em còn uống không khí à?”
Vệ Đằng tức giận để ly xuống, đứng dậy định đi, đột nhiên bao tử nhói lên…
Tiêu Phàm lập tức đứng lên, "Em làm sao vậy?"
Vệ Đằng ấn chỗ dạ dày vuốt vuốt, khoát tay: “Không sao, có khí quan tạo phản.”
Nhìn gương mặt hắn trắng bệch, Tiêu Phàm vội vàng đỡ hắn đến phòng ngủ, “Em ngồi đây trước, anh đi lấy thuốc cho em.” Vẻ mặt lo lắng.
Vệ Đằng thành thật đá rơi giày bò lên giường không khách sáo.
Ôi, giường Tiêu Phàm vẫn cứng quá.
Lát sau, Tiêu Phàm cầm thuốc đi vào, đặt ngay bên cạnh, "Mới vừa cơm nước xong, chờ một chút mới có thể uống thuốc, em nhịn được không?"
Vệ Đằng cau mày, “Không sao… chắc do lúc ăn điểm tâm nhanh quá.”
“Anh giúp em xoa một chút.” Tiêu Phàm nói xong liền ngồi bên cạnh, trong lòng Vệ Đằng vui vẻ a a, nằm vật xuống tùy ý ngón tay hắn xoa bụng giúp mình.
Điện thoại lại vang lên lần nữa.
“Alo, Kính Văn cậu đến rồi à? Được, hôm nào đó lại đi ăn cơm. Bai bai.”
Vệ Đằng có chút buồn bực, đi ăn cơm cũng không mang theo mình, kéo mình theo nói không chừng lại tạo ra cái gian tình gì đó.
Mặc dù bây giờ bảo tin tưởng người Tiêu Phàm thích là mình, nhưng tên Diệp Kính Văn đó, tâm tư quái dị không phải là người bình thường như mình có thể hiểu được, vạn nhất nổi cơn muốn đào góc tường thì sao…
“Em nằm một lát trước, anh đi mang máy vi tính vào cho em chơi, được không?”
Vệ Đằng ngoan ngoãn gật đầu.
Sau khi Tiêu Phàm rời khỏi, điện thoại di động của bản thân lại vang lên, tin nhắn của Ngưu San San: “Cám ơn bữa ăn sáng, tớ ăn cả phần của Châu Vũ, lần sau lúc giúp tớ mua thì mua hơn hai phần, cũng không phải không biết bao tử tớ lớn hơn của cậu”
Khóe môi Vệ Đằng giật giật, “Bà cô à, cậu đó là vóc người con khỉ, sức ăn con heo à!!”
“Ừm, cảm ơn lời khen, cậu còn chưa lên? Bây giờ tay hắn cử động được rồi, không cần cậu đút nữa chứ?”
“Phát bệnh đau dạ dày, đang nằm trên giường giả chết.”
“Tốt thật, đau thêm một lát nữa, để cho Tiêu Phàm lo lắng thêm lát nữa, bao tử cậu nên hăng hái, đau hai phút nữa thôi là tốt rồi.”
Tin nhắn Ngưu San San vừa nhìn xong, Vệ Đằng vuốt vuốt chỗ dạ dày, quả thật… hết đau, bao tử này quả là quá kiếm chuyện!
“Tính, dù sao bao tử cũng hết đau rồi, Diệp Kính Văn tới hắn vừa lúc đi ra ngoài ăn cơm cùng người ta.”
“Lại tới? Kiếp trước cậu thiếu nợ hắn sao?”
Vệ Đằng xoay xoay cổ, ai biết được, Diệp Kính Văn vừa xuất hiện, bản thân đã gặp xui xẻo. Cho dù hắn không xuất hiện, vận khí của mình cũng không tốt được.
“Tính, dù sao tớ cũng không muốn so đo nữa, tớ vừa làm lành với Tiêu Phàm, cũng không thể vì người khác mà làm hỏng tâm tình.”
Ngưu San San ngược lại không nghĩ như vậy, trả lời: "Mặc dù Tiêu Phàm nói yêu cậu, nhưng phân lượng bạn bè trong lòng hắn cũng không nhẹ nha! Cậu không muốn biết phân lượng của mình và Diệp Kính Văn trong lòng Tiêu Phàm là ai nặng hơn sao?”
Vệ Đằng trong lòng giật bắn, đây chính là nguyên nhân của sự chia tay năm đó, cũng là vấn đề Vệ Đằng vẫn luôn lo lắng.
"Nói như thế nào?"
“Đợi lát nữa cậu mượn cớ lấy được di động của Tiêu Phàm, lưu số của tớ vào danh bạ điện thoại với tên Diệp Kính Văn, đến lúc đó tớ lấy danh nghĩa của Diệp Kính Văn gửi tin nhắn cho hắn xem thử.”
Nghiêm cấm Vệ Đằng bước chân vào bếp một bước.
Vệ Đằng vẻ mặt căm hận chạy đến phòng khách, mở TV chỉnh âm thanh đặc biệt lớn, nhìn dáng vẻ bận rộn của Tiêu Phàm mặc tạp dề làm đâu vào đấy trong bếp, cơn giận của Vệ Đằng hoàn toàn tiêu mất.
Bà xã này rất tốt, quả nhiên là mơ ước hồi trẻ của mình, biết nấu cơm, yêu sạch sẽ, mỉm cười rất dịu dàng…
Ngoại trừ ba điều này, những cái khác so với mình nghĩ đều trái ngược hoàn toàn.
Tỷ như thời gian hắn hành hạ mình trên giường… kia quả thật là hình phạt tàn khốc, mặc dù đã lâu không cùng hắn thân thiết… hai diễn viên chính trong TV đang hôn nhau đắm đuối, Vệ Đằng nghĩ tới nghĩ lui, mặt lại hơi nóng lên.
Tiêu Phàm nhanh chóng làm xong thức ăn, từng đĩa từng đĩa bưng ra, hấp dẫn đến mức khiến nước miếng của Vệ Đằng chảy ròng ròng.
Hai người ngồi đối diện nhau ăn cơm, Vệ Đằng thỉnh thoảng ngẩng đầu, nhìn thấy bộ dáng Tiêu Phàm tao nhã cầm đũa gắp thức ăn, trái tim lại nhảy loạn một trận.
Vội vàng cúi đầu dùng sức gặm sườn kho, lang thôn hổ yết ăn cơm, Vệ Đằng đột nhiên nhớ tới một chuyện.
"Ai, Châu Vũ đâu?”
Tiêu Phàm chỉ cảm thấy không hiểu gì cả, nhún nhún vai không thèm để ý: “Anh làm sao biết được.”
“Em nhớ hôm đó cậu ấy đến phòng bếp, ngày thứ hai anh tỉnh dậy có nhìn thấy cậu ấy không?”
"Không có."
“Kỳ quái, cậu ấy muốn đi sao không nói một tiếng…”
Kỳ thực vào lúc này, Châu vũ đáng thương đang nằm trên giường hồi tưởng cảnh tượng kinh khủng thấy được vào đêm đó.
Vệ Đằng sau khi lên giường liền ngủ thiếp đi rất nhanh, chỉ thấy Tiêu Phàm đột nhiên mở mắt, nhếch nhếch khóe môi, nhìn chằm chằm vào Vệ Đằng đang nằm bên cạnh y, sau đó nghiêng đầu… hôn cậu ấy.
Vệ Đằng mơ mơ màng màng vẫn còn rên rỉ ư ư a a, Tiêu Phàm hài lòng hôn hắn một lần, cuối cùng còn quan tâm thay hắn liếm liếm đôi môi, sau đó cử động thân thể để Vệ Đằng nằm ngủ trên người mình.
Tiếp đó Tiêu Phàm ngẩng đầu, hướng mình mỉm cười, Châu vũ bị dọa sợ đến nỗi vội vàng đóng cửa lại, chạy trốn lên lầu.
Chỉ cảm thấy tất cả lông măng phía sau lưng đều dựng thẳng lên.
Vệ Đằng à, người anh em tớ đây thật đồng tình với cậu, con sói nhà cậu ăn cậu không nhả xương, đem cậu bán cậu còn giúp người ta đếm tiền!
Lúc Vệ Đằng lên lầu nhìn thấy Châu Vũ, chỉ thấy Châu Vũ không rõ vì sao sầm mặt.
“Sao cậu đột nhiên biến mất vậy?”
“Eh, thấy một vài chuyện, bóng đèn tớ đây quá sáng thôi.”
"Cái gì a?"
“Này, cậu có từng mơ thấy Tiêu Phàm hôn cậu chưa?”
Vệ Đằng đỏ mặt, nói chuyện này với bạn thân vẫn là việc rất khó khăn nha, “Hình như… có đi…”
"Mấy lần?"
"Rất nhiều lần."
“Oh, cậu tự cầu nhiều phúc đi.”
“Cậu có ý gì?” Nhìn bóng lưng Châu Vũ, Vệ Đằng vô cùng khó hiểu, nhưng lúc Châu Vũ đóng cửa lại, hít một hơi thật sâu, mở cửa sổ ra quát: “Vệ Đằng, cậu là tên ngu xi! Ngủ giống như heo bị người ta ăn cũng không biết! Làm anh em của cậu tớ thật MD thay cậu mất mặt!”
Vệ Đằng không nghe thấy, ngược lại là Tiêu Phàm ở lầu dưới mở cửa ra hóng mát nghe được.
Tiêu Phàm nhếch khóe môi nhẹ nhàng cười một tiếng, thấp giọng nói: “Cậu ấy ngủ quả thật giống heo chết, kỳ thực điều này cũng không có gì không tốt, dễ dàng cho tôi gây án mà.”
Buổi tối Vệ Đằng và Châu Vũ, Ngưu San San cùng nhau xem ti vi, Ngưu San San ôm một bao cốm lớn vui vẻ nhai nhai, Châu Vũ liên tục dùng ánh mắt khinh thường nhìn Vệ Đằng.
Vệ Đằng không nhìn bọn họ, tự mình chăm chú xem trận bóng.
Hồi lâu sau Ngưu San San thở dài, nói: “Tối nay không khí bất thường nha, các cậu cãi nhau nhau à?”
Châu Vũ tiếp tục khinh thường Vệ Đằng, Vệ Đằng khinh thường trở lại.
“Vệ Đằng, cậu không thể chừa chút tâm nhãn à? Đưa vào hang sói sờ lông sói, còn tưởng là mình đang sờ thảm nhung sao?”
Vệ Đằng một câu “Liên quan quái gì đến cậu.” ngăn Châu Vũ trở lại.
Hồi lâu sau, Vệ Đằng mới xoay cổ, thấp giọng nói: “Tớ biết y thích trêu chọc tớ chơi, tớ cũng thích y trêu chọc tớ, cậu cảm thấy kỳ quái?”
Châu Vũ há hốc mồm không nói được gì, Ngưu San San lại nhận câu nói: “Không kỳ quái, phương thức ở chung giữa các cậu nên là như vậy, đấu không lại hắn, cứ để cho hắn trêu chọc đi.”
“Dù sao ở cùng nhau vui vẻ là được, so đo nhiều như vậy làm gì.” Vệ Đằng nhếch miệng cười cười, thuận tiện lườm Châu Vũ một cái.
Châu Vũ hừ lạnh, nói thầm: “Ngủ say bị người ta lợi dụng, bản thân cũng không biết, tớ cũng lười nói với cậu.”
Mặt Vệ Đằng đỏ lên: “Tớ chính là ngủ say như chết, trở ngại cậu à?!”
Nhưng trong lòng cũng đang hoài nghi, Châu Vũ hôm đó phải chăng đã thấy cái gì? Tiêu Phàm chẳng lẽ hèn hạ vô sỉ đến mức thừa dịp mình ngủ say đã làm chuyện gì đó khiến nhân thần cộng phẫn sao?
Sáng sớm hôm sau, Vệ Đằng khó được lại dậy sớm, đi mua bữa ăn sáng lập tức mua bốn phần.
Sau khi để lại trên bàn hai phần cho đồng đản, xuống lầu tìm Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm mới vừa thức dậy, áo ngủ thùng thình khoác bên hông, khuôn ngực rắn rỏi lộ cả ra ngoài, một mảnh cảnh xuân chợt tiết.
Vệ Đằng cúi đầu không dám nhìn hắn, trong lòng cũng đang mắng MD, tên sắc lang này sáng sớm liền quyến rũ người, ông đây còn chưa ăn cơm nha, anh cứ làm cho người ta phun máu trước hay sao.
Tiêu Phàm cũng là dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra, ngồi đối diện Vệ Đằng tao nhã cắn bánh mì, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhàn nhạt liếc hắn một cái, sau đó nhẹ nhàng mỉm cười.
Nhịp tim Vệ Đằng đập không khống chế được, cắn bánh mì từng miếng từ miếng rồi uống sữa tươi.
Thình lình nghe Tiêu Phàm nói: “Cái ly trống không rồi, em còn uống không khí à?”
Vệ Đằng tức giận để ly xuống, đứng dậy định đi, đột nhiên bao tử nhói lên…
Tiêu Phàm lập tức đứng lên, "Em làm sao vậy?"
Vệ Đằng ấn chỗ dạ dày vuốt vuốt, khoát tay: “Không sao, có khí quan tạo phản.”
Nhìn gương mặt hắn trắng bệch, Tiêu Phàm vội vàng đỡ hắn đến phòng ngủ, “Em ngồi đây trước, anh đi lấy thuốc cho em.” Vẻ mặt lo lắng.
Vệ Đằng thành thật đá rơi giày bò lên giường không khách sáo.
Ôi, giường Tiêu Phàm vẫn cứng quá.
Lát sau, Tiêu Phàm cầm thuốc đi vào, đặt ngay bên cạnh, "Mới vừa cơm nước xong, chờ một chút mới có thể uống thuốc, em nhịn được không?"
Vệ Đằng cau mày, “Không sao… chắc do lúc ăn điểm tâm nhanh quá.”
“Anh giúp em xoa một chút.” Tiêu Phàm nói xong liền ngồi bên cạnh, trong lòng Vệ Đằng vui vẻ a a, nằm vật xuống tùy ý ngón tay hắn xoa bụng giúp mình.
Điện thoại lại vang lên lần nữa.
“Alo, Kính Văn cậu đến rồi à? Được, hôm nào đó lại đi ăn cơm. Bai bai.”
Vệ Đằng có chút buồn bực, đi ăn cơm cũng không mang theo mình, kéo mình theo nói không chừng lại tạo ra cái gian tình gì đó.
Mặc dù bây giờ bảo tin tưởng người Tiêu Phàm thích là mình, nhưng tên Diệp Kính Văn đó, tâm tư quái dị không phải là người bình thường như mình có thể hiểu được, vạn nhất nổi cơn muốn đào góc tường thì sao…
“Em nằm một lát trước, anh đi mang máy vi tính vào cho em chơi, được không?”
Vệ Đằng ngoan ngoãn gật đầu.
Sau khi Tiêu Phàm rời khỏi, điện thoại di động của bản thân lại vang lên, tin nhắn của Ngưu San San: “Cám ơn bữa ăn sáng, tớ ăn cả phần của Châu Vũ, lần sau lúc giúp tớ mua thì mua hơn hai phần, cũng không phải không biết bao tử tớ lớn hơn của cậu”
Khóe môi Vệ Đằng giật giật, “Bà cô à, cậu đó là vóc người con khỉ, sức ăn con heo à!!”
“Ừm, cảm ơn lời khen, cậu còn chưa lên? Bây giờ tay hắn cử động được rồi, không cần cậu đút nữa chứ?”
“Phát bệnh đau dạ dày, đang nằm trên giường giả chết.”
“Tốt thật, đau thêm một lát nữa, để cho Tiêu Phàm lo lắng thêm lát nữa, bao tử cậu nên hăng hái, đau hai phút nữa thôi là tốt rồi.”
Tin nhắn Ngưu San San vừa nhìn xong, Vệ Đằng vuốt vuốt chỗ dạ dày, quả thật… hết đau, bao tử này quả là quá kiếm chuyện!
“Tính, dù sao bao tử cũng hết đau rồi, Diệp Kính Văn tới hắn vừa lúc đi ra ngoài ăn cơm cùng người ta.”
“Lại tới? Kiếp trước cậu thiếu nợ hắn sao?”
Vệ Đằng xoay xoay cổ, ai biết được, Diệp Kính Văn vừa xuất hiện, bản thân đã gặp xui xẻo. Cho dù hắn không xuất hiện, vận khí của mình cũng không tốt được.
“Tính, dù sao tớ cũng không muốn so đo nữa, tớ vừa làm lành với Tiêu Phàm, cũng không thể vì người khác mà làm hỏng tâm tình.”
Ngưu San San ngược lại không nghĩ như vậy, trả lời: "Mặc dù Tiêu Phàm nói yêu cậu, nhưng phân lượng bạn bè trong lòng hắn cũng không nhẹ nha! Cậu không muốn biết phân lượng của mình và Diệp Kính Văn trong lòng Tiêu Phàm là ai nặng hơn sao?”
Vệ Đằng trong lòng giật bắn, đây chính là nguyên nhân của sự chia tay năm đó, cũng là vấn đề Vệ Đằng vẫn luôn lo lắng.
"Nói như thế nào?"
“Đợi lát nữa cậu mượn cớ lấy được di động của Tiêu Phàm, lưu số của tớ vào danh bạ điện thoại với tên Diệp Kính Văn, đến lúc đó tớ lấy danh nghĩa của Diệp Kính Văn gửi tin nhắn cho hắn xem thử.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.