Chương 7
Đào Tĩnh Văn
11/06/2014
Tiêu Phàm lại cảm thấy rất vui, mấy ngày nay ở cùng cậu ta, mặc dù Vệ Đằng hơi phiền hà nhưng bụng dạ không có âm mưu quỷ kế gì, rất dễ đối phó.
Trước khi cậu ta định giới thiệu bạn gái cho mình, mình phải dập tắt luôn ý định này.
Lần sau nếu cậu ta muốn gắp thức ăn cho mình, mình sẽ bảo đang đau bụng là xong.
Vệ Đằng không biết Tiêu Phàm đang cười gì, nụ cười có vẻ rất huyền bí, đành lúng túng gãi đầu gửi tin nhắn cho em gái, “Nam Nam, tấm phiếu tình nhân của em ở đâu ra? Tại sao anh cứ cảm thấy là lạ thế nào ấy?”.
Vệ Nam đọc tin nhắn xong liền thở sâu một cái, mặt mày nghiêm nghị hồi âm lại: “Anh, không liên quan đến em, cái này gọi là duyên phận”.
Duyên Phận? kiếp trước mình mắc nợ anh ta thì có.
Chương trình ngày thứ ba: mọi người tự do hoạt động ở Dương Sóc.
Vệ Đằng tay cầm bản đồ, cổ đeo la bàn phòng khi gặp sự cố, sau đó kéo Tiêu Phàm xuất phát, đi cùng cậu ta quả là không phải lo lạc đường, thật không ngờ Vệ Đằng là con ngựa nhớ đường như thế.
Suối Hồ Điệp đã đi rồi, Tiêu Phàm hoàn toàn vô cảm với những nơi như sông Ngộ Long, Thế Ngoại Đào Nguyên, vì thế Vệ Đằng liền kéo anh tới phố Tây.
Khách du lịch đầy đường, các cửa hàng san sát, những món đồ độc đáo bày la liệt, khiến người ta hoa cả mắt.
Đồ đạc ở những điểm du lịch đương nhiên là đắt đỏ, Vệ Đằng nhìn trái ngó phải, cuối cùng chọn một sợi dây chuyền kiểu cách đặc biệt và mua một đống kẹp tóc xanh xanh đỏ đỏ.
Mua tặng bạn gái sao?
Tiêu Phàm phì cười, cô gái nào là bạn gái cậu ta thật thê thảm,con mắt thật chẳng ra gì, cái kẹp tóc kia là đồ giành cho con nít, xanh xanh đỏ đỏ, dị hình dị dạng,gu thẩm mĩ đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Tiêu Phàm không biết rằng, em gái của Vệ Đằng có sở thích sưu tầm kẹp tóc, bởi vậy mỗi lần đi du lịch cậu ta đều mua một đống về làm quà, cũng chẳng sợ thiên hạ chê bai đàn ông con trai lại đi mua thứ này.
Còn sợi dây chuyền to tướng kia là dành cho người anh em Châu Vũ.
Mua xong Vệ Đằng chạy về phía Tiêu Phàm, cười hỏi: “Anh không mua vài món đồ lưu niệm à?”.
Tiêu Phàm lắc đầu.
Vệ Đằng ngơ ngẩn đứng đó, nhìn anh ta quay lưng bước đi, đột nhiên cảm thấy con người này thật đáng thương. Đi du lịch mà chẳng mua gì cả, phải chăng trong lòng anh ta không lưu luyến một ai?
Không lưu luyến ai cả, đúng là rất tự do nhưng cũng rất bi ai…
Buổi trưa quay về Quế Lâm, nghỉ ngơi khách sạn một lúc, sau đó đi dạo đường Chính Dương – đường dành riêng cho người đi bộ.
Vệ Đằng và Tiêu Phàm loanh quanh được một lúc thì trời tự dưng tối sầm, Tiêu Phàm muốn quay về nhưng Vệ Đằng nói ngày mai đã về nhà rồi, chúng ta đi ăn phở Quế Lâm đi, rời khỏi Quế Lâm rồi thì không được ăn những món ăn chính gốc như thế này nữa rồi.
Nhìn ánh mắt hồi hộp chờ đợi, Tiêu Phàm không nỡ từ chối, đành theo ý cậu ta, tìm quán phở ngồi xuống.
Vệ Đằng ăn rất nhanh, vẻ mặt vô cùng tận hưởng, Tiêu Phàm chỉ chạm đũa một chút, ăn vài miếng, nhíu mày coi như đã ăn xong.
Hai người ra khỏi quán, trời bỗng đổ mưa, tìm một chỗ trú tạm nhưng mưa càng lúc càng to.
Tiêu Phàm đang cau mày chán nản thì thấy Vệ Đằng vui vẻ lấy ô từ túi xách ra.
“Anh đừng tưởng tôi mang theo quá nhiều đồ đạc, thực ra thứ nào cũng có công dụng, kể cả kính viễn vọng, kính râm, ô”,Vệ Đằng đắc ý nói.
Tiêu Phàm mỉm cười, nhận lấy ô từ tay Vệ Đằng, “Đi về thôi”.
Không biết vì sao, khoảnh khắc đó Tiêu Phàm đội nhiên rất muốn xoa xoa mái tóc chói mắt của cậu ta, anh luôn cảm thấy lúc Vệ Đằng nhìn mình cười rạng rỡ rất đáng yêu.
Mưa càng lúc càng lớn, đến nỗi ô cũng không có tác dụng gì nữa, trong giây lát, hai người đã ướt như chuột lột.
Vệ Đằng gập ô lại, cười với Tiêu Phàm: “Đằng nào cũng ướt rồi, hay chúng ta chạy về đi?”.
Nói xong cũng không chờ Tiêu Phàm đồng ý, Vệ Đằng liền kéo ống tay áo của anh chạy như bay.
Chạy điên cuồng trong cơn mưa, từ bé đến giờ Tiêu Phàm chưa từng trải qua cảm giác này, nhưng thật kỳ lạ, anh không thấy ghét cách làm mất phong độ này, ngược lại trong lòng còn cảm thấy thoải mái, hình như chạy thế này có thể quên đi những ưu phiền.
Hai người chạy một quãng đường dài, quần áo đều ướt sũng, dính sát vào người, vô cùng khó chịu.
Về đến khách sạn, luồng khí lạnh phát ra từ điều hoà làm Vệ Đằng run lẩy bẩy, răng va lập cập vào nhau.
“Cậu mau tắm đi”, Tiêu Phàm đẩy Vệ Đằng vào phòng tắm. chẳng mấy chốc, trong phòng tắm vọng ra âm thanh tí tách và tiếng hát sai nhạc.
Tiêu Phàm tăng điều hoà lên vài độ, sau đó ngồi trên sô pha đợi Vệ Đằng.
Vệ Đằng dường như rất thích thú ngâm mình trong làn nước nóng, hơn nửa tiếng sau mới chịu chui ra. Lúc này Tiêu Phàm chỉ cảm thấy bản thân sắp đông cứng, giả bộ không có gì bước qua cậu ta chui vào phòng tắm, bật nước nóng.
“Ắt…xì…”
Vệ Đằng đang lau tóc bị tiếng hắt xì làm giật mình, “Tiêu Phàm, anh bị cảm à?”.
Vệ Đằng đi đến cửan nhà tắm, áp sát tai nghe ngóng động tĩnh bên trong.
“Ắt…ắt xì…”
Vệ Đằng không nhịn được cười, cái con người Tiêu Phàm này, đến hắt hơi cũng cố nén, nghe thật buồn cười, cũng có chút đáng yêu.
“Anh tắm nhanh lên, mau ra đi, tôi có mang theo thuốc cảm này.”
“Không sao, không nghiêm trọng. Ắt xì! Ắt…”
Vệ Đằng cười khanh khách, Tiêu Phàm cứ hay ép buộc bản thân, rõ ràng vô cùng khó chịu lại ra vẻ “Không cần lại gần tôi, tôi không sao”, khiến người ta rất chi là bực bội. Có điều một Tiêu Phàm mất phong độ so với bức tượng Tiêu Phàm nghiêm túc lạnh lùng hằng ngày thì sinh động, đáng yêu và chân thực hơn nhiều.
Hồi lâu sau, Tiêu Phàm mới bước ra, ngại ngùng xoa xoa chóp mũi.
“Anh mau lên giường nằm đi, tôi đi tìm thuốc”, Vệ Đằng cười rạng rỡ.
“Ừ.” Tiêu Phàm cũng không phản đối, lên giường nằm, Vệ Đằng nhận ra hình như anh ta khó chịu trong người, liên tục xoa xoa chóp mũi, chốc chốc lại không nín được hắt xì một cái, Vệ Đằng càng cười dữ hơn. Chạy đi rót nước, lấy thuốc đưa cho Tiêu Phàm, anh ta cảm ơn một tiếng rồi nuốt ngay thuốc vào bụng.
Vệ Đằng đón lấy chiếc cốc, lo lắng nói: “Chắc anh mệt rồi, ngủ một giấc đi”.
Tiêu Phàm nhắm mắt lại, không nhìn khuôn mặt quan tâm lo lắng của Vệ Đằng nữa. bao nhiêu năm nay đều là mình quan tâm người khác, vì người khác làm tất cả, nhưng chưa bao giờ người ta nhìn anh như thế này cả.
Bố mẹ thì bận công việc, em gái thì sợ mình, xung quanh anh chẳng có nổi một người bạn tri kỉ.
Thực ra tôi cũng mong muốn có người quan tâm mình chứ…
Tiêu Phàm tự trào tự giễu bản thân, cảm thấy chỉ vì người hơi mệt một chút xíu mà trở nên buồn bã như thế này thì thật là vô dụng.
Không ai quan tâm, tôi vẫn sống tốt như thường. Mau ngủ đi, vứt bỏ hết những suy nghĩ kỳ lạ này. Chuyến du lịch kết thúc, cuộc sống sẽ trở về quỹ đạo vốn có, yên tĩnh, không có người như Vệ Đằng, cứ luẩn quẩn bên cạnh gây phiền hà và còn quan tâm mình nữa.
Nghĩ đến đó, có lẽ do quá mệt, Tiêu Phàm nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Vệ Nam đến triển lãm truyện tranh, chui vào vị trí chính giữa xem các đoàn văn nghệ biểu diễn, mắt hoa lên, không ngừng bấm máy ảnh. Lúc đi mua truyện tranh cô còn xin được chữ ký của các tác giả mà cô thích nhất. Thu hoạch đáng kể, đang thích thú định đi về thì phát hiện một bóng người quen thuộc ở phía xa.
Tiêu Tình?
Vệ Nam vội vàng núp sau một cây cột lớn, trấn áp cơn sửng sốt. Sao Tiêu Tình lại ở đây? Chẳng phải cô ấy đang cùng anh trai mình đi du lịch sao? Hay là cô ấy về trước? Không thể nào…
Vệ Nam liền gọi luôn cho anh trai.
“A lô, anh, người chung vé tình nhân với anh là ai vậy?”, câu hỏi gấp gáp, thanh âm trở nên bén nhọn chói tai.
“Cái đếch gì, đừng doạ nhau thế chứ, nếu không phải có chữ ‘anh’ thì đây còn tưởng ma nữ nào đòi mạng đấy”.
Vệ Nam nghe thấy anh trai đang cố ý hạ nhỏ âm lượng thì trong lòng đột nhiên có dự cảm chẳng lành, cũng không bận tâm anh trai đang chửi khéo mình là ma nữ, tiếp tục hỏi: “Ai đang ở bên anh? Trai hay gái, tên là gì?”.
“Em hỏi cái này làm gì? Nói thật đi,tấm vé tình nhân cho anh có phải chứa âm mưu gì không? Anh luôn thấy rất kỳ lạ, tại sao lại chung vé tình nhân với cái tảng đá di động nam giới ấy chứ?”.
“Là con trai à?”
Vệ Nam thở một hơi dài, vậy thì tốt, nếu chẳng may là một người con gái khác thì hai hôm ở bên nhau thật quá không ổn. Có điều… có điều thời đại naỳ hai tên con trai ở bên nhau cũng chưa chắc đã ổn, chẳng may gặp tên biến thái nào,hơn nữa thân thể khiến người khác chảy máu mũi như anh mình, lại thêm bộ não chập cheng thiếu vài dây thần kinh, dáng vẻ nhiệt tình sôi nổi đó, người ta không muốn lao vào cũng khó…
“Là người con trai như thế nào?”, Vệ Nam nghiêm túc hỏi.
“Tính cách rất kỳ quái, tên Tiêu Phàm”.
“Tiêu Phàm?”.
Vệ Đằng nghe thấy em gái đang hít một hơi dài ở đầu dây bên kia, vài giây sau, mới nghe thấy tiếng thở nao lòng như tráng sĩ khảng khái cắt cổ tay mình: “Anh à, chúc anh may mắn”.
Vệ Đằng lòng hoài nghi cúp điện thoại.
Vệ Nam sầu não, Diệp Kính Văn và Tiêu Phàm là hắc bạch song lang của trường, không phải là quỷ háo sắc mà là quỷ hút máu, nghe nói những người bị ánh mắt của họ làm cho toàn thân run rẩy nhiều vô kể, thật không biết mấy ngày vừa rồi anh trai làm sao sống sót khỏi móng vuốt ác quỷ đây.
Thở dài, biết đâu anh mình chậm tiêu như thế, hoàn toàn không biết đang ở cùng với lang sói, còn thích thú nhảy lên lưng vuốt ve bộ lông sói ấy chứ.
Anh à…chuyện không liên quan đến em, đều do Tiêu Tình vong ân bội nghĩa, dám đem vé tặng lại cho anh trai cô ấy.
Vệ Đằng dĩ nhiên không biết ở trường Tiêu Phàm được mệnh danh là hắc bạch song lang, cũng không biết những sự tích anh hùng của anh ta.
Vệ Đằng thấy Tiêu Phàm cảm cúm nằm trong chăn vừa hắt xì vừa chảy nước mũi trông rất đáng yêu, khiến người khác muốn chăm sóc, vỗ về, làm giãn đôi mày đang co lại, giúp anh ta mở lòng.
Vệ Đằng ngồi ở cạnh giường, ngắm Tiêu Phàm, anh ta rất đẹp trai, nhất là lúc nở nụ cười, có điều nó lại quá hiếm hoi, chẳng biết có nỗi lòng gì, lúc nào cũng cau mày. Vệ Đằng thở dài, đang định đứng dậy thì tay bị giữ lại. Quay đầu lại thì thấy Tiêu Phàm đang mặt mày nhăn nhó, nhìn có vẻ rất đau đớn.
“Sao thế?”, Vệ Đằng lo lắng cúi xuống, anh ta bị đau đầu sao? Đưa tay sờ trán, trời, nóng quá, sốt rồi!
Vệ Đằng áy náy, vì anh ta để mình tắm trước nên mới bị cảm, vội vàng chạy đi tìm một chiếc khăn mặt sạch đắp lên trán anh.
Tiêu Phàm sốt rất cao, Vệ Đằng muốn đưa anh ta đi bệnh viện nhưng bên ngoài mưa vẫn rào rào, nói không chừng lại làm bệnh nặng hơn. Chỉ là sốt thôi, mình ở bên cạnh chăm sóc, chắc là không sao.
Vệ Đằng chốc chốc lại thay khăn mặt, hễ thấy anh ta mở miệng là lập tức cho uống nước.
Một lúc sau, hình như Tiêu Phàm gặp phải ác mộng, lông mày nhíu lại, bóp chặt bàn tay Vệ Đằng. Đau quá, nhưng Vệ Đằng không chống cự, người bệnh là hoàng đế, thích thì cứ bóp, tôi không tin anh có thể bóp gãy tay tôi.
Nhưng sự việc lại ngoài dự tính của Vệ Đằng, không biết Tiêu Phàm mơ thấy gì, đột nhiên kéo tay Vệ Đằng khiến cậu rơi ngay vào lòng anh.
Bờ môi khẽ chạm vào nhau, môi Tiêu Phàm nóng hổi kề sát môi Vệ Đằng lành lạnh. Trong chớp mắt bộ não cậu ngừng hoạt động, đến khi cậu có phản ứng, giật mình vội vàng rời môi đi chỗ khác mới phát hiện Tiêu Phàm vẫn đang ngủ một cách yên bình, tay ôm chặt cậu như ôm gối vậy.
Vệ Đằng giằng ra nhưng cánh tay anh ta vẫn ôm chặt eo cậu như dây xích, không thể cử động được.
Vệ Đằng đành để mặc Tiêu Phàm ôm gọn mình trong lòng, hai tên con trai ôm chặt nhau như thế này, Vệ Đằng thấy rất kỳ lạ nhưng không thấy phản cảm.
Dù thế nào Tiêu Phàm là một người đứng đắn, không phải ông chú dê cụ nào, hơn nữa anh ta đang bị ốm, tinh thần không ổn định, không thể đánh anh ta được, thôi thì cứ coi như ôm một người anh em.
Có lẽ do cảm giác lành lạnh từ cơ thể Vệ Đằng khiến người ta an tâm, cũng có thể do vòng tay Tiêu Phàm không còn trống rỗng, hoặc do những nguyên nhân khác, Tiêu Phàm rất nhanh rơi vào giấc mộng, cơn sốt cũng dần dần tan biến.
Chỉ là Vệ Đằng bị anh ta ôm trong lòng, tự dưng thấy tim mình đập nhanh.
Trái với gương mặt lạnh lùng khó gần, cơ thể Tiêu Phàm rất ấm áp, Vệ Đằng từ lúc sinh ra đã sợ lạnh, tính cách và cơ thể của hai người dường như đều tương phản. Cứ như vậy, hai người ôm chặt lấy nhau, một sự hoà hợp hoàn hảo.
Trước khi cậu ta định giới thiệu bạn gái cho mình, mình phải dập tắt luôn ý định này.
Lần sau nếu cậu ta muốn gắp thức ăn cho mình, mình sẽ bảo đang đau bụng là xong.
Vệ Đằng không biết Tiêu Phàm đang cười gì, nụ cười có vẻ rất huyền bí, đành lúng túng gãi đầu gửi tin nhắn cho em gái, “Nam Nam, tấm phiếu tình nhân của em ở đâu ra? Tại sao anh cứ cảm thấy là lạ thế nào ấy?”.
Vệ Nam đọc tin nhắn xong liền thở sâu một cái, mặt mày nghiêm nghị hồi âm lại: “Anh, không liên quan đến em, cái này gọi là duyên phận”.
Duyên Phận? kiếp trước mình mắc nợ anh ta thì có.
Chương trình ngày thứ ba: mọi người tự do hoạt động ở Dương Sóc.
Vệ Đằng tay cầm bản đồ, cổ đeo la bàn phòng khi gặp sự cố, sau đó kéo Tiêu Phàm xuất phát, đi cùng cậu ta quả là không phải lo lạc đường, thật không ngờ Vệ Đằng là con ngựa nhớ đường như thế.
Suối Hồ Điệp đã đi rồi, Tiêu Phàm hoàn toàn vô cảm với những nơi như sông Ngộ Long, Thế Ngoại Đào Nguyên, vì thế Vệ Đằng liền kéo anh tới phố Tây.
Khách du lịch đầy đường, các cửa hàng san sát, những món đồ độc đáo bày la liệt, khiến người ta hoa cả mắt.
Đồ đạc ở những điểm du lịch đương nhiên là đắt đỏ, Vệ Đằng nhìn trái ngó phải, cuối cùng chọn một sợi dây chuyền kiểu cách đặc biệt và mua một đống kẹp tóc xanh xanh đỏ đỏ.
Mua tặng bạn gái sao?
Tiêu Phàm phì cười, cô gái nào là bạn gái cậu ta thật thê thảm,con mắt thật chẳng ra gì, cái kẹp tóc kia là đồ giành cho con nít, xanh xanh đỏ đỏ, dị hình dị dạng,gu thẩm mĩ đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Tiêu Phàm không biết rằng, em gái của Vệ Đằng có sở thích sưu tầm kẹp tóc, bởi vậy mỗi lần đi du lịch cậu ta đều mua một đống về làm quà, cũng chẳng sợ thiên hạ chê bai đàn ông con trai lại đi mua thứ này.
Còn sợi dây chuyền to tướng kia là dành cho người anh em Châu Vũ.
Mua xong Vệ Đằng chạy về phía Tiêu Phàm, cười hỏi: “Anh không mua vài món đồ lưu niệm à?”.
Tiêu Phàm lắc đầu.
Vệ Đằng ngơ ngẩn đứng đó, nhìn anh ta quay lưng bước đi, đột nhiên cảm thấy con người này thật đáng thương. Đi du lịch mà chẳng mua gì cả, phải chăng trong lòng anh ta không lưu luyến một ai?
Không lưu luyến ai cả, đúng là rất tự do nhưng cũng rất bi ai…
Buổi trưa quay về Quế Lâm, nghỉ ngơi khách sạn một lúc, sau đó đi dạo đường Chính Dương – đường dành riêng cho người đi bộ.
Vệ Đằng và Tiêu Phàm loanh quanh được một lúc thì trời tự dưng tối sầm, Tiêu Phàm muốn quay về nhưng Vệ Đằng nói ngày mai đã về nhà rồi, chúng ta đi ăn phở Quế Lâm đi, rời khỏi Quế Lâm rồi thì không được ăn những món ăn chính gốc như thế này nữa rồi.
Nhìn ánh mắt hồi hộp chờ đợi, Tiêu Phàm không nỡ từ chối, đành theo ý cậu ta, tìm quán phở ngồi xuống.
Vệ Đằng ăn rất nhanh, vẻ mặt vô cùng tận hưởng, Tiêu Phàm chỉ chạm đũa một chút, ăn vài miếng, nhíu mày coi như đã ăn xong.
Hai người ra khỏi quán, trời bỗng đổ mưa, tìm một chỗ trú tạm nhưng mưa càng lúc càng to.
Tiêu Phàm đang cau mày chán nản thì thấy Vệ Đằng vui vẻ lấy ô từ túi xách ra.
“Anh đừng tưởng tôi mang theo quá nhiều đồ đạc, thực ra thứ nào cũng có công dụng, kể cả kính viễn vọng, kính râm, ô”,Vệ Đằng đắc ý nói.
Tiêu Phàm mỉm cười, nhận lấy ô từ tay Vệ Đằng, “Đi về thôi”.
Không biết vì sao, khoảnh khắc đó Tiêu Phàm đội nhiên rất muốn xoa xoa mái tóc chói mắt của cậu ta, anh luôn cảm thấy lúc Vệ Đằng nhìn mình cười rạng rỡ rất đáng yêu.
Mưa càng lúc càng lớn, đến nỗi ô cũng không có tác dụng gì nữa, trong giây lát, hai người đã ướt như chuột lột.
Vệ Đằng gập ô lại, cười với Tiêu Phàm: “Đằng nào cũng ướt rồi, hay chúng ta chạy về đi?”.
Nói xong cũng không chờ Tiêu Phàm đồng ý, Vệ Đằng liền kéo ống tay áo của anh chạy như bay.
Chạy điên cuồng trong cơn mưa, từ bé đến giờ Tiêu Phàm chưa từng trải qua cảm giác này, nhưng thật kỳ lạ, anh không thấy ghét cách làm mất phong độ này, ngược lại trong lòng còn cảm thấy thoải mái, hình như chạy thế này có thể quên đi những ưu phiền.
Hai người chạy một quãng đường dài, quần áo đều ướt sũng, dính sát vào người, vô cùng khó chịu.
Về đến khách sạn, luồng khí lạnh phát ra từ điều hoà làm Vệ Đằng run lẩy bẩy, răng va lập cập vào nhau.
“Cậu mau tắm đi”, Tiêu Phàm đẩy Vệ Đằng vào phòng tắm. chẳng mấy chốc, trong phòng tắm vọng ra âm thanh tí tách và tiếng hát sai nhạc.
Tiêu Phàm tăng điều hoà lên vài độ, sau đó ngồi trên sô pha đợi Vệ Đằng.
Vệ Đằng dường như rất thích thú ngâm mình trong làn nước nóng, hơn nửa tiếng sau mới chịu chui ra. Lúc này Tiêu Phàm chỉ cảm thấy bản thân sắp đông cứng, giả bộ không có gì bước qua cậu ta chui vào phòng tắm, bật nước nóng.
“Ắt…xì…”
Vệ Đằng đang lau tóc bị tiếng hắt xì làm giật mình, “Tiêu Phàm, anh bị cảm à?”.
Vệ Đằng đi đến cửan nhà tắm, áp sát tai nghe ngóng động tĩnh bên trong.
“Ắt…ắt xì…”
Vệ Đằng không nhịn được cười, cái con người Tiêu Phàm này, đến hắt hơi cũng cố nén, nghe thật buồn cười, cũng có chút đáng yêu.
“Anh tắm nhanh lên, mau ra đi, tôi có mang theo thuốc cảm này.”
“Không sao, không nghiêm trọng. Ắt xì! Ắt…”
Vệ Đằng cười khanh khách, Tiêu Phàm cứ hay ép buộc bản thân, rõ ràng vô cùng khó chịu lại ra vẻ “Không cần lại gần tôi, tôi không sao”, khiến người ta rất chi là bực bội. Có điều một Tiêu Phàm mất phong độ so với bức tượng Tiêu Phàm nghiêm túc lạnh lùng hằng ngày thì sinh động, đáng yêu và chân thực hơn nhiều.
Hồi lâu sau, Tiêu Phàm mới bước ra, ngại ngùng xoa xoa chóp mũi.
“Anh mau lên giường nằm đi, tôi đi tìm thuốc”, Vệ Đằng cười rạng rỡ.
“Ừ.” Tiêu Phàm cũng không phản đối, lên giường nằm, Vệ Đằng nhận ra hình như anh ta khó chịu trong người, liên tục xoa xoa chóp mũi, chốc chốc lại không nín được hắt xì một cái, Vệ Đằng càng cười dữ hơn. Chạy đi rót nước, lấy thuốc đưa cho Tiêu Phàm, anh ta cảm ơn một tiếng rồi nuốt ngay thuốc vào bụng.
Vệ Đằng đón lấy chiếc cốc, lo lắng nói: “Chắc anh mệt rồi, ngủ một giấc đi”.
Tiêu Phàm nhắm mắt lại, không nhìn khuôn mặt quan tâm lo lắng của Vệ Đằng nữa. bao nhiêu năm nay đều là mình quan tâm người khác, vì người khác làm tất cả, nhưng chưa bao giờ người ta nhìn anh như thế này cả.
Bố mẹ thì bận công việc, em gái thì sợ mình, xung quanh anh chẳng có nổi một người bạn tri kỉ.
Thực ra tôi cũng mong muốn có người quan tâm mình chứ…
Tiêu Phàm tự trào tự giễu bản thân, cảm thấy chỉ vì người hơi mệt một chút xíu mà trở nên buồn bã như thế này thì thật là vô dụng.
Không ai quan tâm, tôi vẫn sống tốt như thường. Mau ngủ đi, vứt bỏ hết những suy nghĩ kỳ lạ này. Chuyến du lịch kết thúc, cuộc sống sẽ trở về quỹ đạo vốn có, yên tĩnh, không có người như Vệ Đằng, cứ luẩn quẩn bên cạnh gây phiền hà và còn quan tâm mình nữa.
Nghĩ đến đó, có lẽ do quá mệt, Tiêu Phàm nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Vệ Nam đến triển lãm truyện tranh, chui vào vị trí chính giữa xem các đoàn văn nghệ biểu diễn, mắt hoa lên, không ngừng bấm máy ảnh. Lúc đi mua truyện tranh cô còn xin được chữ ký của các tác giả mà cô thích nhất. Thu hoạch đáng kể, đang thích thú định đi về thì phát hiện một bóng người quen thuộc ở phía xa.
Tiêu Tình?
Vệ Nam vội vàng núp sau một cây cột lớn, trấn áp cơn sửng sốt. Sao Tiêu Tình lại ở đây? Chẳng phải cô ấy đang cùng anh trai mình đi du lịch sao? Hay là cô ấy về trước? Không thể nào…
Vệ Nam liền gọi luôn cho anh trai.
“A lô, anh, người chung vé tình nhân với anh là ai vậy?”, câu hỏi gấp gáp, thanh âm trở nên bén nhọn chói tai.
“Cái đếch gì, đừng doạ nhau thế chứ, nếu không phải có chữ ‘anh’ thì đây còn tưởng ma nữ nào đòi mạng đấy”.
Vệ Nam nghe thấy anh trai đang cố ý hạ nhỏ âm lượng thì trong lòng đột nhiên có dự cảm chẳng lành, cũng không bận tâm anh trai đang chửi khéo mình là ma nữ, tiếp tục hỏi: “Ai đang ở bên anh? Trai hay gái, tên là gì?”.
“Em hỏi cái này làm gì? Nói thật đi,tấm vé tình nhân cho anh có phải chứa âm mưu gì không? Anh luôn thấy rất kỳ lạ, tại sao lại chung vé tình nhân với cái tảng đá di động nam giới ấy chứ?”.
“Là con trai à?”
Vệ Nam thở một hơi dài, vậy thì tốt, nếu chẳng may là một người con gái khác thì hai hôm ở bên nhau thật quá không ổn. Có điều… có điều thời đại naỳ hai tên con trai ở bên nhau cũng chưa chắc đã ổn, chẳng may gặp tên biến thái nào,hơn nữa thân thể khiến người khác chảy máu mũi như anh mình, lại thêm bộ não chập cheng thiếu vài dây thần kinh, dáng vẻ nhiệt tình sôi nổi đó, người ta không muốn lao vào cũng khó…
“Là người con trai như thế nào?”, Vệ Nam nghiêm túc hỏi.
“Tính cách rất kỳ quái, tên Tiêu Phàm”.
“Tiêu Phàm?”.
Vệ Đằng nghe thấy em gái đang hít một hơi dài ở đầu dây bên kia, vài giây sau, mới nghe thấy tiếng thở nao lòng như tráng sĩ khảng khái cắt cổ tay mình: “Anh à, chúc anh may mắn”.
Vệ Đằng lòng hoài nghi cúp điện thoại.
Vệ Nam sầu não, Diệp Kính Văn và Tiêu Phàm là hắc bạch song lang của trường, không phải là quỷ háo sắc mà là quỷ hút máu, nghe nói những người bị ánh mắt của họ làm cho toàn thân run rẩy nhiều vô kể, thật không biết mấy ngày vừa rồi anh trai làm sao sống sót khỏi móng vuốt ác quỷ đây.
Thở dài, biết đâu anh mình chậm tiêu như thế, hoàn toàn không biết đang ở cùng với lang sói, còn thích thú nhảy lên lưng vuốt ve bộ lông sói ấy chứ.
Anh à…chuyện không liên quan đến em, đều do Tiêu Tình vong ân bội nghĩa, dám đem vé tặng lại cho anh trai cô ấy.
Vệ Đằng dĩ nhiên không biết ở trường Tiêu Phàm được mệnh danh là hắc bạch song lang, cũng không biết những sự tích anh hùng của anh ta.
Vệ Đằng thấy Tiêu Phàm cảm cúm nằm trong chăn vừa hắt xì vừa chảy nước mũi trông rất đáng yêu, khiến người khác muốn chăm sóc, vỗ về, làm giãn đôi mày đang co lại, giúp anh ta mở lòng.
Vệ Đằng ngồi ở cạnh giường, ngắm Tiêu Phàm, anh ta rất đẹp trai, nhất là lúc nở nụ cười, có điều nó lại quá hiếm hoi, chẳng biết có nỗi lòng gì, lúc nào cũng cau mày. Vệ Đằng thở dài, đang định đứng dậy thì tay bị giữ lại. Quay đầu lại thì thấy Tiêu Phàm đang mặt mày nhăn nhó, nhìn có vẻ rất đau đớn.
“Sao thế?”, Vệ Đằng lo lắng cúi xuống, anh ta bị đau đầu sao? Đưa tay sờ trán, trời, nóng quá, sốt rồi!
Vệ Đằng áy náy, vì anh ta để mình tắm trước nên mới bị cảm, vội vàng chạy đi tìm một chiếc khăn mặt sạch đắp lên trán anh.
Tiêu Phàm sốt rất cao, Vệ Đằng muốn đưa anh ta đi bệnh viện nhưng bên ngoài mưa vẫn rào rào, nói không chừng lại làm bệnh nặng hơn. Chỉ là sốt thôi, mình ở bên cạnh chăm sóc, chắc là không sao.
Vệ Đằng chốc chốc lại thay khăn mặt, hễ thấy anh ta mở miệng là lập tức cho uống nước.
Một lúc sau, hình như Tiêu Phàm gặp phải ác mộng, lông mày nhíu lại, bóp chặt bàn tay Vệ Đằng. Đau quá, nhưng Vệ Đằng không chống cự, người bệnh là hoàng đế, thích thì cứ bóp, tôi không tin anh có thể bóp gãy tay tôi.
Nhưng sự việc lại ngoài dự tính của Vệ Đằng, không biết Tiêu Phàm mơ thấy gì, đột nhiên kéo tay Vệ Đằng khiến cậu rơi ngay vào lòng anh.
Bờ môi khẽ chạm vào nhau, môi Tiêu Phàm nóng hổi kề sát môi Vệ Đằng lành lạnh. Trong chớp mắt bộ não cậu ngừng hoạt động, đến khi cậu có phản ứng, giật mình vội vàng rời môi đi chỗ khác mới phát hiện Tiêu Phàm vẫn đang ngủ một cách yên bình, tay ôm chặt cậu như ôm gối vậy.
Vệ Đằng giằng ra nhưng cánh tay anh ta vẫn ôm chặt eo cậu như dây xích, không thể cử động được.
Vệ Đằng đành để mặc Tiêu Phàm ôm gọn mình trong lòng, hai tên con trai ôm chặt nhau như thế này, Vệ Đằng thấy rất kỳ lạ nhưng không thấy phản cảm.
Dù thế nào Tiêu Phàm là một người đứng đắn, không phải ông chú dê cụ nào, hơn nữa anh ta đang bị ốm, tinh thần không ổn định, không thể đánh anh ta được, thôi thì cứ coi như ôm một người anh em.
Có lẽ do cảm giác lành lạnh từ cơ thể Vệ Đằng khiến người ta an tâm, cũng có thể do vòng tay Tiêu Phàm không còn trống rỗng, hoặc do những nguyên nhân khác, Tiêu Phàm rất nhanh rơi vào giấc mộng, cơn sốt cũng dần dần tan biến.
Chỉ là Vệ Đằng bị anh ta ôm trong lòng, tự dưng thấy tim mình đập nhanh.
Trái với gương mặt lạnh lùng khó gần, cơ thể Tiêu Phàm rất ấm áp, Vệ Đằng từ lúc sinh ra đã sợ lạnh, tính cách và cơ thể của hai người dường như đều tương phản. Cứ như vậy, hai người ôm chặt lấy nhau, một sự hoà hợp hoàn hảo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.