Chương 6: Sơn thuỷ Quế Lâm đệ nhất thiên hạ
Đào Tĩnh Văn
11/06/2014
Cuối cùng cũng đến Quế Lâm, nơi nổi danh thiên hạ về cảnh sơn thuỷ hữu tình, con thuyền nhẹ lướt, nước gợn cửu long, cả chặng đường phong cảnh đẹp như tranh cứ nối đuôi nhau hiện ra. Vệ Đằng hào hứng lấy máy ảnh ra bấm lia lịa, phần lớn là chụp phong cảnh, thi thoảng cũng có nhờ Tiêu Phàm chụp cho cậu ta một tấm, lần nào cũng làm những động tác kỳ quái, lúc thì ngón tay tì cằm ra vẻ phong cách, lúc lại làm mặt hề, cơ thể mềm dẻo không ngờ, trình độ vặn vẹo lúc chụp hình thật khiến người khác ngạc nhiên. Suốt chặng đường, Tiêu Phàm luôn cảm thấy Vệ Đằng đang hành hạ đôi mắt mình.
Con thuyền trôi về phía trước, cảnh sông nước Quế Lâm thu cả trong tầm mắt, khiến lòng người sảng khoái ngây ngất. Hướng dẫn viên giới thiệu về tên những ngọn núi mà họ đi qua, kia núi Tượng Tị, đây núi Nam Khê. Cứ nói đến địa danh nào là Vệ Đằng lại lấy máy ảnh ra chụp lia lịa, cái dáng vẻ hớn ha hớn hở ấy lúc đầu làm Tiêu Phàm cảm thấy chán ghét, sau một hồi nhìn quen thì tâm trạng anh mới có vẻ tốt hơn.
Hoặc đó là do sức cuốn hút của Vệ Đằng.
Thuyền trôi một dải, cảnh vật hai bên bờ thay đổi muôn hình vạn trạng, nước biếc dập dờn, núi cao san sát. Sông nước Quế Lâm quả nhiên danh bất hư truyền, đến cả một kẻ không hứng thú gì với Quế Lâm như Tiêu Phàm cũng dần dần giống như Vệ Đằng, đắm mình trong bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp ấy.
Dọc đường đi, những cơn gió không ngừng mơn man gò má, Tiêu Phàm nhìn về dãy núi xanh thẫm phía xa, trong lòng cảm thấy thật thư thái dễ chịu.
Tiếc là cái miệng ồn ào của Vệ Đằng luôn phá hỏng bầu không khí thơ mộng.
Đến trưa, sau khi tận hưởng no nê cảnh đẹp Ly Giang, đoàn du lịch đi tham quan công viên nổi tiếng nhất của Quế Lâm-công viên Xuyên Sơn.
Trước cổng công viên, Vệ Đằng nói muốn chụp cho Tiêu Phàm một bức ảnh, anh cau mày bảo “Không thích” nhưng Vệ Đằng kiên quyết bắt Tiêu Phàm chụp vài kiểu làm kỉ niệm.
Vệ Đằng cong lưng đứng từ xa canh chuẩn ống kính, Tiêu Phàm trong ống kính có dáng vẻ lạnh lùng, luồng không khí bao quanh anh tựa như muốn nói “Người nào lại gần ta sẽ chết”, sắc mặt cũng không tốt lắm, Vệ Đằng ra sức khích lệ: “Cười nào, cười lên nào, 1, 2, 3!”.
Tiêu Phàm cau mày trợn mắt, cuối cùng cũng phải nhếch mép cười, anh thấy gượng cười thế này thật ngốc nghếch nhưng cũng không nỡ dội gáo nước lạnh trước sự nhiệt tình của Vệ Đằng. Sao lại phải học cách nhường nhịn cậu ta? Tiêu Phàm không tin nổi, lắc lắc đầu.
Vệ Đằng rất không hài lòng với bức ảnh, vì mặc dù nụ cười của anh ta rất đẹp nhưng hoàn toàn không cảm nhận được sự vui vẻ, rõ ràng là cười cho có.
Vệ Đằng đưa máy ảnh cho cô gái mới quen trên tàu, sao đó chạy lại chỗ Tiêu Phàm, tức tối càu nhàu: “Anh tưởng đang chụp ảnh tang à? Anh như thế này thật khó coi, có chuyện phiền muộn gì mà không thể gác qua một bên được? đi du lịch là để thư thái đầu óc, anh nhìn xem, ở đây có ai mặt nhăn mày nhó như anh không?”.
“Cậu hiểu tôi sao?”, Tiêu Phàm đột nhiên cắt ngang.
Vệ Đằng hơi bất ngờ lắc đầu, liền nghe Tiêu Phàm lạnh băng nói: “Không hiểu, vậy thì không có quyền phát ngôn”.
Vệ Đằng há hốc mồm, lần đầu tiên nghe thấy Tiêu Phàm lên giọng dạy người, quả là không quen, sao lại cảm thấy như thể hoàng đế mắng thái giám vậy, khỉ thật, anh tưởng tôi quan tâm anh lắm ấy? Chỉ là nhìn chướng mắt, hôm nào cũng ở cùng nhau, anh cứ cau mày nhăn nhó sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của bổn thiếu gia đây.
Tiêu Phàm nhìn Vệ Đằng hồi lâu, đột nhiên bật cười khe khẽ.
“Anh cười gì?”
“Không có gì.”
Chỉ là chợt cảm thấy những lời chửi rủa trong lòng hằn rõ trên mặt cậu thế kia, trông bộ dạng nghiến răng phùng má thật thú vị, nó còn sống động, tươi mới hơn nhiều so với cảnh vật khô khan ngoài kia.
“Tách” một tiếng, cô gái đã chụp một kiểu ảnh cho hai người.
Vệ Đằng giằng máy ảnh, thấy trong ảnh Tiêu Phàm đang cười từ tốn, còn mình thì mặt nhăn mày nhó, nghiến răng trợn mắt.
Vệ Đằng ngẩng đầu nhìn Tiêu Phàm đang tươi cười, cảm thấy mặt mình nóng như lửa đốt.
Tiêu Phàm càng cười dữ hơn, không ngờ tên nhóc này cũng biết xấu hổ, còn tưởng dây thần kinh xấu hổ của cậu ta đã đứt lâu rồi cơ.
Hành trình cả ngày dài, đoàn đường đều được chiêm ngưỡng những điểm du lịch nổi tiếng của Quế Lâm, được trải nghiệm cảnh sắc tuyệt diệu trong câu thơ Giang tạc thanh la đới, sơn như bích ngọc trâm*. Trời chạng vạng tối, hành trình mới kết thúc, trên đường về Vệ Đằng chúi đầu vào máy ảnh, lẩm bẩm một mình những câu nói ngớ ngẩn tấm này đẹp, tấm kia xấu.
*Hai thơ tả cảnh non nước Quế Lâm của nhà thơ Hàn Dũ đời Đường, có ý nghĩa là: dòng sông chảy dài như một dải lụa, núi non đẹp như những viên ngọc quý.
Buổi tối có chương trình biểu diễn ngoài trời rất hoành tráng.
Cả ngày rong đuổi làm Tiêu Phàm cảm thấy rất mệt mỏi, sự oi bức của mùa hè làm người ta đổ không ít mồ hôi, cộng thêm đêm qua ngủ có vài tiếng, lúc này Tiêu Phàm chỉ muốn về phòng tắm một cái lên giường ngủ thôi.
Vệ Đằng thì vẫn tràn đầy sinh lực, nhất định đòi đi xem buổi biểu diễn.
Vì buổi tối là hoạt động tự do, buổi diễn cũng là tự bỏ tiền túi, Tiêu Phàm quả thực không có hứng hao tổn công sức đi xem cùng Vệ Đằng.
Hơn nữa nhất định bọn họ sẽ được đi qua Dương Sóc, đợi lúc đó thăm thú cũng chưa muộn. Thế là Vệ Đằng đành buồn bực theo Tiêu Phàm về khách sạn.
“Cậu thích thì tự mà đi.” Tiêu Phàm rất kỳ lạ không hiểu từ lúc nào cậu ta trở thành cái đuôi của mình.
“Này, phải trọng nghĩa khí chứ, có câu bạn là do kết bè kết phái mà ra, tôi làm sao nhẫn tâm để anh một mình phòng không đơn chiếc chứ?”
Thành ngữ dùng loạn xạ, tư duy kỳ quặc, logic rối rắm, lần này Tiêu Phàm chẳng thèm lườm cậu ta lấy một cái, lãng phí thời gian.
Không đi coi buổi diễn, hai người quay về khách sạn, tắm táp xong xuôi thì ra sô pha ngồi.
Tiêu Phàm không xem báo nữa, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Vệ Đằng bật ti vi ngồi xem thể thao, lúc nào phát quảng cáo, anh mắt cậu lại tìm đến khuôn mặt nhìn nghiêng của Tiêu Phàm.
Đẹp trai như thế, vậy mà cả ngày cứ cau cau có có, như cả thế giới mắc nợ anh ta không bằng.
Trong quá trình trưởng thành đã xảy ra những sự việc không thể cứu vãn được, đã làm tổn thương đến trái tim non nớt của cậu ta, vì thế khiến cậu ta trở nên trầm mặc, không dám tiếp xúc với người khác vì sợ bị tổn thương, khờ khạo dùng sự lạnh lùng để bảo vệ bản thân, thực ra trái tim ấy ấm áp, dịu dàng hơn bất kỳ ai.
Vệ Đằng chợt nhớ đến đoạn văn trên, hình như là trong một đêm Vệ Nam khóc lóc thê thảm, nước mắt nước mũi ròng ròng, chính là đoạn văn này được tô đậm bằng màu đỏ tươi trên màn hình máy tính.
Hình như cuốn tiểu thuyết đó tên là Tuyệt thế tiểu thụ.
Em gái là một hủ nữ, nhờ hồng phúc của nó, Vệ Đằng cũng nắm được một số từ ngữ chuyên dụng, còn biết tiểu thụ* được phân thành nữ vương thụ, cường thụ, nhược thụ, dụ thụ…Vệ Đằng quay ra nhìn Tiêu Phàm một cái, ha ha, tiểu thụ à, thử nói đùa một câu đẳng cấp quốc tế nhé, giả sử có tên con trai nào không sợ chết muốn đè anh ta ra, vừa mới lại gần đã bị không khí bao quanh anh hất tung đi rùi…
*Thuật ngữ chỉ nam đồng tính, cặp đôi cùng “tiểu công”. Tiểu thụ được phân thành “nữ vương thụ” ( tính cách cao ngạo), “cường thụ” (tính cách quả quyết), “nhược thụ” (rất dễ bị “thụ”khác lật đổ)…
Có điều, đoạn văn trên có lẽ rất hợp với Tiêu Phàm. Chắc anh ta đã trải qua chuyện gì đó mới trở nên lạnh lùng, không muốn tiếp xúc với người khác như thế.
Thực ra Vệ Đằng cảm thấy Tiêu Phàm làm người khác phải thương tiếc hộ, đang phơi phới sức xuân, trẻ trung sôi nổi lại cứ nghiêm nghị như ông cụ non vậy. Nghĩ đến đây, Vệ Đằng càng tò hơn về Tiêu Phàm. Mặc dù chỉ là cuộc gặp gỡ của hai kẻ xa lạ nhưng cậu vẫn muốn anh ta có thể vui vẻ hơn.
Hôm sau, ăn sáng xong đoàn người đến thăm khu cảnh quan Lưu Tam Tỷ.
Tiêu Phàm không thích những nơi ồn ào, vì đang trong kỳ nghỉ Quốc Khánh náo nhiệt, đi đường thi thoảng va chạm với những người qua đường làm anh rất khó chịu.
Trong vườn, một vài nam nữ dân tộc thiểu số đang nhảy múa chào đón du khách,mọi người đều cảm thấy rất hào hứng, đặc biệt là tiết mục nhảy sạp, dân gian cho rằng tiết mục nhảy sạp sẽ giúp thăng quan tiến chức, vì vậy ai cũng hăm hở tham gia.
Vệ Đằng dĩ nhiên cũng tham gia, đôi chân cậu ta rất linh hoạt,không bị kẹp chân lần nào, cũng không sợ nóng, sợ mệt, toàn thân căng tràn sức sống, cặp mông vốn cong tròn cứ lượn qua lượn lại,cộng thêm nụ cười rạng rỡ, trong nháy mắt đã thu hút sự chú ý của đám đông.
Nhảy xong có người đòi chụp hình cùng, Vệ Đằng không khách sáo liền chụp hết kiểu này đến kiểu kia, tươi cười vui vẻ.
Tiêu Phàm đứng từ xa nhìn, cảm thấy bản thân mãi mãi không thể thích ứng được với lối suy nghĩ của cậu ta, có cậu ta ở bên cạnh lúc nào cũng như có một con ong đang kêu vo vo bên tai vậy, thật khó chịu.
Chuyến du lịch đáng sợ, mau kết thúc đi!
Sân khấu hát đối trên nước dành cho du khách và nam nữ dân tộc thiểu số thoả sức ca hát, Vệ Đằng dĩ nhiên không chịu bỏ qua, mặc dù hát lạc điệu nhưng giọng khá trong trẻo và êm ái, tiếc là hát sai nhạc quá nhiều, Tiêu Phàm nghe chỉ thấy toàn tạp âm.
Nhưng đám đông du khách lại tươi cười khen ngợi anh chàng này hơi bị được, hát hay, đẹp trai, Tiêu Phàm nghi ngờ thẩm mỹ của bọn họ có vấn đề. Vệ Đằng có sức hấp dẫn lớn đến vậy sao? Trong lòng ngờ vực, không kiềm được quay lại nhìn cậu ta cái nữa, chẳng may bốn mắt giao nhau, Vệ Đằng liền toét miệng cười, Tiêu Phàm hơi giật mình, không thể không thừa nhận, vào phút giây ấy anh đột nhiên cảm thấy Vệ Đằng cười rất đẹp, nụ cười hồn nhiên rạng rỡ, có sức cuốn hút đặc biệt.
Buổi sáng đi thăm quan nhiều nơi như công viên Tây Sơn, sáu động Ẩn Sơn, đỉnh Quán Âm…Tiêu Phàm cho rằng đến tên những chỗ này còn không nhớ nổi, ngắm nghía cảnh vật cũng chẳng thú vị gì, suốt buổi theo sau đoàn người lúc đi lúc dừng, cộng thêm cái tên Vệ Đằng hồ hởi qúa mức, hơi tí là lôi anh đi chụp ảnh, vừa nóng vừa mệt, Tiêu Phàm chỉ muốn nhanh được về nhà,ngồi trong phòng bật điều hoà, uống cà phê đọc báo, chứ không phải là phơi mình ngoài nắng thế này.
Buổi chiều ngồi xe đến suối Hồ Điệp, trên vách đá vẽ một con bướm cực lớn, đoàn người liền lôi máy ảnh ra chụp liên hồi, tiếng bấm máy cứ tanh tách, tanh tách bên tai.
Vệ Đằng lấy máy ảnh ra ngắm chuẩn con bướm đó, đột nhiên nói: “Anh xem, con bướm này hình như bị ngốc, tự lao đầu vào vách đá chết cứng, nhìn hệt như cái bánh vậy, ha ha…”.
Mọi người xung quanh quay lại nhìn hai người, Vệ Đằng vừa cười vừa chụp ảnh, máy ảnh che hết khuôn mặt chỉ có Tiêu Phàm một mình chịu trận trước những cái nhìn dò xét, thi thoảng còn nghe thấy tiếng thì thầm bàn tán sau lưng, hai người này quái đản thật, không biết người ở đâu mà buồn cười thế…
Tiêu Phàm cảm thấy mình chưa bao giờ mất mặt như hôm nay.
Vệ Đằng à, giọng nói của cậu vốn đã to, nói đùa cũng không biết nhỏ giọng một chút à? Còn bắt tôi phải mất hết thể diện cùng cậu.
Một ngày mệt mỏi nữa lại kết thúc, buổi tối, Tiêu Phàm cùng Vệ Đằng đi ăn phở Quế Lâm, lần này Tiêu Phàm trả tiền.
Hai ngày nay, Tiêu Phàm toàn thấy cả đống người tụ tập, xung quanh là đủ thứ mùi lẫn lộn, cộng thêm trời nắng chang chang, thật là quá khổ.
Ăn tối xong, Vệ Đằng tiếp tục xem ti vi như thường lệ, Tiêu Phàm mặc quần trong, nằm trên giường đọc tạp chí. Ánh mắt Vệ Đằng lướt qua Tiêu Phàm, chăn đặt sang bên eo, nhìn vô cùng quyến rũ.
“Này, anh… có bạn gái chưa?”, Vệ Đằng bỗng hỏi làm Tiêu Phàm giật mình.
Tiêu Phàm lông mày co lại, đặt tạp chí xuống nhìn Vệ Đằng hồi lâu mới cười nói: “Có”.
Vẻ mặt Vệ Đằng rất thất vọng.
Con thuyền trôi về phía trước, cảnh sông nước Quế Lâm thu cả trong tầm mắt, khiến lòng người sảng khoái ngây ngất. Hướng dẫn viên giới thiệu về tên những ngọn núi mà họ đi qua, kia núi Tượng Tị, đây núi Nam Khê. Cứ nói đến địa danh nào là Vệ Đằng lại lấy máy ảnh ra chụp lia lịa, cái dáng vẻ hớn ha hớn hở ấy lúc đầu làm Tiêu Phàm cảm thấy chán ghét, sau một hồi nhìn quen thì tâm trạng anh mới có vẻ tốt hơn.
Hoặc đó là do sức cuốn hút của Vệ Đằng.
Thuyền trôi một dải, cảnh vật hai bên bờ thay đổi muôn hình vạn trạng, nước biếc dập dờn, núi cao san sát. Sông nước Quế Lâm quả nhiên danh bất hư truyền, đến cả một kẻ không hứng thú gì với Quế Lâm như Tiêu Phàm cũng dần dần giống như Vệ Đằng, đắm mình trong bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp ấy.
Dọc đường đi, những cơn gió không ngừng mơn man gò má, Tiêu Phàm nhìn về dãy núi xanh thẫm phía xa, trong lòng cảm thấy thật thư thái dễ chịu.
Tiếc là cái miệng ồn ào của Vệ Đằng luôn phá hỏng bầu không khí thơ mộng.
Đến trưa, sau khi tận hưởng no nê cảnh đẹp Ly Giang, đoàn du lịch đi tham quan công viên nổi tiếng nhất của Quế Lâm-công viên Xuyên Sơn.
Trước cổng công viên, Vệ Đằng nói muốn chụp cho Tiêu Phàm một bức ảnh, anh cau mày bảo “Không thích” nhưng Vệ Đằng kiên quyết bắt Tiêu Phàm chụp vài kiểu làm kỉ niệm.
Vệ Đằng cong lưng đứng từ xa canh chuẩn ống kính, Tiêu Phàm trong ống kính có dáng vẻ lạnh lùng, luồng không khí bao quanh anh tựa như muốn nói “Người nào lại gần ta sẽ chết”, sắc mặt cũng không tốt lắm, Vệ Đằng ra sức khích lệ: “Cười nào, cười lên nào, 1, 2, 3!”.
Tiêu Phàm cau mày trợn mắt, cuối cùng cũng phải nhếch mép cười, anh thấy gượng cười thế này thật ngốc nghếch nhưng cũng không nỡ dội gáo nước lạnh trước sự nhiệt tình của Vệ Đằng. Sao lại phải học cách nhường nhịn cậu ta? Tiêu Phàm không tin nổi, lắc lắc đầu.
Vệ Đằng rất không hài lòng với bức ảnh, vì mặc dù nụ cười của anh ta rất đẹp nhưng hoàn toàn không cảm nhận được sự vui vẻ, rõ ràng là cười cho có.
Vệ Đằng đưa máy ảnh cho cô gái mới quen trên tàu, sao đó chạy lại chỗ Tiêu Phàm, tức tối càu nhàu: “Anh tưởng đang chụp ảnh tang à? Anh như thế này thật khó coi, có chuyện phiền muộn gì mà không thể gác qua một bên được? đi du lịch là để thư thái đầu óc, anh nhìn xem, ở đây có ai mặt nhăn mày nhó như anh không?”.
“Cậu hiểu tôi sao?”, Tiêu Phàm đột nhiên cắt ngang.
Vệ Đằng hơi bất ngờ lắc đầu, liền nghe Tiêu Phàm lạnh băng nói: “Không hiểu, vậy thì không có quyền phát ngôn”.
Vệ Đằng há hốc mồm, lần đầu tiên nghe thấy Tiêu Phàm lên giọng dạy người, quả là không quen, sao lại cảm thấy như thể hoàng đế mắng thái giám vậy, khỉ thật, anh tưởng tôi quan tâm anh lắm ấy? Chỉ là nhìn chướng mắt, hôm nào cũng ở cùng nhau, anh cứ cau mày nhăn nhó sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của bổn thiếu gia đây.
Tiêu Phàm nhìn Vệ Đằng hồi lâu, đột nhiên bật cười khe khẽ.
“Anh cười gì?”
“Không có gì.”
Chỉ là chợt cảm thấy những lời chửi rủa trong lòng hằn rõ trên mặt cậu thế kia, trông bộ dạng nghiến răng phùng má thật thú vị, nó còn sống động, tươi mới hơn nhiều so với cảnh vật khô khan ngoài kia.
“Tách” một tiếng, cô gái đã chụp một kiểu ảnh cho hai người.
Vệ Đằng giằng máy ảnh, thấy trong ảnh Tiêu Phàm đang cười từ tốn, còn mình thì mặt nhăn mày nhó, nghiến răng trợn mắt.
Vệ Đằng ngẩng đầu nhìn Tiêu Phàm đang tươi cười, cảm thấy mặt mình nóng như lửa đốt.
Tiêu Phàm càng cười dữ hơn, không ngờ tên nhóc này cũng biết xấu hổ, còn tưởng dây thần kinh xấu hổ của cậu ta đã đứt lâu rồi cơ.
Hành trình cả ngày dài, đoàn đường đều được chiêm ngưỡng những điểm du lịch nổi tiếng của Quế Lâm, được trải nghiệm cảnh sắc tuyệt diệu trong câu thơ Giang tạc thanh la đới, sơn như bích ngọc trâm*. Trời chạng vạng tối, hành trình mới kết thúc, trên đường về Vệ Đằng chúi đầu vào máy ảnh, lẩm bẩm một mình những câu nói ngớ ngẩn tấm này đẹp, tấm kia xấu.
*Hai thơ tả cảnh non nước Quế Lâm của nhà thơ Hàn Dũ đời Đường, có ý nghĩa là: dòng sông chảy dài như một dải lụa, núi non đẹp như những viên ngọc quý.
Buổi tối có chương trình biểu diễn ngoài trời rất hoành tráng.
Cả ngày rong đuổi làm Tiêu Phàm cảm thấy rất mệt mỏi, sự oi bức của mùa hè làm người ta đổ không ít mồ hôi, cộng thêm đêm qua ngủ có vài tiếng, lúc này Tiêu Phàm chỉ muốn về phòng tắm một cái lên giường ngủ thôi.
Vệ Đằng thì vẫn tràn đầy sinh lực, nhất định đòi đi xem buổi biểu diễn.
Vì buổi tối là hoạt động tự do, buổi diễn cũng là tự bỏ tiền túi, Tiêu Phàm quả thực không có hứng hao tổn công sức đi xem cùng Vệ Đằng.
Hơn nữa nhất định bọn họ sẽ được đi qua Dương Sóc, đợi lúc đó thăm thú cũng chưa muộn. Thế là Vệ Đằng đành buồn bực theo Tiêu Phàm về khách sạn.
“Cậu thích thì tự mà đi.” Tiêu Phàm rất kỳ lạ không hiểu từ lúc nào cậu ta trở thành cái đuôi của mình.
“Này, phải trọng nghĩa khí chứ, có câu bạn là do kết bè kết phái mà ra, tôi làm sao nhẫn tâm để anh một mình phòng không đơn chiếc chứ?”
Thành ngữ dùng loạn xạ, tư duy kỳ quặc, logic rối rắm, lần này Tiêu Phàm chẳng thèm lườm cậu ta lấy một cái, lãng phí thời gian.
Không đi coi buổi diễn, hai người quay về khách sạn, tắm táp xong xuôi thì ra sô pha ngồi.
Tiêu Phàm không xem báo nữa, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Vệ Đằng bật ti vi ngồi xem thể thao, lúc nào phát quảng cáo, anh mắt cậu lại tìm đến khuôn mặt nhìn nghiêng của Tiêu Phàm.
Đẹp trai như thế, vậy mà cả ngày cứ cau cau có có, như cả thế giới mắc nợ anh ta không bằng.
Trong quá trình trưởng thành đã xảy ra những sự việc không thể cứu vãn được, đã làm tổn thương đến trái tim non nớt của cậu ta, vì thế khiến cậu ta trở nên trầm mặc, không dám tiếp xúc với người khác vì sợ bị tổn thương, khờ khạo dùng sự lạnh lùng để bảo vệ bản thân, thực ra trái tim ấy ấm áp, dịu dàng hơn bất kỳ ai.
Vệ Đằng chợt nhớ đến đoạn văn trên, hình như là trong một đêm Vệ Nam khóc lóc thê thảm, nước mắt nước mũi ròng ròng, chính là đoạn văn này được tô đậm bằng màu đỏ tươi trên màn hình máy tính.
Hình như cuốn tiểu thuyết đó tên là Tuyệt thế tiểu thụ.
Em gái là một hủ nữ, nhờ hồng phúc của nó, Vệ Đằng cũng nắm được một số từ ngữ chuyên dụng, còn biết tiểu thụ* được phân thành nữ vương thụ, cường thụ, nhược thụ, dụ thụ…Vệ Đằng quay ra nhìn Tiêu Phàm một cái, ha ha, tiểu thụ à, thử nói đùa một câu đẳng cấp quốc tế nhé, giả sử có tên con trai nào không sợ chết muốn đè anh ta ra, vừa mới lại gần đã bị không khí bao quanh anh hất tung đi rùi…
*Thuật ngữ chỉ nam đồng tính, cặp đôi cùng “tiểu công”. Tiểu thụ được phân thành “nữ vương thụ” ( tính cách cao ngạo), “cường thụ” (tính cách quả quyết), “nhược thụ” (rất dễ bị “thụ”khác lật đổ)…
Có điều, đoạn văn trên có lẽ rất hợp với Tiêu Phàm. Chắc anh ta đã trải qua chuyện gì đó mới trở nên lạnh lùng, không muốn tiếp xúc với người khác như thế.
Thực ra Vệ Đằng cảm thấy Tiêu Phàm làm người khác phải thương tiếc hộ, đang phơi phới sức xuân, trẻ trung sôi nổi lại cứ nghiêm nghị như ông cụ non vậy. Nghĩ đến đây, Vệ Đằng càng tò hơn về Tiêu Phàm. Mặc dù chỉ là cuộc gặp gỡ của hai kẻ xa lạ nhưng cậu vẫn muốn anh ta có thể vui vẻ hơn.
Hôm sau, ăn sáng xong đoàn người đến thăm khu cảnh quan Lưu Tam Tỷ.
Tiêu Phàm không thích những nơi ồn ào, vì đang trong kỳ nghỉ Quốc Khánh náo nhiệt, đi đường thi thoảng va chạm với những người qua đường làm anh rất khó chịu.
Trong vườn, một vài nam nữ dân tộc thiểu số đang nhảy múa chào đón du khách,mọi người đều cảm thấy rất hào hứng, đặc biệt là tiết mục nhảy sạp, dân gian cho rằng tiết mục nhảy sạp sẽ giúp thăng quan tiến chức, vì vậy ai cũng hăm hở tham gia.
Vệ Đằng dĩ nhiên cũng tham gia, đôi chân cậu ta rất linh hoạt,không bị kẹp chân lần nào, cũng không sợ nóng, sợ mệt, toàn thân căng tràn sức sống, cặp mông vốn cong tròn cứ lượn qua lượn lại,cộng thêm nụ cười rạng rỡ, trong nháy mắt đã thu hút sự chú ý của đám đông.
Nhảy xong có người đòi chụp hình cùng, Vệ Đằng không khách sáo liền chụp hết kiểu này đến kiểu kia, tươi cười vui vẻ.
Tiêu Phàm đứng từ xa nhìn, cảm thấy bản thân mãi mãi không thể thích ứng được với lối suy nghĩ của cậu ta, có cậu ta ở bên cạnh lúc nào cũng như có một con ong đang kêu vo vo bên tai vậy, thật khó chịu.
Chuyến du lịch đáng sợ, mau kết thúc đi!
Sân khấu hát đối trên nước dành cho du khách và nam nữ dân tộc thiểu số thoả sức ca hát, Vệ Đằng dĩ nhiên không chịu bỏ qua, mặc dù hát lạc điệu nhưng giọng khá trong trẻo và êm ái, tiếc là hát sai nhạc quá nhiều, Tiêu Phàm nghe chỉ thấy toàn tạp âm.
Nhưng đám đông du khách lại tươi cười khen ngợi anh chàng này hơi bị được, hát hay, đẹp trai, Tiêu Phàm nghi ngờ thẩm mỹ của bọn họ có vấn đề. Vệ Đằng có sức hấp dẫn lớn đến vậy sao? Trong lòng ngờ vực, không kiềm được quay lại nhìn cậu ta cái nữa, chẳng may bốn mắt giao nhau, Vệ Đằng liền toét miệng cười, Tiêu Phàm hơi giật mình, không thể không thừa nhận, vào phút giây ấy anh đột nhiên cảm thấy Vệ Đằng cười rất đẹp, nụ cười hồn nhiên rạng rỡ, có sức cuốn hút đặc biệt.
Buổi sáng đi thăm quan nhiều nơi như công viên Tây Sơn, sáu động Ẩn Sơn, đỉnh Quán Âm…Tiêu Phàm cho rằng đến tên những chỗ này còn không nhớ nổi, ngắm nghía cảnh vật cũng chẳng thú vị gì, suốt buổi theo sau đoàn người lúc đi lúc dừng, cộng thêm cái tên Vệ Đằng hồ hởi qúa mức, hơi tí là lôi anh đi chụp ảnh, vừa nóng vừa mệt, Tiêu Phàm chỉ muốn nhanh được về nhà,ngồi trong phòng bật điều hoà, uống cà phê đọc báo, chứ không phải là phơi mình ngoài nắng thế này.
Buổi chiều ngồi xe đến suối Hồ Điệp, trên vách đá vẽ một con bướm cực lớn, đoàn người liền lôi máy ảnh ra chụp liên hồi, tiếng bấm máy cứ tanh tách, tanh tách bên tai.
Vệ Đằng lấy máy ảnh ra ngắm chuẩn con bướm đó, đột nhiên nói: “Anh xem, con bướm này hình như bị ngốc, tự lao đầu vào vách đá chết cứng, nhìn hệt như cái bánh vậy, ha ha…”.
Mọi người xung quanh quay lại nhìn hai người, Vệ Đằng vừa cười vừa chụp ảnh, máy ảnh che hết khuôn mặt chỉ có Tiêu Phàm một mình chịu trận trước những cái nhìn dò xét, thi thoảng còn nghe thấy tiếng thì thầm bàn tán sau lưng, hai người này quái đản thật, không biết người ở đâu mà buồn cười thế…
Tiêu Phàm cảm thấy mình chưa bao giờ mất mặt như hôm nay.
Vệ Đằng à, giọng nói của cậu vốn đã to, nói đùa cũng không biết nhỏ giọng một chút à? Còn bắt tôi phải mất hết thể diện cùng cậu.
Một ngày mệt mỏi nữa lại kết thúc, buổi tối, Tiêu Phàm cùng Vệ Đằng đi ăn phở Quế Lâm, lần này Tiêu Phàm trả tiền.
Hai ngày nay, Tiêu Phàm toàn thấy cả đống người tụ tập, xung quanh là đủ thứ mùi lẫn lộn, cộng thêm trời nắng chang chang, thật là quá khổ.
Ăn tối xong, Vệ Đằng tiếp tục xem ti vi như thường lệ, Tiêu Phàm mặc quần trong, nằm trên giường đọc tạp chí. Ánh mắt Vệ Đằng lướt qua Tiêu Phàm, chăn đặt sang bên eo, nhìn vô cùng quyến rũ.
“Này, anh… có bạn gái chưa?”, Vệ Đằng bỗng hỏi làm Tiêu Phàm giật mình.
Tiêu Phàm lông mày co lại, đặt tạp chí xuống nhìn Vệ Đằng hồi lâu mới cười nói: “Có”.
Vẻ mặt Vệ Đằng rất thất vọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.