Chương 5: Đêm khó ngủ. (tiếp)
Đào Tĩnh Văn
11/06/2014
Câu hỏi có chút kì lạ nhưng Vệ Đằng vẫn thành thật trả lời: “Phòng đôi”.
Đầu bên kia có vẻ rất kinh ngạc, gửi đến một loạt dấu cảm thán, “Có hai giường chứ?!!!”.
“Một, chăn cũng chỉ có một cái.”
Không lâu sau, bỗng Vệ Nam gọi đến:
“Anh, tìm chỗ riêng tư nghe điện đi.”
Vệ Đằng lấy tay ôm bụng, gửi cho Tiêu Phàm một nụ cười có ý xin lỗi, bước vào nhà vệ sinh, chốt cửa lại, trợn mắt hỏi vặn lại cô em: “Nói đi, có chuyện gì mà nghiêm trọng thế?”.
“Anh nghĩ xem, hai người mới quen nhau đã ngủ chung một giường thật không hay chút nào, em biết anh là chính nhân quân tử, nhưng như thế làm tổn hại thanh danh hai người, em không ngờ cặp vé tình nhân đó lại hoành tráng đến mức đặt sẵn cả phòng đôi.”
“Em đang nói gì vậy, em gái?”, Vệ Đằng gãi đầu, nghe thôi cũng thấy choáng váng.
“Anh, đêm nay chịu khó một chút, ngủ nền nhà đi, không thể để người ta phải ngủ đất, đúng không? Với lại từ bé anh đã thích ngủ đất rồi, không phải sao?”
Vệ Đằng vẫn không hiểu nổi, tại sao hai người con trai không thể ngủ cùng nhau, lại còn ảnh hưởng đến thanh danh, nhất định bắt anh trai ngủ đất mới chịu thôi.
Đương nhiên Vệ Đằng không thể biết cô em gái cứ chắc như đinh đóng cột chủ nhân của chiếc vé kia là Tiêu Tình xinh đẹp. Để bảo vệ thanh danh cho bạn mình, cô chỉ còn cách tạm thời cho anh trai chịu khổ một chút.
“Cứ vậy đi anh, anh làm như thế dễ làm cho đối phương có thiện cảm với mình.”
“Ừ, biết rồi, anh sẽ ngủ đất.”
Cúp điện thoại, Vệ Đằng có chút buồn bực, vì sao mình ngủ đất thì Tiêu Phàm sẽ có thiện cảm với mình chứ? Anh ta sẽ thấy mình thật ngớ ngẩn mới đúng. Thôi vậy, đã đồng ý với em gái rồi, dù gì cũng phải giữ lời.
Trở về sô pha, cậu phát hiện hình như Tiêu Phàm cũng vừa nghe điện thoại xong, “Em gái tôi gọi, bảo tôi phải để ý, quan tâm cậu, dạ dày cậu thế nào rồi? có cần uống thuốc không?”.
Vệ Đằng có chút bối rối sờ gáy: “Không sao, chỉ là bệnh cũ thôi, xong việc là dễ chịu ngay”.
Xong việc là dễ chịu ngay? Lời nói nghe thật quái dị.
“Vậy thì tốt, tôi đi ngủ đây.”
Tiêu Phàm đứng dậy, đứng bên nhau ở khoảng cách gần thế này Vệ Đằng mới biết hoá ra anh ta cao hơn cậu nửa cái đầu, đối mặt với anh ta, cậu có áp lực rất lớn.
Con người này có lẽ không hề đơn giản. Vệ Đằng nghĩ lung tung, xoay đầu lại thì bắt gặp Tiêu Phàm đang chui vào chăn.
“Cậu không ngủ?”, Tiêu Phàm hỏi.
“Anh ngủ trước đi, tôi đi ngủ ngay đây.”
Vệ Đằng nhìn Tiêu Phàm đã nằm xuống, liền lấy một bộ quần áo trải ra nền nhà mà không để ý thấy ánh mắt lạnh băng trong giây lát của anh.
Đợi Vệ Đằng trải xong, nằm xuống rồi đắp lên mình một chiếc áo khoác, bỗng cậu nghe thấy giọng nói của Tiêu Phàm hơi trầm xen lẫn chút giễu cợt.
“Cậu nghĩ tôi có chút hứng thú làm gì cậu sao?”
Vệ Đằng sững sờ, anh ta đang nói gì vậy?
Tiêu Phàm đáp lại cậu chỉ bằng một tiếng “hừ” lạnh te.
Trong bầu không khí quái đản ấy, hai người tắt đèn nhắm mắt ngủ.
Vệ Đằng rất nhanh chìm vào giấc ngủ, trước giờ cậu luôn để cho đầu óc thanh thản, còn Tiêu Phàm trở người đi trở người lại vẫn không thể ngủ nổi.
Cứ tưởng Vệ Đằng là người hết sức đơn giản, không ngờ cậu ta lại cảnh giác với mình đến thế, chẳng khác gì hai tên kia, nhìn thấy mình là lẩn trốn như thấy cầm thú vậy.
Mình lại đáng sợ thế sao? Trên mặt mình có viết chữ muốn hại người sao? Đến tận bây giờ, đều là các người không ngừng làm hại tôi.
Nhớ đến người mà mình từng yêu, trong lòng không khỏi buồn bực.
Vệ Đằng lạnh quá tỉnh giấc, nền khách sạn lát đá hoa, cảm giác lạnh lẽo thấm vào tận xương tuỷ, lại thêm điều hoà để ở mức thấp khiến Vệ Đằng trong mơ cũng cuộn tròn người run rẩy.
Tỉnh dậy ngẩng đầu nhìn lên giường, nghĩ một lúc, sau đó ném áo khoác qua một bên chui vào chăn.
Lập cập…
Lạnh quá.
Vệ Đằng định nhắm mắt ngủ thì thấy người bên cạnh đột ngột quay người lại, dưới ánh trăng, thấy cặp mắt sắc lẹm của người đó đang trừng trừng nhìn mình, giống như…chó sói trong đêm vậy.
“A, anh chưa ngủ sao?”
“Cậu trèo lên làm gì?”
Mở miệng cùng một lúc rồi lại cùng nhau im lặng, Vệ Đằng không nhận thấy Tiêu Phàm đang không vui, thành thật trả lời: “Gạch đá hoa chả biết lấy từ đâu làm tôi lạnh muốn chết”.
Tiêu Phàm đang định mở miệng thì cảm thấy một bàn tay lạnh băng nắm chặt lấy cổ tay mình.
Cảm giác xương cốt cứng đơ vì bỗng gặp lạnh, kinh dị như bị một thây ma ôm chặt vậy, toàn thân nổi hết da gà.
“Này, chúng ta đổi vị trí được không?”
Tiêu Phàm cảm thấy rất kỳ quái, Vệ Đằng vội giải thích: “Chẳng phải chỗ anh nằm đã nóng chỗ rồi sao? Cho tôi ké một chút, tôi sắp chết cóng rồi, được không?”.
Nói đoạn cậu liền dùng bàn tay lạnh cóng của mình lắc lắc cánh tay Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm mặt mũi tối sầm, con người ta sống phải có thể diện, anh đã từng gặp kẻ trắng trợn nhưng chưa thấy ai trắng trợn đến mức này.
Lại dám xem tôi như người hầu có nhiệm vụ làm nóng chỗ nằm cho cậu, còn nói gì mà cho tôi ké một chút, được, được lắm.
Tiêu Phàm không kiềm chế nổi cơn giận sắp nổ tung thì đột nhiên cảm thấy cơ thể cậu ta đúng là đang run lẩy bẩy, bàn tay đang nắm cánh tay anh lạnh vô cùng.
Tiêu Phàm không nỡ lòng nào, thôi thì đại trượng phu, không thèm so đo tính toán với cậu ta nữa, lập tức dịch ra, đổi vị trí.
Vệ Đằng không khách khí bò lại chỗ đó, vài phút sau đã chìm vào cõi mộng, nhịp thở đều đặn.
Tiêu Phàm bất lực thở một hơi dài.
Nếu như bên cạnh là người tôi yêu, tôi sẽ ôm chặt người ấy vào lòng. Đáng tiếc lại là tên ngốc này, không đạp cậu xuống giường là đã nể cậu lắm rồi. Vệ Đằng à, xem ra khi nãy là tôi sai, cậu chọn ngủ đất không phải vì cảnh giác với tôi mà do cậu là đồ ngốc.
Thật là, sao có thể đánh giá quá cao trí óc của cậu như thế chứ?
Cũng không hiểu vì lẽ gì, trong lòng Tiêu Phàm cảm thấy thoải mái hơn nhiều, sự bực bội lúc nãy cũng đã mọc cánh mà bay đi mất.
So với những người bên cạnh anh, trong bụng lúc nào cũng đầy ắp mưu mô toan tính, lúc nào cũng cạnh tranh đấu đá thì Vệ Đằng hoàn toàn khác, cậu ta thẳng thắn, nhiệt tình, lạc quan, hoạt bát, nụ cười ấm áp tựa như được ánh mặt trời chiếu sáng vậy.
Có điều, thẳng thắn đến mức khó tin, có lúc giống như tên ngốc vậy; nhiệt tình thái quá, hệt như mẹ người ta vậy; hoạt bát quá mức, không nhận ra được chỗ cần dừng; cười quá nhiều, y như tên lưu manh nhóc con.
Tóm lại… rất không vừa mắt.
Tiêu Phàm một mực nhắm mắt cố ép bản thân ngủ, khó khăn lắm mới thấy buồn ngủ thì lại bị đập một cái rõ mạnh vào ngực. Tiêu Phàm tóm lấy nắm đấm ấy mới biết Vệ Đằng đang ngủ say như chết, hoàn toàn không biết đến hành vi của bản thân.
Chắc trong cơn mơ cậu ta đang bận trừ gian diệt ác.
Tiêu Phàm bực bội gữi chặt nắm tay cậu ta đang đặt trước ngực, nhắm mắt lại định ngủ thì chợt thấy bụng mình bị đá một cái.
Tiêu Phàm nhăn nhó kẹp chặt lấy chân của Vệ Đằng, khó khăn lắm mới cảm thấy buồn ngủ, bây giờ thì hay rồi, bị cậu ta làm cho hoàn toàn tỉnh táo.
Tiêu Phàm cố hết sức gạt bỏ ý nghĩ đạp cho cậu ta một phát bay ra khỏi giường, anh cố trấn tĩnh lại chờ đợi cơn buồn ngủ kéo đến, không ngờ Vệ Đằng do tay chân đều bị giữ chặt nên liền rướn đầu tới.
Đầu Vệ Đằng dúi vào lòng Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm kéo Vệ Đằng ra, ném về một góc, sau đó đứng dậy lấy laptop ngồi trên sô pha xem phim.
Xem ra mình quá mềm lòng, nhẽ ra phải ném cậu ta xuống cửa sổ chứ không phải quẳng lên giường như thế kia.
Nhưng bộ dạng cậu ta ngủ rất say, rất thoả mãn, Tiêu Phàm lại nghĩ, so đo với một người như thế này thì mình cũng ngu ngốc chẳng kém gì cậu ta.
Còn nhớ Vệ Đằng từng nói, không có tật xấu, không đạp chăn, không mộng du, không nói mơ, không ngáy.
Thì đúng, cậu ta chỉ đánh người thôi, lại còn coi người ta là kẻ gian, đánh cho hả hê để thoả mãn tinh thần trượng nghĩa cao cả của mình.
Thật là đen tới số, từ trước tới nay chưa từng đi du lịch, lần đầu đi lại gặp ngay của nợ này.
Nửa đêm Vệ Đằng đi vệ sinh,phát hiện trong phòng có ánh sáng mờ mờ, dụi mắt bước lại gần thì nhìn thấy Tiêu Phàm đang nằm ngủ trên sô pha.
Màn hình laptop để chế độ bảo vệ, màu xanh thẫm hắt ra làm gương mặt Tiêu Phàm trở nên dịu dàng vô cùng.
Vệ Đằng chạm vào con chuột, thấy trong floder có một số phim truyền hình liên quan đến pháp luật như Hồ sơ hình sự, Người đại diện công lý…Vệ Đằng tắt máy tính, bỗng thấy Tiêu Phàm nằm ngủ trên ghế thật cô đơn.
Tiêu Phàm, anh ta chắc chắn không biết bài hát nào được yêu thích nhất trong năm, chắc chắn không thèm quan tâm kiểu và màu tóc nào thịnh hành nhất, luôn khoác lên mình vẻ ngoài nghiêm nghị, ngồi lặng im đọc báo Pháp luật, cuộc sống của anh ta khô khan đơn điệu đến mức nào, Vệ Đằng vĩnh viễn không tài nào hiểu được.
Nhìn gương mặt nghiên có chút cương nghị của anh ta, Vệ Đằng khẽ thở dài.
Có lẽ tính cách cao ngạo lạnh lùng và môi trường sống từ nhỏ đã quyết định thái độ của anh ta với cuộc sống. Nhưng chẳng nhẽ, anh ta không cảm thấy còn trẻ như vậy mà hoàn toàn mù tịt về vui chơi giải trí thì qủa là quá tội nghiệp hay sao?
Haizzz, đi du lịch mà cũng không được ngủ hẳn hoi, nhìn anh ta như thế, Vệ Đằng bất giác cảm thấy đau lòng.
Đành chịu thôi, ai bảo Vệ Đằng mình sinh ra đã nhiệt tình quan tâm người khác, lần này dứt khoát mình sẽ lôi anh chàng sống trong bóng tối này ra ngoài trời tắm nắng mới được, không thì trong bụng anh ta sẽ mọc nấm mất.
Vệ Đằng gồng mình kéo Tiêu Phàm về phía giường, không ngờ đúng lúc đó Tiêu Phàm lại mở mắt ra.
Có thế cũng tỉnh giấc, hay là anh ta có tâm sự gì? Vệ Đằng nhìn anh ta, toét miệng cười hi hi, “Đại ca, anh đi du lịch thì nên quên hết những chuyện không vui đi, chơi thoả thích một phen. Anh xem anh ngủ cũng không được hẳn hoi, rốt cuộc có chuyện gì phiền não không thể gác sang bên được?”.
“Tôi ngủ không ngon không phải vì có tâm sự.”
“Vậy thì vì cái gì?”
“Vì có kẻ liên tục gãi ngứa cho tôi”, Tiêu Phàm lạnh lùng nhìn Vệ Đằng.
Vệ Đằng ngẩn người, suy nghĩ hồi lâu mới lên tiếng: “Tôi nằm mơ, mơ bị chó cắn…”.
Trong nháy mắt khuôn mặt Tiêu Phàm tối sầm lại, cơn giận dồn lên khuôn mặt hoà vào màn đêm thăm thẳm.
Cuối cùng chẳng thể làm gì được, Tiêu Phàm lấy chăn đẩy sang trùm kín Vệ Đằng.
Dĩ nhiên động tác gói bánh chưng quyết đoán mà nhanh nhẹn này được thực hiện sau khi Vệ Đằng đã chìm vào giấc ngủ, có hàm ý “Ngươi mặc sức tự sinh tự diệt, đừng có làm phiền ta nữa”.
Không rõ có phải vì thực sự buồn ngủ rồi hay do hơi thở nhè nhẹ của Vệ Đằng làm Tiêu Phàm yên tâm,phần còn lại của đêm, Tiêu Phàm ngủ rất ngon, một mạch đến sáng.
Lúc Vệ Đằng tỉnh dậy thì Tiêu Phàm đang ngồi sô pha đọc báo.
Vừa dụi mắt vừa mơ mơ màng màng đi vào nhà vệ sinh, chải lại mái tóc rối như tổ quạ cho gọn gàng một chút, sau đó tiến lại ngồi bên Tiêu Phàm.
“Anh xem qua lộ trình tham quan chưa, hôm nay đi Ly Giang phải không?”.
Tiêu Phàm gật đầu, nhìn khuôn mặt hớn hở của Vệ Đằng, hỏi: “Cậu rất hào hứng?”.
“Đương nhiên rồi, hồi bé học bài Sơn thuỷ Quế Lâm đệ nhất thiên hạ, từ khi đó tôi đã rất muốn đến nơi đây rồi, nếu ngắm phong cảnh sơn thuỷ thì Quế Lâm là lựa chọn đầu tiên.” Vệ Đằng hớn hở nói, nhận thấy gương mặt Tiêu Phàm trước sau không có biểu cảm gì mới nghi ngờ hỏi: “Anh không có hứng thú với Quế Lâm sao?”.
“Bình thường.”
Thế thì vì sao phải mất tiền mua vé vip đến đây? Anh bị đập đầu vào cửa à, hay có dây thần kinh nào bị chạm mạch, hay là nhiều tiền quá không biết tiêu chỗ nào?
Đương nhiên những lời này Vệ Đằng không thốt ra miệng mà chỉ dám lầm bầm trong bụng thôi.
Sau bữa điểm tâm nhẹ, đoàn du lịch tụ tập ở ngoài sân khách sạn để lên xe. Hiển nhiên là hai người bọn họ lại được sắp xếp ngồi cạnh nhau.
Cô hướng dẫn viên xinh đẹp trẻ trung bắt đầu giới thiệu lịch trình trong ngày, Vệ Đằng hào hứng nghe, Tiêu Phàm thì chán nản nhìn ra ngoài cửa sổ, đến khi bị Vệ Đằng vỗ vào vai nói đến nơi rồi anh mới định thần lại.
Hai bờ trăm dặm, cảnh sắc Ly Giang đẹp như tranh vẽ.
Khung cảnh diễm lệ trước mắt khiến Tiêu Phàm không cưỡng lại được phải mỉm cười thán phục, anh không biết rằng, Vệ Đằng đứng bên cạnh đang chăm chú nhìn mình, thần sắc phức tạp.
Tin nhắn như thể đòi nợ của cô em gái lại tới, “Anh à,hai người chơi vui vẻ nhé, hi hi”.
Vệ Đằng luôn cảm thấy kể từ lúc cho mình tấm vé, biểu hiện của cô em gái thật kỳ lạ, lẽ nào chứng động kinh tạm thời của nó lại tái phát sao?
Đầu bên kia có vẻ rất kinh ngạc, gửi đến một loạt dấu cảm thán, “Có hai giường chứ?!!!”.
“Một, chăn cũng chỉ có một cái.”
Không lâu sau, bỗng Vệ Nam gọi đến:
“Anh, tìm chỗ riêng tư nghe điện đi.”
Vệ Đằng lấy tay ôm bụng, gửi cho Tiêu Phàm một nụ cười có ý xin lỗi, bước vào nhà vệ sinh, chốt cửa lại, trợn mắt hỏi vặn lại cô em: “Nói đi, có chuyện gì mà nghiêm trọng thế?”.
“Anh nghĩ xem, hai người mới quen nhau đã ngủ chung một giường thật không hay chút nào, em biết anh là chính nhân quân tử, nhưng như thế làm tổn hại thanh danh hai người, em không ngờ cặp vé tình nhân đó lại hoành tráng đến mức đặt sẵn cả phòng đôi.”
“Em đang nói gì vậy, em gái?”, Vệ Đằng gãi đầu, nghe thôi cũng thấy choáng váng.
“Anh, đêm nay chịu khó một chút, ngủ nền nhà đi, không thể để người ta phải ngủ đất, đúng không? Với lại từ bé anh đã thích ngủ đất rồi, không phải sao?”
Vệ Đằng vẫn không hiểu nổi, tại sao hai người con trai không thể ngủ cùng nhau, lại còn ảnh hưởng đến thanh danh, nhất định bắt anh trai ngủ đất mới chịu thôi.
Đương nhiên Vệ Đằng không thể biết cô em gái cứ chắc như đinh đóng cột chủ nhân của chiếc vé kia là Tiêu Tình xinh đẹp. Để bảo vệ thanh danh cho bạn mình, cô chỉ còn cách tạm thời cho anh trai chịu khổ một chút.
“Cứ vậy đi anh, anh làm như thế dễ làm cho đối phương có thiện cảm với mình.”
“Ừ, biết rồi, anh sẽ ngủ đất.”
Cúp điện thoại, Vệ Đằng có chút buồn bực, vì sao mình ngủ đất thì Tiêu Phàm sẽ có thiện cảm với mình chứ? Anh ta sẽ thấy mình thật ngớ ngẩn mới đúng. Thôi vậy, đã đồng ý với em gái rồi, dù gì cũng phải giữ lời.
Trở về sô pha, cậu phát hiện hình như Tiêu Phàm cũng vừa nghe điện thoại xong, “Em gái tôi gọi, bảo tôi phải để ý, quan tâm cậu, dạ dày cậu thế nào rồi? có cần uống thuốc không?”.
Vệ Đằng có chút bối rối sờ gáy: “Không sao, chỉ là bệnh cũ thôi, xong việc là dễ chịu ngay”.
Xong việc là dễ chịu ngay? Lời nói nghe thật quái dị.
“Vậy thì tốt, tôi đi ngủ đây.”
Tiêu Phàm đứng dậy, đứng bên nhau ở khoảng cách gần thế này Vệ Đằng mới biết hoá ra anh ta cao hơn cậu nửa cái đầu, đối mặt với anh ta, cậu có áp lực rất lớn.
Con người này có lẽ không hề đơn giản. Vệ Đằng nghĩ lung tung, xoay đầu lại thì bắt gặp Tiêu Phàm đang chui vào chăn.
“Cậu không ngủ?”, Tiêu Phàm hỏi.
“Anh ngủ trước đi, tôi đi ngủ ngay đây.”
Vệ Đằng nhìn Tiêu Phàm đã nằm xuống, liền lấy một bộ quần áo trải ra nền nhà mà không để ý thấy ánh mắt lạnh băng trong giây lát của anh.
Đợi Vệ Đằng trải xong, nằm xuống rồi đắp lên mình một chiếc áo khoác, bỗng cậu nghe thấy giọng nói của Tiêu Phàm hơi trầm xen lẫn chút giễu cợt.
“Cậu nghĩ tôi có chút hứng thú làm gì cậu sao?”
Vệ Đằng sững sờ, anh ta đang nói gì vậy?
Tiêu Phàm đáp lại cậu chỉ bằng một tiếng “hừ” lạnh te.
Trong bầu không khí quái đản ấy, hai người tắt đèn nhắm mắt ngủ.
Vệ Đằng rất nhanh chìm vào giấc ngủ, trước giờ cậu luôn để cho đầu óc thanh thản, còn Tiêu Phàm trở người đi trở người lại vẫn không thể ngủ nổi.
Cứ tưởng Vệ Đằng là người hết sức đơn giản, không ngờ cậu ta lại cảnh giác với mình đến thế, chẳng khác gì hai tên kia, nhìn thấy mình là lẩn trốn như thấy cầm thú vậy.
Mình lại đáng sợ thế sao? Trên mặt mình có viết chữ muốn hại người sao? Đến tận bây giờ, đều là các người không ngừng làm hại tôi.
Nhớ đến người mà mình từng yêu, trong lòng không khỏi buồn bực.
Vệ Đằng lạnh quá tỉnh giấc, nền khách sạn lát đá hoa, cảm giác lạnh lẽo thấm vào tận xương tuỷ, lại thêm điều hoà để ở mức thấp khiến Vệ Đằng trong mơ cũng cuộn tròn người run rẩy.
Tỉnh dậy ngẩng đầu nhìn lên giường, nghĩ một lúc, sau đó ném áo khoác qua một bên chui vào chăn.
Lập cập…
Lạnh quá.
Vệ Đằng định nhắm mắt ngủ thì thấy người bên cạnh đột ngột quay người lại, dưới ánh trăng, thấy cặp mắt sắc lẹm của người đó đang trừng trừng nhìn mình, giống như…chó sói trong đêm vậy.
“A, anh chưa ngủ sao?”
“Cậu trèo lên làm gì?”
Mở miệng cùng một lúc rồi lại cùng nhau im lặng, Vệ Đằng không nhận thấy Tiêu Phàm đang không vui, thành thật trả lời: “Gạch đá hoa chả biết lấy từ đâu làm tôi lạnh muốn chết”.
Tiêu Phàm đang định mở miệng thì cảm thấy một bàn tay lạnh băng nắm chặt lấy cổ tay mình.
Cảm giác xương cốt cứng đơ vì bỗng gặp lạnh, kinh dị như bị một thây ma ôm chặt vậy, toàn thân nổi hết da gà.
“Này, chúng ta đổi vị trí được không?”
Tiêu Phàm cảm thấy rất kỳ quái, Vệ Đằng vội giải thích: “Chẳng phải chỗ anh nằm đã nóng chỗ rồi sao? Cho tôi ké một chút, tôi sắp chết cóng rồi, được không?”.
Nói đoạn cậu liền dùng bàn tay lạnh cóng của mình lắc lắc cánh tay Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm mặt mũi tối sầm, con người ta sống phải có thể diện, anh đã từng gặp kẻ trắng trợn nhưng chưa thấy ai trắng trợn đến mức này.
Lại dám xem tôi như người hầu có nhiệm vụ làm nóng chỗ nằm cho cậu, còn nói gì mà cho tôi ké một chút, được, được lắm.
Tiêu Phàm không kiềm chế nổi cơn giận sắp nổ tung thì đột nhiên cảm thấy cơ thể cậu ta đúng là đang run lẩy bẩy, bàn tay đang nắm cánh tay anh lạnh vô cùng.
Tiêu Phàm không nỡ lòng nào, thôi thì đại trượng phu, không thèm so đo tính toán với cậu ta nữa, lập tức dịch ra, đổi vị trí.
Vệ Đằng không khách khí bò lại chỗ đó, vài phút sau đã chìm vào cõi mộng, nhịp thở đều đặn.
Tiêu Phàm bất lực thở một hơi dài.
Nếu như bên cạnh là người tôi yêu, tôi sẽ ôm chặt người ấy vào lòng. Đáng tiếc lại là tên ngốc này, không đạp cậu xuống giường là đã nể cậu lắm rồi. Vệ Đằng à, xem ra khi nãy là tôi sai, cậu chọn ngủ đất không phải vì cảnh giác với tôi mà do cậu là đồ ngốc.
Thật là, sao có thể đánh giá quá cao trí óc của cậu như thế chứ?
Cũng không hiểu vì lẽ gì, trong lòng Tiêu Phàm cảm thấy thoải mái hơn nhiều, sự bực bội lúc nãy cũng đã mọc cánh mà bay đi mất.
So với những người bên cạnh anh, trong bụng lúc nào cũng đầy ắp mưu mô toan tính, lúc nào cũng cạnh tranh đấu đá thì Vệ Đằng hoàn toàn khác, cậu ta thẳng thắn, nhiệt tình, lạc quan, hoạt bát, nụ cười ấm áp tựa như được ánh mặt trời chiếu sáng vậy.
Có điều, thẳng thắn đến mức khó tin, có lúc giống như tên ngốc vậy; nhiệt tình thái quá, hệt như mẹ người ta vậy; hoạt bát quá mức, không nhận ra được chỗ cần dừng; cười quá nhiều, y như tên lưu manh nhóc con.
Tóm lại… rất không vừa mắt.
Tiêu Phàm một mực nhắm mắt cố ép bản thân ngủ, khó khăn lắm mới thấy buồn ngủ thì lại bị đập một cái rõ mạnh vào ngực. Tiêu Phàm tóm lấy nắm đấm ấy mới biết Vệ Đằng đang ngủ say như chết, hoàn toàn không biết đến hành vi của bản thân.
Chắc trong cơn mơ cậu ta đang bận trừ gian diệt ác.
Tiêu Phàm bực bội gữi chặt nắm tay cậu ta đang đặt trước ngực, nhắm mắt lại định ngủ thì chợt thấy bụng mình bị đá một cái.
Tiêu Phàm nhăn nhó kẹp chặt lấy chân của Vệ Đằng, khó khăn lắm mới cảm thấy buồn ngủ, bây giờ thì hay rồi, bị cậu ta làm cho hoàn toàn tỉnh táo.
Tiêu Phàm cố hết sức gạt bỏ ý nghĩ đạp cho cậu ta một phát bay ra khỏi giường, anh cố trấn tĩnh lại chờ đợi cơn buồn ngủ kéo đến, không ngờ Vệ Đằng do tay chân đều bị giữ chặt nên liền rướn đầu tới.
Đầu Vệ Đằng dúi vào lòng Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm kéo Vệ Đằng ra, ném về một góc, sau đó đứng dậy lấy laptop ngồi trên sô pha xem phim.
Xem ra mình quá mềm lòng, nhẽ ra phải ném cậu ta xuống cửa sổ chứ không phải quẳng lên giường như thế kia.
Nhưng bộ dạng cậu ta ngủ rất say, rất thoả mãn, Tiêu Phàm lại nghĩ, so đo với một người như thế này thì mình cũng ngu ngốc chẳng kém gì cậu ta.
Còn nhớ Vệ Đằng từng nói, không có tật xấu, không đạp chăn, không mộng du, không nói mơ, không ngáy.
Thì đúng, cậu ta chỉ đánh người thôi, lại còn coi người ta là kẻ gian, đánh cho hả hê để thoả mãn tinh thần trượng nghĩa cao cả của mình.
Thật là đen tới số, từ trước tới nay chưa từng đi du lịch, lần đầu đi lại gặp ngay của nợ này.
Nửa đêm Vệ Đằng đi vệ sinh,phát hiện trong phòng có ánh sáng mờ mờ, dụi mắt bước lại gần thì nhìn thấy Tiêu Phàm đang nằm ngủ trên sô pha.
Màn hình laptop để chế độ bảo vệ, màu xanh thẫm hắt ra làm gương mặt Tiêu Phàm trở nên dịu dàng vô cùng.
Vệ Đằng chạm vào con chuột, thấy trong floder có một số phim truyền hình liên quan đến pháp luật như Hồ sơ hình sự, Người đại diện công lý…Vệ Đằng tắt máy tính, bỗng thấy Tiêu Phàm nằm ngủ trên ghế thật cô đơn.
Tiêu Phàm, anh ta chắc chắn không biết bài hát nào được yêu thích nhất trong năm, chắc chắn không thèm quan tâm kiểu và màu tóc nào thịnh hành nhất, luôn khoác lên mình vẻ ngoài nghiêm nghị, ngồi lặng im đọc báo Pháp luật, cuộc sống của anh ta khô khan đơn điệu đến mức nào, Vệ Đằng vĩnh viễn không tài nào hiểu được.
Nhìn gương mặt nghiên có chút cương nghị của anh ta, Vệ Đằng khẽ thở dài.
Có lẽ tính cách cao ngạo lạnh lùng và môi trường sống từ nhỏ đã quyết định thái độ của anh ta với cuộc sống. Nhưng chẳng nhẽ, anh ta không cảm thấy còn trẻ như vậy mà hoàn toàn mù tịt về vui chơi giải trí thì qủa là quá tội nghiệp hay sao?
Haizzz, đi du lịch mà cũng không được ngủ hẳn hoi, nhìn anh ta như thế, Vệ Đằng bất giác cảm thấy đau lòng.
Đành chịu thôi, ai bảo Vệ Đằng mình sinh ra đã nhiệt tình quan tâm người khác, lần này dứt khoát mình sẽ lôi anh chàng sống trong bóng tối này ra ngoài trời tắm nắng mới được, không thì trong bụng anh ta sẽ mọc nấm mất.
Vệ Đằng gồng mình kéo Tiêu Phàm về phía giường, không ngờ đúng lúc đó Tiêu Phàm lại mở mắt ra.
Có thế cũng tỉnh giấc, hay là anh ta có tâm sự gì? Vệ Đằng nhìn anh ta, toét miệng cười hi hi, “Đại ca, anh đi du lịch thì nên quên hết những chuyện không vui đi, chơi thoả thích một phen. Anh xem anh ngủ cũng không được hẳn hoi, rốt cuộc có chuyện gì phiền não không thể gác sang bên được?”.
“Tôi ngủ không ngon không phải vì có tâm sự.”
“Vậy thì vì cái gì?”
“Vì có kẻ liên tục gãi ngứa cho tôi”, Tiêu Phàm lạnh lùng nhìn Vệ Đằng.
Vệ Đằng ngẩn người, suy nghĩ hồi lâu mới lên tiếng: “Tôi nằm mơ, mơ bị chó cắn…”.
Trong nháy mắt khuôn mặt Tiêu Phàm tối sầm lại, cơn giận dồn lên khuôn mặt hoà vào màn đêm thăm thẳm.
Cuối cùng chẳng thể làm gì được, Tiêu Phàm lấy chăn đẩy sang trùm kín Vệ Đằng.
Dĩ nhiên động tác gói bánh chưng quyết đoán mà nhanh nhẹn này được thực hiện sau khi Vệ Đằng đã chìm vào giấc ngủ, có hàm ý “Ngươi mặc sức tự sinh tự diệt, đừng có làm phiền ta nữa”.
Không rõ có phải vì thực sự buồn ngủ rồi hay do hơi thở nhè nhẹ của Vệ Đằng làm Tiêu Phàm yên tâm,phần còn lại của đêm, Tiêu Phàm ngủ rất ngon, một mạch đến sáng.
Lúc Vệ Đằng tỉnh dậy thì Tiêu Phàm đang ngồi sô pha đọc báo.
Vừa dụi mắt vừa mơ mơ màng màng đi vào nhà vệ sinh, chải lại mái tóc rối như tổ quạ cho gọn gàng một chút, sau đó tiến lại ngồi bên Tiêu Phàm.
“Anh xem qua lộ trình tham quan chưa, hôm nay đi Ly Giang phải không?”.
Tiêu Phàm gật đầu, nhìn khuôn mặt hớn hở của Vệ Đằng, hỏi: “Cậu rất hào hứng?”.
“Đương nhiên rồi, hồi bé học bài Sơn thuỷ Quế Lâm đệ nhất thiên hạ, từ khi đó tôi đã rất muốn đến nơi đây rồi, nếu ngắm phong cảnh sơn thuỷ thì Quế Lâm là lựa chọn đầu tiên.” Vệ Đằng hớn hở nói, nhận thấy gương mặt Tiêu Phàm trước sau không có biểu cảm gì mới nghi ngờ hỏi: “Anh không có hứng thú với Quế Lâm sao?”.
“Bình thường.”
Thế thì vì sao phải mất tiền mua vé vip đến đây? Anh bị đập đầu vào cửa à, hay có dây thần kinh nào bị chạm mạch, hay là nhiều tiền quá không biết tiêu chỗ nào?
Đương nhiên những lời này Vệ Đằng không thốt ra miệng mà chỉ dám lầm bầm trong bụng thôi.
Sau bữa điểm tâm nhẹ, đoàn du lịch tụ tập ở ngoài sân khách sạn để lên xe. Hiển nhiên là hai người bọn họ lại được sắp xếp ngồi cạnh nhau.
Cô hướng dẫn viên xinh đẹp trẻ trung bắt đầu giới thiệu lịch trình trong ngày, Vệ Đằng hào hứng nghe, Tiêu Phàm thì chán nản nhìn ra ngoài cửa sổ, đến khi bị Vệ Đằng vỗ vào vai nói đến nơi rồi anh mới định thần lại.
Hai bờ trăm dặm, cảnh sắc Ly Giang đẹp như tranh vẽ.
Khung cảnh diễm lệ trước mắt khiến Tiêu Phàm không cưỡng lại được phải mỉm cười thán phục, anh không biết rằng, Vệ Đằng đứng bên cạnh đang chăm chú nhìn mình, thần sắc phức tạp.
Tin nhắn như thể đòi nợ của cô em gái lại tới, “Anh à,hai người chơi vui vẻ nhé, hi hi”.
Vệ Đằng luôn cảm thấy kể từ lúc cho mình tấm vé, biểu hiện của cô em gái thật kỳ lạ, lẽ nào chứng động kinh tạm thời của nó lại tái phát sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.