Chương 18
Ngocngominhminhngo
16/09/2015
Vừa bước vào lớp Cự Giải, Nhân Mã, Song Ngư, Xử Nữ đã nhìn thấy hai
cô bạn Ánh Tuyết, Ngọc Nguyên đôi mắt đỏ hoe, áo quần xộc xệch, tóc tai
rối bời…vv., thấy lạ Cự Giải chạy lại hỏi:
– “Ánh Tuyết, Ngọc Nguyên. Trời ơi! Sao hai cậu lại thế này ? ”
Cô nàng Ánh Tuyết vội lau đi giọt nước mắt còn vương trên đôi bờ mi, gượng cười nhìn họ :
– “À, tớ chỉ bất cẩn té thôi, không sao đâu “_ Cô nàng Ánh Tuyết lắc đầu lia lịa
– “Sao mắt cậu sưng thế này, còn tay nữa sao lại trầy xước đến thế, nói tớ biết cậu té ở đâu..”_ Song Ngư quýnh quáng hỏi
– “Té gì chứ…bị…um..um..”_ Ngọc Nguyên vội bịt mồm cô bạn vừa chen vào
– “Thật sự xảy ra chuyện gì ?”_ Giấu ai à, làm sao giấu được cặp mắt tinh tường của Xử Nữ, biểu hiện của hai cô bạn này rất rất ư là mờ ám
– “Muốn biết chuyện gì sao? Để tôi nói cho các cô biết đó là do hậu quả của các cô những người đi bên các cô ắt sẽ gặp xui xẻo…haha “_ Giọng nói lảnh lót đậm chất chua ngoa, khỏi cần quay lại các cô cũng biết đó là con phù thủy Bảo Uyên, theo sau nhỏ khoảng trên mười người đàn em… có ai nói với nhỏ, giọng cười của nhỏ rất rất đáng ghét không?
– “Cô nói vậy ý là sao? “_ Cự Giải hỏi
– “Tôi nói các cô không hiểu à? Hay các cô thật không có lỗ tai? Tôi nói là tất cả những người liên quan đến cô đều có kết cuộc thế này. “_ Nói rồi Bảo Uyên còn lấy tay chỉ chỉ về phía nạn nhân đó là Ánh Tuyết và Ngọc Nguyên..
Bọn người xem càng lúc càng đông nhưng họ không có chút bất bình nào thay các cô, đơn giản là họ sợ…sợ thế lực của Bảo Uyên
– “Lời cô ta có thật không Tuyết, Nguyên…”_ Song Ngư nóng giận hỏi, đáp lại cô ta chỉ là sự im lặng
Nhân Mã gần như phát điên cô tiến lại gần phía nhỏ Bảo Uyên mặt đối mặt
– “Đây là hành động trả đũa của các cô sao? Các cô thật trơ trẽn… Hạng tiểu thơ như các cô, chỉ thích dùng thế lực của gia đình mà ức hiếp kẻ yếu,( gia đình Bảo Uyên cũng là gia đình có thế lực trong xã hội ) hành động như thế có gì đáng tự hào mà các cô vênh mặt lên cười, tôi thật nhục nhã thay ba mẹ cô… Các cô biết tại sao không? Vì đã sinh ra một người con tâm địa độc ác mà ngu xuẩn như các cô..”_ Nhân Mã một hơi mà mắng mắng té tát vào mặt nhỏ Bảo Uyên, thật sự cô đang rất giận..không ngờ rằng trên đời này lại có những kẻ bẩn thỉu đến thế….
– “Cô dám mắng tôi..”_ Mặt nhỏ giờ đây đã xanh lên vì giận dữ, đáng chết cô đường đường là thiên kim tiểu thơ của gia đình giàu có, bên cạnh cô lúc nào cũng là những lời nói xu nịnh không kẻ nào dám xúc phạm cô…ấy vậy mà hôm nay lại có kẻ dám chửi thẳng vào mặt cô, càng tệ hơn nữa là những hạng người rác rưởi như thế, cô vốn dĩ không xem ra gì…….
Máu nóng đến não, cô giơ cao đôi tay dùng hết lực mà tát vào người đối diện, mọi người bịt chặt mắt lại như không muốn xem thấy cạnh tượng thế này..
CHÁT
Một cái tát giòn tan vang lên, mọi người từ từ mở mắt ra nhìn về phía Nhân Mã…nhưng thật lạ, cô nàng không có giấu hiệu gì hết mà ngược lại cô nàng Bảo Uyên đang lấy tay ôm một bên má in năm ngón tay như trời giáng xuống mặt cô, chịu không nổi cô ta rơi nước mắt, đám nam sinh vốn hâm mộ nhỏ Bảo Uyên cùng đám đàn em tròn mắt, họ lớn tiếng…
– “Các cô dám đánh người “_ Cái hiện tượng đánh người mà đánh công khai trước mặt nhiều người mà lại đánh đàn chị này trong trường xưa nay không bao giờ có
– “Chị Uyên, chị không sao chứ, các cô dám đánh chị Uyên ”
Nhân Mã phẩy phẩy cái tay đang tê cứng của mình, điềm tĩnh nói
– “Cô ta ra tay trước, tôi chỉ là tự vệ….còn nữa tôi không cho phép cô ức hiếp những người bạn của tụi này…”
– “Còn đây mới là thật sự “_ Ngay sau lời nói
CHÁT
Một cái thứ hai giáng xuống má còn lại của nhỏ Bảo Uyên, thế là hai bên má nhỏ đều in hằn giấu năm ngón tay, mọi người quay lại tìm hung thủ thứ hai…vâng không ai khác đó chính là Xử Nữ, tốc độ cô ra tay thật chớp nhoáng nhanh hơn cả Nhân Mã nữa… Về phần Bảo Uyên, cô nàng đứng không vững ngã phịch xuống đất, may mà có tụi đàn em đỡ mới đứng vững, cô nàng giờ đây nước mắt ngắn dài trông thật là tội nghiệp, như làm dấy lên sự thương cảm của mọi người, còn các sao nữ các cô chỉ cảm thấy hành động này rất đáng khinh bỉ
– “Sao hả? Đau lắm phải không? Tôi còn tưởng cô không biết đau đấy? Nếu chỉ hai cái tát đã khiến cô đau đến thế…, vậy thì họ < chỉ Ánh Tuyết, Ngọc Nguyên> và những người từng bị cô ức hiếp có phải đau hơn cô gấp mấy ngàn lần ? “_ Xử Nữ đanh giọng
– “Cô dám so sánh tôi với cái bọn người khố rách áo ôm đó sao? “_ Bảo Uyên tức giận ” Hừ, đáng chết, dám so sánh cô với cái đám người nghèo kiết xác đó sao? ”
– “Hahaha…so sánh với họ ư, Xử Nữ này, cậu quá đề cao cô ta rồi đấy…, so với mấy người bọn họ một cọng tóc cô cũng không bằng nữa. Cô hơn được người ta cái gì? Tiền bạc thế lực địa vị…, những thứ đó chẳng qua là cô may mắn hơn họ thôi! Không ai có quyền chọn bố mẹ, chọn nơi sinh ra cho mình… nhưng họ có quyền chọn một cách sống tốt đẹp cho tâm hồn. Còn cô, tiền tài giàu có thì sao? Thân phận cao quý thì sao? Tâm hồn cô chỉ là một loài động vật máu lạnh không có tình thương, hạng người như cô chỉ tổ sống trên đời thêm chặt đất, không làm được gì ngoài những chuyện bẩn thỉu, hèn hạ.. cô tưởng giờ mọi người theo bên cạnh cô là ủng hộ cô sao? Chỉ là họ sợ cô chứ không phải nể cô, đến một ngày nào đó cô cũng phải lãnh hậu quả “_ Song Ngư ức quá nói liền một hơi, từ trước đến nay cô chưa từng mắng ai nặng đến thế….
– “Rồi các cô phải hối hận…!!! “_ Bảo Uyên ức uất đứng dậy định bỏ đi thì…
– “Cô chưa được phép đi, mau xin lỗi họ ngay “_ Xử Nữ cầm chặt tay Bảo Uyên, đưa mắt về phía hai cô bạn, yêu cầu cô ta xin lỗi.
– “Muốn tôi xin lỗi à, cũng được hai tuần tới sẽ tổ chức cuộc thi những nhóm được yêu thích nhất, nếu các cô được nhiều bình chọn nhiều hơn và giành nhiều giải thưởng nhiều hơn tôi, các cô yêu cầu gì cũng được..”_ Bảo Uyên nhếch miệng thách thức…
– “……………”_ Các sao nữ im lặng, kêu các cô đấu chẳng khác nào để lộ thân phận mình, thế thì tự do các cô còn đâu, chẳng khác nào phải về cái nhà tù đó nữa, nhưng nếu các cô không đấu, con nhỏ Bảo Uyên sẽ được nước lấn tới, vậy thì những người nghèo khổ yếu đuối ở đây sẽ liên tục bị ức hiếp
– “Sao hả? Sợ rồi à? “_ Bảo Uyên cười thách thức
Mọi người tròn mắt Bảo Uyên, ai mà không biết nhỏ là á khôi của trường, hơn thế gia đình cô ta cũng có thế lực nhất vùng này…chưa kể là bây giờ hoa khôi trường này đang đi du học..ắt số phiếu bình chọn cho cô ta rất nhiều hơn những ứng cử viên khác…còn các sao nữ, chỉ là mới vào trường được vài ngày..thì làm sao được hả.
Sau khi sơ cứu vết thương cho hai cô bạn, mắt thấy các bạn mình phân vân, Cự Giải rất sảng khoái lên tiếng
– “Được thôi, mong là khi cô thua, cô đừng hối hận là được…”
– “Haha…các cô thua chắc, các cô lấy gì để đấu với tôi “_ Bảo Uyên khinh khỉnh
– “Xử Nữ, Nhân Mã, Song Ngư, Cự Giải, cảm ơn các cậu đã ra mặt cho tụi này, tụi này ủng hộ các cậu “_ Ngọc Nguyên nói
– ‘ Phải phải, chúng tôi không muốn tiếp tục nhịn nhục nữa, các cậu chúng tôi ủng hộ các cậu..”_ Một số người đồng thanh, ủng hộ các sao nữ
– “Dựa vào các ngươi à? Không đủ tư cách..”_ Bảo Uyên mỉa mai
– “Vậy nếu có thêm tôi thì sao? “_ Giọng nói một tên con trai vang lên, mọi người đồng loạt quay lại, đập vào mắt mọi người là dáng hình cao ráo của Vũ Ngôn, đi bên cạnh là Thiên Bình…
Nhỏ Bảo Uyên xanh mặt, Vũ Ngôn từ khi nào cậu ta xen vào những chuyện này đâu chứ, tuy Vũ Ngôn luôn lãnh đạm với con gái nhưng sức hút của cậu ấy chỉ đứng sau phía Lục đại thiên vương.., nhưng cái nhóm Lục đại thiên vương có bao giờ để cô vào mắt nhờ giúp đỡ chẳng khác nào ” mò kim đáy biển”……
– “Có tôi giúp chắc đủ bản lĩnh rồi hé..??”_ Vũ Ngôn từ từ tiến lại phía nhỏ Bảo Uyên
– “Các người đừng vội đắc ý..”_ Nói rồi cô nàng giẫm chân bỏ đi
– “Khoan đã “_ Thiên Bình chặn ngang – “lần sau cô còn ức hiếp người tùy tiện như vậy, không đơn giản là hai cái tát..”_ Thiên Bình lạnh lùng đe dọa, nói thật, từ đầu đến giờ mọi việc cô điều chứng kiến hết, cô cũng muốn ra mặt lấm nhưng sợ là sẽ cướp uy phong của tứ đại hiệp nữ kia < Chỉ Cự Giải, Song Ngư, Nhân Mã, Xử Nữ >.
Trở về với biệt thự Hoàng đạo
Thật ra cái này của anh chàng Song Tử nghĩ ra, anh chàng cho rằng ” độc nhất là lòng dạ đàn bà ” cho nên anh chủ mưu dùng con gái đối phó với con gái, anh chàng đã nhờ một toán tiểu thơ từng theo đuổi các anh để chọc ghẹo các sao nữ trong nhà.. Nhưng chuyện này cũng có thành phần không tham gia, đó là hai người không thích giao du với con gái, một là lý do của Thiên Yết: ” Nhảm nhí, muốn tớ đóng kịch cùng bọn con gái đó, hừ…tớ làm không được “, còn anh chàng Ma Kết không nói gì chỉ là dùng đôi mắt liếc xéo cả bọn sau đó thì…bỏ đi không lời từ biệt…..
Quả không sai, khi các sao nữ về đến nhà đã có màn kịch hay chờ các nàng đón nhận….
– “Anh à, bọn họ là ai thế ? “_ Cô gái ngồi cạnh Song Tử tên Thảo Liên hỏi
– “À…bọn họ à..”_ Song Tử cố kéo dài, trêu đùa các cô
– “Chúng tôi à…làm ôsin đấy! “_ Cự Giải và Song Ngư đồng thanh , hừ ” thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành “, thà các cô nói ra trước dù sao cũng vinh quang hơn là để mấy tên đó tiếp tục trêu đùa < thấy các sao nữ nghĩa khí ghê chưa? Học tập nhe các bạn >
– “Ặc…”_ Anh chàng Kim Ngưu đang ngậm miệng bánh bỗng sặc đến thở không được ” thật không ngờ các cô gái này lại can đảm đến thế, quả không xem thương nhe ”
– “Thì ra bọn họ là ô-sin nhà này à “_ Thanh Tuệ cô gái ngồi gần Bạch Dương lên tiếng khinh bỉ
– “Xin lỗi, chúng tôi hơi mệt lên phòng trước “_ Xử Nữ lên tiếng, nói rồi cô và Thiên Bình bước lên cầu thang. Nhưng mấy cái cô đỏng đảnh đó đâu chịu buông tha các cô dễ dàng thế chứ
– “Nè các cô làm ô-sin chưa được phép ý của chủ nhà mà tự tiện đi à? Các cô có phép tắc không? “_ Cô gái ( Minh Thư) ngồi cạnh Sư Tử lên giọng trách móc, mặc cho các cô gái đó quá đáng thế nào, các anh chàng đó vẫn khoanh tay ngồi đó xem trò hay…………
Thiên Bình lạnh lùng nói ra một câu làm các cô gái đó đứng hình
– “Các cô cũng biết nhà này có chủ nữa à? Vậy thế chủ nhân chưa lên tiếng mà người ngoài như các cô lên tiếng thế gọi là có phép tắc à? “_ Nói rồi Thiên Bình kéo tay Xử Nữ đi mặc cho cái cô đó còn nói với theo
– “Chúng tôi là bạn gái không phải người ngoài ? “_ Thảo Liên đáp lại
– “Vậy cho hỏi vai trò của bạn gái là chăm sóc lo lắng cho bạn trai phải không? “_ Cự Giải rõ ngu hỏi
– “Đã xấu lại còn ngu, như thế cũng nói “_ Minh Thư giễu cợt
– “Ồ, vậy hóa ra là đúng à? Như thế chúng ta là đồng nghiệp rồi, nhiệm vụ của chúng tôi là giúp các thiếu gia đây dọn dẹp nhà cửa, công việc các cô là làm thỏa mãn bản tính lạ thú của các thiếu gia công việc khác nhau nhưng mục đích vẫn giống nhau mà, đúng không? ” _ Hừ, dám phê bình các cô à, chưa chắc ” mèo nào cắn mỉu nào à”
– “Cô….”_ Minh Thư cứng họng
– “E hèm, các cô đứng đó làm gì? Không mau đi pha trà đi “_ Sư Tử lên tiếng cứu cái nguy cho các cô gái
– “Hừ…”_ Các cô nàng giẫm chân bỏ đi
Một lát sau thì……
– “Anh à, nước gì đâu mà không có hương vị gì hết, em thật không muốn uống “_ Cẩm Vân ngồi gần Kim Ngưu nũng nịu
– “Nhân Mã, cô còn đứng đó làm gì không mau đi đổi lại ly nước “_ Kim Ngưu lên tiếng
– “Có tay có chân không biết lăn vào bếp à? “_ Nhân Mã đáp lại
– “Nhưng cô là ôsin nhà này “_ Cẩm Vân đáp lại
– “Ồ, người đẹp mà lãng tai à, tiếc nhỉ, tiếc nhỉ…???? “_ Nhân Mã lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối….
– “Tóm lại là cô có đi lấy hay không ? “_ Kim Ngưu nóng giận
– “Không lấy đấy anh làm gì được tôi “_ Nhân Mã lè lưỡi
– “Thôi đi anh, uống một ít nước hạ hỏa đi..”_ Vừa nói cô nàng bỏ vài muỗng đường vào cà phê cuả Kim Ngưu
Phụt………….. Kim Ngưu phun một ngụm nước vào mặt Cẩm Vân
– “Tại sao cà phê lại mặn quá vậy? ” _ Kim Ngưu hùng hồn, còn Cẩm Vân mặt dù rất tức giận nhưng vẫn không dám lên tiếng…bởi lẽ cô đáng đóng vai chú cừu non đáng yêu mà
– “Ây da, tôi lấy nhầm lọ muối..Mà Cẩm Vân này, tôi sơ ý thì thôi đi, sao cô lại cố ý bỏ mấy muỗng muối vào ly cà phê của Ngưu thiếu gia thế “_ Nhân Mã vội đùn đẩy trách nhiệm sang Cẩm Vân
– “……….”
Phía Bảo Bình nhe…..
– “Hình nhý hôm nay không ðýợc vui thì phải? “_ Minh Thư vờ than vãn
– “Em không được vui à? “_ Sư Tử hỏi
– “Phải đấy! Hôm nay không có người làm trò cho em vui?.”_ Minh Thư hướng Bảo Bình giọng ngọt như không thể ngọt hơn
Như biết được ý đồ, Bảo Bình lên tiếng
– “Cô muốn vui à, cũng dễ thôi…”_ Chưa nói hết câu, Bảo Bình rút ra cây thước kích thích mạch cười bấm vào nút màu đỏ, lòng thầm nghĩ ” Thật may cho cô được dùng bảo bối của ta ”
Hahahaha…..Cây thước vừa chạm vào cô nàng đã cười đến xanh cả mặt…
Cứ như thế, cuộc đấu đá nhau đến tận chiều tối….
______________________________________________________________________________________
Trong thư phòng Thiên Bình và Xử Nữ đang bàn bạc
– “Xử tỷ, về cuộc thì đấu lần này tớ thật sự rất lo, nếu muốn thắng thật không đơn giản, nhất là bộ dạng chúng ta thế này…”_ Thiên Bình
Xử Nữ chống cằm nghĩ ngợi, từ từ lên tiếng
– “Đúng vậy, nhưng lần thi đấu này chúng ta nhất định không dùng thân phận gia tộc, càng không nên dùng gương mặt thật của mình. Một là nếu thắng sẽ hạ nhục lòng tự kiêu của nhỏ Bảo Uyên, hai là chúng ta phải đứng lên đòi lại công bằng cho những người yếu thế đã từng bị nhỏ Uyên bất nạt…như thế cuộc thi này mới có ý nghĩa..”
– “Rằng là vậy, nhưng…..”_ Thiên Bình lo lắng
– “Thiên Bình cậu đang lo sơ lược phiếu bầu phải không? ”
– “Đúng thế, lúc nãy thì tớ rất lo nhưng khi ở trường nhìn mọi người bất mãn nhỏ Uyên thế tớ cũng không lo là mấy, điều tớ đang nghĩ là làm sao để thuyết phục được mọi người đây ”
– “Điều đó tớ đã nghĩ, tớ..Binh nhi, tớ có ý này, chủ đề lần nay ta nên dùng châm ngôn ” Giàu và nghèo đều bình đẳng”, đúng thế, cứ đánh mạnh vào tâm lý mọi người từng sợ nhỏ Bảo Uyên ắt sẽ được “_ Xử Nữ
Thiên Bình búng tay một cái chốc sau đó phán một câu – “Ý hay ”
– “Thôi tớ phải đi giúp Song Ngư một ít việc…”
– “Tớ ra vườn dạo vậy “_ Nói rồi Thiên Bình bước ra
——————————————————————————————————————————
Ngoài vườn, từng cơn gió lạnh se lạnh thổi qua, Thiên Bình đứng lặng đó cô lại miên mang kí ức về Windy…. Gió vẫn miên mang thôi, lê đôi chân mỏi mệt của mình bước đi và không biết từ khi nào cô dừng lại trước gốc anh đào… Gió vẫn thổi vào tâm hồn đang tổn thương của cô nhưng nó đã mỏi mệt, đã vô cảm khôngcòn một chút gì đau nữa hay nói đúng hơn là tâm hồn cô đã chết lặng…chết lặng trong một ngày mưa lạnh lẽo….Trên không trung từng cánh hoa đào phảng rơi cùng ngọn gió
” Thế là một mùa hoa, một đời hoa lặng lẽ rời đi, nhìn những cánh hoa rơi đi sao em thấy lòng mình quặn lại Windy ạ, cuộc sống hối hả đã cướp đi thời gian để nhớ về anh, em muốn quên anh, em muốn che giấu những cảm xúc về anh….nhưng tại sao anh lại tàn ác thế, Windy? Tại sao càng quên anh, em lại càng nhớ về anh? Em phát hiện em càng nhớ anh da diết…. tại sao thế Windy? Tại sao lại rời bỏ em mà đi..??? Windy này, em đang cần một chút thời gian, một chút bình yên để em sống thật với lòng mình…với…với…với tất cả những tình cảm bấy lâu nay em dồn nén…”_ Thiên Bình nói thầm trong lòng
Mặc kệ gió thổi làm bay mái tóc cô, mặc kệ những cành hoa miên man rơi xuống phủ vào áo cô, cô vẫn đứng đó vẫn đứng đó……. cô xót…. cô đau cho những cánh hoa mông lung bị dập dìu trong gió…và cô xót cho…cho tình yêu của cô……………………
Em yêu anh mặc dù trái tim đau khổ
Mặc dù cho anh chẳng tồn tại thế gian
Dẫu chỉ như kẻ bù nhìn
Hay là một con búp bê u buồn
Thì em vẫn chờ đợi anh
Cứ như ngày trôi qua đêm lại tới
Chẳng hay biết tình yêu tìm đến em lúc nào
Qua một ngày dài cô đơn
Em lại gặp anh tìm thấy anh trong giấc mộng
Để rồi trái tim lại tổn thương
Khi gió thổi xin hãy cuốn đi hết phiền muôn
Khi những hạt mưa rơi
Cũng là lúc nước mắt em rơi
Trong phút chốc vụt tan thành mây khói
Nỗi đau khiến em muốn được chết đi
Để mắt đi cảm giác lạc lõng và chơi vơi
Tình yêu là liều thuốc độc ngọt ngào
Một đóa hồng héo úa nhưng có gai
Ôi trái tim tan vỡ, em chỉ biết khóc thương và tự chịu đau khổ
Em chỉ là thèm khác để có được tình yêu
Nhưng tình yêu của em không tồn tại…
Nó vĩnh viễn không tồn tại…
Trong đêm, khi tiếng hát của Thiên Bình cất lên đau khổ, nó mang cái trống rỗng, cô đơn lạnh lẽo…tiếng hát chỉ là một mảng băng tuyết lạnh lẽo và tuyệt vọng và thâm trầm…..một trận gió lạnh ùa qua, người Thiên Bình khẽ rung lên
” Bình nhi! Trời lạnh lắm, sao em không mặt áo ấm ”
” Bình nhi này, sao em không biết chăm sóc mình hết vậy? Em thật ngốc ”
” Bình nhi! Đừng đứng đó nữa, gió sẽ làm em bị cảm đây ”
……………………
Nếu là trước đây, Windy sẽ lấy áo khoác cho cô, sẽ mắng cô, rồi sẽ ôm cô truyền hơi ấm cho cô… Cô đã rất hạnh phúc, rất tự hào… rồi từ lâu cô hình thành lối sống ỷ lại vào Windy, cô muốn anh lo lắng cho cô, vì cô mà đau lòng….khi mỗi lần anh mắng cô, cô đều giậm chân giận dỗi nhưng thực chất cô rất vui, cô rất vui…. nhưng rồi niềm vui của cô từ khi nào đã không còn tồn tại??? Cô không khóc, cô không đau khổ nhưng mà…….. cô vẫn là…vẫn là thể bỏ xuống
– “Trời lạnh đấy…”_ Thế rồi một chiếc áo ấm choàng lên cho cô, cô quay lại mới phát hiện Ma Kết đứng phía sau cô tự bao giờ
– “Cảm ơn “_ Cô lạnh lùng nói rồi toan bỏ đi
– “Tôi với cô ở chung một nhà còn được, chẳng lẽ đứng đây ngắm cảnh cùng nhau thật không được sao? “_ Ma Kết lên tiếng kéo Thiên Bình lại, anh thật không muốn Thiên Bình lạnh nhạt với amh, có một cái gì đó rất nhói nhói trong lòng..anh cũng không giải thích được, chỉ là đôi mắt vô tư lự cùng gương mặt Thiên Bình ngày đâu tiên gặp mặt đã đeo bám theo từng suy nghĩ của anh…
– “Có gì xin anh mau nói “_ Nói rồi Thiên Bình tiến về chiếc xích đu mắc trên cành anh đào
– “Cũng không có gì? Cô đang có chuyện buồn à “_ Ma Kết quan tâm, cũng tiến về phía xích đu ngồi cạnh Thiên Bình
– “Không có “_ Thiên Bình đáp ngấn gọn
– “Nhưng bài hát vừa rồi đã phản bội cô, bài hát đó rất buồn nên chứng tỏ cô đang có chuyện buồn…”_ Ma Kết vạch trần Thiên Bình
– “Anh nghe lén tôi hát “_ Thiên Bình tròn mắt
– “Không tôi chỉ vô tình đi dạo ngang thôi..”_ Ma Kết oan ức nói
– “Thôi bỏ đi, cũng không có gì..chỉ là..tâm trạng…”_ Chữ ” không vui “chưa nói hết thì trong nhà phát ra tiếng
Á Á Á……………………………………………….
Tiếng hét thất thanh đã làm gián đoạn cuộc trò chuyện của họ
– “Ánh Tuyết, Ngọc Nguyên. Trời ơi! Sao hai cậu lại thế này ? ”
Cô nàng Ánh Tuyết vội lau đi giọt nước mắt còn vương trên đôi bờ mi, gượng cười nhìn họ :
– “À, tớ chỉ bất cẩn té thôi, không sao đâu “_ Cô nàng Ánh Tuyết lắc đầu lia lịa
– “Sao mắt cậu sưng thế này, còn tay nữa sao lại trầy xước đến thế, nói tớ biết cậu té ở đâu..”_ Song Ngư quýnh quáng hỏi
– “Té gì chứ…bị…um..um..”_ Ngọc Nguyên vội bịt mồm cô bạn vừa chen vào
– “Thật sự xảy ra chuyện gì ?”_ Giấu ai à, làm sao giấu được cặp mắt tinh tường của Xử Nữ, biểu hiện của hai cô bạn này rất rất ư là mờ ám
– “Muốn biết chuyện gì sao? Để tôi nói cho các cô biết đó là do hậu quả của các cô những người đi bên các cô ắt sẽ gặp xui xẻo…haha “_ Giọng nói lảnh lót đậm chất chua ngoa, khỏi cần quay lại các cô cũng biết đó là con phù thủy Bảo Uyên, theo sau nhỏ khoảng trên mười người đàn em… có ai nói với nhỏ, giọng cười của nhỏ rất rất đáng ghét không?
– “Cô nói vậy ý là sao? “_ Cự Giải hỏi
– “Tôi nói các cô không hiểu à? Hay các cô thật không có lỗ tai? Tôi nói là tất cả những người liên quan đến cô đều có kết cuộc thế này. “_ Nói rồi Bảo Uyên còn lấy tay chỉ chỉ về phía nạn nhân đó là Ánh Tuyết và Ngọc Nguyên..
Bọn người xem càng lúc càng đông nhưng họ không có chút bất bình nào thay các cô, đơn giản là họ sợ…sợ thế lực của Bảo Uyên
– “Lời cô ta có thật không Tuyết, Nguyên…”_ Song Ngư nóng giận hỏi, đáp lại cô ta chỉ là sự im lặng
Nhân Mã gần như phát điên cô tiến lại gần phía nhỏ Bảo Uyên mặt đối mặt
– “Đây là hành động trả đũa của các cô sao? Các cô thật trơ trẽn… Hạng tiểu thơ như các cô, chỉ thích dùng thế lực của gia đình mà ức hiếp kẻ yếu,( gia đình Bảo Uyên cũng là gia đình có thế lực trong xã hội ) hành động như thế có gì đáng tự hào mà các cô vênh mặt lên cười, tôi thật nhục nhã thay ba mẹ cô… Các cô biết tại sao không? Vì đã sinh ra một người con tâm địa độc ác mà ngu xuẩn như các cô..”_ Nhân Mã một hơi mà mắng mắng té tát vào mặt nhỏ Bảo Uyên, thật sự cô đang rất giận..không ngờ rằng trên đời này lại có những kẻ bẩn thỉu đến thế….
– “Cô dám mắng tôi..”_ Mặt nhỏ giờ đây đã xanh lên vì giận dữ, đáng chết cô đường đường là thiên kim tiểu thơ của gia đình giàu có, bên cạnh cô lúc nào cũng là những lời nói xu nịnh không kẻ nào dám xúc phạm cô…ấy vậy mà hôm nay lại có kẻ dám chửi thẳng vào mặt cô, càng tệ hơn nữa là những hạng người rác rưởi như thế, cô vốn dĩ không xem ra gì…….
Máu nóng đến não, cô giơ cao đôi tay dùng hết lực mà tát vào người đối diện, mọi người bịt chặt mắt lại như không muốn xem thấy cạnh tượng thế này..
CHÁT
Một cái tát giòn tan vang lên, mọi người từ từ mở mắt ra nhìn về phía Nhân Mã…nhưng thật lạ, cô nàng không có giấu hiệu gì hết mà ngược lại cô nàng Bảo Uyên đang lấy tay ôm một bên má in năm ngón tay như trời giáng xuống mặt cô, chịu không nổi cô ta rơi nước mắt, đám nam sinh vốn hâm mộ nhỏ Bảo Uyên cùng đám đàn em tròn mắt, họ lớn tiếng…
– “Các cô dám đánh người “_ Cái hiện tượng đánh người mà đánh công khai trước mặt nhiều người mà lại đánh đàn chị này trong trường xưa nay không bao giờ có
– “Chị Uyên, chị không sao chứ, các cô dám đánh chị Uyên ”
Nhân Mã phẩy phẩy cái tay đang tê cứng của mình, điềm tĩnh nói
– “Cô ta ra tay trước, tôi chỉ là tự vệ….còn nữa tôi không cho phép cô ức hiếp những người bạn của tụi này…”
– “Còn đây mới là thật sự “_ Ngay sau lời nói
CHÁT
Một cái thứ hai giáng xuống má còn lại của nhỏ Bảo Uyên, thế là hai bên má nhỏ đều in hằn giấu năm ngón tay, mọi người quay lại tìm hung thủ thứ hai…vâng không ai khác đó chính là Xử Nữ, tốc độ cô ra tay thật chớp nhoáng nhanh hơn cả Nhân Mã nữa… Về phần Bảo Uyên, cô nàng đứng không vững ngã phịch xuống đất, may mà có tụi đàn em đỡ mới đứng vững, cô nàng giờ đây nước mắt ngắn dài trông thật là tội nghiệp, như làm dấy lên sự thương cảm của mọi người, còn các sao nữ các cô chỉ cảm thấy hành động này rất đáng khinh bỉ
– “Sao hả? Đau lắm phải không? Tôi còn tưởng cô không biết đau đấy? Nếu chỉ hai cái tát đã khiến cô đau đến thế…, vậy thì họ < chỉ Ánh Tuyết, Ngọc Nguyên> và những người từng bị cô ức hiếp có phải đau hơn cô gấp mấy ngàn lần ? “_ Xử Nữ đanh giọng
– “Cô dám so sánh tôi với cái bọn người khố rách áo ôm đó sao? “_ Bảo Uyên tức giận ” Hừ, đáng chết, dám so sánh cô với cái đám người nghèo kiết xác đó sao? ”
– “Hahaha…so sánh với họ ư, Xử Nữ này, cậu quá đề cao cô ta rồi đấy…, so với mấy người bọn họ một cọng tóc cô cũng không bằng nữa. Cô hơn được người ta cái gì? Tiền bạc thế lực địa vị…, những thứ đó chẳng qua là cô may mắn hơn họ thôi! Không ai có quyền chọn bố mẹ, chọn nơi sinh ra cho mình… nhưng họ có quyền chọn một cách sống tốt đẹp cho tâm hồn. Còn cô, tiền tài giàu có thì sao? Thân phận cao quý thì sao? Tâm hồn cô chỉ là một loài động vật máu lạnh không có tình thương, hạng người như cô chỉ tổ sống trên đời thêm chặt đất, không làm được gì ngoài những chuyện bẩn thỉu, hèn hạ.. cô tưởng giờ mọi người theo bên cạnh cô là ủng hộ cô sao? Chỉ là họ sợ cô chứ không phải nể cô, đến một ngày nào đó cô cũng phải lãnh hậu quả “_ Song Ngư ức quá nói liền một hơi, từ trước đến nay cô chưa từng mắng ai nặng đến thế….
– “Rồi các cô phải hối hận…!!! “_ Bảo Uyên ức uất đứng dậy định bỏ đi thì…
– “Cô chưa được phép đi, mau xin lỗi họ ngay “_ Xử Nữ cầm chặt tay Bảo Uyên, đưa mắt về phía hai cô bạn, yêu cầu cô ta xin lỗi.
– “Muốn tôi xin lỗi à, cũng được hai tuần tới sẽ tổ chức cuộc thi những nhóm được yêu thích nhất, nếu các cô được nhiều bình chọn nhiều hơn và giành nhiều giải thưởng nhiều hơn tôi, các cô yêu cầu gì cũng được..”_ Bảo Uyên nhếch miệng thách thức…
– “……………”_ Các sao nữ im lặng, kêu các cô đấu chẳng khác nào để lộ thân phận mình, thế thì tự do các cô còn đâu, chẳng khác nào phải về cái nhà tù đó nữa, nhưng nếu các cô không đấu, con nhỏ Bảo Uyên sẽ được nước lấn tới, vậy thì những người nghèo khổ yếu đuối ở đây sẽ liên tục bị ức hiếp
– “Sao hả? Sợ rồi à? “_ Bảo Uyên cười thách thức
Mọi người tròn mắt Bảo Uyên, ai mà không biết nhỏ là á khôi của trường, hơn thế gia đình cô ta cũng có thế lực nhất vùng này…chưa kể là bây giờ hoa khôi trường này đang đi du học..ắt số phiếu bình chọn cho cô ta rất nhiều hơn những ứng cử viên khác…còn các sao nữ, chỉ là mới vào trường được vài ngày..thì làm sao được hả.
Sau khi sơ cứu vết thương cho hai cô bạn, mắt thấy các bạn mình phân vân, Cự Giải rất sảng khoái lên tiếng
– “Được thôi, mong là khi cô thua, cô đừng hối hận là được…”
– “Haha…các cô thua chắc, các cô lấy gì để đấu với tôi “_ Bảo Uyên khinh khỉnh
– “Xử Nữ, Nhân Mã, Song Ngư, Cự Giải, cảm ơn các cậu đã ra mặt cho tụi này, tụi này ủng hộ các cậu “_ Ngọc Nguyên nói
– ‘ Phải phải, chúng tôi không muốn tiếp tục nhịn nhục nữa, các cậu chúng tôi ủng hộ các cậu..”_ Một số người đồng thanh, ủng hộ các sao nữ
– “Dựa vào các ngươi à? Không đủ tư cách..”_ Bảo Uyên mỉa mai
– “Vậy nếu có thêm tôi thì sao? “_ Giọng nói một tên con trai vang lên, mọi người đồng loạt quay lại, đập vào mắt mọi người là dáng hình cao ráo của Vũ Ngôn, đi bên cạnh là Thiên Bình…
Nhỏ Bảo Uyên xanh mặt, Vũ Ngôn từ khi nào cậu ta xen vào những chuyện này đâu chứ, tuy Vũ Ngôn luôn lãnh đạm với con gái nhưng sức hút của cậu ấy chỉ đứng sau phía Lục đại thiên vương.., nhưng cái nhóm Lục đại thiên vương có bao giờ để cô vào mắt nhờ giúp đỡ chẳng khác nào ” mò kim đáy biển”……
– “Có tôi giúp chắc đủ bản lĩnh rồi hé..??”_ Vũ Ngôn từ từ tiến lại phía nhỏ Bảo Uyên
– “Các người đừng vội đắc ý..”_ Nói rồi cô nàng giẫm chân bỏ đi
– “Khoan đã “_ Thiên Bình chặn ngang – “lần sau cô còn ức hiếp người tùy tiện như vậy, không đơn giản là hai cái tát..”_ Thiên Bình lạnh lùng đe dọa, nói thật, từ đầu đến giờ mọi việc cô điều chứng kiến hết, cô cũng muốn ra mặt lấm nhưng sợ là sẽ cướp uy phong của tứ đại hiệp nữ kia < Chỉ Cự Giải, Song Ngư, Nhân Mã, Xử Nữ >.
Trở về với biệt thự Hoàng đạo
Thật ra cái này của anh chàng Song Tử nghĩ ra, anh chàng cho rằng ” độc nhất là lòng dạ đàn bà ” cho nên anh chủ mưu dùng con gái đối phó với con gái, anh chàng đã nhờ một toán tiểu thơ từng theo đuổi các anh để chọc ghẹo các sao nữ trong nhà.. Nhưng chuyện này cũng có thành phần không tham gia, đó là hai người không thích giao du với con gái, một là lý do của Thiên Yết: ” Nhảm nhí, muốn tớ đóng kịch cùng bọn con gái đó, hừ…tớ làm không được “, còn anh chàng Ma Kết không nói gì chỉ là dùng đôi mắt liếc xéo cả bọn sau đó thì…bỏ đi không lời từ biệt…..
Quả không sai, khi các sao nữ về đến nhà đã có màn kịch hay chờ các nàng đón nhận….
– “Anh à, bọn họ là ai thế ? “_ Cô gái ngồi cạnh Song Tử tên Thảo Liên hỏi
– “À…bọn họ à..”_ Song Tử cố kéo dài, trêu đùa các cô
– “Chúng tôi à…làm ôsin đấy! “_ Cự Giải và Song Ngư đồng thanh , hừ ” thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành “, thà các cô nói ra trước dù sao cũng vinh quang hơn là để mấy tên đó tiếp tục trêu đùa < thấy các sao nữ nghĩa khí ghê chưa? Học tập nhe các bạn >
– “Ặc…”_ Anh chàng Kim Ngưu đang ngậm miệng bánh bỗng sặc đến thở không được ” thật không ngờ các cô gái này lại can đảm đến thế, quả không xem thương nhe ”
– “Thì ra bọn họ là ô-sin nhà này à “_ Thanh Tuệ cô gái ngồi gần Bạch Dương lên tiếng khinh bỉ
– “Xin lỗi, chúng tôi hơi mệt lên phòng trước “_ Xử Nữ lên tiếng, nói rồi cô và Thiên Bình bước lên cầu thang. Nhưng mấy cái cô đỏng đảnh đó đâu chịu buông tha các cô dễ dàng thế chứ
– “Nè các cô làm ô-sin chưa được phép ý của chủ nhà mà tự tiện đi à? Các cô có phép tắc không? “_ Cô gái ( Minh Thư) ngồi cạnh Sư Tử lên giọng trách móc, mặc cho các cô gái đó quá đáng thế nào, các anh chàng đó vẫn khoanh tay ngồi đó xem trò hay…………
Thiên Bình lạnh lùng nói ra một câu làm các cô gái đó đứng hình
– “Các cô cũng biết nhà này có chủ nữa à? Vậy thế chủ nhân chưa lên tiếng mà người ngoài như các cô lên tiếng thế gọi là có phép tắc à? “_ Nói rồi Thiên Bình kéo tay Xử Nữ đi mặc cho cái cô đó còn nói với theo
– “Chúng tôi là bạn gái không phải người ngoài ? “_ Thảo Liên đáp lại
– “Vậy cho hỏi vai trò của bạn gái là chăm sóc lo lắng cho bạn trai phải không? “_ Cự Giải rõ ngu hỏi
– “Đã xấu lại còn ngu, như thế cũng nói “_ Minh Thư giễu cợt
– “Ồ, vậy hóa ra là đúng à? Như thế chúng ta là đồng nghiệp rồi, nhiệm vụ của chúng tôi là giúp các thiếu gia đây dọn dẹp nhà cửa, công việc các cô là làm thỏa mãn bản tính lạ thú của các thiếu gia công việc khác nhau nhưng mục đích vẫn giống nhau mà, đúng không? ” _ Hừ, dám phê bình các cô à, chưa chắc ” mèo nào cắn mỉu nào à”
– “Cô….”_ Minh Thư cứng họng
– “E hèm, các cô đứng đó làm gì? Không mau đi pha trà đi “_ Sư Tử lên tiếng cứu cái nguy cho các cô gái
– “Hừ…”_ Các cô nàng giẫm chân bỏ đi
Một lát sau thì……
– “Anh à, nước gì đâu mà không có hương vị gì hết, em thật không muốn uống “_ Cẩm Vân ngồi gần Kim Ngưu nũng nịu
– “Nhân Mã, cô còn đứng đó làm gì không mau đi đổi lại ly nước “_ Kim Ngưu lên tiếng
– “Có tay có chân không biết lăn vào bếp à? “_ Nhân Mã đáp lại
– “Nhưng cô là ôsin nhà này “_ Cẩm Vân đáp lại
– “Ồ, người đẹp mà lãng tai à, tiếc nhỉ, tiếc nhỉ…???? “_ Nhân Mã lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối….
– “Tóm lại là cô có đi lấy hay không ? “_ Kim Ngưu nóng giận
– “Không lấy đấy anh làm gì được tôi “_ Nhân Mã lè lưỡi
– “Thôi đi anh, uống một ít nước hạ hỏa đi..”_ Vừa nói cô nàng bỏ vài muỗng đường vào cà phê cuả Kim Ngưu
Phụt………….. Kim Ngưu phun một ngụm nước vào mặt Cẩm Vân
– “Tại sao cà phê lại mặn quá vậy? ” _ Kim Ngưu hùng hồn, còn Cẩm Vân mặt dù rất tức giận nhưng vẫn không dám lên tiếng…bởi lẽ cô đáng đóng vai chú cừu non đáng yêu mà
– “Ây da, tôi lấy nhầm lọ muối..Mà Cẩm Vân này, tôi sơ ý thì thôi đi, sao cô lại cố ý bỏ mấy muỗng muối vào ly cà phê của Ngưu thiếu gia thế “_ Nhân Mã vội đùn đẩy trách nhiệm sang Cẩm Vân
– “……….”
Phía Bảo Bình nhe…..
– “Hình nhý hôm nay không ðýợc vui thì phải? “_ Minh Thư vờ than vãn
– “Em không được vui à? “_ Sư Tử hỏi
– “Phải đấy! Hôm nay không có người làm trò cho em vui?.”_ Minh Thư hướng Bảo Bình giọng ngọt như không thể ngọt hơn
Như biết được ý đồ, Bảo Bình lên tiếng
– “Cô muốn vui à, cũng dễ thôi…”_ Chưa nói hết câu, Bảo Bình rút ra cây thước kích thích mạch cười bấm vào nút màu đỏ, lòng thầm nghĩ ” Thật may cho cô được dùng bảo bối của ta ”
Hahahaha…..Cây thước vừa chạm vào cô nàng đã cười đến xanh cả mặt…
Cứ như thế, cuộc đấu đá nhau đến tận chiều tối….
______________________________________________________________________________________
Trong thư phòng Thiên Bình và Xử Nữ đang bàn bạc
– “Xử tỷ, về cuộc thì đấu lần này tớ thật sự rất lo, nếu muốn thắng thật không đơn giản, nhất là bộ dạng chúng ta thế này…”_ Thiên Bình
Xử Nữ chống cằm nghĩ ngợi, từ từ lên tiếng
– “Đúng vậy, nhưng lần thi đấu này chúng ta nhất định không dùng thân phận gia tộc, càng không nên dùng gương mặt thật của mình. Một là nếu thắng sẽ hạ nhục lòng tự kiêu của nhỏ Bảo Uyên, hai là chúng ta phải đứng lên đòi lại công bằng cho những người yếu thế đã từng bị nhỏ Uyên bất nạt…như thế cuộc thi này mới có ý nghĩa..”
– “Rằng là vậy, nhưng…..”_ Thiên Bình lo lắng
– “Thiên Bình cậu đang lo sơ lược phiếu bầu phải không? ”
– “Đúng thế, lúc nãy thì tớ rất lo nhưng khi ở trường nhìn mọi người bất mãn nhỏ Uyên thế tớ cũng không lo là mấy, điều tớ đang nghĩ là làm sao để thuyết phục được mọi người đây ”
– “Điều đó tớ đã nghĩ, tớ..Binh nhi, tớ có ý này, chủ đề lần nay ta nên dùng châm ngôn ” Giàu và nghèo đều bình đẳng”, đúng thế, cứ đánh mạnh vào tâm lý mọi người từng sợ nhỏ Bảo Uyên ắt sẽ được “_ Xử Nữ
Thiên Bình búng tay một cái chốc sau đó phán một câu – “Ý hay ”
– “Thôi tớ phải đi giúp Song Ngư một ít việc…”
– “Tớ ra vườn dạo vậy “_ Nói rồi Thiên Bình bước ra
——————————————————————————————————————————
Ngoài vườn, từng cơn gió lạnh se lạnh thổi qua, Thiên Bình đứng lặng đó cô lại miên mang kí ức về Windy…. Gió vẫn miên mang thôi, lê đôi chân mỏi mệt của mình bước đi và không biết từ khi nào cô dừng lại trước gốc anh đào… Gió vẫn thổi vào tâm hồn đang tổn thương của cô nhưng nó đã mỏi mệt, đã vô cảm khôngcòn một chút gì đau nữa hay nói đúng hơn là tâm hồn cô đã chết lặng…chết lặng trong một ngày mưa lạnh lẽo….Trên không trung từng cánh hoa đào phảng rơi cùng ngọn gió
” Thế là một mùa hoa, một đời hoa lặng lẽ rời đi, nhìn những cánh hoa rơi đi sao em thấy lòng mình quặn lại Windy ạ, cuộc sống hối hả đã cướp đi thời gian để nhớ về anh, em muốn quên anh, em muốn che giấu những cảm xúc về anh….nhưng tại sao anh lại tàn ác thế, Windy? Tại sao càng quên anh, em lại càng nhớ về anh? Em phát hiện em càng nhớ anh da diết…. tại sao thế Windy? Tại sao lại rời bỏ em mà đi..??? Windy này, em đang cần một chút thời gian, một chút bình yên để em sống thật với lòng mình…với…với…với tất cả những tình cảm bấy lâu nay em dồn nén…”_ Thiên Bình nói thầm trong lòng
Mặc kệ gió thổi làm bay mái tóc cô, mặc kệ những cành hoa miên man rơi xuống phủ vào áo cô, cô vẫn đứng đó vẫn đứng đó……. cô xót…. cô đau cho những cánh hoa mông lung bị dập dìu trong gió…và cô xót cho…cho tình yêu của cô……………………
Em yêu anh mặc dù trái tim đau khổ
Mặc dù cho anh chẳng tồn tại thế gian
Dẫu chỉ như kẻ bù nhìn
Hay là một con búp bê u buồn
Thì em vẫn chờ đợi anh
Cứ như ngày trôi qua đêm lại tới
Chẳng hay biết tình yêu tìm đến em lúc nào
Qua một ngày dài cô đơn
Em lại gặp anh tìm thấy anh trong giấc mộng
Để rồi trái tim lại tổn thương
Khi gió thổi xin hãy cuốn đi hết phiền muôn
Khi những hạt mưa rơi
Cũng là lúc nước mắt em rơi
Trong phút chốc vụt tan thành mây khói
Nỗi đau khiến em muốn được chết đi
Để mắt đi cảm giác lạc lõng và chơi vơi
Tình yêu là liều thuốc độc ngọt ngào
Một đóa hồng héo úa nhưng có gai
Ôi trái tim tan vỡ, em chỉ biết khóc thương và tự chịu đau khổ
Em chỉ là thèm khác để có được tình yêu
Nhưng tình yêu của em không tồn tại…
Nó vĩnh viễn không tồn tại…
Trong đêm, khi tiếng hát của Thiên Bình cất lên đau khổ, nó mang cái trống rỗng, cô đơn lạnh lẽo…tiếng hát chỉ là một mảng băng tuyết lạnh lẽo và tuyệt vọng và thâm trầm…..một trận gió lạnh ùa qua, người Thiên Bình khẽ rung lên
” Bình nhi! Trời lạnh lắm, sao em không mặt áo ấm ”
” Bình nhi này, sao em không biết chăm sóc mình hết vậy? Em thật ngốc ”
” Bình nhi! Đừng đứng đó nữa, gió sẽ làm em bị cảm đây ”
……………………
Nếu là trước đây, Windy sẽ lấy áo khoác cho cô, sẽ mắng cô, rồi sẽ ôm cô truyền hơi ấm cho cô… Cô đã rất hạnh phúc, rất tự hào… rồi từ lâu cô hình thành lối sống ỷ lại vào Windy, cô muốn anh lo lắng cho cô, vì cô mà đau lòng….khi mỗi lần anh mắng cô, cô đều giậm chân giận dỗi nhưng thực chất cô rất vui, cô rất vui…. nhưng rồi niềm vui của cô từ khi nào đã không còn tồn tại??? Cô không khóc, cô không đau khổ nhưng mà…….. cô vẫn là…vẫn là thể bỏ xuống
– “Trời lạnh đấy…”_ Thế rồi một chiếc áo ấm choàng lên cho cô, cô quay lại mới phát hiện Ma Kết đứng phía sau cô tự bao giờ
– “Cảm ơn “_ Cô lạnh lùng nói rồi toan bỏ đi
– “Tôi với cô ở chung một nhà còn được, chẳng lẽ đứng đây ngắm cảnh cùng nhau thật không được sao? “_ Ma Kết lên tiếng kéo Thiên Bình lại, anh thật không muốn Thiên Bình lạnh nhạt với amh, có một cái gì đó rất nhói nhói trong lòng..anh cũng không giải thích được, chỉ là đôi mắt vô tư lự cùng gương mặt Thiên Bình ngày đâu tiên gặp mặt đã đeo bám theo từng suy nghĩ của anh…
– “Có gì xin anh mau nói “_ Nói rồi Thiên Bình tiến về chiếc xích đu mắc trên cành anh đào
– “Cũng không có gì? Cô đang có chuyện buồn à “_ Ma Kết quan tâm, cũng tiến về phía xích đu ngồi cạnh Thiên Bình
– “Không có “_ Thiên Bình đáp ngấn gọn
– “Nhưng bài hát vừa rồi đã phản bội cô, bài hát đó rất buồn nên chứng tỏ cô đang có chuyện buồn…”_ Ma Kết vạch trần Thiên Bình
– “Anh nghe lén tôi hát “_ Thiên Bình tròn mắt
– “Không tôi chỉ vô tình đi dạo ngang thôi..”_ Ma Kết oan ức nói
– “Thôi bỏ đi, cũng không có gì..chỉ là..tâm trạng…”_ Chữ ” không vui “chưa nói hết thì trong nhà phát ra tiếng
Á Á Á……………………………………………….
Tiếng hét thất thanh đã làm gián đoạn cuộc trò chuyện của họ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.