Chương 37
Ngocngominhminhngo
26/05/2016
Buổi sáng chín giờ, tầng 10 của khách sạn thế giới!
Trong hành lang. Âm thanh “cộp” “cộp” vang lên dồn dập, một cô gái ăn mặc luộm thuộm, ao hoa lòe loẹt, váy dài chấm đất, chiếc kính cận to lớn che hết một phần gương mặt. Theo từng chuyển động, bảy sắc cầu vòng trên người cô đung đưa nhức mắt. Lần mò từng phòng, hết sang trái lại quay sang bên phải. Vầng trán, thấp thoáng những giọt mồ hôi thi nhau rơi xuống. Đôi mắt trừng lớn, đôi môi mềm mại mím lại thật chặt. Điều đó chứng tỏ, cô đang tức giận a!
Binh… Binh… Binh…
” Mở cửa ra! Mở cửa ra! Mau mở cửa ra!”
Theo sau âm thanh của tiếng đập cửa đầy bạo lực, đó là giọng nói trong trẻo pha lẫn tức giận. Cô liên tục đưa nắm đấm cố hết sức mà phá tan cái cửa.
Cái cửa chết tiệc! Sao lại cứng thế này?
Binh…Binh…Binh….
” MỞ CỬA RA ”
Cạch! Cánh cửa gỗ nặng nề được một cỗ lực rất mạnh kéo ra, có lẽ người ở phía trong phòng cũng tức giận không ít.
” Ai đấy? Có việc gì ? Không có phép lịch sự à?”
Hả? Cô nhớ giọng của hắn còn trẻ lắm mà! Sao đột nhiên lại già đến thế? Đừng nói với cô, là cô… cô tìm nhầm phòng nha!
1s
2s
3s
Cô hé mở đôi mắt đang nhắm tịt lại, đưa cái đầu nghiêng một gốc năm độ về phía trước cách cửa…, 5s để chỉnh đốn gương mặt méo mó của mình thành khuôn mặt với nụ cười tươi rói, cô lịch sự cúi đầu:
“Xin lỗi, đã làm phiền! Tôi tìm nhầm phòng rồi! Thật xin lỗi!”
Rầm
Cốp
“Ây da”
Cô gái rít lên! Khẽ đưa tay xoa xoa cái trán khốn khổ được dịp đọa độ cứng với cánh cửa. Miệng cô lầm bầm: Tất cả đều tại tên Lâm Thạnh đáng chết. Không có gì học lại học bọn xấu, đem con gái vào khách sạn thuê phòng, hại mình bị mắt mặt thế này.
Hít sâu vài hơi để tìm lại nhịp thở, cô tiếp tục lần mò chạy ngược chạy xuôi, trong lòng quyết tâm thề lớn: Tôi nhất định phải lôi anh ra đây mới được, cái tên phụ tình Trần Thế Mỹ này!!! Hứ.
Binh… Binh… Binh…
” Mở cửa, mở cửa!”
” Lâm Thạnh, anh mau mở cửa cho tôi!”
———————
Tiền sảnh khách sạn…
Tất cả ánh mắt của mọi người có mặt nơi đây, đều dán chặt vào chàng trai khôi ngô đang vội vàng bước ra từ dòng ô- tô nhãn hiệu BMW. Gương mặt cương nghị xen lẫn một chút kiêu ngạo, anh lạnh lùng nhìn tất cả mọi người như một vương giả từ trên cao nhìn xuống mặt đất. Miệng anh không ngừng hoạt động, từng cái mấp máy môi liên tục, có vẻ như đang trao đổi cùng ai đó trong điện thoại..
” Điều tôi quan tâm là kết quả! Tôi không cần quá trình. Anh hiểu những gì tôi nói hay không?”
Dứt lời. Sư Tử bực bối, anh ném ngay chiếc điện thoại về phía trợ lý đứng phía sau
” Nói với anh ta, không làm được thì nghỉ việc đi!”
Người trợ lý đứng bên cạnh liên tục đổ mồ hôi lạnh. Thiếu gia Sư Tử của tôi ơi! Hơn một năm nay anh đã sa thải hết bao nhiêu người rồi? Anh có thể không khó tính một chút- chỉ một chút thôi để chúng tôi dễ thở, được không?
” Giám đốc Hạ! Giám đốc Hạ!”
Tiếng gọi hơi lớn của ai đó rất nhanh đã lôi kéo sự chú ý của Sư Tử. Anh khẽ quay đầu, mắt thấy vẻ mặt lo lắng đến tái nhợt của cô tiếp tân. Gương mặt lộ vẻ không hài lòng, giọng nói pha chút bực bội:
” Xảy ra chuyện gì?”
” Thưa! Tổng giám đốc, trên tầng mười có cô gái đang gây rối. Cô ta nói hình như nói ban trai cô ta đang thê phòng ở đây ạ.”
Biết được nguyên nhân, Sư Tử cười khuây. Lại là chuyện tình tay ba lâm li bi đát trong truyền thuyết nữa rồi! Chẳng biết các cô gái bây giờ là người như thế nào? Tại sao lại ngu đến thế? Vì loại người đó mà đi tức giận! Có xứng đáng không?
Được, để anh diện kiến xem, cô gái nào lại thiếu phân nửa bán cầu não thế này!
” Đi thôi!”
————————–
” Lâm Thạnh, anh đứng lại cho tôi! Ai cho phép anh chạy?”
Bảo Bình chạy thục mạng mà đuổi theo? Khuôn mặt vì từ giận mà giờ đây đã đỏ bừng. Cô đang tức, cô thật sự rất tức. Bảo Bình này từ khi nào bị một con vượn tiến hóa cấp bậc cao như anh xỏ mũi, đúng là làm mất hết mặt mũi của cô. Thế nào về nhà cũng bị Nhân Mã cười chết mất. Tất cả những tức giận, cô biến thành sức mạnh, đôi chân hoạt động ngày càng nhanh hơn.
” Ngu hay sao mà đứng lại? Cô đúng là mụ điên. Nếu không phải vì cô toàn trả tiền anh cho tôi thì tôi cũng chẳng thèm để ý đến cô”_ Mặc dù bận đến tối mặt, tên Sơ Khanh Lâm Thạnh vẫn không quên đả kích tinh thần của cô.
Cái gì? Quen cô là vì tiền? Bảo Bình tôi từ khi nào mất giá đến thế?
” Hộc..hộc..hộc.. Lâm Thạnh, anh mau đứng lại cho tôi, nếu không anh sẽ chết thật khó coi.”
Hai người cứ liên tục cuốc bắt từ hết hành lang này đến hết hành lang khác… Bất chi bất giác họ đuổi đến cửa thang máy từ khi nào.
Cũng phải nói, tên sở khanh Lâm Thạnh rất khôn ngoan, chạy đến trước cửa thang máy, mắt nhìn thấy Bảo Bình vướng chân vào váy của mình, mất đà, cô té về phía trước! Ấy vậy mà hắn tình bơ lách mình sang bên trái. Nở nụ cười đểu cáng, phủ phàng để lại một câu:
” Thuận lợi mà tiếp đất nhé!”
Bên đây, ngay giờ phút này, Bảo Bình ôm đầu nhăn trán, nghĩ bụng mình sẽ có dịp hôn đất mẹ bao la, cô thầm nghiến răng: Lâm Thạnh! Rồi đây, ngươi sẽ chết với bà.
Thời khắc Bảo Bình sắp ngã….
Ngay thời điểm cô ở tình thế ngàn cân treo sợ tóc…
Vào gian đoạn cứ ngỡ sẽ ôm đất mẹ bao la…
Thì….
Inh.. Inh…Ịch…
Ấy! Sao kì vậy? Tại sao ngã lại không đau nhỉ? Có cảm giác mềm mềm và ấm ấm nữa?
Bảo Bình thều thào, lẽ nào ông trời biết cô có sắp ngã nên sai thổ địa đem đệm lót cho cô? Nếu như thế, ông trời thật sự rất ưu ái cô nhe!
Tình thế bất ngời khiến mọi người trong thang máy kể cả Lâm Thạnh trợn tròn đôi mắt mà kinh ngạc. Xong rồi, xong rồi, cô gái này tiêu thật rồi!
” Tổng giám đốc, anh không sao chứ? Này cô bị làm sao thế này? Còn không mau đứng lên. “_ Vẫn là ngài trợ lý phản ứng nhanh nhất. Anh vội vàng kéo cô gái đang ngẩn ngơ ngơ ngẩn lấy thân tổng giám đó làm đệm lưng cho mình, sau đó gấp gáp đỡ tổng giám đốc cao cao tại thượng đứng lên. Trong lòng âm thầm cầu nguyện cho cô gái xấu số này!
” Này, cô không có mắt hả?”_ Sư Tử nóng giận mà quát, khi cửa thanh máy đang mở, tự nhiên ở đâu xuất hiện một vật thể lơ lửng bay vào người anh, khiến anh phải đạp vào cánh cửa. Đau đến nghiến răng!
” Xin lỗi, tôi không cố ý?”_ Bảo Bình cúi đầu xin lỗi. Dù sao, đụng phải người ta cũng là cô, xem người ta là đệm thịt cho mình cũng là cô. Bảo Bảo tự dần lòng với mình là phải kiếm chế, kiềm chế ngay cái tính nóng nảy.
” Mau đưa cô ta đến công an!”_ Không thèm liếc đến khuôn mặt của Bảo Bình, anh vội vàng tuyên án.
Cái gì? Cô đã xuống giọng, dịu dàng, nhẹ nhàng xin lỗi thế mà còn ăn ngang ở ngược vậy sao? Được lắm, để tôi xem anh là ai mà ngông cuồng đến vậy?
” Tôi nói xin lỗi rồi anh không có tai sao? Nghe không rõ à?”
” Cô mắng ai không có… Ấy, Bảo Bình! Sao lại là cô?”_ Sư Tử kinh ngạc, cô gái đứng trước mặt hắn đây lại là Bảo Bình. Cô gái gây rối ở tầng mười, bị bạn trại phản bội cũng đừng nói là cô luôn nha?
” Thì đương nhiên là tôi! Gặp anh ở đây thật tốt, mau giúp tôi bắt tên phụ tình Trần Thế Mỹ đi! Ấy, hắn ta đâu rồi?”
” Đi rồi!”_ Người trợ lý bênh cạnh Sư Tử tốt bụng trả lời.
” Cái gì? Sư Tử, tôi sẽ giải thích sau, mau giúp tôi bắt hắn lại. Mau đi!”
Vừa nói cô vừa bước vội ra cửa, nhưng khi đi đến cửa, tên phụ tình Trần Thế Mỹ sợ cô như sợ cợp bỗng chốc đứng ngay ngắn, chỉnh tề trước mặt cô. Mà cũng không đúng, phải nói là hắn đang bị lực lượng an ninh của khách sạn bắt giữa. Bảo Bình cười hề hề.. Tốt lắm, đến đúng lúc lắm, tự động vác thân đến nộp mạng, vậy thì đừng trách cô vô tình vô nghĩa…
” Bảo Bình, tôi chỉ là đi phục vụ theo yêu cầu của khách hàng mà thôi!”_ Mắt thấy khuôn mặt đầy sát khí của Bảo Bình từ từ tiến lại gần, Lâm Thạnh tìm cách giải thích..
” Phục vụ khách hàng, phục vụ đến tận khách sạn luôn ư?”
” Bảo Bình tôi xin cô, đừng nói những lời khó nghe như vậy được không? Đồng ý tôi là bạn trai của cô, nhưng trai chưa vợ gái chưa chồng, cô đâu phải là vợ hay mẹ gì của tôi mà theo quản lý? Tôi thấy tôi với cô không hợp, chia tay, thế thôi!”
Có một cổ lực tức giận dậy lên đáy lòng, cô cắn răng mà hỏi:
” Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy? Chẳng lẽ anh quen tôi chỉ vì tiền của tôi?”
Khi nghe được lời này của cô, chỉ thấy Lâm Thạnh cười khan hai tiếng, không biết xấu hổ mà đáp trả cô:
” Nếu cô muốn biết sự thật, vậy tôi cũng không ngại nói cho cô biết luôn. Nếu không phải cô hào phóng, mỗi lần đi chơi chịu chi trả tiền, tôi còn lâu mới thèm để mắt đến cô. Về soi lại bộ dáng của mình đi? Với lại ngay cả tay cô cũng không cho tôi nắm, cô là bạn gái của tôi cái nỗi gì?”_ Mặc dù Lâm Thạnh đang bị cầm chặt hai tay ở phía sau, nhưng nghĩ trước mắt còn có tổng giám đốc khách sạn ở đây, dù gì đây cũng là địa bàn của hắn, chắc không đến nỗi cho Bảo Bình đánh mình làm ảnh hưởng đến hình tượng và danh tiếng khách sạn. Đã như thế anh còn kiên kỵ gì mà không dám nói nữa..
Lời nói vừa dứt, tinh thần hân hái đánh người của Bảo Bình từ số mười lại quay về thời điểm xuất phát. Chỉ thấy mặt mày cô ỉu xìu, gương mặt cúi gầm xuống thể hiện dáng vẻ ấm ức. Thì ra, cô đã lầm rồi! Làm sao có ai dám yêu một cô gái vừa xấu xí, không tiền không địa vị như cô. Nếu như không yêu cô vì địa vị, thì cũng yêu cô thông qua vẻ bề ngoài. Tình yêu chân thành cái gì chứ, chỉ là gạt người? Tình yêu chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng, không có cơm bỏ bụng mới là chuyện lớn. Thì ra tình cảm chân thành cũng được cân đo đong đếm như tiền bạc vậy! Tình yêu đối với cô thật là một cái gì đó quá xa xỉ!
Sư Tử đứng ngoài cuộc, mỏi mắt mong chờ được xem trò hay của Bảo Bình, như khi thấy tinh thần của cô xuống dốc không phanh, anh khẽ nhíu mày. Đi vội ra thang máy, như không báo trước, anh dừng lại trước mặt tên Lâm Thạnh…
Bốp…
Một cú đấm không nhanh không chậm của anh giáng xuống người hắn. Đau đến mức, hắn khuỵa xuống đất nhăn nhó ôm bụng, trong lòng là một dấu chấm to đùng, anh đây đắc tội gì với hắn.
” Tổng giám đốc…”
Mọi người có mặt trong thang máy cả kinh. Mặc dù tổng giám đốc của bọn họ có thói kiêu ngạo, không để mọi người trong mắt. Nhưng, thường ngày cư xử với người khác rất lịch sự, hòa nhã, hôm nay lại vì một cô gái tầm thương này mà nỗi máu điên cắn người sau?
” Nói bộ phận lễ tân, lần sau cái tên Lâm Thạnh này có đến thuê phòng. Cho dùng vắng khách đến đóng cửa, cũng phải tống cổ hắn ra khỏi tiền sảnh.”_ Sư Tử lạnh lùng ra lệnh.
” Vâng!”
” Tất cả lui xuống đi!”
” Vâng!”
Không gian yên lặng, chỉ còn lại bóng dáng Bảo Bình đang lẩm bẩm gì đó trong miệng, cũng với ánh nhìn đầy soi mói của Sư Tử…
” Có phải tôi không đáng để có được tình yêu?”_ Bảo Bình quay mặt về phía Sư Tử, thê lương mà hỏi. Cúng phải thôi, tính cô ngỗ ngáo, manh động lại có lúc điên điên. Vậy, làm sao có ai thèm bẽn mạng đến mà yêu cô chân thành, đúng thật là cô mơ tưởng. Bất chợt nhận ra mình quá tham lam.
“…………”
” Cũng phải thôi, một người vừa xấu xí, ăn mặt luộm thuộm như tôi làm sao có người để ý đến chứ.”
” Đủ rồi, cô vì loại người như thế mà đau lòng. Cô thừa tình cảm chắc, hắn ta thật sự rất làm mất mặt đàn ông chúng tôi! “_ Sư Tử bỗng nhiên nỗi giận. Anh không hiểu, cô gái này ngày thường kiêu căng lắm mà, hôm nay vì một tên con trai lại chê trách bản thân mình không ra gì cả. Thật là một cô gái không có tiền đồ a.
Cô đâu có vì hắn đau lòng đâu, cô chỉ tủi cho thân phận của mình thôi mà. Như vậy cũng không được sau? Sư Tử, anh nỗi máu điên cái gì thế?
” Vậy anh có yêu một cô gái như tôi không?”_ Bảo Bình đột nhiên hỏi
“…………”_ Sư Tử vội câm bật.
Thấy lâu quá anh vẫn không trả lời, Bảo Bình đột nhiên cười lớn tiếng, trước khi xoay người bỏ đi, cô bỏ lại một câu tự giễu cợt mình..
” Bỏ đi! Xem như tôi quá trèo cao vậy!”
Bóng dáng Bảo Bình đi đã xa, đôi chân Sư Tử như bén rễ vẫn đứng im tại chỗ. Trong đầu anh đầy hỗn độn. Anh có yêu một cô gái như cô không? Vấn đề này anh chưa từng nghĩ đến, cũng giống như lúc nãy anh ra tay đánh tên Lâm Thạnh vậy. Hành động đó, anh cũng chưa từng nghĩ mình sẽ làm. Vậy nên, có một ngày, nếu anh thật sự yêu một cô gái như cô, thế anh phải làm sao?
(Còn tiếp)
Trong hành lang. Âm thanh “cộp” “cộp” vang lên dồn dập, một cô gái ăn mặc luộm thuộm, ao hoa lòe loẹt, váy dài chấm đất, chiếc kính cận to lớn che hết một phần gương mặt. Theo từng chuyển động, bảy sắc cầu vòng trên người cô đung đưa nhức mắt. Lần mò từng phòng, hết sang trái lại quay sang bên phải. Vầng trán, thấp thoáng những giọt mồ hôi thi nhau rơi xuống. Đôi mắt trừng lớn, đôi môi mềm mại mím lại thật chặt. Điều đó chứng tỏ, cô đang tức giận a!
Binh… Binh… Binh…
” Mở cửa ra! Mở cửa ra! Mau mở cửa ra!”
Theo sau âm thanh của tiếng đập cửa đầy bạo lực, đó là giọng nói trong trẻo pha lẫn tức giận. Cô liên tục đưa nắm đấm cố hết sức mà phá tan cái cửa.
Cái cửa chết tiệc! Sao lại cứng thế này?
Binh…Binh…Binh….
” MỞ CỬA RA ”
Cạch! Cánh cửa gỗ nặng nề được một cỗ lực rất mạnh kéo ra, có lẽ người ở phía trong phòng cũng tức giận không ít.
” Ai đấy? Có việc gì ? Không có phép lịch sự à?”
Hả? Cô nhớ giọng của hắn còn trẻ lắm mà! Sao đột nhiên lại già đến thế? Đừng nói với cô, là cô… cô tìm nhầm phòng nha!
1s
2s
3s
Cô hé mở đôi mắt đang nhắm tịt lại, đưa cái đầu nghiêng một gốc năm độ về phía trước cách cửa…, 5s để chỉnh đốn gương mặt méo mó của mình thành khuôn mặt với nụ cười tươi rói, cô lịch sự cúi đầu:
“Xin lỗi, đã làm phiền! Tôi tìm nhầm phòng rồi! Thật xin lỗi!”
Rầm
Cốp
“Ây da”
Cô gái rít lên! Khẽ đưa tay xoa xoa cái trán khốn khổ được dịp đọa độ cứng với cánh cửa. Miệng cô lầm bầm: Tất cả đều tại tên Lâm Thạnh đáng chết. Không có gì học lại học bọn xấu, đem con gái vào khách sạn thuê phòng, hại mình bị mắt mặt thế này.
Hít sâu vài hơi để tìm lại nhịp thở, cô tiếp tục lần mò chạy ngược chạy xuôi, trong lòng quyết tâm thề lớn: Tôi nhất định phải lôi anh ra đây mới được, cái tên phụ tình Trần Thế Mỹ này!!! Hứ.
Binh… Binh… Binh…
” Mở cửa, mở cửa!”
” Lâm Thạnh, anh mau mở cửa cho tôi!”
———————
Tiền sảnh khách sạn…
Tất cả ánh mắt của mọi người có mặt nơi đây, đều dán chặt vào chàng trai khôi ngô đang vội vàng bước ra từ dòng ô- tô nhãn hiệu BMW. Gương mặt cương nghị xen lẫn một chút kiêu ngạo, anh lạnh lùng nhìn tất cả mọi người như một vương giả từ trên cao nhìn xuống mặt đất. Miệng anh không ngừng hoạt động, từng cái mấp máy môi liên tục, có vẻ như đang trao đổi cùng ai đó trong điện thoại..
” Điều tôi quan tâm là kết quả! Tôi không cần quá trình. Anh hiểu những gì tôi nói hay không?”
Dứt lời. Sư Tử bực bối, anh ném ngay chiếc điện thoại về phía trợ lý đứng phía sau
” Nói với anh ta, không làm được thì nghỉ việc đi!”
Người trợ lý đứng bên cạnh liên tục đổ mồ hôi lạnh. Thiếu gia Sư Tử của tôi ơi! Hơn một năm nay anh đã sa thải hết bao nhiêu người rồi? Anh có thể không khó tính một chút- chỉ một chút thôi để chúng tôi dễ thở, được không?
” Giám đốc Hạ! Giám đốc Hạ!”
Tiếng gọi hơi lớn của ai đó rất nhanh đã lôi kéo sự chú ý của Sư Tử. Anh khẽ quay đầu, mắt thấy vẻ mặt lo lắng đến tái nhợt của cô tiếp tân. Gương mặt lộ vẻ không hài lòng, giọng nói pha chút bực bội:
” Xảy ra chuyện gì?”
” Thưa! Tổng giám đốc, trên tầng mười có cô gái đang gây rối. Cô ta nói hình như nói ban trai cô ta đang thê phòng ở đây ạ.”
Biết được nguyên nhân, Sư Tử cười khuây. Lại là chuyện tình tay ba lâm li bi đát trong truyền thuyết nữa rồi! Chẳng biết các cô gái bây giờ là người như thế nào? Tại sao lại ngu đến thế? Vì loại người đó mà đi tức giận! Có xứng đáng không?
Được, để anh diện kiến xem, cô gái nào lại thiếu phân nửa bán cầu não thế này!
” Đi thôi!”
————————–
” Lâm Thạnh, anh đứng lại cho tôi! Ai cho phép anh chạy?”
Bảo Bình chạy thục mạng mà đuổi theo? Khuôn mặt vì từ giận mà giờ đây đã đỏ bừng. Cô đang tức, cô thật sự rất tức. Bảo Bình này từ khi nào bị một con vượn tiến hóa cấp bậc cao như anh xỏ mũi, đúng là làm mất hết mặt mũi của cô. Thế nào về nhà cũng bị Nhân Mã cười chết mất. Tất cả những tức giận, cô biến thành sức mạnh, đôi chân hoạt động ngày càng nhanh hơn.
” Ngu hay sao mà đứng lại? Cô đúng là mụ điên. Nếu không phải vì cô toàn trả tiền anh cho tôi thì tôi cũng chẳng thèm để ý đến cô”_ Mặc dù bận đến tối mặt, tên Sơ Khanh Lâm Thạnh vẫn không quên đả kích tinh thần của cô.
Cái gì? Quen cô là vì tiền? Bảo Bình tôi từ khi nào mất giá đến thế?
” Hộc..hộc..hộc.. Lâm Thạnh, anh mau đứng lại cho tôi, nếu không anh sẽ chết thật khó coi.”
Hai người cứ liên tục cuốc bắt từ hết hành lang này đến hết hành lang khác… Bất chi bất giác họ đuổi đến cửa thang máy từ khi nào.
Cũng phải nói, tên sở khanh Lâm Thạnh rất khôn ngoan, chạy đến trước cửa thang máy, mắt nhìn thấy Bảo Bình vướng chân vào váy của mình, mất đà, cô té về phía trước! Ấy vậy mà hắn tình bơ lách mình sang bên trái. Nở nụ cười đểu cáng, phủ phàng để lại một câu:
” Thuận lợi mà tiếp đất nhé!”
Bên đây, ngay giờ phút này, Bảo Bình ôm đầu nhăn trán, nghĩ bụng mình sẽ có dịp hôn đất mẹ bao la, cô thầm nghiến răng: Lâm Thạnh! Rồi đây, ngươi sẽ chết với bà.
Thời khắc Bảo Bình sắp ngã….
Ngay thời điểm cô ở tình thế ngàn cân treo sợ tóc…
Vào gian đoạn cứ ngỡ sẽ ôm đất mẹ bao la…
Thì….
Inh.. Inh…Ịch…
Ấy! Sao kì vậy? Tại sao ngã lại không đau nhỉ? Có cảm giác mềm mềm và ấm ấm nữa?
Bảo Bình thều thào, lẽ nào ông trời biết cô có sắp ngã nên sai thổ địa đem đệm lót cho cô? Nếu như thế, ông trời thật sự rất ưu ái cô nhe!
Tình thế bất ngời khiến mọi người trong thang máy kể cả Lâm Thạnh trợn tròn đôi mắt mà kinh ngạc. Xong rồi, xong rồi, cô gái này tiêu thật rồi!
” Tổng giám đốc, anh không sao chứ? Này cô bị làm sao thế này? Còn không mau đứng lên. “_ Vẫn là ngài trợ lý phản ứng nhanh nhất. Anh vội vàng kéo cô gái đang ngẩn ngơ ngơ ngẩn lấy thân tổng giám đó làm đệm lưng cho mình, sau đó gấp gáp đỡ tổng giám đốc cao cao tại thượng đứng lên. Trong lòng âm thầm cầu nguyện cho cô gái xấu số này!
” Này, cô không có mắt hả?”_ Sư Tử nóng giận mà quát, khi cửa thanh máy đang mở, tự nhiên ở đâu xuất hiện một vật thể lơ lửng bay vào người anh, khiến anh phải đạp vào cánh cửa. Đau đến nghiến răng!
” Xin lỗi, tôi không cố ý?”_ Bảo Bình cúi đầu xin lỗi. Dù sao, đụng phải người ta cũng là cô, xem người ta là đệm thịt cho mình cũng là cô. Bảo Bảo tự dần lòng với mình là phải kiếm chế, kiềm chế ngay cái tính nóng nảy.
” Mau đưa cô ta đến công an!”_ Không thèm liếc đến khuôn mặt của Bảo Bình, anh vội vàng tuyên án.
Cái gì? Cô đã xuống giọng, dịu dàng, nhẹ nhàng xin lỗi thế mà còn ăn ngang ở ngược vậy sao? Được lắm, để tôi xem anh là ai mà ngông cuồng đến vậy?
” Tôi nói xin lỗi rồi anh không có tai sao? Nghe không rõ à?”
” Cô mắng ai không có… Ấy, Bảo Bình! Sao lại là cô?”_ Sư Tử kinh ngạc, cô gái đứng trước mặt hắn đây lại là Bảo Bình. Cô gái gây rối ở tầng mười, bị bạn trại phản bội cũng đừng nói là cô luôn nha?
” Thì đương nhiên là tôi! Gặp anh ở đây thật tốt, mau giúp tôi bắt tên phụ tình Trần Thế Mỹ đi! Ấy, hắn ta đâu rồi?”
” Đi rồi!”_ Người trợ lý bênh cạnh Sư Tử tốt bụng trả lời.
” Cái gì? Sư Tử, tôi sẽ giải thích sau, mau giúp tôi bắt hắn lại. Mau đi!”
Vừa nói cô vừa bước vội ra cửa, nhưng khi đi đến cửa, tên phụ tình Trần Thế Mỹ sợ cô như sợ cợp bỗng chốc đứng ngay ngắn, chỉnh tề trước mặt cô. Mà cũng không đúng, phải nói là hắn đang bị lực lượng an ninh của khách sạn bắt giữa. Bảo Bình cười hề hề.. Tốt lắm, đến đúng lúc lắm, tự động vác thân đến nộp mạng, vậy thì đừng trách cô vô tình vô nghĩa…
” Bảo Bình, tôi chỉ là đi phục vụ theo yêu cầu của khách hàng mà thôi!”_ Mắt thấy khuôn mặt đầy sát khí của Bảo Bình từ từ tiến lại gần, Lâm Thạnh tìm cách giải thích..
” Phục vụ khách hàng, phục vụ đến tận khách sạn luôn ư?”
” Bảo Bình tôi xin cô, đừng nói những lời khó nghe như vậy được không? Đồng ý tôi là bạn trai của cô, nhưng trai chưa vợ gái chưa chồng, cô đâu phải là vợ hay mẹ gì của tôi mà theo quản lý? Tôi thấy tôi với cô không hợp, chia tay, thế thôi!”
Có một cổ lực tức giận dậy lên đáy lòng, cô cắn răng mà hỏi:
” Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy? Chẳng lẽ anh quen tôi chỉ vì tiền của tôi?”
Khi nghe được lời này của cô, chỉ thấy Lâm Thạnh cười khan hai tiếng, không biết xấu hổ mà đáp trả cô:
” Nếu cô muốn biết sự thật, vậy tôi cũng không ngại nói cho cô biết luôn. Nếu không phải cô hào phóng, mỗi lần đi chơi chịu chi trả tiền, tôi còn lâu mới thèm để mắt đến cô. Về soi lại bộ dáng của mình đi? Với lại ngay cả tay cô cũng không cho tôi nắm, cô là bạn gái của tôi cái nỗi gì?”_ Mặc dù Lâm Thạnh đang bị cầm chặt hai tay ở phía sau, nhưng nghĩ trước mắt còn có tổng giám đốc khách sạn ở đây, dù gì đây cũng là địa bàn của hắn, chắc không đến nỗi cho Bảo Bình đánh mình làm ảnh hưởng đến hình tượng và danh tiếng khách sạn. Đã như thế anh còn kiên kỵ gì mà không dám nói nữa..
Lời nói vừa dứt, tinh thần hân hái đánh người của Bảo Bình từ số mười lại quay về thời điểm xuất phát. Chỉ thấy mặt mày cô ỉu xìu, gương mặt cúi gầm xuống thể hiện dáng vẻ ấm ức. Thì ra, cô đã lầm rồi! Làm sao có ai dám yêu một cô gái vừa xấu xí, không tiền không địa vị như cô. Nếu như không yêu cô vì địa vị, thì cũng yêu cô thông qua vẻ bề ngoài. Tình yêu chân thành cái gì chứ, chỉ là gạt người? Tình yêu chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng, không có cơm bỏ bụng mới là chuyện lớn. Thì ra tình cảm chân thành cũng được cân đo đong đếm như tiền bạc vậy! Tình yêu đối với cô thật là một cái gì đó quá xa xỉ!
Sư Tử đứng ngoài cuộc, mỏi mắt mong chờ được xem trò hay của Bảo Bình, như khi thấy tinh thần của cô xuống dốc không phanh, anh khẽ nhíu mày. Đi vội ra thang máy, như không báo trước, anh dừng lại trước mặt tên Lâm Thạnh…
Bốp…
Một cú đấm không nhanh không chậm của anh giáng xuống người hắn. Đau đến mức, hắn khuỵa xuống đất nhăn nhó ôm bụng, trong lòng là một dấu chấm to đùng, anh đây đắc tội gì với hắn.
” Tổng giám đốc…”
Mọi người có mặt trong thang máy cả kinh. Mặc dù tổng giám đốc của bọn họ có thói kiêu ngạo, không để mọi người trong mắt. Nhưng, thường ngày cư xử với người khác rất lịch sự, hòa nhã, hôm nay lại vì một cô gái tầm thương này mà nỗi máu điên cắn người sau?
” Nói bộ phận lễ tân, lần sau cái tên Lâm Thạnh này có đến thuê phòng. Cho dùng vắng khách đến đóng cửa, cũng phải tống cổ hắn ra khỏi tiền sảnh.”_ Sư Tử lạnh lùng ra lệnh.
” Vâng!”
” Tất cả lui xuống đi!”
” Vâng!”
Không gian yên lặng, chỉ còn lại bóng dáng Bảo Bình đang lẩm bẩm gì đó trong miệng, cũng với ánh nhìn đầy soi mói của Sư Tử…
” Có phải tôi không đáng để có được tình yêu?”_ Bảo Bình quay mặt về phía Sư Tử, thê lương mà hỏi. Cúng phải thôi, tính cô ngỗ ngáo, manh động lại có lúc điên điên. Vậy, làm sao có ai thèm bẽn mạng đến mà yêu cô chân thành, đúng thật là cô mơ tưởng. Bất chợt nhận ra mình quá tham lam.
“…………”
” Cũng phải thôi, một người vừa xấu xí, ăn mặt luộm thuộm như tôi làm sao có người để ý đến chứ.”
” Đủ rồi, cô vì loại người như thế mà đau lòng. Cô thừa tình cảm chắc, hắn ta thật sự rất làm mất mặt đàn ông chúng tôi! “_ Sư Tử bỗng nhiên nỗi giận. Anh không hiểu, cô gái này ngày thường kiêu căng lắm mà, hôm nay vì một tên con trai lại chê trách bản thân mình không ra gì cả. Thật là một cô gái không có tiền đồ a.
Cô đâu có vì hắn đau lòng đâu, cô chỉ tủi cho thân phận của mình thôi mà. Như vậy cũng không được sau? Sư Tử, anh nỗi máu điên cái gì thế?
” Vậy anh có yêu một cô gái như tôi không?”_ Bảo Bình đột nhiên hỏi
“…………”_ Sư Tử vội câm bật.
Thấy lâu quá anh vẫn không trả lời, Bảo Bình đột nhiên cười lớn tiếng, trước khi xoay người bỏ đi, cô bỏ lại một câu tự giễu cợt mình..
” Bỏ đi! Xem như tôi quá trèo cao vậy!”
Bóng dáng Bảo Bình đi đã xa, đôi chân Sư Tử như bén rễ vẫn đứng im tại chỗ. Trong đầu anh đầy hỗn độn. Anh có yêu một cô gái như cô không? Vấn đề này anh chưa từng nghĩ đến, cũng giống như lúc nãy anh ra tay đánh tên Lâm Thạnh vậy. Hành động đó, anh cũng chưa từng nghĩ mình sẽ làm. Vậy nên, có một ngày, nếu anh thật sự yêu một cô gái như cô, thế anh phải làm sao?
(Còn tiếp)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.