Chương 38
Ngocngominhminhngo
26/05/2016
“Bảo Bình à? Cậu đây là làm sao? Đây là hộp kem thứ ba mà cậu đã ăn rồi đấy? Có biết ăn nhiều sẽ mập không?”
Bảo Bình xem lời nói của Cự Giải như gió thổi ngoài tai, Cự Giải cứ nói. Bảo Bình cứ ăn, ăn một cách vô hồn, chậm chạp mút từng muống kem đầy đặn đưa vội vào miệng. Tâm hồn treo ngược! Cô hành động như một cái máy…
Ôi, Lâm Thạnh. Nghĩ đến những lời nói tuyệt tình, vô nghĩa của anh. Bảo Bình căm phẫn trong lòng. Tuy cảm giác mơ hồ rất khó nhận ra, nhưng chắc chắn đó là có thật.
Cảm giác khó chịu lên đến tột đỉnh. Đau, tức giận và có gì đó nhói quá! Không phải vì gã Lâm Thạnh vô tình bạc nghĩa. Chỉ là, có một cơn gió bất chợt se lạnh thổi vào lòng cô, thôi vào cảm giác cô đơn vốn được cô chốn sâu vào hồi ức.
“Bảo Bình, cậu có nghe tớ nói không đấy?”
Độc thoại đã lâu. Chưa thấy Bảo Bình lên tiếng gì cả! Cự Giải tức giận, không nể nang gì nữa. Thế là, cô đưa tay giựt ngay hộp kem còn ăn giang giở. Bảo Bảo phản xạ một cách máy móc, cô ngước đôi mắt to tròn vô tội, chớp chớp con ngươi trong veo mà nhìn, ý bảo: Xin cậu mau trả lại cho tớ..
“Nói đi, lần này là tên khốn nào dám đá cậu nữa?”_ Song Ngư tức giận lên tiếng hỏi…
Lời cô vừa dứt, Bảo Bình suy sụp tinh thần. Khốn! Có biết thế nào là nói giảm nói tránh không? Mà còn “lại là” tên khốn nào bỏ cô nữa? Trời! Bộ cô bị người ta đá nhiều lần lắm sao?
“Sao biết tớ bị người ta đá”_ Bảo Bình yếu ớt hỏi.
Các sao nữ khinh bỉ, đồng loạt ngước gương mặt một góc ba mươi độ, bảo rằng: Còn phải nói!
“Bảo Bình à, đây là lần thứ hai mươi hai cậu bị người khác đá rồi! Mỗi lần bị đá, cậu đều cầu hủ kem mà ăn thóc ăn tháo, tớ nhìn riết cũng thành nghiện, không biết lý do cậu bị làm sao thì mới ngu đó!”_ Nhân Mã chống hai tay vào hông, ra giọng chị hai lớn tiếng mà bảo.
Hai mươi hai lần? Này! Này! Này! Có cần phải nhớ đến thế không? Tớ bị người ta đá, mà các câu tỉnh bơ vậy hả? Thật là một lũ bạn vô tình vô nghĩa a. Giận quá!
“Bảo Bình, cậu còn nhớ là cậu đã thua tớ không?”_ Xử Nữ cười cười, cô nhẹ nhàng chậm rãi lên tiếng nhắc nhỡ..
Nghe được tiếng của Xử Nữ, tinh thần Bảo Bình càng thêm tồi tệ. Bình hoa là chiếc bình hoa qúy của cô a, báo vật của cô a.. Thế là bấy giờ bị chuyển nhượng cho Xử Nữ, bảo bối của cô a.., Bảo Bình vô lực úp mặt xuống gối mà thầm tự kỉ..
“Hả? Cá cược gì cơ? Xử, cậu vào Bảo Bảo đang giấu giếm bọn tớ chuyện gì thế?”_ Thiên Bình ngạc nhiên. Đây là có chuyện gì mà cô chưa biết thế? Tại sao nghe đến vụ các cược, tinh thần của Bảo Bình lại suy sụp đến thế này?
“Lên phòng đi tớ nói cho nghe!”_ Xử Nữ đề nghị
Vậy là, cả đám kéo nhanh lên phòng, nhanh đi cũng như khi vừa đến vậy. Chỉ để lại một Bảo Bình đang ngồi thở dài trong phòng khách. Đúng là một lũ vô tâm, một lời an ủi cũng không danh cho tớ a. Nhưng, nói thế cũng oan cho bọn họ, thật sự thì mỗi lần thất tình cô cũng không buồn đến mức cần người khác phải an ủi. Có lẽ, cô không muốn cho người khác thấy cảnh lúc cô đau khổ nhất, suy sụp nhất. Mà quan trọng hơn, cô chưa từng yêu bọn họ, không yêu thì lấy đâu ra đau khổ để mà buồn mà khóc..? Chắc có lẽ, thượng đế đã ban cho cô một trái tim sắt, có lẽ những người bạn trai vội đến vội đi như một cơn gió bất chớt lạc lối, khi đi cũng cuốn trôi tất cả, không để lại một chút dư âm nào nên cô mới bình thản như thế?
Sự thật là, quen nhiều bạn trai như thế chỉ để đối phó với lão cha. Không quen bạn trai thì bị hôn nhân sắp xếp. Vậy thì cô cứ tìm một người vừa mắt để đối phó với ba đi, dù sao cũng đỡ được chuyện phải đi coi mắt, hôn nhân sắp xếp như một cuộc giao dịch. Bởi lẽ, với cô tình yêu hay hôn nhân có cũng được, không có cũng chẳng sao? Còn nguyên nhân khiến cô đau lòng, chỉ là vụ cá cược với Xử Nữ.. Có thể, Xử Nữ đã đúng, một người vừa xấu, bản tính điên điên khùng khùng như cô làm sao duy trì tình cảm quá hai tháng chứ? Có lẽ, cô quá tự tin khi cho rằng trên đời này có tình yêu thật sự… Khi nắng sáng, trời trong, chiếu rõ mọi thứ, chiếu rõ được bản chất của sự thật, biết rõ rồi, phải chăng có cái gì đó nhức nhối trong tim quá!
“Chỉ là thất tình thôi mà, cô làm gì mà không có chí khí như thế? Đã vậy còn ngồi gục ở đây mà khóc.”
Tôi khóc hồi nào chứ? Tôi là đang tiếc cho chiếc bình hoa bảo bối của mình thôi! Ấy, khoan đã, sao lại có tiếng con trai ở đây thể?
Cô nhanh chống ngẩn đầu lên, đập vào mắt cô là gương mặt thu lu của Sử Tử. Cô thầm kêu trời! Đúng là oan gia nhe, buổi sáng cho anh thấy cô trong bộ dạng tồi tệ như thế, đã đủ mất mặt lắm rồi, vậy mà bây giờ lại gặp…
“Tôi nói không đúng sao, cô lại nhìn tôi?
“Khóc cái đầu anh đó? Đừng nói hàm hồ.”
“Bảo Bình, tôi biết cô rất thương tâm. Nhưng mà cũng không nên kìm nén tâm trang a! Cứ biểu lộ ra đi, tôi thông cảm cho cô mà.”
Đây là tình hình gì đây? Có phải anh ăn không ngồi rãnh rõi quá nên thích tự nghĩ ra chuyện gì đó làm?
“Kìm nén cái đầu của anh. Trí tưởng tượng phong phú quá sao không làm nhà văn đi!”_ Vừa nói, Bảo Bình hậm hực quay đầu sang hướng khác. Không quan tâm anh nữa, không để ý anh vậy!
“Này! Mawcjh dù tôi biết sự thật thường đau lòng, như cô cũng không cần phải thế. Như tôi này, tôi thương xuyên thất tình cũng có sao đâu?”
Hạng người như anh, đương nhiên xem tình yêu là bình thường rồi, hừ!
“Anh thất tình là anh bỏ người ta hay người ta bỏ anh?”
Sư Tử đắc ý:
“Đương nhiên là tôi bỏ người khác. Ngu ngốc”
Bốp
Bạn Sư Tử vừa dứt lời, từ trên không, một chiếc gói di động đáp ngay trước đầu anh. Bảo Bình anh mắt tóe lửa
“Anh thật nhàm chán!”
Xin anh. Là anh bỏ người khác chứ anh chưa bị người khác bỏ nên không hiểu cảm giác của tôi. Bây giờ hay nhỉ, muốn khoe khoang với tôi hay sao? Vậy thì anh xấu số rồi. Xin lỗi, đành lấy anh ra làm bao tải vậy.
Bảo Bình đi đã lâu, Sử Tử vẫn còn ngơ ngác ngồi đó, anh đã làm gì đắc tội với cô ???
Trong phòng khác yên tĩnh, ánh đèn mờ ảo, những tia sáng yếu ớt xuyên qua lớp kính thủy tinh. Ngoài trời, gió bắt đầu lên, lạnh và ngột ngạt… Khúc giao mùa đã đến, một mùa nắng tắt, mùa se lạnh và mùa đông chợt về..
(Còn tiếp)
Bảo Bình xem lời nói của Cự Giải như gió thổi ngoài tai, Cự Giải cứ nói. Bảo Bình cứ ăn, ăn một cách vô hồn, chậm chạp mút từng muống kem đầy đặn đưa vội vào miệng. Tâm hồn treo ngược! Cô hành động như một cái máy…
Ôi, Lâm Thạnh. Nghĩ đến những lời nói tuyệt tình, vô nghĩa của anh. Bảo Bình căm phẫn trong lòng. Tuy cảm giác mơ hồ rất khó nhận ra, nhưng chắc chắn đó là có thật.
Cảm giác khó chịu lên đến tột đỉnh. Đau, tức giận và có gì đó nhói quá! Không phải vì gã Lâm Thạnh vô tình bạc nghĩa. Chỉ là, có một cơn gió bất chợt se lạnh thổi vào lòng cô, thôi vào cảm giác cô đơn vốn được cô chốn sâu vào hồi ức.
“Bảo Bình, cậu có nghe tớ nói không đấy?”
Độc thoại đã lâu. Chưa thấy Bảo Bình lên tiếng gì cả! Cự Giải tức giận, không nể nang gì nữa. Thế là, cô đưa tay giựt ngay hộp kem còn ăn giang giở. Bảo Bảo phản xạ một cách máy móc, cô ngước đôi mắt to tròn vô tội, chớp chớp con ngươi trong veo mà nhìn, ý bảo: Xin cậu mau trả lại cho tớ..
“Nói đi, lần này là tên khốn nào dám đá cậu nữa?”_ Song Ngư tức giận lên tiếng hỏi…
Lời cô vừa dứt, Bảo Bình suy sụp tinh thần. Khốn! Có biết thế nào là nói giảm nói tránh không? Mà còn “lại là” tên khốn nào bỏ cô nữa? Trời! Bộ cô bị người ta đá nhiều lần lắm sao?
“Sao biết tớ bị người ta đá”_ Bảo Bình yếu ớt hỏi.
Các sao nữ khinh bỉ, đồng loạt ngước gương mặt một góc ba mươi độ, bảo rằng: Còn phải nói!
“Bảo Bình à, đây là lần thứ hai mươi hai cậu bị người khác đá rồi! Mỗi lần bị đá, cậu đều cầu hủ kem mà ăn thóc ăn tháo, tớ nhìn riết cũng thành nghiện, không biết lý do cậu bị làm sao thì mới ngu đó!”_ Nhân Mã chống hai tay vào hông, ra giọng chị hai lớn tiếng mà bảo.
Hai mươi hai lần? Này! Này! Này! Có cần phải nhớ đến thế không? Tớ bị người ta đá, mà các câu tỉnh bơ vậy hả? Thật là một lũ bạn vô tình vô nghĩa a. Giận quá!
“Bảo Bình, cậu còn nhớ là cậu đã thua tớ không?”_ Xử Nữ cười cười, cô nhẹ nhàng chậm rãi lên tiếng nhắc nhỡ..
Nghe được tiếng của Xử Nữ, tinh thần Bảo Bình càng thêm tồi tệ. Bình hoa là chiếc bình hoa qúy của cô a, báo vật của cô a.. Thế là bấy giờ bị chuyển nhượng cho Xử Nữ, bảo bối của cô a.., Bảo Bình vô lực úp mặt xuống gối mà thầm tự kỉ..
“Hả? Cá cược gì cơ? Xử, cậu vào Bảo Bảo đang giấu giếm bọn tớ chuyện gì thế?”_ Thiên Bình ngạc nhiên. Đây là có chuyện gì mà cô chưa biết thế? Tại sao nghe đến vụ các cược, tinh thần của Bảo Bình lại suy sụp đến thế này?
“Lên phòng đi tớ nói cho nghe!”_ Xử Nữ đề nghị
Vậy là, cả đám kéo nhanh lên phòng, nhanh đi cũng như khi vừa đến vậy. Chỉ để lại một Bảo Bình đang ngồi thở dài trong phòng khách. Đúng là một lũ vô tâm, một lời an ủi cũng không danh cho tớ a. Nhưng, nói thế cũng oan cho bọn họ, thật sự thì mỗi lần thất tình cô cũng không buồn đến mức cần người khác phải an ủi. Có lẽ, cô không muốn cho người khác thấy cảnh lúc cô đau khổ nhất, suy sụp nhất. Mà quan trọng hơn, cô chưa từng yêu bọn họ, không yêu thì lấy đâu ra đau khổ để mà buồn mà khóc..? Chắc có lẽ, thượng đế đã ban cho cô một trái tim sắt, có lẽ những người bạn trai vội đến vội đi như một cơn gió bất chớt lạc lối, khi đi cũng cuốn trôi tất cả, không để lại một chút dư âm nào nên cô mới bình thản như thế?
Sự thật là, quen nhiều bạn trai như thế chỉ để đối phó với lão cha. Không quen bạn trai thì bị hôn nhân sắp xếp. Vậy thì cô cứ tìm một người vừa mắt để đối phó với ba đi, dù sao cũng đỡ được chuyện phải đi coi mắt, hôn nhân sắp xếp như một cuộc giao dịch. Bởi lẽ, với cô tình yêu hay hôn nhân có cũng được, không có cũng chẳng sao? Còn nguyên nhân khiến cô đau lòng, chỉ là vụ cá cược với Xử Nữ.. Có thể, Xử Nữ đã đúng, một người vừa xấu, bản tính điên điên khùng khùng như cô làm sao duy trì tình cảm quá hai tháng chứ? Có lẽ, cô quá tự tin khi cho rằng trên đời này có tình yêu thật sự… Khi nắng sáng, trời trong, chiếu rõ mọi thứ, chiếu rõ được bản chất của sự thật, biết rõ rồi, phải chăng có cái gì đó nhức nhối trong tim quá!
“Chỉ là thất tình thôi mà, cô làm gì mà không có chí khí như thế? Đã vậy còn ngồi gục ở đây mà khóc.”
Tôi khóc hồi nào chứ? Tôi là đang tiếc cho chiếc bình hoa bảo bối của mình thôi! Ấy, khoan đã, sao lại có tiếng con trai ở đây thể?
Cô nhanh chống ngẩn đầu lên, đập vào mắt cô là gương mặt thu lu của Sử Tử. Cô thầm kêu trời! Đúng là oan gia nhe, buổi sáng cho anh thấy cô trong bộ dạng tồi tệ như thế, đã đủ mất mặt lắm rồi, vậy mà bây giờ lại gặp…
“Tôi nói không đúng sao, cô lại nhìn tôi?
“Khóc cái đầu anh đó? Đừng nói hàm hồ.”
“Bảo Bình, tôi biết cô rất thương tâm. Nhưng mà cũng không nên kìm nén tâm trang a! Cứ biểu lộ ra đi, tôi thông cảm cho cô mà.”
Đây là tình hình gì đây? Có phải anh ăn không ngồi rãnh rõi quá nên thích tự nghĩ ra chuyện gì đó làm?
“Kìm nén cái đầu của anh. Trí tưởng tượng phong phú quá sao không làm nhà văn đi!”_ Vừa nói, Bảo Bình hậm hực quay đầu sang hướng khác. Không quan tâm anh nữa, không để ý anh vậy!
“Này! Mawcjh dù tôi biết sự thật thường đau lòng, như cô cũng không cần phải thế. Như tôi này, tôi thương xuyên thất tình cũng có sao đâu?”
Hạng người như anh, đương nhiên xem tình yêu là bình thường rồi, hừ!
“Anh thất tình là anh bỏ người ta hay người ta bỏ anh?”
Sư Tử đắc ý:
“Đương nhiên là tôi bỏ người khác. Ngu ngốc”
Bốp
Bạn Sư Tử vừa dứt lời, từ trên không, một chiếc gói di động đáp ngay trước đầu anh. Bảo Bình anh mắt tóe lửa
“Anh thật nhàm chán!”
Xin anh. Là anh bỏ người khác chứ anh chưa bị người khác bỏ nên không hiểu cảm giác của tôi. Bây giờ hay nhỉ, muốn khoe khoang với tôi hay sao? Vậy thì anh xấu số rồi. Xin lỗi, đành lấy anh ra làm bao tải vậy.
Bảo Bình đi đã lâu, Sử Tử vẫn còn ngơ ngác ngồi đó, anh đã làm gì đắc tội với cô ???
Trong phòng khác yên tĩnh, ánh đèn mờ ảo, những tia sáng yếu ớt xuyên qua lớp kính thủy tinh. Ngoài trời, gió bắt đầu lên, lạnh và ngột ngạt… Khúc giao mùa đã đến, một mùa nắng tắt, mùa se lạnh và mùa đông chợt về..
(Còn tiếp)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.