Chương 5
Ngocngominhminhngo
16/09/2015
Mười hai giờ đêm, biệt thự hoàng tộc nhà Nhân Mã……….
– “Đội trên, đội dưới chuẩn bị xong chưa? ” _ Tiếng Nhân Mã gặng hỏi
– “Bé bé cái mồm, bị phát hiện là nguy? ” _ Bảo Bình lên tiếng trách mắng
– “Thiên Bình đâu? Xử Nữ nữa”
– “Xử Nữ đợi ta ở sân bay, con Bình nhi thì tiếp viện chúng ta ở ngoài cửa đó.” _ Dù đang loay xoay nhưng Bảo Bình vẫn hảo tâm trả lời
– “Nè cậu đem cái này thổi vào phòng của mọi người đi “_ Bảo Bình đưa cho Nhân Mã một lọ thuốc trắng trắng….
– “Gì thế này ”
– “Mê dược, tớ chế tạo cái lọ này cũng vì cậu hết đấy ”
– “Ôi…, Bảo Bình của tớ là nhất nhất..”_ Nói rồi Nhân Mã chờm đến định thơm vào mặt Bảo Bình thì
– “Cho xin nhé, tớ rất tiếc bữa ăn tối hôm nay, rất đắt đấy.”
Ý tứ của Bảo Bình rất rõ ràng, tớ rất tiếc bữa ăn tối hôm, rất đắt đấy đừng làm tớ nôn…. Nhân Mã biểu biểu môi, sau đó lắc lắc lọ thuốc hướng Bảo Bình hỏi…
– “Bảo Bảo liệu cái lọ cỏn con này dùng đủ không đấy, hay là cậu cho thêm vài bình nữa đi ”
Bảo Bình xanh mặt, miệng mấp máy không nói được gì khoảng một lúc sau
– “Ặc, tiểu thư, đây là thuốc độc quyền hiệu Bảo Bảo đấy ak… một lọ cũng đủ để thuốc hai mươi mấy người trong nhà của cậu ngủ say đến sáng mai rồi ạ..”
– “Vậy thì chia nhau hành động đi, cậu tầng ba, mình tầng hai và tầng một ok? ”
– “Gặp nhau ở cổng. Nhớ đó, gặp ở cổng, nếu cậu mà phi đi đâu, đừng trách sau mình ác…”
Thế là trong đêm tối, khi mọi vật chìm trong giấc nồng, ba cái bóng đen vẫn âm thầm làm việc…
Phía dưới sân vườn nhà Nhân Mã
Ịch ịch bình bình….
Thiên Bình đang hạ nốt mấy tên vệ sĩ còn lại, thật mệt cho cô mà, đây có phải là nhà giành cho người ở hay không? Sao cô thấy giống như nhà tù giam cầm tội phạm nhỉ? Thật nhiều nhiều vệ sĩ canh gác, nếu cô không sớm có dự bị đồ chơi của Bảo Bảo e là cô sớm đã bị bất? À, đúng rồi đây vốn dĩ là nơi giam cầm tội phạm mà, có một giống ngựa điên trong nhà này, thật khổ thân cho mấy tên vệ sĩ này quá, lắc đầu cảm thán….
– “Bình nhi sao nhanh vậy đã giải quyết xong? Cậu thật tham lam đấy, không chia cho tớ một phần nữa “_ Tiếng Nhân Mã lí chí.
– “Làm xong việc rồi à? Bảo Bình đâu?_ Thiên Bình nhỏ nhẹ lên tiếng, đối với câu trách móc của Nhân Mã cô bâng quơ cho qua, cô vốn dĩ qua hiểu tính con ngựa điên này rồi…
– “Chắc là chưa xong , Bảo Bảo nói chúng ta đợi cậu ấy ở ngoài cổng “_ Nói rồi Nhân Mã hướng cánh cửa đi tới…
Thiên Bình cầm tay Nhân Mã, vội ngăn cản….
– “Nè chúng ta đang bỏ trốn đấy, không phải được ân chuẩn đâu mà quanh minh chính đại đi ra cửa lớn, cậu muốn mấy tên canh cổng bắt lại ak?”
– “Ừ hé, suýt nữa tớ quên mất, nhưng mà tường cao quá chúng ta trèo lên không nổi “_ Nhân Mã vội chống cằm giọng suy tư
– “A, tớ biết có một chỗ nhất định sẽ đi qua được ”
Nói rồi Nhân Mã kéo tay Thiên Bình hí hửng bước đi…
5′ sau, đứng trước cái chỗ mà Nhân Mã bảo đây là đường ra, Thiên Bình dụi dụi mắt như không tin vào nơi có thể thoát ra, hỏi lại Nhân Mã….
– “Mã này, cậu đừng nói tụi mình thoát khỏi đây bằng cái lỗ này nhe ?”_ Thiên Bình trong lòng thập phần lo sợ, cho xin đi, tính cô vốn dĩ rất yêu cái đẹp, không ngờ có một ngày cô phải chui qua cái lỗ hổng này chứ…
– “Đúng vậy…, để mình làm trước cho ” _ Nhân Mã trả lời đánh rớt niềm hi vọng nhỏ nhoi của Bình nhi.
” Thôi thì vì sự nghiệp vĩ đại cô phải nhịn thôi, cổ nhân thường nói kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt…mà cô chính là rơi vào hoàn cảnh này, đành vậy đi”_ Thiên Bình thầm nghĩ
Thân hình Nhân Mã đang tứ tiến lại bất đầu chui qua, nhưng gần khom người xuống thì cô chợt khựng lại, thấy lạ Thiên Bình nhìn theo…. Thật không thể tin được nơi mà các cô chui qua lại là địa bàng của con chó bẹc-giê.. Hura, các cô làm gì nên tội chứ..
– “Gâu..gâu..”_ Có chó cắt tiếng sủa lại, nó vênh mặt, ưỡng ngực nhìn hai người các cô bằng nửa con mắt., như muốn bảo với các cô rằng ” Bọn người các người đang cản đường ta đấy ”
– “Gâu.. gâu.. gâu…” _ Nhân Mã cũng chẳng thua kém đáp lại, ánh mắt nãy lửa, không vừa đáp lại ” Con chó hôi hám nhà người, người chính là đang cản đường ta đấy. ”
– “Gâu..gâu..gâu..gâu..” _ Con chó hung hăng đáp lễ ý muốn bảo ” Đây là địa bàn của ta, không tránh thì sao? ”
– “Grừ…gâu..gâu..”_ Ánh mắt Nhân Mã càng lúc càng lớn ” Đây là nhà ta, mi mới là xâm chiếm bất hợp pháp lãnh địa của người khác, ta phải kiện người.”
” Có ngon ngươi tiến lại đây. ”
” Haha.. Nhân Mã ta cũng muốn xem ngươi bản lĩnh thế nào. Sợ người à, cẩn thận người đấy nếu không ta bắt ngươi trở thành thịt cầy quay đấy.”
Hai mắt trừng nhau nảy lửa, một người một chó, con chó hung hăng càng ngày càng tiến lại gần Nhân Mã, cô nàng sợ hãi lùi về sau vài bước. Trong khi đó, Thiên Bình đang vắt óc suy nghĩ cách đối phó, cánh tay cô bấm vào thật chặt vào, vào…. á đúng rồi.. được cứu rồi… Khi con bẹc-giê đang lăm le tiến đến, khi tình thế “ngàn cân treo sợi tóc” thì
– “Ẳng ẳng…”_ Tiếng kêu của con chó vang lên sau đó thì nó khuỵ xuống, thì ra là Thiên Bình đang dùng súng gây mê mà Bảo Bảo đưa để hạ con chó..
– “A, Thiên Bình suýt chút nữa là tớ mất mạng rồi.., cảm ơn nhe, cậu thông minh thật đấy! ” _ Nhân Mã hướng ánh mắt về Thiên Bình vẻ ngưỡng mộ..
– “Không có gì, chí ích là mình có đầu óc để suy nghĩ “_ Thiên Bình cười cười ” tớ dùng đầu óc để suy nghĩ chứ không dùng đầu óc để cãi nhau với động vật…” Ý tứ này rất nhanh Nhân Mã đã lĩnh hội, khuôn mặt cô sắp hiện lên hai chữ sát khí thì Thiên Bình vội lên tiếng tự cứu mình…
– “Gần đến giờ bay rồi đấy, chẳng lẽ cậu không muốn đi, hay muốn nghe Xử Nữ giảng đạo. ”
Thế là Mã đành ngậm ngùi dằn cơn tức này xuống…
– “Đội trên, đội dưới chuẩn bị xong chưa? ” _ Tiếng Nhân Mã gặng hỏi
– “Bé bé cái mồm, bị phát hiện là nguy? ” _ Bảo Bình lên tiếng trách mắng
– “Thiên Bình đâu? Xử Nữ nữa”
– “Xử Nữ đợi ta ở sân bay, con Bình nhi thì tiếp viện chúng ta ở ngoài cửa đó.” _ Dù đang loay xoay nhưng Bảo Bình vẫn hảo tâm trả lời
– “Nè cậu đem cái này thổi vào phòng của mọi người đi “_ Bảo Bình đưa cho Nhân Mã một lọ thuốc trắng trắng….
– “Gì thế này ”
– “Mê dược, tớ chế tạo cái lọ này cũng vì cậu hết đấy ”
– “Ôi…, Bảo Bình của tớ là nhất nhất..”_ Nói rồi Nhân Mã chờm đến định thơm vào mặt Bảo Bình thì
– “Cho xin nhé, tớ rất tiếc bữa ăn tối hôm nay, rất đắt đấy.”
Ý tứ của Bảo Bình rất rõ ràng, tớ rất tiếc bữa ăn tối hôm, rất đắt đấy đừng làm tớ nôn…. Nhân Mã biểu biểu môi, sau đó lắc lắc lọ thuốc hướng Bảo Bình hỏi…
– “Bảo Bảo liệu cái lọ cỏn con này dùng đủ không đấy, hay là cậu cho thêm vài bình nữa đi ”
Bảo Bình xanh mặt, miệng mấp máy không nói được gì khoảng một lúc sau
– “Ặc, tiểu thư, đây là thuốc độc quyền hiệu Bảo Bảo đấy ak… một lọ cũng đủ để thuốc hai mươi mấy người trong nhà của cậu ngủ say đến sáng mai rồi ạ..”
– “Vậy thì chia nhau hành động đi, cậu tầng ba, mình tầng hai và tầng một ok? ”
– “Gặp nhau ở cổng. Nhớ đó, gặp ở cổng, nếu cậu mà phi đi đâu, đừng trách sau mình ác…”
Thế là trong đêm tối, khi mọi vật chìm trong giấc nồng, ba cái bóng đen vẫn âm thầm làm việc…
Phía dưới sân vườn nhà Nhân Mã
Ịch ịch bình bình….
Thiên Bình đang hạ nốt mấy tên vệ sĩ còn lại, thật mệt cho cô mà, đây có phải là nhà giành cho người ở hay không? Sao cô thấy giống như nhà tù giam cầm tội phạm nhỉ? Thật nhiều nhiều vệ sĩ canh gác, nếu cô không sớm có dự bị đồ chơi của Bảo Bảo e là cô sớm đã bị bất? À, đúng rồi đây vốn dĩ là nơi giam cầm tội phạm mà, có một giống ngựa điên trong nhà này, thật khổ thân cho mấy tên vệ sĩ này quá, lắc đầu cảm thán….
– “Bình nhi sao nhanh vậy đã giải quyết xong? Cậu thật tham lam đấy, không chia cho tớ một phần nữa “_ Tiếng Nhân Mã lí chí.
– “Làm xong việc rồi à? Bảo Bình đâu?_ Thiên Bình nhỏ nhẹ lên tiếng, đối với câu trách móc của Nhân Mã cô bâng quơ cho qua, cô vốn dĩ qua hiểu tính con ngựa điên này rồi…
– “Chắc là chưa xong , Bảo Bảo nói chúng ta đợi cậu ấy ở ngoài cổng “_ Nói rồi Nhân Mã hướng cánh cửa đi tới…
Thiên Bình cầm tay Nhân Mã, vội ngăn cản….
– “Nè chúng ta đang bỏ trốn đấy, không phải được ân chuẩn đâu mà quanh minh chính đại đi ra cửa lớn, cậu muốn mấy tên canh cổng bắt lại ak?”
– “Ừ hé, suýt nữa tớ quên mất, nhưng mà tường cao quá chúng ta trèo lên không nổi “_ Nhân Mã vội chống cằm giọng suy tư
– “A, tớ biết có một chỗ nhất định sẽ đi qua được ”
Nói rồi Nhân Mã kéo tay Thiên Bình hí hửng bước đi…
5′ sau, đứng trước cái chỗ mà Nhân Mã bảo đây là đường ra, Thiên Bình dụi dụi mắt như không tin vào nơi có thể thoát ra, hỏi lại Nhân Mã….
– “Mã này, cậu đừng nói tụi mình thoát khỏi đây bằng cái lỗ này nhe ?”_ Thiên Bình trong lòng thập phần lo sợ, cho xin đi, tính cô vốn dĩ rất yêu cái đẹp, không ngờ có một ngày cô phải chui qua cái lỗ hổng này chứ…
– “Đúng vậy…, để mình làm trước cho ” _ Nhân Mã trả lời đánh rớt niềm hi vọng nhỏ nhoi của Bình nhi.
” Thôi thì vì sự nghiệp vĩ đại cô phải nhịn thôi, cổ nhân thường nói kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt…mà cô chính là rơi vào hoàn cảnh này, đành vậy đi”_ Thiên Bình thầm nghĩ
Thân hình Nhân Mã đang tứ tiến lại bất đầu chui qua, nhưng gần khom người xuống thì cô chợt khựng lại, thấy lạ Thiên Bình nhìn theo…. Thật không thể tin được nơi mà các cô chui qua lại là địa bàng của con chó bẹc-giê.. Hura, các cô làm gì nên tội chứ..
– “Gâu..gâu..”_ Có chó cắt tiếng sủa lại, nó vênh mặt, ưỡng ngực nhìn hai người các cô bằng nửa con mắt., như muốn bảo với các cô rằng ” Bọn người các người đang cản đường ta đấy ”
– “Gâu.. gâu.. gâu…” _ Nhân Mã cũng chẳng thua kém đáp lại, ánh mắt nãy lửa, không vừa đáp lại ” Con chó hôi hám nhà người, người chính là đang cản đường ta đấy. ”
– “Gâu..gâu..gâu..gâu..” _ Con chó hung hăng đáp lễ ý muốn bảo ” Đây là địa bàn của ta, không tránh thì sao? ”
– “Grừ…gâu..gâu..”_ Ánh mắt Nhân Mã càng lúc càng lớn ” Đây là nhà ta, mi mới là xâm chiếm bất hợp pháp lãnh địa của người khác, ta phải kiện người.”
” Có ngon ngươi tiến lại đây. ”
” Haha.. Nhân Mã ta cũng muốn xem ngươi bản lĩnh thế nào. Sợ người à, cẩn thận người đấy nếu không ta bắt ngươi trở thành thịt cầy quay đấy.”
Hai mắt trừng nhau nảy lửa, một người một chó, con chó hung hăng càng ngày càng tiến lại gần Nhân Mã, cô nàng sợ hãi lùi về sau vài bước. Trong khi đó, Thiên Bình đang vắt óc suy nghĩ cách đối phó, cánh tay cô bấm vào thật chặt vào, vào…. á đúng rồi.. được cứu rồi… Khi con bẹc-giê đang lăm le tiến đến, khi tình thế “ngàn cân treo sợi tóc” thì
– “Ẳng ẳng…”_ Tiếng kêu của con chó vang lên sau đó thì nó khuỵ xuống, thì ra là Thiên Bình đang dùng súng gây mê mà Bảo Bảo đưa để hạ con chó..
– “A, Thiên Bình suýt chút nữa là tớ mất mạng rồi.., cảm ơn nhe, cậu thông minh thật đấy! ” _ Nhân Mã hướng ánh mắt về Thiên Bình vẻ ngưỡng mộ..
– “Không có gì, chí ích là mình có đầu óc để suy nghĩ “_ Thiên Bình cười cười ” tớ dùng đầu óc để suy nghĩ chứ không dùng đầu óc để cãi nhau với động vật…” Ý tứ này rất nhanh Nhân Mã đã lĩnh hội, khuôn mặt cô sắp hiện lên hai chữ sát khí thì Thiên Bình vội lên tiếng tự cứu mình…
– “Gần đến giờ bay rồi đấy, chẳng lẽ cậu không muốn đi, hay muốn nghe Xử Nữ giảng đạo. ”
Thế là Mã đành ngậm ngùi dằn cơn tức này xuống…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.