Chương 89: Đúng, anh đang ghen
Khánh Huyền Trần
07/02/2021
Đồ ăn sáng được bày ra trước mặt, Vu Quân thư thái dùng bữa, Uyển Sam
một hồi im lặng, sau cũng dùng bữa. Không khí đối vói Uyển Sam bây giờ
là đặc quánh và gượng gạo vô cùng, chỉ có thể tiếp tục theo sự sắp xếp
của nam nhân
Xong xuôi, Vu Quân dẫn cô lên phòng tầng 2, bước vào bên trong thì toàn là đồ trang trí, đồ chơi treo lủng lẳng, Gia Thành được đóng một chiếc cũi to, thành cũi cao, bao xung quanh chắc chắn. Chắc mới ngủ dậy, cậu bé ngồi bần thần bên trong. Uyển Sam ngay tức khắc chạy lại, bế đỡ con trong lòng. Vu Quân trông thấy liền gọi hai bà vú tới, hỏi:
- Các người không trông coi thằng bé sao? Gia Thành đã tỉnh từ lúc nào cũng không hay biết?
Họ ren rén cúi nhìn nhau, đáp:
- Xin lỗi ngài... Chúng tôi sẽ chú ý hơn.
Họ tiến lại định bế Gia Thành nhưng Uyển Sam bỗng nói lớn:
- Khoan
Cô quay ra nhìn anh, khẩn khoản:
- Có thể để tự tôi chăm lo cho Gia Thành được không?
Ánh mắt cô hơi hướng cần xin, nhìn thẳng về phía Vu Quân đang cao lãnh đằng kia. Sau cùng anh cũng đồng ý, chỉ hai người kia lui đi. Vu Quân đi tới chỗ hai mẹ con cô, bắt đầu nói:
- Uyển Sam... Sữa, nước nóng, bột dặm,.. các loại thực phẩm đều để ở đây. Quần áo sơ sinh có tủ riêng , bên trong bao gồm cả tất, mũ,... Ngoài ra thì phòng tắm còn bồn nhỏ, nước luôn ấm nóng... Mọi thứ tôi đã chuẩn bị, nếu em thấy còn thiếu gì thì có thể bảo người làm
Uyển Sam nhìn xung quanh một lượt, mọi thứ đủ và có phần tiện nghi. Cô nhỏ nhẹ:
- Cảm ơn anh.
Vu Quân vòng tay ôm lấy Uyển Sam, một tay đưa lên nựng lấy bầu má Gia Thành, ánh mắt đỗi ôn nhu nhìn hai người quan trọng trong lòng, đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ, nói:
- Tôi đi đây.
Bên dưới là A Điền đã đứng đợi chở Vu Quân tới tập đoàn. Cả ngày hôm đó Uyển Sam chỉ trong phòng với Gia Thành, thằng bé có nhiều đồ chơi thì thích thú vô cùng, lăn lộn trên cũi rồi lại nghịch ngợm bò dưới sàn
Kể từ hôm đó, ngày nào cũng lặp lại như vậy, Gia Thành buổi đêm sẽ ngủ một mình trong phòng, sáng ra Uyển Sam sẽ được sang chơi với con. Có những hôm cô bế thằng bé ra ngoài vườn chơi, có lẽ hít phải phấn hoa mà Gia Thành hắt xì hơi đến đỏ au cánh mũi nhỏ. Có hôm cao hứng, Uyển Sam bế con đến trung tâm thương mại, cho thằng bé ngắm nhìn mọi thứ xung quanh. Dĩ nhiên là có sự giám sát của Tiểu Thiết và Trình Cán. Bọn họ chỉ đi xa xa phía sau, xung quanh cũng có người của Chương gia giám sát, nhằm không ngoại trừ nguy cơ Uyển Sam sẽ bỏ trốn
Mối quan hệ của cô và Vu Quân chưa có gì thay đổi. Uyển Sam vẫn giữ khoảng cách đầy dè dặt, hỏi gì đáp nấy, cô dửng dưng với tất cả mọi người trong căn nhà này, kể cả thím Liên hay A Điền, đều đi qua không liếc nhìn. Khuôn mặt luôn không biểu lộ cảm xúc nên không ai biết trong lòng nữ nhân ra sao. Chỉ khi đến bên phòng Gia Thành mới thấy được khuôn mặt tươi rói của Uyển Sam. Trái lại, Vu Quân vẫn đang cố gắng, anh tìm cách tiếp cận gần Uyển Sam, bắt chuyện nhiều vô cùng dù cho biết là cô chỉ đáp cho có. Vu Quân cố giữ cho khoảng cách của cả hai, cô chưa sẵn sàng, anh không ép. Cả hai ngủ phòng riêng, điều này cũng khiến lòng anh hơi rạo rực và nôn nóng, sở dĩ sức chịu đựng mọi thứ xung quanh là rất tốt nhưng đối với cô, Vu Quân tự nhận mình là kẻ tiểu nhân đang chờ đợi một cách hèn hạ
Một tối nọ...
Uyển Sam sau một ngày bên phòng Gia Thành, tối đến ru cho cậu bé ngủ rồi cũng lưu luyến rời đi. Trước đây đi ngủ, Gia Thành sẽ nằm trong vòng tay cô nhưng giờ mẹ con hai phòng khác nhau, Uyển Sam một mình trong phòng kia trống vắng vô cùng. Nghĩ ngợi một lúc rồi liền bước nhanh tới thư phòng của Vu Quân.
Anh trông thấy cô thì không khỏi bất ngờ, hỏi han:
- Uyển Sam... Em có chuyện gì sao?
Cô dè dặt nhìn xuống dưới, hai môi bặm vào nhau. Vu Quân đứng trước mặt, khoảng cách gần nghe rõ cả tiếng thở của đối phương. Bàn tay anh vén tóc cô vào bên tai, nâng lấy khuôn mặt kiều diễm ấy lên, sốt ruột:
- Sam Sam, nói đi
Cô ngập ngừng:
- Liệu có thể... Để Gia Thành ngủ với tôi được không? Vắng thằng bé... Tôi không quen
Vu Quân cười nhẹ, nói:
- Chỉ vậy thôi sao? Haha, tôi lại tưởng em có chuyện căng thẳng gì
Uyển Sam hồ hởi hỏi:
- Vậy anh đồng ý nhé. Tôi sang bế thằng bé
Cô quay đi nhưng liền bị lực kéo anh giật mạnh lại, ép chặt cô trong lồng ngực mình, Vu Quân trầm mặc:
- Tôi không nói là tôi đồng ý
Uyển Sam nóng ruột, thắc mắc:
- Tại sao chứ?
Vu Quân trưng ra bộ mặt giận hờn, đáp:
- Tôi không chấp nhận việc vợ mình ngủ cùng tên con trai khác
Lí do gì đây? Uyển Sam nghe xong mà như không tin vào tai mình, cô cảm thấy như đùa cợt, hỏi:
- Vu Quân... Anh bị sao vậy? Anh đang ghen?
Nam nhân tự dưng dùng dằng như trẻ con, đáp:
- Đúng, anh đang ghen
Xong xuôi, Vu Quân dẫn cô lên phòng tầng 2, bước vào bên trong thì toàn là đồ trang trí, đồ chơi treo lủng lẳng, Gia Thành được đóng một chiếc cũi to, thành cũi cao, bao xung quanh chắc chắn. Chắc mới ngủ dậy, cậu bé ngồi bần thần bên trong. Uyển Sam ngay tức khắc chạy lại, bế đỡ con trong lòng. Vu Quân trông thấy liền gọi hai bà vú tới, hỏi:
- Các người không trông coi thằng bé sao? Gia Thành đã tỉnh từ lúc nào cũng không hay biết?
Họ ren rén cúi nhìn nhau, đáp:
- Xin lỗi ngài... Chúng tôi sẽ chú ý hơn.
Họ tiến lại định bế Gia Thành nhưng Uyển Sam bỗng nói lớn:
- Khoan
Cô quay ra nhìn anh, khẩn khoản:
- Có thể để tự tôi chăm lo cho Gia Thành được không?
Ánh mắt cô hơi hướng cần xin, nhìn thẳng về phía Vu Quân đang cao lãnh đằng kia. Sau cùng anh cũng đồng ý, chỉ hai người kia lui đi. Vu Quân đi tới chỗ hai mẹ con cô, bắt đầu nói:
- Uyển Sam... Sữa, nước nóng, bột dặm,.. các loại thực phẩm đều để ở đây. Quần áo sơ sinh có tủ riêng , bên trong bao gồm cả tất, mũ,... Ngoài ra thì phòng tắm còn bồn nhỏ, nước luôn ấm nóng... Mọi thứ tôi đã chuẩn bị, nếu em thấy còn thiếu gì thì có thể bảo người làm
Uyển Sam nhìn xung quanh một lượt, mọi thứ đủ và có phần tiện nghi. Cô nhỏ nhẹ:
- Cảm ơn anh.
Vu Quân vòng tay ôm lấy Uyển Sam, một tay đưa lên nựng lấy bầu má Gia Thành, ánh mắt đỗi ôn nhu nhìn hai người quan trọng trong lòng, đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ, nói:
- Tôi đi đây.
Bên dưới là A Điền đã đứng đợi chở Vu Quân tới tập đoàn. Cả ngày hôm đó Uyển Sam chỉ trong phòng với Gia Thành, thằng bé có nhiều đồ chơi thì thích thú vô cùng, lăn lộn trên cũi rồi lại nghịch ngợm bò dưới sàn
Kể từ hôm đó, ngày nào cũng lặp lại như vậy, Gia Thành buổi đêm sẽ ngủ một mình trong phòng, sáng ra Uyển Sam sẽ được sang chơi với con. Có những hôm cô bế thằng bé ra ngoài vườn chơi, có lẽ hít phải phấn hoa mà Gia Thành hắt xì hơi đến đỏ au cánh mũi nhỏ. Có hôm cao hứng, Uyển Sam bế con đến trung tâm thương mại, cho thằng bé ngắm nhìn mọi thứ xung quanh. Dĩ nhiên là có sự giám sát của Tiểu Thiết và Trình Cán. Bọn họ chỉ đi xa xa phía sau, xung quanh cũng có người của Chương gia giám sát, nhằm không ngoại trừ nguy cơ Uyển Sam sẽ bỏ trốn
Mối quan hệ của cô và Vu Quân chưa có gì thay đổi. Uyển Sam vẫn giữ khoảng cách đầy dè dặt, hỏi gì đáp nấy, cô dửng dưng với tất cả mọi người trong căn nhà này, kể cả thím Liên hay A Điền, đều đi qua không liếc nhìn. Khuôn mặt luôn không biểu lộ cảm xúc nên không ai biết trong lòng nữ nhân ra sao. Chỉ khi đến bên phòng Gia Thành mới thấy được khuôn mặt tươi rói của Uyển Sam. Trái lại, Vu Quân vẫn đang cố gắng, anh tìm cách tiếp cận gần Uyển Sam, bắt chuyện nhiều vô cùng dù cho biết là cô chỉ đáp cho có. Vu Quân cố giữ cho khoảng cách của cả hai, cô chưa sẵn sàng, anh không ép. Cả hai ngủ phòng riêng, điều này cũng khiến lòng anh hơi rạo rực và nôn nóng, sở dĩ sức chịu đựng mọi thứ xung quanh là rất tốt nhưng đối với cô, Vu Quân tự nhận mình là kẻ tiểu nhân đang chờ đợi một cách hèn hạ
Một tối nọ...
Uyển Sam sau một ngày bên phòng Gia Thành, tối đến ru cho cậu bé ngủ rồi cũng lưu luyến rời đi. Trước đây đi ngủ, Gia Thành sẽ nằm trong vòng tay cô nhưng giờ mẹ con hai phòng khác nhau, Uyển Sam một mình trong phòng kia trống vắng vô cùng. Nghĩ ngợi một lúc rồi liền bước nhanh tới thư phòng của Vu Quân.
Anh trông thấy cô thì không khỏi bất ngờ, hỏi han:
- Uyển Sam... Em có chuyện gì sao?
Cô dè dặt nhìn xuống dưới, hai môi bặm vào nhau. Vu Quân đứng trước mặt, khoảng cách gần nghe rõ cả tiếng thở của đối phương. Bàn tay anh vén tóc cô vào bên tai, nâng lấy khuôn mặt kiều diễm ấy lên, sốt ruột:
- Sam Sam, nói đi
Cô ngập ngừng:
- Liệu có thể... Để Gia Thành ngủ với tôi được không? Vắng thằng bé... Tôi không quen
Vu Quân cười nhẹ, nói:
- Chỉ vậy thôi sao? Haha, tôi lại tưởng em có chuyện căng thẳng gì
Uyển Sam hồ hởi hỏi:
- Vậy anh đồng ý nhé. Tôi sang bế thằng bé
Cô quay đi nhưng liền bị lực kéo anh giật mạnh lại, ép chặt cô trong lồng ngực mình, Vu Quân trầm mặc:
- Tôi không nói là tôi đồng ý
Uyển Sam nóng ruột, thắc mắc:
- Tại sao chứ?
Vu Quân trưng ra bộ mặt giận hờn, đáp:
- Tôi không chấp nhận việc vợ mình ngủ cùng tên con trai khác
Lí do gì đây? Uyển Sam nghe xong mà như không tin vào tai mình, cô cảm thấy như đùa cợt, hỏi:
- Vu Quân... Anh bị sao vậy? Anh đang ghen?
Nam nhân tự dưng dùng dằng như trẻ con, đáp:
- Đúng, anh đang ghen
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.