Chương 33: Bớt đi một tên ăn hại
Mai Linh Nhung
05/11/2024
Thật sự không còn nghe nổi mấy lời thô bỉ của Vương Chi Hàn, Minh Châu ngước mắt lườm hắn, hung hăng quát lên.
" Câm miệng."
"Quận chúa Minh Châu việc gì phải hung giữ như vậy, nàng có thể hiểu tình người một chút không?"
Vương Chi Hàn vừa cười vừa bước tiến lên thêm một bước.
"Bồn thiếu gia đây là có lòng ái mộ nàng. Chúng ta vui vẻ qua đêm nay, ngay ngày mai ta sẽ đích thân đến tận phủ Thái phó cầu thân với nàng."
"Mặc dù Vương gia chúng ta không phải hoàng thân quốc thích nhưng cũng là thương nhân giàu có, sau này cả đời nàng chỉ cần ngồi quản lí ngân lượng mà thôi."
Minh Châu khinh thường đáp lời hắn: " Ai muốn quản lí những đồng tiền bẩn thỉu của các ngươi. Ngày mai nếu ta còn sống, người chết nhất định sẽ là ngươi."
"Quận chúa đừng vội nói vậy. Đêm nay bồn thiếu gia sẽ phục vụ nàng thật tốt. Chỉ sợ rằng sau này nàng lại không nỡ xa ta."
Bước chân của hắn mỗi lúc một gần mà tầm nhìn của Minh Châu cũng bắt đầu mơ hồ, ngay cả khuôn mặt của
Vương Chi Hàn cũng trở lền mờ ảo.
Nàng cười lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn Vương Chi Hàn mang theo vẻ âm u. Bàn tay đang cầm trâm cài không một chút do dự vung lên đâm mạnh xuống bên ngực phải.
Nàng ra tay vừa nhanh nhẹn vừa dứt khoát, dáng vẻ không muốn sống đó khiến cho Vương Chi Hàn kinh ngạc.
Trước nay đều là đám nữ nhân vây quanh lấy lòng hắn, ai ai cũng là dáng vẻ liếu yếu đào tơ, lần đầu tiên thấy được một nữ nhân ương ngạnh lại không khuất phục như vậy, thật là thú vị.
Máu thấm dần trên y phục, một màu đỏ thẫm ngay trước ngực khiến cho người nhìn phải kinh sợ. Vương Chi Hàn giận dữ quát lên:
"Tiện nhân, ngươi thật không biết tốt xấu, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt hay sao."
"Kinh thành này có ai không biết Quận chúa Minh Châu hoang dâm vô độ. Cái thân xác này của ngươi không biết đã qua tay bao nhiêu nam nhân rồi. So sánh ngươi với kỹ nữ cũng không có gì là sai. Ngươi còn giả vờ thanh cao cái nỗi gì? Được bốn thiếu gia đây để ý chính là phúc khí mấy đời của ngươi. "
"Còn dám làm bồn thiếu gia mất hứng, đêm nay nếu không khiến ngươi quỳ dưới đất xin tha ta sẽ không mang họ Vương nữa."
Hắn nói dứt lời liền tiếp tục bước lên muốn túm lấy Minh Châu ném lên giường.
Lúc này vết thương trên ngực truyền đến cảm giác đau dữ dội nhưng cũng chính sự đau đớn này khiến cho đầu óc nàng tỉnh táo thêm một chút, lí trí thêm một chút, tầm nhìn cũng không còn mơ mơ hồ hồ như khi nãy.
Nàng giơ tay lên ra hiệu cho Vương Chi Hàn dừng lại, giọng nói lạnh lùng uy hiếp.
"Đứng lại. Vương Chi Hàn, ngươi còn bước thêm một bước thì đừng trách ta độc ác."
Một lời này của Minh Châu thành công khiến Vương Chi Hàn dừng bước, thấy hắn cau mày nghi hoặc nàng lại tiếp tục nói.
"Ngươi đừng quên ta cũng biết y thuật, giấu một chút kịch độc trong móng tay để phòng thân cũng không có gì là lạ phải không?"
"Ngươi dám bước lên. Ta cũng không ngại giết người."
" Thử nói xem bản Quận chúa ta giết chết một tên khốn bắt cóc mình thì ai dám đứng ra trị tội ta."
Vương Chi Hàn sau khi nghe xong thì vỗ tay cười lớn . Đây là đang đe dọa hắn sao. Ánh mắt hắn dừng lại trên bàn tay trước mặt, những ngón tay thon dài trắng nõn, ngón nào cũng có móng dài. Chỉ là qua một lớp màu vẽ móng, hắn không thể xác định được bên trong thật sự có chứa chất độc hay không.
"Vương Chi Hàn, không tin lời ta nói đúng không, nếu không tin thì có thể bước tới đây để thử, dù sao ngươi chết đi cũng chỉ là thiên hạ bớt đi một tên ăn hại, không có gì đáng tiếc."
Minh Châu thản nhiên nói rồi cười xòa một tiếng. Nàng nhìn Vương Chi Hàn như một thằng hề tiến thoái lưỡng nan. Lúc nay hẳn chính là tiền lên thì sợ chết mà lùi lại thì sợ mất uy phong.
Mảng y phục trước ngực đã thành một màu đỏ thẫm, nàng cười tươi như hoa, vô cùng xinh đẹp và yêu mị. Toàn thần mang theo một sự mỹ lệ nhưng lại vô cùng hung tàn.
Vương Chi Hàn vốn còn cười nhạo nàng không biết tự lượng sức mình. Dấu sao thì nàng cũng là được nuôi dưỡng trong lồng son thiếp bạc, sao có thể đấu lại với một kẻ lắn lộn nhiều năm như hắn.
Ngay khi hắn quyết tâm muốn bước lên lại chạm phải ánh mắt của nàng. Ánh mắt trong veo nhưng lại tựa như hồ băng sâu thẳm. Ánh mắt tựa như có thể hút hồn người ta vào âm tào địa phủ. Tại sao một nữ tử lại có thể có mắt mắt hung ác đến vậy. Bước chân hẳn cũng theo đó mà dừng lại cách nàng không xa.
Thôi Tình Hương vẫn tỏa ra làn khói mờ ảo, trên trán Minh Châu đã bắt đầu lấm tấm những giọt mồ hôi lạnh. Sự đau đớn từ vết thương trên ngực cũng không lấn át nổi con thú đang trỗi dậy trong người.
Quan trọng nhất chính là kịch độc trong móng tay nàng vốn không hề có thật. Hôm nay nàng có hẹn ra ngoài cùng Tống Vân Thư sao có thể giấu kịch độc trong móng tay cho được.
" Câm miệng."
"Quận chúa Minh Châu việc gì phải hung giữ như vậy, nàng có thể hiểu tình người một chút không?"
Vương Chi Hàn vừa cười vừa bước tiến lên thêm một bước.
"Bồn thiếu gia đây là có lòng ái mộ nàng. Chúng ta vui vẻ qua đêm nay, ngay ngày mai ta sẽ đích thân đến tận phủ Thái phó cầu thân với nàng."
"Mặc dù Vương gia chúng ta không phải hoàng thân quốc thích nhưng cũng là thương nhân giàu có, sau này cả đời nàng chỉ cần ngồi quản lí ngân lượng mà thôi."
Minh Châu khinh thường đáp lời hắn: " Ai muốn quản lí những đồng tiền bẩn thỉu của các ngươi. Ngày mai nếu ta còn sống, người chết nhất định sẽ là ngươi."
"Quận chúa đừng vội nói vậy. Đêm nay bồn thiếu gia sẽ phục vụ nàng thật tốt. Chỉ sợ rằng sau này nàng lại không nỡ xa ta."
Bước chân của hắn mỗi lúc một gần mà tầm nhìn của Minh Châu cũng bắt đầu mơ hồ, ngay cả khuôn mặt của
Vương Chi Hàn cũng trở lền mờ ảo.
Nàng cười lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn Vương Chi Hàn mang theo vẻ âm u. Bàn tay đang cầm trâm cài không một chút do dự vung lên đâm mạnh xuống bên ngực phải.
Nàng ra tay vừa nhanh nhẹn vừa dứt khoát, dáng vẻ không muốn sống đó khiến cho Vương Chi Hàn kinh ngạc.
Trước nay đều là đám nữ nhân vây quanh lấy lòng hắn, ai ai cũng là dáng vẻ liếu yếu đào tơ, lần đầu tiên thấy được một nữ nhân ương ngạnh lại không khuất phục như vậy, thật là thú vị.
Máu thấm dần trên y phục, một màu đỏ thẫm ngay trước ngực khiến cho người nhìn phải kinh sợ. Vương Chi Hàn giận dữ quát lên:
"Tiện nhân, ngươi thật không biết tốt xấu, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt hay sao."
"Kinh thành này có ai không biết Quận chúa Minh Châu hoang dâm vô độ. Cái thân xác này của ngươi không biết đã qua tay bao nhiêu nam nhân rồi. So sánh ngươi với kỹ nữ cũng không có gì là sai. Ngươi còn giả vờ thanh cao cái nỗi gì? Được bốn thiếu gia đây để ý chính là phúc khí mấy đời của ngươi. "
"Còn dám làm bồn thiếu gia mất hứng, đêm nay nếu không khiến ngươi quỳ dưới đất xin tha ta sẽ không mang họ Vương nữa."
Hắn nói dứt lời liền tiếp tục bước lên muốn túm lấy Minh Châu ném lên giường.
Lúc này vết thương trên ngực truyền đến cảm giác đau dữ dội nhưng cũng chính sự đau đớn này khiến cho đầu óc nàng tỉnh táo thêm một chút, lí trí thêm một chút, tầm nhìn cũng không còn mơ mơ hồ hồ như khi nãy.
Nàng giơ tay lên ra hiệu cho Vương Chi Hàn dừng lại, giọng nói lạnh lùng uy hiếp.
"Đứng lại. Vương Chi Hàn, ngươi còn bước thêm một bước thì đừng trách ta độc ác."
Một lời này của Minh Châu thành công khiến Vương Chi Hàn dừng bước, thấy hắn cau mày nghi hoặc nàng lại tiếp tục nói.
"Ngươi đừng quên ta cũng biết y thuật, giấu một chút kịch độc trong móng tay để phòng thân cũng không có gì là lạ phải không?"
"Ngươi dám bước lên. Ta cũng không ngại giết người."
" Thử nói xem bản Quận chúa ta giết chết một tên khốn bắt cóc mình thì ai dám đứng ra trị tội ta."
Vương Chi Hàn sau khi nghe xong thì vỗ tay cười lớn . Đây là đang đe dọa hắn sao. Ánh mắt hắn dừng lại trên bàn tay trước mặt, những ngón tay thon dài trắng nõn, ngón nào cũng có móng dài. Chỉ là qua một lớp màu vẽ móng, hắn không thể xác định được bên trong thật sự có chứa chất độc hay không.
"Vương Chi Hàn, không tin lời ta nói đúng không, nếu không tin thì có thể bước tới đây để thử, dù sao ngươi chết đi cũng chỉ là thiên hạ bớt đi một tên ăn hại, không có gì đáng tiếc."
Minh Châu thản nhiên nói rồi cười xòa một tiếng. Nàng nhìn Vương Chi Hàn như một thằng hề tiến thoái lưỡng nan. Lúc nay hẳn chính là tiền lên thì sợ chết mà lùi lại thì sợ mất uy phong.
Mảng y phục trước ngực đã thành một màu đỏ thẫm, nàng cười tươi như hoa, vô cùng xinh đẹp và yêu mị. Toàn thần mang theo một sự mỹ lệ nhưng lại vô cùng hung tàn.
Vương Chi Hàn vốn còn cười nhạo nàng không biết tự lượng sức mình. Dấu sao thì nàng cũng là được nuôi dưỡng trong lồng son thiếp bạc, sao có thể đấu lại với một kẻ lắn lộn nhiều năm như hắn.
Ngay khi hắn quyết tâm muốn bước lên lại chạm phải ánh mắt của nàng. Ánh mắt trong veo nhưng lại tựa như hồ băng sâu thẳm. Ánh mắt tựa như có thể hút hồn người ta vào âm tào địa phủ. Tại sao một nữ tử lại có thể có mắt mắt hung ác đến vậy. Bước chân hẳn cũng theo đó mà dừng lại cách nàng không xa.
Thôi Tình Hương vẫn tỏa ra làn khói mờ ảo, trên trán Minh Châu đã bắt đầu lấm tấm những giọt mồ hôi lạnh. Sự đau đớn từ vết thương trên ngực cũng không lấn át nổi con thú đang trỗi dậy trong người.
Quan trọng nhất chính là kịch độc trong móng tay nàng vốn không hề có thật. Hôm nay nàng có hẹn ra ngoài cùng Tống Vân Thư sao có thể giấu kịch độc trong móng tay cho được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.