Chương 34: Ta đưa nàng về nhà
Mai Linh Nhung
05/11/2024
Một luồng khí nóng chạy dọc sống lưng, trong nháy mắt cơ thể Minh Châu nhưng bừng bừng lửa cháy. Nàng khó nhọc hít vào từng ngụm khí, lại vất vả cắn chặt môi không cho cổ họng phát ra tiếng rên rỉ thể nhưng bàn tay lại vô thức túm lên cổ áo giật giật như muốn cởi bỏ sự vướng víu, tìm cho cơ thể một chút thoải mái.
Vương Chi Hàn đang không biết phải làm gì chợt nhìn những hành động này của Minh Châu liền hiểu ra. Bao nhiêu năm nay hắn đã chơi đùa không biết bao nhiêu nữ nhân. Dù là mềm dịu hay quyết liệt cuối cùng vẫn là để mặc cho hẳn thao túng.
Kinh nghiệm tình trường phong phú như vậy nếu như lúc này không nhìn ra Minh Châu đang động tình quả là đã sống uống phí quá rồi.
Nghĩ tới những chuyện tốt đẹp tiếp theo, Vương Chi Hàn khẽ nhếch môi cười, hắn ngồi xổm xuống trước mặt
Minh Châu, ngạo mạn nói với nàng:
"Quận chúa Minh Châu, nàng xem nàng đang làm gì kìa, chẳng phải khi nãy vẫn còn nói muốn giết ta sao giờ lại nghĩ lại vậy. Thật là không có chính kiển chút nào."
"Bên ngoài đang có tuyết rơi vậy mà nàng còn muốn cởi y phục, thật là không sợ lạnh hay sao?"
Lúc này Minh Châu mới ý thức được hành động của mình, bàn tay vừa run rẩy vừa giữ chặt y phục trên người. Sự sợ hãi bao vây trong tâm trí. Bên ngoài cảnh sắc đã không còn nhìn rõ, nàng tuyệt vọng để mặc cho những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt đang nóng bừng bừng.
Cảm giác không muốn khuất phục nhưng lại không thể chống đỡ là như thế này sao? Có phải năm đó hắn cũng bất lực, cũng tuyệt vọng như thế này. Những gì lúc trước nàng gây ra cho hắn cuối cùng cũng có người khác trả lại cho nàng. Báo ứng, đúng là báo ứng của nàng thật rồi. Nhưng nàng không muốn chết ở đây.
Kiếp trước nàng bị những tên cặn bã trong thanh lâu giày vò tới chết. Hiện tại trước mặt nàng cũng là một tên cặn bã. Ngàn vạn lần nàng không muốn lặp lại cái kết bi thảm như vậy. Nàng không muốn chết trong tay một tên vô lại.
Minh Châu hoảng loạn kéo lê thân thể nặng như đổ chì lùi lại phía sau, bờ môi khó nhọc lắp bắp từng từ.
"Tránh... xa... ta ra. Tránh xa... ta ra"
Ý cười trong mắt Vương Chi Hàn mỗi lúc một sâu. Dược tính của Thôi Tình Hương cực kỳ mạnh, hắn đã tận mắt chứng kiến biết bao nữ nhân tự chủ kiên cường cuối cùng rồi cũng hóa thần thành dâm phụ.
Mặc dù trong lòng ngứa ngáy nhưng hắn vẫn kiên nhẫn chờ đợi. Đúng chỉ cần chờ đợi thêm một lúc nữa thôi. Hắn sẽ khiến cho nữ nhân trước mặt quỳ gối dưới chân hẳn mà cầu xin.
"Được.. được... tránh xa nàng, ta tránh xa nàng.... nhưng đừng trách ta không nói trước, lát nữa nàng có thay đổi ý định sẽ phải trả giá đó nha."
Nói xong Vương Chi Hàn đắc ý đứng lên, xoay người về phía giường, tâm trạng đầy hưng phấn.
Nàng đã từng dùng Thôi Tình Hương cho Thẩm An. Chuyện Vương Chi Hàn nghĩ được Minh Châu cũng có thể nghĩ được. Nhưng giờ đây nàng cũng không có khả năng tự phòng vệ, càng không dám trông mong sẽ có người tới cứu. Thiên hạ rộng lớn như vậy, tìm một người đâu phải là chuyện vài canh giờ có thể giải quyết xong.
Nếu như đâm một lần chưa đủ vậy thì hai lần, ba lần... nhất định nàng không thể rơi vào kết cục như kiếp trước.
Thân xác này là của nàng, trừ khi nàng tình nguyện còn lại đừng hồng mơ.
Ánh mắt Minh Châu dừng lại trên cây trâm đang cắm trên ngực, hạ quyết tâm ra tay thêm một lần nữa.
"Rầm..."
Khi bàn tay vừa chạm đến trâm cài, bên tai vang lên một tiếng "rẩm thật lớn." Cánh cửa cũng theo đó mà bật tung ra. Một bóng dáng cao gầy đứng trong đám bụi mù mịt. Minh Châu kinh ngạc nhìn nam nhân trước mặt.
Vương Chi Hàn cũng bị sự việc bất ngờ này làm cho hoảng sợ, thoáng cái hắn đã co rúm vào một góc giường, mặt cắt không ra máu, miệng lắp bắp: "Ngươi... ngươi..."
Lớp bụi dần lắng xuống, ánh nến vàng chiếu lên nam nhân một thân hắc y thêu kỳ lần bay trong gió. Ánh mắt hắn hung dữ lại sắc lẹm như lưỡi đao. Bước chân nhanh chóng bước tới bên cạnh Minh Châu.
Tầm mắt hắn rơi vào cây trâm đang cắm trên ngực nàng, máu đỏ thấm ướt đấm một mảng y phục lớn. Đôi mắt đen như mực trước đây luôn khiến người ta say đắm giờ lại như chứa đựng cuồng phong dữ dội.
Su am uc nhu vo oa, nuic mat thi nhau roi xuong, nang vita so hai, via kinh ngac run ray goi ten han:
"Thẩm An"
"Là ta. Không sao rồi. không sợ, có ta ở đây rồi."
Hắn đưa tay lau nước mắt cho nàng, lại ôm nàng trong lòng vỗ về, trấn an.
"Không sao rồi, không sao rồi, ta tới đưa nàng về nhà."
Thời gian từng chút một qua đi, tới khi bình tĩnh lại Minh Châu mới nhìn rõ đám người canh gác bên ngoài đã nắm ngồn ngang, chồng chất lên nhau. Còn có trường kiếm bên hông Thẩm An vẫn đang nhỏ máu. Ra tay nhanh chóng lại gọn gàng dứt khoát, không hồ là chỉ huy Cẩm y vệ nắm trong tay hai mươi vạn quân.
Vương Chi Hàn đang không biết phải làm gì chợt nhìn những hành động này của Minh Châu liền hiểu ra. Bao nhiêu năm nay hắn đã chơi đùa không biết bao nhiêu nữ nhân. Dù là mềm dịu hay quyết liệt cuối cùng vẫn là để mặc cho hẳn thao túng.
Kinh nghiệm tình trường phong phú như vậy nếu như lúc này không nhìn ra Minh Châu đang động tình quả là đã sống uống phí quá rồi.
Nghĩ tới những chuyện tốt đẹp tiếp theo, Vương Chi Hàn khẽ nhếch môi cười, hắn ngồi xổm xuống trước mặt
Minh Châu, ngạo mạn nói với nàng:
"Quận chúa Minh Châu, nàng xem nàng đang làm gì kìa, chẳng phải khi nãy vẫn còn nói muốn giết ta sao giờ lại nghĩ lại vậy. Thật là không có chính kiển chút nào."
"Bên ngoài đang có tuyết rơi vậy mà nàng còn muốn cởi y phục, thật là không sợ lạnh hay sao?"
Lúc này Minh Châu mới ý thức được hành động của mình, bàn tay vừa run rẩy vừa giữ chặt y phục trên người. Sự sợ hãi bao vây trong tâm trí. Bên ngoài cảnh sắc đã không còn nhìn rõ, nàng tuyệt vọng để mặc cho những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt đang nóng bừng bừng.
Cảm giác không muốn khuất phục nhưng lại không thể chống đỡ là như thế này sao? Có phải năm đó hắn cũng bất lực, cũng tuyệt vọng như thế này. Những gì lúc trước nàng gây ra cho hắn cuối cùng cũng có người khác trả lại cho nàng. Báo ứng, đúng là báo ứng của nàng thật rồi. Nhưng nàng không muốn chết ở đây.
Kiếp trước nàng bị những tên cặn bã trong thanh lâu giày vò tới chết. Hiện tại trước mặt nàng cũng là một tên cặn bã. Ngàn vạn lần nàng không muốn lặp lại cái kết bi thảm như vậy. Nàng không muốn chết trong tay một tên vô lại.
Minh Châu hoảng loạn kéo lê thân thể nặng như đổ chì lùi lại phía sau, bờ môi khó nhọc lắp bắp từng từ.
"Tránh... xa... ta ra. Tránh xa... ta ra"
Ý cười trong mắt Vương Chi Hàn mỗi lúc một sâu. Dược tính của Thôi Tình Hương cực kỳ mạnh, hắn đã tận mắt chứng kiến biết bao nữ nhân tự chủ kiên cường cuối cùng rồi cũng hóa thần thành dâm phụ.
Mặc dù trong lòng ngứa ngáy nhưng hắn vẫn kiên nhẫn chờ đợi. Đúng chỉ cần chờ đợi thêm một lúc nữa thôi. Hắn sẽ khiến cho nữ nhân trước mặt quỳ gối dưới chân hẳn mà cầu xin.
"Được.. được... tránh xa nàng, ta tránh xa nàng.... nhưng đừng trách ta không nói trước, lát nữa nàng có thay đổi ý định sẽ phải trả giá đó nha."
Nói xong Vương Chi Hàn đắc ý đứng lên, xoay người về phía giường, tâm trạng đầy hưng phấn.
Nàng đã từng dùng Thôi Tình Hương cho Thẩm An. Chuyện Vương Chi Hàn nghĩ được Minh Châu cũng có thể nghĩ được. Nhưng giờ đây nàng cũng không có khả năng tự phòng vệ, càng không dám trông mong sẽ có người tới cứu. Thiên hạ rộng lớn như vậy, tìm một người đâu phải là chuyện vài canh giờ có thể giải quyết xong.
Nếu như đâm một lần chưa đủ vậy thì hai lần, ba lần... nhất định nàng không thể rơi vào kết cục như kiếp trước.
Thân xác này là của nàng, trừ khi nàng tình nguyện còn lại đừng hồng mơ.
Ánh mắt Minh Châu dừng lại trên cây trâm đang cắm trên ngực, hạ quyết tâm ra tay thêm một lần nữa.
"Rầm..."
Khi bàn tay vừa chạm đến trâm cài, bên tai vang lên một tiếng "rẩm thật lớn." Cánh cửa cũng theo đó mà bật tung ra. Một bóng dáng cao gầy đứng trong đám bụi mù mịt. Minh Châu kinh ngạc nhìn nam nhân trước mặt.
Vương Chi Hàn cũng bị sự việc bất ngờ này làm cho hoảng sợ, thoáng cái hắn đã co rúm vào một góc giường, mặt cắt không ra máu, miệng lắp bắp: "Ngươi... ngươi..."
Lớp bụi dần lắng xuống, ánh nến vàng chiếu lên nam nhân một thân hắc y thêu kỳ lần bay trong gió. Ánh mắt hắn hung dữ lại sắc lẹm như lưỡi đao. Bước chân nhanh chóng bước tới bên cạnh Minh Châu.
Tầm mắt hắn rơi vào cây trâm đang cắm trên ngực nàng, máu đỏ thấm ướt đấm một mảng y phục lớn. Đôi mắt đen như mực trước đây luôn khiến người ta say đắm giờ lại như chứa đựng cuồng phong dữ dội.
Su am uc nhu vo oa, nuic mat thi nhau roi xuong, nang vita so hai, via kinh ngac run ray goi ten han:
"Thẩm An"
"Là ta. Không sao rồi. không sợ, có ta ở đây rồi."
Hắn đưa tay lau nước mắt cho nàng, lại ôm nàng trong lòng vỗ về, trấn an.
"Không sao rồi, không sao rồi, ta tới đưa nàng về nhà."
Thời gian từng chút một qua đi, tới khi bình tĩnh lại Minh Châu mới nhìn rõ đám người canh gác bên ngoài đã nắm ngồn ngang, chồng chất lên nhau. Còn có trường kiếm bên hông Thẩm An vẫn đang nhỏ máu. Ra tay nhanh chóng lại gọn gàng dứt khoát, không hồ là chỉ huy Cẩm y vệ nắm trong tay hai mươi vạn quân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.