Chương 16: Còn chưa mặc y phục
Mai Linh Nhung
05/11/2024
Mùi hương thoang thoảng của thiếu nữ phả ra bên cánh mũi. Có chút quen thuộc có
chút xa lạ. Đã hai năm hắn rời khỏi nơi này, cũng đồng nghĩa với việc
hai năm hắn không có nàng ở bên. Thứ cảm xúc khác lạ ùa về , hắn muốn ôm nàng vào lòng như để bù đắp cho sự nhớ mong, xa cách chỉ là tầm nhìn
của hắn mỗi lúc một mờ mịt hơn, cánh tay vô lực trở lên rệu rã, cố gắng
hết sức cũng không thể đưa lên chạm vào nàng.
Minh Châu vẫn cúi đầu tập trung băng bó. Một vòng, thêm một vòng, lại một vòng tiếp theo.
Sau khi băng bó xong nàng đỡ hắn nằm xuống giường, vừa kéo chăn đắp cho hắn vừa nói:
"Vết thương mới khâu, sợ y phục cọ vào sẽ làm ngươi bị đau. Hơn nữa y phục
của ngươi cũng đã bẩn rồi, ngày mai sẽ chuẩn bị y phục khác cho ngươi."
Thẩm An mím môi nhìn nàng một cái rồi khẽ gật đầu.
Minh Châu sai Xuân Đào đi nấu một bát thuốc bổ máu còn mình tự thu dọn đồ dùng.
Không nghĩ tới đêm nay lại bận rộn tới vậy, sau khi thu dọn gọn gàng mọi thứ
Minh Châu mới có thể thở ra một hơi nhẹ nhõm. Nàng ngồi bên mép giường
nhìn nam nhân trước mặt.
"Ngươi có Thẩm phủ, còn có Hoài Vương phủ, nơi nào cũng là chỗ tốt, tại sao không về đó lại chạy tới đây báo hại ta vất vả."
Ngày đó Thánh Thượng hạ lệnh cho hắn trong một tháng phải xử lý hết những
tên quan tham ô lương thảo của binh sĩ. Mấy tên tham quan đó đều là
những tên quan huyện nhỏ nhoi phía nam, hắn vốn cho rằng có thể thuận
lợi một đường trừ gian diệt ác thật không ngờ trên đường trở về lại bị
phục kích, xem ra mấy tên quan huyện nhỏ bé đó chính là được ô dù lớn
che chở mới có thể lộng hành tới vậy.
Hắn đã từng làm ám vệ nhiều năm, có loại ám khí nào chưa từng thấy. Thời
điểm trúng ám khí, hắn nghĩ rằng bản thân khó có thể chống đỡ nổi vì vậy mới liều mạng chạy tới đây.
Nếu tới đây để nàng chữa thương đương nhiên không thể so sánh với việc trở
về Thẩm phủ của hắn hay nhờ tới sự giúp đỡ của Hoài Vương nhưng hắn lại
muốn thời khắc cuối cùng có thể nhìn thấy nàng. Nếu hắn thật sự không
chống đỡ nổi thì việc ra đi bên cạnh nàng chính là tâm nguyện cuối cùng
của hắn.
Hiện tại nàng không
còn hứng thú với hắn, xem hắn là một món đồ cũ muốn vứt bỏ thì sao hắn
có thể nói ra những điều suy nghĩ trong lòng cho được.
Thẩm An khẽ nhắm mắt lại, hắn cố lấy hơi, yếu ớt trả lời: "Tới đây có thể trị thương lại không gây kinh động tới người khác".
Minh Châu cười nhạt, nghe hắn nói kìa, "người khác" trong miệng hắn chắc hẳn là Tống Vân Thư nhỉ. Vì hắn sợ nàng ta lo lắng, vì hắn sợ nàng ta sẽ
đau lòng cho hắn. Chỉ cần tổn hại tới nàng ta một chút hắn đều không
đành lòng. Vậy nhưng hắn lại có thể thoải mái chạy tới đây, xem chỗ của
nàng như nơi vô chủ, tùy tiện mang phiền phức tới cho nàng.
"Quận chúa, thuốc đã sắc xong rồi."
Minh Châu còn định nói tiếp nhưng thấy Xuân Đào bưng thuốc tới nên nàng đành thôi. Vốn đang bực bội nàng lạnh lùng nói: "Ngươi đỡ hắn lên cho hắn
uống thuốc đi."
Xuân Đào nghĩ tới người trong chăn vẫn còn chưa mặc y phục liền đổ mồ hôi lạnh, nàng lắp bắp: "Nô tì...nô tì làm việc này sao?"
Minh Châu cau mày: "Có vấn đề gì không?"
Cảm giác lạnh toát chạy dọc sống lưng, Xuân Đào lấy hết dũng khí mới có thể nói ra được một câu: "Ngài ấy còn chưa mặc y phục, hay là việc này
người tự làm đi ạ".
"Được rồi, để ta."
Sau khi cho Thẩm An uống thuốc xong, Minh Châu liếc mắt sang chiếc đồng hồ
nước trên bàn, đã sang canh ba rồi. Nàng đưa trả bát lại cho Xuân Đào
nói: " Ngươi đi nghỉ trước đi, lát nữa dậy canh thay cho Tiểu Chiêu. Nhớ giữ kín chuyện này không được để những người khác biết. Nếu kinh động
tới phụ mẫu ta sẽ càng thêm lớn chuyện."
Xuân Đào không hiểu sao chủ nhân của nàng lại thay đổi đột ngột như vậy. Mới đây thôi còn tỏ ra lo lắng, chuyên tâm trị thương giúp Thẩm An vậy mà
nàng mới đi sắc được một chén thuốc quay lại chủ nhân của nàng đã như
biến thành một người khác, xem Thẩm An như của nợ mà đối đãi.
Nhưng dù sao chuyện này cũng không thuộc bổn phận nàng cần quan tâm, Xuân Đào đáp lại một tiếng "Vâng" rồi nhanh chóng trở về phòng nghỉ của mình.
Cánh cửa phòng khép lại, Minh Châu đỡ Thẩm An nằm xuống giường, chỉnh lại chăn đắp cho hắn rồi mới buông rèm.
"Ngươi ngủ một lát đi, ta ngồi bên ngoài."
"Chủ nhân, không...cần...để ta...ra ngoài"
"Nếu chuyện chỉ huy cẩm y vệ bị thương rồi chạy vào phòng của ta truyền ra ngoài không biết sẽ tạo ra sóng gió gì. Còn có mối quan hệ của ngươi và Tống Vân Thư. Ta không muốn trở mặt với biểu muội, càng không muốn phủ Thái phó và phủ Hoài Vương mâu thuẫn. Tốt nhất là ngươi ngoan ngoãn nằm im đây cho ta."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.