Chương 17: Ta đang ở bên ngươi
Mai Linh Nhung
05/11/2024
Màn đên tĩnh lặng, trăng thanh, gió mát. Rõ ràng là đang nhìn sách nhưng
trong đầu lại suy nghĩ về tình cảm của Thẩm An và Tống Vân Thư. Kiếp
trước hai người họ tâm ý tương thông, một đời, một kiếp, một đôi người.
Có lẽ kiếp này họ cũng vẫn sẽ là như vậy.
Duyên phận luôn là một thứ gì đó thật kì diệu, nó chính là minh chứng cho câu nói "Người có tình ắt sẽ về bên nhau". Vậy nhưng nàng lại không biết
nên vui cho hắn hay nên buồn cho chính bản thân nàng.
Đời này nàng chọn bình an cùng sự hưng thịnh của gia tộc vì vậy chỉ có thể
từ bỏ hắn. Qua hai kiếp người, tới giờ nàng mới biết cảm giác nhìn
người trong lòng mình ở bên người khác cũng là một loại cảm giác tê tâm
liệt phế.
Hắn đã gặp được người trong lòng hắn, còn nàng phải làm sao mới thay đổi được sự an bài của
số phận, làm sao mới tránh được kiếp nạn "thành thân", làm sao mới tránh được việc ngày ngày giam mình trong bốn bức tường "gia trạch, nữ công
gia chánh".
Minh Châu sầu não ném cuốn y thư sang một bên. Nàng ngục đầu lên bàn, nhắm mắt lại, cố ngăn đi sự chua xót trong lòng.
Không biết thời gian đã trôi đi bao lâu, khi nàng đang mơ màng thì nghe được
giọng nói yếu ớt, rất nhỏ, rất nhỏ vang lên trong màn đêm thanh vắng.
"Chủ nhân...chủ nhân"
Minh Châu bừng tỉnh, vội bước tới bên cạnh giường. Thẩm An lúc nãy tuy có
yếu ớt nhưng vẫn được coi là bình thường hơn bây giờ gấp bội lần.
Trên trán hắn đổ từng tầng mồ hôi dày đặc, ngay cả khi nằm trong chăn vẫn có thể nhìn rõ cơ thể hắn đang run lên từng nhịp.
Bàn tay đặt trên trán Thẩm An thu về một cảm giác nóng rực, Minh Châu cuống cuồng gọi Tiểu Chiêu đứng bên ngoài chuẩn bị nước ấm và khăn sạch.
"Thẩm An..." Nàng vừa gọi hắn vừa cẩn thận thấm mồ hôi trên trán hắn lại chườm ấm giúp hắn hạ sốt.
Người nằm trên giường dường như không nghe thấy tiếng nàng gọi, hắn vẫn mơ mơ màng màng gọi hai tiếng "Chủ nhân". Trong đầu hắn chỉ là hình ảnh nàng
lạnh lùng ngồi đội diện hắn, đưa hắn rất nhiều tiền. Bên tai hắn chỉ là
lời nói vô tình muốn hắn rời khỏi phủ Quận chúa. Nhiều năm như vậy nhưng cơn ác mộng này vẫn luôn dằn vặt hắn mỗi đêm.
Trên mặt hắn ngoài sự đau đớn còn có vẻ bi thương, thống khổ nhưng miệng vẫn không ngừng gọi "Chủ nhân". Hắn còn nói gì nữa nhưng lại nói quá nhỏ,
quá yếu ớt như thể hắn không còn đủ lực để phát ra tiếng nói. Minh Châu cố áp tai lên miệng hắn vẫn không thể nghe được gì.
Trong trí nhớ của nàng hắn luôn là một nam nhân thanh lãnh lại ngoan cường.
Dù nàng có dùng thủ đoạn gì tra tấn hắn, hắn cũng giữ vẻ mặt lãnh đạm
không khuất phục. Nàng muốn hắn cầu xin nàng lương tay, hắn cũng chỉ
cứng rắn gọi một tiếng "chủ nhân" rồi không nói thêm điều gì để nàng
toại nguyện. Dù có sỉ nhục hắn như thế nào hắn cũng chưa từng tỏ ra
thống khổ như hiện tại.
Minh Châu bị dọa sợ, trong cơn hoảng loạn nàng lắp bắp nới từng câu ngắt quãng.
"Thẩm An... tỉnh lại đi... Đừng dọa ta, ta không sợ ngươi đâu... Ngươi đừng hù dọa ta..."
Thấy Thẩm An vẫn mê man không có phản ứng nào khác. Minh Châu cho rằng hắn
thành ra như vậy chính là vì những thủ đoàn tàn nhẫn của nàng đã in hằn
sau trong tâm trí hắn. Bây giờ ngay cả thời khắc cửu tử nhất sinh hắn
vẫn bị những kí ức tăm tối đó tra tấn. Chuyện đã qua đi vài năm, vậy mà
đến trong cơn mơ hắn còn khổ sở thế này thử hỏi khi đó hắn còn tuyệt
vọng đến đâu.
Nói nàng là Quận
chúa cao quý nhưng lại chẳng khác nào thú đội lốt người. Lồng ngực như
bị cào xé, có đau đớn có dằn vặt. Được thôi, lỗi lầm của nàng gây ra
nàng sẽ trả giá, nếu như chữa khỏi chân cho hắn vẫn chưa đủ đền tội vậy
thì nàng nguyện dùng cả cuộc đời này để bù đắp lại cho hắn.
Minh Châu nắm lấy bàn tay đang lạnh buốt của Thẩm An, giọng điệu dịu dàng vừa như dỗ dành hắn lại như ra lệnh cho hắn.
" Ta ở đây..."
" Thẩm An, ta là Cố Minh Châu, ta ở đây."
"Ta không còn muốn giam cầm ngươi nữa, mau tỉnh lại đi".
"Ngươi có nghe thấy ta nói không? Cố Minh Châu ta nói được làm được. Còn không mau tỉnh lại ta sẽ đổi ý đấy. Còn không biết nghe lời ta sẽ trừng phạt
ngươi."
"Thẩm An...ta đang ở bên ngươi..."
Lúc này không biết là Thẩm An nghe được những lời kia hay cảm nhận được sự
ấm áp từ lòng bàn tay truyền tới. Hắn mấp máy bờ môi gọi "chủ nhân" từng tiếng, từng tiếng giảm dần rồi từ từ chìm vào giấc ngủ. Trong nháy mắt
vẻ mặt hắn lại trở lên lãnh đạm như thượng lệ, tựa như người vừa mê man
khi nãy không phải hắn.
" Thì ra hắn cũng dễ dỗ dành như vậy." Thấy Thẩm An đã an tĩnh trở lại, Minh Châu khẽ cười, tự lẩm nhẩm một câu rồi thay một chiếc khăn khác đắp lên trán hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.