Chương 20: Đang ghen phải không
Mai Linh Nhung
05/11/2024
Minh Châu vừa thu dọn túi thuốc của mình vừa nhẹ nhàng nói với hắn một cách bâng quơ.
Thẩm An vẫn nằm trên giường, hắn vừa cài lại y phục vừa trả lời: "Tình thế cấp bách, mạng người quan trọng."
Phải, mạng người quan trọng huống hồ đây là mạng của Tống Vân Thư. Vì Tống
Vân Thư đến cái mạng hắn còn chẳng cần nữa là một vết thương cũ.
Nàng cười một cách gượng gạo, tiếp tục thu dọn những đồ dùng còn lại. Việc
của nàng là trả nợ hắn, việc của thầy thuốc là cứu chữa cho bệnh nhân,
những việc khác thì mặc kệ đi.
"Chủ nhân, thuộc hạ muốn ăn cháo đậu xanh."
Nàng mỉm cười dịu dàng nhìn hắn khẽ đáp: "Được"
"Đa tạ chủ nhân"
"Tiện đường ra ngoài nói với hạ nhân của ngươi một tiếng thôi. Không cần đa tạ ta làm gì."
Minh Châu cau mày, khoát tay ra hiệu chuyện nhỏ không có gì rồi cầm túi thuốc rời đi.
Thẩm An vừa nhen nhóm một tia vui vẻ trong lòng đột nhiên lại như bị dội cho gáo nước lạnh giữa trời đông. Gương mặt hắn vốn đã nhợt nhạt vì mệt mỏi nay lại thêm vẻ ngây ngốc, nhìn thế nào cũng thấy thật sự rất đáng
thương.
Minh Châu ra ngoài,
thời điểm nàng xoay người cài lại cửa thì nghe được giọng Thẩm An dè dặt hỏi: "Chủ nhân, người còn tới thăm thuộc hạ nữa không?"
"Mỗi tối ta sẽ tới thay thuốc cho ngươi một lần."
Dù là nắng hay mưa, buổi tối mỗi ngày nàng đều đặn tới thay thuốc cho hắn
một lần. Vết thương được cắt chỉ, không còn sưng đỏ, cũng đã hết chảy
mủ, trên miệng vết thương kết một tầng vảy mỏng.
Ngày hôm nay vẫn như thường lệ, nàng mang theo túi thuốc tới Thẩm phủ trên phố đông.
Vừa bước vào đến sân viện đã nghe thấy tiếng người trò chuyện trong nhà,
ánh nến vàng rực phản chiếu bóng dáng một đôi mỹ nhân trên của sổ. Nàng
muốn quay người rời đi nhưng bước chân lại như đổ chì. Vừa nặng nề, vừa
mất mát.
Giọng nói trong trẻo
của Tống Vân Thư vang lên: "Huynh đấy, tại sao không chịu để ta gọi thái y tới. Đại phu mà huynh tìm có tốt đến đâu cũng không thể so sánh với
các thái y ở trong cung. Nhìn xem, đã bảy ngày rồi vết thương còn chưa
khỏi."
Thẩm An nhẹ giọng dỗ
dành nàng: "Vết thương này rất sâu lại bị nhiễm trùng, dù là ai chữa trị thì cũng cần có thời gian để hồi phục."
"Huynh thật không biết quý trọng bản thân mình chút nào."
"Được rồi, trời cũng đã khuya, nàng nên về nghỉ ngơi đi, ban đêm gió lạnh đừng ở ngoài quá lâu không tốt cho sức khỏe của nàng."
Tống Vân Thư ngượng ngùng nói: "Ta biết rồi, ngày khác sẽ lại tới thăm huynh."
Cánh cửa mở ra, Minh Châu vội thổi tắt chiếc đèn lồng trong tay, trốn vào
một góc khuất đợi tới khi không còn nhìn thấy bóng lưng của Tống Vân Thư mới đi về phía trước.
Thẩm An ngồi trước bàn, hắn nhìn đồng hồ nước trên bàn lại nhìn nàng.
"Chủ nhân, đã tới lâu như vậy rồi sao không vào trong."
" Không phải ngươi không muốn người khác gặp ta ở đây hay sao?"
Nàng nói xong cũng không nhìn hắn mà đi tới trước bàn mở túi thuốc ra. Lần
này nàng không bảo hắn nằm xuống giường mà trực tiếp để hắn ngồi tại ghế thay thuốc.
Sau khi băng bó vết thương xong mới ngẩng đầu nhìn hắn rồi bình tĩnh nói:
" Thẩm An, từ mai ta sẽ không tới đây nữa, vết thương này cũng ổn rồi
không cần đắp thêm thuốc, việc thay băng hằng ngày ngươi có thể tự làm
được."
Ánh nến lung linh phản chiếu trên khuôn mặt tuấn tú của hắn, ánh mắt thâm trầm khiến người ta khó lòng suy đoán biểu cảm.
Hắn không nói gì, nàng có chút ngượng ngùng tiếp tục lảm nhảm: " Sau này
đừng tùy tiện hành động liều lĩnh. Nếu ngươi còn dám chê cái mạng của
mình quá dài thì Hoa Đà tái thế cũng không cứu nổi ngươi đâu."
" Chủ nhân, người đang ghen phải không?" Thẩm An đột nhiên quay sang đối diện với với ánh mắt nàng, hắn bình tĩnh hỏi.
Một câu hỏi trần trụi như muốn lột sạch đi lớp mặt nạ ngụy trang của nàng.
Không phải ghen mà là sự ngưỡng mộ. Cùng là Quận chúa nhưng giữa nàng và Tống Vân Thư lại có khác biệt rất lớn.
Nàng là viên minh châu lấp lánh được bao bọc cưng chiều, lớn lên trong xa
hoa nhung lụa còn Tống Vân Thư lại là viên minh châu thuần túy, thanh
đạm lớn lên bên cửa phật, trong sáng, thiện lương.
Vì quyền lực và địa vị của nàng khiến cho người ta không dám nói ra nhưng
nàng biết trong mắt người đời nàng chính là kiểu người đi lệch khuôn
mẫu, còn Tống Vân Thư lại hình mẫu chuẩn mực, là nỗi tương tư trong lòng tất cả nam nhân trên đời này.
Không rõ câu hỏi của Thẩm An mang ý nghĩa gì, hắn muốn cười nhạo nàng không
biết trân quý hắn chăng. Nợ hắn nàng đã trả, hạ mình với hắn như vậy
cũng đã đủ rồi. Minh Châu cười nhẹ, lạnh lùng nói với hắn.
"Tại sao lại cho rằng ta đang ghen, không lẽ ngươi nghĩ ta nên ghen vì một người không quan trọng. "
Bốn chữ "người không quan trọng" như vết dao sắc nhọn cứa vào tâm can hắn. Cái miệng nhỏ của nàng trước giờ vẫn luôn tàn nhẫn như vậy. Vẫn luôn khiến người ta đau lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.