Chương 21: Chỉ là một người không quan trọng
Mai Linh Nhung
05/11/2024
Thấy Thẩm An im lặng, việc băng bó vết thương của hắn cũng đã xong, Minh Châu đứng dậy thu dọn túi thuốc của mình, một lúc sau lại nghe được giọng nói như đang đè nén nội tâm sụp đồ:
"Chủ nhân, người thật sự xem ta là người không quan trọng."
Nghĩ tới tiếng cười như chuông bạc của Tống Vân Thư khi nãy, còn có giọng điệu dịu dàng dỗ dành nàng ta của hắn, nàng lạnh lùng trả lời.
"Phải, chỉ là một người không quan trọng, không hơn không kém. Sau này bị thương thì tìm thái y, đừng chạy tới
cho ta, phien lam."
Nói xong nàng hung dữ lườm hắn một cái rồi cầm túi thuốc rời đi, chỉ là vừa xoay người cổ tay đã bị một lực mạnh kéo lại, túi thuốc rơi xuống nền nhà tạo nên một tiếng "bịch" nặng trĩu.
Thẩm An đứng dậy, hắn nheo mắt nhìn nàng gắn lên từng chữ:
"Ta đã làm gì sai, ta đã làm gì khiến người nổi giận, đã làm gì để người phải chán ghét ta."
"Tại sao người cứ phải hung dữ với ta như vậy? Ban phát cho ta một chút ân huệ rồi lại tuyệt tình đuổi ta đi, tại sao phải đối xử với ta tàn nhẫn hết lần này tới lần khác như vậy?"
Bàn tay hắn đột nhiên đưa ra chạm vào gáy nàng, ánh mắt hắn nhìn nàng nóng rực tựa như có thể thiêu trụi mọi thứ nơi này lại tựa như đã từng chịu giày vò, ủy khuất, nín nhịn tới cực điểm. Khuôn mặt đẹp như tranh vẽ của hắn từ từ ghé sát lại, đặt trên môi nàng một nụ hôn dịu dàng mà triền miên.
Trước đây hắn hôn nàng đều là do sự thúc đẩy của xuân dược, đều là sự miễn cưỡng, có mạnh mẽ nhưng lại là thô bạo. Hai kiếp người tới giờ nàng mới biết bản thân hắn cũng có một mặt ngông cuồng mà ôn nhu như vậy.
Nụ hôn của hẳn từ dịu dàng rồi lại đến cuồng nhiệt. Nàng ngây ngẫn rồi lại tham lam khẽ nhằm mắt lại tận hưởng mùi hương quen thuộc trên người hắn.
Thời gian từng chút, từng chút một qua đi, nàng đứng trong vòng tay hắn mà thở hồn hền tới khi hô hấp cân bằng mới phát hiện hắn đang mím chặt môi nhìn mình. Từng cử chỉ, từng biểu hiện nhỏ nhặt nhất của nàng đều thu trọn vào tầm nhìn của hắn.
"Đồ ngu ngốc." Nàng tự mắng bản thân rồi lại tự cười mỉa mai chính mình.
Đúng là ngu ngốc, có ngu ngốc mơi rơi vào cái bẩy dịu dàng mà hắn sắp đặt. Lại một lần nữa hắn dùng chính bản thân hắn để dụ dỗ và thử thách nàng. Vậy mà nàng lại vì một chút dịu dàng của hắn mà trở nên bối rối.
Quả nhiên từ xa xưa, sắc đẹp mê hoặc của nam nhân đều làm hỏng đại sự
Hắn nở một nụ cười nhẹ, lời nói như mang ngữ điệu tự hào của người chiến thắng: "Chủ nhân, cảm xúc của người thành thật hơn những lời người nói."
Nụ cười của hắn thật đẹp, thật mê người nhưng lại như đang tát một cái thật mạnh trên khuôn mặt đỏ bừng của nàng. Nàng đẩy hắn ra, lại lùi lại mấy bước như thể tránh được hắn càng xa càng tốt.
"Thẩm An"
Giọng nàng nhẹ nhàng hệt như những cơn gió mùa thu ngoài cửa, ngọt ngào, mát dịu nhưng ngay giây tiếp theo
những lời nàng nói, từng câu từng chữa đều như độc dược ngấm vào từng tấc tế bào của người nghe.
"Ngươi cần gì phải làm tới mức này, không phải trước giờ động vào ta là điều khiến ngươi kinh tởm nhất hay sao."
"Ở tình huống đó, dù là ngươi hay bất kì một nam nhân nào khác ta cũng sẽ như vậy. Phản ứng cảm xúc bình
thường của một con người mà thôi."
"Ta đối với ngươi đến đây cũng là trọn tình trọn nghĩa rồi. Từ nay về sau cũng đừng gọi ta là chủ nhân nữa, ta sớm
đã không còn là chủ nhân của ngươi từ lâu rồi."
"Với thân phận và địa vị của ngươi hiện tại, hai chữ "chủ nhân" này đã là không thích hợp chứ đừng nói tới sau
này ngươi trở thành phu quân của Vân Thư. Để muội phu xưng "thuộc hạ" ta đầu dám."
"Thẩm đại nhân, cáo từ."
Nàng nói xong cũng không nhìn hẳn thêm một cái mà xoay người rời đi ngay. Khi Thầm An hồi thần lại thì bóng
nàng đã hòa vào cùng màn đêm phía xa xa.
Sau đêm hôm đó nàng không gặp Thẩm An, hắn cũng không tới tìm nàng nhưng tin tức về hắn thì không bao giờ
thiếu.
Nàng ở thái y viện, nghe mấy lão thái y rảnh rỗi nói về hắn. Nàng dạo phố cũng nghe người dân trong kinh thành
truyền tai nhau về công lao của hắn, chẳng hạn như:
Hắn triệt phá được đường dây tham quan cắt xén lương thực cửa binh sĩ. Hắn điều tra được nội gián trong kinh
thành đang cấu kết với quân Tây Xuyên muốn tạo phản. Hắn còn để xuất phương án giảm thuế nặng cho người
dân trồng trọt vùng nông thôn.
Tất cả những việc hắn làm không chỉ có Hoàng Thượng hài lòng, ban thưởng không ít tới Thẩm phủ mà ngay cả
Hoài Vương cũng thẳng thắn thừa nhận muốn tác hợp cho hắn và khuê nữ nhà mình.
Quả nhiên là một tài năng xuất chúng. Hoàn toàn không phải vật trong ao.
Nàng nghịch mấy cây thảo dược trong tay, nghĩ tới Thẩm An tâm tình thật sự vui vẻ, xem rađể hắn rời xa nàng là
lựa chọn sáng suốt.
"Chủ nhân, người thật sự xem ta là người không quan trọng."
Nghĩ tới tiếng cười như chuông bạc của Tống Vân Thư khi nãy, còn có giọng điệu dịu dàng dỗ dành nàng ta của hắn, nàng lạnh lùng trả lời.
"Phải, chỉ là một người không quan trọng, không hơn không kém. Sau này bị thương thì tìm thái y, đừng chạy tới
cho ta, phien lam."
Nói xong nàng hung dữ lườm hắn một cái rồi cầm túi thuốc rời đi, chỉ là vừa xoay người cổ tay đã bị một lực mạnh kéo lại, túi thuốc rơi xuống nền nhà tạo nên một tiếng "bịch" nặng trĩu.
Thẩm An đứng dậy, hắn nheo mắt nhìn nàng gắn lên từng chữ:
"Ta đã làm gì sai, ta đã làm gì khiến người nổi giận, đã làm gì để người phải chán ghét ta."
"Tại sao người cứ phải hung dữ với ta như vậy? Ban phát cho ta một chút ân huệ rồi lại tuyệt tình đuổi ta đi, tại sao phải đối xử với ta tàn nhẫn hết lần này tới lần khác như vậy?"
Bàn tay hắn đột nhiên đưa ra chạm vào gáy nàng, ánh mắt hắn nhìn nàng nóng rực tựa như có thể thiêu trụi mọi thứ nơi này lại tựa như đã từng chịu giày vò, ủy khuất, nín nhịn tới cực điểm. Khuôn mặt đẹp như tranh vẽ của hắn từ từ ghé sát lại, đặt trên môi nàng một nụ hôn dịu dàng mà triền miên.
Trước đây hắn hôn nàng đều là do sự thúc đẩy của xuân dược, đều là sự miễn cưỡng, có mạnh mẽ nhưng lại là thô bạo. Hai kiếp người tới giờ nàng mới biết bản thân hắn cũng có một mặt ngông cuồng mà ôn nhu như vậy.
Nụ hôn của hẳn từ dịu dàng rồi lại đến cuồng nhiệt. Nàng ngây ngẫn rồi lại tham lam khẽ nhằm mắt lại tận hưởng mùi hương quen thuộc trên người hắn.
Thời gian từng chút, từng chút một qua đi, nàng đứng trong vòng tay hắn mà thở hồn hền tới khi hô hấp cân bằng mới phát hiện hắn đang mím chặt môi nhìn mình. Từng cử chỉ, từng biểu hiện nhỏ nhặt nhất của nàng đều thu trọn vào tầm nhìn của hắn.
"Đồ ngu ngốc." Nàng tự mắng bản thân rồi lại tự cười mỉa mai chính mình.
Đúng là ngu ngốc, có ngu ngốc mơi rơi vào cái bẩy dịu dàng mà hắn sắp đặt. Lại một lần nữa hắn dùng chính bản thân hắn để dụ dỗ và thử thách nàng. Vậy mà nàng lại vì một chút dịu dàng của hắn mà trở nên bối rối.
Quả nhiên từ xa xưa, sắc đẹp mê hoặc của nam nhân đều làm hỏng đại sự
Hắn nở một nụ cười nhẹ, lời nói như mang ngữ điệu tự hào của người chiến thắng: "Chủ nhân, cảm xúc của người thành thật hơn những lời người nói."
Nụ cười của hắn thật đẹp, thật mê người nhưng lại như đang tát một cái thật mạnh trên khuôn mặt đỏ bừng của nàng. Nàng đẩy hắn ra, lại lùi lại mấy bước như thể tránh được hắn càng xa càng tốt.
"Thẩm An"
Giọng nàng nhẹ nhàng hệt như những cơn gió mùa thu ngoài cửa, ngọt ngào, mát dịu nhưng ngay giây tiếp theo
những lời nàng nói, từng câu từng chữa đều như độc dược ngấm vào từng tấc tế bào của người nghe.
"Ngươi cần gì phải làm tới mức này, không phải trước giờ động vào ta là điều khiến ngươi kinh tởm nhất hay sao."
"Ở tình huống đó, dù là ngươi hay bất kì một nam nhân nào khác ta cũng sẽ như vậy. Phản ứng cảm xúc bình
thường của một con người mà thôi."
"Ta đối với ngươi đến đây cũng là trọn tình trọn nghĩa rồi. Từ nay về sau cũng đừng gọi ta là chủ nhân nữa, ta sớm
đã không còn là chủ nhân của ngươi từ lâu rồi."
"Với thân phận và địa vị của ngươi hiện tại, hai chữ "chủ nhân" này đã là không thích hợp chứ đừng nói tới sau
này ngươi trở thành phu quân của Vân Thư. Để muội phu xưng "thuộc hạ" ta đầu dám."
"Thẩm đại nhân, cáo từ."
Nàng nói xong cũng không nhìn hẳn thêm một cái mà xoay người rời đi ngay. Khi Thầm An hồi thần lại thì bóng
nàng đã hòa vào cùng màn đêm phía xa xa.
Sau đêm hôm đó nàng không gặp Thẩm An, hắn cũng không tới tìm nàng nhưng tin tức về hắn thì không bao giờ
thiếu.
Nàng ở thái y viện, nghe mấy lão thái y rảnh rỗi nói về hắn. Nàng dạo phố cũng nghe người dân trong kinh thành
truyền tai nhau về công lao của hắn, chẳng hạn như:
Hắn triệt phá được đường dây tham quan cắt xén lương thực cửa binh sĩ. Hắn điều tra được nội gián trong kinh
thành đang cấu kết với quân Tây Xuyên muốn tạo phản. Hắn còn để xuất phương án giảm thuế nặng cho người
dân trồng trọt vùng nông thôn.
Tất cả những việc hắn làm không chỉ có Hoàng Thượng hài lòng, ban thưởng không ít tới Thẩm phủ mà ngay cả
Hoài Vương cũng thẳng thắn thừa nhận muốn tác hợp cho hắn và khuê nữ nhà mình.
Quả nhiên là một tài năng xuất chúng. Hoàn toàn không phải vật trong ao.
Nàng nghịch mấy cây thảo dược trong tay, nghĩ tới Thẩm An tâm tình thật sự vui vẻ, xem rađể hắn rời xa nàng là
lựa chọn sáng suốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.