Chương 29: Ngươi cứ đợi đấy cho ta
Mai Linh Nhung
05/11/2024
Minh Châu ngây ngẩn nhìn hắn. Hắn nói đúng những cũng không đúng.
Nàng không muốn trêu chọc hắn, cũng không muốn biến hắn trở thành con rối gì đó. Nàng chỉ cố gắng xóa bỏ lòng thù hận của hắn đối với nàng. Đã từng chút hơi thở cuối cùng trong thanh lâu, đã từng tận mắt chứng kiến cả gia tộc từng bước suy tàn, làm gì còn ai dám đùa giỡn với địch nữa chứ.
Cái gọi là quyền cao chức trọng cũng là hắn tự thân tranh đoạt đầu phải nàng đưa đường chỉ lối sắp đặt hắn. Khi nàng từ Lăng miếu trở về hắn đã trở thành trọng thần rồi, sao giờ lại oán trách nàng cho được.
Có trách thì nên trách chính bản thân hắn muốn điên cuồng theo đuổi ánh trăng sáng trong lòng. Là hắn liều mạng muốn xứng đáng với Tống Vân Thư sao giờ lại làm như ủy khuất lắm vậy.
Ngay khi bờ môi nàng mấp máy muốn nói hết những lời trong lòng thì hắn lại đột nhiên cúi xuống hôn nàng, nụ hôn tràn ngập sự tức giận, dai dẳng và xúc động rồi dần trở nên yên tĩnh và dịu dàng.
Trong màn đêm, mọi âm thanh đều yên tĩnh, nàng chỉ có thể nghe được tiếng đập từ trái tim nàng, còn có tiếng đập từ trái tim hắn dồn dập lại gấp gáp.
Hơi thở của hắn phẳng phất sự kìm nén lại phảng phất sự nghẹn ngào.
Han lai muon du do nang, lai muon mang chinh ban than han ra thi thach nang lan na hay sao...Nhung...
Dù là dụ dỗ hay thử thách thì nàng cũng không còn sức lực mà kháng lại. Ngày hôm nay đã quá mệt mỏi, nàng không thể gồng mình chống đỡ, cũng không muốn gồng mình chống đỡ với sự mê hoặc ngọt ngào này nữa.
Tất cả những nhớ thương, dằn vặt kìm nén tích tụ bao năm nay cứ để mặc cho nó vỡ òa tất cả đi. Nếu là mơ thì cũng cứ mơ đi.
Nàng vòng tay lên cổ hắn, khẽ nhắm mắt lại từng chút một tận hưởng, từng chút một đáp lại.
Ánh mắt hắn dịu dàng, nóng bỏng và đầy yêu thương, vòng tay trên eo nàng mỗi lúc lại thêm siết chặt. Nụ hôn mỗi lúc một sâu hơn, triền miên hơn.
Trên nền đất phủ đầy y phục. Hắn ôm nàng trong tay nâng niu từng tấc da thịt, tận hưởng những tư vị ngọt ngào của riêng nàng
Đầu óc nàng quay cuồng theo từng nhịp di chuyển của cơ thể, trong mơ màng nghe được giọng nói của hắn đầy ma mị:
"Cố Minh Châu, giam cầm nàng trong trái tim ta cả đời chính là sự trả thù tốt nhất. Ta hận nàng, hận tới tận xương tủy nhưng cũng yêu nàng bằng cả tâm can."
"Mọi chuyện ta làm chỉ là muốn có thân phận xứng đáng với nàng. Muốn đường đường chính chính tới phủ Thái phó cầu thân với với nàng. Những ngày không có nàng ta chỉ là một cái xác biết đi không hơn không kém."
"Cố Minh Châu..."
Những lời hắn nói tiếp theo nàng không còn nghe rõ. Hai hàng mi như nhíu chặt vào nhau, nàng kiệt sức ngủ thiếp đi trong vòng tay hẳn. Một giấc ngủ bình yên không mộng mị, đã từ rất lâu rồi hôm nay mới lại có được.
Ngày hôm sau khi nàng tỉnh lại, những tia nắng hiểm hoi trong ngày đông giá rét đã chiếu xuống một góc sân.
Hắn ngồi bên mép giường nhìn nàng uề oải không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
"Chủ nhân, đây là kết quả của việc làm việc quá sức đấy."
Nàng cau mày nhìn hắn lại nhớ lại đêm qua, là ai dụ dỗ nàng.
"Còn không mau cút về Thẩm phủ của ngươi đi."
Giọng nàng đầy ghét bỏ nhưng nụ cười của hắn vẫn không nhạt với chút nào, giọng nói ba phần cưng chiều, bảy phần nầng niu:
"Cố Minh Châu, nếu giờ nàng còn muốn trở mặt không nhận người ta sẽ trừng phạt nàng."
Thế nào gọi là trở mặt không nhận người, nàng đâu có ép buộc hắn. Là hắn nhất quyết đi theo nàng về đây cơ mà. Minh Châu bĩu môi, lườm hắn:
"Thầm đại nhân, ta không xông vào Thẩm phủ cưỡng ép ngài, càng không chói ngài mang về đây. Là ngài tự nguyện hiến thân sao giờ lại muốn ăn vạ rồi."
Tiếng vỗ tay vang lên giòn giã, ý cười trong mắt hắn lại càng sâu thêm. Trở mặt nhanh như vậy mới đúng là Quận chúa Minh Chầu mà hẳn biết.
"Được, được lắm...Nếu đã xem ta là kẻ ăn vạ vậy thì ta chỉ có thể làm tròn bổn phận của kẻ ăn vạ mà thôi. Sau này cả đời nàng cũng đừng mong thoát khỏi kẻ ăn vạ này."
Đêm qua chỉ là những lời ngọt ngào hắn nói ra để dụ dỗ nàng, nhưng còn bây giờ nói ra mấy lời này có ý nghĩa gì đâu. Nàng khe cười chăm chọc hắn:
"Thẩm đại nhân, gần đây ngài làm nhiệm vụ bị thương vào đầu rồi hay sao? Mau chữa bệnh đi."
"Ồ, Tạ ơn Quận chúa quan tâm, Thuộc hạ nhất định sẽ nhớ nhưng.." Hắn vừa nói vừa nhíu mày làm ra vẻ thần bí.
Nàng có chút cáu kỉnh: "Nhưng cái gì, muốn nói gì thì nói đi, bày đặt..."
" Vậy thuộc hạ nói nhé."
"Nói"
"Nếu người còn ngồi đây thêm lúc nữa sợ rằng lão thái y sẽ phải làm hết việc của người đấy."
Đây không phải nói nàng sẽ tới y quán muộn hay sao. Tên khốn này, rõ ràng từ khi nàng mở mắt đã cố ý kiếm chuyện hại nàng còn làm ra vẻ có lòng tốt nhắc nhở.
Minh Châu bật dậy bước ra khỏi giường, lúc xoay người đi còn không quên đã mạnh một cái vào chân hắn.
"Ngươi cứ đợi đấy cho ta.
Nàng không muốn trêu chọc hắn, cũng không muốn biến hắn trở thành con rối gì đó. Nàng chỉ cố gắng xóa bỏ lòng thù hận của hắn đối với nàng. Đã từng chút hơi thở cuối cùng trong thanh lâu, đã từng tận mắt chứng kiến cả gia tộc từng bước suy tàn, làm gì còn ai dám đùa giỡn với địch nữa chứ.
Cái gọi là quyền cao chức trọng cũng là hắn tự thân tranh đoạt đầu phải nàng đưa đường chỉ lối sắp đặt hắn. Khi nàng từ Lăng miếu trở về hắn đã trở thành trọng thần rồi, sao giờ lại oán trách nàng cho được.
Có trách thì nên trách chính bản thân hắn muốn điên cuồng theo đuổi ánh trăng sáng trong lòng. Là hắn liều mạng muốn xứng đáng với Tống Vân Thư sao giờ lại làm như ủy khuất lắm vậy.
Ngay khi bờ môi nàng mấp máy muốn nói hết những lời trong lòng thì hắn lại đột nhiên cúi xuống hôn nàng, nụ hôn tràn ngập sự tức giận, dai dẳng và xúc động rồi dần trở nên yên tĩnh và dịu dàng.
Trong màn đêm, mọi âm thanh đều yên tĩnh, nàng chỉ có thể nghe được tiếng đập từ trái tim nàng, còn có tiếng đập từ trái tim hắn dồn dập lại gấp gáp.
Hơi thở của hắn phẳng phất sự kìm nén lại phảng phất sự nghẹn ngào.
Han lai muon du do nang, lai muon mang chinh ban than han ra thi thach nang lan na hay sao...Nhung...
Dù là dụ dỗ hay thử thách thì nàng cũng không còn sức lực mà kháng lại. Ngày hôm nay đã quá mệt mỏi, nàng không thể gồng mình chống đỡ, cũng không muốn gồng mình chống đỡ với sự mê hoặc ngọt ngào này nữa.
Tất cả những nhớ thương, dằn vặt kìm nén tích tụ bao năm nay cứ để mặc cho nó vỡ òa tất cả đi. Nếu là mơ thì cũng cứ mơ đi.
Nàng vòng tay lên cổ hắn, khẽ nhắm mắt lại từng chút một tận hưởng, từng chút một đáp lại.
Ánh mắt hắn dịu dàng, nóng bỏng và đầy yêu thương, vòng tay trên eo nàng mỗi lúc lại thêm siết chặt. Nụ hôn mỗi lúc một sâu hơn, triền miên hơn.
Trên nền đất phủ đầy y phục. Hắn ôm nàng trong tay nâng niu từng tấc da thịt, tận hưởng những tư vị ngọt ngào của riêng nàng
Đầu óc nàng quay cuồng theo từng nhịp di chuyển của cơ thể, trong mơ màng nghe được giọng nói của hắn đầy ma mị:
"Cố Minh Châu, giam cầm nàng trong trái tim ta cả đời chính là sự trả thù tốt nhất. Ta hận nàng, hận tới tận xương tủy nhưng cũng yêu nàng bằng cả tâm can."
"Mọi chuyện ta làm chỉ là muốn có thân phận xứng đáng với nàng. Muốn đường đường chính chính tới phủ Thái phó cầu thân với với nàng. Những ngày không có nàng ta chỉ là một cái xác biết đi không hơn không kém."
"Cố Minh Châu..."
Những lời hắn nói tiếp theo nàng không còn nghe rõ. Hai hàng mi như nhíu chặt vào nhau, nàng kiệt sức ngủ thiếp đi trong vòng tay hẳn. Một giấc ngủ bình yên không mộng mị, đã từ rất lâu rồi hôm nay mới lại có được.
Ngày hôm sau khi nàng tỉnh lại, những tia nắng hiểm hoi trong ngày đông giá rét đã chiếu xuống một góc sân.
Hắn ngồi bên mép giường nhìn nàng uề oải không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
"Chủ nhân, đây là kết quả của việc làm việc quá sức đấy."
Nàng cau mày nhìn hắn lại nhớ lại đêm qua, là ai dụ dỗ nàng.
"Còn không mau cút về Thẩm phủ của ngươi đi."
Giọng nàng đầy ghét bỏ nhưng nụ cười của hắn vẫn không nhạt với chút nào, giọng nói ba phần cưng chiều, bảy phần nầng niu:
"Cố Minh Châu, nếu giờ nàng còn muốn trở mặt không nhận người ta sẽ trừng phạt nàng."
Thế nào gọi là trở mặt không nhận người, nàng đâu có ép buộc hắn. Là hắn nhất quyết đi theo nàng về đây cơ mà. Minh Châu bĩu môi, lườm hắn:
"Thầm đại nhân, ta không xông vào Thẩm phủ cưỡng ép ngài, càng không chói ngài mang về đây. Là ngài tự nguyện hiến thân sao giờ lại muốn ăn vạ rồi."
Tiếng vỗ tay vang lên giòn giã, ý cười trong mắt hắn lại càng sâu thêm. Trở mặt nhanh như vậy mới đúng là Quận chúa Minh Chầu mà hẳn biết.
"Được, được lắm...Nếu đã xem ta là kẻ ăn vạ vậy thì ta chỉ có thể làm tròn bổn phận của kẻ ăn vạ mà thôi. Sau này cả đời nàng cũng đừng mong thoát khỏi kẻ ăn vạ này."
Đêm qua chỉ là những lời ngọt ngào hắn nói ra để dụ dỗ nàng, nhưng còn bây giờ nói ra mấy lời này có ý nghĩa gì đâu. Nàng khe cười chăm chọc hắn:
"Thẩm đại nhân, gần đây ngài làm nhiệm vụ bị thương vào đầu rồi hay sao? Mau chữa bệnh đi."
"Ồ, Tạ ơn Quận chúa quan tâm, Thuộc hạ nhất định sẽ nhớ nhưng.." Hắn vừa nói vừa nhíu mày làm ra vẻ thần bí.
Nàng có chút cáu kỉnh: "Nhưng cái gì, muốn nói gì thì nói đi, bày đặt..."
" Vậy thuộc hạ nói nhé."
"Nói"
"Nếu người còn ngồi đây thêm lúc nữa sợ rằng lão thái y sẽ phải làm hết việc của người đấy."
Đây không phải nói nàng sẽ tới y quán muộn hay sao. Tên khốn này, rõ ràng từ khi nàng mở mắt đã cố ý kiếm chuyện hại nàng còn làm ra vẻ có lòng tốt nhắc nhở.
Minh Châu bật dậy bước ra khỏi giường, lúc xoay người đi còn không quên đã mạnh một cái vào chân hắn.
"Ngươi cứ đợi đấy cho ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.