Chương 30: Ta không muốn quyến rũ nam nhân nữa
Mai Linh Nhung
05/11/2024
Sau chuyện ồn ào ngày hôm đó, nạn dân đối với Minh Châu lại thêm vài phần kính nề. Thẩm An cũng nhân cơ hội trở thành cái bóng sau lưng nàng.
Nàng chuẩn bị thảo dược, hắn sẽ chuẩn bị nước để rửa sạch. Nàng sắc thuốc, hắn sẽ giúp nàng nhóm lửa trước.
Nàng tắt bếp, hắn sẽ bày sẵn bát cho nàng rót thuốc. Những việc nàng làm hắn đều thành thục giúp đỡ một tay, nhìn vào còn tưởng hắn cũng am hiểu y thuật.
Sau đó có người còn nói Quận chúa Minh Châu và Thẩm đại nhân đúng là tâm ý tương thông, hòa hợp như một.
Nàng không mấy để tâm tới lời nói của mọi người nhưng lại vô thức để phần lại cho hắn một phần cơm, một chén cháo hay một cái bánh bao mỗi khi hắn đi tuần tra các điểm dịch khác về trể.
Buổi tối hắn cũng vẫn đi theo nàng cho tới khi bóng lưng nàng khuất sau cánh cổng phủ Quận chúa.
Thi thoảng hắn cũng sẽ mặt dày mày rạn xông vào phòng nàng ăn vạ, đánh chết cũng không chịu đi.
Khi chỉ có hai người trên giường hắn sẽ không tiếc lời trêu chọc nàng. Nàng nhe nanh múa vuốt hăm dọa hắn nhưng khóe môi lại không tự chủ cong lên một đường cong tuyệt sắc. (3)
Đêm đó hắn ngây ngẩn nhìn nàng cười, một lúc sau mới ôm nàng trong tay cưng chiều nói ra lời ngọt ngào.
"Quận chúa cười lên thật xinh đẹp, sau này bớt cau có lại, cười nhiều hơn một chút được không?"
Nàng làm ra vẻ bất ngờ hỏi lại hắn: "'Có thật là xinh đẹp hơn không?"
"Rất đẹp." Khi hắn nói, ánh mắt nhìn nàng như chứa đựng cả nghìn vì sao sáng .
"Ta tin tưởng ngươi, vậy sau này nhất định sẽ cười thật nhiều cho xinh đẹp để quyến rũ nam nhân."
Chớp mắt một cái những vì sao sáng trong mắt hắn đều tan biến. Bên tai nàng vang lên một giọng nói hờn dỗi .
" Muốn quyến rũ nam nhân khác thì nàng nên đi ngủ sớm đi, trong mơ việc gì cũng có thể làm được."
Sáng hôm sau nhìn những dấu vết hẳn để lại, nàng bất mãn quát lên: "Thẩm An, ngươi cầm tinh con chó hay sao."
Hắn không nói gì, vẫn thành thục các động tác chải tóc, cài trâm cho nàng tới khi xong việc mới hờ hững buông ra một cầu:
" Ta chỉ giúp nàng ngủ ngon để quyến rũ nam nhân trong mơ thôi."
"Ổ, đa tạ Thẩm đại nhân chiếu cố."
" Vậy đêm nay có cần ta chiếu cố nữa không?"
Nghe cái giọng điệu người lạ chớ đến gần này cuối cùng nàng cũng hiểu ra một điều "không nên trêu chọc hẳn trên giường".
Minh Châu cười cười nhìn hắn lấy lòng: "Không cần, ta không muốn quyến rũ nam nhân nữa."
Một tháng sau, dưới sự nỗ lực của triều đình và bá tánh tình hình dịch bệnh cũng đã trôi qua. Nạn dân được quyên góp, hỗ trợ trở về quê nhà. Kinh thành lại trở lại dáng vẻ hoa lệ như vốn có.
Ngày hôm đó gió gào thét dữ dội, tuyết rơi dày đặc trên mặt đất, Minh Châu dẫn theo Xuân Đào tới Thiên Vũ Môn.
Ngồi trong trà lâu, nàng nhấp một ngụm trà ấm lại nhìn những bông tuyết trắng xóa đang bay trong không trung.
Xuân Đào có hơi bất mãn nói: "Quận chúa Vân Thư cũng thật là...Một ngày gió tuyết như thế này sao lại muốn tới đây chọn vòng tay."
Ba ngày trước Tống Vân Thư sai người gửi cho nàng một phong thư nói muốn hẹn nàng cùng tới Thiên Vũ Môn chọn vòng tay.
Nhớ lại lần gặp mặt trước ở Thiên Vũ Môn nàng đã hứa sẽ chọn vòng tay giúp nàng ta vì vậy liền không do dự mà đồng ý thư mời.
Chỉ là không ai nghĩ tới ngày họ hẹn đi lại có gió tuyết lớn như vậy.
Biết Xuân Đào đang lo lắng cho mình, Minh Châu khẽ cười xoa dịu tâm trạng nàng ta: "Lúc gửi thư mời muội ấy đâu biết là hôm nay sẽ có gió tuyết."
Nét mặt Xuân Đào vẫn cau có: "Vậy cũng thôi đi nhưng người xem chúng ta đã tới đây đợi lâu như vậy rồi mà nàng ấy vẫn chưa tới."
"Đừng trách muội ấy, là chúng ta tới sớm nửa canh giờ mà."
Minh Châu vừa dứt lời, hạ nhân của trà lâu truyền lời tới nói có người của Hoài Vương phủ muốn gặp.
Được sự đồng ý của Minh Châu, một nha hoàn trẻ tuổi bước vào, nàng nhận ra nàng ta là Thúy Vi, tì nữ thân cận bên cạnh Tống Vân Thư.
Nàng ta cung kính chắp tay hành lễ với Minh Châu rồi nói:
"Bẩm Quận chúa, Quận chúa Vân Thư đêm qua đột nhiên bị cảm lạnh, hiện tại không thể ra ngoài. Nàng ấy sai nô tì đến nói với người một tiếng. Đợi hôm khác khỏi bệnh nàng ấy sẽ đích thân tới phủ Quận chúa tạ lỗi với người ạ."
Sau khi Thúy vi rời đi, Xuân Đào bày ra vẻ mặt chán ghét: "Sao lại bị bệnh đúng lúc như vậy. Gió tuyết lớn như thế này hẹn người khác ra ngoài còn bản thân lại ở nhà sưởi ấm. Thật là...
Vốn Xuân Đào còn muốn mắng người thêm vài câu nữa chỉ là còn chưa kịp nghĩ sẽ mắng tiếp như thể nào đã bị
Minh Châu cắt ngang
"Được rồi xuân Đào, thật sự là sức khỏe của Vân Thư trước giờ vẫn luôn không tốt, trời lạnh như này muội ấy bị cảm lạnh cũng là điều dễ hiểu thôi. Hơn nữa muội ấy cũng đã sai nha hoàn thân cận tới báo tin rồi đừng so đo nữa.”
"Tới cũng đã tới rồi, chúng ta đi dạo một chút, nhân tiện chọn vài món đồ.
Nàng chuẩn bị thảo dược, hắn sẽ chuẩn bị nước để rửa sạch. Nàng sắc thuốc, hắn sẽ giúp nàng nhóm lửa trước.
Nàng tắt bếp, hắn sẽ bày sẵn bát cho nàng rót thuốc. Những việc nàng làm hắn đều thành thục giúp đỡ một tay, nhìn vào còn tưởng hắn cũng am hiểu y thuật.
Sau đó có người còn nói Quận chúa Minh Châu và Thẩm đại nhân đúng là tâm ý tương thông, hòa hợp như một.
Nàng không mấy để tâm tới lời nói của mọi người nhưng lại vô thức để phần lại cho hắn một phần cơm, một chén cháo hay một cái bánh bao mỗi khi hắn đi tuần tra các điểm dịch khác về trể.
Buổi tối hắn cũng vẫn đi theo nàng cho tới khi bóng lưng nàng khuất sau cánh cổng phủ Quận chúa.
Thi thoảng hắn cũng sẽ mặt dày mày rạn xông vào phòng nàng ăn vạ, đánh chết cũng không chịu đi.
Khi chỉ có hai người trên giường hắn sẽ không tiếc lời trêu chọc nàng. Nàng nhe nanh múa vuốt hăm dọa hắn nhưng khóe môi lại không tự chủ cong lên một đường cong tuyệt sắc. (3)
Đêm đó hắn ngây ngẩn nhìn nàng cười, một lúc sau mới ôm nàng trong tay cưng chiều nói ra lời ngọt ngào.
"Quận chúa cười lên thật xinh đẹp, sau này bớt cau có lại, cười nhiều hơn một chút được không?"
Nàng làm ra vẻ bất ngờ hỏi lại hắn: "'Có thật là xinh đẹp hơn không?"
"Rất đẹp." Khi hắn nói, ánh mắt nhìn nàng như chứa đựng cả nghìn vì sao sáng .
"Ta tin tưởng ngươi, vậy sau này nhất định sẽ cười thật nhiều cho xinh đẹp để quyến rũ nam nhân."
Chớp mắt một cái những vì sao sáng trong mắt hắn đều tan biến. Bên tai nàng vang lên một giọng nói hờn dỗi .
" Muốn quyến rũ nam nhân khác thì nàng nên đi ngủ sớm đi, trong mơ việc gì cũng có thể làm được."
Sáng hôm sau nhìn những dấu vết hẳn để lại, nàng bất mãn quát lên: "Thẩm An, ngươi cầm tinh con chó hay sao."
Hắn không nói gì, vẫn thành thục các động tác chải tóc, cài trâm cho nàng tới khi xong việc mới hờ hững buông ra một cầu:
" Ta chỉ giúp nàng ngủ ngon để quyến rũ nam nhân trong mơ thôi."
"Ổ, đa tạ Thẩm đại nhân chiếu cố."
" Vậy đêm nay có cần ta chiếu cố nữa không?"
Nghe cái giọng điệu người lạ chớ đến gần này cuối cùng nàng cũng hiểu ra một điều "không nên trêu chọc hẳn trên giường".
Minh Châu cười cười nhìn hắn lấy lòng: "Không cần, ta không muốn quyến rũ nam nhân nữa."
Một tháng sau, dưới sự nỗ lực của triều đình và bá tánh tình hình dịch bệnh cũng đã trôi qua. Nạn dân được quyên góp, hỗ trợ trở về quê nhà. Kinh thành lại trở lại dáng vẻ hoa lệ như vốn có.
Ngày hôm đó gió gào thét dữ dội, tuyết rơi dày đặc trên mặt đất, Minh Châu dẫn theo Xuân Đào tới Thiên Vũ Môn.
Ngồi trong trà lâu, nàng nhấp một ngụm trà ấm lại nhìn những bông tuyết trắng xóa đang bay trong không trung.
Xuân Đào có hơi bất mãn nói: "Quận chúa Vân Thư cũng thật là...Một ngày gió tuyết như thế này sao lại muốn tới đây chọn vòng tay."
Ba ngày trước Tống Vân Thư sai người gửi cho nàng một phong thư nói muốn hẹn nàng cùng tới Thiên Vũ Môn chọn vòng tay.
Nhớ lại lần gặp mặt trước ở Thiên Vũ Môn nàng đã hứa sẽ chọn vòng tay giúp nàng ta vì vậy liền không do dự mà đồng ý thư mời.
Chỉ là không ai nghĩ tới ngày họ hẹn đi lại có gió tuyết lớn như vậy.
Biết Xuân Đào đang lo lắng cho mình, Minh Châu khẽ cười xoa dịu tâm trạng nàng ta: "Lúc gửi thư mời muội ấy đâu biết là hôm nay sẽ có gió tuyết."
Nét mặt Xuân Đào vẫn cau có: "Vậy cũng thôi đi nhưng người xem chúng ta đã tới đây đợi lâu như vậy rồi mà nàng ấy vẫn chưa tới."
"Đừng trách muội ấy, là chúng ta tới sớm nửa canh giờ mà."
Minh Châu vừa dứt lời, hạ nhân của trà lâu truyền lời tới nói có người của Hoài Vương phủ muốn gặp.
Được sự đồng ý của Minh Châu, một nha hoàn trẻ tuổi bước vào, nàng nhận ra nàng ta là Thúy Vi, tì nữ thân cận bên cạnh Tống Vân Thư.
Nàng ta cung kính chắp tay hành lễ với Minh Châu rồi nói:
"Bẩm Quận chúa, Quận chúa Vân Thư đêm qua đột nhiên bị cảm lạnh, hiện tại không thể ra ngoài. Nàng ấy sai nô tì đến nói với người một tiếng. Đợi hôm khác khỏi bệnh nàng ấy sẽ đích thân tới phủ Quận chúa tạ lỗi với người ạ."
Sau khi Thúy vi rời đi, Xuân Đào bày ra vẻ mặt chán ghét: "Sao lại bị bệnh đúng lúc như vậy. Gió tuyết lớn như thế này hẹn người khác ra ngoài còn bản thân lại ở nhà sưởi ấm. Thật là...
Vốn Xuân Đào còn muốn mắng người thêm vài câu nữa chỉ là còn chưa kịp nghĩ sẽ mắng tiếp như thể nào đã bị
Minh Châu cắt ngang
"Được rồi xuân Đào, thật sự là sức khỏe của Vân Thư trước giờ vẫn luôn không tốt, trời lạnh như này muội ấy bị cảm lạnh cũng là điều dễ hiểu thôi. Hơn nữa muội ấy cũng đã sai nha hoàn thân cận tới báo tin rồi đừng so đo nữa.”
"Tới cũng đã tới rồi, chúng ta đi dạo một chút, nhân tiện chọn vài món đồ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.