Chương 22: Thấm đại nhân nói thì hay
Mai Linh Nhung
05/11/2024
Ngày đổi ngày, chẳng mấy chốc thời tiết mát dịu của mùa thu đã bị thay thế bởi cái lạnh tới cắt da cắt thịt. Mùa đông năm nay có vẻ lạnh sớm hơn, mới đầu mùa, tuyết đã rơi trắng xóa cả một vùng trời.
Trận tuyết đầu mùa vừa kết thúc, bách tính trăm họ còn chưa kịp vui mừng thì đã lại hứng chịu một trận mưa lớn trái mùa.
Người dân trong thành, ngay cả những cụ già cũng nói "Lần đầu tiên trong đời thấy mùa đông mà có mưa to gió
lon nhu nay"
Trời mùa đông lại cộng thêm mưa lớn càng làm cho thời tiết thêm phần khắc nghiệt. Kinh thành tấp nập, hoa lệ vậy mà giờ đây chỉ có nước và nước. Muốn nhìn thấy bóng người trên đường cũng thật sự là điều khó khăn.
Minh Châu ngồi bên cửa sổ nhìn những hạt mưa nặng trĩu rơi trên nền đất.
Nàng nhớ lại, kiếp trước cũng không hề có trận mưa dữ dội nào trong mùa đông. Không lẽ vận mệnh luân hồi, con người thay đổi, thiên nhiên cũng thay đổi hay sao.
Mưa xối xả, gió gào thét liên tiếp suốt bảy ngày bảy đêm. Các kênh đập, khe suối nước chảy ào ào như thác đổ.
ngập lụt nhiều nơi cũng khiến nhiều người thiệt mạng vì đuối nước.
Ngô, khoai, hoa màu chỉ trong nháy mắt đều đã chết sạch. Cánh đồng xanh mướt ngày nào nay chỉ còn là một bãi nước mênh mông. Rất nhiều người tuy còn sống sót nhưng nhà cửa lại bị nước cuốn trôi, chịu cảnh mành trời chiếu đất.
Quan phủ cứu tế như châu chấu đá xe. Triều đình vét quốc khố để cứu trợ thiên tai, đó thật sự là một số tiền lớn có điều sau khi qua tầng tầng lớp lớp quan viên, khi tới tay nạn dân đã chẳng còn được là mấy. Vì thể mà nạn dân mỗi ngày lại nhiều thêm cả trăm người.
Sau đó nạn dân đã kéo nhau tới kinh thành chỉ hi vọng có thể tìm được một con đường sống.
Nạn dân tán loạn khắp nơi, từ người già, trẻ nhỏ. Thiếu ăn, thiếu mặc, thiếu cả củi đốt. Trộm cắp, cướp giật xảy ra khắp các con phố lớn nhỏ trong kinh thành.
Có người đói ăn tới mức bánh bao của một đứa trẻ cẩm trong tay cũng dám giật.
Tấu sớ chất chồng trước mặt Hoàng Đế chia làm hai phe.
Một phe suy nghĩ vì người dân kinh thành. Đề xuất xin quân dẹp loạn, trả lại trật tự bình yên vốn có cho bách tính trăm dân.
Thiên tai là điều không mong muốn, người dân kinh thành cũng vừa hứng chịu một trận mưa lớn như bao nơi khác, buôn bán kinh doanh cũng vì vậy mà bị đình trệ, giờ lại thêm nạn dân quấy phá, e rằng cuộc sống của muôn dân khó mà ổn định.
Một phe lại suy nghĩ cho những nạn dân khốn khổ. Cho rằng "loạn" ở đây không phải là phản loạn mà chỉ là những nạn dân vừa trải qua biến cố thiên tai. Họ cũng là con dân của thánh thượng, họ bị đẩy đến đường cùng, cũng chỉ là muốn tìm một con đường sống. Dùng biện pháp mạnh không những không thu phục được lòng dân mà còn khiến họ mất niềm tin vào triểu đình.
Trong điện Kim Loan, Hoàng Đế nhăn nhó xoa xoa ấn đường, suy nghĩ cả nửa ngày mới phiền muộn nói.
"Thẩm An, ngươi xuất thân từ dân gian, hiểu rõ lòng dân hơn ai hết vậy ngươi có biện pháp gì không?"
Hoàng Đế vừa dứt lời, không cần suy nghĩ hắn đã cúi người cung kính nói:
"Khởi bẩm Hoàng Thượng, thần nghĩ việc này cũng không khó. Bách tính kinh thành cần bình yên để tiếp tục phát triển kinh tế sau thiên tai, vậy thì chỉ cần an ổn được nạn dân, kinh thành sẽ trở lại bình yên như lúc trước.
Mà nạn dân hiện nay đều là những người đã lâm tới bước đường cùng, họ cũng chỉ cần có sự sống. Trước hết chúng ta cứ ổn định nơi ăn, chốn ở cho họ trước. Có nơi ăn chốn ở rồi họ sẽ không trộm cướp, quấy phá người dân."
Thầm An vừa nói xong, một vị quan nhị phẩm khinh thường lên tiếng:
"Thẩm đại nhân nói thì hay nhưng ngài có biết nạn dân hiện tại đã đông như thế nào rồi không? Muốn ổn định nơi ăn chốn ở cho mấy nghìn người đâu phải là một số tiền nhỏ."
Một vị quan khác cũng nói theo: "Mới đây thôi đã chi ra một số tiền lớn khắc phục thiên tai, bây giờ lại muốn chi thêm nữa vậy các binh sĩ đang chiến đấu ở biên cương phải làm sao?"
Mấy năm nay công lao của hắn không hề ít, ngường ngưỡng mộ hắn cũng có mà người ghen tị với hẳn cũng nhiều vậy nên lúc này đứng giữa những ánh mắt đẩy địch ý hẳn vẫn ung dung mỉm cười, thản nhiên đối đáp:
"Nạn dân tới đây đều là những bách tính bình thường, họ chưa từng được ở dinh thự xa hoa giống các ngài, cũng chưa từng ăn những món ăn sơn hào hải vị được cống tế như các ngài. Nơi họ ở đơn giản chỉ là một mái nhà che nắng che mưa, một bữa cơm canh đạm bạc, nay họ lại bị lâm vào bước đường cùng thứ họ cần cũng chỉ là một nơi che chắn gió sương, một chút đồ ăn để duy trì sự sống qua ngày. Thử hỏi như vậy sẽ tốn bao nhiêu tiền đây?"
Ngữ điệu của hắn bình tĩnh nhưng mỗi câu từ lại không ngừng phô ra sự xa hoa thú lạc của đám quan viên khiến nhiều người bất mãn, càng quyết liệt phản đối hắn. Cũng có người lại xem ý kiến của hắn như nguồn sáng cho nạn dân.
Trận tuyết đầu mùa vừa kết thúc, bách tính trăm họ còn chưa kịp vui mừng thì đã lại hứng chịu một trận mưa lớn trái mùa.
Người dân trong thành, ngay cả những cụ già cũng nói "Lần đầu tiên trong đời thấy mùa đông mà có mưa to gió
lon nhu nay"
Trời mùa đông lại cộng thêm mưa lớn càng làm cho thời tiết thêm phần khắc nghiệt. Kinh thành tấp nập, hoa lệ vậy mà giờ đây chỉ có nước và nước. Muốn nhìn thấy bóng người trên đường cũng thật sự là điều khó khăn.
Minh Châu ngồi bên cửa sổ nhìn những hạt mưa nặng trĩu rơi trên nền đất.
Nàng nhớ lại, kiếp trước cũng không hề có trận mưa dữ dội nào trong mùa đông. Không lẽ vận mệnh luân hồi, con người thay đổi, thiên nhiên cũng thay đổi hay sao.
Mưa xối xả, gió gào thét liên tiếp suốt bảy ngày bảy đêm. Các kênh đập, khe suối nước chảy ào ào như thác đổ.
ngập lụt nhiều nơi cũng khiến nhiều người thiệt mạng vì đuối nước.
Ngô, khoai, hoa màu chỉ trong nháy mắt đều đã chết sạch. Cánh đồng xanh mướt ngày nào nay chỉ còn là một bãi nước mênh mông. Rất nhiều người tuy còn sống sót nhưng nhà cửa lại bị nước cuốn trôi, chịu cảnh mành trời chiếu đất.
Quan phủ cứu tế như châu chấu đá xe. Triều đình vét quốc khố để cứu trợ thiên tai, đó thật sự là một số tiền lớn có điều sau khi qua tầng tầng lớp lớp quan viên, khi tới tay nạn dân đã chẳng còn được là mấy. Vì thể mà nạn dân mỗi ngày lại nhiều thêm cả trăm người.
Sau đó nạn dân đã kéo nhau tới kinh thành chỉ hi vọng có thể tìm được một con đường sống.
Nạn dân tán loạn khắp nơi, từ người già, trẻ nhỏ. Thiếu ăn, thiếu mặc, thiếu cả củi đốt. Trộm cắp, cướp giật xảy ra khắp các con phố lớn nhỏ trong kinh thành.
Có người đói ăn tới mức bánh bao của một đứa trẻ cẩm trong tay cũng dám giật.
Tấu sớ chất chồng trước mặt Hoàng Đế chia làm hai phe.
Một phe suy nghĩ vì người dân kinh thành. Đề xuất xin quân dẹp loạn, trả lại trật tự bình yên vốn có cho bách tính trăm dân.
Thiên tai là điều không mong muốn, người dân kinh thành cũng vừa hứng chịu một trận mưa lớn như bao nơi khác, buôn bán kinh doanh cũng vì vậy mà bị đình trệ, giờ lại thêm nạn dân quấy phá, e rằng cuộc sống của muôn dân khó mà ổn định.
Một phe lại suy nghĩ cho những nạn dân khốn khổ. Cho rằng "loạn" ở đây không phải là phản loạn mà chỉ là những nạn dân vừa trải qua biến cố thiên tai. Họ cũng là con dân của thánh thượng, họ bị đẩy đến đường cùng, cũng chỉ là muốn tìm một con đường sống. Dùng biện pháp mạnh không những không thu phục được lòng dân mà còn khiến họ mất niềm tin vào triểu đình.
Trong điện Kim Loan, Hoàng Đế nhăn nhó xoa xoa ấn đường, suy nghĩ cả nửa ngày mới phiền muộn nói.
"Thẩm An, ngươi xuất thân từ dân gian, hiểu rõ lòng dân hơn ai hết vậy ngươi có biện pháp gì không?"
Hoàng Đế vừa dứt lời, không cần suy nghĩ hắn đã cúi người cung kính nói:
"Khởi bẩm Hoàng Thượng, thần nghĩ việc này cũng không khó. Bách tính kinh thành cần bình yên để tiếp tục phát triển kinh tế sau thiên tai, vậy thì chỉ cần an ổn được nạn dân, kinh thành sẽ trở lại bình yên như lúc trước.
Mà nạn dân hiện nay đều là những người đã lâm tới bước đường cùng, họ cũng chỉ cần có sự sống. Trước hết chúng ta cứ ổn định nơi ăn, chốn ở cho họ trước. Có nơi ăn chốn ở rồi họ sẽ không trộm cướp, quấy phá người dân."
Thầm An vừa nói xong, một vị quan nhị phẩm khinh thường lên tiếng:
"Thẩm đại nhân nói thì hay nhưng ngài có biết nạn dân hiện tại đã đông như thế nào rồi không? Muốn ổn định nơi ăn chốn ở cho mấy nghìn người đâu phải là một số tiền nhỏ."
Một vị quan khác cũng nói theo: "Mới đây thôi đã chi ra một số tiền lớn khắc phục thiên tai, bây giờ lại muốn chi thêm nữa vậy các binh sĩ đang chiến đấu ở biên cương phải làm sao?"
Mấy năm nay công lao của hắn không hề ít, ngường ngưỡng mộ hắn cũng có mà người ghen tị với hẳn cũng nhiều vậy nên lúc này đứng giữa những ánh mắt đẩy địch ý hẳn vẫn ung dung mỉm cười, thản nhiên đối đáp:
"Nạn dân tới đây đều là những bách tính bình thường, họ chưa từng được ở dinh thự xa hoa giống các ngài, cũng chưa từng ăn những món ăn sơn hào hải vị được cống tế như các ngài. Nơi họ ở đơn giản chỉ là một mái nhà che nắng che mưa, một bữa cơm canh đạm bạc, nay họ lại bị lâm vào bước đường cùng thứ họ cần cũng chỉ là một nơi che chắn gió sương, một chút đồ ăn để duy trì sự sống qua ngày. Thử hỏi như vậy sẽ tốn bao nhiêu tiền đây?"
Ngữ điệu của hắn bình tĩnh nhưng mỗi câu từ lại không ngừng phô ra sự xa hoa thú lạc của đám quan viên khiến nhiều người bất mãn, càng quyết liệt phản đối hắn. Cũng có người lại xem ý kiến của hắn như nguồn sáng cho nạn dân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.