Tình Yêu Hữu Danh Vô Thực

Chương 20: Chương 20

Lục Xu

24/11/2016

Giản Ngưng bị Cố Trường Dạ dẫn tới bệnh viện. Đây là lần đầu tiên cô tới bệnh viện tư nhân do chính hắn đầu tư, phong cách đặc trưng của những nhà tư bản. Theo từng bước chân, cô đều có thể cảm giác được mặt sàn sáng choang chiếu rõ bộ dáng nhếch nhác, thảm hại của mình.

Cô có chút buồn cười, hắn không nói suông, mà thật sự dẫn cô đến bệnh viện. Có lẽ trong mắt hắn, cô đến thị trấn nhỏ kia sống, đúng là không tuân thủ nữ tắc, ngả ngớn vào vô số đàn ông. Hơn nữa còn thật tính gả đi, làm cho con trai hắn gọi người đàn ông khác là cha.

Cô chẳng qua nghĩ, hắn còn chưa chứng thực, đã trực tiếp nghĩ cô có vấn đề. Chẳng lẽ hắn không tự nghĩ đến bản thân hắn mới là người có vấn đề? Bao nhiêu phụ nữ tìm đến tận cửa như vậy?

Đàn ông trên thế giới, quả thực có những tiêu chuẩn so sánh rất đáng sợ.

Chính là cô muốn cười cũng không cười nổi, bởi vì Cố Trường Dạ bộ dạng rất nghiêm chỉnh, phảng phất như đang chờ kết quả gì quan trọng lắm. Nếu không phải biết đây chỉ là kiểm tra sức khoẻ đơn thuần, cô sẽ cho là mình bị bệnh nan y bất trị. Không đúng, cho dù cô bị bệnh nan y, biểu tình hắn cũng không thể như vậy.

Qúa trình kiểm tra có chút phức tạp, Giản Ngưng rốt cuộc làm xong một lượt, nhịn không được nhìn Cố Trường Dạ châm chọc, “Nếu không phải chỉ là kiểm tra sức khoẻ, tôi còn hoài nghi anh có âm mưu gì.”

Cố Trường Dạ biểu tình tựa hồ không thoải mái, “Tôi còn có thể âm mưu cái gì?” Hắn nhướng mi, đối với lời nói của cô có chút bất mãn.

“Ví dụ như mặt ngoài anh dẫn tôi tới bệnh viện kiểm tra thân thể, nhưng trên thực tế là có mưu đồ khác.” Cô nói lời này, ý tứ châm chọc có đủ. Giản Ngưng hình dung đến một bộ phim truyền hình, vai nam chính yêu em gái nữ chính. Nhưng em gái kia mắc bệnh nan y, nam chính cố ý lừa nữ chính đến bệnh viện kiểm tra. Nếu trùng khớp, có thể vừa ý cứu lấy em gái nữ chính.

Lúc cô nói, ngữ khí buông lỏng một chút. May mắn cô không có em gái, nếu không cô nhất định hoài nghi Cố Trường Dạ có mưu đồ. Cô đời này mấy việc không mong muốn đã gặp qua vài lần, việc không mong nhất cũng đã xảy ra, tựa hồ cũng không còn gì có thể làm cô lung lay nữa.

Cố Trường Dạ bởi vì lời này mà nhìn cô nửa ngày, lập tức quan sát cô từ đầu đến chân, “Em thấy trên người em còn cái gì để tôi lợi dụng?”

Cô cỡ nào không biết lượng sức mình mới nói ra những lời như thế. Giản Ngưng quay đầu, không muốn cùng hắn tranh luận nữa. Dù sao trong mắt hắn, cô cũng không có tí trọng lượng nào.

“Khi nào mới để tôi gặp Tiểu Địch?” Cô thuận theo hắn, cũng chỉ vì muốn thấy Tiểu Địch.

“Có kết quả xong.” Cố Trường Dạ lười nói thêm.

Kỷ Bách Hiên từ đối diện đi tới, thấy bọn họ, cung kính gọi Cố Trường Dạ, “Đại ca.” Ánh mắt dừng trên người Giản Ngưng một lúc, “Chị dâu.”

Giản Ngưng quả thực đối với hai chữ “Chị dâu” này không dám nhận.

Kỷ Bách Hiên không ngại thái độ của cô, vẫn là cười cười.

“Em về trước đi.” Cố Trường Dạ cũng không nhìn Giản Ngưng, chỉ phân phó một câu như vậy.

Giản Ngưng không tính lưu lại, cất bước liền đi. Bộ dáng kia của hắn, thật sự giống như coi cô mắc bệnh truyền nhiễm. Mà hắn không muốn tiếp xúc với cô, sợ chính mình lây bệnh.

Kỷ Bách Hiên nhìn chằm chằm hướng đi của Giản Ngưng, thẳng đến khi thân ảnh cô hoàn toàn biến mất. Lúc này mới thu hồi ánh mắt, thần sắc nghiêm trọng, “Chị dâu còn chưa biết…” Hắn vốn muốn hỏi Đại ca tại sao không nói cho chị dâu biết sự thật, nhưng Cố Trường Dạ luôn không vui đối với những người hỏi hắn chuyện mà hắn đã an bài tốt, nên mới phải uyển chuyển nói như vậy.

“Không cần.” Cố Trường Dạ rõ ràng không muốn nói thêm, “Khi nào thì có kết quả?”

“Ngày mai đi!” Phải đảm bảo kết quả thật chuẩn xác.

Cố Trường Dạ lặng im vài giây, mới gật đầu.



Ngày hôm sau Cố Trường Dạ mới trở lại biệt hự, biểu tình phảng phất như từ trong hầm băng chui ra, cả người đều toát ra hơi lạnh, khiến Giản Ngưng không khỏi hoài nghi là có phải mình lại làm cái gì khiến hắn không thoải mái không. Nhất là ánh mắt hắn, tổng cảm thấy như cô thiếu nợ hắn cái gì. Cô trầm mặc chống lại ánh mắt hắn, giằng co cũng không cảm thấy sợ hãi lắm.

“Tiểu Địch đâu?” Mấy ngày nay đối với cô mà nói, một ngày dài tựa năm.

Tay Cố Trường Dạ rất nhanh tạo thành nắm đấm, rồi lại chậm rãi buông ra, trực tiếp quay người bước đi. Thấy hắn như vậy, Giản Ngưng cũng đuổi theo, cùng hắn lên xe.

Hắn hẳn là muốn dẫn cô đi gặp Tiểu Địch, thật tốt quá. Cố Trường Dạ nhìn gương mặt cô từ trong kính. Từ khi nào cô dễ dàng thoả mãn như vậy? Chỉ cần cho cô gặp Tiểu Địch, cô đều có thể như vậy vui sướng.

Cả đường trầm mặc.

Xe chạy vào ngã tư phồn hoa, Cố Trường Dạ mới dừng xe. Giản Ngưng khẩn trương xuống xe, nhìn xung quanh, nếu hắn dừng ở chỗ này, chắc chắn cũng sẽ đưa Tiểu Địch đến nơi này gặp cô.

Cố Trường Dạ ngồi trong xe, nhìn vào kính chiếu hậu thấy cô tựa hồ đang rất sốt ruột. Hắn suy nghĩ, cô trước kia có hay không vì hắn mà lo lắng như vậy? Có lẽ là có, chính hắn cũng không nhớ rõ, hay là không có? Hắn thà rằng tin tưởng cô từng vì hắn lo lắng, tin rằng loại tình cảm ôn tồn này đã từng có giữa cô với hắn, chỉ là hắn không biết quý trọng, chứ không phải chưa từng tồn tại.

Không bao lâu sau, có một chiếc xe dừng bên cạnh Giản Ngưng, cửa xe mở ra rất nhanh. Từ bên trong Tiểu Địch mặc áo bông dày cộm hào hứng lao ra, còn không quên cảm ơn bác lái xe.

Giản Ngưng nhìn hướng Tiểu Địch, hốc mắt liền đỏ. Này là con trai cô, không thể chia lìa. Cô đón lấy Tiểu Địch, vội vã ôm vào trong ngực, cảm giác được sự tồn tại của thằng bé.

Tiểu Địch của cô, con trai của cô.

Tiểu Địch để cho mẹ ôm, cũng không giãy dụa. Cho dù mẹ ôm có chút chặt, có chút khiến cậu bé không thoải mái, nhưng chỉ cần được mẹ ôm, tất cả đều tốt.

Một hồi lâu, Giản Ngưng mới buông Tiểu Địch ra. Sờ đầu Tiểu Địch, lại sờ đến gương mặt Tiểu Địch, thẳng đến khi cảm nhận được thân thể Tiểu Địch khoẻ mạnh, không có vẻ gì là bị ngược đãi.

Con trai cô, cô không nỡ để nó chịu khổ, cho dù những ngày tháng ở với cô, cô cũng không cho nó được nhiều lắm.

“Mẹ, Tiểu Địch rất nhớ mẹ.” Cậu bé giương đôi mắt thật to nhìn Giản Ngưng, “Mẹ có hay không nhớ đến Tiểu Địch?”

Giản Ngưng vuốt trán Tiểu Địch. Rất nhớ, rất rất nhớ. Nhớ đến nỗi ăn không ngon, ngủ không yên. Nhớ rất kĩ, như vậy cuộc sống mới có thể tiếp tục.

Tiểu Địch chủ động cầm tay Giản Ngưng, bàn tay to nắm bàn tay nhỏ, đi đường mới không sợ ngã.

“Mẹ trong khoảng thời gian này làm gì?” Tiểu Địch vừa đi vừa nghiêng đầu, lát sau lại tự trả lời, “Con biết, mẹ cái gì cũng không làm, cả ngày chỉ nghĩ đến Tiểu Địch.”

Nói xong còn tự nở nụ cười.

Giản Ngưng gật gật đầu, “Tiểu Địch thật thông minh, đoán rất chính xác.”

Tiểu Địch kéo tay Giản Ngưng, ý là muốn Giản Ngưng ngồi xổm xuống. Giản Ngưng thuận theo, ngồi xuống. Tiểu Địch rất nhanh thơm một cái trên trán Giản Ngưng, “Tiểu Địch cả ngày cũng đều nghĩ đến mẹ.”

Giản Ngưng lúc này mới nở nụ cười.



Ánh mắt Giản Ngưng rơi xuống quần áo của Tiểu Địch, đây không phải quần áo cô mua cho thằng bé. Trước kia Tiểu Địch cũng chưa từng mặc qua, “Quần áo này ai cho con?”

Tiểu Địch mở to mắt nhìn, “Là một chú. Chú mua quần áo cho con, cũng cho con rất nhiều đồ chơi.”

“Chú đối tốt với con sao?”

Tiểu Địch dùng sức gật đầu, “Rất tốt, tốt lắm. Chú cho con đi chơi rất nhiều nơi, còn chơi với con.”

Giản Ngưng sau khi nghe, trầm mặc không nói.

Tiểu Địch nhìn mẹ, tay nhỏ bé nhẹ nhàng kéo một chút, tranh thủ lấy được lực chú ý, “Mấy chú khác nói chú đó là ba con, mẹ, có phải vậy không?”

Cô đã từng nghĩ tới vấn đề này rất nhiều lần, cuối cùng cũng đến lúc, mới biết bản thân không cách nào trả lời. Cô cho tới bây giờ đều không hi vọng Tiểu Địch biết ba nó là một người như thế nào. Trước kia nguyên nhân lớn nhất, là cô cho rằng đời này sẽ không bao giờ gặp lại hắn nữa. Mà bây giờ cũng sẽ như vậy, cô không mong Tiểu Địch biết được, ba nó chính là người căm ghét sự tồn tại của nó nhất trên đời này. Cô cũng sẽ không thêu dệt một hình ảnh người cha tốt đẹp trước mặt Tiểu Địch. Nếu Tiểu Địch thật muốn biết, lớn lên nó sẽ tự nhận thức được.

“Tiểu Địch hi vọng là chú sao?” Giản Ngưng yêu thương nhìn Tiểu Địch.

Tiểu Địch gật gật đầu, “Chú thật là uy phong. Nhất định không bị người khác khi dễ, sẽ bảo vệ được mẹ.”

Giản Ngưng ngực cứng lại, nhìn Tiểu Địch, không biết nên nói cái gì.

Tiểu Địch lại cười nói tiếp, “Chú mua cho con thật nhiều đồ chơi. Còn cho con ăn thật nhiều đồ ăn ngon trước kia chưa từng được ăn…” Nói tới đây, Tiểu Địch có chút ưu thương, “Lần sau nhất định dẫn mẹ đi.” Tiểu Địch ăn ngon, mẹ cũng phải ăn ngon mới được.

“Ba ba đối với Tiểu Địch rất tốt sao?” Giản Ngưng thử mở miệng, hồi lâu mới nói ra được mấy chữ này.

Tiểu Địch gật đầu, “Tốt lắm, tốt lắm.”

“Tiểu Địch rất thích ba ba sao?”

Tiểu Địch lại gật đầu.

Giản Ngưng quay đầu, không dám nhìn mặt Tiểu Địch. Tiểu Địch thế nhưng lại thích người đàn ông kia, thế nhưng thích… Cô cắn môi, ngực càng lúc càng khó chịu.

“Mẹ đưa Tiểu Địch đi ăn cơm.”

Một chiếc xe màu đen đi phía sau bọn họ, Cố Trường Dạ ngồi ở ghế sau không lên tiếng, lái xe cũng chỉ có thể lấy tốc độ rùa bò theo sau hai mẹ con.

Cố Trường Dạ từ từ hạ cửa kính xe xuống, nhìn đến hai bóng người một thấp một cao, đôi mắt dần trở nên nhu hoà. Người phụ nữ không ngừng cùng đứa trẻ nói gì đó, đứa trẻ nghe xong, lập tức nở nụ cười. Cách xa như vậy, Cố Trường Dạ tựa hồ vẫn nghe được tiếng cười khanh khách của Tiểu Địch. Vui vẻ như vậy, thuần tuý như vậy, không có bất kỳ phiền não.

Người phụ nữ chỉ cần nhìn đến đứa trẻ, nước mắt như có thể trực tiếp rơi ra. Cô vẫn là yêu đứa nhỏ, hắn trước kia biết được, nhưng chưa từng nhận thức sâu sắc như vậy. Thì ra bộ dáng của một người mẹ là như vậy, có tức giận, có sức sống, tựa như một gốc cây sinh trưởng vào mùa đông, vẫn có thể nhìn thấy mùa xuân năm sau nó sẽ phát triển rực rỡ như thế nào.

Hắn giống như lần đầu tiên nhìn thấy cô, lại giống như không phải.

Cô gái mặc áo cưới trắng đứng ở lễ đường, giờ khắc này, chân chính biến thành người phụ nữ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tình Yêu Hữu Danh Vô Thực

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook