Chương 21
Lục Xu
24/11/2016
Giản Ngưng đưa Tiểu Địch đi ăn cơm, Tiểu Địch rất vui vẻ, dọc đường đều tủm tỉm cười. Lúc ăn cơm, còn chủ động dùng đũa nạt Giản Ngưng phải ăn nhiều cơm. Giản Ngưng cười, vừa ăn vừa đút cho Tiểu Địch. Tiểu Địch nói chưa từng được ăn ngon như vậy, vẫn là cùng mẹ ăn mới cảm thấy hạnh phúc nhất.
Giản Ngưng nhìn gương mặt thoả mãn nhỏ nhắn của Tiểu Địch. Cô luôn hi vọng Tiểu Địch có thể trưởng thành hạnh phúc. Nhưng hiện tại thấy Tiểu Địch thoả mãn như vậy, cô lại cảm thấy có chút không cam lòng. Dường như là bởi vì Tiểu Địch lúc nhỏ thiếu thốn quá nhiều, mà bây giờ người bù đắp cho thằng bé lại không phải là cô.
Tiểu Địch ăn xong, Giản Ngưng kéo khăn tay lau miệng cho thằng bé. Tiểu Địch rất ngoan, ngồi yên bất động, chỉ mở to mắt nhìn Giản Ngưng.
Nét mặt Tiểu Địch khoẻ khoắn hồng nhuận, trong quán cơm cũng mở lò sưởi, làm cho Tiểu Địch giống như cậu bé từ quả đào tiên chui ra. Giản Ngưng nhịn không được đem Tiểu Địch ôm vào lòng, tốt nhất cả đời đều như vậy, bọn họ không bao giờ tách ra.
Ước mơ của cô vĩnh viễn cùng ý trời đối nghịch, một giây trước cô còn hi vọng mình cũng Tiểu Địch mãi mãi đừng tách ra, một giây sau Cố Trường Dạ liền đi đến. Phong thái của hắn quá mức cường đại, từ một khắc hắn bước vào, mọi ánh mắt đều dồn vào hắn. Mà hắn chỉ mang theo mục đích bước về phía cô, hoàn toàn bỏ qua ánh mắt mọi người. Giản Ngưng nhìn thấy Cố Trường Dạ, theo bản năng ôm Tiểu Địch chặt hơn. Tiểu Địch tựa hồ nhìn ra điều bất thường, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn mẹ.
Giản Ngưng lập tức đứng lên, dường như vào giờ khắc này tất cả nhu tình trên mặt cô đều biến mất. Cô muốn bản thân trở nên thật cứng rắn, làm tốt tất cả công tác phòng vệ đối với người đàn ông này.
Cố Trường Dạ dừng trước mặt Giản Ngưng, không quan tâm cô đang làm động tác bảo hộ gì, chính là chỉ nhìn chằm chằm cô. Gương mặt này, có phải hay không sẽ không bao giờ nở nụ cười với hắn nữa? Sẽ không bao giờ nữa?
Giản Ngưng cắn môi, nhìn Cố Trường Dạ, ngay cả tim cũng đều quên đập.
Không thể, không thể để hắn mang Tiểu Địch đi.
“Thời gian gặp mặt đã hết.” Cố Trường Dạ mặt không đổi sắc nhìn Giản Ngưng.
Giản Ngưng bất tri bất giác ôm Tiểu Địch chặt hơn nữa, Tiểu Địch ngẩng đầu lên, không thoải mái kêu một tiếng, “Mẹ.”
Giản Ngưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, lúc này mới buông lỏng tay mình. Tiểu Địch khôi phục trạng thái bình thường, xoay người nhìn đến Cố Trường Dạ, còn đối với hắn cười cười.
Giản Ngưng nhìn Tiểu Địch cười, chợt thấy hoảng sợ. Trước kia cô tự khuyên lơn chính mình, lớn lên sẽ để cho Tiểu Địch tự đi tìm hiểu. Bây giờ thấy thằng bé cười với hắn, tim cô tựa hồ như bị đâm vài nhát.
Cố Trường Dạ nhìn Tiểu Địch trong lòng Giản Ngưng, vươn tay muốn ôm Tiểu Địch.
Tiểu Địch còn chưa kịp vươn tay ra, Giản Ngưng đã giấu Tiểu Địch ra phía sau mình, ánh mắt lạnh lùng nhìn Cố Trường Dạ, “Anh lấy hết mọi thứ của tôi, đều không sao cả. Nhưng Tiểu Địch không được.” Cái khác cô có thể thoả hiệp, nhưng Tiểu Địch là ngoại lệ. Cô tuyệt đối không để hắn mang Tiểu Địch đi.
Ánh mắt cô cùng Cố Trường Dạ giằng co vài giây, hắn mới thu tay, “Tôi có thể cho nó trường học tốt nhất, đồ chơi tốt nhất, quần áo tốt nhất… Em có thể cho nó cái gì?”
Sắc mặt Giản Ngưng cứng đờ, cô bặm môi đến trắng bệch, lại vẫn kiên trì, “Tiểu Địch là của tôi.”
“Đi theo em để ở cái thị trấn bé xíu kia sao? Ngay cả hộ khẩu cũng không có? Hay là em định dựa vào gã đàn ông nào đó có tiền?” Hắn nói châm chọc, cho dù khoé miệng không nhếch, cũng lộ ra ý cười trào phúng.
Môi Giản Ngưng bị cắn đến hiện nhàn nhạt dấu răng, lại vẫn kiên trì, “Tiểu Địch là của tôi, của tôi…”
Cô một lần lại một lần trần thuật, tựa hồ nói cho người khác nghe, lại tựa hồ nói cho chính cô nghe.
Cố Trường Dạ liếc cô nửa ngày, lại càng tiến đến gần cô, duy trì tư thế vươn tay. Tiểu Địch nhanh chóng bắt lấy tay Cố Trường Dạ, làm cho Cố Trường Dạ ôm lấy cô.
Một màn này quả thực làm cho Giản Ngưng cảm thấy hoảng sợ. Cô lảo đảo lui về phía sau hai bước, mới rốt cục đứng vững.
Tiểu Địch kéo kéo caravat trên người Cố Trường Dạ, lúc này mới nhìn về phía Giản Ngưng, “Chú nói… À ba ba nói, ăn cơm xong, con cùng ba ba trở về.”
Tiểu Địch nói xong, liền quay đầu, không nhìn tới mặt Giản Ngưng.
Giản Ngưng trừng mắt nhìn Cố Trường Dạ, hắn đoạt đi hết thảy của cô, làm tổn thương cô, đến cuối cùng ngay cả Tiểu Địch cũng muốn mang đi. Cô muốn xông qua như một người đàn bà chanh chua, đanh đá, giằng co hắn, náo loạn với hắn, nhưng trước mặt Tiểu Địch, cô lại không làm được.
Cố Trường Dạ nhẹ nhàng vỗ vỗ Tiểu Địch, liếc Giản Ngưng một cái, rồi ôm Tiểu Địch xoay người rời đi.
Giản Ngưng loay hoay cả một buổi chiều, không biết cuộc sống của mình như thế nào mới có thể tiếp tục. Tiểu Địch thế nhưng nguyện ý đi theo người đàn ông kia, đây mới là điểm mấu chốt, hung hăng giáng vào lòng cô. Cô không trách Tiểu Địch, là chính cô vô dụng, không cho nó được đời sống vật chất tốt nhất. Không thể mua cho nó đồ chơi, cũng không thể mua cho nó quần áo ấm áp. Thậm chí vào mùa đông cũng không có lò sưởi. Cô không làm được một người mẹ tốt, tất cả đều là lỗi tại cô.
Cô trở lại biệt thự, hôm nay lúc rời đi, vốn không có ý định trở lại nơi này, chỉ cần mang Tiểu Địch rời khỏi là tốt rồi. Cô nghĩ qua, Tiểu Địch sinh ra, Cố Trường Dạ hẳn cũng sẽ không quá ghét, cũng không thể quá thích. Như vậy, đem Tiểu Địch trả lại cho cô, là biện pháp tốt nhất.
Nếu Cố Trường Dạ thật sự ghét cô gả cho người đàn ông khác, vậy cô có thể hứa với hắn, đời này sẽ không lập gia đình, sẽ chỉ cần Tiểu Địch cùng cô bước đi. Được rồi, cô chính là như vậy, vô dụng liền vô dụng, yếu đuối liền yếu đuối đi.
Cô về tới đây, giống như tự vả chính mình. Mới nói không cần về, đảo mắt một cái đã dùng hành động phản bác.
Cô chờ Cố Trường Dạ về, muốn hỏi hắn nghĩ cái gì, rốt cuộc muốn thế nào mới bằng lòng trả Tiểu Địch lại cho cô? Có phải hay không nhất định bức cô chết mới bằng lòng cho qua hết thảy?
Cô mơ mơ hồ hồ ngồi trong sân, trong đầu hiện lên vô số ý niệm. Mỗi một ý nghĩ hiện ra, lại càng làm cho cô cảm thấy thất vọng. Vài người giúp việc lên nhắc nhở cô vào nhà, nơi này gió lớn, dễ sinh bệnh, nhưng cô đều bất động. Gió lạnh thì tính gì, cô đã mất hết tri giác từ lâu rồi.
Cố Trường Dạ tận lúc hoàng hôn mới trở về, dường như đoán được cô đã về tới đây, nhìn thấy cô cũng không chút nào ngoài dự kiến. Hắn đến đứng đối diện Giản Ngưng, nhìn cô cười cười, “Xem ra em đang dùng hành động thực tế buông tha Tiểu Địch?”
Những lời này của hắn, đột nhiên kéo cô trở về. Giản Ngưng bất mãn trừng hắn.
“Tôi không cho phép một thân thể bệnh tật xuất hiện trước mặt Tiểu Địch. Phải biết rằng bây giờ nó là con trai duy nhất của Cố Trường Dạ tôi, tuyệt đối không thể có bất kì tổn hại.” Hắn nói gằn từng chữ, thấy cô cắn cắn môi, không khỏi có vài phần đáng thương, lúc này mới dời tầm mắt đi chỗ khác.
Giản Ngưng miệng run rẩy, “Anh muốn thế nào mới có thể trả Tiểu Địch lại cho tôi?”
“Tiểu Địch là con tôi.” Cái gì mà trả lại cho cô, nguyên bản chính là con hắn, cô tốt nhất nên nắm rõ điểm này.
Giản Ngưng muốn khóc lại không khóc được, “Anh có thể tìm vô số phụ nữ sinh con cho anh. Nhưng tôi chỉ có một mình Tiểu Địch, anh buông tha tôi, được không?”
“Lời nói dễ nghe như vậy, ai biết em có thể đi tìm người đàn ông khác sinh con hay không? Em không phải không có khả năng này.” Cố Trường Dạ hừ lạnh.
“Anh…”
“Tôi nói sai sao?” Hắn nhướng mi, “Đừng nghĩ giả bộ đáng thương, đáng thương vô dụng. Em nếu biểu hiện tốt, làm tôi cao hứng, tôi có thể cho em gặp Tiểu Địch một lần. Nếu chỉ muốn chọc giận tôi… Vậy đừng nghĩ đến việc gặp lại Tiểu Địch.”
“Cố Trường Dạ, anh có còn là con người không?”
“Đừng mơ mộng những thứ không có thực. Không bằng lấy lòng tôi, tôi cao hứng, có thể để em thấy Tiểu Địch.”
Giản Ngưng tức giận đến hô hấp kịch liệt, “Tôi còn có cái gì để lấy lòng anh?”
Cố Trường Dạ híp mắt đánh giá cô hồi lâu, mới từng bước tiến đến, đôi mắt tựa hồ mềm nhũn, “Đừng tự coi thường bản thân. ” Hắn vươn tay, vuốt ve cổ Giản Ngưng, lại di chuyển đến xương quai xanh vẽ vài vòng, kề sát bên tai cô, nói nhỏ, “Có lẽ đối với thân thể em, tôi còn cảm thấy rất hứng thú.”
“Anh…” Giản Ngưng nghiến răng nghiến lợi.
“Trừ bỏ điều này, em còn có thể làm cái gì?” Cố Trường Dạ đối với phản ứng của cô tỏ vẻ khinh thường.
Giản Ngưng hất tay hắn ra, “Anh đừng nằm mơ, tôi có chết cũng không nằm dưới thân anh. Tôi ghê tởm anh…”
“Ghê tởm? Em trước kia không phải rất vui vẻ đón nhận sao?” Hắn hoàn toàn bỏ rơi thái độ cô, còn dùng tay vuốt mặt cô, “Đừng nói vội, suy nghĩ thật kĩ. Đây là cách duy nhất, trừ phi em đời này không muốn gặp Tiểu Địch nữa.”
“Anh… Hỗn đản.”
“A…”
“Cố Trường Dạ, anh không chết tử tế được.”
Cố Trường Dạ thu hồi tay, sửa sang lại chút y phục, “Xin lỗi, tôi vừa coi số mạng, có thể sống lâu trăm tuổi. Muốn nguyền rủa tôi, cần tự biết bản thân có thể đụng đến tôi hay không.”
Giản Ngưng tựa hồ đã dùng hết tất cả khí lực, ngay cả một câu đều nói không nên lời.
Cô nhìn bóng lưng hắn rời đi. Vẫn luôn là như vậy, hắn muốn làm gì thì làm. Vì sao ông trời không thể chiếu cố cô? Điều cô muốn cho tới bây giờ cũng không nhiều, vì sao cuộc sống lại gian nan như vậy?
Giản Ngưng nhìn gương mặt thoả mãn nhỏ nhắn của Tiểu Địch. Cô luôn hi vọng Tiểu Địch có thể trưởng thành hạnh phúc. Nhưng hiện tại thấy Tiểu Địch thoả mãn như vậy, cô lại cảm thấy có chút không cam lòng. Dường như là bởi vì Tiểu Địch lúc nhỏ thiếu thốn quá nhiều, mà bây giờ người bù đắp cho thằng bé lại không phải là cô.
Tiểu Địch ăn xong, Giản Ngưng kéo khăn tay lau miệng cho thằng bé. Tiểu Địch rất ngoan, ngồi yên bất động, chỉ mở to mắt nhìn Giản Ngưng.
Nét mặt Tiểu Địch khoẻ khoắn hồng nhuận, trong quán cơm cũng mở lò sưởi, làm cho Tiểu Địch giống như cậu bé từ quả đào tiên chui ra. Giản Ngưng nhịn không được đem Tiểu Địch ôm vào lòng, tốt nhất cả đời đều như vậy, bọn họ không bao giờ tách ra.
Ước mơ của cô vĩnh viễn cùng ý trời đối nghịch, một giây trước cô còn hi vọng mình cũng Tiểu Địch mãi mãi đừng tách ra, một giây sau Cố Trường Dạ liền đi đến. Phong thái của hắn quá mức cường đại, từ một khắc hắn bước vào, mọi ánh mắt đều dồn vào hắn. Mà hắn chỉ mang theo mục đích bước về phía cô, hoàn toàn bỏ qua ánh mắt mọi người. Giản Ngưng nhìn thấy Cố Trường Dạ, theo bản năng ôm Tiểu Địch chặt hơn. Tiểu Địch tựa hồ nhìn ra điều bất thường, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn mẹ.
Giản Ngưng lập tức đứng lên, dường như vào giờ khắc này tất cả nhu tình trên mặt cô đều biến mất. Cô muốn bản thân trở nên thật cứng rắn, làm tốt tất cả công tác phòng vệ đối với người đàn ông này.
Cố Trường Dạ dừng trước mặt Giản Ngưng, không quan tâm cô đang làm động tác bảo hộ gì, chính là chỉ nhìn chằm chằm cô. Gương mặt này, có phải hay không sẽ không bao giờ nở nụ cười với hắn nữa? Sẽ không bao giờ nữa?
Giản Ngưng cắn môi, nhìn Cố Trường Dạ, ngay cả tim cũng đều quên đập.
Không thể, không thể để hắn mang Tiểu Địch đi.
“Thời gian gặp mặt đã hết.” Cố Trường Dạ mặt không đổi sắc nhìn Giản Ngưng.
Giản Ngưng bất tri bất giác ôm Tiểu Địch chặt hơn nữa, Tiểu Địch ngẩng đầu lên, không thoải mái kêu một tiếng, “Mẹ.”
Giản Ngưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, lúc này mới buông lỏng tay mình. Tiểu Địch khôi phục trạng thái bình thường, xoay người nhìn đến Cố Trường Dạ, còn đối với hắn cười cười.
Giản Ngưng nhìn Tiểu Địch cười, chợt thấy hoảng sợ. Trước kia cô tự khuyên lơn chính mình, lớn lên sẽ để cho Tiểu Địch tự đi tìm hiểu. Bây giờ thấy thằng bé cười với hắn, tim cô tựa hồ như bị đâm vài nhát.
Cố Trường Dạ nhìn Tiểu Địch trong lòng Giản Ngưng, vươn tay muốn ôm Tiểu Địch.
Tiểu Địch còn chưa kịp vươn tay ra, Giản Ngưng đã giấu Tiểu Địch ra phía sau mình, ánh mắt lạnh lùng nhìn Cố Trường Dạ, “Anh lấy hết mọi thứ của tôi, đều không sao cả. Nhưng Tiểu Địch không được.” Cái khác cô có thể thoả hiệp, nhưng Tiểu Địch là ngoại lệ. Cô tuyệt đối không để hắn mang Tiểu Địch đi.
Ánh mắt cô cùng Cố Trường Dạ giằng co vài giây, hắn mới thu tay, “Tôi có thể cho nó trường học tốt nhất, đồ chơi tốt nhất, quần áo tốt nhất… Em có thể cho nó cái gì?”
Sắc mặt Giản Ngưng cứng đờ, cô bặm môi đến trắng bệch, lại vẫn kiên trì, “Tiểu Địch là của tôi.”
“Đi theo em để ở cái thị trấn bé xíu kia sao? Ngay cả hộ khẩu cũng không có? Hay là em định dựa vào gã đàn ông nào đó có tiền?” Hắn nói châm chọc, cho dù khoé miệng không nhếch, cũng lộ ra ý cười trào phúng.
Môi Giản Ngưng bị cắn đến hiện nhàn nhạt dấu răng, lại vẫn kiên trì, “Tiểu Địch là của tôi, của tôi…”
Cô một lần lại một lần trần thuật, tựa hồ nói cho người khác nghe, lại tựa hồ nói cho chính cô nghe.
Cố Trường Dạ liếc cô nửa ngày, lại càng tiến đến gần cô, duy trì tư thế vươn tay. Tiểu Địch nhanh chóng bắt lấy tay Cố Trường Dạ, làm cho Cố Trường Dạ ôm lấy cô.
Một màn này quả thực làm cho Giản Ngưng cảm thấy hoảng sợ. Cô lảo đảo lui về phía sau hai bước, mới rốt cục đứng vững.
Tiểu Địch kéo kéo caravat trên người Cố Trường Dạ, lúc này mới nhìn về phía Giản Ngưng, “Chú nói… À ba ba nói, ăn cơm xong, con cùng ba ba trở về.”
Tiểu Địch nói xong, liền quay đầu, không nhìn tới mặt Giản Ngưng.
Giản Ngưng trừng mắt nhìn Cố Trường Dạ, hắn đoạt đi hết thảy của cô, làm tổn thương cô, đến cuối cùng ngay cả Tiểu Địch cũng muốn mang đi. Cô muốn xông qua như một người đàn bà chanh chua, đanh đá, giằng co hắn, náo loạn với hắn, nhưng trước mặt Tiểu Địch, cô lại không làm được.
Cố Trường Dạ nhẹ nhàng vỗ vỗ Tiểu Địch, liếc Giản Ngưng một cái, rồi ôm Tiểu Địch xoay người rời đi.
Giản Ngưng loay hoay cả một buổi chiều, không biết cuộc sống của mình như thế nào mới có thể tiếp tục. Tiểu Địch thế nhưng nguyện ý đi theo người đàn ông kia, đây mới là điểm mấu chốt, hung hăng giáng vào lòng cô. Cô không trách Tiểu Địch, là chính cô vô dụng, không cho nó được đời sống vật chất tốt nhất. Không thể mua cho nó đồ chơi, cũng không thể mua cho nó quần áo ấm áp. Thậm chí vào mùa đông cũng không có lò sưởi. Cô không làm được một người mẹ tốt, tất cả đều là lỗi tại cô.
Cô trở lại biệt thự, hôm nay lúc rời đi, vốn không có ý định trở lại nơi này, chỉ cần mang Tiểu Địch rời khỏi là tốt rồi. Cô nghĩ qua, Tiểu Địch sinh ra, Cố Trường Dạ hẳn cũng sẽ không quá ghét, cũng không thể quá thích. Như vậy, đem Tiểu Địch trả lại cho cô, là biện pháp tốt nhất.
Nếu Cố Trường Dạ thật sự ghét cô gả cho người đàn ông khác, vậy cô có thể hứa với hắn, đời này sẽ không lập gia đình, sẽ chỉ cần Tiểu Địch cùng cô bước đi. Được rồi, cô chính là như vậy, vô dụng liền vô dụng, yếu đuối liền yếu đuối đi.
Cô về tới đây, giống như tự vả chính mình. Mới nói không cần về, đảo mắt một cái đã dùng hành động phản bác.
Cô chờ Cố Trường Dạ về, muốn hỏi hắn nghĩ cái gì, rốt cuộc muốn thế nào mới bằng lòng trả Tiểu Địch lại cho cô? Có phải hay không nhất định bức cô chết mới bằng lòng cho qua hết thảy?
Cô mơ mơ hồ hồ ngồi trong sân, trong đầu hiện lên vô số ý niệm. Mỗi một ý nghĩ hiện ra, lại càng làm cho cô cảm thấy thất vọng. Vài người giúp việc lên nhắc nhở cô vào nhà, nơi này gió lớn, dễ sinh bệnh, nhưng cô đều bất động. Gió lạnh thì tính gì, cô đã mất hết tri giác từ lâu rồi.
Cố Trường Dạ tận lúc hoàng hôn mới trở về, dường như đoán được cô đã về tới đây, nhìn thấy cô cũng không chút nào ngoài dự kiến. Hắn đến đứng đối diện Giản Ngưng, nhìn cô cười cười, “Xem ra em đang dùng hành động thực tế buông tha Tiểu Địch?”
Những lời này của hắn, đột nhiên kéo cô trở về. Giản Ngưng bất mãn trừng hắn.
“Tôi không cho phép một thân thể bệnh tật xuất hiện trước mặt Tiểu Địch. Phải biết rằng bây giờ nó là con trai duy nhất của Cố Trường Dạ tôi, tuyệt đối không thể có bất kì tổn hại.” Hắn nói gằn từng chữ, thấy cô cắn cắn môi, không khỏi có vài phần đáng thương, lúc này mới dời tầm mắt đi chỗ khác.
Giản Ngưng miệng run rẩy, “Anh muốn thế nào mới có thể trả Tiểu Địch lại cho tôi?”
“Tiểu Địch là con tôi.” Cái gì mà trả lại cho cô, nguyên bản chính là con hắn, cô tốt nhất nên nắm rõ điểm này.
Giản Ngưng muốn khóc lại không khóc được, “Anh có thể tìm vô số phụ nữ sinh con cho anh. Nhưng tôi chỉ có một mình Tiểu Địch, anh buông tha tôi, được không?”
“Lời nói dễ nghe như vậy, ai biết em có thể đi tìm người đàn ông khác sinh con hay không? Em không phải không có khả năng này.” Cố Trường Dạ hừ lạnh.
“Anh…”
“Tôi nói sai sao?” Hắn nhướng mi, “Đừng nghĩ giả bộ đáng thương, đáng thương vô dụng. Em nếu biểu hiện tốt, làm tôi cao hứng, tôi có thể cho em gặp Tiểu Địch một lần. Nếu chỉ muốn chọc giận tôi… Vậy đừng nghĩ đến việc gặp lại Tiểu Địch.”
“Cố Trường Dạ, anh có còn là con người không?”
“Đừng mơ mộng những thứ không có thực. Không bằng lấy lòng tôi, tôi cao hứng, có thể để em thấy Tiểu Địch.”
Giản Ngưng tức giận đến hô hấp kịch liệt, “Tôi còn có cái gì để lấy lòng anh?”
Cố Trường Dạ híp mắt đánh giá cô hồi lâu, mới từng bước tiến đến, đôi mắt tựa hồ mềm nhũn, “Đừng tự coi thường bản thân. ” Hắn vươn tay, vuốt ve cổ Giản Ngưng, lại di chuyển đến xương quai xanh vẽ vài vòng, kề sát bên tai cô, nói nhỏ, “Có lẽ đối với thân thể em, tôi còn cảm thấy rất hứng thú.”
“Anh…” Giản Ngưng nghiến răng nghiến lợi.
“Trừ bỏ điều này, em còn có thể làm cái gì?” Cố Trường Dạ đối với phản ứng của cô tỏ vẻ khinh thường.
Giản Ngưng hất tay hắn ra, “Anh đừng nằm mơ, tôi có chết cũng không nằm dưới thân anh. Tôi ghê tởm anh…”
“Ghê tởm? Em trước kia không phải rất vui vẻ đón nhận sao?” Hắn hoàn toàn bỏ rơi thái độ cô, còn dùng tay vuốt mặt cô, “Đừng nói vội, suy nghĩ thật kĩ. Đây là cách duy nhất, trừ phi em đời này không muốn gặp Tiểu Địch nữa.”
“Anh… Hỗn đản.”
“A…”
“Cố Trường Dạ, anh không chết tử tế được.”
Cố Trường Dạ thu hồi tay, sửa sang lại chút y phục, “Xin lỗi, tôi vừa coi số mạng, có thể sống lâu trăm tuổi. Muốn nguyền rủa tôi, cần tự biết bản thân có thể đụng đến tôi hay không.”
Giản Ngưng tựa hồ đã dùng hết tất cả khí lực, ngay cả một câu đều nói không nên lời.
Cô nhìn bóng lưng hắn rời đi. Vẫn luôn là như vậy, hắn muốn làm gì thì làm. Vì sao ông trời không thể chiếu cố cô? Điều cô muốn cho tới bây giờ cũng không nhiều, vì sao cuộc sống lại gian nan như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.