Tình Yêu Khác Thường Xuất Hiện Rồi
Chương 106: Anh còn ở đó không?
Tang Tâm Bệnh Cuồng Đích Qua Bì
25/04/2021
Ban đầu Hứa Gia Lạc muốn cắt tóc vào sáng hôm sau, nhưng anh nghĩ rằng Phó Tiểu Vũ hoàn toàn không trả lời lại tin nhắn của mình, lại sợ đến muộn sẽ không đón được Omega, thế nên anh không muốn chậm trễ, mới sớm ra đã lái xe qua bên khu nhà vườn Quân Nhã.
Anh đã chờ ở bên đó rất lâu, bởi vì Phó Tiểu Vũ thực sự đi làm muộn hơn thường ngày rất nhiều, thậm chí còn không nhịn được mà phải gửi tin nhắn trên Dingtalk cho cậu, nhưng cũng mãi phải đến hơn một tiếng đồng hồ sau, mới nhìn thấy Omega cao gầy kia xuất hiện trong dáng vẻ già giặn với chiếc áo khoác dáng dài màu đen trên người.
Alpha lập tức lấy lại tinh thần, chậm rãi lái xe tiến về phía trước một mét, vừa vặn dừng lại bên cạnh Phó Tiểu Vũ.
Cậu nhìn vào chiếc Tesla quen thuộc, do dự một lát nhưng rồi vẫn mở cửa.
"Đến thẳng công ty đi." Omega vừa lên xe, cũng không chào hỏi Hứa Gia Lạc mà nhìn luôn vào đồng hồ đeo tay của mình, rồi nói: "Mười giờ tôi có cuộc họp."
"Được." Hứa Gia Lạc không hỏi mấy, ít nhiều gì anh cũng cảm nhận được rằng Phó Tiểu Vũ có lẽ đã dậy muộn.
Vì vậy trong lúc vừa đánh tay lái, anh đã vừa lặng lẽ quan sát Omega đang ngồi ở ghế sau qua gương chiếu hậu——
Có lẽ đối với người này mà nói, mỗi lần vừa thức dậy thì đều đồng nghĩa với việc đầu óc sắp phải bắt đầu hoạt động nhanh hơn, áp lực bản thân so với những người bình thường cũng lớn hơn.
Thế nên, thực ra Phó Tiểu Vũ vẫn luôn có cái tật ngủ dậy là cáu kỉnh, nhưng vì điều này rất nhỏ nên có thể ngay cả bản thân cậu cũng không nhận ra được.
Nhưng Hứa Gia Lạc lại luôn nhìn ra được điều đó, trước đây khi hai người họ ở bên nhau, anh luôn âm thầm cảm thấy lúc cậu tỉnh dậy, đều rất giống một chú mèo con ở trên mạng nổi tiếng vì khuôn mặt cau có của mình.
Dọc đường đi, Phó Tiểu Vũ cứ nghiêm mặt lại nhìn ra ngoài cửa sổ, Hứa Gia Lạc cũng không nói gì, yên lặng đi qua vài con đường tắt rồi kịp đến công ty vào khoảng chín giờ năm mươi phút, rồi mới khẽ hỏi: "Sáng nay em chưa ăn gì, đúng không?"
"Tôi không đói." Vẻ mặt của Phó Tiểu Vũ có phần cứng nhắc, khi xuống xe còn hơi chần chừ một lúc, nhưng đến cuối cùng vẫn không nói gì với Hứa Gia Lạc mà đã vội vàng xách máy tính rời đi rồi.
Khi đứng một mình trong thang máy nhìn vào sự thay đổi của những con số, vẻ mặt của Phó Tiểu Vũ vẫn rất nghiêm túc.
Nói một cách công bằng thì việc không chào hỏi gì với Hứa Gia Lạc là cố ý, ngồi ra đằng sau chứ không ngồi bên ghế phụ cũng là cố ý.
Nhưng quả thực ra cậu có chút khó chịu không sao giải thích được.
Sáng hôm nay, Omega đã dậy muộn hơn một tiếng đồng hồ dù chuyện này chưa từng xảy ra.
Chính là bởi vì tối hôm qua, nguyên cái việc nghĩ xem có nên đi ăn sáng với người kia không, mà Phó Tiểu Vũ đã phải nghiêm túc suy nghĩ hơn một tiếng đồng hồ.
Cái này vô lý thực sự ấy.
Phải biết là ngay cả lúc theo đuổi Hứa Gia Lạc, cậu cũng chẳng mấy khi do dự hoặc xoắn xuýt như thế này bao giờ
Phó Tiểu Vũ sẽ lập kế hoạch, sau đó cặp mắt sẽ chỉ nhìn chằm chằm vào phía trước để trực vồ mồi, đó mới là phong cách quen thuộc của cậu.
Chằng cần nhắc đến những thứ nhức óc hơn là tha thứ hay không tha thứ, riêng cái chuyện có đồng ý với mỗi lần Hứa Gia Lạc mời, hay là có trả lời tin nhắn của anh hay không, đã đủ để cậu thấy loạn tùng phèo lên rồi.
Chẳng có nhẽ là vì cậu chưa từng được người khác theo đuổi như vậy bao giờ, thế nên thật sự chỉ thích hợp là người theo đuổi, mà không phải được theo đuổi hay sao?
Chỉ cần có mỗi ý nghĩ này trỗi dậy thôi, cũng đã đủ để khiến mặt Phó Tiểu Vũ càng u ám hơn.
...
Cuộc họp kinh doanh mỗi tuần một lần là cố định.
Tuy bây giờ không phải là lúc Phó Tiểu Vũ tràn đầy năng lượng nhất, nhưng vẫn cố ép mình đuổi Hứa Gia Lạc ra khỏi tâm trí và chủ trì cuộc họp như thường lệ.
Bởi vì các nhân viên lâu năm của công ty sắp bay đến đảo Phuket để nghỉ ngơi, đồng thời tham gia hôn lễ của Văn Kha, cho nên tuần này các trưởng phòng của từng bộ phận đều có rất nhiều việc phải báo cáo với Phó Tiểu Vũ, vì vậy nửa đầu cuộc họp vừa không để tâm một cái đã bị kéo dài không ít.
Thật ra đến giữa chừng, Phó Tiểu Vũ ngồi ở đó mặc dù tinh thần vẫn đang tập trung vào công việc, nhưng vì dạ dày trống rỗng nên vẫn luôn khó chịu.
Omega một mực cưỡng ép bản thân phải chịu đựng cơn đói, nhịn đến nỗi nước da của cậu hơi tái đi, chẳng dễ dàng gì mới gắng nhịn được đến giờ giải lao giữa cuộc họp, cậu vốn muốn bảo Vương Tiểu Sơn xuống tầng một mang cho mình bánh sandwich lên, nhưng không ngờ là khi Phó Tiểu Vũ vừa trở về phòng làm việc, đã nhìn thấy trên chiếc bàn lớn của mình có một chiếc túi giữ nhiệt cùng một tách cafe được đặt sẵn ở đó.
Cậu bước đến và mở chiếc túi kia ra, chỉ nhìn thấy bên trong là một bát hoành thánh nóng hổi cùng với vài món ăn ngon miệng.
Cái này đương nhiên vừa nhìn đã biết là chiêu trò của Hứa Gia Lạc.
Thực sự là Omega cũng đói đến mức không chịu nổi nữa, nhất thời không kiềm được đã mở nắp bát hoành thánh kia ra, ngửi một hơi xong bỗng lại có phần không kiềm chế nổi——
Thật sự là rất thơm.
Sau khi lấy hết đồ trong túi ra, Phó Tiểu Vũ chợt phát hiện bên trong chiếc túi còn có một mảnh giấy ghi chú nhỏ màu hồng, nội dung trên đó được viết bằng bút chì như sau:
Phó tổng ❤, nhận được bữa sáng yêu thương xin hãy nhắn lại "1".
Phó Tiểu Vũ ngẩn ra nhìn vào tờ giấy ghi chú kia.
Thực ra chữ viết tay của Hứa Gia Lạc còn đẹp hơn cả chính anh, chữ viết ngay ngắn mạnh mẽ, chỉ là hình vẽ ❤ kia xiêu xiêu vẹo vẹo, giữa một hàng chữ đẹp đều tăm tắp hiển nhiên là vô cùng buồn cười.
Omega bèn lấy điện thoại để mở Dingtalk ra theo bản năng, nhưng khi vừa mở ra khung trò chuyện với Hứa Gia Lạc, động tác của cậu lại tạm ngừng.
Cảm thấy trong lòng mình, như là bị ai đó dùng chiếc đuôi lông xù quét qua vậy, vừa tức lại vừa ngứa.
Nhắn lại "1" cái rắm ấy mà nhắn.
Phó Tiểu Vũ mất tự nhiên ném điện thoại qua một bên.
Mặc dù đã ăn hoành thánh của Hứa Gia Lạc, nhưng Phó Tiểu Vũ lại không nhắn lại "1", thậm chí cả một ngày cũng không trả lời tin nhắn của anh.
Bận thì bận thật, nhưng mà cố tình thì cũng thật sự là cố tình đấy.
Hiện tại ít nhiều gì cậu cũng vẫn lo lắng câu chuyện càng tệ hại hơn, cho nên mỗi tin nhắn người kia gửi đến Phó Tiểu Vũ đều nhìn thấy nhưng cậu không nhắn lại.
Mà Alpha kia cũng rất cứng đầu, cả một ngày trời gửi đi cả chục tin nhắn đều ở trong trạng thái chưa đọc, nhưng vẫn rất kiên trì vai diễn một người tiếp tục nhắn.
Đến đuổi tối, Phó Tiểu Vũ thật sự mới bận đến nỗi không có thời gian để ý đến Hứa Gia Lạc.
Phiên bản mới nhất của App xuất hiện một bug lớn, mặc dù cậu không phải người chịu trách nhiệm trực tiếp về kỹ thuật như Vương Tịnh Lâm, nhưng toàn bộ trung tâm vận hành vẫn đang làm việc thêm giờ, tin nhắn trên Dingtalk lại càng bùng nổ hơn, trực tiếp nhấn chìm những tin nhắn của Hứa Gia Lạc xuống cuối cùng.
Đợi đến khi tạm thời xử lý xong sự việc kia, Phó Tiểu Vũ ngẩng đầu lên mới nhận ra hiện tại đã là mười rưỡi đêm, lúc bận rộn đến sứt đầu mẻ trán quả thật là không cảm nhận được thời gian trôi qua.
Khi bước ra ngoài cửa, cậu cuối cùng cũng được hít sâu vào một hơi, sau đó nhớ đến khung trò chuyện với Hứa Gia Lạc bèn mở lên xem, rồi nhanh chóng lướt qua những tin nhắn mà mình chưa đọc.
【Năm giờ chiều】Hứa Gia Lạc: Tôi vừa mới tiêm mũi cuối cùng xong, buổi tối mấy giờ em tan làm? Tôi đến đón em nhé.
【Bảy giờ tối】Hứa Gia Lạc: Phó tổng, bây giờ tôi đến công ty đây.
【Chín giờ tối】Hứa Gia Lạc: Tôi vừa mới hỏi Vương Tiểu Sơn rồi, em phải làm thêm đúng không. Không sao, em cứ bận việc của mình đi, tôi đợi em.
Phó Tiểu Vũ nhìn vào những dòng tin nhắn kia có phần ngơ ngác, trong lòng cậu nhất thời nổi lên cảm giác không sao diễn tả được.
Một người nói rất nhiều như Hứa Gia Lạc, thế mà lại im hơi lặng tiếng hai giờ đồng hồ sau khi gửi xong câu "Em cứ bận việc của mình", rồi thật sự không gửi thêm bất kỳ tin nhắn nào khác để thục giục cậu.
Phó Tiểu Vũ sải bước đi đến bãi đậu xe, nhưng cuối cùng vẫn không kiềm nổi, vội vàng gửi đi một tin nhắn: Anh còn ở đó không?
Anh còn ở đó không?
Chỉ là mấy chữ đơn giản thôi, nhưng không hiểu sao lại khiến trái tim cậu vào lúc đó đập nhanh hơn một chút.
Tin nhắn nhanh chóng trở thành đã đọc, chính vào lúc Hứa Gia Lạc ở bên kia hiển thị dòng trạng thái đang nhập, thì Phó Tiểu Vũ bỗng nhiên lại phát hiện ra chiếc xe của anh trong bãi đậu xe trống không.
Alpha lúc này không ngồi trong xe, mà là một mình cô đơn đứng dựa vào cửa xe.
Một tay cầm một cái bát giấy nhỏ, tay còn lại đang nhìn xuống và nhanh chóng gõ chữ trên màn hình một cách nghiêm túc.
Phó Tiểu Vũ cố tình buông nhẹ bước chân, chậm rãi đi tới.
Ngay vào lúc cậu đứng trước mặt Hứa Gia Lạc, thì âm báo trên Dingtalk từ điện thoại của Omega cũng vang lên——
Hứa Gia Lạc: Tất nhiên rồi
Cũng cùng một giây đó, Alpha vốn đang cúi đầu gửi tin nhắn, nghe thấy âm thanh lúc này mới ngẩng đầu lên.
Khi nhìn thấy cậu, đôi mắt hẹp dài của anh nhất thời hiện lên ý cười rạng rỡ không sao che giấu nổi.
"Hi."
Hứa Gia Lạc rõ ràng là vừa cắt tóc, anh mặc trên người một bộ vest body màu ghi nhạt, làm nổi bật vóc dáng của cơ thể, tinh thần cũng trở nên sáng láng.
"Đây là gì vậy?" Ban đầu Phó Tiểu Vũ muốn hỏi "Anh đã đợi bao lâu rồi?", nhưng vừa mở miệng ra lại không kiềm được, đổi sang một chủ đề khác.
"Oden." Anh mỉm cười rồi đưa cho cậu nhìn cái bát giấy nhỏ kia, trong nước canh nóng hổi còn sót lại hai miếng trứng cùng củ cải trắng còn chưa ăn xong, Alpha vội nói nhỏ giải thích: "Lúc đợi em, anh đã mua cái này trong cửa hàng tiện lợi bên cạnh."
Oden (おでん) hay còn gọi misodengaku hoặc dengaku, là món ăn truyền thống Nhật Bản được yêu thích vào mùa đông. Có thể hiểu nôm na Oden là những xiên thịt, cá, rau, củ,... được ninh nhừ trong nước tương.
"... Ngon không?"
Phó Tiểu Vũ khẽ hỏi.
Omega biết Oden là món gì, cũng thỉnh thoảng nhìn thấy đám sinh viên mua món này trong 711 rồi ngồi ăn cùng nhau, dáng vẻ thật náo nhiệt.
Nhưng cậu lại chưa ăn bao giờ.
Hứa Gia Lạc nhìn Omega tròn xoe mắt ngẩn ngơ nhìn vào cái bát giấy nhỏ trong tay mình, chợt cảm thấy lòng mình mềm mại lại nhẹ bẫng——
Chiều nay anh vừa mới gặp mặt Cận Sở, cũng bởi vì chuyện này nên mới lại càng muốn được nhìn thấy Phó Tiểu Vũ.
Thế mà cậu lại đang tò mò về hương vị của Oden cơ đấy.
Không biết là vì sao, dù chỉ là một ý nghĩa đơn giản đến vậy, nhưng mà anh đã cảm thấy rất đáng yêu.
"Phó Tiểu Vũ, tôi mời em một bữa ăn đêm rẻ tiền nhé?"
Hứa Gia Lạc cười đến vành mắt cong cong, anh nói tiếp: "Chúng ta có thể ngồi bên vệ đường, uống vài lon bia, ăn Oden và gọi thêm hai xiên xúc xích nướng. Tất cả những món ăn ngon đêm nay, đều đảm bảo đến từ cửa hàng tiện lợi mở cửa suốt hai mươi tư giờ, em thấy thế nào?"
Lời tác giả:
Đệt, tôi lại bị món lẩu tê cay ám rồi, lại một buổi tối đừng ngồi không yên.
- -------------------------------
1h15 am.
100 chương rồi kìa, tôi vẫn nhớ ngày ra chương 1 là 25/10 năm ngoái, chúng ta cùng nhau đồng hành ngót nghét nửa năm rồi ^^
Anh đã chờ ở bên đó rất lâu, bởi vì Phó Tiểu Vũ thực sự đi làm muộn hơn thường ngày rất nhiều, thậm chí còn không nhịn được mà phải gửi tin nhắn trên Dingtalk cho cậu, nhưng cũng mãi phải đến hơn một tiếng đồng hồ sau, mới nhìn thấy Omega cao gầy kia xuất hiện trong dáng vẻ già giặn với chiếc áo khoác dáng dài màu đen trên người.
Alpha lập tức lấy lại tinh thần, chậm rãi lái xe tiến về phía trước một mét, vừa vặn dừng lại bên cạnh Phó Tiểu Vũ.
Cậu nhìn vào chiếc Tesla quen thuộc, do dự một lát nhưng rồi vẫn mở cửa.
"Đến thẳng công ty đi." Omega vừa lên xe, cũng không chào hỏi Hứa Gia Lạc mà nhìn luôn vào đồng hồ đeo tay của mình, rồi nói: "Mười giờ tôi có cuộc họp."
"Được." Hứa Gia Lạc không hỏi mấy, ít nhiều gì anh cũng cảm nhận được rằng Phó Tiểu Vũ có lẽ đã dậy muộn.
Vì vậy trong lúc vừa đánh tay lái, anh đã vừa lặng lẽ quan sát Omega đang ngồi ở ghế sau qua gương chiếu hậu——
Có lẽ đối với người này mà nói, mỗi lần vừa thức dậy thì đều đồng nghĩa với việc đầu óc sắp phải bắt đầu hoạt động nhanh hơn, áp lực bản thân so với những người bình thường cũng lớn hơn.
Thế nên, thực ra Phó Tiểu Vũ vẫn luôn có cái tật ngủ dậy là cáu kỉnh, nhưng vì điều này rất nhỏ nên có thể ngay cả bản thân cậu cũng không nhận ra được.
Nhưng Hứa Gia Lạc lại luôn nhìn ra được điều đó, trước đây khi hai người họ ở bên nhau, anh luôn âm thầm cảm thấy lúc cậu tỉnh dậy, đều rất giống một chú mèo con ở trên mạng nổi tiếng vì khuôn mặt cau có của mình.
Dọc đường đi, Phó Tiểu Vũ cứ nghiêm mặt lại nhìn ra ngoài cửa sổ, Hứa Gia Lạc cũng không nói gì, yên lặng đi qua vài con đường tắt rồi kịp đến công ty vào khoảng chín giờ năm mươi phút, rồi mới khẽ hỏi: "Sáng nay em chưa ăn gì, đúng không?"
"Tôi không đói." Vẻ mặt của Phó Tiểu Vũ có phần cứng nhắc, khi xuống xe còn hơi chần chừ một lúc, nhưng đến cuối cùng vẫn không nói gì với Hứa Gia Lạc mà đã vội vàng xách máy tính rời đi rồi.
Khi đứng một mình trong thang máy nhìn vào sự thay đổi của những con số, vẻ mặt của Phó Tiểu Vũ vẫn rất nghiêm túc.
Nói một cách công bằng thì việc không chào hỏi gì với Hứa Gia Lạc là cố ý, ngồi ra đằng sau chứ không ngồi bên ghế phụ cũng là cố ý.
Nhưng quả thực ra cậu có chút khó chịu không sao giải thích được.
Sáng hôm nay, Omega đã dậy muộn hơn một tiếng đồng hồ dù chuyện này chưa từng xảy ra.
Chính là bởi vì tối hôm qua, nguyên cái việc nghĩ xem có nên đi ăn sáng với người kia không, mà Phó Tiểu Vũ đã phải nghiêm túc suy nghĩ hơn một tiếng đồng hồ.
Cái này vô lý thực sự ấy.
Phải biết là ngay cả lúc theo đuổi Hứa Gia Lạc, cậu cũng chẳng mấy khi do dự hoặc xoắn xuýt như thế này bao giờ
Phó Tiểu Vũ sẽ lập kế hoạch, sau đó cặp mắt sẽ chỉ nhìn chằm chằm vào phía trước để trực vồ mồi, đó mới là phong cách quen thuộc của cậu.
Chằng cần nhắc đến những thứ nhức óc hơn là tha thứ hay không tha thứ, riêng cái chuyện có đồng ý với mỗi lần Hứa Gia Lạc mời, hay là có trả lời tin nhắn của anh hay không, đã đủ để cậu thấy loạn tùng phèo lên rồi.
Chẳng có nhẽ là vì cậu chưa từng được người khác theo đuổi như vậy bao giờ, thế nên thật sự chỉ thích hợp là người theo đuổi, mà không phải được theo đuổi hay sao?
Chỉ cần có mỗi ý nghĩ này trỗi dậy thôi, cũng đã đủ để khiến mặt Phó Tiểu Vũ càng u ám hơn.
...
Cuộc họp kinh doanh mỗi tuần một lần là cố định.
Tuy bây giờ không phải là lúc Phó Tiểu Vũ tràn đầy năng lượng nhất, nhưng vẫn cố ép mình đuổi Hứa Gia Lạc ra khỏi tâm trí và chủ trì cuộc họp như thường lệ.
Bởi vì các nhân viên lâu năm của công ty sắp bay đến đảo Phuket để nghỉ ngơi, đồng thời tham gia hôn lễ của Văn Kha, cho nên tuần này các trưởng phòng của từng bộ phận đều có rất nhiều việc phải báo cáo với Phó Tiểu Vũ, vì vậy nửa đầu cuộc họp vừa không để tâm một cái đã bị kéo dài không ít.
Thật ra đến giữa chừng, Phó Tiểu Vũ ngồi ở đó mặc dù tinh thần vẫn đang tập trung vào công việc, nhưng vì dạ dày trống rỗng nên vẫn luôn khó chịu.
Omega một mực cưỡng ép bản thân phải chịu đựng cơn đói, nhịn đến nỗi nước da của cậu hơi tái đi, chẳng dễ dàng gì mới gắng nhịn được đến giờ giải lao giữa cuộc họp, cậu vốn muốn bảo Vương Tiểu Sơn xuống tầng một mang cho mình bánh sandwich lên, nhưng không ngờ là khi Phó Tiểu Vũ vừa trở về phòng làm việc, đã nhìn thấy trên chiếc bàn lớn của mình có một chiếc túi giữ nhiệt cùng một tách cafe được đặt sẵn ở đó.
Cậu bước đến và mở chiếc túi kia ra, chỉ nhìn thấy bên trong là một bát hoành thánh nóng hổi cùng với vài món ăn ngon miệng.
Cái này đương nhiên vừa nhìn đã biết là chiêu trò của Hứa Gia Lạc.
Thực sự là Omega cũng đói đến mức không chịu nổi nữa, nhất thời không kiềm được đã mở nắp bát hoành thánh kia ra, ngửi một hơi xong bỗng lại có phần không kiềm chế nổi——
Thật sự là rất thơm.
Sau khi lấy hết đồ trong túi ra, Phó Tiểu Vũ chợt phát hiện bên trong chiếc túi còn có một mảnh giấy ghi chú nhỏ màu hồng, nội dung trên đó được viết bằng bút chì như sau:
Phó tổng ❤, nhận được bữa sáng yêu thương xin hãy nhắn lại "1".
Phó Tiểu Vũ ngẩn ra nhìn vào tờ giấy ghi chú kia.
Thực ra chữ viết tay của Hứa Gia Lạc còn đẹp hơn cả chính anh, chữ viết ngay ngắn mạnh mẽ, chỉ là hình vẽ ❤ kia xiêu xiêu vẹo vẹo, giữa một hàng chữ đẹp đều tăm tắp hiển nhiên là vô cùng buồn cười.
Omega bèn lấy điện thoại để mở Dingtalk ra theo bản năng, nhưng khi vừa mở ra khung trò chuyện với Hứa Gia Lạc, động tác của cậu lại tạm ngừng.
Cảm thấy trong lòng mình, như là bị ai đó dùng chiếc đuôi lông xù quét qua vậy, vừa tức lại vừa ngứa.
Nhắn lại "1" cái rắm ấy mà nhắn.
Phó Tiểu Vũ mất tự nhiên ném điện thoại qua một bên.
Mặc dù đã ăn hoành thánh của Hứa Gia Lạc, nhưng Phó Tiểu Vũ lại không nhắn lại "1", thậm chí cả một ngày cũng không trả lời tin nhắn của anh.
Bận thì bận thật, nhưng mà cố tình thì cũng thật sự là cố tình đấy.
Hiện tại ít nhiều gì cậu cũng vẫn lo lắng câu chuyện càng tệ hại hơn, cho nên mỗi tin nhắn người kia gửi đến Phó Tiểu Vũ đều nhìn thấy nhưng cậu không nhắn lại.
Mà Alpha kia cũng rất cứng đầu, cả một ngày trời gửi đi cả chục tin nhắn đều ở trong trạng thái chưa đọc, nhưng vẫn rất kiên trì vai diễn một người tiếp tục nhắn.
Đến đuổi tối, Phó Tiểu Vũ thật sự mới bận đến nỗi không có thời gian để ý đến Hứa Gia Lạc.
Phiên bản mới nhất của App xuất hiện một bug lớn, mặc dù cậu không phải người chịu trách nhiệm trực tiếp về kỹ thuật như Vương Tịnh Lâm, nhưng toàn bộ trung tâm vận hành vẫn đang làm việc thêm giờ, tin nhắn trên Dingtalk lại càng bùng nổ hơn, trực tiếp nhấn chìm những tin nhắn của Hứa Gia Lạc xuống cuối cùng.
Đợi đến khi tạm thời xử lý xong sự việc kia, Phó Tiểu Vũ ngẩng đầu lên mới nhận ra hiện tại đã là mười rưỡi đêm, lúc bận rộn đến sứt đầu mẻ trán quả thật là không cảm nhận được thời gian trôi qua.
Khi bước ra ngoài cửa, cậu cuối cùng cũng được hít sâu vào một hơi, sau đó nhớ đến khung trò chuyện với Hứa Gia Lạc bèn mở lên xem, rồi nhanh chóng lướt qua những tin nhắn mà mình chưa đọc.
【Năm giờ chiều】Hứa Gia Lạc: Tôi vừa mới tiêm mũi cuối cùng xong, buổi tối mấy giờ em tan làm? Tôi đến đón em nhé.
【Bảy giờ tối】Hứa Gia Lạc: Phó tổng, bây giờ tôi đến công ty đây.
【Chín giờ tối】Hứa Gia Lạc: Tôi vừa mới hỏi Vương Tiểu Sơn rồi, em phải làm thêm đúng không. Không sao, em cứ bận việc của mình đi, tôi đợi em.
Phó Tiểu Vũ nhìn vào những dòng tin nhắn kia có phần ngơ ngác, trong lòng cậu nhất thời nổi lên cảm giác không sao diễn tả được.
Một người nói rất nhiều như Hứa Gia Lạc, thế mà lại im hơi lặng tiếng hai giờ đồng hồ sau khi gửi xong câu "Em cứ bận việc của mình", rồi thật sự không gửi thêm bất kỳ tin nhắn nào khác để thục giục cậu.
Phó Tiểu Vũ sải bước đi đến bãi đậu xe, nhưng cuối cùng vẫn không kiềm nổi, vội vàng gửi đi một tin nhắn: Anh còn ở đó không?
Anh còn ở đó không?
Chỉ là mấy chữ đơn giản thôi, nhưng không hiểu sao lại khiến trái tim cậu vào lúc đó đập nhanh hơn một chút.
Tin nhắn nhanh chóng trở thành đã đọc, chính vào lúc Hứa Gia Lạc ở bên kia hiển thị dòng trạng thái đang nhập, thì Phó Tiểu Vũ bỗng nhiên lại phát hiện ra chiếc xe của anh trong bãi đậu xe trống không.
Alpha lúc này không ngồi trong xe, mà là một mình cô đơn đứng dựa vào cửa xe.
Một tay cầm một cái bát giấy nhỏ, tay còn lại đang nhìn xuống và nhanh chóng gõ chữ trên màn hình một cách nghiêm túc.
Phó Tiểu Vũ cố tình buông nhẹ bước chân, chậm rãi đi tới.
Ngay vào lúc cậu đứng trước mặt Hứa Gia Lạc, thì âm báo trên Dingtalk từ điện thoại của Omega cũng vang lên——
Hứa Gia Lạc: Tất nhiên rồi
Cũng cùng một giây đó, Alpha vốn đang cúi đầu gửi tin nhắn, nghe thấy âm thanh lúc này mới ngẩng đầu lên.
Khi nhìn thấy cậu, đôi mắt hẹp dài của anh nhất thời hiện lên ý cười rạng rỡ không sao che giấu nổi.
"Hi."
Hứa Gia Lạc rõ ràng là vừa cắt tóc, anh mặc trên người một bộ vest body màu ghi nhạt, làm nổi bật vóc dáng của cơ thể, tinh thần cũng trở nên sáng láng.
"Đây là gì vậy?" Ban đầu Phó Tiểu Vũ muốn hỏi "Anh đã đợi bao lâu rồi?", nhưng vừa mở miệng ra lại không kiềm được, đổi sang một chủ đề khác.
"Oden." Anh mỉm cười rồi đưa cho cậu nhìn cái bát giấy nhỏ kia, trong nước canh nóng hổi còn sót lại hai miếng trứng cùng củ cải trắng còn chưa ăn xong, Alpha vội nói nhỏ giải thích: "Lúc đợi em, anh đã mua cái này trong cửa hàng tiện lợi bên cạnh."
Oden (おでん) hay còn gọi misodengaku hoặc dengaku, là món ăn truyền thống Nhật Bản được yêu thích vào mùa đông. Có thể hiểu nôm na Oden là những xiên thịt, cá, rau, củ,... được ninh nhừ trong nước tương.
"... Ngon không?"
Phó Tiểu Vũ khẽ hỏi.
Omega biết Oden là món gì, cũng thỉnh thoảng nhìn thấy đám sinh viên mua món này trong 711 rồi ngồi ăn cùng nhau, dáng vẻ thật náo nhiệt.
Nhưng cậu lại chưa ăn bao giờ.
Hứa Gia Lạc nhìn Omega tròn xoe mắt ngẩn ngơ nhìn vào cái bát giấy nhỏ trong tay mình, chợt cảm thấy lòng mình mềm mại lại nhẹ bẫng——
Chiều nay anh vừa mới gặp mặt Cận Sở, cũng bởi vì chuyện này nên mới lại càng muốn được nhìn thấy Phó Tiểu Vũ.
Thế mà cậu lại đang tò mò về hương vị của Oden cơ đấy.
Không biết là vì sao, dù chỉ là một ý nghĩa đơn giản đến vậy, nhưng mà anh đã cảm thấy rất đáng yêu.
"Phó Tiểu Vũ, tôi mời em một bữa ăn đêm rẻ tiền nhé?"
Hứa Gia Lạc cười đến vành mắt cong cong, anh nói tiếp: "Chúng ta có thể ngồi bên vệ đường, uống vài lon bia, ăn Oden và gọi thêm hai xiên xúc xích nướng. Tất cả những món ăn ngon đêm nay, đều đảm bảo đến từ cửa hàng tiện lợi mở cửa suốt hai mươi tư giờ, em thấy thế nào?"
Lời tác giả:
Đệt, tôi lại bị món lẩu tê cay ám rồi, lại một buổi tối đừng ngồi không yên.
- -------------------------------
1h15 am.
100 chương rồi kìa, tôi vẫn nhớ ngày ra chương 1 là 25/10 năm ngoái, chúng ta cùng nhau đồng hành ngót nghét nửa năm rồi ^^
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.