Tình Yêu Khác Thường Xuất Hiện Rồi
Chương 105: Theo đuổi
Tang Tâm Bệnh Cuồng Đích Qua Bì
25/04/2021
Phó Tiểu Vũ nhìn vào Hứa Gia Lạc, dần dà, cậu lại có phần sững sờ.
Có lẽ đây là ngày thê thảm nhất, trong cuộc đời của Alpha đang đứng trước mặt cậu đây. . Truyện Light Novel
Vốn dĩ đã xanh xao vì bị bệnh, hiện giờ mũi còn đỏ ửng, sống mũi sưng tấy, ngay cả cổ tay áo cũng bị dính vài vệt máu lốm đốm, bởi hành động lau máu mũi vừa rồi.
Hứa Gia Lạc trong mắt Phó Tiểu Vũ trước đây, dường như luôn tỏa ra ánh sáng lấp lánh, tuấn tú, hài hước, phóng khoáng, dịu dàng và quyến rũ.
Cậu thậm chí có thể kể tiếp ra.
Thế nhưng lúc này, khi Omega nhìn vào Hứa Gia Lạc thê thảm đến nỗi còn có chút xấu xí, trong lòng lại chợt đau nhói.
Không thể nói ra được là vì sao, chỉ là khi cậu ngốc nghếch theo đuổi Hứa Gia Lạc, tràn ngập tham vọng có được người này, Phó Tiểu Vũ chưa từng nghĩ đến những bối rối, yếu đuối, không vẻ vang này lại có thể đồng thời tồn tại trên người anh——
Điều đó giống như chiếc đuôi màu xám, được cố tình kẹp lại và luôn giấu sau lưng Hứa Gia Lạc.
Hóa ra người Alpha này, cũng không hoàn hảo đến vậy.
"Hắt xì!"
Khi Phó Tiểu Vũ còn đang im lặng, Hứa Gia Lạc đã nhịn rất lâu nhưng cuối cùng cũng không kiềm được mà phải nghiêng đầu qua hắt xì một cái.
Hành động đột ngột của anh, làm gián đoạn dòng suy nghĩ đang chạy lung tung của Phó Tiểu Vũ, cuối cùng cậu vẫn không kiềm nổi, phải liếc nhìn khuôn mặt tái nhợt của Alpha một cái, rồi lại ngó sang cái giá treo chai truyền di động bên cạnh.
"Tôi không sao đâu."
Hứa Gia Lạc vốn dĩ vẫn luôn quan sát ánh mắt của Phó Tiểu Vũ, vì vậy hiện tại khi nhìn thấy những gì diễn ra trước mắt, bèn vội vàng đứng thẳng người dậy, nói một cách nghiêm túc: "Tôi không bị cảm, chẳng qua là vài ngày trước bị đau dạ dày cấp tính nên bác sĩ mới cho truyền nước trong mấy ngày thôi, cũng sắp xong rồi."
"Tôi không hỏi cái này."
Phó Tiểu Vũ chậm rãi lặp lại lời Hứa Gia Lạc vừa nãy: "Không có trách nhiệm, không có gánh nặng sao?"
"Đúng vậy."
Mặc dù chỉ nhận được một câu trả lời bằng một câu hỏi ngược lại, nhưng Alpha vẫn tràn đầy tinh thần, anh ngẩng đầu lên, giọng khàn khàn nói: "Tiểu Vũ, từ hôm nay trở đi, hết thảy mọi thứ đều để tôi cố gắng, em không cần phải làm gì hết, trách nhiệm, gánh nặng, không có gì cả."
Omega im lặng một hồi, rồi mới nói: "Giống như hồi đó, lúc tôi theo đuổi anh?"
Khi nói ra câu này, khuôn mặt của cậu nghiêm nghị, không giống như một câu nói đùa, nhưng lại giống như nghiêm túc giễu cợt một câu.
Hứa Gia Lạc nuốt lời chế nhạo lạnh như dao này vào bụng.
"Phải." Anh bất chấp khó khăn, ngừng một lát, mới nhẹ giọng nói: "Tiểu Vũ, hơn một tháng em theo đuổi tôi ấy, là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời của tôi, thật đấy. Bây giờ đổi thành tôi theo đuổi em, tôi cũng đã nghĩ hết rồi, đừng nói là một tháng mà cho dù có gấp mười lần, gấp một trăm lần đều không thành vấn đề. Xin em hãy tin tưởng tôi, em cứ đi về phía trước nhưng chỉ cần quay đầu lại thì nhất định có thể thấy được tôi đang theo đuổi em, vậy nên thậm chí em ngay cả việc động não muốn chấp nhận tôi hay không, hay đến khi nào mới chấp nhận loại áp lực này của tôi cũng không cần có, đúng chứ?"
Phó Tiểu Vũ đột nhiên đứng lên khi nghe thấy lời này, cậu vỗ nhẹ vào vạt áo khoác: "Muộn quá rồi, bên ngoài cũng khá lạnh, tôi phải về đây."
Cậu vừa đứng lên, Hứa Gia Lạc cũng lập tức đứng dậy theo, cả hai người đều không nhúc nhích.
Có lẽ là vì Phó Tiểu Vũ vẫn luôn không có câu trả lời, cho nên ánh mắt của Alpha nhìn vào cậu lúc này, trong sự cố chấp đó lại ẩn chưa một tia khẩn cầu.
"Hứa Gia Lạc, anh có thể theo đuổi tôi."
Phó Tiểu Vũ cuối cùng lại nhìn lên bầu trời đêm, thì thầm nói: "Chẳng qua là không sai, lần này, tôi thật sự không thể cho anh bất kỳ một sự bảo đảm nào."
Lúc nói ra câu nói lạnh lùng ấy, hốc mũi của Omgega cũng thật chua xót——
Thế nhưng khi quay đầu lại lần nữa, cậu chỉ thấy trong đôi mắt hẹp dài đang nhìn vào mình của Hứa Gia Lạc, dường như chợt lóe lên tia sáng, ngây ra nhìn cậu như thể một khắc cũng lưu luyến không rời: "Tiểu Vũ..."
Hứa Gia Lạc thậm chí, còn chút nói không nên lời trong thoáng chốc.
Trong làn gió đêm, hai người họ đối mặt với nhau trong chốc lát, mãi cho đến khi một phiến lá Thu lặng lẽ đáp xuống vai Phó Tiểu Vũ.
Cậu hít vào một hơi: "Tôi phải về thôi."
"Đợi đã, đừng đi vội, đợi tôi một lát!"
Hứa Gia Lạc cũng bừng tỉnh khỏi giấc mơ, anh giống như đột nhiên bị trúng lời nguyền, hấp tấp nắm vào cái giá truyền bên cạnh, sau đó cúi đầu nói: "Tôi đưa em về, chờ tôi hai phút thôi."
Phó Tiểu Vũ còn chưa kịp trả lời thì Alpha trước mặt đã chạy mất hút.
Anh thậm chí còn không đẩy cái giá kia đi, mà là cầm thẳng lên rồi chạy thật nhanh vào trong bệnh viện——
Bóng lưng Alpha cầm lấy cái giá truyền nước chạy điên cuồng, thật sự là có chút buồn cười.
Hứa Gia Lạc cũng không nuốt lời, quả thật mất không đến hai phút.
Lúc chạy về, anh vừa khoác áo khoác lên người, vừa xông tới chỗ Phó Tiểu Vũ, hơi thở hổn hển một chút nhưng đôi mắt lại sáng bừng lên.
Alpha hơi lo lắng, lại có phần không kiềm chế được kích động, lặp lại một lần: "Xe của tôi đang đậu ở góc bên kia, gần lắm. Tiểu Vũ, tôi đưa em về nhé, được không?"
Nếu đã đồng ý có thể theo đuổi, thì hình như cũng sẽ không bị từ chối đâu nhỉ.
Phó Tiểu Vũ không nói lời nào, chỉ gật đầu một cái.
Bệnh viện này nằm trong khu Bắc Thành, vì vậy thực sự rất gần khu nhà vườn Quân Nhã, nhưng Hứa Gia Lạc lại không lái xe quá nhanh cho nên cũng phải mất đến gần hai mươi phút mới tới nơi được.
Hứa Gia Lạc còn chưa lái xe vào lối dành cho ô tô, thì đã bị Phó Tiểu Vũ trực tiếp ngăn lại: "Cứ dừng lại ở bên đường đi."
Cậu chợt nhớ ra Phó Cảnh và Đường Ninh vẫn đang ở nhà, quả thật cũng không tiện cho lắm.
"Được."
Vì thế Hứa Gia Lạc đã dừng xe lại bên đường, sau đó xuống xe, tuy chỉ cách vài bước nhưng anh vẫn đi theo, tiễn Phó Tiểu Vũ đến trước cửa căn biệt thự.
"Tiểu Vũ——"
Ngay vào lúc Phó Tiểu Vũ đang chuẩn bị đi vào, Alpha ở đằng sau lại đột nhiên gọi cậu một tiếng.
"Ừ?"
"Lúc trước em đã xóa Wechat của tôi. Bây giờ có thể... thêm lại được không?" Hứa Gia Lạc hỏi dò.
"..." Omega im lặng một hồi.
Cậu đột nhiên thấy hơi tức, nhưng không phải vì chuyện có nên thêm Wechat hay không.
Mà là vì Phó Tiểu Vũ bỗng nhiên nhận ra rằng, bởi vì bản thân chưa từng thật sự được theo đuổi như thế này, thế nên cậu thậm chí không biết, mình phải đối phó với từng bước từng bước tiến sát của người kia như thế nào——
Lúc được theo đuổi, có nên cho phép đưa về nhà không?
Lúc được theo đuổi, có nên thêm Wechat không?
Những thứ này đều không giống như chuyện công việc, bởi đối với mỗi một chuyện cậu đều không nắm chắc, không có kiểu mẫu, cũng không có tiêu chuẩn cơ bản.
Đáng chết thật, cậu lại một lần nữa rơi vào vùng đất tình yêu xa lạ, giống hệt như lần Omega theo đuổi Hứa Gia Lạc trước đây.
Điều này tất nhiên khiến Phó Tiểu Vũ có phần giận dữ.
Cậu quay đầu lại, mang theo tia lửa giận, cứng rắn nói: "Anh theo đuổi được chưa?"
"Chưa."
Hứa Gia Lạc lập tức thật thà đáp lại.
Anh lại nuốt phải một con dao lạnh buốt khác rồi.
Nhưng mà lần này khác với vừa rồi, anh nhìn vào đôi mắt mèo tròn xoe đang nhìn vào mình của Omega, cảm thấy con dao kia sau khi vào trong bụng mình lại mang đến cảm giác tê dại.
Mẹ nó chuyện này... khác thường thật.
"Thế thì thôi đi."
"Tiểu Vũ——"
Lúc Hứa Gia Lạc trơ mắt nhìn Phó Tiểu Vũ chuẩn bị bước vào trong sân, anh lại không kiềm nổi khẽ gọi cậu lần nữa.
Omega quay đầu, chỉ trông thấy người Alpha kia đứng dưới tán cây ngô đồng nơi cửa nhà mình, đang nhìn về phía cậu.
Phó Tiểu Vũ đợi trong vài giây.
Trong vài giây đó, một phiến lá cây ngô đồng tình cờ theo làn gió đêm, hiên ngang rơi xuống trên đầu Hứa Gia Lạc.
Anh giơ tay lên, có một lúc, Omega đã nghĩ rằng người kia sẽ lấy chiếc lá rơi trên đỉnh đầu mình xuống, nhưng Hứa Gia Lạc lại chỉ ngốc nghếch vẫy tay với cậu.
"Ngủ ngon nhé, Tiểu Vũ."
Alpha cứ để yên cho chiếc lá đó ở trên đầu mình, vừa vẫy tay vừa nói với cậu như vậy đấy.
...
Hầu như không có mấy bóng người trên đường phố của khu Bắc Thành vào ban đêm, thế nên chiếc Tesla của Hứa Gia Lạc đã phi như bay từ Quân Nhã về Uloft, tổng cộng chỉ mất hơn mười phút đồng hồ.
Anh lao vào nhà, việc đầu tiên là lấy điện thoại ra và gửi một tin nhắn trên Dingtalk cho Phó Tiểu Vũ: Tôi về đến nhà rồi.
Bình thường mà nói, cái tin nhắn thông báo "về đến nhà rồi" như thế này, nên là Omega gửi mới phải.
Nhưng mà đương nhiên, trong tình huống lúc này giữa anh và Phó Tiểu Vũ, chờ được cậu gửi cái tin nhắn này thì có mà ăn cớt.
Điện thoại cũng sắp hết pin, thế nên Hứa Gia Lạc đã vừa cầm điện thoại sạc vừa chờ trong mười phút, nhưng vẫn luôn không nhận được tin nhắn lại của Phó Tiểu Vũ, thậm chí ngay cả tin nhắn vừa rồi cũng vẫn ở trong trạng thái chưa đọc.
Alpha nghĩ một lát, lại gửi đi một tin nhắn khác: "Sáng mai tôi đến đón em đi làm nhé? Ở trên đường Bắc Hải có một tiệm bán hoành thánh ngon lắm, trên đường đi chúng ta đến đó ăn, được không?"
Vẫn là không trả lời, vẫn là chưa đọc.
Trực giác của Alpha mách bảo rằng, có thể Phó Tiểu Vũ đã nhìn thấy những tin nhắn này của anh nhảy lên rồi, chẳng qua là cậu cố tình lờ đi mà thôi.
Bởi vì Hứa Gia Lạc biết rất rõ, ngay cả là ngày nghỉ nhưng Phó Tiểu Vũ thậm chí còn có thể cứ mười phút lại xem Dingtalk một lần.
Anh chỉ đành đi dọn cớt và thay nước cho Hạ An trước.
Sau khi chơi cùng cô mèo một lúc, Hứa Gia Lạc chợt nảy ra ý tưởng, anh chụp cho Hạ An một bức ảnh đang nằm phơi bụng, sau đó gửi qua Dingtalk cho Phó Tiểu Vũ——
Phải biết rằng khi gửi tin nhắn văn bản, đối phương có thể không cần mở khung trò chuyện ra nhưng vẫn thấy được bản xem trước.
Vì vậy Phó Tiểu Vũ có thể hoàn toàn biết được anh đã nhắn những gì, nhưng bên cậu vẫn không hiển thị trạng thái là đã đọc.
Thế nhưng mà ảnh thì lại không được, nếu gửi ảnh đến thì thông báo sẽ chỉ xuất hiện chữ [Hình ảnh], nếu như không mở khung trò chuyện lên thì sẽ không biết được anh gửi đến cái gì.
Một tay anh nắm lấy cái miệng của Hạ An, tay còn lại thì vẫn luôn cầm điện thoại, gần như nhìn chằm chằm vào khung trò chuyện trên Dingtalk với Phó Tiểu Vũ mà không hề chớp mắt.
Đại khái là khoảng mười phút sau, mấy tin nhắn Alpha đã gửi tới trước đó, cuối cùng tất cả đã được đổi từ trạng thái chưa đọc thành đã đọc.
Đệch!
Thêm Wechat làm cái gì.
Trạng thái hiển thi đã đọc tin nhắn của Dingtalk mới là đỉnh của chóp.
Hứa Gia Lạc gần như bật dậy khỏi giường, tiếp tục nhìn chằm chằm vào khung trò chuyện.
Anh đợi à đợi, đợi à đợi, đợi đến khi mắt đều mỏi nhừ.
Cuối cùng, Phó Tiểu Vũ cũng có động tĩnh.
Omega kia hoàn toàn không trả lời bất kỳ tin nhắn nào, phớt lờ cái câu "Tôi về đến nhà rồi" kiếm chuyện để nói kia của anh, cũng lờ luôn cả lời mời "Sáng mai tôi đến đón em đi làm".
Chỉ nhấn thích bức ảnh Hạ An anh gửi đến, theo phong cách của sếp.
Hứa Gia Lạc cầm điện thoại, chăm chú nhìn vào biểu tượng ngón tay cái kia ngót nghét hai phút đồng hồ, sau đó đột nhiên xoay người bế Hạ An lên ra sức hôn lấy hôn để.
Cô mèo mới đầu còn rất hưởng thụ meo lên hai tiếng, nhưng về sau Hứa Gia Lạc càng hôn càng hơi quá lại còn rất nhiều.
Mấy giây sau, Hạ An không nhịn nổi nữa mà đã dùng móng vuốt của mình tát thẳng vào mặt Alpha.
Cút.
Hứa Gia Lạc đọc được ý của công chúa nhỏ.
Nhưng mà anh không nề nản lòng, vẫn rất phấn khởi, thậm chí còn lăn một đường từ trên giường vào phòng tắm.
Trong lòng anh thầm nghĩ, bất luận có ra sao thì sáng mai cũng sẽ lái xe đến Quân Nhã, Phó Tiểu Vũ có để ý đến anh hay không lại là một chuyện khác.
Lúc chuẩn bị rửa mặt đánh răng đi ngủ, Hứa Gia Lạc mới nhìn vào bản thân trong chiếc gương ở phòng tắm, vẻ mặt của anh chợt trở nên cứng ngắc——
Mấy ngày nay, mỗi ngày anh cũng rửa mặt đánh răng tắm rửa như bình thường, nhưng khi soi gương lại hoàn toàn không để ý đến chuyện này.
Cho tới tận hiện tại, anh mới phát hiện ra mình trong gương, tóc tai đã lâu không được chăm sóc, râu cũng không được cạo cẩn thận, mắt nổi quầng thâm, bộ dạng tệ hại vì ngủ không đủ giấc.
Cái tên xấu xí yếu đuối chết mẹ này là ai đây.
Sắc mặt Hứa Gia Lạc tái xanh vì nghĩ ngợi.
- -----------------------------------
1h00 am.
Có lẽ đây là ngày thê thảm nhất, trong cuộc đời của Alpha đang đứng trước mặt cậu đây. . Truyện Light Novel
Vốn dĩ đã xanh xao vì bị bệnh, hiện giờ mũi còn đỏ ửng, sống mũi sưng tấy, ngay cả cổ tay áo cũng bị dính vài vệt máu lốm đốm, bởi hành động lau máu mũi vừa rồi.
Hứa Gia Lạc trong mắt Phó Tiểu Vũ trước đây, dường như luôn tỏa ra ánh sáng lấp lánh, tuấn tú, hài hước, phóng khoáng, dịu dàng và quyến rũ.
Cậu thậm chí có thể kể tiếp ra.
Thế nhưng lúc này, khi Omega nhìn vào Hứa Gia Lạc thê thảm đến nỗi còn có chút xấu xí, trong lòng lại chợt đau nhói.
Không thể nói ra được là vì sao, chỉ là khi cậu ngốc nghếch theo đuổi Hứa Gia Lạc, tràn ngập tham vọng có được người này, Phó Tiểu Vũ chưa từng nghĩ đến những bối rối, yếu đuối, không vẻ vang này lại có thể đồng thời tồn tại trên người anh——
Điều đó giống như chiếc đuôi màu xám, được cố tình kẹp lại và luôn giấu sau lưng Hứa Gia Lạc.
Hóa ra người Alpha này, cũng không hoàn hảo đến vậy.
"Hắt xì!"
Khi Phó Tiểu Vũ còn đang im lặng, Hứa Gia Lạc đã nhịn rất lâu nhưng cuối cùng cũng không kiềm được mà phải nghiêng đầu qua hắt xì một cái.
Hành động đột ngột của anh, làm gián đoạn dòng suy nghĩ đang chạy lung tung của Phó Tiểu Vũ, cuối cùng cậu vẫn không kiềm nổi, phải liếc nhìn khuôn mặt tái nhợt của Alpha một cái, rồi lại ngó sang cái giá treo chai truyền di động bên cạnh.
"Tôi không sao đâu."
Hứa Gia Lạc vốn dĩ vẫn luôn quan sát ánh mắt của Phó Tiểu Vũ, vì vậy hiện tại khi nhìn thấy những gì diễn ra trước mắt, bèn vội vàng đứng thẳng người dậy, nói một cách nghiêm túc: "Tôi không bị cảm, chẳng qua là vài ngày trước bị đau dạ dày cấp tính nên bác sĩ mới cho truyền nước trong mấy ngày thôi, cũng sắp xong rồi."
"Tôi không hỏi cái này."
Phó Tiểu Vũ chậm rãi lặp lại lời Hứa Gia Lạc vừa nãy: "Không có trách nhiệm, không có gánh nặng sao?"
"Đúng vậy."
Mặc dù chỉ nhận được một câu trả lời bằng một câu hỏi ngược lại, nhưng Alpha vẫn tràn đầy tinh thần, anh ngẩng đầu lên, giọng khàn khàn nói: "Tiểu Vũ, từ hôm nay trở đi, hết thảy mọi thứ đều để tôi cố gắng, em không cần phải làm gì hết, trách nhiệm, gánh nặng, không có gì cả."
Omega im lặng một hồi, rồi mới nói: "Giống như hồi đó, lúc tôi theo đuổi anh?"
Khi nói ra câu này, khuôn mặt của cậu nghiêm nghị, không giống như một câu nói đùa, nhưng lại giống như nghiêm túc giễu cợt một câu.
Hứa Gia Lạc nuốt lời chế nhạo lạnh như dao này vào bụng.
"Phải." Anh bất chấp khó khăn, ngừng một lát, mới nhẹ giọng nói: "Tiểu Vũ, hơn một tháng em theo đuổi tôi ấy, là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời của tôi, thật đấy. Bây giờ đổi thành tôi theo đuổi em, tôi cũng đã nghĩ hết rồi, đừng nói là một tháng mà cho dù có gấp mười lần, gấp một trăm lần đều không thành vấn đề. Xin em hãy tin tưởng tôi, em cứ đi về phía trước nhưng chỉ cần quay đầu lại thì nhất định có thể thấy được tôi đang theo đuổi em, vậy nên thậm chí em ngay cả việc động não muốn chấp nhận tôi hay không, hay đến khi nào mới chấp nhận loại áp lực này của tôi cũng không cần có, đúng chứ?"
Phó Tiểu Vũ đột nhiên đứng lên khi nghe thấy lời này, cậu vỗ nhẹ vào vạt áo khoác: "Muộn quá rồi, bên ngoài cũng khá lạnh, tôi phải về đây."
Cậu vừa đứng lên, Hứa Gia Lạc cũng lập tức đứng dậy theo, cả hai người đều không nhúc nhích.
Có lẽ là vì Phó Tiểu Vũ vẫn luôn không có câu trả lời, cho nên ánh mắt của Alpha nhìn vào cậu lúc này, trong sự cố chấp đó lại ẩn chưa một tia khẩn cầu.
"Hứa Gia Lạc, anh có thể theo đuổi tôi."
Phó Tiểu Vũ cuối cùng lại nhìn lên bầu trời đêm, thì thầm nói: "Chẳng qua là không sai, lần này, tôi thật sự không thể cho anh bất kỳ một sự bảo đảm nào."
Lúc nói ra câu nói lạnh lùng ấy, hốc mũi của Omgega cũng thật chua xót——
Thế nhưng khi quay đầu lại lần nữa, cậu chỉ thấy trong đôi mắt hẹp dài đang nhìn vào mình của Hứa Gia Lạc, dường như chợt lóe lên tia sáng, ngây ra nhìn cậu như thể một khắc cũng lưu luyến không rời: "Tiểu Vũ..."
Hứa Gia Lạc thậm chí, còn chút nói không nên lời trong thoáng chốc.
Trong làn gió đêm, hai người họ đối mặt với nhau trong chốc lát, mãi cho đến khi một phiến lá Thu lặng lẽ đáp xuống vai Phó Tiểu Vũ.
Cậu hít vào một hơi: "Tôi phải về thôi."
"Đợi đã, đừng đi vội, đợi tôi một lát!"
Hứa Gia Lạc cũng bừng tỉnh khỏi giấc mơ, anh giống như đột nhiên bị trúng lời nguyền, hấp tấp nắm vào cái giá truyền bên cạnh, sau đó cúi đầu nói: "Tôi đưa em về, chờ tôi hai phút thôi."
Phó Tiểu Vũ còn chưa kịp trả lời thì Alpha trước mặt đã chạy mất hút.
Anh thậm chí còn không đẩy cái giá kia đi, mà là cầm thẳng lên rồi chạy thật nhanh vào trong bệnh viện——
Bóng lưng Alpha cầm lấy cái giá truyền nước chạy điên cuồng, thật sự là có chút buồn cười.
Hứa Gia Lạc cũng không nuốt lời, quả thật mất không đến hai phút.
Lúc chạy về, anh vừa khoác áo khoác lên người, vừa xông tới chỗ Phó Tiểu Vũ, hơi thở hổn hển một chút nhưng đôi mắt lại sáng bừng lên.
Alpha hơi lo lắng, lại có phần không kiềm chế được kích động, lặp lại một lần: "Xe của tôi đang đậu ở góc bên kia, gần lắm. Tiểu Vũ, tôi đưa em về nhé, được không?"
Nếu đã đồng ý có thể theo đuổi, thì hình như cũng sẽ không bị từ chối đâu nhỉ.
Phó Tiểu Vũ không nói lời nào, chỉ gật đầu một cái.
Bệnh viện này nằm trong khu Bắc Thành, vì vậy thực sự rất gần khu nhà vườn Quân Nhã, nhưng Hứa Gia Lạc lại không lái xe quá nhanh cho nên cũng phải mất đến gần hai mươi phút mới tới nơi được.
Hứa Gia Lạc còn chưa lái xe vào lối dành cho ô tô, thì đã bị Phó Tiểu Vũ trực tiếp ngăn lại: "Cứ dừng lại ở bên đường đi."
Cậu chợt nhớ ra Phó Cảnh và Đường Ninh vẫn đang ở nhà, quả thật cũng không tiện cho lắm.
"Được."
Vì thế Hứa Gia Lạc đã dừng xe lại bên đường, sau đó xuống xe, tuy chỉ cách vài bước nhưng anh vẫn đi theo, tiễn Phó Tiểu Vũ đến trước cửa căn biệt thự.
"Tiểu Vũ——"
Ngay vào lúc Phó Tiểu Vũ đang chuẩn bị đi vào, Alpha ở đằng sau lại đột nhiên gọi cậu một tiếng.
"Ừ?"
"Lúc trước em đã xóa Wechat của tôi. Bây giờ có thể... thêm lại được không?" Hứa Gia Lạc hỏi dò.
"..." Omega im lặng một hồi.
Cậu đột nhiên thấy hơi tức, nhưng không phải vì chuyện có nên thêm Wechat hay không.
Mà là vì Phó Tiểu Vũ bỗng nhiên nhận ra rằng, bởi vì bản thân chưa từng thật sự được theo đuổi như thế này, thế nên cậu thậm chí không biết, mình phải đối phó với từng bước từng bước tiến sát của người kia như thế nào——
Lúc được theo đuổi, có nên cho phép đưa về nhà không?
Lúc được theo đuổi, có nên thêm Wechat không?
Những thứ này đều không giống như chuyện công việc, bởi đối với mỗi một chuyện cậu đều không nắm chắc, không có kiểu mẫu, cũng không có tiêu chuẩn cơ bản.
Đáng chết thật, cậu lại một lần nữa rơi vào vùng đất tình yêu xa lạ, giống hệt như lần Omega theo đuổi Hứa Gia Lạc trước đây.
Điều này tất nhiên khiến Phó Tiểu Vũ có phần giận dữ.
Cậu quay đầu lại, mang theo tia lửa giận, cứng rắn nói: "Anh theo đuổi được chưa?"
"Chưa."
Hứa Gia Lạc lập tức thật thà đáp lại.
Anh lại nuốt phải một con dao lạnh buốt khác rồi.
Nhưng mà lần này khác với vừa rồi, anh nhìn vào đôi mắt mèo tròn xoe đang nhìn vào mình của Omega, cảm thấy con dao kia sau khi vào trong bụng mình lại mang đến cảm giác tê dại.
Mẹ nó chuyện này... khác thường thật.
"Thế thì thôi đi."
"Tiểu Vũ——"
Lúc Hứa Gia Lạc trơ mắt nhìn Phó Tiểu Vũ chuẩn bị bước vào trong sân, anh lại không kiềm nổi khẽ gọi cậu lần nữa.
Omega quay đầu, chỉ trông thấy người Alpha kia đứng dưới tán cây ngô đồng nơi cửa nhà mình, đang nhìn về phía cậu.
Phó Tiểu Vũ đợi trong vài giây.
Trong vài giây đó, một phiến lá cây ngô đồng tình cờ theo làn gió đêm, hiên ngang rơi xuống trên đầu Hứa Gia Lạc.
Anh giơ tay lên, có một lúc, Omega đã nghĩ rằng người kia sẽ lấy chiếc lá rơi trên đỉnh đầu mình xuống, nhưng Hứa Gia Lạc lại chỉ ngốc nghếch vẫy tay với cậu.
"Ngủ ngon nhé, Tiểu Vũ."
Alpha cứ để yên cho chiếc lá đó ở trên đầu mình, vừa vẫy tay vừa nói với cậu như vậy đấy.
...
Hầu như không có mấy bóng người trên đường phố của khu Bắc Thành vào ban đêm, thế nên chiếc Tesla của Hứa Gia Lạc đã phi như bay từ Quân Nhã về Uloft, tổng cộng chỉ mất hơn mười phút đồng hồ.
Anh lao vào nhà, việc đầu tiên là lấy điện thoại ra và gửi một tin nhắn trên Dingtalk cho Phó Tiểu Vũ: Tôi về đến nhà rồi.
Bình thường mà nói, cái tin nhắn thông báo "về đến nhà rồi" như thế này, nên là Omega gửi mới phải.
Nhưng mà đương nhiên, trong tình huống lúc này giữa anh và Phó Tiểu Vũ, chờ được cậu gửi cái tin nhắn này thì có mà ăn cớt.
Điện thoại cũng sắp hết pin, thế nên Hứa Gia Lạc đã vừa cầm điện thoại sạc vừa chờ trong mười phút, nhưng vẫn luôn không nhận được tin nhắn lại của Phó Tiểu Vũ, thậm chí ngay cả tin nhắn vừa rồi cũng vẫn ở trong trạng thái chưa đọc.
Alpha nghĩ một lát, lại gửi đi một tin nhắn khác: "Sáng mai tôi đến đón em đi làm nhé? Ở trên đường Bắc Hải có một tiệm bán hoành thánh ngon lắm, trên đường đi chúng ta đến đó ăn, được không?"
Vẫn là không trả lời, vẫn là chưa đọc.
Trực giác của Alpha mách bảo rằng, có thể Phó Tiểu Vũ đã nhìn thấy những tin nhắn này của anh nhảy lên rồi, chẳng qua là cậu cố tình lờ đi mà thôi.
Bởi vì Hứa Gia Lạc biết rất rõ, ngay cả là ngày nghỉ nhưng Phó Tiểu Vũ thậm chí còn có thể cứ mười phút lại xem Dingtalk một lần.
Anh chỉ đành đi dọn cớt và thay nước cho Hạ An trước.
Sau khi chơi cùng cô mèo một lúc, Hứa Gia Lạc chợt nảy ra ý tưởng, anh chụp cho Hạ An một bức ảnh đang nằm phơi bụng, sau đó gửi qua Dingtalk cho Phó Tiểu Vũ——
Phải biết rằng khi gửi tin nhắn văn bản, đối phương có thể không cần mở khung trò chuyện ra nhưng vẫn thấy được bản xem trước.
Vì vậy Phó Tiểu Vũ có thể hoàn toàn biết được anh đã nhắn những gì, nhưng bên cậu vẫn không hiển thị trạng thái là đã đọc.
Thế nhưng mà ảnh thì lại không được, nếu gửi ảnh đến thì thông báo sẽ chỉ xuất hiện chữ [Hình ảnh], nếu như không mở khung trò chuyện lên thì sẽ không biết được anh gửi đến cái gì.
Một tay anh nắm lấy cái miệng của Hạ An, tay còn lại thì vẫn luôn cầm điện thoại, gần như nhìn chằm chằm vào khung trò chuyện trên Dingtalk với Phó Tiểu Vũ mà không hề chớp mắt.
Đại khái là khoảng mười phút sau, mấy tin nhắn Alpha đã gửi tới trước đó, cuối cùng tất cả đã được đổi từ trạng thái chưa đọc thành đã đọc.
Đệch!
Thêm Wechat làm cái gì.
Trạng thái hiển thi đã đọc tin nhắn của Dingtalk mới là đỉnh của chóp.
Hứa Gia Lạc gần như bật dậy khỏi giường, tiếp tục nhìn chằm chằm vào khung trò chuyện.
Anh đợi à đợi, đợi à đợi, đợi đến khi mắt đều mỏi nhừ.
Cuối cùng, Phó Tiểu Vũ cũng có động tĩnh.
Omega kia hoàn toàn không trả lời bất kỳ tin nhắn nào, phớt lờ cái câu "Tôi về đến nhà rồi" kiếm chuyện để nói kia của anh, cũng lờ luôn cả lời mời "Sáng mai tôi đến đón em đi làm".
Chỉ nhấn thích bức ảnh Hạ An anh gửi đến, theo phong cách của sếp.
Hứa Gia Lạc cầm điện thoại, chăm chú nhìn vào biểu tượng ngón tay cái kia ngót nghét hai phút đồng hồ, sau đó đột nhiên xoay người bế Hạ An lên ra sức hôn lấy hôn để.
Cô mèo mới đầu còn rất hưởng thụ meo lên hai tiếng, nhưng về sau Hứa Gia Lạc càng hôn càng hơi quá lại còn rất nhiều.
Mấy giây sau, Hạ An không nhịn nổi nữa mà đã dùng móng vuốt của mình tát thẳng vào mặt Alpha.
Cút.
Hứa Gia Lạc đọc được ý của công chúa nhỏ.
Nhưng mà anh không nề nản lòng, vẫn rất phấn khởi, thậm chí còn lăn một đường từ trên giường vào phòng tắm.
Trong lòng anh thầm nghĩ, bất luận có ra sao thì sáng mai cũng sẽ lái xe đến Quân Nhã, Phó Tiểu Vũ có để ý đến anh hay không lại là một chuyện khác.
Lúc chuẩn bị rửa mặt đánh răng đi ngủ, Hứa Gia Lạc mới nhìn vào bản thân trong chiếc gương ở phòng tắm, vẻ mặt của anh chợt trở nên cứng ngắc——
Mấy ngày nay, mỗi ngày anh cũng rửa mặt đánh răng tắm rửa như bình thường, nhưng khi soi gương lại hoàn toàn không để ý đến chuyện này.
Cho tới tận hiện tại, anh mới phát hiện ra mình trong gương, tóc tai đã lâu không được chăm sóc, râu cũng không được cạo cẩn thận, mắt nổi quầng thâm, bộ dạng tệ hại vì ngủ không đủ giấc.
Cái tên xấu xí yếu đuối chết mẹ này là ai đây.
Sắc mặt Hứa Gia Lạc tái xanh vì nghĩ ngợi.
- -----------------------------------
1h00 am.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.