Tình Yêu Khác Thường Xuất Hiện Rồi
Chương 88: Bonus 1: Sự sụp đổ và bước ngoặt của Hứa Gia Lạc
Tang Tâm Bệnh Cuồng Đích Qua Bì
25/04/2021
Dịch lại bình luận trên weibo của tài khoản 松露抹茶挖糖机 (Một ID thường có khá nhiều bình luận được các bạn đọc bên kia ủng hộ, vì dài ngang một chương truyện nên tôi đăng luôn cho các cô đọc, mỗi người một ý kiến nên mọi người cứ coi như là đọc tham khảo thôi nhé!)
"Đọc được sự phát triển của chương này, tôi đã phải há hốc mồm. Tôi nghĩ đến hành động moi tim Tiểu Vũ, nghĩ đến những trắc trở nhưng không thể nghĩ được rằng hai thứ này lại hợp làm một. Tính hai mặt của sự phức tạp này là điểm thu hút nhất với tôi trong các tác phẩm của Vỏ Dưa.
Thành thật mà nói, tôi rất thích sự phát triển này, vì nó hợp lý hơn những giả định và hy vọng của tôi. Khi trái tim bị moi móc như vậy chẳng lẽ không đau lòng sao? Nếu bạn móc trái tim của một người ra khỏi lồng ngực của người đó, chẳng lẽ không đẫm máu hay sao?
Trong tưởng tượng của bản thân, tôi chỉ nhìn thấy sự vui vẻ của tình yêu mãnh liệt đơn thuần, mà không nhìn thấy những hành động có lực sát thương.
Tình yêu của Tiểu Vũ dũng cảm mãnh mẽ và thẳng thắn đến như vậy, chẳng kể được mất đến như thế, cậu chọn cách yêu không còn thừa lại gì cho mình giống hệt như tình yêu nồng nàn và thuần khiết của Hàn Hàn đối với Văn Kha, Omega mang theo tâm trạng cả đời chỉ có được một lần đã khiến đối phương nhất thời không chịu đựng được cũng là hết sức tự nhiên.
Tôi hy vọng rằng trong tình yêu của Phó Tiểu Vũ và Hứa Gia Lạc chỉ có niềm vui, không có dấu vết của sự tổn thương, đau khổ và bóng tối.
Thực ra chính chúng ta cũng đang tạo dựng nên một "nơi không có người", hai người bọn họ vốn dĩ rất hợp nhau, không có cãi lộn, đôi bên thẳng thắn nhường nhịn lẫn nhau, không giống như Hàn Hàn và Văn Kha, quá trình yêu đương của hai người họ dường như rất suôn sẻ, nóng bỏng đến mức không thể nóng bỏng hơn được nữa.
Tình yêu của bọn họ không có cãi vã, ngọt ngào đến tột cùng. Nếu tiếp tục yêu thì sẽ đi đến đâu? Yêu đến mức mất kiểm soát? Yêu đến mức kết hôn sinh con, trọn vẹn viên mãn? Chúng ta đều biết rằng đến cuối cùng hai người họ rồi cũng sẽ ở bên nhau, nhưng làm thế nào mới đi đến được bước này đây?
Trên đường từ bệnh viện trở về, Hứa Gia Lạc vẫn còn suy nghĩ luẩn quẩn một hồi, cho dù vừa nãy ở trước mặt Nam Dật trái tim anh đã vỡ nát khi phải đồng ý sẽ giống như trước đây cùng với Cận Sở ở bên con trai. Anh không định quay lại với Cận Sở dù cho đã đồng ý với Nam Dật, chỉ là muốn tìm thời gian và cơ hội thích hợp, mà không phải là lựa chọn thân phận của một người cha rồi từ bỏ tình yêu.
Anh vừa trải qua vô vàn cảm giác ân hận cùng sợ hãi vì căn bệnh của Nam Dật, khi nghĩ đến lúc tính mạng của con mình đang ở trong cảnh ngàn cân treo sợi tóc thì bản thân lại đang đắm chìm trong niềm vui, nghĩ đến sự yếu đuối bỏ mặc bản thân của Cận Sở, mà anh lại bất cẩn chỉ mãi lo nghĩ đến tình trạng sa sút tinh thần và tình yêu của chính mình.
Những bậc cha mẹ bị mắc kẹt trong nỗi sợ hãi không còn lý trí gì để nói, sự sợ hãi, tự trách bản thân, đau lòng và nhớ lại hết lần này đến lần khác hậu quả tồi tệ nhất, tự ngược bản thân bằng cách tưởng tượng ra cảnh nếu như Nam Dật không cứu được, trong nỗi sợ hãi tự trải nghiệm cảm giác tồn tại của chuyện "chưa mất đi" ở hiện tại.
Huống chi anh còn rùng mình khi nhận ra rằng, bản thân vô tình đã làm điều tương tự giống như Mộ Dung Tịnh Nhã, "Loại người cha như thế nào mới làm ra chuyện như vậy?", đó là điều mà anh sợ hãi nhất. Trong cuộc đời của Hứa Gia Lạc, giới hạn của anh chỉ có một: Không được trở thành người như Mộ Dung Tịnh Nhã.
Theo đuổi hạnh phúc của bản thân, theo đuổi những gì bản thân quan tâm, bỏ qua những mong đợi và cảm xúc của con cái. Nhưng dù vậy, khi Hứa Gia Lạc về nhà lấy đồ, cũng chưa từng muốn từ bỏ tình yêu của mình với Phó Tiểu Vũ mà chỉ lựa chọn thân phận người làm cha này.
Anh đã từng tan nát hai lần rồi lại tự mình ghép lại, nếu Phó Tiểu Vũ không vội vàng quay về cậu sẽ không nhìn thấy món quà Hứa Gia Lạc tặng mình, sẽ không vui mừng đến nỗi lập tức mặc vào món quà bản thân dành cho anh, sẽ không để mình xuất hiện một cách xinh đẹp nhất vào lúc anh yếu đuối nhất.
Nếu như chậm lại một chút, không gấp gáp đến vậy, cũng không phải quá thuần túy muốn khiến đối phương vui vẻ mà thể hiện ra hết những gì mình có, sẽ không có cuộc đụng độ cực đoan đến thế này.
Nhưng Phó Tiểu Vũ yêu sâu sắc là thế, sao có thể chậm lại được, sao có thể không vội vàng trở về an ủi đối phương, sao có thể không muốn đáp lại ngay khi nhìn thấy món quà kia.
Đây là cuộc đụng độ không thể tránh khỏi, cũng là khi Hứa Gia Lạc hoàn toàn mất kiểm soát. Phản ứng của anh đã đi ngược lại với lý trí của mình: ban đầu anh còn đang lên kế hoạch năn nỉ Phó Tiểu Vũ cho mình thêm chút thời gian rồi sẽ nghĩ cách khác.
Một người mạnh vì gạo bạo vì tiền như anh, một tay thành thạo luôn hiểu lòng người, lại hoàn toàn không để ý đến cảm xúc bối rối hiện tại của Phó Tiểu Vũ, lại rất đột ngột, sắc bén đến tuyệt vọng nói ra lời chia tay.
Phản ứng anh đi ngược lại cảm xúc của bản thân: vào thời khắc này, cơ thể trần trụi và khuôn mặt tươi cười của Phó Tiểu Vũ giống như là sự hợp nhất của thần Tình yêu, thần Sắc đẹp và thần Chiến tranh đã hoàn toàn chinh phục anh. Phó Tiểu Vũ chỉ cần đứng ở đó không phải làm gì, cũng đã đủ dễ dàng mọi được trái tim Alpha. Thần của anh còn nói: "Em đã về rồi."
Hứa Gia Lạc không thể chịu đựng được cú này, anh hoàn toàn sụp đổ. Dù cho chỉ yêu cầu Phó Tiểu Vũ đợi anh thêm một giây thôi cũng là không tôn trọng cậu, đòi hỏi cậu thêm một chút thôi cũng là phụ lòng cậu. Không phải là thân phận người cha đã đánh sập Hứa Gia Lạc, mà là vì anh phát hiện ra rằng yêu một Phó Tiểu Vũ như vậy là phải hy sinh tất cả bản thân mình nhưng mà anh lại không có đủ tất cả.
Trái tim chưa từng yêu qua của anh không trọn vẹn, những thứ quý giá anh cho đi cũng không trọn vẹn, mọi thứ anh có cả về tinh thần lẫn thể xác đều không trọn vẹn. Con người anh khiếm khuyết không hoàn chỉnh, có một đứa con đòi hỏi anh phải liên tục thỏa hiệp. Anh tốt nhất là nên sống lại một lần nữa, đến lúc đó mới không có bóng tối, không có gánh nặng cùng những khúc mắc khác.
Anh sẽ hoàn toàn sạch sẽ, cho đi tất cả, cho đi những gì tốt đẹp nhất. Nhưng anh lại không có cách nào sống lại một lần nữa. Vĩnh viễn vĩnh viễn đều không thể làm lại. Trong tình yêu và nỗi sợ hãi đến cực độ, Hứa Gia Lạc đã đưa ra quyết định chủ động đầu tiên.
Sự thay đổi thực sự của Hứa Gia Lạc đã bắt đầu từ thời khắc này, từ phản ứng thoạt nhìn như yếu ớt nhất của bản thân anh, từ sự yếu đuối nhất và bị bao trùm bởi nỗi sợ hãi. Đương nhiên, anh đã nghĩ sai, Phó Tiểu Vũ là yêu một Hứa Gia Lạc của hiện tại là người có những vết sẹo, những dấu ấn, bóng tối cùng gánh nặng. Nhưng bây giờ Hứa Gia Lạc có yêu nổi một Phó Tiểu Vũ như thế kia không?
Anh chỉ là một người phàm nhưng trong mắt anh, Tiểu Vũ chính là thần. Tất nhiên, sự lựa chọn của anh cũng là sai lầm. Anh cho rằng bản thân không đủ khả năng để yêu, có thể mất đi Phó Tiểu Vũ. Nhưng mà Hứa Gia Lạc, anh không thể để mất đi cậu ấy được, những khó khăn trắc trở của anh vừa mới chỉ bắt đầu thôi.
Đây không chỉ là thử thách của Hứa Gia Lạc, mà Tiểu Vũ cũng còn phải tiếp tục tiến về phía trước. Khi bắt đầu mối tình này, cậu đã không có bất cứ một điều kiện gì, chỉ vạch rõ một giới hạn, một quyết định có tính lựa chọn cuối cùng.
【Giọng nói của Phó Tiểu Vũ rất vội vàng, cậu kiên quyết nói: "Là tôi theo đuổi anh, Hứa Gia Lạc. Theo đuổi, vốn dĩ chính là cái kết sẽ không rõ ràng. Tôi không cần anh phải chịu bất cứ trách nhiệm nào, yêu cầu duy nhất của tôi chỉ là đừng để tôi chen chân vào tình cảm của người khác. Nếu như có một ngày anh muốn quay lại bên cạnh Cận Sở—— hãy nói với tôi, có được không?"】
Cách yêu của Tiểu Vũ rất mạnh mẽ và quyết liệt, cũng không để lại chỗ trống cho mình. Không còn chỗ trống có nghĩa là không có mặt khác, giống như cây không có rễ, như biển không có đáy, đều không thể trụ vững lâu dài được. Tình yêu không khác gì những sức mạnh khác, gió Xuân có thể hóa thành cơn mưa mang đến chất dinh dưỡng, mà cơn lốc xoáy có thể cuốn lấy một cuộc đời.
Tình yêu là rủi ro, yêu càng sâu lại càng đau, yêu càng mãnh liệt lại càng dễ cháy hết mình, yêu càng thật lòng lại càng dễ bị tổn thương. Nếu chỉ phát triển theo một hướng sẽ bị mất cân bằng, sẽ bị đảo lộn. Khi đã bước vào cuộc, Phó Tiểu Vũ biết rằng có rủi ro nhưng cậu chưa từng nghĩ rằng sẽ có một kết cục tồi tệ, cậu còn cảm thấy rằng đó là tình thế bắt buộc.
Điều kiện mà cậu đưa ra là không được giấu diếm, nói đến cùng trong cuộc chia tay này Hứa Gia Lạc đã tôn trọng giới hạn đó, mặc dù vào lúc này anh không thể nhớ đến điều ấy. Trong cuộc tình với Phó Tiểu Vũ, Hứa Gia Lạc không hề che dấu hay lừa dối, hơn nữa còn cho đối phương rất nhiều niềm vui, yên ổn và những lời chỉ dẫn, khiến cuộc sống của Phó Tiểu Vũ trở nên rộng mở, sống động, rực rỡ, phát sáng lấp lánh. Vì vậy vào lúc này khi Hứa Gia Lạc nói ra lời chia tay, dựa vào sự thông minh của Phó Tiểu Vũ, chắc hẳn sẽ sớm nhận ra được dự định của anh. Lần chia tay này, cũng là cơ hội để cậu thay đổi.
Không sai, một Tiểu Vũ tốt như vậy nhưng cũng cần phải thay đổi. Tình yêu lặp đi lặp lại ngày này qua ngày khác, cũng cần có một khoảng thời gian và không gian để trống, ít nhất là để chuẩn bị một chút cho những tình huống bất ngờ, để có ý thức rằng bất kỳ cảm xúc nào rồi cũng sẽ thay đổi. Bởi Phó Tiểu Vũ cũng chỉ là một người phàm như Hứa Gia Lạc.
Có một bước ngoặt khác trong chương này, đó chính là Cận Sở đang trở nên tốt hơn. Đây là lần đầu tiên anh ta hoàn toàn độc lập giải quyết chuyện liên quan đến Nam Dật, trong trường hợp khẩn cấp như vậy mà vẫn kịp thời đưa em bé đến bệnh viện cấp cứu.
Anh ta có thói quen nhờ vào sự giúp đỡ của Hứa Gia Lạc, tối hôm trước còn nói rằng bản thân không thể mạnh mẽ được, thế nhưng anh ta đã làm được. Làm những việc này cũng không khó như trong suy nghĩ, trong tình huống cấp bách anh ta không hề gục ngã chẳng qua là làm theo bản năng theo lẽ thường của một người cha là đã có thể làm được rồi.
Cái khó nhất chính là lựa chọn và quyết định của bản thân, ngoài những điều đó ra đa số những việc trong cuộc sống khi đã bắt tay vào làm còn cảm thấy dễ dàng hơn nỗi sợ hãi. Cận Sở rồi sẽ khá hơn, để đến lúc có thể nhận một phần trách nhiệm chăm sóc Nam Dật, tuy không đóng vai trò quan trọng trong sự phát triển mối quan hệ giữa Hứa Gia Lạc và Phó Tiểu Vũ, nhưng nó cũng có thể cho thấy quy luật vận hành của con người và sự việc với thế giới này.
Những thay đổi của môi trường xung quanh sẽ ảnh hưởng đến con người trong đó, con người là tinh thần cũng là vật chất, là sự độc lập cũng là xã hội. Tình yêu là thuần khiết cũng là trần tục. Hai người yêu nhau đã làm thế nào để có thể tương thích với cuộc sống hàng ngày của đối phương, để xứng đáng có được hết câu chuyện hoàn chỉnh này đến câu chuyện hoàn chỉnh khác, điều này cần phải được giải thích từ từ.
Vỏ Dưa thực sự dám viết, ngưỡng mộ. Và với những độc giả đang chịu tổn thương rất nhiều, một mặt nội tâm của Hứa Gia Lạc còn chưa được bộc lộ ra ngoài, phản ứng của Phó Tiểu Vũ cũng vậy, những khúc mắc mới chỉ bắt đầu thế nên đừng quá lo lắng, hãy bình tĩnh một chút.
Có thể mặt khác, bạn đã tập trung tinh thần đến như vậy, bị dẫn dắt đến như vậy, không thể bình tĩnh lại được, nhưng điều đó cũng có nghĩa bạn là rất yêu Phó Tiểu Vũ, rất yêu Hứa Gia Lạc (bởi vì thất vọng) và đồng thời cũng rất yêu câu chuyện này. Mọi việc đều có hai mặt của nó, tình yêu của Phó Tiểu Vũ cũng giống như tình yêu của Hứa Gia Lạc, không phải sao?"
"Đọc được sự phát triển của chương này, tôi đã phải há hốc mồm. Tôi nghĩ đến hành động moi tim Tiểu Vũ, nghĩ đến những trắc trở nhưng không thể nghĩ được rằng hai thứ này lại hợp làm một. Tính hai mặt của sự phức tạp này là điểm thu hút nhất với tôi trong các tác phẩm của Vỏ Dưa.
Thành thật mà nói, tôi rất thích sự phát triển này, vì nó hợp lý hơn những giả định và hy vọng của tôi. Khi trái tim bị moi móc như vậy chẳng lẽ không đau lòng sao? Nếu bạn móc trái tim của một người ra khỏi lồng ngực của người đó, chẳng lẽ không đẫm máu hay sao?
Trong tưởng tượng của bản thân, tôi chỉ nhìn thấy sự vui vẻ của tình yêu mãnh liệt đơn thuần, mà không nhìn thấy những hành động có lực sát thương.
Tình yêu của Tiểu Vũ dũng cảm mãnh mẽ và thẳng thắn đến như vậy, chẳng kể được mất đến như thế, cậu chọn cách yêu không còn thừa lại gì cho mình giống hệt như tình yêu nồng nàn và thuần khiết của Hàn Hàn đối với Văn Kha, Omega mang theo tâm trạng cả đời chỉ có được một lần đã khiến đối phương nhất thời không chịu đựng được cũng là hết sức tự nhiên.
Tôi hy vọng rằng trong tình yêu của Phó Tiểu Vũ và Hứa Gia Lạc chỉ có niềm vui, không có dấu vết của sự tổn thương, đau khổ và bóng tối.
Thực ra chính chúng ta cũng đang tạo dựng nên một "nơi không có người", hai người bọn họ vốn dĩ rất hợp nhau, không có cãi lộn, đôi bên thẳng thắn nhường nhịn lẫn nhau, không giống như Hàn Hàn và Văn Kha, quá trình yêu đương của hai người họ dường như rất suôn sẻ, nóng bỏng đến mức không thể nóng bỏng hơn được nữa.
Tình yêu của bọn họ không có cãi vã, ngọt ngào đến tột cùng. Nếu tiếp tục yêu thì sẽ đi đến đâu? Yêu đến mức mất kiểm soát? Yêu đến mức kết hôn sinh con, trọn vẹn viên mãn? Chúng ta đều biết rằng đến cuối cùng hai người họ rồi cũng sẽ ở bên nhau, nhưng làm thế nào mới đi đến được bước này đây?
Trên đường từ bệnh viện trở về, Hứa Gia Lạc vẫn còn suy nghĩ luẩn quẩn một hồi, cho dù vừa nãy ở trước mặt Nam Dật trái tim anh đã vỡ nát khi phải đồng ý sẽ giống như trước đây cùng với Cận Sở ở bên con trai. Anh không định quay lại với Cận Sở dù cho đã đồng ý với Nam Dật, chỉ là muốn tìm thời gian và cơ hội thích hợp, mà không phải là lựa chọn thân phận của một người cha rồi từ bỏ tình yêu.
Anh vừa trải qua vô vàn cảm giác ân hận cùng sợ hãi vì căn bệnh của Nam Dật, khi nghĩ đến lúc tính mạng của con mình đang ở trong cảnh ngàn cân treo sợi tóc thì bản thân lại đang đắm chìm trong niềm vui, nghĩ đến sự yếu đuối bỏ mặc bản thân của Cận Sở, mà anh lại bất cẩn chỉ mãi lo nghĩ đến tình trạng sa sút tinh thần và tình yêu của chính mình.
Những bậc cha mẹ bị mắc kẹt trong nỗi sợ hãi không còn lý trí gì để nói, sự sợ hãi, tự trách bản thân, đau lòng và nhớ lại hết lần này đến lần khác hậu quả tồi tệ nhất, tự ngược bản thân bằng cách tưởng tượng ra cảnh nếu như Nam Dật không cứu được, trong nỗi sợ hãi tự trải nghiệm cảm giác tồn tại của chuyện "chưa mất đi" ở hiện tại.
Huống chi anh còn rùng mình khi nhận ra rằng, bản thân vô tình đã làm điều tương tự giống như Mộ Dung Tịnh Nhã, "Loại người cha như thế nào mới làm ra chuyện như vậy?", đó là điều mà anh sợ hãi nhất. Trong cuộc đời của Hứa Gia Lạc, giới hạn của anh chỉ có một: Không được trở thành người như Mộ Dung Tịnh Nhã.
Theo đuổi hạnh phúc của bản thân, theo đuổi những gì bản thân quan tâm, bỏ qua những mong đợi và cảm xúc của con cái. Nhưng dù vậy, khi Hứa Gia Lạc về nhà lấy đồ, cũng chưa từng muốn từ bỏ tình yêu của mình với Phó Tiểu Vũ mà chỉ lựa chọn thân phận người làm cha này.
Anh đã từng tan nát hai lần rồi lại tự mình ghép lại, nếu Phó Tiểu Vũ không vội vàng quay về cậu sẽ không nhìn thấy món quà Hứa Gia Lạc tặng mình, sẽ không vui mừng đến nỗi lập tức mặc vào món quà bản thân dành cho anh, sẽ không để mình xuất hiện một cách xinh đẹp nhất vào lúc anh yếu đuối nhất.
Nếu như chậm lại một chút, không gấp gáp đến vậy, cũng không phải quá thuần túy muốn khiến đối phương vui vẻ mà thể hiện ra hết những gì mình có, sẽ không có cuộc đụng độ cực đoan đến thế này.
Nhưng Phó Tiểu Vũ yêu sâu sắc là thế, sao có thể chậm lại được, sao có thể không vội vàng trở về an ủi đối phương, sao có thể không muốn đáp lại ngay khi nhìn thấy món quà kia.
Đây là cuộc đụng độ không thể tránh khỏi, cũng là khi Hứa Gia Lạc hoàn toàn mất kiểm soát. Phản ứng của anh đã đi ngược lại với lý trí của mình: ban đầu anh còn đang lên kế hoạch năn nỉ Phó Tiểu Vũ cho mình thêm chút thời gian rồi sẽ nghĩ cách khác.
Một người mạnh vì gạo bạo vì tiền như anh, một tay thành thạo luôn hiểu lòng người, lại hoàn toàn không để ý đến cảm xúc bối rối hiện tại của Phó Tiểu Vũ, lại rất đột ngột, sắc bén đến tuyệt vọng nói ra lời chia tay.
Phản ứng anh đi ngược lại cảm xúc của bản thân: vào thời khắc này, cơ thể trần trụi và khuôn mặt tươi cười của Phó Tiểu Vũ giống như là sự hợp nhất của thần Tình yêu, thần Sắc đẹp và thần Chiến tranh đã hoàn toàn chinh phục anh. Phó Tiểu Vũ chỉ cần đứng ở đó không phải làm gì, cũng đã đủ dễ dàng mọi được trái tim Alpha. Thần của anh còn nói: "Em đã về rồi."
Hứa Gia Lạc không thể chịu đựng được cú này, anh hoàn toàn sụp đổ. Dù cho chỉ yêu cầu Phó Tiểu Vũ đợi anh thêm một giây thôi cũng là không tôn trọng cậu, đòi hỏi cậu thêm một chút thôi cũng là phụ lòng cậu. Không phải là thân phận người cha đã đánh sập Hứa Gia Lạc, mà là vì anh phát hiện ra rằng yêu một Phó Tiểu Vũ như vậy là phải hy sinh tất cả bản thân mình nhưng mà anh lại không có đủ tất cả.
Trái tim chưa từng yêu qua của anh không trọn vẹn, những thứ quý giá anh cho đi cũng không trọn vẹn, mọi thứ anh có cả về tinh thần lẫn thể xác đều không trọn vẹn. Con người anh khiếm khuyết không hoàn chỉnh, có một đứa con đòi hỏi anh phải liên tục thỏa hiệp. Anh tốt nhất là nên sống lại một lần nữa, đến lúc đó mới không có bóng tối, không có gánh nặng cùng những khúc mắc khác.
Anh sẽ hoàn toàn sạch sẽ, cho đi tất cả, cho đi những gì tốt đẹp nhất. Nhưng anh lại không có cách nào sống lại một lần nữa. Vĩnh viễn vĩnh viễn đều không thể làm lại. Trong tình yêu và nỗi sợ hãi đến cực độ, Hứa Gia Lạc đã đưa ra quyết định chủ động đầu tiên.
Sự thay đổi thực sự của Hứa Gia Lạc đã bắt đầu từ thời khắc này, từ phản ứng thoạt nhìn như yếu ớt nhất của bản thân anh, từ sự yếu đuối nhất và bị bao trùm bởi nỗi sợ hãi. Đương nhiên, anh đã nghĩ sai, Phó Tiểu Vũ là yêu một Hứa Gia Lạc của hiện tại là người có những vết sẹo, những dấu ấn, bóng tối cùng gánh nặng. Nhưng bây giờ Hứa Gia Lạc có yêu nổi một Phó Tiểu Vũ như thế kia không?
Anh chỉ là một người phàm nhưng trong mắt anh, Tiểu Vũ chính là thần. Tất nhiên, sự lựa chọn của anh cũng là sai lầm. Anh cho rằng bản thân không đủ khả năng để yêu, có thể mất đi Phó Tiểu Vũ. Nhưng mà Hứa Gia Lạc, anh không thể để mất đi cậu ấy được, những khó khăn trắc trở của anh vừa mới chỉ bắt đầu thôi.
Đây không chỉ là thử thách của Hứa Gia Lạc, mà Tiểu Vũ cũng còn phải tiếp tục tiến về phía trước. Khi bắt đầu mối tình này, cậu đã không có bất cứ một điều kiện gì, chỉ vạch rõ một giới hạn, một quyết định có tính lựa chọn cuối cùng.
【Giọng nói của Phó Tiểu Vũ rất vội vàng, cậu kiên quyết nói: "Là tôi theo đuổi anh, Hứa Gia Lạc. Theo đuổi, vốn dĩ chính là cái kết sẽ không rõ ràng. Tôi không cần anh phải chịu bất cứ trách nhiệm nào, yêu cầu duy nhất của tôi chỉ là đừng để tôi chen chân vào tình cảm của người khác. Nếu như có một ngày anh muốn quay lại bên cạnh Cận Sở—— hãy nói với tôi, có được không?"】
Cách yêu của Tiểu Vũ rất mạnh mẽ và quyết liệt, cũng không để lại chỗ trống cho mình. Không còn chỗ trống có nghĩa là không có mặt khác, giống như cây không có rễ, như biển không có đáy, đều không thể trụ vững lâu dài được. Tình yêu không khác gì những sức mạnh khác, gió Xuân có thể hóa thành cơn mưa mang đến chất dinh dưỡng, mà cơn lốc xoáy có thể cuốn lấy một cuộc đời.
Tình yêu là rủi ro, yêu càng sâu lại càng đau, yêu càng mãnh liệt lại càng dễ cháy hết mình, yêu càng thật lòng lại càng dễ bị tổn thương. Nếu chỉ phát triển theo một hướng sẽ bị mất cân bằng, sẽ bị đảo lộn. Khi đã bước vào cuộc, Phó Tiểu Vũ biết rằng có rủi ro nhưng cậu chưa từng nghĩ rằng sẽ có một kết cục tồi tệ, cậu còn cảm thấy rằng đó là tình thế bắt buộc.
Điều kiện mà cậu đưa ra là không được giấu diếm, nói đến cùng trong cuộc chia tay này Hứa Gia Lạc đã tôn trọng giới hạn đó, mặc dù vào lúc này anh không thể nhớ đến điều ấy. Trong cuộc tình với Phó Tiểu Vũ, Hứa Gia Lạc không hề che dấu hay lừa dối, hơn nữa còn cho đối phương rất nhiều niềm vui, yên ổn và những lời chỉ dẫn, khiến cuộc sống của Phó Tiểu Vũ trở nên rộng mở, sống động, rực rỡ, phát sáng lấp lánh. Vì vậy vào lúc này khi Hứa Gia Lạc nói ra lời chia tay, dựa vào sự thông minh của Phó Tiểu Vũ, chắc hẳn sẽ sớm nhận ra được dự định của anh. Lần chia tay này, cũng là cơ hội để cậu thay đổi.
Không sai, một Tiểu Vũ tốt như vậy nhưng cũng cần phải thay đổi. Tình yêu lặp đi lặp lại ngày này qua ngày khác, cũng cần có một khoảng thời gian và không gian để trống, ít nhất là để chuẩn bị một chút cho những tình huống bất ngờ, để có ý thức rằng bất kỳ cảm xúc nào rồi cũng sẽ thay đổi. Bởi Phó Tiểu Vũ cũng chỉ là một người phàm như Hứa Gia Lạc.
Có một bước ngoặt khác trong chương này, đó chính là Cận Sở đang trở nên tốt hơn. Đây là lần đầu tiên anh ta hoàn toàn độc lập giải quyết chuyện liên quan đến Nam Dật, trong trường hợp khẩn cấp như vậy mà vẫn kịp thời đưa em bé đến bệnh viện cấp cứu.
Anh ta có thói quen nhờ vào sự giúp đỡ của Hứa Gia Lạc, tối hôm trước còn nói rằng bản thân không thể mạnh mẽ được, thế nhưng anh ta đã làm được. Làm những việc này cũng không khó như trong suy nghĩ, trong tình huống cấp bách anh ta không hề gục ngã chẳng qua là làm theo bản năng theo lẽ thường của một người cha là đã có thể làm được rồi.
Cái khó nhất chính là lựa chọn và quyết định của bản thân, ngoài những điều đó ra đa số những việc trong cuộc sống khi đã bắt tay vào làm còn cảm thấy dễ dàng hơn nỗi sợ hãi. Cận Sở rồi sẽ khá hơn, để đến lúc có thể nhận một phần trách nhiệm chăm sóc Nam Dật, tuy không đóng vai trò quan trọng trong sự phát triển mối quan hệ giữa Hứa Gia Lạc và Phó Tiểu Vũ, nhưng nó cũng có thể cho thấy quy luật vận hành của con người và sự việc với thế giới này.
Những thay đổi của môi trường xung quanh sẽ ảnh hưởng đến con người trong đó, con người là tinh thần cũng là vật chất, là sự độc lập cũng là xã hội. Tình yêu là thuần khiết cũng là trần tục. Hai người yêu nhau đã làm thế nào để có thể tương thích với cuộc sống hàng ngày của đối phương, để xứng đáng có được hết câu chuyện hoàn chỉnh này đến câu chuyện hoàn chỉnh khác, điều này cần phải được giải thích từ từ.
Vỏ Dưa thực sự dám viết, ngưỡng mộ. Và với những độc giả đang chịu tổn thương rất nhiều, một mặt nội tâm của Hứa Gia Lạc còn chưa được bộc lộ ra ngoài, phản ứng của Phó Tiểu Vũ cũng vậy, những khúc mắc mới chỉ bắt đầu thế nên đừng quá lo lắng, hãy bình tĩnh một chút.
Có thể mặt khác, bạn đã tập trung tinh thần đến như vậy, bị dẫn dắt đến như vậy, không thể bình tĩnh lại được, nhưng điều đó cũng có nghĩa bạn là rất yêu Phó Tiểu Vũ, rất yêu Hứa Gia Lạc (bởi vì thất vọng) và đồng thời cũng rất yêu câu chuyện này. Mọi việc đều có hai mặt của nó, tình yêu của Phó Tiểu Vũ cũng giống như tình yêu của Hứa Gia Lạc, không phải sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.