Tình Yêu Khác Thường Xuất Hiện Rồi
Chương 89: Tại sao lại phải chia tay?
Tang Tâm Bệnh Cuồng Đích Qua Bì
25/04/2021
"Anh nói cái gì?"
Phó Tiểu Vũ mở to hai mắt, sắc trời chiếu vào trên khuôn mặt cậu, khiến đôi con ngươi mê mang kia như được bao phủ bởi tầng sương mù mỏng.
Hứa Gia Lạc nhìn Phó Tiểu Vũ, chỉ là để lặp lại câu nói kia một lần nữa, nhưng dù cho chỉ cần lặp lại vẻn vẹn một lần anh cũng cảm thấy mình không làm được.
Đương nhiên Phó Tiểu Vũ không phải thật sự không nghe thấy, chẳng qua là cậu còn chưa phản ứng kịp.
Vì vậy ngay trong giây kế tiếp, cậu đã không kiềm chế nổi khẽ lên cao giọng, hỏi lại lần nữa: "Hứa Gia Lạc, anh nói anh muốn chia tay với em?"
Trong nháy mắt ấy, cậu thậm chí không có thời gian để cảm nhận những cảm xúc khác, mà chỉ cảm thấy đầu óc mình choáng váng như vừa ăn một gậy.
Nửa câu đầu vẫn duy trì giọng điệu sắc bén nào đó do quán tính, nhưng đến nửa câu sau lại đột nhiên run lên: "Tại sao?"
Hứa Gia Lạc còn chưa kịp trả lời thì Phó Tiểu Vũ đã áp chế tiến lên một bước, nhưng lần này lại chỉ bực bội hừ một tiếng: "Hừm..."
Đau.
Cơn đau đớn ấy khiến Omega bỗng nhiên nhớ đến tình cảnh của bản thân lúc này, trong lòng cậu chợt trào dâng cảm giác khó chịu.
Phó Tiểu Vũ tức giận đến nỗi vừa cúi đầu xuống đã không màng đến hết thảy, cậu muốn giật cái đuôi kia ra một cách thô bạo, nhưng hành động lôi kéo không phải cách này chỉ khiến cậu càng thêm khó chịu, trên khuôn mặt cũng toát ra vài giọt mồ hôi.
"Phó Tiểu Vũ!"
Đột nhiên Hứa Gia Lạc xông tới, nắm chặt lấy tay của cậu.
Đôi mắt anh thậm chí tỏ ra có phần dữ tợn vì đỏ bừng.
Sức mạnh của Alpha trong tình thế cấp bách gần như đã lập tức khuất phục được Phó Tiểu Vũ, anh đưa tay ra sau người cậu, quyết đoán nắm vào phần gốc của cái đuôi rồi nhanh chóng rút ra.
Bởi vì động tác của anh quá lưu loát, vì vậy cảm giác khó chịu trở nên rất ngắn ngủi, ngắn ngủi đến mức gần như không tồn tại.
Điều tồn tại là hai người họ gần như đều đồng thời run lên vào thời điểm ấy, như thể có một lưỡi dao bén nhọn xuyên qua cả hai người cùng một lúc vậy.
Cũng bởi hành động này, thế nên hai người họ mới có được một cái ôm đầu tiên tuy vội vã nhưng gần đến nghẹt thở trong ngày hôm nay.
"Phó Tiểu Vũ, em đừng..."
Bờ vai của Hứa Gia Lạc run lên.
Anh vừa mở miệng đã vội ngừng lại, khiến cho mấy chữ tiếp theo gần như cũng không nghe thấy nữa, có lẽ ngay cả chính bản thân Alpha cũng không biết mình muốn nói cái gì.
"Hứa Gia Lạc, tại sao, tại sao lại phải chia tay?"
Trong cơn khó chịu lại được ôm ấp, được "giải tỏa", tổn thương và dành cho đều đến cùng một lúc, từ cùng một người.
Cảm giác đó tuy rằng đau lắm nhưng cũng mong manh đến tột cùng.
Phó Tiểu Vũ không nhịn được, lại cố chấp hỏi một lần nữa: "Vì đứa bé sao?"
"Đúng vậy."
Hứa Gia Lạc vừa mở miệng đã cảm thấy mình thở không ra hơi, giống như giữa chiếc mũi và cái miệng đang sử dụng của mình có một sự giằng co nào đó: "Phó Tiểu Vũ, nửa đêm hôm qua Nam Dật đột nhiên lên cơn hen suyễn, thật ra anh mới từ bệnh viện trở về, bây giờ thằng bé vừa mới thoát khỏi cơn nguy hiểm cách đây không lâu, hiện tại đã không sao nữa rồi. Nhưng mà anh, anh thật sự không thể để Nam Dật thất vọng.
Mỗi lần anh cảm thấy có thể nói ra với thằng bé thì... đến cuối cùng đều sẽ vì những lý do nọ lý do kia mà bỏ cuộc, như thể đó là số mệnh của anh. Đúng là anh không thể giải quyết được tất cả những điều này, Phó Tiểu Vũ, anh không biết con đường này phải giằng co thêm bao lâu nữa, cũng không biết đến một ngày nào đó có đi vào ngõ cụt hay không."
"Phó Tiểu Vũ, anh không thể cho em được cái gì cả."
Hứa Gia Lạc nói đến đây, rốt cuộc cũng chậm rãi buông cơ thể của Omega ra.
Anh rất hiếm khi nói chuyện một cách lộn xộn như thế này, trong cả một đoạn dài ấy cái tên "Phó Tiểu Vũ" còn vang lên ba lần, lúc nói đến câu cuối cùng giọng nói của Alpha đã khàn đặc.
"Nhưng mà, chúng ta đã bắt đầu rồi."
Thực ra điều mà Phó Tiểu Vũ càng muốn nói hơn chính là, "Vậy tại sao lại muốn bắt đầu," nhưng khi cậu mở miệng lại cảm thấy trong lồng ngực mình giống như nghẹn lại.
Phải, bọn họ đã bắt đầu, bởi vì đó là khởi đầu mà cậu muốn.
Nếu như tình yêu giữa hai người có một bản hợp đồng, vậy thì chắc hẳn Hứa Gia Lạc sẽ được miễn trách nhiệm.
"Hứa Gia Lạc, em hỏi anh——"
Omega chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói tiếp: "Có phải anh chưa bao giờ nghĩ đến muốn cùng em đối mặt với điều này, chưa bao giờ nghĩ đến hỏi em xem có bằng lòng chờ đợi anh hay không? Chờ đợi đến khi anh giải quyết xong hết tất cả?"
"... Anh xin lỗi."
Giọng Alpha khàn khàn đáp.
Phó Tiểu Vũ bất ngờ lao tới, "bụp" một phát vào má phải của Hứa Gia Lạc.
Cậu thậm chí còn đang khỏa thân.
Có thể vào giây phút này, khi không có bất kỳ sự che đậy nào, quả đấm ấy mới càng mạnh mẽ đầy uy lực, hoàn toàn không có một chút nương tay nào.
Hứa Gia Lạc kêu lên một tiếng, theo bản năng sờ vào khóe miệng của mình một cái, trên đầu ngón tay của anh còn dính chút máu.
Phó Tiểu Vũ không hề tức giận vì bất kỳ lời lẽ nào trước đó, nhưng cậu lại vì câu "Anh xin lỗi" ấy mà đấm Hứa Gia Lạc một cú trời giáng.
"Đồ hèn."
Cậu nhìn vào anh, gằn từng chữ một: "Hứa Gia Lạc, anh là đồ hèn nhát."
Hứa Gia Lạc cũng đang nhìn cậu.
Ngay một giây ấy, ánh mắt của Omega dường như ngập tràn lửa giận, nhưng dưới cơn phẫn nộ kia còn là những dòng cảm xúc khác.
Phó Tiểu Vũ chưa bao giờ nhìn anh với ánh mắt như thế này.
Ngay cả khi Alpha trẻ con đáng ghét nhất, đôi mắt tròn xoe ấy của Phó Tiểu Vũ vẫn nhìn anh tràn đầy yêu thương.
Thế nhưng vào giây phút này, nơi đó chỉ có một sự thất vọng hoàn toàn không thể che giấu.
"Vậy thì chia tay."
Đây là lời cuối cùng cậu nói ra, trước khi mặc quần áo vào và rời khỏi nhà của Hứa Gia Lạc.
"Xin lỗi em." Mà Hứa Gia Lạc lại nói với cậu rằng: "Anh sẽ cố gắng làm mọi cách, để không bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa."
Sau khi đưa mắt nhìn theo Phó Tiểu Vũ rời đi, Hứa Gia Lạc vẫn đứng ở cửa rất lâu.
Cũng tại vị trí này, Phó Tiểu Vũ đã từng đứng đó trong đêm đầu Xuân, chan chứa ý cười và nói với anh rằng: "Tôi theo đuổi anh nhé."
Vậy mà lúc này đây, anh vẫn đang nghĩ về ánh mắt thất vọng ấy của cậu——
Không nhịn được mà tự ngược bản thân mình, nghĩ đi nghĩ lại nhiều lần.
Đã từng nghĩ đến việc bàn bạc chưa? Đã từng nghĩ đến việc giải quyết chưa?
Thực ra anh đã nghĩ tới, thậm chí ngay cả khi trên đường trở về vẫn lén lút cầu may.
Thế nhưng anh lại do dự quá nhiều, trông trước trông sau, lần này và cả lần trước đều do dự, vậy lần sau nữa thì sẽ thế nào đây.
Anh thực sự biết rằng nếu như điều này còn tiếp tục, thì đến một ngày nào đó bản thân sẽ khiến Phó Tiểu Vũ thất vọng.
Vì vậy ánh mắt trước khi rời đi của Omega giống như một cái máy chém cuối cùng cũng rơi xuống, nỗi đau đớn của máu tươi đầm đìa thậm chí còn có một loại khoái cảm.
Phó Tiểu Vũ đã nhìn rõ anh.
Thằng đàn ông hèn nhát.
Đây có lẽ là loại người đáng khinh thường nhất, trong mắt của Omega cung Sư Tử này.
Bởi vì Phó Tiểu Vũ là một vị vua có trách nhiệm, dũng cảm và không hề sợ hãi.
Mà anh chưa bao giờ xứng với một vị vua như vậy.
Hứa Gia Lạc thậm chí chưa chắc đã đủ can đảm, để nhìn thẳng vào Phó Tiểu Vũ đang trần như nhộng kia, rồi nói lên câu "Chúng ta chia tay đi" một lần nữa.
Giờ đây, điều duy nhất anh có thể làm cho cậu là dùng phương thức chia tay một cách nhanh nhất dứt khoát nhất, sau đó sẽ không bao giờ làm phiền nữa.
...
Phó Tiểu Vũ chỉ bắt đầu khóc sau khi đã ngồi trên chiếc taxi.
Dường như không mất nhiều thời gian để chuyển từ cơn tức giận tột độ sang đau lòng, chỉ cần Hứa Gia Lạc không có mặt ở đây là đủ.
Omega khóc đến nỗi rất mất mặt, khiến người tài xế không thể không lén nhìn cậu qua gương chiếu hậu.
Năm hai mươi sáu tuổi, cậu vốn dĩ có rất nhiều kỳ vọng đẹp đẽ với cuộc đời này.
Thế nhưng điều chào đón cậu, lại là lần đầu tiên thất tình thật sự bi thảm.
Cậu thực sự hoàn toàn không có bất kỳ chuẩn bị nào hết, cho dù mạnh mẽ đến đâu tới giờ phút ấy hình như cũng không có ích lợi gì.
Phó Tiểu Vũ vẫn là gục ngã.
Thật ra không thể nói được đó là vì bệnh hay là vì làm sao, chẳng qua là cậu mỗi ngày đều ủ rũ nằm ở trên giường không muốn ngồi dậy, Phó Tiểu Vũ đã xin nghỉ ốm ba ngày, sau đó là trì hoãn kéo dài hết ngày này qua ngày khác.
Sau hôm chia tay, cậu đã xóa đi bức ảnh đăng lên vòng bạn bè trước đó, lúc ấy ngay chính cậu cũng cảm thấy có hơi sến nhưng vẫn ngập tràn hạnh phúc mà khoe khoang tình yêu của mình, thế nhưng bây giờ nghĩ lại chỉ cảm thấy quá ngốc, quá ngốc rồi.
Vào ngày thứ tư sau khi chia tay, cậu đã xoá đi tài khoản Wechat của Hứa Gia Lạc. Hành động này ngoài sự kiên quyết ra còn là xuất phát từ một phần yếu đuối, cậu thực sự không thể nghĩ đến chuyện lại nhìn đến nhật ký trò chuyện giữa hai người nữa.
Những dòng trò chuyện cuối cùng giữa bọn họ dừng lại ở:
Chú mèo con thần kỳ, có phải em sẽ ở lại Việt Nam qua sinh nhật không?
Em về nước ăn sinh nhật, sẽ về rất nhanh thôi.
Lời tác giả:
Tôi đến rồi đây, hôm nay tăng ca muộn quá.
Thứ bảy không chắc sẽ đăng được chương mới vì trong nhà có việc, các bạn không cần phải chờ đợi nếu như đến 12h đêm mà không thấy đăng lên là tôi xin nghỉ nhé.
- ---------------------------------------
12h50 am, mai 11h đêm tui sẽ update xem là có chương mới hay không nhé các cô.
Nào muốn nói gì thì lại cùng nhau trao đổi ở phần bình luận nhé.
Phó Tiểu Vũ mở to hai mắt, sắc trời chiếu vào trên khuôn mặt cậu, khiến đôi con ngươi mê mang kia như được bao phủ bởi tầng sương mù mỏng.
Hứa Gia Lạc nhìn Phó Tiểu Vũ, chỉ là để lặp lại câu nói kia một lần nữa, nhưng dù cho chỉ cần lặp lại vẻn vẹn một lần anh cũng cảm thấy mình không làm được.
Đương nhiên Phó Tiểu Vũ không phải thật sự không nghe thấy, chẳng qua là cậu còn chưa phản ứng kịp.
Vì vậy ngay trong giây kế tiếp, cậu đã không kiềm chế nổi khẽ lên cao giọng, hỏi lại lần nữa: "Hứa Gia Lạc, anh nói anh muốn chia tay với em?"
Trong nháy mắt ấy, cậu thậm chí không có thời gian để cảm nhận những cảm xúc khác, mà chỉ cảm thấy đầu óc mình choáng váng như vừa ăn một gậy.
Nửa câu đầu vẫn duy trì giọng điệu sắc bén nào đó do quán tính, nhưng đến nửa câu sau lại đột nhiên run lên: "Tại sao?"
Hứa Gia Lạc còn chưa kịp trả lời thì Phó Tiểu Vũ đã áp chế tiến lên một bước, nhưng lần này lại chỉ bực bội hừ một tiếng: "Hừm..."
Đau.
Cơn đau đớn ấy khiến Omega bỗng nhiên nhớ đến tình cảnh của bản thân lúc này, trong lòng cậu chợt trào dâng cảm giác khó chịu.
Phó Tiểu Vũ tức giận đến nỗi vừa cúi đầu xuống đã không màng đến hết thảy, cậu muốn giật cái đuôi kia ra một cách thô bạo, nhưng hành động lôi kéo không phải cách này chỉ khiến cậu càng thêm khó chịu, trên khuôn mặt cũng toát ra vài giọt mồ hôi.
"Phó Tiểu Vũ!"
Đột nhiên Hứa Gia Lạc xông tới, nắm chặt lấy tay của cậu.
Đôi mắt anh thậm chí tỏ ra có phần dữ tợn vì đỏ bừng.
Sức mạnh của Alpha trong tình thế cấp bách gần như đã lập tức khuất phục được Phó Tiểu Vũ, anh đưa tay ra sau người cậu, quyết đoán nắm vào phần gốc của cái đuôi rồi nhanh chóng rút ra.
Bởi vì động tác của anh quá lưu loát, vì vậy cảm giác khó chịu trở nên rất ngắn ngủi, ngắn ngủi đến mức gần như không tồn tại.
Điều tồn tại là hai người họ gần như đều đồng thời run lên vào thời điểm ấy, như thể có một lưỡi dao bén nhọn xuyên qua cả hai người cùng một lúc vậy.
Cũng bởi hành động này, thế nên hai người họ mới có được một cái ôm đầu tiên tuy vội vã nhưng gần đến nghẹt thở trong ngày hôm nay.
"Phó Tiểu Vũ, em đừng..."
Bờ vai của Hứa Gia Lạc run lên.
Anh vừa mở miệng đã vội ngừng lại, khiến cho mấy chữ tiếp theo gần như cũng không nghe thấy nữa, có lẽ ngay cả chính bản thân Alpha cũng không biết mình muốn nói cái gì.
"Hứa Gia Lạc, tại sao, tại sao lại phải chia tay?"
Trong cơn khó chịu lại được ôm ấp, được "giải tỏa", tổn thương và dành cho đều đến cùng một lúc, từ cùng một người.
Cảm giác đó tuy rằng đau lắm nhưng cũng mong manh đến tột cùng.
Phó Tiểu Vũ không nhịn được, lại cố chấp hỏi một lần nữa: "Vì đứa bé sao?"
"Đúng vậy."
Hứa Gia Lạc vừa mở miệng đã cảm thấy mình thở không ra hơi, giống như giữa chiếc mũi và cái miệng đang sử dụng của mình có một sự giằng co nào đó: "Phó Tiểu Vũ, nửa đêm hôm qua Nam Dật đột nhiên lên cơn hen suyễn, thật ra anh mới từ bệnh viện trở về, bây giờ thằng bé vừa mới thoát khỏi cơn nguy hiểm cách đây không lâu, hiện tại đã không sao nữa rồi. Nhưng mà anh, anh thật sự không thể để Nam Dật thất vọng.
Mỗi lần anh cảm thấy có thể nói ra với thằng bé thì... đến cuối cùng đều sẽ vì những lý do nọ lý do kia mà bỏ cuộc, như thể đó là số mệnh của anh. Đúng là anh không thể giải quyết được tất cả những điều này, Phó Tiểu Vũ, anh không biết con đường này phải giằng co thêm bao lâu nữa, cũng không biết đến một ngày nào đó có đi vào ngõ cụt hay không."
"Phó Tiểu Vũ, anh không thể cho em được cái gì cả."
Hứa Gia Lạc nói đến đây, rốt cuộc cũng chậm rãi buông cơ thể của Omega ra.
Anh rất hiếm khi nói chuyện một cách lộn xộn như thế này, trong cả một đoạn dài ấy cái tên "Phó Tiểu Vũ" còn vang lên ba lần, lúc nói đến câu cuối cùng giọng nói của Alpha đã khàn đặc.
"Nhưng mà, chúng ta đã bắt đầu rồi."
Thực ra điều mà Phó Tiểu Vũ càng muốn nói hơn chính là, "Vậy tại sao lại muốn bắt đầu," nhưng khi cậu mở miệng lại cảm thấy trong lồng ngực mình giống như nghẹn lại.
Phải, bọn họ đã bắt đầu, bởi vì đó là khởi đầu mà cậu muốn.
Nếu như tình yêu giữa hai người có một bản hợp đồng, vậy thì chắc hẳn Hứa Gia Lạc sẽ được miễn trách nhiệm.
"Hứa Gia Lạc, em hỏi anh——"
Omega chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói tiếp: "Có phải anh chưa bao giờ nghĩ đến muốn cùng em đối mặt với điều này, chưa bao giờ nghĩ đến hỏi em xem có bằng lòng chờ đợi anh hay không? Chờ đợi đến khi anh giải quyết xong hết tất cả?"
"... Anh xin lỗi."
Giọng Alpha khàn khàn đáp.
Phó Tiểu Vũ bất ngờ lao tới, "bụp" một phát vào má phải của Hứa Gia Lạc.
Cậu thậm chí còn đang khỏa thân.
Có thể vào giây phút này, khi không có bất kỳ sự che đậy nào, quả đấm ấy mới càng mạnh mẽ đầy uy lực, hoàn toàn không có một chút nương tay nào.
Hứa Gia Lạc kêu lên một tiếng, theo bản năng sờ vào khóe miệng của mình một cái, trên đầu ngón tay của anh còn dính chút máu.
Phó Tiểu Vũ không hề tức giận vì bất kỳ lời lẽ nào trước đó, nhưng cậu lại vì câu "Anh xin lỗi" ấy mà đấm Hứa Gia Lạc một cú trời giáng.
"Đồ hèn."
Cậu nhìn vào anh, gằn từng chữ một: "Hứa Gia Lạc, anh là đồ hèn nhát."
Hứa Gia Lạc cũng đang nhìn cậu.
Ngay một giây ấy, ánh mắt của Omega dường như ngập tràn lửa giận, nhưng dưới cơn phẫn nộ kia còn là những dòng cảm xúc khác.
Phó Tiểu Vũ chưa bao giờ nhìn anh với ánh mắt như thế này.
Ngay cả khi Alpha trẻ con đáng ghét nhất, đôi mắt tròn xoe ấy của Phó Tiểu Vũ vẫn nhìn anh tràn đầy yêu thương.
Thế nhưng vào giây phút này, nơi đó chỉ có một sự thất vọng hoàn toàn không thể che giấu.
"Vậy thì chia tay."
Đây là lời cuối cùng cậu nói ra, trước khi mặc quần áo vào và rời khỏi nhà của Hứa Gia Lạc.
"Xin lỗi em." Mà Hứa Gia Lạc lại nói với cậu rằng: "Anh sẽ cố gắng làm mọi cách, để không bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa."
Sau khi đưa mắt nhìn theo Phó Tiểu Vũ rời đi, Hứa Gia Lạc vẫn đứng ở cửa rất lâu.
Cũng tại vị trí này, Phó Tiểu Vũ đã từng đứng đó trong đêm đầu Xuân, chan chứa ý cười và nói với anh rằng: "Tôi theo đuổi anh nhé."
Vậy mà lúc này đây, anh vẫn đang nghĩ về ánh mắt thất vọng ấy của cậu——
Không nhịn được mà tự ngược bản thân mình, nghĩ đi nghĩ lại nhiều lần.
Đã từng nghĩ đến việc bàn bạc chưa? Đã từng nghĩ đến việc giải quyết chưa?
Thực ra anh đã nghĩ tới, thậm chí ngay cả khi trên đường trở về vẫn lén lút cầu may.
Thế nhưng anh lại do dự quá nhiều, trông trước trông sau, lần này và cả lần trước đều do dự, vậy lần sau nữa thì sẽ thế nào đây.
Anh thực sự biết rằng nếu như điều này còn tiếp tục, thì đến một ngày nào đó bản thân sẽ khiến Phó Tiểu Vũ thất vọng.
Vì vậy ánh mắt trước khi rời đi của Omega giống như một cái máy chém cuối cùng cũng rơi xuống, nỗi đau đớn của máu tươi đầm đìa thậm chí còn có một loại khoái cảm.
Phó Tiểu Vũ đã nhìn rõ anh.
Thằng đàn ông hèn nhát.
Đây có lẽ là loại người đáng khinh thường nhất, trong mắt của Omega cung Sư Tử này.
Bởi vì Phó Tiểu Vũ là một vị vua có trách nhiệm, dũng cảm và không hề sợ hãi.
Mà anh chưa bao giờ xứng với một vị vua như vậy.
Hứa Gia Lạc thậm chí chưa chắc đã đủ can đảm, để nhìn thẳng vào Phó Tiểu Vũ đang trần như nhộng kia, rồi nói lên câu "Chúng ta chia tay đi" một lần nữa.
Giờ đây, điều duy nhất anh có thể làm cho cậu là dùng phương thức chia tay một cách nhanh nhất dứt khoát nhất, sau đó sẽ không bao giờ làm phiền nữa.
...
Phó Tiểu Vũ chỉ bắt đầu khóc sau khi đã ngồi trên chiếc taxi.
Dường như không mất nhiều thời gian để chuyển từ cơn tức giận tột độ sang đau lòng, chỉ cần Hứa Gia Lạc không có mặt ở đây là đủ.
Omega khóc đến nỗi rất mất mặt, khiến người tài xế không thể không lén nhìn cậu qua gương chiếu hậu.
Năm hai mươi sáu tuổi, cậu vốn dĩ có rất nhiều kỳ vọng đẹp đẽ với cuộc đời này.
Thế nhưng điều chào đón cậu, lại là lần đầu tiên thất tình thật sự bi thảm.
Cậu thực sự hoàn toàn không có bất kỳ chuẩn bị nào hết, cho dù mạnh mẽ đến đâu tới giờ phút ấy hình như cũng không có ích lợi gì.
Phó Tiểu Vũ vẫn là gục ngã.
Thật ra không thể nói được đó là vì bệnh hay là vì làm sao, chẳng qua là cậu mỗi ngày đều ủ rũ nằm ở trên giường không muốn ngồi dậy, Phó Tiểu Vũ đã xin nghỉ ốm ba ngày, sau đó là trì hoãn kéo dài hết ngày này qua ngày khác.
Sau hôm chia tay, cậu đã xóa đi bức ảnh đăng lên vòng bạn bè trước đó, lúc ấy ngay chính cậu cũng cảm thấy có hơi sến nhưng vẫn ngập tràn hạnh phúc mà khoe khoang tình yêu của mình, thế nhưng bây giờ nghĩ lại chỉ cảm thấy quá ngốc, quá ngốc rồi.
Vào ngày thứ tư sau khi chia tay, cậu đã xoá đi tài khoản Wechat của Hứa Gia Lạc. Hành động này ngoài sự kiên quyết ra còn là xuất phát từ một phần yếu đuối, cậu thực sự không thể nghĩ đến chuyện lại nhìn đến nhật ký trò chuyện giữa hai người nữa.
Những dòng trò chuyện cuối cùng giữa bọn họ dừng lại ở:
Chú mèo con thần kỳ, có phải em sẽ ở lại Việt Nam qua sinh nhật không?
Em về nước ăn sinh nhật, sẽ về rất nhanh thôi.
Lời tác giả:
Tôi đến rồi đây, hôm nay tăng ca muộn quá.
Thứ bảy không chắc sẽ đăng được chương mới vì trong nhà có việc, các bạn không cần phải chờ đợi nếu như đến 12h đêm mà không thấy đăng lên là tôi xin nghỉ nhé.
- ---------------------------------------
12h50 am, mai 11h đêm tui sẽ update xem là có chương mới hay không nhé các cô.
Nào muốn nói gì thì lại cùng nhau trao đổi ở phần bình luận nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.