Chương 30:
Mưa Mùa Hạ
27/02/2023
Do đây là dự án lớn nên bên Sen Nghỉ Dưỡng yêu cầu chia ra ký hai bản hợp đồng riêng biệt, bản hợp đồng một là tư vấn thiết kế, bản hợp đồng hai là thi công nội thất.
Chỉ riêng bản hợp đồng một, chúng tôi đã họp hành, bàn bạc hơn một tháng vẫn mới chỉ đạt được khoảng 70%, bên Sen Nghỉ Dưỡng vẫn chưa đặt bút ký, đủ để thấy quy mô của dự án lớn thế nào.
Trong cuộc họp nhóm thành viên dự án hôm nay, Cách Tùng có việc bận không thể tham dự. Tôi đứng lên trình bày các bước tiếp theo của việc thúc đẩy ký hợp đồng.
Tiểu Vũ ngồi bên dưới, vẻ mặt không vui nói:
"An Nhiên, cậu có thể nói to hơn được không? Nói nhỏ như vậy, ai nghe được? Cậu cũng định đi nói chuyện với khách hàng với cái giọng thều thào như vậy sao? Bảo sao hơn một tháng rồi cũng không chốt được hợp đồng tư vấn thiết kế cùng Sen nghỉ dưỡng. Cũng may tớ giao thiệp tốt với ngài Dư Đại nên mới không xảy ra chuyện gì. Nếu không có tớ, công ty chúng ta có thể đã mất dự án này chỉ vì cái kiểu nói này của cậu."
Gần đây, Tiểu Vũ rất hay nhắc đến tên chú Dư Đại, thỉnh thoảng là khoe khoang mối quan hệ, thỉnh thoảng là dùng để đe doạ mọi người, giống như lúc này.
Tiêu Phong bĩu môi, nhìn Tiểu Vũ:
"Trừ người tai nghễnh ngãng ra, trong phòng họp này ai cũng nghe rõ ràng hết."
"Tiêu Phong, tôi là phụ trách chính của dự án lời tôi nói chính là mệnh lệnh." Tiểu Vũ nhắc nhở Tiêu Phong, sau đó quay ra nói với tôi:
"An Nhiên, cậu hãy nói to hơn một chút đi."
"Tiểu Vũ, nếu đã nói về chức vụ thì tớ là giám đốc thiết kế, chức danh của tớ cao hơn cậu, nên cậu không thể ra lệnh cho tớ." Tôi nhìn thẳng vào Tiểu Vũ, không khách khí đáp trả.
"Nhưng tớ mới là người phụ trách chính của dự án này, tớ là nhân vật mấu chốt quyết định sự thành công của dự án. Nếu cậu không nghe lời tớ, dự án thất bại cậu có chịu trách nhiệm được không? Ngài Dư Đại cũng không phải là người dễ tính đâu."
Lại dùng chú Dư Đại ra để uy hiếp người khác. Tôi lắc lắc đầu, chậm rãi nói với Tiểu Vũ, muốn cô ấy rõ ràng rằng từ bây giờ đừng đem ai ra để đe doạ mọi người:
"Không có dự án này không sao cả. Công ty vẫn như trước đây, phát triển từng bước nhỏ mà vững chãi. Tuyệt không thể chỉ vì một dự án mà đảo lộn giá trị và cốt lõi công ty đã xây dựng bao lâu nay. Như vậy mất nhiều hơn được. Chúng ta chỉ cần thực hiện đúng tiêu chí của công ty, nỗ lực hết sức, đem lại giá trị cao nhất cho khách hàng, nếu không thể thành công, vậy chúng ta cũng không tiếc nuối. Còn việc đạt được hợp đồng mà không phải vì chất lượng dịch vụ của công ty chúng ta, đó là điều chúng ta không muốn làm."
Tiêu Tiêu ở bên dưới cũng châm chọc Tiểu Vũ một câu:
"Tiểu Vũ mới vào công ty, chưa có nhiều kinh nghiệm, không biết tiêu chí của công ty, hành xử còn nhiều thiếu sót. An Nhiên, cậu đừng trách."
Tiểu Hoa ngồi bên cạnh Tiểu Vũ cũng không chịu kém cạnh, "Chị Tiêu Tiêu nói gì kỳ vậy, nhờ chị Tiểu Vũ công ty mới có được cơ hội làm việc với tập đoàn Sen Trắng. Chị không biết học hỏi những điểm tốt của chị ấy thì cũng thôi đi, còn nói kiểu như vậy. Người làm tốt cứ bị chèn ép, thế này ai dám nỗ lực cố gắng vì công ty nữa."
Nói xong còn quay ra vỗ vỗ tay Tiểu Vũ:
"Chị Tiểu Vũ đừng buồn."
"Cám ơn em Tiểu Hoa, em thật thông minh, thấu hiểu, bảo sao được anh Cách Tùng thăng chức cho nhanh như vậy."
Lại bắt đầu.
Tiểu Vũ gần đây rất hay thế này, không chỉ nhắc đến chú Dư Đại mà thỉnh thoảng còn nhắc đến Cách Tùng và cơ hội thăng chức nhằm ám chỉ mọi người nghe theo cô ấy sẽ được thăng chức.
Tôi làm lơ những ám chỉ này của Tiểu Vũ nhưng Tiêu Phong lại không khách khí mà "oẹ" một cái. Tiêu Tiêu nghe thấy cười khúc khích. Tôi nhìn lướt qua Tiêu Phong cùng Tiêu Tiêu ý bảo bọn họ dừng lại. Hai người cũng thu thập lại thái độ.
Không khí trong phòng họp bây giờ đã rất căng thẳng, tôi bèn đẩy nhanh tiến độ để kết thúc sớm, thầm nhủ lần sau có Cách Tùng mới tổ chức họp để tránh Tiểu Vũ kiếm chuyện với tôi.
Ít nhất khi Cách Tùng ở đây, Tiểu Vũ dù có ám chỉ ngược xuôi cũng không dám công kích tôi chính diện.
oOo
Hôm sau, tôi thấy Tiểu Hoa đi ra từ trong phòng Cách Tùng, đôi mắt đỏ hoe, nhưng khuôn mặt lại mang theo vui vẻ cùng đắc ý.
Hẳn là đôi chị em kia lại diễn bài khổ nhục kế gì trước mặt Cách Tùng rồi. Tôi thở dài. Bình thường, anh Cách Tùng là một người thông minh, nhưng cứ hễ là chuyện liên quan đến Tiểu Vũ lại cực kỳ ngốc nghếch. Từ thời sinh viên đã rất ngốc nghếch!
Dù sao hai gia đình cũng thân nhau, tôi cũng không mong muốn anh ấy vì những quyết định sai lầm mà sau này phải hối hận. Nhưng mong muốn là một chuyện, làm được hay không lại là chuyện khác.
Hôm nay, tôi họp riêng với Cách Tùng, nói chuyện thẳng thắn với anh về vấn đề của Tiểu Vũ cùng không khí trong công ty những ngày gần đây. Nhưng đáng tiếc, anh ấy và tôi không cùng chung tiếng nói.
"An Nhiên, Tiểu Vũ cũng chỉ là suy nghĩ cho công ty. Em đừng có thành kiến với em ấy."
"Anh Cách Tùng, em không phản đối việc Tiểu Vũ làm trợ lý của anh. Em chỉ phản đối một số hành động khiến không khí làm việc ở công ty không được thuận hoà như trước."
"Hành động khiến công ty không thuận hòa chính là việc em tuyển cậu Tiêu Phong kia. Em tuyển cậu ta vào làm trợ lý để chọc tức anh đúng không?"
Chỉ riêng bản hợp đồng một, chúng tôi đã họp hành, bàn bạc hơn một tháng vẫn mới chỉ đạt được khoảng 70%, bên Sen Nghỉ Dưỡng vẫn chưa đặt bút ký, đủ để thấy quy mô của dự án lớn thế nào.
Trong cuộc họp nhóm thành viên dự án hôm nay, Cách Tùng có việc bận không thể tham dự. Tôi đứng lên trình bày các bước tiếp theo của việc thúc đẩy ký hợp đồng.
Tiểu Vũ ngồi bên dưới, vẻ mặt không vui nói:
"An Nhiên, cậu có thể nói to hơn được không? Nói nhỏ như vậy, ai nghe được? Cậu cũng định đi nói chuyện với khách hàng với cái giọng thều thào như vậy sao? Bảo sao hơn một tháng rồi cũng không chốt được hợp đồng tư vấn thiết kế cùng Sen nghỉ dưỡng. Cũng may tớ giao thiệp tốt với ngài Dư Đại nên mới không xảy ra chuyện gì. Nếu không có tớ, công ty chúng ta có thể đã mất dự án này chỉ vì cái kiểu nói này của cậu."
Gần đây, Tiểu Vũ rất hay nhắc đến tên chú Dư Đại, thỉnh thoảng là khoe khoang mối quan hệ, thỉnh thoảng là dùng để đe doạ mọi người, giống như lúc này.
Tiêu Phong bĩu môi, nhìn Tiểu Vũ:
"Trừ người tai nghễnh ngãng ra, trong phòng họp này ai cũng nghe rõ ràng hết."
"Tiêu Phong, tôi là phụ trách chính của dự án lời tôi nói chính là mệnh lệnh." Tiểu Vũ nhắc nhở Tiêu Phong, sau đó quay ra nói với tôi:
"An Nhiên, cậu hãy nói to hơn một chút đi."
"Tiểu Vũ, nếu đã nói về chức vụ thì tớ là giám đốc thiết kế, chức danh của tớ cao hơn cậu, nên cậu không thể ra lệnh cho tớ." Tôi nhìn thẳng vào Tiểu Vũ, không khách khí đáp trả.
"Nhưng tớ mới là người phụ trách chính của dự án này, tớ là nhân vật mấu chốt quyết định sự thành công của dự án. Nếu cậu không nghe lời tớ, dự án thất bại cậu có chịu trách nhiệm được không? Ngài Dư Đại cũng không phải là người dễ tính đâu."
Lại dùng chú Dư Đại ra để uy hiếp người khác. Tôi lắc lắc đầu, chậm rãi nói với Tiểu Vũ, muốn cô ấy rõ ràng rằng từ bây giờ đừng đem ai ra để đe doạ mọi người:
"Không có dự án này không sao cả. Công ty vẫn như trước đây, phát triển từng bước nhỏ mà vững chãi. Tuyệt không thể chỉ vì một dự án mà đảo lộn giá trị và cốt lõi công ty đã xây dựng bao lâu nay. Như vậy mất nhiều hơn được. Chúng ta chỉ cần thực hiện đúng tiêu chí của công ty, nỗ lực hết sức, đem lại giá trị cao nhất cho khách hàng, nếu không thể thành công, vậy chúng ta cũng không tiếc nuối. Còn việc đạt được hợp đồng mà không phải vì chất lượng dịch vụ của công ty chúng ta, đó là điều chúng ta không muốn làm."
Tiêu Tiêu ở bên dưới cũng châm chọc Tiểu Vũ một câu:
"Tiểu Vũ mới vào công ty, chưa có nhiều kinh nghiệm, không biết tiêu chí của công ty, hành xử còn nhiều thiếu sót. An Nhiên, cậu đừng trách."
Tiểu Hoa ngồi bên cạnh Tiểu Vũ cũng không chịu kém cạnh, "Chị Tiêu Tiêu nói gì kỳ vậy, nhờ chị Tiểu Vũ công ty mới có được cơ hội làm việc với tập đoàn Sen Trắng. Chị không biết học hỏi những điểm tốt của chị ấy thì cũng thôi đi, còn nói kiểu như vậy. Người làm tốt cứ bị chèn ép, thế này ai dám nỗ lực cố gắng vì công ty nữa."
Nói xong còn quay ra vỗ vỗ tay Tiểu Vũ:
"Chị Tiểu Vũ đừng buồn."
"Cám ơn em Tiểu Hoa, em thật thông minh, thấu hiểu, bảo sao được anh Cách Tùng thăng chức cho nhanh như vậy."
Lại bắt đầu.
Tiểu Vũ gần đây rất hay thế này, không chỉ nhắc đến chú Dư Đại mà thỉnh thoảng còn nhắc đến Cách Tùng và cơ hội thăng chức nhằm ám chỉ mọi người nghe theo cô ấy sẽ được thăng chức.
Tôi làm lơ những ám chỉ này của Tiểu Vũ nhưng Tiêu Phong lại không khách khí mà "oẹ" một cái. Tiêu Tiêu nghe thấy cười khúc khích. Tôi nhìn lướt qua Tiêu Phong cùng Tiêu Tiêu ý bảo bọn họ dừng lại. Hai người cũng thu thập lại thái độ.
Không khí trong phòng họp bây giờ đã rất căng thẳng, tôi bèn đẩy nhanh tiến độ để kết thúc sớm, thầm nhủ lần sau có Cách Tùng mới tổ chức họp để tránh Tiểu Vũ kiếm chuyện với tôi.
Ít nhất khi Cách Tùng ở đây, Tiểu Vũ dù có ám chỉ ngược xuôi cũng không dám công kích tôi chính diện.
oOo
Hôm sau, tôi thấy Tiểu Hoa đi ra từ trong phòng Cách Tùng, đôi mắt đỏ hoe, nhưng khuôn mặt lại mang theo vui vẻ cùng đắc ý.
Hẳn là đôi chị em kia lại diễn bài khổ nhục kế gì trước mặt Cách Tùng rồi. Tôi thở dài. Bình thường, anh Cách Tùng là một người thông minh, nhưng cứ hễ là chuyện liên quan đến Tiểu Vũ lại cực kỳ ngốc nghếch. Từ thời sinh viên đã rất ngốc nghếch!
Dù sao hai gia đình cũng thân nhau, tôi cũng không mong muốn anh ấy vì những quyết định sai lầm mà sau này phải hối hận. Nhưng mong muốn là một chuyện, làm được hay không lại là chuyện khác.
Hôm nay, tôi họp riêng với Cách Tùng, nói chuyện thẳng thắn với anh về vấn đề của Tiểu Vũ cùng không khí trong công ty những ngày gần đây. Nhưng đáng tiếc, anh ấy và tôi không cùng chung tiếng nói.
"An Nhiên, Tiểu Vũ cũng chỉ là suy nghĩ cho công ty. Em đừng có thành kiến với em ấy."
"Anh Cách Tùng, em không phản đối việc Tiểu Vũ làm trợ lý của anh. Em chỉ phản đối một số hành động khiến không khí làm việc ở công ty không được thuận hoà như trước."
"Hành động khiến công ty không thuận hòa chính là việc em tuyển cậu Tiêu Phong kia. Em tuyển cậu ta vào làm trợ lý để chọc tức anh đúng không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.