Chương 31:
Mưa Mùa Hạ
27/02/2023
Cách Tùng nhìn tôi, giống như mong đợi một điều gì đó. Nhưng tôi lại không trả lời như anh mong đợi:
"Anh Cách Tùng, anh đã đọc sơ yếu lý lịch của Tiêu Phong chưa? Em tuyển anh ấy vì anh ấy thông thạo ba ngoại ngữ, Anh, Pháp, Hàn. Chẳng phải năm tới chiến lược của chúng ta là mở rộng ra các doanh nghiệp nước ngoài sao? Khả năng của Tiêu Phong sẽ hỗ trợ rất nhiều."
Hơn nữa, lương còn thấp, tôi bổ sung thêm một câu ở trong lòng.
"Em chỉ đang cố ngụy biện cho hành động của mình. Từ ngày quen cậu Tiêu Phong kia, em đã thay đổi." Cách Tùng nhìn tôi bằng ánh mắt chất vấn.
Anh giống như không chấp nhận nổi việc tôi đã không còn quan tâm đến anh thích hay không thích thứ gì nữa.
Nhưng anh không hiểu là, nếu tôi không thay đổi, sao có thể vẫn còn bình tĩnh ngồi ở đây trước mặt anh, nói chuyện với anh?
Nếu tôi không thay đổi, sao có thể vượt qua được nỗi đau ngày hôm đó khi tôi đang định tỏ tình lại chứng kiến anh ôm Tiểu Vũ?
Nếu tôi không thay đổi, có lẽ tôi đã phải trốn chạy đi đâu đó, không dám đến đây để hàng ngày nhìn họ ân ái.
Đúng vậy, là tôi đã thay đổi. Một sự thay đổi cần thiết cho chính tôi và cho cả mối quan hệ lằng nhằng giữa chúng tôi.
Có lẽ, đây là sự khác biệt trong quan điểm tình yêu giữa tôi và Cách Tùng. Tôi có thể cầm được buông được, mà anh thì không. Khi ở bên tôi, trong lòng anh vẫn còn vướng bận với Tiểu Vũ, khi ở bên Tiểu Vũ anh lại không chấp nhận nổi việc tôi đã thay đổi không còn quan tâm đến anh nữa.
"Anh Cách Tùng, em không ngụy biện, những gì cần nói, em đã nói rõ ràng. Về mấy việc làm của Tiểu Vũ anh tính sao?" Tôi cũng có chút bực mình nên hơi cao giọng.
"Anh tính sao? Em muốn anh tính sao? Em có thèm quan tâm đến anh tính gì sao? Được rồi, nếu em muốn hỏi, anh sẽ nói, công ty này anh thành lập ra vì Tiểu Vũ, cô ấy muốn làm thế nào cũng được." Cách Tùng gần như là hét vào mặt tôi.
Tôi tức giận nhìn Cách Tùng, đứng lên mở cửa đi ra ngoài.
oOo
Sau vài vòng đàm phán nữa, cuối cùng chúng tôi cũng ký xong hợp đồng tư vấn thiết kế với công ty Sen Nghỉ Dưỡng.
Tiểu Vũ lại được một phen thổi phồng chính mình:
"Dự án tiến triển quá chậm, nên tôi đành phải muối mặt đi nhờ ngài Dư Đại hỗ trợ đẩy nhanh tiến độ. Hy vọng khi đến hợp đồng thi công mọi người sẽ làm tốt hơn, tôi sẽ không cần phải dùng đến mối quan hệ riêng nữa."
Đang nói, Tiểu Vũ dừng lại, nhìn mọi người một vòng, sau đó tầm mắt dừng ở trên người tôi:
"Đặc biệt là An Nhiên, khi tớ liên hệ với ngài Dư Đại, ngài ấy chê bài thuyết trình của cậu rất nhiều, ngài ấy nói rằng nể tình tớ với cậu là bạn thân của nhau nên mới không cho phép nhân viên cấp dưới nói ra những lời khó nghe ngay trong buổi thuyết trình của cậu. Hy vọng lần sau cậu hãy biết lắng nghe những lời khuyên của tớ, như vậy mới có thể khiến khách hàng hài lòng."
Đối với những lời Tiểu Vũ nói, tôi đã coi như gió thoảng bên tai, bay qua là hết. Nhưng Tiêu Phong thì không như thế, anh nhịn được một lần, hai lần, nhưng lần này không nhịn nữa:
"Đậu má, cô Tiểu Vũ, cô có đi spa soi da mặt bao giờ chưa? Người ta có nói da cô siêu dày không? Soi không thấy đáy?"
"Tiêu Phong, anh đừng ỷ được giám đốc An Nhiên che chở mà nghĩ mình có thể nói gì cũng được." Tiểu Vũ tức giận đến mức khuôn mặt vặn vẹo.
"Cô mở miệng ra là nói nhờ mối quan hệ giữa cô và chú Dư Đại mới ký được hợp đồng này. Cô nghĩ chú Dư Đại là ai? Có thể chỉ vì một người như cô mà can thiệp vào việc ký hợp đồng này sao? Việc công ty Sen Nghỉ Dưỡng ký hợp đồng với S.Rain là do sự nỗ lực của tất cả mọi người, vất vả tăng ca, đưa ra được phương án tối ưu, phù hợp với yêu cầu của Sen Nghỉ Dưỡng nên họ mới đồng ý ký. Cô cả ngày chỉ ra õng vào ẹo, gây cản trở, nói xấu đồng nghiệp, đến khi thành công lại vơ hết công lao vào người. Có loại người không biết xấu hổ như cô sao?" Tiêu Phong không hề khách khí nói Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ tức giận đến mức đôi môi run bần bật, trong công ty này đâu có ai dám nói với cô ấy những lời thô lỗ như vậy: "Anh…"
Thấy vậy, Tiểu Hoa ngồi bên dưới liền lên tiếng bênh vực Tiểu Vũ:
"Tiêu Phong, ai ở đây cũng biết là nhờ có chị Tiểu Vũ chúng ta mới có thể ký thành công hợp đồng này. Anh lại một ngụm phủ nhận công sức và sự nỗ lực của chị ấy. Anh làm như vậy là có ý gì?"
"Công sức của Tiểu Vũ? Công gây cản trở à?" Tiêu Phong nhếch môi đáp trả.
"Anh…nhờ mối quan hệ giữa chị Tiểu Vũ và ngài Dư Đại chúng ta mới có thể ký được hợp đồng với Sen Nghỉ Dưỡng. Sự thật rành rành như vậy mà anh còn phủ nhận. Tôi thật không thể nói nổi với loại người không biết lý lẽ như anh." Tiểu Hoa tức giận cao giọng đáp trả.
Tiêu Phong nghe lời cô ta nói, thậm chí còn cười ra tiếng:
"Ha ha. Quan hệ giữa cô ta và chú Dư Đại, quan cái con mẹ nó mà quan." Tiêu Phong văng tục ngay trong cuộc họp.
"Anh Cách Tùng, anh đã đọc sơ yếu lý lịch của Tiêu Phong chưa? Em tuyển anh ấy vì anh ấy thông thạo ba ngoại ngữ, Anh, Pháp, Hàn. Chẳng phải năm tới chiến lược của chúng ta là mở rộng ra các doanh nghiệp nước ngoài sao? Khả năng của Tiêu Phong sẽ hỗ trợ rất nhiều."
Hơn nữa, lương còn thấp, tôi bổ sung thêm một câu ở trong lòng.
"Em chỉ đang cố ngụy biện cho hành động của mình. Từ ngày quen cậu Tiêu Phong kia, em đã thay đổi." Cách Tùng nhìn tôi bằng ánh mắt chất vấn.
Anh giống như không chấp nhận nổi việc tôi đã không còn quan tâm đến anh thích hay không thích thứ gì nữa.
Nhưng anh không hiểu là, nếu tôi không thay đổi, sao có thể vẫn còn bình tĩnh ngồi ở đây trước mặt anh, nói chuyện với anh?
Nếu tôi không thay đổi, sao có thể vượt qua được nỗi đau ngày hôm đó khi tôi đang định tỏ tình lại chứng kiến anh ôm Tiểu Vũ?
Nếu tôi không thay đổi, có lẽ tôi đã phải trốn chạy đi đâu đó, không dám đến đây để hàng ngày nhìn họ ân ái.
Đúng vậy, là tôi đã thay đổi. Một sự thay đổi cần thiết cho chính tôi và cho cả mối quan hệ lằng nhằng giữa chúng tôi.
Có lẽ, đây là sự khác biệt trong quan điểm tình yêu giữa tôi và Cách Tùng. Tôi có thể cầm được buông được, mà anh thì không. Khi ở bên tôi, trong lòng anh vẫn còn vướng bận với Tiểu Vũ, khi ở bên Tiểu Vũ anh lại không chấp nhận nổi việc tôi đã thay đổi không còn quan tâm đến anh nữa.
"Anh Cách Tùng, em không ngụy biện, những gì cần nói, em đã nói rõ ràng. Về mấy việc làm của Tiểu Vũ anh tính sao?" Tôi cũng có chút bực mình nên hơi cao giọng.
"Anh tính sao? Em muốn anh tính sao? Em có thèm quan tâm đến anh tính gì sao? Được rồi, nếu em muốn hỏi, anh sẽ nói, công ty này anh thành lập ra vì Tiểu Vũ, cô ấy muốn làm thế nào cũng được." Cách Tùng gần như là hét vào mặt tôi.
Tôi tức giận nhìn Cách Tùng, đứng lên mở cửa đi ra ngoài.
oOo
Sau vài vòng đàm phán nữa, cuối cùng chúng tôi cũng ký xong hợp đồng tư vấn thiết kế với công ty Sen Nghỉ Dưỡng.
Tiểu Vũ lại được một phen thổi phồng chính mình:
"Dự án tiến triển quá chậm, nên tôi đành phải muối mặt đi nhờ ngài Dư Đại hỗ trợ đẩy nhanh tiến độ. Hy vọng khi đến hợp đồng thi công mọi người sẽ làm tốt hơn, tôi sẽ không cần phải dùng đến mối quan hệ riêng nữa."
Đang nói, Tiểu Vũ dừng lại, nhìn mọi người một vòng, sau đó tầm mắt dừng ở trên người tôi:
"Đặc biệt là An Nhiên, khi tớ liên hệ với ngài Dư Đại, ngài ấy chê bài thuyết trình của cậu rất nhiều, ngài ấy nói rằng nể tình tớ với cậu là bạn thân của nhau nên mới không cho phép nhân viên cấp dưới nói ra những lời khó nghe ngay trong buổi thuyết trình của cậu. Hy vọng lần sau cậu hãy biết lắng nghe những lời khuyên của tớ, như vậy mới có thể khiến khách hàng hài lòng."
Đối với những lời Tiểu Vũ nói, tôi đã coi như gió thoảng bên tai, bay qua là hết. Nhưng Tiêu Phong thì không như thế, anh nhịn được một lần, hai lần, nhưng lần này không nhịn nữa:
"Đậu má, cô Tiểu Vũ, cô có đi spa soi da mặt bao giờ chưa? Người ta có nói da cô siêu dày không? Soi không thấy đáy?"
"Tiêu Phong, anh đừng ỷ được giám đốc An Nhiên che chở mà nghĩ mình có thể nói gì cũng được." Tiểu Vũ tức giận đến mức khuôn mặt vặn vẹo.
"Cô mở miệng ra là nói nhờ mối quan hệ giữa cô và chú Dư Đại mới ký được hợp đồng này. Cô nghĩ chú Dư Đại là ai? Có thể chỉ vì một người như cô mà can thiệp vào việc ký hợp đồng này sao? Việc công ty Sen Nghỉ Dưỡng ký hợp đồng với S.Rain là do sự nỗ lực của tất cả mọi người, vất vả tăng ca, đưa ra được phương án tối ưu, phù hợp với yêu cầu của Sen Nghỉ Dưỡng nên họ mới đồng ý ký. Cô cả ngày chỉ ra õng vào ẹo, gây cản trở, nói xấu đồng nghiệp, đến khi thành công lại vơ hết công lao vào người. Có loại người không biết xấu hổ như cô sao?" Tiêu Phong không hề khách khí nói Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ tức giận đến mức đôi môi run bần bật, trong công ty này đâu có ai dám nói với cô ấy những lời thô lỗ như vậy: "Anh…"
Thấy vậy, Tiểu Hoa ngồi bên dưới liền lên tiếng bênh vực Tiểu Vũ:
"Tiêu Phong, ai ở đây cũng biết là nhờ có chị Tiểu Vũ chúng ta mới có thể ký thành công hợp đồng này. Anh lại một ngụm phủ nhận công sức và sự nỗ lực của chị ấy. Anh làm như vậy là có ý gì?"
"Công sức của Tiểu Vũ? Công gây cản trở à?" Tiêu Phong nhếch môi đáp trả.
"Anh…nhờ mối quan hệ giữa chị Tiểu Vũ và ngài Dư Đại chúng ta mới có thể ký được hợp đồng với Sen Nghỉ Dưỡng. Sự thật rành rành như vậy mà anh còn phủ nhận. Tôi thật không thể nói nổi với loại người không biết lý lẽ như anh." Tiểu Hoa tức giận cao giọng đáp trả.
Tiêu Phong nghe lời cô ta nói, thậm chí còn cười ra tiếng:
"Ha ha. Quan hệ giữa cô ta và chú Dư Đại, quan cái con mẹ nó mà quan." Tiêu Phong văng tục ngay trong cuộc họp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.