Chương 32:
Mưa Mùa Hạ
27/02/2023
Bốp bốp. Có tiếng vỗ tay vang lên. Tôi quay đầu nhìn, là của anh Văn Quân và Tiêu Tiêu. Hiển nhiên, hai người tỏ ý đồng tình với câu chửi của Tiêu Phong, có lẽ họ cũng muốn chửi như vậy, nhưng giáo dưỡng không cho phép. Nhờ có Tiêu Phong đã giúp họ trút ra được. Đôi khi cái miệng hay chửi tục kia của anh ta…cũng được việc.
Tôi thở dài trong lòng cũng không nhắc nhở Tiêu Phong kiềm chế bản thân như mọi lần nữa. Mọi người có vẻ cũng muốn được xả ra chút uất ức.
Tiêu Phong lại tiếp tục nói:
"Nếu cô nói cô có mối quan hệ với chú Dư Đại, vậy cô thử ở trước mặt mọi người gọi điện cho chú ấy xem."
Tiêu Phong khiêu khích: "Hay cô ngay đến cả số điện thoại của người ta cũng không có, nhưng lại cứ nhận vơ vào."
Tiểu Vũ tức giận trừng mắt với Tiêu Phong, cất cao giọng nói lanh lảnh:
"Tôi không việc gì phải chứng minh với anh. Anh chỉ là một trợ lý quèn, còn dám ra lệnh cho tôi? Anh nghĩ ngài Dư Đại là ai, rảnh rỗi đến mức đi nghe điện thoại chỉ để chứng minh thân phận với một trợ lý quèn như anh?"
"Tiểu Vũ nói đúng, Tiêu Phong cậu không có quyền chất vấn cô ấy." Cách Tùng lên tiếng bênh vực Tiểu Vũ.
Thấy vậy, Tiểu Vũ càng vui vẻ, hếch cằm về phía Tiêu Phong khiêu khích.
"Nhưng chúng ta cũng không thể phủ nhận công lao của mọi người. Anh đã xem phương án thiết kế mọi người trình cho Sen Nghỉ Dưỡng, bản thiết kế thật sự tối ưu. Anh tin rằng Sen Nghỉ Dưỡng hài lòng với thiết kế này của chúng ta. Chỉ là, cũng nhờ có em, họ mới tìm đến chúng ta và ký hợp đồng nhanh như vậy. Cám ơn em, Tiểu Vũ!" Cách Tùng lại nói tiếp.
Tiểu Vũ mỉm cười:
"Anh Cách Tùng, có thể đóng góp cho công ty, em vô cùng vui mừng. Em không có ý nhận hết công lao về mình. Chỉ là thực sự em đã phải gọi điện cho ngài Dư Đại để thúc đẩy ký hợp đồng. Ngài ấy không chê thiết kế của chúng ta, chỉ nói bài thuyết trình không được thuyết phục nên mới chậm trễ. Em…em cũng chỉ là muốn mọi người cùng tốt nên mới nói ra ý kiến của ngài ấy, không ngờ lại khiến Tiêu Phong không vui. Có lẽ vì việc này liên quan đến An Nhiên, anh ta và An Nhiên quan hệ thân thiết nên muốn bảo vệ cậu ấy…"
Cách Tùng híp mắt, khuôn mặt âm trầm, liếc Tiêu Phong một cái lại lạnh lùng rời tầm mắt đi.
Lời Tiểu Vũ nói luôn giấu kim, vô tình hay cố ý đâm tôi một chút. Tôi nhếch miệng cười nhạt, giả ngu, coi như chẳng hiểu gì, chẳng thèm để tâm. Đối với loại người này, chúng ta càng để tâm đến cái kim trong câu nói của cô ta, thì cô ta càng vui vẻ. Nếu người ta đã cố tình không tử tế với ta, vậy ta cần gì phải để người ta được vui vẻ?
Cuộc họp tổng kết hợp đồng thiết kế đúng ra sẽ đầy sôi động, vui vẻ lại tan đi trong bầu không khí nặng nề.
oOo
Về tới phòng làm việc, Tiêu Phong vẫn còn làu bàu:
"Con gái các cô thật kỳ lạ, như vậy mà vẫn cậu cậu tớ tớ, chơi với nhau được."
"Tôi và Tiểu Vũ không tính là chơi thân, chỉ tính là có biết nhau mà thôi." Tôi nói, nghĩ nghĩ một lúc, lại hỏi:
"Tiêu Phong, anh thấy công ty thế nào?"
"Quy mô bé, nhân viên thủ đoạn vô biên. Tổng giám đốc thì lại dung túng. Người có năng lực sẽ sớm rời đi. Sập là chuyện sớm hay muộn." Tiêu Phong nhìn như tùy ý, nhưng từng câu nói ra lại thật chắc chắn.
"Nghiêm trọng vậy sao?" Tôi hỏi.
Tiêu Phong kéo kéo khoé miệng, chuyển cho tôi một ánh nhìn khinh bỉ, vỗ tay vào ngực chính mình, nói: "An Nhiên, anh của cô tuy luôn hành động một cách tùy hứng, nhưng tuyệt đối không ngu ngốc. Nếu ông tổng giám đốc mắt đui của công ty không sớm tỉnh ngộ thì sập là chuyện rất nhanh."
Tôi im lặng suy nghĩ, Tiêu Phong nói có lý. Thú thực, tôi cũng ẩn ẩn có cảm giác như vậy, nhưng dù sao, tôi cũng đã từng góp phần xây dựng công ty từ những viên gạch đầu tiên. Nên theo bản năng vẫn cứ bài xích cảm giác này.
Bây giờ, lời Tiêu Phong nói, khiến tôi muốn ngẫm lại thật kỹ. Tôi có lẽ phải dứt khoát hơn với anh Cách Tùng, không thể để công ty bị hủy.
oOo
Sau khi ký xong hợp đồng thiết kế, tôi bắt đầu rút bớt thời gian khỏi dự án này, để lại cho anh Văn Quân và nhóm thiết kế của anh ấy triển khai tiếp.
Thay vào đó, tôi dẫn Tiêu Phong đến gặp một số khách hàng nhỏ hơn. Để Tiêu Phong tự trình bày giới thiệu bản thiết kế cho họ. Tôi đứng bên cạnh hỗ trợ.
Tiêu Phong làm quen với việc rất nhanh, đến khách hàng thứ ba đã không cần tôi phải hỗ trợ thuyết trình cùng nữa.
Điểm đáng ngạc nhiên là, anh ta cũng nhịn xuống tình tình cao ngạo, nóng nảy của mình. Khi gặp phải khách hàng càu nhàu, chê bai vẫn nhẫn nại giải thích.
Thỉnh thoảng, tôi thấy anh ta có dấu không kiềm chế được thì sẽ khẽ ho hai cái. Đây là ám hiệu giữa tôi và Tiêu Phong. Nếu tôi ho hai cái, Tiêu Phong sẽ hiểu ý và ngừng nói, lúc đó, tôi sẽ lên giải thích thay anh ta.
Chúng tôi hợp tác rất thuận lợi, còn nhận được khen ngợi của khách hàng.
Tôi vui vẻ dẫn Tiêu Phong đi ăn mừng vì đã hoàn thành ký kết một số hợp đồng. Trong lòng vui vẻ như cô giáo chứng kiến học sinh của mình thi đậu đại học vậy.
Một tháng thấm thoắt trôi qua. Bản hợp đồng tư vấn thiết kế với Sen Nghỉ Dưỡng đã gần hoàn thành. Chúng tôi lại bắt tay vào triển khai bàn thảo hợp đồng thi công.
Tôi thở dài trong lòng cũng không nhắc nhở Tiêu Phong kiềm chế bản thân như mọi lần nữa. Mọi người có vẻ cũng muốn được xả ra chút uất ức.
Tiêu Phong lại tiếp tục nói:
"Nếu cô nói cô có mối quan hệ với chú Dư Đại, vậy cô thử ở trước mặt mọi người gọi điện cho chú ấy xem."
Tiêu Phong khiêu khích: "Hay cô ngay đến cả số điện thoại của người ta cũng không có, nhưng lại cứ nhận vơ vào."
Tiểu Vũ tức giận trừng mắt với Tiêu Phong, cất cao giọng nói lanh lảnh:
"Tôi không việc gì phải chứng minh với anh. Anh chỉ là một trợ lý quèn, còn dám ra lệnh cho tôi? Anh nghĩ ngài Dư Đại là ai, rảnh rỗi đến mức đi nghe điện thoại chỉ để chứng minh thân phận với một trợ lý quèn như anh?"
"Tiểu Vũ nói đúng, Tiêu Phong cậu không có quyền chất vấn cô ấy." Cách Tùng lên tiếng bênh vực Tiểu Vũ.
Thấy vậy, Tiểu Vũ càng vui vẻ, hếch cằm về phía Tiêu Phong khiêu khích.
"Nhưng chúng ta cũng không thể phủ nhận công lao của mọi người. Anh đã xem phương án thiết kế mọi người trình cho Sen Nghỉ Dưỡng, bản thiết kế thật sự tối ưu. Anh tin rằng Sen Nghỉ Dưỡng hài lòng với thiết kế này của chúng ta. Chỉ là, cũng nhờ có em, họ mới tìm đến chúng ta và ký hợp đồng nhanh như vậy. Cám ơn em, Tiểu Vũ!" Cách Tùng lại nói tiếp.
Tiểu Vũ mỉm cười:
"Anh Cách Tùng, có thể đóng góp cho công ty, em vô cùng vui mừng. Em không có ý nhận hết công lao về mình. Chỉ là thực sự em đã phải gọi điện cho ngài Dư Đại để thúc đẩy ký hợp đồng. Ngài ấy không chê thiết kế của chúng ta, chỉ nói bài thuyết trình không được thuyết phục nên mới chậm trễ. Em…em cũng chỉ là muốn mọi người cùng tốt nên mới nói ra ý kiến của ngài ấy, không ngờ lại khiến Tiêu Phong không vui. Có lẽ vì việc này liên quan đến An Nhiên, anh ta và An Nhiên quan hệ thân thiết nên muốn bảo vệ cậu ấy…"
Cách Tùng híp mắt, khuôn mặt âm trầm, liếc Tiêu Phong một cái lại lạnh lùng rời tầm mắt đi.
Lời Tiểu Vũ nói luôn giấu kim, vô tình hay cố ý đâm tôi một chút. Tôi nhếch miệng cười nhạt, giả ngu, coi như chẳng hiểu gì, chẳng thèm để tâm. Đối với loại người này, chúng ta càng để tâm đến cái kim trong câu nói của cô ta, thì cô ta càng vui vẻ. Nếu người ta đã cố tình không tử tế với ta, vậy ta cần gì phải để người ta được vui vẻ?
Cuộc họp tổng kết hợp đồng thiết kế đúng ra sẽ đầy sôi động, vui vẻ lại tan đi trong bầu không khí nặng nề.
oOo
Về tới phòng làm việc, Tiêu Phong vẫn còn làu bàu:
"Con gái các cô thật kỳ lạ, như vậy mà vẫn cậu cậu tớ tớ, chơi với nhau được."
"Tôi và Tiểu Vũ không tính là chơi thân, chỉ tính là có biết nhau mà thôi." Tôi nói, nghĩ nghĩ một lúc, lại hỏi:
"Tiêu Phong, anh thấy công ty thế nào?"
"Quy mô bé, nhân viên thủ đoạn vô biên. Tổng giám đốc thì lại dung túng. Người có năng lực sẽ sớm rời đi. Sập là chuyện sớm hay muộn." Tiêu Phong nhìn như tùy ý, nhưng từng câu nói ra lại thật chắc chắn.
"Nghiêm trọng vậy sao?" Tôi hỏi.
Tiêu Phong kéo kéo khoé miệng, chuyển cho tôi một ánh nhìn khinh bỉ, vỗ tay vào ngực chính mình, nói: "An Nhiên, anh của cô tuy luôn hành động một cách tùy hứng, nhưng tuyệt đối không ngu ngốc. Nếu ông tổng giám đốc mắt đui của công ty không sớm tỉnh ngộ thì sập là chuyện rất nhanh."
Tôi im lặng suy nghĩ, Tiêu Phong nói có lý. Thú thực, tôi cũng ẩn ẩn có cảm giác như vậy, nhưng dù sao, tôi cũng đã từng góp phần xây dựng công ty từ những viên gạch đầu tiên. Nên theo bản năng vẫn cứ bài xích cảm giác này.
Bây giờ, lời Tiêu Phong nói, khiến tôi muốn ngẫm lại thật kỹ. Tôi có lẽ phải dứt khoát hơn với anh Cách Tùng, không thể để công ty bị hủy.
oOo
Sau khi ký xong hợp đồng thiết kế, tôi bắt đầu rút bớt thời gian khỏi dự án này, để lại cho anh Văn Quân và nhóm thiết kế của anh ấy triển khai tiếp.
Thay vào đó, tôi dẫn Tiêu Phong đến gặp một số khách hàng nhỏ hơn. Để Tiêu Phong tự trình bày giới thiệu bản thiết kế cho họ. Tôi đứng bên cạnh hỗ trợ.
Tiêu Phong làm quen với việc rất nhanh, đến khách hàng thứ ba đã không cần tôi phải hỗ trợ thuyết trình cùng nữa.
Điểm đáng ngạc nhiên là, anh ta cũng nhịn xuống tình tình cao ngạo, nóng nảy của mình. Khi gặp phải khách hàng càu nhàu, chê bai vẫn nhẫn nại giải thích.
Thỉnh thoảng, tôi thấy anh ta có dấu không kiềm chế được thì sẽ khẽ ho hai cái. Đây là ám hiệu giữa tôi và Tiêu Phong. Nếu tôi ho hai cái, Tiêu Phong sẽ hiểu ý và ngừng nói, lúc đó, tôi sẽ lên giải thích thay anh ta.
Chúng tôi hợp tác rất thuận lợi, còn nhận được khen ngợi của khách hàng.
Tôi vui vẻ dẫn Tiêu Phong đi ăn mừng vì đã hoàn thành ký kết một số hợp đồng. Trong lòng vui vẻ như cô giáo chứng kiến học sinh của mình thi đậu đại học vậy.
Một tháng thấm thoắt trôi qua. Bản hợp đồng tư vấn thiết kế với Sen Nghỉ Dưỡng đã gần hoàn thành. Chúng tôi lại bắt tay vào triển khai bàn thảo hợp đồng thi công.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.