Tình Yêu Không Đáng Giá

Chương 36:

Mưa Mùa Hạ

27/02/2023

Với người có tính cách nóng nảy, bốc đồng như Tiêu Phong đương nhiên thấy vô cùng khó chịu. Hôm nào anh ta cũng ở trong phòng làm việc cằn nhằn một chập với tôi. Thỉnh thoảng lại trực tiếp cạnh khoé lại Tiểu Vũ. Nhưng bây giờ, số lượng người đứng về phía Tiểu Vũ đã rất đông.

Tiêu Phong vừa mở miệng châm chọc cô đã có hàng chục người sẵn sàng phun nước bọt nhấn chìm anh.

Điều này khiến Tiêu Phong vô cùng nghẹn khuất.

Tôi động viên Tiêu Phong cố nhịn nốt mấy ngày còn lại.

Ngày cuối cùng làm việc ở công ty, tôi rốt cuộc lại thấy anh Cách Tùng, anh ấy đã không còn tránh tôi nữa. Nhưng khi nhìn tôi lại vô cùng u oán,

"An Nhiên, công ty này luôn có vị trí của em. Em lúc nào cũng có thể quay về."

Tôi không nói gì.

Tôi đã cắt đứt đoạn tình cảm ngờ nghệch 15 năm kia, hôm nay là ngày rời khỏi công ty S.Rain, cắt đứt nốt sợi dây liên hệ cuối cùng giữa tôi và anh.

Mấy ngày trước tôi đã nhận được 10 tỷ thanh toán cho 10% cổ phần của tôi ở S.Rain từ Tiểu Vũ. Từ giờ cô ấy đã chính thức trở thành một cổ đông của công ty, còn tôi thì chính thức trở thành người xa lạ.

Hôm nay, Tiêu Phong giống như đã tiêu hao hết những kiên nhẫn cuối cùng với đám người Tiểu Vũ.

Bởi vậy, cứ hễ thấy chướng tai, gai mắt thì anh lại quay ra cãi cự với bọn họ. Tôi cũng để mặc Tiêu Phong làm gì thì làm.

Lúc này, ở trong văn phòng, khu vực làm việc của nhân viên, khi Tiểu Vũ vừa mở miệng nhắc đến ngài Dư Đại, Tiêu Phong đi qua nghe thấy liền lên tiếng chen ngang vào:

"Đúng là thấy người sang bắt quàng làm họ!"

Hôm nay, Tiểu Vũ đã không bị những lời châm chọc của Tiêu Phong làm cho tức giận nữa, cô nhếch môi cười, khiêu khích lại:

"Nói người không tự nghĩ đến mình. Có ai đó suốt ngày mở miệng ra một tiếng chú Dư Đại, hai tiếng chú Dư Đại. Người không biết còn tưởng rằng anh thân với ngài Dư Đại lắm vậy. Tôi đã hỏi ngài Dư Đại, ngài ấy nói rằng không quen ai tên Tiêu Phong."

Khu vực làm việc vang lên vài tiếng xì xào của mấy nhân viên thân với Tiểu Vũ. Tiểu Hoa dẫn đầu đi theo công kích Tiêu Phong:



"Chị Tiểu Vũ nói đúng. Anh mới là kẻ thấy người sang bắt quàng làm họ."

"Đúng là không biết xấu hổ." Một âm thanh khác vọng lên. Là Quang Lâm, một nhân viên gần đây cũng thân cận với Tiểu Vũ.

Tiếp đến là một loạt tiếng xì xào mắng chửi:

"Cậy được giám đốc An Nhiên bảo vệ, không coi ai ra gì."

"Ngữ trợ lý quèn như anh ta mà cũng dám xư hô ngài Dư Đại thân thiết như vậy."

"Chị Tiểu Vũ quá nhân từ với loại người này…"

"An Nhiên quá dung túng cho anh ta nên mới…"

Quả thực, sau chuyện Tiểu Hoa được thăng chức đột xuất, rất nhiều người đã rục rịch học theo cô ta, nịnh bợ Tiểu Vũ.

Đương nhiên, với những người theo mình, Tiểu Vũ rất che chở và nâng đỡ, thường xuyên nói lời hay trước mặt Cách Tùng.

Tiêu Phong tức đen mặt, ấn điện thoại, sau hai hồi chuông, bên kia có người bắt máy:

"Chú, cháu Tiêu Phong đây, trưa nay chú có rảnh không? Đến ăn cơm trưa cùng cháu được không? Vâng 12h cháu được nghỉ trưa…" Nói xong, Tiêu Phong cúp máy.

"Ha ha, anh gọi cho ai vậy, có phải chú Dư Đại ở dưới quê của anh không?" Tiểu Hoa ngồi gần đó châm chọc.

"Đúng vậy." Tiêu Phong trả lời, vẻ mặt thách thức.

"Ai da, chậc chậc, buổi trưa không phải đi cày ruộng nên có thời gian rảnh đi ăn trưa với cháu trai nha." Quang Lâm ở bên cạnh phụ hoạ.

Tiểu Vũ nghe vậy, cười khúc khích, giả vờ cao cao tại thượng nói:



"Mọi người đừng trêu chọc Tiêu Phong nữa. Làm ruộng cũng là nghề đáng quý, đáng được trân trọng."

"Chị Tiểu Vũ thật rộng rãi, hòa ái, không khinh người…"

Tôi đi đến gần, đá đá chân Tiêu Phong, "đại thiếu gia, anh đang định chơi trò gì đấy?"

Anh quay ra, nói khẽ bên tai tôi:

"Chú tôi nói muốn mời cả cô đi cùng."

"Cả tôi?" Tôi ngạc nhiên.

"Đúng vậy. Nói là muốn cám ơn cô thời gian vừa rồi đã thực vất vả quản lý cháu trai của chú ấy."

"À há, ra vậy. Vậy nhất định tôi sẽ ăn thật nhiều để cho xứng đáng với sự vất vả này." Tôi nhe răng ra cười cười, nháy mắt với Tiêu Phong.

"Cô…hừ!" Tiêu Phong khoanh tay trước ngực không thèm nhìn tôi.

oOo

Giữa trưa, một chiếc Lamborghini dừng trước cửa công ty. Mấy người đàn ông mặc vest đen vội vàng bước xuống, mở cửa xe. Tiếp sau đó, thân ảnh cao lớn, đĩnh đạc của chú Dư Đại và Phong Đường xuất hiện.

Một người đàn ông mặc vest đen cung kính dẫn đường cho chú Dư Đại và Phong Đường, những người còn lại đi theo sau.

Lúc này đúng là giờ nghỉ trưa, người trong toà nhà đi ra ngoài ăn trưa rất đông. Ai cũng ngoảnh mặt lại ngắm con siêu xe có một không hai kia, đồng thời trộm liếc nhìn chú Dư Đại và Phong Đường, tò mò phán đoán.

Ở trong nước, người đi dòng xe này chỉ có chủ tịch Hoàng và phó chủ tịch Dư Đại của tập đoàn Sen Trắng.

Từ thang máy bên trong toà nhà, tôi và Tiêu Phong đã nhìn thấy chú Dư Đại đang đứng đợi chúng tôi ở sảnh tầng 1.

Xung quanh vang lên vài tiếng xì xào bàn tán.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tình Yêu Không Đáng Giá

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook