Tình Yêu Không Đáng Giá

Chương 37:

Mưa Mùa Hạ

27/02/2023

"Vị kia có phải là ngài Dư Đại của tập đoàn Sen Trắng không?"

"Đúng rồi, tôi vừa lên mạng tra cứu hình ảnh, đúng là ngài ấy. Với cả biển số xe kia cũng là con xe của ngài ấy."

"Oa, sao ngài ấy lại xuất hiện ở đây?"

"Chị Tiểu Vũ, chị Tiểu Vũ, có phải ngài Dư Đại đang đợi chị không?" Có âm thanh kích động vang lên.

"Chị Tiểu Vũ, chị ra chào ngài ấy tiện thể dẫn chúng em ra chào ngài ấy cùng với. Cả đời em cũng không thể ngờ được có ngày mình sẽ được giáp mặt chào hỏi nhân vật huyền thoại trong giới kinh doanh này."

"Chị Tiểu Vũ…"

Khi thang cuốn chạy đến bậc cuối cùng, mọi người nhao nhao xô đẩy Tiểu Vũ về phía trước. Tôi trộm liếc nhìn mặt cô, thấy biểu tình có chút ngại ngùng, cứng đờ của Tiểu Vũ, nhưng cô lấy lại bình tĩnh rất nhanh,

"Mọi người đừng náo loạn, hôm nay chị không có hẹn với ngài Dư Đại, chắc ngài ấy qua đây có việc khác. Ngài Dư Đại không thích ồn ào, mọi người đừng làm phiền ngài ấy, để một mình chị qua chào hỏi thôi.”

Vài âm thanh tiếc rẻ vang lên.

Tiểu Vũ nở nụ cười quyến rũ tiến về phía chú Dư Đại, mọi người nhốn nháo đừng ở phía xa nhìn theo, vô cùng hâm mộ. Tuy nhiên, khi Tiểu Vũ còn cách chú Dư Đại tầm 10 bước chân, một người đàn ông mặc vest đen đã tiến lên ngăn cản, không cho cô tiến đến gần.

Tiểu Vũ đứng ở đó lúng túng, xấu hổ. Hẳn cô ấy tính đến chào chú Dư Đại một tiếng, dù có không quen biết, nhưng vì phép lịch sự chú Dư Đại cũng sẽ chào đáp lại. Như vậy cô ấy cũng có thể trở về tỏ vẻ với mọi người trong công ty. Ai ngờ lại bị vệ sĩ chặn trước khi đến gần.

Đúng lúc đó, Phong Đường đã nhìn thấy Tiêu Phong và tôi trong đám người phía sau.

“Anh Tiêu Phong, chị Tiểu Vũ! Em và bố ở đây!”



Phong Đường giơ tay lên cao, vẫy vẫy hai người chúng tôi. Đến lúc này tôi mới biết, hóa ra chú Dư Đại chính là bố của Phong Đường. Tôi mỉm cười, gật đầu chào cậu ta từ đàng xa.

Khoan đã, Phong Đường đã từng khuyên Tiêu Phong về nhà xin lỗi bác Hoàng, chẳng nhẽ, chủ tịch Hoàng chính là bố của Tiêu Phong?

Tôi kinh ngạc mở to mắt nhìn chằm chằm Tiêu Phong.

“Cô làm sao vậy? Sao tự dưng lại nhìn tôi như thế? Bộ thấy tôi đẹp trai quá nên không thể rời mắt được sao?” Tiêu Phong xoa xoa cằm, nhìn tôi, nhếch miệng cười.

Thật khó có thể tưởng tượng được người đàn ông trông hiền lành, phúc hậu, hòa ái như bác Hoàng lại là bố của anh chàng Tiêu Phong này.

Thực sự khí chất của hai người rất khác nhau. Tôi lại cẩn thận quan sát kỹ khuôn mặt của Tiêu Phong, phát hiện đôi mắt của anh và bác Hoàng đúng là rất giống nhau.

Tiêu Phong đột nhiên xoa xoa đầu tôi:

“Em gái, đừng mải ngắm trai đẹp đến thất thần nữa. Đi nhanh lên, chú Dư Đại và Phong Đường đang đợi.”

Chúng tôi rảo bước nhanh hơn về phía hai người bọn họ.

Đám đông ở phía sau chúng tôi đột nhiên lặng thinh, không còn ồn ào như vừa rồi.

Hẳn là bất ngờ khi ngài Dư Đại trong miệng chị Tiểu Vũ của bọn họ lại đúng là chú Dư Đại của Tiêu Phong đi.

Lúc đi ngang qua Tiểu Vũ đang bị vệ sĩ chặn lại, Tiêu Phong nhếch mép, hếch cằm về phía cô, mở miệng hỏi chú Dư Đại:



“Chú Dư Đại, chú có quen cô gái này không?”

“Ai cơ? Cô gái này là…bạn cháu sao?”

“Không phải, cô gái này tự xưng là rất thân với một ngài tên là Dư Đại của tập đoàn Sen Trắng, nên cháu mới hỏi lại. Hóa ra là chú không quen sao? Chắc là ngài Dư Đại khác rồi.”

“Cháu trai ngốc! Cả tập đoàn chỉ có chú của cháu tên Dư Đại. Cháu nghĩ cái tên độc đáo này của chú còn có người thứ hai có sao? Ha ha!”

Dù không trực tiếp phủ nhận mối quan hệ với Tiểu Vũ, nhưng những câu nói chuyện phiếm giữa chú Dư Đại và Tiêu Phong giống như từng cái tát vào mặt cô.

Tôi thấy Tiểu Vũ tái mét mặt, vội bước chân rời đi.

Phong Đường quả thực xứng danh cậu em trai của Tiêu Phong, hiểu ý rất nhanh, cất cao giọng nói:

“Anh, anh còn phải hỏi bố em câu đó sao? Hàng ngày, số người da dày, mặt trơ mày trẽn đến tự nhận là người quen của bố em còn ít sao? Đương nhiên là không có quan hệ gì rồi.”

“Được rồi, chúng ta cùng đi ăn đi, kẻo sắp hết giờ nghỉ trưa của hai đứa rồi.” Chú Dư Đại lên tiếng kêu gọi.

Chúng tôi rời đi, để lại sau lưng những tiếng bàn tán.

Sau khi ăn cơm trưa xong trở về, tôi đi vào nhà vệ sinh để rửa mặt. Đúng lúc gặp Tiểu Vũ cũng đang rửa mặt ở đây.

“An Nhiên, tớ đã thấy rất kỳ lại sao tự dưng cậu lại từ bỏ S. Rain, hóa ra là đã trèo được lên người nhà của ngài Dư Đại tập đoàn Sen Trắng nên chê anh Cách Tùng nghèo đi.”

“Tiểu Vũ, có hai điều này, tớ nghĩ tớ nên làm rõ với cậu. Thứ nhất, chúng ta không phải bạn thân, chúng ta chỉ là có nhận thức nhau, đừng lúc nào cũng tỏ vẻ như là thân thiết. Thứ hai, anh Cách Tùng là bạn trai của cậu, nếu có ai đó chê anh ấy nghèo, vậy người đó hẳn là cậu, liên quan gì đến tớ?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tình Yêu Không Đáng Giá

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook