Chương 4:
Mưa Mùa Hạ
24/02/2023
Sau khi trở về, anh vùi đầu vào học, bảo vệ luận văn đạt loại giỏi. Ra trường, đi làm cho một tập đoàn xây dựng nổi tiếng của Singapore 3 năm, sau đó nghỉ việc, mở một công ty riêng về thiết kế.
Trong thời gian này, tôi vẫn luôn qua nhà nấu cơm cho anh.
Ban đầu là sợ anh bỏ ăn vì chia tay với Tiểu Vũ.
Sau đó, là vì anh đi làm bận rộn, không có thời gian nấu cơm, chăm sóc bản thân, toàn ăn đồ ăn nhanh, nên tôi lại xung phong nấu cho anh tiếp.
Đổi lại, anh dậy tôi học, hướng dẫn tôi viết luận văn.
Năm 23 tuổi, tôi cũng tốt nghiệp đại học loại giỏi. Vừa lúc anh thành lập công ty, nên tôi qua làm nhân công miễn phí cho anh luôn. Phải, là nhân công miễn phí. Vì thời gian đầu tài chính của công ty rất khó khăn, tôi đã chủ động đề nghị với anh chỉ cần nuôi cơm tôi là đủ.
Lúc tôi đề nghị như vậy, anh mỉm cười xoa đầu tôi, bảo tôi hay là dùng tiền lương để góp vốn vào Công ty đi.
Tôi gật đầu không chút do dự.
oOo
Tôi không có quan tâm anh khởi nghiệp sẽ thành công hay không.
Tôi ủng hộ anh đơn giản vì tôi thấy sự đam mê trong đôi mắt đen sâu thẳm kia của anh.
Tôi muốn được nhìn thấy một Cách Tùng đầy nhiệt huyết như thế, một Cách Tùng đã từng ngập tràn năng lượng tích cực.
Tôi nghĩ rất đơn giản, nếu rủn rủi bị thất bại, thì ít nhất, anh cũng đã có một khoảng thời gian được sống với đam mê của chính mình. Cùng lắm thì sau đó chúng tôi lại đi xin việc, dù sao cũng đủ nuôi sống gia đình. Như bố mẹ tôi, hay là bố mẹ anh, sống một cuộc đời yên ổn, sáng đi làm, chiều về nhà cùng người thân.
Nhưng Cách Tùng là một người có năng lực lại có cả khát khao, nên anh hiển nhiên sẽ thành công.
Tôi nhớ khi nhận được đơn hàng đầu tiên, tôi và anh đã vui đến mất ngủ. Đêm đó, chúng tôi ngồi uống bia cùng nhau trên sân thượng nhà anh.
Bầu trời đêm cao vời vợi, những ánh sao lấp la lấp lánh, một mảnh trăng khuyết treo lơ lửng.
Gió đêm hè nhè nhẹ thổi, mang theo mát mẻ, thanh tân.
Anh nói rất nhiều, rất nhiều, những mộng tưởng về tương lai, sau khi có tiền sẽ đầu tư thêm vào phần hành nào, tuyển thêm nhân viên, mua xe, còn thuê cả lái xe riêng cho tôi. Tôi nằm dài trên chiếc ghế lười, chăm chú nghe, thỉnh thoảng lại mỉm cười xen vào một câu.
Chúng tôi cứ nói chuyện với nhau như thế đến gần sáng. Sau đó, tôi không biết mình đã ngủ tự lúc nào, chỉ biết khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang nằm trên giường trong phòng cho khách của nhà anh, tôi lần tìm đồng hồ, đã là 9 sáng.
Tôi bật dậy, đi ra khỏi phòng, thấy anh đang ngồi ở phòng khách, xem bản vẽ thiết kế trên laptop. Hôm nay là chủ nhật nên chúng tôi không đến văn phòng. Sau khi vệ sinh cá nhân xong, tôi cũng đem laptop của mình ra, cùng ngồi làm việc chung với anh. Hai đứa thảo luận các chi tiết trong bản vẽ, điều chỉnh, thêm bớt.
Đến hơn 12 giờ trưa, tôi nhất quyết bắt anh phải dừng công việc, đi ăn trưa.
Chúng tôi đến một nhà hàng hải sản gần đó, gọi một đĩa tôm hấp, một đĩa mực xào, cơm tẻ, canh hến nấu chua.
Anh cẩn thận bóc vỏ tôm, sau đó bỏ vào bát tôi, mỉm cười nhẹ nhàng: “Ăn luôn lúc nóng sẽ ngon hơn.”
Tự dưng, tôi thấy nơi sâu thẳm nào đó trong lòng mình lại một lần nữa ngo ngoe rục rịch muốn trỗi dẫy.
Nhưng tôi cố ấn nó xuống.
Không được, không được. Tôi biết, sự quan tâm này chỉ như là của một người anh trai dành cho em gái mà thôi. Tôi không nên hy vọng xa vời làm gì.
Trong thời gian này, tôi vẫn luôn qua nhà nấu cơm cho anh.
Ban đầu là sợ anh bỏ ăn vì chia tay với Tiểu Vũ.
Sau đó, là vì anh đi làm bận rộn, không có thời gian nấu cơm, chăm sóc bản thân, toàn ăn đồ ăn nhanh, nên tôi lại xung phong nấu cho anh tiếp.
Đổi lại, anh dậy tôi học, hướng dẫn tôi viết luận văn.
Năm 23 tuổi, tôi cũng tốt nghiệp đại học loại giỏi. Vừa lúc anh thành lập công ty, nên tôi qua làm nhân công miễn phí cho anh luôn. Phải, là nhân công miễn phí. Vì thời gian đầu tài chính của công ty rất khó khăn, tôi đã chủ động đề nghị với anh chỉ cần nuôi cơm tôi là đủ.
Lúc tôi đề nghị như vậy, anh mỉm cười xoa đầu tôi, bảo tôi hay là dùng tiền lương để góp vốn vào Công ty đi.
Tôi gật đầu không chút do dự.
oOo
Tôi không có quan tâm anh khởi nghiệp sẽ thành công hay không.
Tôi ủng hộ anh đơn giản vì tôi thấy sự đam mê trong đôi mắt đen sâu thẳm kia của anh.
Tôi muốn được nhìn thấy một Cách Tùng đầy nhiệt huyết như thế, một Cách Tùng đã từng ngập tràn năng lượng tích cực.
Tôi nghĩ rất đơn giản, nếu rủn rủi bị thất bại, thì ít nhất, anh cũng đã có một khoảng thời gian được sống với đam mê của chính mình. Cùng lắm thì sau đó chúng tôi lại đi xin việc, dù sao cũng đủ nuôi sống gia đình. Như bố mẹ tôi, hay là bố mẹ anh, sống một cuộc đời yên ổn, sáng đi làm, chiều về nhà cùng người thân.
Nhưng Cách Tùng là một người có năng lực lại có cả khát khao, nên anh hiển nhiên sẽ thành công.
Tôi nhớ khi nhận được đơn hàng đầu tiên, tôi và anh đã vui đến mất ngủ. Đêm đó, chúng tôi ngồi uống bia cùng nhau trên sân thượng nhà anh.
Bầu trời đêm cao vời vợi, những ánh sao lấp la lấp lánh, một mảnh trăng khuyết treo lơ lửng.
Gió đêm hè nhè nhẹ thổi, mang theo mát mẻ, thanh tân.
Anh nói rất nhiều, rất nhiều, những mộng tưởng về tương lai, sau khi có tiền sẽ đầu tư thêm vào phần hành nào, tuyển thêm nhân viên, mua xe, còn thuê cả lái xe riêng cho tôi. Tôi nằm dài trên chiếc ghế lười, chăm chú nghe, thỉnh thoảng lại mỉm cười xen vào một câu.
Chúng tôi cứ nói chuyện với nhau như thế đến gần sáng. Sau đó, tôi không biết mình đã ngủ tự lúc nào, chỉ biết khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang nằm trên giường trong phòng cho khách của nhà anh, tôi lần tìm đồng hồ, đã là 9 sáng.
Tôi bật dậy, đi ra khỏi phòng, thấy anh đang ngồi ở phòng khách, xem bản vẽ thiết kế trên laptop. Hôm nay là chủ nhật nên chúng tôi không đến văn phòng. Sau khi vệ sinh cá nhân xong, tôi cũng đem laptop của mình ra, cùng ngồi làm việc chung với anh. Hai đứa thảo luận các chi tiết trong bản vẽ, điều chỉnh, thêm bớt.
Đến hơn 12 giờ trưa, tôi nhất quyết bắt anh phải dừng công việc, đi ăn trưa.
Chúng tôi đến một nhà hàng hải sản gần đó, gọi một đĩa tôm hấp, một đĩa mực xào, cơm tẻ, canh hến nấu chua.
Anh cẩn thận bóc vỏ tôm, sau đó bỏ vào bát tôi, mỉm cười nhẹ nhàng: “Ăn luôn lúc nóng sẽ ngon hơn.”
Tự dưng, tôi thấy nơi sâu thẳm nào đó trong lòng mình lại một lần nữa ngo ngoe rục rịch muốn trỗi dẫy.
Nhưng tôi cố ấn nó xuống.
Không được, không được. Tôi biết, sự quan tâm này chỉ như là của một người anh trai dành cho em gái mà thôi. Tôi không nên hy vọng xa vời làm gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.