Chương 5:
Mưa Mùa Hạ
24/02/2023
Đơn hàng đầu tiên thành công tốt đẹp, khách hàng rất hài lòng, còn giới thiệu cho chúng tôi mấy người khách khác.
Dần dần, công ty cũng có danh tiếng, đơn hàng ngày một nhiều, số lượng nhân viên tăng dần lên, 10 người, 20 người, 50 người, 100 người.
Anh mua xe ô tô mới, nhưng không thuê tài xế.
Anh bảo anh sẽ làm tài xế cho tôi, từ bây giờ, hễ tôi muốn đi đâu thì cứ gọi anh. Anh sẽ xuất hiện trong vòng 5 phút.
Quả thực, anh nói được, làm được. Chỉ cần tôi gọi, anh sẽ đến.
Nhưng tôi cũng có chừng mực, chỉ gọi anh khi tôi biết anh chắc chắn đang không bận việc gì.
Đến tết.
Tôi ồn ào đòi đi sắm tết, trang trí cho hai nhà. Anh liền chở tôi đi chọn mua đào, hoa lan, quất cảnh, đồ trang trí, bánh kẹo.
Bố mẹ tôi thì khỏi nói, vui vẻ đến mức cười híp hết cả mắt. Đây là năm đầu tiên cô con gái đi làm và sắm đồ tết cho gia đình. Nó giống như dấu hiệu của việc con cái đã trưởng thành.
Bố mẹ anh cũng được nghỉ tết trở về nhà. Mùng một, hai gia đình đều qua nhà nhau chúc tết.
Sáng hôm sau, anh đến đưa tôi đi công viên chơi. Tôi sợ độ cao, nhưng lại vẫn thích chơi mấy trò mạo hiểm. Trèo lên tàu cao tốc, tàu vừa chạy, tôi đã la oai oái nắm chặt lấy cánh tay anh không buông. Anh mỉm cười nhìn tôi đầy sủng nỉnh, bàn tay trái của anh nắm chặt lấy bàn tay phải của tôi. Tim tôi đập bình bịch, bình bịch.
Chúng tôi cứ duy trì tư thế nắm tay đó cho đến khi xuống tàu, anh kéo tôi đi đu quay, thuyền rồng, đua ngựa…. Sau khi chơi hết một vòng, thấy tôi đã thấm mệt, anh ấn tôi ngồi xuống ghế đá nghỉ ngơi, còn bản thân thì chạy đi mua kem và nước. Kem vị socola, vị mà tôi thích ăn nhất. Hóa ra anh vẫn nhớ.
Không hiểu sao, hôm nay tôi cứ thấy anh khác mọi ngày, nhưng lại cũng không rõ là khác ở đâu.
Hình như…hình như là anh quan tâm, chăm sóc tôi nhiều hơn.
Có phải là tôi đã nghĩ quá nhiều hay không?
oOo
Năm tiếp theo, công ty lọt vào top 100 công ty trẻ được vinh danh trên tạp chí Bussiness.
Trong bài phỏng vấn, phóng viên hỏi anh bí quyết để thành công.
Anh trả lời: “Vì tôi có một chỗ tựa, mỗi khi tôi mệt mỏi, sắp ngã xuống, tôi lại tựa lên đó. Nơi đó giúp tôi đứng vững, giúp tôi cảm thấy an tâm, giúp tôi có thêm dũng khí. Nếu không có chỗ tựa đó, tôi không chắc mình có thể có đủ sức mạnh và niềm tin để vượt qua mọi khó khăn hay không. Tôi rất muốn cảm ơn chỗ tựa ấy, cám ơn người em gái, người bạn, người đồng nghiệp, người đặc biệt duy nhất, không thể thay thế ấy của tôi.”
Sau khi đọc bài phỏng vấn đó, tôi cứ cười tủm tỉm suốt. Tôi biết, anh đang nói về tôi. Tôi bỗng cảm thấy hóa ra mình cũng rất đặc biệt trong lòng anh. Nơi sâu thẳm nào đó lại trào ra những cảm xúc đã chôn chặt bao nhiêu năm.
oOo
Theo sự phát triển của công ty, tôi cũng bận rộn hơn, không có thời gian đi chợ, nấu cơm như trước kia. Thậm chí có khi làm việc đến quên cả ăn. Không biết từ bao giờ, vị trí của tôi và anh đã đổi chỗ cho nhau.
Bây giờ, hàng ngày là anh đến giờ giục tôi đi ăn cơm, giục tôi đi nghỉ ngơi, càm ràm tôi quá mải mê công việc mà bỏ bê bản thân, chẳng may bị đau dạ dày thì phải làm sao.
Mỗi lần nghe vậy, tôi lại cười cười, nhưng trong lòng thấy ngọt ngào muốn chết.
Sau đó, tôi thỉnh thoảng lại cố tình giả vờ quên ăn để anh đến đốc thúc mình. Còn mè nheo anh hầm canh gà cho tôi. Anh véo cái mũi của tôi mắng: “Hư!”
Dần dần, công ty cũng có danh tiếng, đơn hàng ngày một nhiều, số lượng nhân viên tăng dần lên, 10 người, 20 người, 50 người, 100 người.
Anh mua xe ô tô mới, nhưng không thuê tài xế.
Anh bảo anh sẽ làm tài xế cho tôi, từ bây giờ, hễ tôi muốn đi đâu thì cứ gọi anh. Anh sẽ xuất hiện trong vòng 5 phút.
Quả thực, anh nói được, làm được. Chỉ cần tôi gọi, anh sẽ đến.
Nhưng tôi cũng có chừng mực, chỉ gọi anh khi tôi biết anh chắc chắn đang không bận việc gì.
Đến tết.
Tôi ồn ào đòi đi sắm tết, trang trí cho hai nhà. Anh liền chở tôi đi chọn mua đào, hoa lan, quất cảnh, đồ trang trí, bánh kẹo.
Bố mẹ tôi thì khỏi nói, vui vẻ đến mức cười híp hết cả mắt. Đây là năm đầu tiên cô con gái đi làm và sắm đồ tết cho gia đình. Nó giống như dấu hiệu của việc con cái đã trưởng thành.
Bố mẹ anh cũng được nghỉ tết trở về nhà. Mùng một, hai gia đình đều qua nhà nhau chúc tết.
Sáng hôm sau, anh đến đưa tôi đi công viên chơi. Tôi sợ độ cao, nhưng lại vẫn thích chơi mấy trò mạo hiểm. Trèo lên tàu cao tốc, tàu vừa chạy, tôi đã la oai oái nắm chặt lấy cánh tay anh không buông. Anh mỉm cười nhìn tôi đầy sủng nỉnh, bàn tay trái của anh nắm chặt lấy bàn tay phải của tôi. Tim tôi đập bình bịch, bình bịch.
Chúng tôi cứ duy trì tư thế nắm tay đó cho đến khi xuống tàu, anh kéo tôi đi đu quay, thuyền rồng, đua ngựa…. Sau khi chơi hết một vòng, thấy tôi đã thấm mệt, anh ấn tôi ngồi xuống ghế đá nghỉ ngơi, còn bản thân thì chạy đi mua kem và nước. Kem vị socola, vị mà tôi thích ăn nhất. Hóa ra anh vẫn nhớ.
Không hiểu sao, hôm nay tôi cứ thấy anh khác mọi ngày, nhưng lại cũng không rõ là khác ở đâu.
Hình như…hình như là anh quan tâm, chăm sóc tôi nhiều hơn.
Có phải là tôi đã nghĩ quá nhiều hay không?
oOo
Năm tiếp theo, công ty lọt vào top 100 công ty trẻ được vinh danh trên tạp chí Bussiness.
Trong bài phỏng vấn, phóng viên hỏi anh bí quyết để thành công.
Anh trả lời: “Vì tôi có một chỗ tựa, mỗi khi tôi mệt mỏi, sắp ngã xuống, tôi lại tựa lên đó. Nơi đó giúp tôi đứng vững, giúp tôi cảm thấy an tâm, giúp tôi có thêm dũng khí. Nếu không có chỗ tựa đó, tôi không chắc mình có thể có đủ sức mạnh và niềm tin để vượt qua mọi khó khăn hay không. Tôi rất muốn cảm ơn chỗ tựa ấy, cám ơn người em gái, người bạn, người đồng nghiệp, người đặc biệt duy nhất, không thể thay thế ấy của tôi.”
Sau khi đọc bài phỏng vấn đó, tôi cứ cười tủm tỉm suốt. Tôi biết, anh đang nói về tôi. Tôi bỗng cảm thấy hóa ra mình cũng rất đặc biệt trong lòng anh. Nơi sâu thẳm nào đó lại trào ra những cảm xúc đã chôn chặt bao nhiêu năm.
oOo
Theo sự phát triển của công ty, tôi cũng bận rộn hơn, không có thời gian đi chợ, nấu cơm như trước kia. Thậm chí có khi làm việc đến quên cả ăn. Không biết từ bao giờ, vị trí của tôi và anh đã đổi chỗ cho nhau.
Bây giờ, hàng ngày là anh đến giờ giục tôi đi ăn cơm, giục tôi đi nghỉ ngơi, càm ràm tôi quá mải mê công việc mà bỏ bê bản thân, chẳng may bị đau dạ dày thì phải làm sao.
Mỗi lần nghe vậy, tôi lại cười cười, nhưng trong lòng thấy ngọt ngào muốn chết.
Sau đó, tôi thỉnh thoảng lại cố tình giả vờ quên ăn để anh đến đốc thúc mình. Còn mè nheo anh hầm canh gà cho tôi. Anh véo cái mũi của tôi mắng: “Hư!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.